Đại Trượng Phu Manh Đại NAI
Hả? Đây là cái gì? Tự xem đi, chẳng phải sẽ biết sao ~ đây là văn thầm yêu trộm nhớ phổ, phổ, thông, thông, bình, bình, phàm, phàm thôi ~ cũng không có nội dung gì kỳ quái ha ha ~
Thể loại: cận thủy lâu đài, chức tràng
Lúc Chu Lam Cẩm đi ngang hành lang, hắn không nhịn được mà dừng ánh mắt lại trên người cô gái.
Cô gái bên trong khung cửa sổ kia tên là Dung Giang, đang nói chuyện với một đồng nghiệp nam. Cô hào sảng cười, vỗ vai chàng trai kia, hình như tên là Lưu Minh, cậu ta bị vỗ vai đột nhiên nên hơi chúi người tới. Cô gái bật cười ha hả khi thấy dáng vẻ mảnh mai của Lưu Minh, vừa cười vừa dùng ánh mắt bắt nạt rồi nói câu gì đó, trông rất tùy ý.
Không giống cô gái đáng yêu tự mình làm bánh bích quy nhỏ xinh rồi gói thật kỹ, sau đó đưa đến tặng cho hắn. Tựa hồ ở trước mặt hắn, cô luôn cố gắng giấu những ngôn ngữ động tác mà cô cho là bất nhã khi đối mặt với hắn, thậm chí còn trở nên ít nói.
Bỗng nhiên cô thấy hắn đứng ngoài cửa sổ. Chu Lam Cẩm liền thấy khóe miệng của cô từ nụ cười ha hả sảng khoái trở thành một nụ cười không lộ răng của các thục nữ. Chu Lam Cẩm cũng nở nụ cười ôn hòa với cô.
Lúc Chu Lam Cẩm rời khỏi đó, hắn nghĩ: Chắc cô thích hắn nhỉ? Cho nên luôn để ý hình tượng của mình trong mắt hắn? Chu Lam Cẩm quay đầu lại lúc đến cuối hành lang. Quả nhiên, sau khi hắn rời khỏi đó, cô trở lại dáng vẻ không câu nệ tiểu tiết, cười vui vẻ giống như bức tranh sinh động.
Chu Lam Cẩm hơi nhíu mày, ngón tay giật giật. Thật sự rất muốn, rất muốn đặt cô dưới thân, xé áo sơmi trắng của cô, sau đó lần mò trên cơ thể cô mà thỏa thích nhấm nháp, đùa bỡn cô, đến mức cô phải lộ ra dáng vẻ sinh động kia trước mặt hắn, hắn muốn nhìn vẻ mặt lúc cô khóc nức nở, cũng muốn thấy vẻ mặt lúc cô sung sướng đến tận cùng kia, muốn nghe những lời yêu đương từ trong miệng cô, cũng muốn nghe tiếng rên rỉ của cô... Rất muốn... Chắc cô cũng không biết hắn là người như vậy, cũng không biết hắn lại có tâm tư này với cô, đến lúc cô biết, nhất định sẽ có biểu hiện kinh ngạc đáng thú vị lắm đây! Chậc, chỉ nghĩ thôi hắn đã cảm thấy rục rịch rồi...
Chu Lam Cẩm ngẩng đầu lên, nét mặt vẫn dịu dàng như trước, hắn đưa tay vuốt ve áo sơ mi trắng trên người. Lúc đi ngang qua cửa sổ, hắn mỉm cười nhìn cô, một nụ cười thiện lành.
A, cô bé đáng yêu của tôi, tôi phải nhịn tới bao giờ mới có thể thưởng thức em đây? Ánh mắt của hắn lóe lên một tia sáng.
Đợi đồng nghiệp rời đi, lúc này Chu Lam Cẩm mới tức giận nhìn thực tập sinh mới, nói: "Đến chỗ anh làm gì?"
Cô em mặc đồ thực tập sạch sẽ, vẻ mặt vô tội, thấy xung quanh không còn ai nữa thì mới dỡ bỏ biểu cảm ngây thơ như "bạch liên hoa" xuống, cười nhạo nói: "Sao? Sợ Dung Giang của anh ghen à? Ai ui, anh họ ơi, không nghĩ kẻ biến thái như anh lại có suy nghĩ ngây thơ như vậy đó ~ Em cảm thấy cô gái kia rất thú vị ~ Lần trước chúng ta đi ăn cơm, cô ta nhìn em với ánh mắt như muốn làm thịt em luôn đó ~ Còn nữa, lần trước cô ta thấy em đoạt đồ ăn của anh, ánh mắt của cô ta khiến em cảm thấy... ừm... rất muốn bắt nạt ~"
Cô em thực tập sinh luôn mang vẻ mặt "bạch liên hoa" với mọi người, dùng giọng nói với từ ngữ cực kỳ không thích hợp hình tượng của mình, cô ta hèn mọn đẩy cánh tay của Chu Lam Cẩm nói: "Em nói này anh họ, cô gái đó, nếu anh không ra tay thì em sẽ ra tay đấy ~ em đây trai gái gì cũng xơi hết đấy nhé ~ Đến lúc đó, bị em giành trước thì đừng trách em không quan tâm tình anh em gì hết đó nha ~"
Chu Lam Cẩm vừa nghe vừa gõ chữ trên máy tính, hắn bình tĩnh nói: "Anh đã thấy rõ bản chất tiện nhân của mày rồi, cần gì làm bộ làm tịch với anh hả? Mày muốn ra tay với cô ấy? Haha, đừng quên cô ấy đặt tên cho mày trong điện thoại là 'Đuỹ chân ngắn' đấy!"
"A ~ Em thích cô ta gọi em như vậy đó ~ Cứ nghĩ lúc chỉ có một mình, cô ta tức giận gọi em như thế mà nhớ đến em, em cảm thấy rất kích động ~ Đúng rồi, còn có bộ ngực mềm mại nữa, chậc, sờ rất thích, em thích con gái ngực bự hơn em ~" Cô em Bạch Liên Hoa đưa tay che miệng cười duyên.
Chu Lam Cẩm nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, châm chọc nói: "Mày cứ bảo anh là biến thái, nhưng anh thấy mày cũng chẳng kém gì đâu!"
"Đúng vậy, chúng ta là anh em biến thái mà ~"
__________________________________________
"Tớ nói này, cậu đã lớn rồi, sao không tìm bạn trai đi hả? Sắp già đến nơi, đừng kén cá chọn canh nữa, thời kỳ đảm bảo của phụ nữ hơi bị ngắn đấy..."
Dung Giang thật sự không muốn nghe thằng nhóc thực tập sinh mới ẻo lả quang quác như gà mẹ nữa, hoàng thượng như cô chưa lo mà thái giám như cậu ta hóng cái quái gì chứ? Dung Giang nhịn không nổi, trực tiếp cắt lời của cậu ta "Phải, thời kỳ đảm bảo rất ngắn, nhưng không ngắn như JB của cậu đâu!" Nói xong, rời khỏi đó như một vị nữ hoàng cao ngạo.
Để lại cậu thực tập sinh với gương mặt vừa trắng vừa xanh.
"Ha ~ Em họ, nhóc để ý cô ta hả? Chị vừa bảo với anh Cẩm là sẽ đoạt cô ta với anh ấy, ai ngờ nhóc cũng thế, xem ra ba anh em chúng ta là tình địch của nhau rồi ~ Còn nữa, chị rất thích cái câu 'JB của nhóc ngắn' mà Dung Giang nói đấy ~ Haha ~ Không hổ là cô gái mà chị thích, nói chuyện thật thú vị ~ " Cô em Bạch Liên Hoa đi tới, cô ta châm chọc cậu nhóc không chút khách khí rồi nghênh ngang rời đi.
Thực tập sinh ngạo kiều nào đó giận đến mức suýt giết người rồi.
"Thật là, con gà mẹ kia muốn đẻ trứng thì cứ tìm gà đực mà chơi, mắc mớ gì ngày nào cũng lảm nhảm vụ tìm bạn trai trước mặt bà đây vậy?" Dung Giang liếc mắt, vừa nói vừa lướt Weibo.
Đồng nghiệp nam kiêm nhiệm bạn thân nghe Dung Giang càu nhàu, vừa thổi móng tay vừa bình tĩnh nói: "Tớ về trước, còn phải làm móng chân nữa."
Dung Giang vùi đầu vào điện thoại, tùy ý phất tay: "Cút đi."
Không biết qua bao lâu, Dung Giang để điện thoại xuống, vừa nhìn ra ngoài thì thấy anh chàng mà cô thầm mến đang mỉm cười với mình, không biết hắn đã đứng đó nhìn cô bao lâu rồi.
Dung Giang rít gào trong lòng.
Cô vẫn làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, bước nhanh ra ngoài, nở nụ cười e thẹn dịu dàng hỏi: "Anh có chuyện gì sao?" Ngao ngao ngao! Cái bộ dạng vừa cười to vừa rung đùi của cô bị crush thấy chưa vậy?
Chu Lam Cẩm mỉm cười: "Anh thấy mọi người ra về hết, chỉ còn mình Dung Giang nên đến xem"
"Hả? À ~ Em cảm thấy, em cũng nên về thôi. À, anh cũng về nhà sao? Cùng đi nhé?"
"Không, anh còn chút việc." Chu Lam Cẩm nói xong, nhìn bộ mặt có chút khó chịu buồn bực của cô gái thì nở nụ cười thỏa mãn. "Đúng rồi, anh có chút việc cần giúp đỡ, em có phiền khi giúp anh không?"
"Hả? Được, không sao hết ~" Dung Giang nghe thấy lời mời này thì bắt đầu nhảy nhót trong lòng, cô không hỏi gì thêm mà đi tới phòng làm việc của crush.
Chu Lam Cẩm đóng cửa lại, Dung Giang vừa nhìn xung quanh vừa hỏi "Cần em làm cái gì ạ?"
"Cần em... cởi quần áo giúp anh..." Chu Lam Cẩm ôm Dung Giang từ đằng sau, sau đó đưa môi đến gần tai cô nói. Ha ha ~ Đến đây đi, cho tôi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của em, sau đó hãy giãy giụa và gào khóc cho tôi xem...
"Hả?" Dung Giang há hốc mồm, cái vụ gì đây? Trò đùa sau khi tan làm đấy à?
... Nghĩ sao cũng thấy rất thú vị ~ Crush đang yêu cầu mà, cũng không thể trách cô khi cô không kiềm chế được, phải không? Tuy rằng cô đã cố gắng giấu giếm bộ mặt thật để tránh dọa hắn rồi, nhưng những lúc này cô buộc phải giải trừ phong ấn thôi...
Đây là do anh dụ dỗ tôi đấy. Dụ tôi thì đừng hối hận nha ~
Chu Lam Cẩm vốn quyết định hôm nay đánh hạ cô gái này, sau đó nhìn bộ mặt "rơi lệ vì sung sướng", "rên rỉ khi lên đỉnh", "bản năng của đàn bà" mà mình từng mơ tưởng, lại phát hiện sự tình có gì đó sai sai thì phải?
___________________________________________________
Bên dưới là câu chuyện nữ hoàng phản công, hãy tự suy nghĩ ~
___________________________________________________
"Sau này anh là người của em, biết chưa? Đừng có cố gắng chống lại nữ hoàng ~ nếu không, em sẽ lại rape anh ~"
Hắn hoàn toàn không nghĩ đến tình cảnh này... Chu Lam Cẩm cảm thấy tay mình có chút run rẩy, nhưng mà, cô như thế này khiến hắn không thể buông tay được rồi... Nếu như hai đứa em họ của hắn không an phận thì hắn phải tìm cơ hội dạy dỗ chúng mới được ~ Dù sao, cũng phải để hai đứa kia hiểu rõ một chuyện: Không được cướp thức ăn trong miệng rắn độc. Chu Lam Cẩm nở nụ cười dịu dàng với Dung Giang.
"Anh lại dùng ánh mắt và nụcười này câu dẫn em rồi, hôm nay bữa tối của em sẽ là món "sữa" của anh ~ a ~" Dung Giang mỉm cười, sờ sờ mặt hắn.
[ Hết ]
• ___________________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kỳ thật sau khi viết xong, ta liền tưởng tượng đến cô em thực tập sinh Bạch Liên Hoa kia...
[ Các nữ thần, đã xem hết truyện... cảm giác như thế nào ~ [ cười ]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro