Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

đôi mắt - OE

Cô và anh yêu nhau 7 năm . Bạn bè cô luôn ganh tỵ vì cô tìm được một người như anh. Cả hai bên gia đình đều chúc phúc cho hai người . Cô cũng rất hạnh phúc . Chỉ cần cô tốt nghiệp là bọn họ thành hôn .

Nhưng ông trời luôn trêu chọc con người . Cô bất ngờ bị tai nạn xe , mắt cô bị hỏng . Cô không bao giờ có thể nhìn thấy ánh sáng .

Cô sợ hãi , cô buồn rầu . Anh vẫn bên cạnh cô . Làm cô vui vẻ , nhưng cô Làm sao vui được . Cô tự ti , cô luôn nói mình không xứng với người tốt như anh . Cô không muốn trở thành gánh nặng cho anh .

Một lần hai người cãi nhau , cô thét lên với anh
" EM BỊ MÙ , EM CHỈ LÀ GÁNH NẶNG THÔI !"
Anh quay lưng bước đi . Lần đầu tiên anh bỏ cô một mình .
Cô sợ hãi , cô gọi anh . Nhưng không có anh đáp lời . Sau đó nhiều ngày , cô nhận ra . Bóng tối không đáng sợ . Mất anh mới đáng sợ .
Cô quyết định xin lỗi anh , cô sẽ giải thích .

Nhưng khi gặp anh . Cô xin lỗi rất nhiều . Anh chỉ thờ ơ nhìn . Rồi lạnh lùng nói rằng anh đã yêu người khác , anh muốn chia tay
" em bị mù , em sẽ trở thành gánh nặng cho anh " .
Cô đứng đó , tim như chết lặng . Có cảm giác đè ép trái tim khiến cô không thể thở .

Anh nhìn cô , ánh mắt đau xót . May rằng cô bị mù , cô sẽ không nhìn thấy nước mắt của anh . Anh rời đi trong cơn mưa tầm tã ngoài trời .

Vài tháng sau , cô có người hiến mắt . Nhưng cô chẳng vui mừng . Khi cô nhìn thấy ánh sáng . Cũng chẳng thấy ý nghĩa .

Cô mổ mắt thành công .
Cô nhìn đầu tiên ba mẹ , bạn bè . Nhưng chẳng thấy anh . Mọi người ai cũng khuyên cô quên anh , Anh chỉ là kẻ bội bạc . Chỉ có mẹ cô yên lặng , không nói gì.

3 năm sau , cô có công việc , cô dần có chút thành tựu trong cuộc sống . Cô cũng chưa từng hỏi về anh . Hay đi tìm anh . Nhưng cô vẫn chưa quên anh . Nó trở thành vết thương tim cô . Rồi cô quen một đồng nghiệp , hắn lại người rất ôn nhu , chu đáo . Cô quyết định lấy hắn , mặc dù cô không yêu .

Trước đám cưới một ngày , mẹ gọi cô ra ngoài . Mẹ nói :
" nếu không nói ra , mẹ nghĩ con sẽ không có hạnh phúc"

Rồi mẹ lái xe đưa cô tới một nơi , dẫn cô tới cửa một căn nhà rồi quay lưng rời đi . Cô mờ mịt , khó hiểu mà gõ cửa .
Bên trong loảng xoảng tiếng đổ vỡ . Một lúc sau mới mở cửa , khi cánh cửa mở ra . Cô nhìn thấy hình bóng quen thuộc , anh gầy đi rất nhiều , tiều tụy . Cô nén nước mắt nhìn anh .
Nhưng anh chẳng nhìn thấy cô , giọng anh khàn khàn hỏi "xin hỏi ai vậy ?"

Cô òa lên khóc , anh sững sờ . Anh không nghĩ là cô . Cô giải toả tất cả đau thương . Thì ra , người hiến đôi mắt cho cô là anh . Cô đã hiểu , cô hiểu vì sao mẹ đưa cô tới nơi này .

- Mạc Nhược Tâm-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: