VÁY CƯỚI
Váy cưới
Mùa thu. Mùa cưới.
Tôi đứng trước cửa hàng váy cưới, say sưa nhìn những chiếc váy trắng bồng bềnh. Tôi yêu màu trắng tinh khôi, yêu những chiếc váy điệu đà. Tôi ước được một lần khoác lên mình những bộ váy xinh đẹp ấy. Thế nhưng tôi lại là con trai.
Một đợt gió thổi qua. Rất nhiều lá rơi. Lạnh thật. Tôi chợt nhận ra thu Hà Nội rất buồn, rất cô đơn.
Vòng khói thuốc loang lổ trên nền trắng thuần khiết đưa tôi về hoài niệm…
Đỏ. Là màu hoa phượng tháng 5, là màu của chia tay.
Ôn thi tốt nghiệp, tôi vu vơ hỏi: “Hạnh phúc là gì?”
Anh cầm cuốn triết học Mac Lenin trên tay, cười bảo: “Hạnh phúc là đấu tranh”.
Tôi nhìn ra cửa sổ, ráng chiều nhuộm đỏ một góc trời: “Anh sẽ đấu tranh vì em chứ?”
Anh im lặng.
Đấu tranh có thể mất một đời, có thể mất nhiều thế hệ, có thể sẽ đổ mồ hôi, nước mắt và cả xương máu. Tôi không sợ. Có điều anh đã chọn từ bỏ.
Ra trường, anh nói xin lỗi tôi. Anh không giải thích nhiều, anh chỉ nói xin lỗi. Ừ thì, anh là con trai duy nhất trong gia đình trí thức cơ bản. Bố mẹ anh đều kỳ thị đồng tính, nên anh quyết tâm đưa bí mật này xuống mồ.
Tôi bảo: “Em sẽ chuyển giới. Mất 15 năm tuổi thọ, đau đớn thể xác, nhưng chỉ cần được hạnh phúc bên anh, dù là ngắn ngủi, để biết em còn đang sống, thì em chấp nhận tất cả.”
Anh im lặng và vẫn ra đi. Phải chăng vì tôi mãi mãi không thể cho anh một đứa con?
Hôm nay là ngày anh lấy vợ. Tôi vứt điếu thuốc đang hút dở xuống vỉa hè, kéo vạt áo, lững thững đi bộ đến Thanh Thủy Palace dự đám cưới của anh.
Thảm đỏ, hoa hồng đỏ, pháo hoa. Thật giả dối.
Tôi ngồi một góc, lặng lẽ ngắm cô dâu trong chiếc váy trắng tinh khôi. Anh cầm tay cô ấy bước vào lễ đường. Anh cười nói niềm nở, đóng vai một chú rể hạnh phúc, mặc cho đôi mắt đầy tâm sự đang tố giác anh. Nhạc đám cưới sao mà chát chúa. Pháo cưới sao mà bi thương. Tại sao tôi lại cảm thấy anh và cô ấy đều bất hạnh? Một người không dám là chính mình, còn một người suốt đời bị lừa dối.
Lễ vu quy bắt đầu. Tiếng cười nói, tiếng vỗ tay, tiếng chúc tụng. Ngột ngạt quá. Tôi kéo ghế đứng dậy bước ra ngoài. Tôi biết anh đang nhìn theo, tôi cũng biết anh sẽ không chạy theo tôi. Bởi anh sống có trách nhiệm với tất cả mọi người, trừ tôi.
Thôi thì không thể ở bên nhau. Tôi đành chúc anh hạnh phúc…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro