Mệnh Phượng Hoàng ( Hạ )
Ta ngẩng đầu, không chút sợ hãi
Quay về phía sau, tay xuất thủ ngân châm
Ngân châm xé gió, triệt hạ đối thủ
Từ xa, những mũi tên, ám khí
Lạnh lùng phóng tới chàng
Tâm co thắt, ta dùng nội lực
Đẩy chàng ra xa
Huyết rơi, từng giọt
Ta ngã xuống
Thanh âm vũ khí
Tiếng chàng gọi tên ta
Ôn nhu , dịu dàng
Trước mắt bỗng tối sầm
Ta cười khổ, mũi tên có độc
Vận hết sức, ta gọi tên chàng
Lãnh Phong
Chàng lại gần, ôm ta thật chặt
Quan tâm, ấm áp trả lời ta
Ly nhi, đừng sợ
Chớp mắt, hàn quang đại đao
Định công kích chàng
Ta hoảng hốt, dùng chút sức còn lại
Ôm lấy chàng, lật người lại
Đỡ một nhát đao
Đau đớn, mệt mỏi
Ta vận hết sức tàn
Nâng tay, chậm chậm
Khẽ chạm đôi đồng tử
Dời xuống sống mũi
Đôi môi bạc
Cả người vô lực, ta buông tay
Thân thể nhẹ bẫng
Trong đầu hiện lên quang cảnh hôm đó
Đào rơi, phong vũ, ta gặp chàng
Thiếu niên anh dũng, tuấn tú
Chàng dịu dàng nhặt giúp ta khăn
Mỉm cười
Nụ cười ấm áp, tuyệt mĩ
Thiên chân vô tà
Chàng nói, chàng tên Lãnh Phong
Ta mỉm cười, xưng tên Hạ Ly
Vạn năm sau còn lưu dấu
Tình sử đẹp tuy lắm đau thương
Đế Hậu thâm tình..
[Một đời một kiếp một đôi]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro