[ Thầy chủ nhiệm là một mỹ nam ] Nam chủ là thú một sừng
Trong mắt Lâm An Nhiên, thầy chủ nhiệm vẫn luôn là một lão già có kiểu tóc Địa Trung Hải cùng bụng bia tiêu chuẩn trung niên, nhưng về sau, hắn lại biến thành một mỹ nam.
Thể loại: kỳ ảo ma huyễn, hoa quý mùa mưa, tình hữu độc chung, cận thủy lâu đài
Một câu tóm tắt: Tuyệt bích là HE
Phần 1: Ân oán tình thù của lớp trưởng và thầy chủ nhiệm
"Lớp trưởng, thầy chủ nhiệm bảo cậu tan học thì lên văn phòng."
Bí thư chi đoàn tươi cười, vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa, truyền đạt ý của thầy chủ nhiệm với cô, Lâm An Nhiên đang cùng bạn học vui cười đùa giỡn tựa như bất ngờ bị bóp cổ, làm ra vẻ hấp hối ngã xuống trên bàn học, một hồi lâu mới lắp bắp "ừ" một tiếng.
Nữ sinh vừa đùa giỡn với cô không khách khí mà cười to, sau đó cả lớp đều cười ầm ầm, nam sinh ngồi phía sau cô nói, "Lớp trưởng ~ vì hạnh phúc của chúng ta, quang vinh đi hiến thân đi ~"
"Đúng vậy đúng vậy, lớp trưởng có khả năng như vậy, thầy chủ nhiệm quan tâm yêu quý cậu hơn người khác cũng là bình thường, đừng uể oải thế ~"
Nghe đám bạn thảo mai chó hùa ồn ào, Lâm An Nhiên ngồi dậy, chống eo hung hăng trừng mắt nhìn, nam sinh ngồi phía sau mới hô to, "Ai nha, lớp trưởng muốn nổi bão rồi," sau đó cả đám mới ngừng cười.
Lâm An Nhiên trưng ra khuôn mặt như khi nghe giảng bài, trong nội tâm vẫn luôn hò hét, chỉ mong lát nữa thầy chủ nhiệm có việc bận đột xuất không thể triệu kiến mình.
Thầy chủ nhiệm lớp Thiết kế Nội thất khoa Kiến trúc là Vệ Tiêu Hà, tuy rằng có cái tên dễ nghe, nhưng trên thực tế là một lão già trung niên độc thân có khuôn mặt của người-qua-đường, kiểu tóc Địa Trung Hải và bụng bia, ước chừng 35 đến 45 tuổi, nghe nói đã dạy ở trường Đại học này được năm năm, bề ngoài không hề thay đổi. Cách nói chuyện khắc nghiệt, hành sự không lưu tình, cùng với việc bốn mùa dường như không thay quần áo, vĩnh viễn mặc một bộ đồ đen nổi tiếng cả trường, hắn bị tôn xưng là "bạo quân áo đen".
Vì sao Lâm An Nhiên lại sợ hãi thầy chủ nhiệm của bọn họ như vậy? Nguyên nhân là từ khi cô mới vào Đại học, bắt đầu tập huấn quân sự, đó quả thực là một đoạn hồi ức tàn khốc đến mức không nỡ nhìn thẳng.
Nhớ năm đó, cô liều chết từ chiến trường thi cử bò ra, tới được trường Đại học mà mình yêu thích, lòng đầy kích động và hưng phấn, tưởng tượng thấy cuộc sống mới tốt đẹp ở Đại học, kết quả là bị khóa tập huấn quân sự đập phát chết luôn.
Bị say nắng trong kỳ tập huấn tàn khốc, vốn dĩ không phải một chuyện lớn. Nhưng khi các giáo viên quân sự kéo cô tới một bóng râm để nghỉ ngơi, cô không tỉnh táo, thấy thầy chủ nhiệm Địa Trung Hải trung niên bụng bia đến chiếu cố mình, lại nhầm thành một soái ca tuyệt thế, liền mở miệng đùa giỡn, đây mới là chuyện lớn.
Nghĩ đến khi mình tỉnh táo lại, thấy tay mình đang vuốt bản mặt người-qua-đường đã hóa đen sì của thầy chủ nhiệm, rồi thầy chủ nhiệm bỗng nhiên giật nhẹ khóe miệng, nhìn mình cười lạnh, Lâm An Nhiên vẫn toát ra một đầu mồ hôi lạnh.
Nghe nói khi đó cô mê trai tới mù mắt, thế mà lại ra tay với thầy chủ nhiệm "đẹp" không nỡ nhìn thẳng như vậy, không chỉ sờ mặt người ta còn cười cười vỗ vỗ bụng bia, nói "mỹ nhân chàng thật là đẹp mắt". Chuyện này từng khét lèn lẹt ở Tieba trường bọn họ một lần, khiến Lâm An Nhiên còn chưa kịp quen thuộc với cuộc sống vườn trường đã trở thành danh nhân oanh động toàn khoa, các năm học sau đều có người lấy chuyện này ra giáo dục các em khóa dưới.
Còn nghe nói thầy chủ nhiệm của bọn họ lớn tuổi như vậy nhưng vẫn độc thân vì tìm kiếm tình yêu đích thực, dâng lên tấm thân trong trắng, kết quả đã bị Lâm An Nhiên vấy bẩn, cho nên sau này khi cô làm lớp trưởng, ngày ngày hắn áp bách sai sử cô như trâu như chó, cũng là chuyện thường tình... Con mẹ nó! Cô vẫn là gái ngoan, đến nụ hôn đầu tiên còn chưa có, cô cũng chưa bắt đền trong sạch của mình, một ông chú trung niên bụng bia thì ủy khuất cái búa gì!
Ở trong lòng nói như vậy thôi chứ khi gặp mặt, Lâm An Nhiên vẫn mang vẻ lấy lòng tươi cười gõ cửa phòng thầy chủ nhiệm, nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn mà xu nịnh, tự giác rót một ly nước ấm đưa lên cho hắn, "Thầy chủ nhiệm trăm công ngàn việc thật vất vả, thầy có chuyện gì cứ việc phân phó a ha ha ~"
Xu nịnh đến mức thiếu điều muốn đấm bóp chân xoa bụng bia.
"Các tư liệu này, hôm nay sửa lại toàn bộ." Vệ Tiêu Hà chỉ vào một đống giấy trên bàn làm việc đối diện.
"Dạ, không thành vấn đề, cứ giao cho em, thầy yên tâm ~" Lâm An Nhiên thoải mái đáp ứng, quay mặt đi liền bày ra bản mặt sống-không-còn-gì-luyến-tiếc. Nếu không phải chấm điểm thành tích thậm chí bằng tốt nghiệp đều nằm ở trong tay hắn, cô cũng không cần phải nhẫn nhục như vậy. Không chỉ có tùy tiện gọi thì phải đến, còn phải hy sinh thời gian rảnh rỗi hỗ trợ công việc cho hắn. Chiều nay không có tiết học, cô vốn đang chuẩn bị cùng bạn cùng phòng đi dạo phố mua quần áo, hiện tại xem ra chỉ có thể im lặng đối diện với chồng tư liệu này thôi.
Sửa lại được hơn một nửa, Lâm An Nhiên bỗng thấy thầy chủ nhiệm luôn luôn cuồng công việc kẹp túi công văn nửa cũ nửa mới lại, tắt máy tính, chuẩn bị về nhà.
"Tôi về nhà, em sửa lại xong mới có thể đi." Trước khi đi, hắn chỉ để lại một câu tàn nhẫn như vậy.
Vì thế Lâm An Nhiên tựa như người làm công bị chủ lừa hết tiền mồ hôi nước mắt, lẩm bẩm, "Thầy chủ nhiệm không phải người, tăng ca không chịu phát tiền lương, cầm hết tiền mồ hôi nước mắt của người ta chạy trốn." Nói linh tinh một hồi, chỉ còn lại mình cô trong văn phòng, cô ngồi vào ghế của thầy chủ nhiệm, gác chân lên bàn của hắn, bày một tư thế thoải mái, bắt đầu sửa lại tư liệu.
Sau đó, cô mắt to trừng mắt nhỏ với thầy chủ nhiệm quay trở lại lấy đồ.
Phần 2: Thăm bệnh phát sinh huyết án
Ngày hôm sau, khi đi học, Lâm An Nhiên biết tin thầy chủ nhiệm xin nghỉ ốm. Trước hết, cô chột dạ nghĩ, không phải là nhìn động tác to gan lớn mật của mình ngày hôm qua nên tức đến phát ốm chứ. Bất quá ngay sau đó cô lại nghĩ, ngày hôm qua thầy chủ nhiệm trông như không thoải mái, sắc mặt trắng bệch, lại còn về sớm, hẳn là nguyên nhân bị ốm hoàn toàn không liên quan đến cô.
"Lớp trưởng, thầy chủ nhiệm bị ốm, các bạn trong lớp cảm thấy nên mua trái cây đi thăm một chút."
"Ừ." Lâm An Nhiên có dự cảm không tốt.
"Cho nên nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ này giao cho lớp trưởng đi, ai bảo lớp trưởng được thầy chủ nhiệm ưu ái đến như vậy, thấy cậu đi thăm, thầy chủ nhiệm nhất định sẽ thật vui vẻ." Quả nhiên, lớp phó trưng ra bản mặt đứng đắn, bắt đầu nói hươu nói vượn.
Thấy cô sẽ thật vui vẻ? Không, hắn thấy cô nhất định sẽ tức giận đến mức bệnh tình càng thêm nghiêm trọng. Trong nháy mắt Lâm An Nhiên hiểu rõ tâm tư của các bạn học lưu manh.
Giờ chẳng lẽ còn không phải là thời cơ tốt để báo thù sao, bạo quân ngày thường trừ điểm các loại không nương tay khiến vô số người học đúp thi lại đang bị ốm, khắp chốn mừng vui, làm sao bọn họ có thể không cho hắn một chút ngột ngạt.
Cho nên, cô Lâm An Nhiên đã bị hy sinh.
"Không, các cậu không thể đối đãi với lớp trưởng thiện lành như vậy được!" Lâm An Nhiên hò hét, bị cả lớp đẩy vào con đường đi thăm thầy chủ nhiệm có đi mà không có về, cô còn ai điếu một chút, mình lại mất toi một buổi chiều nhàn rỗi rồi.
Tuy thầy chủ nhiệm bạo quân luôn bắt cô hy sinh thời gian cá nhân giúp đỡ công việc cho hắn, nhưng thật ra đối với cô cũng không tồi, khen thưởng mỗi học kỳ đều có cô, hơn nữa hắn quản lý chương trình học của cô cũng không quá đáng. Cô có chuyện gì cần giúp đỡ, hắn đều chưa từng cự tuyệt, tuy rằng luôn tỏ ra lãnh đạm ghét bỏ cô. Khi cô hỗ trợ công việc, thường thường còn có thể hưởng ké trái cây người ta biếu hắn — bởi vì hắn không thích ăn cho nên tất cả đều là của cô.
Nghe nói thân nhân của hắn không ở bên cạnh, bị ốm mà một người lẻ loi ở nhà cũng đáng thương. Cho nên Lâm An Nhiên cuối cùng vẫn sụt sịt, đứng ở trước cửa nhà thầy chủ nhiệm, chuẩn bị tâm lý một hồi lâu, cô mới tiến lên ấn chuông cửa. Nhưng còn chưa ấn, cô đã kinh ngạc phát hiện ra cửa nhà thầy chủ nhiệm căn bản không hề khóa, lộ ra một khe hở nho nhỏ.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, lòng hiếu kỳ mạnh hơn sợ hãi, dùng ngón tay cứng đờ đẩy cửa ra.
"Thầy chủ nhiệm? Thầy chủ nhiệm kính yêu? Em là Lâm An Nhiên, tới thăm bệnh..." Đứng ở trong phòng khách, Lâm An Nhiên nhỏ giọng nói, hồi lâu cũng không nghe thấy có người trả lời, khiến cô bị dọa đến nỗi một thân lông tơ dựng đứng.
Cô cầm theo trái cây, khắp nơi nhìn một lần, không thấy ở trong phòng bếp, không thấy ở trong phòng ngủ, cuối cùng thử đẩy cửa phòng vệ sinh, Lâm An Nhiên thấy một màn cả đời này cô sẽ không quên.
Trong phòng vệ sinh có một con thú một sừng.
Trong phòng vệ sinh ở nhà thầy chủ nhiệm trung niên hói đầu bụng bia có một con thú một sừng còn có cánh cái gì đây trời ạ!
Lâm An Nhiên lẳng lặng đóng cửa lại, đợi ba giây lại mở ra, sinh vật không biết nên định nghĩa là thú một sừng hay thiên mã kia vẫn nằm ở đó, sống chết không rõ.
Thế giới sao lại thế này, đột nhiên trở thành huyền huyễn rồi! Lâm An Nhiên vẫn không dám tin tưởng, bỏ một ngón tay vào trong miệng, hung hăng cắn một cái, đau đến nỗi trong nháy mắt cô nuốt trở về hồn phách suýt nữa bị nhổ ra.
Vào thời khắc khẩn trương này, Lâm An Nhiên bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương rất thơm. Sau đó, cô giống như bị dụ đến gần thú một sừng kia, chạm chạm vào cái sừng trắng trên đầu hắn.
Lúc ngón tay vừa bị cô cắn chảy máu chạm vào sừng, toàn thân thú một sừng hiện lên một luồng ánh sáng trắng, trên sừng đột nhiên có thêm một vòng tròn màu bạc. Lâm An Nhiên lại cảm thấy tay mình nóng lên, trên ngón áp út cũng có thêm một vòng tròn màu bạc cùng loại.
Thú một sừng hôn mê giật giật, bỗng nhiên biến thành một đại mỹ nam áo trắng tóc bạc, sau đó chậm rãi mở mắt trong ánh nhìn đờ đẫn của Lâm An Nhiên.
Mỹ nam ngồi dậy đối diện với Lâm An Nhiên, tầm mắt nhìn xuống, sau khi thấy nhẫn bạc trên tay cô, lại chậm rãi giơ tay mình lên, phát hiện trên ngón áp út của mình cũng có một cái nhẫn bạc, sắc mặt trong nháy mắt trời sụp đất nứt đều không đủ để hình dung. Đại khái như trong phim truyền hình, giống cô em gái nhỏ khi tỉnh lại phát hiện mình bị người ta cưỡng đoạt.
"Lâm – An – Nhiên." Mỹ nam đầy người hơi thở thánh khiết nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một gọi tên Lâm An Nhiên, khí đen dày đặc trên người tản mát ra, khiến cô không kìm được mà rụt lại.
Giọng điệu quen thuộc khiến Lâm An Nhiên trong nháy mắt rơi xuống vực sâu tuyệt vọng, đừng nói mỹ nam này thật ra chính là thầy chủ nhiệm khắc nghiệt của cô đi! Trên đời này, ngoại trừ hắn, không ai có thể gọi tên cô rung động tâm can đến như vậy, khiến cô dựng đứng lông tơ.
Chỉ có một khả năng duy nhất cho tình huống trước mắt, Lâm An Nhiên thông minh tuyệt đỉnh cảm thấy mình không thể lừa mình dối người.
"Thầy chủ nhiệm, mấy năm nay em làm trâu làm chó cho thầy, đừng giết em diệt khẩu!" Lâm An Nhiên lau nước mắt, nức nở ôm lấy chân hắn, bị Vệ Tiêu Hà đen mặt kéo từ trên đùi xuống, lôi từ phòng vệ sinh ra, đặt ở trên sô pha.
"Em vừa định ra khế ước với tôi, tôi không giết em được." Nhìn qua, tâm tình hắn cực kỳ không tốt.
"Khế ước? Em sẽ biến thành cô gái phép thuật sao? Về sau em sẽ cùng thầy cứu thế giới sao?" Lâm An Nhiên sau khi thấy sinh mệnh của mình không còn nguy hiểm, lá gan lại lớn lên, nhanh nhẹn bò dậy, chờ mong hỏi.
Vệ Tiêu Hà trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên biểu tình vi diệu trôi đi một chút, "Đó là... khế ước bạn lữ."
Phần 3: Lớp trưởng quật khởi và phản công
Sau khi chẳng biết tại sao lại định ra khế ước gì đó cùng thầy chủ nhiệm, cuộc sống của Lâm An Nhiên bỗng nhiên xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Vệ Tiêu Hà là gã đàn ông lòng dạ hẹp hòi khắc nghiệt, có thù tất báo, lúc trước cô sờ soạng mặt hắn khi tập huấn quân sự, đã bị hắn chèn ép hai năm, hiện tại lại cưỡng chế biến thành bạn lữ của hắn, Lâm An Nhiên vừa nghĩ liền cảm thấy đời mình đại khái đều phải làm nô dịch cho hắn rồi.
Điều đáng an ủi duy nhất chính là hình dáng nguyên bản của thầy chủ nhiệm thật quá xinh đẹp, nhìn một lần ba ngày ăn cơm còn thấy ngon. Khổ nỗi, đương nhiên hắn lại vẫn dùng hình dáng ông chú hói đầu để ngụy trang, quả thực phung phí của trời.
Lâm An Nhiên có vài phần vô lại, bất chấp tất cả, một lúc sau sức chiến đấu bay lên thẳng tắp, ngay cả Vệ Tiêu Hà luôn xây dựng hình tượng nặng nề cũng không thể áp chế.
"Thầy chủ nhiệm, em tới giúp cán sự học tập nộp sổ ~"
"Tôi không gọi em, bảo bạn ấy tự đến nộp." Vệ Tiêu Hà đang ký văn kiện, chữ viết của hắn sắc bén lãnh ngạnh giống người, hắn cũng không để ý đến Lâm An Nhiên. Lâm An Nhiên đã sớm quen bộ dáng này của hắn, biểu tình không thay đổi, uốn éo đi qua, "Chán ghét người ta là oan gia sao, thầy không nghĩ đến người ta sao ~"
Cả người Vệ Tiêu Hà run lên, bút máy trong tay cũng run theo, nguệch một vết thật dài trên văn kiện. Hắn nhìn cái nhẫn bạc trên tay mình, hít sâu một hơi, nhận quyển sổ trong tay Lâm An Nhiên, sau đó không khách khí nói, "Mau tránh ra."
"Không! Thầy chủ nhiệm biến thành mỹ nam cho em nhìn một chút đi ~ nhìn một chút nhìn một chút thôi, gần đây ăn cơm không thấy ngon, thầy có biết em khó chịu nhiều lắm không?" Lâm An Nhiên vô lại ôm cánh tay Vệ Tiêu Hà, thuận tiện thôi miên chính mình, trước mặt không phải là thầy chủ nhiệm hói đầu là mỹ nam thú một sừng.
"Em ấy à, trong đầu đều là đồ ăn, trong bụng đều là động không đáy, em còn cần phải kích thích vị giác sao? Mau tránh ra!" Vệ Tiêu Hà cắn răng nói, "rốp" một tiếng bóp gãy cây bút máy trên tay mình.
"Không, em muốn nhìn!" Lâm An Nhiên uy vũ bất khuất không sợ chết kiên trì nói, "Không cho em nhìn, em liền đi nói là em muốn theo đuổi thầy chủ nhiệm, làm sư nương của bọn họ!"
Vệ Tiêu Hà tỏa khói đen sì, từ lão già hói đầu biến thành chàng trai cao ráo thon thả mặt lạnh tóc bạc. Nói là "nhìn một chút", hắn thật sự chỉ cho Lâm An Nhiên nhìn một chút, lập tức lại biến trở lại, "Giờ em có thể đi rồi."
"Lại biến cho em nhìn một lần nữa, vừa rồi em chớp mắt không thấy được!" Vệ Tiêu Hà tóm lấy cổ áo Lâm An Nhiên bằng một tay, ném ra cô khỏi văn phòng, "loảng xoảng" đóng sầm cửa lại, nhốt cô ở bên ngoài.
Lâm An Nhiên đứng lên giống như không có việc gì, chạy về lớp học, tươi cười hô to, "Ha ha ~ ai cần tìm thầy chủ nhiệm không, lớp trưởng vĩ đại nguyện ý vì các cậu làm việc lớn ~"
Trong lớp chợt yên tĩnh rồi nổ tung, mọi người sôi nổi, lộ vẻ nghi hoặc, dò hỏi, "Lớp trưởng, lúc trước không phải cậu thấy thầy chủ nhiệm gọi liền hận rằng không thể trốn đi sao? Gần đây bị làm sao vậy, luôn vội vàng xung phong?"
"Nếu mình nói, mình bỗng nhiên cảm thấy thầy chủ nhiệm của chúng mình có cái đầu hói du quang thủy hoạt thật là gợi cảm, các cậu có tin không?" Lâm An Nhiên cười tủm tỉm nói, bị "xì" hết đợt này đến đợt khác như sóng triều.
Lâm An Nhiên liều mạng như tiểu cường, đánh mãi không chết, lại vẫn cảm thấy mỹ mãn mà bước lên con đường đi tới văn phòng thầy chủ nhiệm. "Cốc cốc cốc, thầy chủ nhiệm, em là Lâm An Nhiên, thay bí thư chi đoàn tới đưa danh sách sẽ dự thi thể dục ~"
"Thầy chủ nhiệm, Tiêu Tiêu, Hà Hà, xin thầy lại biến cho em nhìn một chút, cho em nhìn một chút!"
"Rầm." Cửa văn phòng lại bị đóng lại, Lâm lớp trưởng lại bị trục xuất. Vô số lần tương tự như vậy đã khiến mọi người đều thấy nhưng không thể trách, trừ việc tò mò vì sao Lâm lớp trưởng bỗng nhiên trở nên dũng mãnh không sợ chết như vậy, lại tỏ ra thương hại cho hoàn cảnh bi thảm của cô, dù cô ồn ào "thầy chủ nhiệm thật là đẹp trai" cũng không ai tin tưởng.
Mọi người đều chỉ nguyện ý tin tưởng rằng cô em này sau khi đắc tội chủ nhiệm đại nhân, đã bất chấp tất cả, dùng một cách thật "độc" để phản công thầy chủ nhiệm khắc nghiệt không thủ hạ lưu tình.
Mỗi ngày bị Lâm An Nhiên tận dụng mọi cách quấy rầy, thầy chủ nhiệm dần dần trốn đi, chẳng mấy chốc mà đến Đại hội Thể dục Thể thao.
Suốt một thời gian bị Lâm lớp trưởng phát rồ tra tấn, Vệ Tiêu Hà không nói hai lời, âm trầm cười, tuyệt bút vung lên, tên của Lâm An Nhiên liền xuất hiện trong danh sách chạy 100 m, 800 m, 3000 m cùng ném đĩa, cử tạ, nhảy cao và nhảy xa.
Dũng sĩ Lâm An Nhiên cảm thấy tình yêu thật là vĩ đại, nhìn thầy chủ nhiệm hơi hơi nhếch lên một nụ cười lạnh nơi khóe miệng, cô vẫn xông lên, cuối cùng đạt thành tích hai huy chương vàng một huy chương bạc một huy chương đồng, đem trình độ của lớp kéo lên cao, được lãnh đạo trường tuyên dương.
Các bạn học thấy lớp trưởng vất vả, liền mời ăn cơm. Trong bữa tiệc, Lâm lớp trưởng bị vô số người chuốc rượu, say không biết đông tây nam bắc. Khi cô chuẩn bị chui xuống gầm bàn tìm thầy chủ nhiệm, thầy chủ nhiệm hói đầu bụng bia giống như u linh hành tung quỷ bí xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Trong phòng tràn ngập mùi rượu và mùi đồ ăn, thầy chủ nhiệm bỗng nhiên xuất hiện, trong nháy mắt không khí liền đông lại phảng phất yên tĩnh.
"Chơi đến giờ cũng muộn rồi, buổi sáng ngày mai ai đến muộn hay trốn học thì học kỳ này cứ chuẩn bị rớt ít nhất ba môn chủ khóa đi." Thầy chủ nhiệm tâm tình không chút tươi đẹp, kéo Lâm lớp trưởng đang mơ hồ từ dưới gầm bàn ra, cùng rời đi, để lại một đám người đứng nhìn nhau.
Cuối cùng, vẫn là bí thư chi đoàn thiện lành nói một câu, "Vì lớp trưởng một mình gánh vác lửa giận của thầy chủ nhiệm, châm nến."
Mọi người cùng noi theo, vừa hi hi ha ha trở về ngủ, vừa không chút nào thành tâm mà châm nến cho lớp trưởng bị thầy chủ nhiệm mang đi dạy dỗ.
Phần 4: Trước khi thổ lộ nhất định phải uống rượu
"Tiêu Hà tiểu bảo bối ~ chàng là tim của ta chàng là gan của ta ~ chúng ta hóa thành bươm bướm nhẹ nhàng bay đến thiên nhai đầy hoa hồng ~" Lâm An Nhiên bị Vệ Tiêu Hà xách theo, còn không yên phận, giãy giụa nói lung tung rối loạn mê sảng, khiến Vệ Tiêu Hà rất nhiều lần không nhịn được muốn ném cô xuống, chôn dưới nền xi măng.
Nhưng mà, chung quy hắn vẫn không nỡ. Cho dù bởi vì những lời khi say của cô khiến trên mặt hắn một trận xanh một trận trắng, trên tay hắn nổi gân, hắn vẫn đưa cô bình an tới một rừng cây nhỏ yên lặng trong trường, đặt cô ở trên ghế đá cho tỉnh rượu.
Gió đêm thổi khiến Lâm An Nhiên tìm lại vài phần lý trí, thật ra là sau khi ngửi được hương vị trên người Vệ Tiêu Hà, cô đã thanh tỉnh rất nhiều, nhưng cô vẫn thừa dịp giả say, đùa giỡn hắn vài lần cũng tốt.
"Tỉnh rồi thì tự về ký túc xá đi." Vệ Tiêu Hà đứng ở bên cạnh, nhìn cô không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn hắn, không khỏi lạnh giọng nói.
"Em bỗng nhiên cảm thấy," ánh mắt Lâm An Nhiên ngưng ở trên đầu hắn, dùng giọng điệu nghiêm túc mà mơ hồ nói, "lúc cái đầu hói của thầy phản chiếu ánh trăng thật là đẹp mắt."
Khóe mắt Vệ Tiêu Hà run rẩy một chút, hắn dùng giọng điệu tràn đầy châm chọc nói, "Tôi vẫn luôn cho rằng thẩm mỹ của em ở trình độ không ra gì, không nghĩ là tôi đã đánh giá em cao quá rồi."
"Không liên quan đến thẩm mỹ, đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi." Lâm An Nhiên sửa lại cho đúng, "Bởi vì em thích thầy, cho nên cảm thấy hình dạng hiện tại của thầy cũng khá đẹp."
"Xì." Vệ Tiêu Hà sửng sốt một chút, mới nhớ dùng biểu tình cùng giọng điệu kinh điển của hắn tỏ vẻ châm chọc, thật sự là vô thanh thắng hữu thanh. Ít nhất là Lâm An Nhiên thật vất vả mới thừa dịp giả say cố lấy hết dũng khí thổ lộ, hiện tại đã bị hắn "xì" một tiếng đánh gãy hơn phân nữa, lập tức yếu ớt khẳng định, "Em thật sự thích thầy."
"Em cảm thấy cái loại theo đuổi hời hợt vì vẻ bề ngoài này là tình cảm sao?" Vệ Tiêu Hà nhướng mày, cho dù là hình dáng này cũng không che giấu được vẻ ngạo mạn trời sinh của hắn, "Nông cạn mà không biết cái gì gọi là tình cảm."
Lâm An Nhiên đau xót trong lòng, ôm đầu gối thấp giọng nói, "Em biết thầy vẫn luôn không thích em, lại còn bị bắt kết thành khế ước bạn lữ gì đó với em, trong lòng chắc là hận em muốn chết."
Ánh mắt Vệ Tiêu Hà chợt lóe, lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
"Thầy nói rất đúng, nếu không có cơ hội lần đó, có khả năng em vĩnh viễn sẽ không thích thầy. Mỗi người đều có lòng yêu cái đẹp, có lẽ em thích thầy vì thầy quá đẹp, nhưng một khi đã thích rồi, thì sau đó bề ngoài lại không còn quan trọng như vậy nữa. Em luôn muốn thầy biến thành dáng vẻ kia cho em xem, chỉ vì em không có cách nào khác để có thể kích động cảm xúc của thầy, thầy luôn lãnh lãnh đạm đạm, khiến em cảm thấy thật ảo não.
Em muốn cùng thầy ở bên nhau, mỗi ngày đều muốn. Muốn nghe thầy gọi tên của em, muốn thầy nhìn em, kể cả là mắng em cũng được. Em còn muốn sau khi tốt nghiệp sẽ gả cho thầy, sinh cho thầy thật nhiều con, dù thầy có giữ hình dáng hiện tại hay không cũng không liên quan. Nếu như vậy không được xem là tình cảm, vậy thầy nói đi, đây là cái gì." Lâm An Nhiên nói rồi lại khóc, thút tha thút thít, vừa chật vật vừa đáng thương, hoàn toàn không giống bộ dáng hớn hở tràn đầy sức sống thường ngày của cô.
Cô rõ ràng còn say, nếu không thì không có khả năng nói trắng ra đến như vậy, trắng ra đến mức Vệ Tiêu Hà có chút không biết phải làm sao.
"Mỗi loại tình cảm đều chứa đầy tâm ý, sao có thể nông cạn. Thầy nghĩ như vậy chỉ vì thầy không thích em, thầy chán ghét em cho nên không muốn tiếp thu cách nói này mà thôi!" Lâm An Nhiên còn chưa nói xong, con mắt đỏ hoe, tiếp tục lẩm bẩm.
Vệ Tiêu Hà lẳng lặng nhìn Lâm An Nhiên đang cúi đầu không dám nhìn hắn, bỗng nhiên muốn thở dài. Cô nói không sai, hắn không nên nói tình cảm của cô nông cạn, hắn nói như vậy chỉ vì hắn sợ hãi mà thôi.
Hắn chưa bao giờ chán ghét cô, chưa từng có một khắc nào chán ghét, cố tình tỏ vẻ xa cách lãnh đạm với cô, cũng chỉ là một loại ngụy trang, thể hiện nội tâm hắn đang sợ hãi.
Khi cô nói thích hắn, nội tâm hắn nhảy nhót lên, khi cô đánh bậy đánh bạ mà kết thành khế ước bạn lữ cùng hắn, trong lòng hắn mừng thầm, hai năm trước vào lần đầu tiên thấy cô, cô nhìn hắn ngây thơ lại thoáng mỉm cười khiến hắn bỗng nhiên cảm thấy thế giới hỗn loạn này trầm tĩnh trong nháy mắt... Vệ Tiêu Hà sợ hãi hết thảy, cự tuyệt theo bản năng, lại không có cách nào đoạt lại trái tim không nghe lời của mình.
"Ô, em thích thầy, về sau em sẽ không chọc thầy tức giận, thầy cũng hơi thích em một chút, chỉ một chút thôi được không?"
Ở trong đêm lạnh như nước, rừng cây tràn ngập tùng hương, Vệ Tiêu Hà lần đầu tiên mở ra chính mình, xem kỹ chính mình, lại bị một câu này của Lâm An Nhiên hung hăng chạm vào đáy lòng.
Hắn bỗng nhiên nắm tay, thân thể cứng còng, vẻ mặt giãy giụa, rồi lại bỗng dưng thả lỏng nhìn trời thở phào ra một hơi. Lâm An Nhiên sẽ không biết, giờ khắc này Vệ Tiêu Hà đã từ bỏ thứ gì.
Lâm An Nhiên lại bỗng nhiên giống như chơi xấu, nói, "Nếu như thầy một chút cũng không chịu thích em, em liền... em liền không làm lớp trưởng nữa, những việc đó thầy đều tự đi mà làm ô ô!"
Vệ Tiêu Hà mắt điếc tai ngơ, hắn tới gần Lâm An Nhiên, trên người phát ra ánh sáng bạc, biến thành bộ dáng nguyên bản là chàng trai tóc bạc. "Kỳ thật, khế ước bạn lữ còn chưa hoàn thành."
"A?" Lâm An Nhiên hậu tri hậu giác đỏ hoe con mắt ngửa đầu nhìn hắn.
Hắn duỗi tay cầm bàn tay đeo nhẫn của cô, đặt lên miệng mình, buông xuống một nụ hôn mềm nhẹ.
"Lấy yêu thương làm tên gọi, đời này kiếp này, tuyên thệ trung thành." Nhẫn bạc trên tay hai người đồng thời xuất hiện một chuỗi hoa văn kỳ dị, tản mát ra ánh sáng bạc nhàn nhạt.
"Như vậy mới là hoàn thành." Vệ Tiêu Hà rũ mắt nói, trên mặt không có biểu tình gì như cũ, nhưng Lâm An Nhiên nhìn thấy bên tai hắn dường như đỏ hồng.
Cô nhìn bàn tay của họ vẫn nắm chặt lấy nhau như cũ, bỗng nhiên ngây ngốc mỉm cười rạng rỡ, "Em đã biết, thầy cũng thích em có phải không, chúng ta vừa rồi lãnh chứng kết hôn có phải không? Thầy chỉ là vẫn luôn thẹn thùng có phải không? Vừa rồi em chỉ lo ngẩn người không nhìn cẩn thận, thầy lại làm lại một lần nữa được không?"
Vệ Tiêu Hà có chút chật vật xấu hổ, trừng mắt nhìn cô một cái, hôn lên môi cho cô hết lải nhải.
Phần 5: Yêu đương cùng bạo quân
Các bạn học trong khoa Thiết kế Nội thất cảm thấy, dùng từ "xuân phong đắc ý" để hình dung tình huống gần đây của lớp trưởng nhà bọn họ, thật là quá thích hợp.
Mặc dù là đi học hay là bị thầy chủ nhiệm gọi đi hỗ trợ, đều là một bộ dáng hớn hở, khiến mọi người càng thêm khó hiểu. Tình huống hư hư thực thực lớp trưởng rơi vào bể tình là chuyện như thế nào? Cũng chưa thấy gần đây cô thân mật với nam sinh nào, tuy rằng vẫn luôn không thiếu người theo đuổi nhưng người ta đều không được như ý, hiện tại thì cô chỉ một lòng bám dính thầy chủ nhiệm.
Đại khái là ngoại hình của thầy chủ nhiệm có lực chấn nhiếp cực lớn, hoàn toàn không ai nghĩ rằng bọn họ sẽ thành đôi, cho dù Lâm An Nhiên giơ tay chữ V nói "tôi yêu thầy chủ nhiệm ha ha", mọi người cũng không tin là thật. Vì thế, Lâm An Nhiên có thể an an tĩnh tĩnh cùng thầy chủ nhiệm nói chuyện yêu đương.
Chẳng qua, yêu đương cùng bạo quân hiển nhiên không phải là chuyện dễ dàng. Đến tiết trồng cây, các bạn học trong khoa đều nhận được tuyên ngôn của lớp trưởng, "Các bạn học đều không cần đi, an tâm ngủ bù đi, cứ để lớp trưởng lo hết!"
"Người đâu, vì sao chỉ có một mình em?" Tiết trồng cây ngày đó chỉ có hai người Vệ Tiêu Hà sắc mặt nặng nề cùng Lâm An Nhiên tươi cười xán lạn, bọn họ ở trong ban phụ trách trồng cây địa phương.
"Hì hì hì ~" Lâm An Nhiên nhìn hắn, ngây ngô cười. Vệ Tiêu Hà vừa nhăn trán một cái liền hiểu rõ cô giở trò quỷ, tuy rằng rất muốn ấn cô xuống đánh một trận, nhưng cuối cùng hắn chỉ lạnh mặt bắt đầu đào hố, "Trồng không xong, đêm nay một mình em ở đây trồng."
Lâm lớp trưởng vốn luôn xoay sở tìm cơ hội cho hai người đơn độc hẹn hò, vội tiến lên hỗ trợ, thỉnh thoảng hạnh phúc lau mồ hôi cho hắn. Thấy Vệ Tiêu Hà trừng mắt, cô tìm kiếm đề tài nói chuyện, "Chủ nhiệm đại nhân, vì sao thầy muốn tới trường này dạy học ạ?"
"Bởi vì muốn đánh bại Vệ Nam Thiên."
Không chuẩn bị nghe được đáp án ngoài ý muốn này, Lâm An Nhiên trợn tròn đôi mắt, Vệ Nam Thiên cũng là một thầy chủ nhiệm trong trường, nhưng hoàn toàn tương phản với anh yêu nhà cô. Vệ Nam Thiên đẹp trai ôn hòa nho nhã, trong lớp bọn họ có không biết bao nhiêu em gái đã trải nghiệm tính cách không ra gì của thầy chủ nhiệm đều đấm ngực giậm chân nghĩ, vì sao lúc trước không được xếp vào lớp của Vệ Nam Thiên.
"Đánh bại hắn, là bởi vì muốn tranh đoạt vị trí hot boy trường học sao?" Lâm An Nhiên đột nhiên hỏi, lần nữa nhận được một cái trừng mắt của Vệ Tiêu Hà, lúc sau hỏi lại thì hắn liền chỉ dùng một tiếng "hừ" để biểu đạt cảm xúc.
Mặc kệ có phải sờ không thuận lông hay không, tính cách thầy chủ nhiệm nhà cô trước sau như một, dù hắn thẹn thùng hay tức giận, đều thích dùng một từ đơn âm tiết để trả lời cô.
Lâm An Nhiên hết đùa giỡn thầy chủ nhiệm, bị mắng, lại không ngừng cố gắng, tiếp tục đùa giỡn thầy chủ nhiệm, lặp đi lặp lại, mỗi ngày đều vui sướng trôi qua. Cô không hề để ý khi hai người đơn độc ở chung Vệ Tiêu Hà dùng hình dáng gì, nhưng Vệ Tiêu Hà càng ngày càng thích dùng hình dáng tóc bạc vốn dĩ khi ở bên cô.
Rất nhanh, liền đến kỳ nghỉ Tết Trung thu.
Nhà của Lâm An Nhiên ở trong thành phố, cách nhà Vệ Tiêu Hà hai giờ lái xe. Đêm đó, Vệ Tiêu Hà thân mặc áo ngủ, đầu tóc ướt nhẹp, nhìn Lâm An Nhiên vốn không nên xuất hiện lúc này lại ở ngoài cửa, trong lòng lập tức có chút ấm áp nói không nên lời. Nhưng vẻ mặt và giọng điệu của hắn vẫn lãnh đạm như cũ, "Tới làm gì?"
"Đêm dài khó ngủ, tới hiến thân!" Lâm An Nhiên nói, còn thuận tay kéo áo khoác nhỏ của mình ra, e lệ ngượng ngùng nhìn hắn một cái, ngay sau đó cửa liền "rầm" một tiếng, đóng lại trước mặt cô.
"Em nói đùa! Em tới đưa bánh Trung thu, mở cửa đi mà!" Cô lại thay đổi vẻ mặt đứng đắn, đang định gõ cửa, thì cửa lại được mở ra, Lâm An Nhiên chưa kịp chuẩn bị, thuận thế gõ thẳng lên người Vệ Tiêu Hà.
Vệ Tiêu Hà vẻ mặt không thay đổi, nhặt túi bánh Trung thu trên mặt đất lên, đóng cửa lại, cứ để mặc cô bám trên người như vậy, đi vào phòng khách. Hắn một tay lấy bánh Trung thu ra, một tay đè bàn tay cô đang chui vào vạt áo hắn, gỡ cô xuống rồi ấn ngồi ở trên sô pha, còn thuận tay nhét cái gối ôm vào trong ngực cô, ngăn cô lại nhào lên tấn công, rồi xoay người đi vào phòng bếp.
Chốc lát sau, hắn quay ra, bê một mâm điểm tâm cùng trái cây đặt trước mặt cô, "Ăn, ăn xong thì về đi." Nói rồi, hắn cũng cầm bánh Trung thu mà cô mang đến, bắt đầu ăn.
"Anh yêu, anh thật sự không nghĩ đến chuyện ăn em sao?"
"Không." Trời biết Vệ Tiêu Hà cũng có chút muốn ăn cô luôn, nhưng là hiện tại hiển nhiên còn không được.
" Anh yêu, anh thật sự lãnh đạm vậy sao?"
"... Ừ."
Lâm An Nhiên ngoan ngoãn câm miệng, ăn trái cây. Chỉ tiếc cô luôn an tĩnh không được bao lâu, chưa được 30 giây cô lại cầm quả nho, mơ mơ hồ hồ nói, "Anh yêu này, em cho anh ăn quả nho."
Bánh Trung thu trên tay Vệ Tiêu Hà lập tức bị hắn bóp nát. Hắn hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua ánh trăng bên ngoài, bỗng nhiên đứng lên, mở miệng nói, "Hôm nay không thích hợp, em cần phải trở về."
"À, vì sao?" Lâm An Nhiên nuốt quả nho, kỳ quái hỏi.
"Bởi vì hắn có hẹn với tôi, Lâm lớp trưởng." Trả lời cô là một chàng trai tóc bạc đứng ở phía bên ngoài cửa sổ, cười cười nhìn cô.
Gương mặt kia, hình dáng kia khiến Lâm An Nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, ngay sau đó phản ứng lại, hình như hắn là Vệ Nam Thiên mà thầy chủ nhiệm nhà cô từng tuyên bố sẽ đánh bại.
Phần 6: Em ở chỗ này, anh sẽ không rời đi
"À, có lẽ dựa theo cách nói của con người, tôi nên gọi cô một tiếng em dâu." Vệ Nam Thiên thấy Lâm An Nhiên chớp chớp mắt nhìn tới nhìn lui hai người bọn họ, tử tế giải thích một câu.
Nhưng mà hắn giải thích xong liền không rào trước đón sau mà chém ra một luồng ánh sáng về phía Lâm An Nhiên, trước khi luồng ánh sáng chạm được cô, Vệ Tiêu Hà đã ôm lấy Lâm An Nhiên, mang cô qua cửa sổ sát đất bay ra ngoài.
"Đứng ở chỗ này, không cần tới gần." Vệ Tiêu Hà đặt Lâm An Nhiên ở một bên, quay đầu nghênh đón Vệ Nam Thiên, hai người đều tóc bạc, sau lưng có hai cánh, khi đánh nhau ở giữa không trung, ánh sáng vờn quanh tuyệt đẹp.
Nơi này là một công viên nhỏ, cả công viên tựa hồ như bị giam trong một cái lồng màu bạc, bên trong chỉ có ba người bọn họ. Lâm An Nhiên khẩn trương nhìn Vệ Tiêu Hà, đôi mắt không dám nháy không dám chớp, chỉ là cô vẫn không thấy rõ động tác của bọn họ, chỉ có thể lo lắng suông. Không biết qua bao lâu, một bóng hình thẳng tắp rơi xuống đất, Lâm An Nhiên căng thẳng trong lòng, rồi lại buông lỏng, thầy chủ nhiệm nhà cô thắng.
Cô không tự giác mà mỉm cười, chạy tới nhìn Vệ Tiêu Hà bay từ trên trời xuống tựa như thần tiên, trong mắt tràn đầy tình yêu không chút nào che giấu.
"Đúng rồi, em dâu, cô biết vì sao em trai tôi Vệ Tiêu Hà muốn đánh bại tôi không?"
"Tôi chỉ biết kẻ xấu đều như nhau, bị đánh bại rồi nhất định sẽ châm ngòi ly gián." Lâm An Nhiên cảnh giác nhìn thoáng qua Vệ Nam Thiên che ngực đứng ở nơi đó.
"Đó là bởi vì trong tộc của chúng tôi, nếu xuất hiện trẻ song sinh thì cả hai sẽ bị lưu đày đến dị giới, vào đêm trăng tròn của năm thứ năm sau khi thành niên, đánh bại được đối phương thì mới có thể trở lại trong tộc. Sở dĩ hắn liều mạng như vậy là bởi vì muốn trở về. Nhưng mà chúng tôi sẽ không tiếp nhận một bạn lữ dị tộc do hắn mang về, cô nói xem, hắn có thể vứt bỏ cô, một mình trở về hay không?" Vệ Nam Thiên tươi cười, có chút vui sướng khi người gặp họa.
Lâm An Nhiên ngây ngẩn cả người, cho dù tự nhủ không cần nghe lời hắn, nhưng từ đáy lòng cô hiểu rõ lời hắn rất có khả năng là sự thật. Vệ Tiêu Hà sẽ trở về sao? Hắn đợi năm năm, hắn nói mình lưu lại nơi này là để đánh bại Vệ Nam Thiên.
Lâm An Nhiên ngẩn người rồi ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Tiêu Hà, tựa hồ cũng không để ý lời Vệ Nam Thiên nói, nhưng Vệ Nam Thiên tươi cười, lại càng thêm ý vị thâm trường.
Vệ Tiêu Hà lạnh mặt nhìn bọn họ, đi tới che ở trước mặt Lâm An Nhiên, hắn cau mày, vừa định nói gì đó, trong không trung bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa đá màu trắng thật lớn.
"A, cửa mở rồi, người chiến thắng có thể trở về." Vệ Nam Thiên nói.
Vệ Tiêu Hà ở sau lưng Lâm An Nhiên, tươi cười trên mặt cứng lại, bàn tay vươn ra bỗng nhiên rụt trở về. Cô nhìn về phía cánh cửa đá xinh đẹp dần dần mở ra, có chút xuất thần, cuối cùng vẫn lui ra phía sau một bước.
Thật ra cô đã sớm nghĩ tới, cô không có khả năng giữ được Vệ Tiêu Hà, bởi vì bọn họ bất đồng, cho dù cô luôn quấn lấy hắn hi hi ha ha nhưng trước sau vẫn không có cảm giác an toàn. Có lẽ là bởi vì cô yêu càng ngày càng sâu sắc, khiến mình càng ngày càng hèn mọn.
Nếu là Lâm An Nhiên trước đây, cô sẽ chơi xấu, lôi kéo quần áo của hắn, không cho hắn đi, nhưng là Lâm An Nhiên hiện tại, cô chỉ biết ra vẻ nhẹ nhàng nói hắn nhớ về thăm cô, sau đó cùng hắn vẫy tay tạm biệt.
Nếu hắn muốn, cô cũng không có cách nào ràng buộc bước chân của hắn.
Lâm An Nhiên nghĩ như vậy, cảm động vì chính mình phát đến khóc, kết quả là vừa ngẩng đầu, Vệ Tiêu Hà lạnh mặt ở ngay phía trước, duỗi tay ra, nói, "Nhanh lại đây, về nhà."
Nhìn cánh cửa đá mở ra giữa không trung đangdần dần đóng lại, quay đầu liền thấy mình đang đi về phía nhà thầy chủ nhiệm, Lâm An Nhiên có chút không rõ ràng lắm.
"Này, anh không quay về?" Lúc nói ra những lời này, cô nắm chặt tay hắn.
"Em ở chỗ này." Vệ Tiêu Hà nắm tay cô, đưa lưng về phía cửa đá cùng Vệ Nam Thiên, đi mỗi lúc một xa, nhìn chằm chằm vào phía trước, dưới tai có chút hơi nóng.
"Vậy là về sau, anh thật sự cũng sẽ không đi?!"
"Khế ước bạn lữ, là cả đời."
Bốn phía đã yên tĩnh trở lại, chỉ còn hai người, Lâm An Nhiên bỗng nhiên dừng bước, tới trước mặt Vệ Tiêu Hà, đôi mắt tỏa sáng nhìn hắn, nhẹ giọng nói, "Thật ra... anh yêu em nhiều lắm phải không?"
Trước ánh mắt nóng rực của cô, Vệ Tiêu Hà chậm rãi xoay đầu đi, trên gương mặt thanh lãnh không che lấp được một mảnh nhè nhẹ đỏ ửng.
Lâm An Nhiên không nghe được câu trả lời, nhưng trên mặt cô, nụ cười tươi chậm rãi nở rộng, cuối cùng cô hoan hô một tiếng, nhào lên ôm lấy cổ Vệ Tiêu Hà, bám ở trên người hắn, cao giọng mà tràn ngập vui sướng hô to, "Em phải sinh cho anh thật nhiều con! Em muốn gả cho anh!"
Vệ Tiêu Hà lại bước đi, cõng cô ở trên lưng, dưới ánh trăng Trung thu, nở một nụ cười say lòng người, thanh âm cực thấp trả lời một tiếng.
"Được."
[ Hết ]
Tác giả có lời muốn nói:
À...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro