Đoản văn 8: Giây
Tôi cảm thấy Hạ Vũ vẫn ở đâu đó quanh đây. Vẫn đứng bên cạnh mỉm cười trìu mến, thích hôn lên ngón áp út đeo chiếc nhẫn điêu khắc thủ công của tôi.
Giọng nói của anh khiến trái tim tôi nhộn nhạo nhưng lại làm tâm hồn tôi trấn định, khẽ khàng vuốt ve cơn cuồng nộ của tôi khi nó vừa nhen nhóm dưới vực sâu.
Rồi trong nháy mắt, ý tưởng hoang đường kia biến mất, thay vào đó là câu hỏi nặng trĩu cõi lòng của Từ Ân.
"Em có từng hối hận chưa?"
Lúc đó tôi trả lời thế nào nhỉ? À, hiển nhiên, là một cái nhếch mép bất cần.
"Chuyện đó có quan trọng không?"
Khi ánh mắt đã từng tràn ngập niềm tin của những người đã khuất là một vết sẹo nhức nhối lúc trời trở lạnh...
...Khi anh vẫn là đi, rời khỏi tôi, vĩnh viễn vĩnh viễn sẽ không trở lại.
Mỗi kí ức nương theo nỗi đau tột cùng khắc sâu trong trái tim, mỗi lời nói, mỗi nụ cười, mỗi giọt nước mắt của tuyệt vọng và hạnh phúc.
Hạ Vũ vẫn luôn nói với tôi rằng, tôi là cô gái kiên cường nhất mà anh từng gặp.
"Cho dù thế giới này sụp đổ, anh tin là em vẫn sẽ ổn thôi, nhỉ?"
Tất nhiên. Nhưng đó là khi sau lưng em còn một điểm tựa vững chãi là anh, khi cơn điên rồ của em có thể bị kiềm chế bởi tình yêu của anh. Từ bao giờ anh lại quan trọng đến thế hả anh, em không biết, em chưa từng nghĩ; em chỉ biết anh là điểm yếu của em, là mấu chốt của em, là cái đinh duy nhất chống đỡ cả một căn nhà sụp xệ.
Không có Hạ Vũ, Thanh Vy chỉ là một đứa trẻ không nhà, mờ mịt, sợ hãi, muốn hủy diệt hết thảy mọi thứ xung quanh.
Và Hạ Vũ đi rồi.
Tôi là Thanh Vy. Tôi đơn độc.
Đã từng mạnh mẽ, nhưng có nghĩa lý gì khi bờ vai chịu tải quá nhiều tín niệm, không một mái nhà để về, không một bờ vai để dựa?
Hết thảy có ý nghĩa gì, khi một phút yếu lòng sao mà xa xỉ quá, tất cả những gian khổ dãi dầu chẳng cách nào miêu tả bằng lời, ấm ức đến muốn khóc, rồi nói ra chỉ tóm gọn bằng một câu.
"Tôi ổn cả. Đừng lo lắng."
Thậm chí khi người em yêu nhất ngã xuống trước mặt em, em cũng không dám khóc ra, không dám tuyệt vọng, không dám cứ như thế cùng nhau ngã xuống. Vì em biết em không có quyền lợi đó, kể từ khi em là người duy nhất trên thế giới còn tưởng niệm anh, cũng là người duy nhất có thể khiến cái chết của anh minh bạch và rõ ràng.
Đau khổ mà chết đi là ích kỷ vô cùng, khi những kẻ khiến anh rời bỏ em vẫn đang hưởng thụ thành quả đáng ghê tởm của chúng.
Tôi mãi mãi nhớ vẻ mặt lo lắng của Từ Ân hôm đó, khi tôi lẳng lặng ôm Hạ Vũ vào lòng, in lên vầng trán cao của anh một nụ hôn tạm biệt. Từ Ân muốn nói gì đó với tôi, tôi biết, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn lựa chọn trầm mặc khi ánh mắt của tôi chạm sâu vào đáy mắt của anh.
Một cái nhìn mà đã lâu lắm rồi chưa xuất hiện trên người Thanh Vy, kể từ khi bên cạnh cô có thêm một Hạ Vũ.
Ánh nhìn từ quá khứ. Từ nỗi ám ảnh kinh hoàng với tất cả những kẻ chống đối trên thế giới này - Ân Luật Vy.
Mùi máu tươi bạo lực xông vào khoang mũi đưa tôi trở về hiện thực. Dưới chân là những khuôn mặt vặn vẹo bất kham, tựa như một bức tranh biếm họa với tông màu chính là đỏ thẫm chói mắt. Tiếng kêu của bọn họ chỉ chực chờ vọt ra khỏi cổ họng, đáng tiếc, còn kém một chút...
Tôi nhìn bầu trời như tấm gương phản chiếu lại màu sắc của sân thượng, khẽ nhón chân, hít một hơi căng đầy buồng phổi.
Tanh tưởi đến buồn nôn.
Phải chăng đó là mùi của cái chết? Khi giai đoạn cuối cùng của sự sống kề bên, tôi luôn có thể cảm nhận được rõ ràng. Thân quen đến thế, nhưng lần này mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Vì lần này tôi chờ mong nó.
Hạ Vũ, em nói dối đấy. Ước gì thời gian có thể quay trở lại, để em kịp ôm anh trước khi mọi chuyện trở nên muộn màng.
Ước gì em là người mạnh mẽ như anh vẫn nói...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro