#3: Quỳnh và lần đầu đọc ngôn tình
"Chào mọi người, là Quỳnh đây.
Trong lời giới thiệu mà thằng Khôi nó viết hay là đứa nào đấy có quên viết tên tôi, nên là sau lúc nó đăng thì tôi có giã nó một cối như giã giò rồi (dù biết là watt vẫn cho sửa chương:)
Tôi là Quỳnh, Hoàng Quỳnh, tên chỉ có hai chữ này, không như ai kia, tên dài hàng cây số NGUYỄNNN TRẦNNN TRỌNGGG KHÔIII.
Ấy là tôi bắt chước giọng bọn con gái õng ẹo trường Nữ sinh lúc í ới thằng Khôi từ cổng trường đấy mà. Đôi khi cái thứ mà mình thấy chướng tai gai mắt khi đi vào văn chương lại trở thành thỏi nam châm hút mắt mình. Tôi vẫn không tin là mình vừa đọc ngôn tình xong, chẹp.
Đại khái thì cuốn đấy cũng hay, cũng kì bí, cũng... cảm động, nói chung là đáng để thử lắm. Nhưng cái lạ nhất trong lòng của một cậu trai mới lớn ấy là sự rung động trước cái vẻ đẹp vừa lạ vừa thương của người con gái.
Sau đó thì tôi có viết một mẩu văn ngắn thế này, mọi người đọc xem rồi đoán là cuốn gì nhé. Còn giờ tôi phải lên trường rồi, nguội hết thì giờ mất.
Hẹn gặp mọi người sau, tôi là Quỳnh.
Hoàng Quỳnh."
- Không phụ Như Lai, không phụ Nàng -
Ở nơi nào, trên những đầu sóng bạc, những dòng kinh văn cứ dập dềnh trôi...
Ở nơi ấy, sau bao giông tố cuộc đời, bao lần phiêu bạt nhân gian trên con thuyền nhỏ bé, ta và nàng đã gặp gỡ.
Ở chính những ngày tháng ấy, tình yêu vượt qua trùng điệp những sóng biển, vượt qua đầy những con đường ánh trăng bàng bạc chông gai, vượt trên mọi thế kỷ, trên mọi lẽ thường, để trở thành huyền thoại.
Và nơi ấy, ta đã gặp gỡ, đã tin tưởng, đã yêu thương, và cứ vậy, xa nhau mỗi một phương trời cách thẳm...
Nhưng nơi ấy, nàng đã hoá vào biển cả, ta đã đến cõi ánh trăng, xa mặt nhưng chẳng thể cách lòng:
"Cá Lớn bơi hoài nơi cung trăng ngập lối
Trăng cứ rơi mãi vào biển cả mà thôi"
Nơi ấy, ta còn có nàng kề bên.
Rì rào... rì rào...
Canh năm. Đêm vẫn nhờ nhờ.
Sóng vẫn vỗ.
Người vẫn chờ mong.
Chờ đợi điều chi, chỉ có người mới thấu.
Chỉ sóng mới biết.
Trăng mới hay...
Từng bước nàng đi trên những đầu sóng trắng
Sầu muộn, phiền ưu, thiếu nắng trong tâm
Từng ánh trăng soi len lỏi đại dương cạn
Nguyệt cầm ngâm thơ giữa đại biển bao la.
Sóng trắng đầu anh những ngày xưa cổ lắm
Ngoái đợi màu xanh, lá vàng rụng rồi tan
Trăng khuyết, trăng hạn, trăng quầng, trăng tán
Ánh vầng sáng soi những hạt cát mịn màng.
Hoạ hình người vào bãi cát vàng
Ôi những tuổi trẻ, ôi nụ cười, ôi mến thương đau!
Hoạ câu đáy lòng hỏi vang dưới biển sâu thăm thẳm
Rằng "Đại dương bao la có chứa tình tôi lâu?"
Rồi một ngày, anh đi giữa những đầu sóng bạc
Lạnh buốt, căm căm trong mùa đông cuối ấy
Ngọn đèn dầu nhà ai thắp lửa bập bùng cháy
Sóng cuốn xa bờ, tình nàng tan trong mơ...
Biết làm sao, đi rồi, biết làm sao
Níu kéo được gì, giữ chân được gì chứ?
Đau lòng, buồn bực làm chi?
Khóc than, kiệt quệ, nhớ người phương xa?
Đôi mắt biển cả hướng về đại dương sâu
Lòng nàng mệt mỏi gối đầu vào mây trắng
Hương muối vẫn ngọt, và chân trời đầy nắng
Chỉ ai vô tình, trống vắng hoàng hôn tôi.
...
Rì rào... rì rào...
Hai năm rồi. Đêm vẫn nhờ nhờ.
Sóng vẫn vỗ.
Nàng vẫn chờ mong.
Chờ đợi điều chi, chỉ nàng mới thấu.
Chỉ trăng mới biết:
"Lòng nàng vẫn chờ trăng
Ngày đêm mỏi mòn
Thương nhớ
Và Cá lớn lại về với biển xứ
Và ánh trăng soi lại về bên cầu.
...
Mong cho nàng nhớ mãi những mai sau
Tôi đi rồi, ngoái người thương dĩ vãng..."
***
Chàng có còn nhớ, những dòng thư em gửi tặng chàng – một vị danh sư lỗi lạc, trước khi em xuyên không về với thời đại của mình, đã từng khiến em nhớ chàng đến quặn thắt tim gan, nhớ chàng đến nhói tim, nhớ chàng đến rời rã, nhớ chàng đến kiệt quệ, ngay cả trong những giấc mộng hoang đường:
"Nỗi nhớ thương ngàn năm sờn phai màu bỉ ngạn, chi bằng cùng nhau mỉm cười nhắm mắt xuôi tay, cùng chờ đợi một kiếp người bên Nại Hà cầu giao. Cùng đếm từng nỗi yêu thương nghìn trùng xa vạn dặm được hoá thành hoa bỉ ngạn, đỏ rực một cây cầu. Nơi hai bên bờ nước chảy róc rách, nguyện thề ngoái đợi đầu xanh dù đã hoa râm mái tóc. Từng trải những nghiệt ngã số phận, hằn sâu những khắc khoải khôn nguôi, đau đớn tận cùng xương tuỷ, khốn khổ tận cùng tâm can, nhưng được nắm tay chàng mỉm cười đi qua cõi vĩnh hằng, em dù có phải chết, dù có phải lên núi đao, xuống chảo dầu, có bị đày xuống tầng địa ngục sâu nhất, mãi mãi chẳng thể đầu thai một kiếp người khác, liệu, em có thể xin chàng, được làm vợ một nhà sư, thêm đời đời kiếp kiếp nữa, có được không?..."
***
Làm vợ một nhà sư, đó đã là một luật cấm kị của giới Phật pháp, nhưng cớ sao, trái tim ta lại chẳng thể kháng lại điều đó, khi được cùng nàng đến với con đường của lý tưởng, của Phật Giáo Đại Thừa, của Trường An cổ kính, của những con đường tơ lụa bí ẩn mà ngày ấy ta còn khám phá, của cây cầu reo rắc những lá xanh hoa đỏ - nơi tụ hội cuối cùng của hai ta, của dòng nước phân chia bờ cõi, của những năm tháng thanh xuân dài đằng đẵng chờ nàng, mười năm nối tiếp những trăm năm, của những khổ cực nhân gian ta chưa quen nếm trải, của mùi vị cuộc sống cõi trần tục vất vả mà có nhau, cũng thanh thanh thản thản...
Vì cõi trần tục đó, có nàng ở bên ta!
***
Tiếng kêu mà chàng gọi em năm ấy, nghe sao ai oán diết da, nghe sao bi thương đến kì lạ. Em không nhớ nữa, Rajiva à, em chỉ biết, chính giây phút đấy, em đã khóc trong cơn khắc khoải của nỗi nhớ thương ngàn năm, sờn phai màu bỉ ngạn...
***
"Cùng ta, người thiếu nữ, khi ta chết ở cái tuổi 97, nhất định ta sẽ chờ nàng ba năm bên cầu Nại Hà, cùng nắm tay nàng đi qua cây cầu đỏ rực một màu bỉ ngạn, nơi nước chảy róc rách phân chia hai màu nước của tầng địa ngục, một đầu xanh, một đầu bạc. Ta sẽ cùng nàng đi giữa những màu nước thẳm ấy, đi đến tận cùng chân trời, mà ở đó, chỉ còn có nàng và Mạnh Bà canh là thật sự có thể khiến ta mỉm cười, để đi qua một kiếp người lắm gian nan và khổ ải, mà nơi ấy, vẫn có nàng..."
Chờ ta...
Tự thẹn đa tình đoạn kiếp tu
Nhập thiền khôn xoá bóng hình xưa
Thế gian ai vẹn đôi đường cả
Không phụ Như Lai, không phụ nàng.
Thơ Tsangyang Gyatso
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro