Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Yêu phi khuynh thiên hạ

Tác giả: Giang Nam Ảnh

Dịch: QT

Edit: Bạch Lộ

Thể loại: Bách hợp tiểu thuyết (nữ x nữ),

đoản văn, cổ trang,

nhẹ nhàng tình cảm

Nguồnhttp://daquycuoidong...yeu-phi-phan-1/

Dẫn truyện

Nàng, vốn không mang trên mình khí chất diêm dúa lẳng lơ ấy.



Nàng, vốn trong sáng thuần khiết như đóa sen.



Thế nhưng, kẻ kia xuất hiện, chỉ vì muốn có được nàng mà khiến cho sự thánh khiết ấy hoàn toàn biến mất trong khói lửa chiến tranh.



Hắn, khiến cho nàng mất đi tất cả…



Nàng từ đó vô lệ, gạt đi nước mắt, vì dân chúng toàn thành mà chấp nhận làm phi tử của hắn.





********oOoOoOoOoOoOo********



Lần đầu gặp nhau, nàng trăm ngàn lần không nghĩ rằng: người này chính là quốc quân tương lai của Lâm quốc, hơn nữa lại là kẻ tàn bạo vô tình. Nàng không đồng ý làm phi tử của hắn, hắn bèn mang binh đi xâm chiếm. Cuối cùng, đem nàng cùng hơn ba nghìn dân chúng dồn vào đường cùng.



Khí trời nóng bức, không chút tri viện, người dân chỉ có thể đem số đồ ăn cuối cùng phân chia không còn một mảnh. Trong thành dần dần xuất hiện ôn dịch, mọi người bên cạnh nàng từ nha hoàn tới người hầu lần lượt chết đi. Phụ thân nàng đứng trên cổng thành, bị hắn dùng một mũi tên bắn chết. Mẫu thân nàng vì cũng vì phụ thân mà tuẫn tiết …



“Không lẽ trời sinh ta chỉ để hủy thiên hạ này hay sao?” – Nàng đứng ở thành lâu, ở nơi phụ thân nàng bị bắn chết mà tự hỏi.



Phía dưới, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, cười lạnh nói:



“Người trẫm nhìn trúng, tới giờ chưa có ai có thể chạy thoát, Phó Du Nhược”



. . .



. . . . . .



. . . . . . . . . . . .



Cần gì phải trốn?



Ngẩng đầu nhìn trời, trời bỗng nổi mưa gió vần vũ. Một tiếng kinh lôi thình lình giáng xuống





“Được, ta đi theo ngươi” – Nàng nhàn nhạt nói.



Vốn dĩ bên nàng cũng chẳng còn ai. Chỉ còn nàng, một mình bước ra khỏi cổng thành.



“Nếu quả thực ông trời không thể cho ta đáp án, người nhất định muốn ta náo loạn thiên hạ này. Vậy ta đây …  nhất định hủy cho người xem”



Cho nên, nàng trở thành phi tử của hắn. Tựu phong: Nhược Phi





********oOoOoOoOoOoOo********

Trụ vương bị Đắc Kỷ làm cho u mê.



U vương vì Bao Tự mà đốt lửa đùa nghịch chư hầu …



Đã sớm có tiền nhân dẫn đường, dạy nàng làm sao để náo loạn thiên hạ, mê hoặc quân tâm, làm một cái yêu phi khiến nước mất nhà tan.



Nàng, từng ngày từng ngày, trở thành Yêu Cơ trong lòng mọi người …

********oOoOoOoOoOoOo********


“Bệ hạ, trước đây có Tỷ Can mổ bụng moi tim(1), nô tì cho tới bây giờ còn chưa được nhìn thấy “nhân tâm” ra sao. Bệ hạ, người để cho nô tì khai mở nhãn giới, như thế nào?” – Trên triều, nàng ngồi kế bên người hắn thỏ thẻ.



Từ xưa tới nay, luật lệ vốn không cho phép hậu cung tham chính. 



Nàng cũng không thực sự tham chính, chẳng qua là đế vương không thể nào xa rời nàng nửa bước mà thôi.



Trong triều đình, có đại thần hướng hắn góp lời:



“Bệ hạ, Yêu Cơ không thể nào giữ lại a. Lưu lại nàng, thiên hạ nhất định đại loạn”



Câu nói kia, quả thực lại khiến cho nàng mừng thầm. Vì cái gì ư? Chính là vì: điều nàng muốn, không gì khác là làm loạn thiên hạ của hắn.



“Bệ hạ, ngài cùng Yêu Cơ ngày đêm kề cận, chẳng lẽ không lo lắng cho thiên hạ một tay ngày xây dựng hay sao?” – Lại là một người quỳ xuống khóc lớn.



Trong khoảnh khắc, đại thần quỳ đầy đất.



“Bệ hạ, xin ban cho Yêu Cơ cái chết để bảo vệ giang sơn xã tắc a~”



Nàng lấy tay chạm vào gò má vị quân vương trước mặt. Hắn khi còn trẻ rất khỏe mạnh cường tráng, ngay cả tay của hắn khi xoa bóp hông của nàng cũng rất nhanh khiến cho nàng không thể trốn.



Ác tâm. Ác tâm cát ở trong lòng, trên mặt nàng vẫn luôn duy trì nụ cười hấp dẫn:



“Bệ hạ, nô tì chẳng lẽ thật sự là Yêu Cơ sao?”



Hắn cười, ánh mắt lạnh như băng chăm chú nhìn vào các vị đại thần trung lương đang quỳ trong điện.



“Người đâu, toàn bộ đem xuống hết cho ta. Moi tim, tịch thu gia sản, tru di cửu tộc. Nếu như một người còn sống, mang đầu của các ngươi tới gặp ta”



. . . . .



. . . . . . . . .



“Bệ hạ, hãy khoan” – Thanh âm nữ tử từ ngoại điện vang lên. Nàng tướng mạo bình thường, miễn cưỡng cũng chỉ có thể coi là thanh tú.



“Nga? Vệ Khuynh Ngân, ngươi lá gan cũng không nhỏ, lại dám cả gan xông vào đại điện”



Quân vương ngay đến chân mày cũng không hề nhíu lại. Chỉ là thanh âm hơi trầm. Mà trên điện, vốn đang cực kỳ tĩnh lặng…



“Vì một phi tử mà giết nhiều vị đại thần trung lương như vậy? Bệ hạ, có đáng không?”



Vệ Khuynh Ngân nhẹ nhàng cười một tiếng, thẳng lưng bước vào. Ngẩng lên đôi mắt, đánh giá Yêu Cơ cao cao tại thượng phía trên kia.



“Chuyện của trẫm từ khi nào thì tới phiên ngươi quản?”



Quân vương nhẹ kéo người bên cạnh, hưởng thụ cảm giác mền mại. Vì nàng, giết mấy người để nàng cười một tiếng cũng đâu có gì đáng nói.



“Bệ hạ, người có nghe qua câu nói: “Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền” hay chưa? Quân vương ngài chính là “thuyền”, còn dân chúng chính là “nước”. Bệ hạ giết hết triều thần, khiến cho người người kêu than. Chuyện này tính làm sao cho phải?”



Vệ Khuynh Ngân ngẩng đầu nhìn không chút úy kị, e dè vương quyền. Chẳng qua, nàng nhìn không phải là quân vương mà là nữ tử bên cạnh hắn. 



Tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, là một tuyệt sắc nữ tử. Quả nhiên, cười một tiếng làm nghiêng trời đất. Yêu phi như thế, chỉ sợ trên đời này không tìm được người thứ hai.



. . . . .



“Bệ hạ, tựu thả bọn họ một lần đi” – Người bên cạnh thỏ thẻ khẽ nói, khiến lòng hắn như say. Phó Du Nhược quay qua nhìn Vệ Khuynh Ngân, thâm sâu trong đáy mắt, nhẹ giọng cười một tiếng.



“Hảo, ái phi nói gì liền như thế đi” – Hắn đứng lên, đem nàng ôm vào, ở trên cao nhìn xuống đại điện triều thần – “Ái phi che chở cho các ngươi, hôm nay trẫm tạm thời bỏ qua. Nếu còn có lần sau, nhất định sẽ tru di cửu tộc. Vệ Khuynh Ngân, ngươi cũng thế”



Vệ Khuynh Ngân cùng Phó Du Nhược nhìn nhau, cả hai cùng cuwoif một tiếng. Bất quá, một người là khinh thường, một người là tò mò.



“Kia, Vệ Khuynh Ngân là nhân vật nào?Vì sao bệ hạ có thể tha cho nàng một mạng?” – Phó Du Nhược ghé vào bên vai quân vương, khiêu mở hàm răng hắn, đem quả vải mới lột uy vào trong miệng.



“Ái phi không biết, nàng là nữ nhi của Vệ tướng quân, trong tay nắm kim bài miễn tử. Dù nàng ta có phạm phải sai lầm lớn trẫm cũng không thể động nàng một phân” – Hắn há mồm nhận, đem nàng ôm vào, ngón tay không an phận đưa vào trong ngực nàng.



“Là sao? Bệ hạ là người thủ tín vậy sao?” – Nàng thừa sức nhìn thấu người nam nhân này. Hắn tuyệt đối sẽ không vì một kim bài miễn tử mà bỏ qua cho Vệ Khuynh Ngân.



“Haha, hay ái phi biết ta. Thật ra thì, trẫm cùng nàng từ nhỏ lớn lên, cũng coi như là thanh mai trúc mã, trong lòng luôn có tình cảm tốt, như thế nào lại quên cố nhân đâu”



Nàng cười. Nếu như Vệ Khuynh Ngân dung mạo khá hơn một chút, có lẽ hôm nay cũng không có nàng – Yêu Cơ tồn tại. 



Chẳng qua, Vệ Khuynh Ngân, ngươi cuối cùng không biết, này nam nhân cùng ngươi thanh mai trúc mã lại là kẻ bỉ ổi như vậy. Chỉ vì dung mạo một nữ tử, có thể phụ tẫn người trong thiên hạ.



“Bệ hạ, nô tì thấy nàng ta hết sức thú vị. Không bằng, người cho nàng ta thường xuyên tiến cung cùng nô tì bàu bạn. Thế nào?”



Nàng liễm lông mày, trong lòng hiện lên ánh mắt của Vệ Khuynh Ngân, ánh mắt ấy mang theo tò mò cũng khinh thường. 



Cho tới bây giờ không ai dám nhìn nàng như vậy, chỉ có ghen tị cùng hâm mộ. Hoặc … thật sâu đều là hận. Số còn lại, chính là sợ hãi.



Vệ Khuynh Ngân, ngươi đến tột cùng là nữ tử như thế nào?





********oOoOoOoOoOoOo********



“Yêu phi, ngươi gọi ta tới làm gì?” – Vệ Khuynh Ngân đi vào trong điện, sớm đã có người chờ ở phía sau.



“Ngươi vô lễ, thấy nương nương mà còn không quỳ?” - Nha hoàn tiến lên ngáng đường đi của nàng, đối với việc nàng khẩu xuất cuồng ngôn có chút sợ. “Người này chẳng lẽ không sợ yêu phi tức giận hay sao?”



Vệ Khuynh Ngân đẩy nàng ta ra, từ từ đi tới. Trên ghế quý phi, Phó Du Nhược khẽ lay động cây quạt nhỏ, nheo khẽ hai mắt, chỉ chừa lại một khe nhỏ. Đập vào mắt là yêu diễm chi cảnh, trên người nàng chỉ mặc độc hai kiện quần asomongr như cánh ve, màu da trắng noãn. 



Phía trên da thịt mơ hồ hiện ra một vài dấu vết. Này không cần nghĩ cũng biết như thế 

nào mà có. Đôi môi đỏ mọng hé mở, sáng bóng. Vệ Khuynh Ngân coi như tất cả đều không nhìn thấy, một phát bắt được tay nàng, cao giọng hỏi:



“Ngươi gọi ta tới làm gì?”



Nàng vô ý, bị bọn nha hoàn nhìn thấy lỗ mãng, lập tức có người tiến lên ngăn cản. Phó Du Nhược rốt cục lên tiếng:



“Các ngươi lui xuống cho ta”



Không hổ là tướng quân nhi nữ, khí lực thật lớn. Ngay cả quân vương cũng không nỡ thô bạo với nàng như vậy. Cổ tay bị xiết đau, Phó Du Nhược chuyển mâu (liếc mắt):



“Vệ tiểu thư, đối phó với một nữ tử trói gà không chặt, ngươi thô lỗ vậy sao. Thế chẳng phải là mất đi phong cách quý phái 

của ngươi ư”



Vệ Khuynh Ngân buông nàng ra, trong mắt sự khinh bỉ càng thêm rõ rệt.



“Ngươi trói gà không chặt? Không biết đã có bao người chết dưới tay ngươi rồi. Hiện tại giả bộ yếu đuối có muộn quá không”



“Ta vốn chẳng động thủ giết người bao giờ, như thế nào Vệ tiểu thư lại bảo bọn họ chết dưới tay ta đâu?” – Phó Du 


Nhược làm ra vẻ, cởi hài, đi chân trần trên mặt đất, vòng qua người Vệ Khuynh Ngân vài vòng.



“Đúng, ngươi không động tay, thế nhưng miệng của ngươi thì động tới không ít. Ngươi vừa mở miệng, thiên hạ này sẽ chết bao nhiêu người? Yêu phi chính là Yêu phi” - Vệ Khuynh Ngân đẩy nàng, lực lớn suýt chút nữa đem nàng ngã sấp. Vệ Khuynh Ngân lại vội vàng đỡ lấy nàng.



“Ta thưởng thức cách nói chuyện thẳng thắn của ngươi. So với mấy lão nhân luôn nhắm mắt làm ngơ kia thú vị hơn nhiều lắm”



Phó Du Nhược bị giam ở thâm cung vài năm nay đã sớm không còn tin tưởng bất luận kẻ nào. Bất luận là ai cungxk hông dám đối với nàng vô lễ như vậy. Không nghi ngờ gì, Vệ Khuynh Ngân chính là một ngoại lệ.



. . . . .



Lão thiên gia vì sao đến bay giờ mới dể ta gặp ngươi? Nếu sớm chút gặp, có lẽ sẽ không làm nhiều chuyện sai như vậy…



Lão thiên gia, ngươi cũng chưa trả lời câu hỏi của ta. Ta luôn nghĩ người muốn ta hủy đi thiên hạ này. Kia, vì sao lại để xuất hiện một Vệ Khuynh Ngân đây?



Một nghĩ tới vương triều tan biến; một nghĩ tới ginnf giữ vương triều…



. . . . .



“Ngươi đây là đang hướng ta nhận sai? Hay là muốn đem ta thu vào dưới trướng của ngươi?” – Vệ Khuynh Ngân buông tay, đem Phó Du Nhược đẩy mạnh xuống ghế.



“Cả hai đều không phải” – Phó Du Nhược cười, đích thân đưa lên một chén trà thơm.



Vệ Khuynh Ngân không rõ nữ nhân này đang nghĩ gì, hỏi:



“Vậy ngươi muốn sao?”



Phó Du Nhược ngồi xuống, cùng nàng đối mặt



“Ta nói, ta rất thưởng thức ngươi, muốn cùng ngươi kết làm bằng hữu”



“Không có hứng thú” - Vệ Khuynh Ngân đứng lên, còn không động đến một giọt trà.



Tuy vậy, đối với yêu phi này, trong lòng  lại không khỏi  sinh ra chút hảo cảm.



“Ngươi luôn không nói lý lẽ như vậy?” – Phó Du Nhược cũng không nóng nảy, chỉ nhàn nhạt nói.



“Cũng không liên quan tới ngươi” - Vệ Khuynh Ngân có cảm giác dường như bản thân rất muốn thân cận nàng, giống như bị một thứ gì đó hấp dẫn.



Không hổ là Yêu phi, ngay là nàng là nữ tử mà còn tim đập không dứt.



“Không lẽ… ngươi ganh tị với ta lớn lên so với ngươi đẹp hơn? Cho nên mới không để ý đến ta?” – Phó Du Nhược dùng ngón tay liễu chỉ lên khuôn mặt mình.



“Ta cũng không có nông cạn như vậy. Yêu phi, trên người của ta không có thứ ngươi muốn, chỉ có cái mạng này, ngươi thích thì lấy đi. Còn không, đừng ở đó mà nói nhảm” – Vệ Khuynh Ngân quay đầu, không nhìn Phó Du Nhược.



“Ngươi chết? Không thể, ta mới tìm được niềm vui mới a~”



Phó Du Nhược true chọc sợi tóc Vệ Khuynh Ngân, bị nàng ta thẳng tay hất ra



“Không có chuyện gì? Cáo từ”



Bước nhanh rời đi, trên mặt Vệ Khuynh Ngân không có lấy một tia không vui. Ngược lại, nàng cảm thấy cùng nữ tử này nói chuyện phiếm cũng không tệ lắm. 



Chẳng qua, cô gái kia bị nguwoif trong thiên hạ thóa mạ là “Yêu phi”, Mình cùng nàng ta nói chuyện lại cảm giác không tệ. Chẳng lẽ mình cũng bị kéo vào vực sâu rồi sao? 

(Thực sự đoạn này rất muốn nói: Ngân tỷ à, tỷ nghĩ nhiều quá rồi đó =__=)



Phó Du Nhược thong dong uống chén trà mới vừa rồi còn đưa cho Vệ Khuynh Ngân.



“Không muốn cùng ta nhấc lên quan hệ? A~, Vệ Khuynh Ngân, ngươi thật đúng là không biết che giấu nét mặt của mình a”





********oOoOoOoOoOoOo********



Chú thích:



(1) Tỷ Can moi tim: Cái này là ở trong truyền thuyết về Trụ Vương và Đắc Kỷ nhé. Ta cũng lười giải thích nên ai có nhu cầu thì đi hỏi bác GG nhé ^^

********oOoOoOoOoOoOo********

 

Những sự việc kỳ quái xảy ra ngày càng nhiều, yêu phi tính tình càng ngày càng quái gở, lần lượt khiến cho quân vương ban tử các đại thần. Lúc đầu chỉ một, hai lần nhưng đến bây giờ thì xảy ra thường xuyên, ngày nào lên triều cũng có vài vị đại thần bị ban tử.

 

Nhưng có mấy lần, chỉ cần Vệ Khuynh Ngân vừa xuất hiện ngăn cản, Phó Du Nhược sẽ dừng lại tất cả. Mọi người dần dần cảm thấy, chỉ cần có Vệ Khuynh Ngân, tâm tư của Yêu phi sẽ thay đổi.

 

Rất nhiều dân chúng đối với Vệ Khuynh Ngân vừa thương vừa sợ. Bởi vì, chỉ có Vệ Khuynh Ngân mới khiến Yêu phi dừng tay.

 

Nhưng là… sao Yêu phi lại nghe lời Vệ Khuynh Ngân tới vậy? Nếu như chọc cho Vệ Khuynh Ngân tức giận, có phải bản thân mình sẽ mất mạng hay không?


Sự việc cứ liên tiếp như vậy, cuối cùng cũng tới ngày triều thần và người dân không thể chịu nổi. Rốt cục, nổi lên bạo động.



Dân chúng khởi nghĩa dưới quy mô lớn, chiến hỏa truyền khắp bốn phương tám hướng.



Ngay cả những nước từng cúi đầu xưng thần cũng đã bắt đầu liên hợp lại, chỉ với mong muốn tiêu diệt được đến vương tàn bạo và yêu phi gây họa cho thiên hạ.



Trong chiến tranh, phần thưởng vĩnh viễn là nữ nhân, tiền tài và địa vị. Mà, sắc đẹp của Phó Du Nhược đã sớm khiến người ta thèm thuồng. Đế vương vì muốn bảo vệ nàng mà chỉ có thể ở hậu phương trông coi, còn lại mọi người đều bị phái ra chiến trường.



Trong nhất thời, chiến thư từ các nơi không ngừng bay tới.



“Yêu phi, ngươi đi ra cho ta” – Vệ Khuynh Ngân xông vào tẩm điện của Phó Du Nhược, kêu to.



Phó Du Nhược biết nàng sẽ đến, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.



“Gọi ta phải không?”



Thanh âm của nàng từ phía sau rèm vang lên. Vệ Khuynh Ngân còn tưởng nàng đang làm gì đó, một tay vén rèm tiến vào.



Màu nước phản quang ánh bạc phút chốc rung động, Vệ Khuynh Ngân làm sao cũng không nghĩ tới đây là nơi nàng tắm rửa. Chân không thể thu lại, khẽ ngây ngốc mà tiến vào trong nước.



Mới vừa nhìn một lần mà khiến cả đời khó quên. Mỹ nhân tắm rửa, từng giọt nước khẽ theo vai nàng rơi xuống. Mái tóc thực dài che lại tấm lưng trơn bóng, ngón tay nàng khẽ đặt lên cánh tay còn lại, thấy người đến liền quay trở lại trạng thái lúc đầu. Một cảnh xuân chợt hiện.



Vệ Khuynh Ngân ở trong nước ngã “phịch” một cái, uống phải mấy ngụm nước. Tay mò tới vật thể ấm áp bèn vội vàng nhào tới, ôm chặt lấy



“Khụ khụ…”



“Nước cạn vậy ngươi cũng có thể chìm sao? Đây là nước tắm của ta, ngươi rốt cục đã uống bao nhiêu a?”



Thanh âm hài hước vang lên bên tai, Vệ Khuynh Ngân chỉ cảm giác tim mình đập càng lúc càng nhanh.



“Ta…”



Nàng cuối cùng cũng nôn ra hết chỗ nước mới vừa nuốt. Đây là nước người khác tắm rửa qua, nàng làm sao có thể uống.


“Ngươi sợ nước a?”



Phó Du Nhược nhìn người đang ôm mình thật chặt không buông. Nếu không phải rất sợ nước, nàng khẳng định người này sẽ không như vậy.



Thân thể nàng, ngoài quân vương, Vệ Khuynh Ngân là người đầu tiên ôm trọn lấy nàng như vậy.



“Ngươi ôm đủ chưa? Có thể buông ra rồi chứ?” – Phó Du Nhược bất đắc dĩ gọi, làm thế nào cũng đẩy không ra. Xem ra người này còn định tiếp tục như vậy.



“Hô… hô… “



Vệ Khuynh Ngân thở hổn hển mấy hơi mới bình tĩnh trở lại. Thân thể đang bị ôm lấy trong ngực cũng không có động tác gì khiến nàng cả kinh. Trong nước có chỗ nào để mình vuốt ve sao? Cho dù là ân nhân cứu mạng cũng không thể làm vậy nha.



Vội  vàng ngẩng đầu, không ngẩng không sao, vừa ngẩng lên đã thấy một mảng da thịt tuyết hồng. Môi của nàng vừa vặn còn cọ qua làn da ấy. Người nọ ngó chừng nàng, cười nhạt:



“Nhìn đủ chưa? Ôm đủ chưa? Có thể buông ra sao?”



Vệ Khuynh Ngân vội vàng văng ra, nhưng tiếc đáy bể quá trơn, nàng không cẩn thận, lại ngã nhào vào người phó Du Nhược.



“Woa… nha…”



Hai người cùng trầm tới đáy nước, Vệ Khuynh Ngân không thể hô hấp, không biết làm gì khác ngoài việc loạng choạng hai chân, nhắm tịt hai mắt lại. Phó Du Nhược ngược lại biết rõ thủy tính, ở trong nước vẫn có thể mở mắt, nhìn rõ mặt đối phương.



Bộ dạng Vệ Khuynh Ngân hoàn toàn hiện ra trong mắt nàng. Không hề nghĩ ngợi, Phó Du Nhược ôm chặt lấy Vệ Khuynh Ngân, ở trên môi nàng ta đè xuống một nụ hôn. 

(BL: *vỗ tay* hôn rồi, first kiss nha~)



. . . . .



Cả cung điện tĩnh lặng.



Không hề thấy bóng dáng một ai.



Chỉ có, trong nước thỉnh thoảng nổi lên những rung động mềm nhẹ theo gió thổi qua, nhấc lên vị của một căn phòng tao nhã…



Từng giây từng giây trôi qua. Một giọt nước rơi xuống. Cả điên yên tĩnh bỗng vang động…



Hai người rốt cuộc lộ ra khỏi mặt nước. Vệ Khuynh Ngân vội vàng đẩy Phó Du Nhược ra, dùng tay áo ẩm ướt lau đi miệng của mình.



“Yêu phi, ngươi làm gì?”



Trên môi tràn đày lửa nóng. Mới vừa rồi có mùi thơm ngát, là từ môi của nàng ta truyền đến sao? Là mùi vị của Yêu phi? Mình lại còn say mê trong đó.



“Ngươi ở trong nước, cứ như vậy đè ép ta, không thể ngoi lên mặt nước. Cứ như vậy sớm muộn gì cũng chết chìm. Ngươi là kẻ trung lương, cùng ta là cái yêu phi hại nước, chết cùng nhau ngươi cảm thấy đáng giá sao?” – Phó Du Nhược buồn cười. Nước nông như vậy còn có thể chết chìm sao.



“Ta…”



Vệ Khuynh Ngân tính phản bác nhưng chưa gì mặt đã đỏ ửng lên. Dù sao đây cũng là lần đầu nàng bị hôn. Nhớ ra mục đích tới nơi này, nàng nghĩ bước lên một bước. Nhưng là, giày nàng đi quá trơn, vì thế mà té nhào xuống.



Lần này, nàng không có ôm lấy Phó Du Nhược nên cái trán đập thẳng vào phiến đá cạnh bể, hôn mê bất tỉnh.



“Ngươi… ngươi làm sao mà đần như vậy a”



Phó Du Nhược lo lắng, nàng ngất như vậy lỡ uống phải nước nữa thì làm sao bây giờ? Vì thế vội vàng đi qua, đem Vệ Khuynh Ngân đỡ dậy.



Ở trong nước đỡ người cũng không quá phí sức. Có điều Phó Du Nhược đang không mặc quần áo, ít nhiều cũng có chút e lệ.



Huống gì, cánh tay Vệ Khuynh Ngân đang ở trước ngực nàng ẩn hiện, ma sát theo nhịp nước. Chuyện này… dù là ai cũng không chịu được.



“Ngươi đầu heo, có như vậy cũng để bị ngất. Mau tỉnh lại”



Phó Du Nhược hai tay vịn nàng, không thể bước ra ngoài, chẳng làm gì khác được nên đành đem nàng thả vào cầu thang cạnh bể. Nửa người mặc dù ở dưới nước nhưng cũng không đến nỗi uống phải cái gì.



Phó Du Nhược thấy Vệ Khuynh Ngân bất tỉnh thì không vội cũng không tức giận, tính tế nhìn ngắm dung nhan của nàng ta.



Dung nhan ấy bình thường tới nỗi nếu lẫn trong biển người sẽ không thể nhận ra. Nhưng là, ánh mắt khinh thường kia luôn luôn xuất hiện trong mộng của nàng.



“Ngươi muốn cùng ta vạch rõ giới tuyến, ta lại càng muốn người trong thiên hạ nghĩ ta và ngươi là cùng một loại người”




Phó Du Nhược làm nhiều chuyện như vậy cũng chỉ bởi vì ban đầu Vệ Khuynh Ngân đối với nàng khinh thường, trốn tránh.



Nếu nàng ta thực sự cùng nàng kết thành một mối quan hệ, chắc chắn sẽ trở thành kẻ địch của toàn thiên hạ.



“trong thiên hạ này chỉ có ngươi mới dám đối xử với ta bất kính như thế. Thấy ta mang danh nhơ, ngươi yên tâm thoải mái vậy sao? Phó Du Nhược ta đã nhìn đến ngươi, ngươi nhất định trốn không thoát đâu”



Năm đó, đế vương cũng nói với nàng những lời này. Mà trốn – nàng cũng không muốn trốn. Tính cách của nàng không thua đế vương, coi trọng người nào thì người đó đừng hòng nghĩ thoát được.



“Vệ Khuynh Ngân, đời này ngươi muốn chết cũng chỉ có thể chết trong tay ta”



Phó Du Nhược không phủ nhận mình có cảm giác rất đặc biệt đối với Vệ Khuynh Ngân. Có lẽ, chỉ khi ở bên cạnh Vệ Khuynh Ngân nàng mới có thể tìm về chính mình.



Cho dù người kia có nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường đến thế nào, nàng vẫn có thể từ trong mắt người ấy nhận ra sự tinh khiết của bản thân mình.



Yêu phi – danh nhơ này nhất định sẽ theo nàng cả đời. Đế vương yêu nàng, nhất định sẽ khiến nàng tan xương nát thịt.



. . . . .



Phía trước là chiến sự, phía sau là cảnh ca múa thanh bình.



. . . . .



“Vệ Khuynh Ngân, ngươi tới là muốn giao ta ra đúng không?”



Nằm ở bên người Vệ Khuynh Ngân, Phó Du Nhược bỗng chốc cảm thấy an lòng. Cái mà đế vương cho nàng, chẳng qua chỉ là sự vui vẻ về thể xác.



Còn Vệ Khuynh Ngân cho nàng chính là sự an ổn từ ngoài vào trong. Trong hoàng cung này, người như Vệ Khuynh Ngân thực sự không có ai.



Chỉ vì dung nhan này của nàng mà thiên hạ xảy ra bao nhiêu chuyện. Chỉ vì sai lầm cùng đế vương quen biết, cho nên mới trở thành món đồ tranh đoạt.



Có ai biết, Phó Du Nhược nàng khi còn ở cố hương chỉ mong gặp được một vị quân tử bình thường, dưới chân thiên tử giúp chồng dạy con chứ đâu phải trở thành món đồ chơi trong tay nam nhân như hiện nay.



Chi cần giao ra Phó Du Nhược thì sẽ ngừng công thành – tất cả các nước nhỏ đều nói như vậy, đế vương lại nhất quyết không đáp ứng. Phó Du Nhược biết, những người đó chẳng qua chỉ đem nàng ra làm cái cớ. Không lẽ nào họ lại vì một nữ nhân mà buông tha cho cả thiên hạ, buông tha việc tấn công.



Tại sao họ lại đem nàng ra làm lý do? Phó Du Nhược căn bản là không giống như mọi người nghĩ, chẳng qua những người đó đem nàng thổi phồng lên như đám mây, khiến cho mỗi người đều ham muốn nàng. Nếu bây giờ nàng rơi xuống, nhất định là tan xương nát thịt.



“Yêu phi, ngươi đang khóc sao?”



Chẳng biết từ lúc nào, Vệ Khuynh Ngân đã tỉnh lại. Phó Du Nhược bên cạnh đang ôm lấy cánh tay nàng, trên vai chỉ choàng một lớp áo khoác đơn giản. Bên má… còn có nước mắt.



Phó Du Nhược lại chẳng hề để ý tới Vệ Khuynh Ngân, cứ như vậy mà khóc tiếp. Nàng từ khi tiến cung tới nay chưa từng khóc bao giờ, thế nhưng hôm nay, tại bên người Vệ Khuynh Ngân lại không nhịn xuống được nước mắt của mình.



“Ngươi… ngươi khóc cái gì? Ta còn chưa có nói gì mà?”



Vệ Khuynh Ngân vội vàng hỏi, thấy mình nửa người chìm trong nước liền vội vàng nhảy ra. Phó Du Nhược đưa lưng về phía nàng làm Vệ Khuynh Ngân cảm thấy rất không tốt. Hơn nữa, nàng không biết vì sao nàng ta lại khóc. Không lẽ là mình đánh nàng sao?



“Có phải hay không ta đã làm sai cái gì? Ngươi đừng khóc, làm sai ta sẽ sửa”



Phó Du Nhược mặc dù không lên tiếng, nhưng chỉ cần nhìn vai nàng khẽ rung, Vệ Khuynh Ngân biết nàng đang khóc. Vệ Khuynh Ngân xuất thân võ tường thế gia, ngày thường cũng hay lơ đãng mà đánh nhầm bọn nha hoàn, bọn họ lúc đó nhất định sẽ khóc rất lợi hại. Mà nàng cũng nhất định sẽ an ủi người ta, vì căn bản là nàng làm sai trước.



“Ngươi làm sai cái gì a?” – Phó Du Nhược sờ sờ bên má, quay đầu hỏi Vệ Khuynh Ngân.



Trong lúc nhất thời, Vệ Khuynh Ngân ngẩn người, thật sự không nghĩ ra bản thân đã làm sai cái gì. Nàng không thể làm gì khác hơn là nói:



“Ta sai lầm rồi, ta không nên gọi ngươi là yêu phi. Ta nên gọi ngươi yêu tinh tốt hơn”



Lời vừa ra khỏi miệng, Vệ Khuynh Ngân liền biết mình nói sai. Phó Du Nhược nghe nàng gọi mình là yêu tinh thì lập tức khí nóng xông tận lên đầu.



“Ách, ta sai lầm rồi, nhưng là do ta không biết tên của ngươi nha. Hay, ta đây gọi ngươi là Nhược phi nhé” – Nàng quả thực không biết tên thật của Phó Du Nhược.



Phó Du Nhược quay đầu nhìn nàng



“Thôi, xem nguwoi đần như vậy, ta không làm khó dễ ngươi nữa. Mau qua đỡ ta đứng dậy”



Được nha hoàn hầu hạ quen, Phó Du Nhược không hề nghĩ ngợi kêu Vệ Khuynh Ngân đỡ mình.



“Nha…”



Trải qua hai lần ngất, suy nghĩ còn chưa quay trở lại, Vệ Khuynh Ngân bèn tiến lên đỡ lấy Phó Du Nhược. Vừa tắm rửa xong nên  cảm giác da thịt có chút mềm mại, đặt ở bên cạnh cánh tay Vệ Khuynh Ngân lại có chút cảm giác nhỏ bé xinh đẹp.



Vệ Khuynh Ngân đỡ nàng nổi trên mặt nước mới nhình rõ, Phó Du Nhược căn bản là hoàn toàn lõa thể. Vệ Khuynh Ngân cúi đầu, sắc mặt ửng hồng, lại có chút ít động tâm.



“Đêm y phục của ta lấy tới được chứ?”



Phó Du Nhược sắp xếp lại suy nghĩ, không tiếp tục khóc nữa. Y phục trên người không có khiến nàng thấy thực khó chịu, không thể làm gì khác hơn là để cho Vệ Khuynh Ngân mang y phục tới.



“Được”



Vệ Khuynh Ngân bị nô dịch cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng. Nghe Phó Du Nhược nói thế bèn cầm lấy quần áo từ bên nghế quý phi đem tới.



Nhẹ nhàng khoác áo, thân thể càng thêm lộ ra dưới con mắt của Vệ Khuynh Ngân, nàng bắt buộc mình phải dời ánh mắt đi chỗ khác. Thân thể Phó Du Nhược lưu lại rất nhiều dấu vết. Ngay cả tại nơi tư mật nhất cũng có vết máu rất mảnh lộ ra.



“Nhanh mặc vào”



Vệ Khuynh Ngân nhìn thấy, cảm thấy được lòng mình dâng lên cảm giác kỳ dị. Nàng cầm quần áo của Phó Du Nhược, chỉ muốn làm cho nàng ta nhanh một chút mặc vào.



“Làm sao? Thấy thân thể ta ngươi rất không thoải mái sao?”



Phó Du Nhược nhìn thấy Vệ Khuynh Ngân đỏ mặt, trong lòng có một tia hân hoan. Thậm chí nàng đã nghĩ: dùng thân thể mình dán lên Vệ Khuynh Ngân, cảm thụ thân thể nàng ta vì mình mà biến hóa.



“Ngươi nhanh lên một chút đi, ta ở ngoài đợi ngươi”



Vệ Khuynh Ngân vội vàng muốn đi. Phó Du Nhược vội kéo nàng, quần áo còn chưa kịp mặc, y phục rơi đầy xuống đất. Phó Du Nhược dán lên thân thể nàng, nói nhỏ:



“Không nên đi”



Vệ Khuynh Ngân cứng ngắc, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới nàng sẽ làm vậy. Chỉ là… cô gái trước mắt thật đẹp. Đẹp tới mức diêm dúa lẳng lơ. Cho dù nàng ta có là “Yêu phi”, cũng chỉ có thể để cho nàng thuần phục.



“Lưu lại, theo ta”



Những lời này, chỉ thần túy là những lời Phó Du Nhược ra lệnh không cho Vệ Khuynh Ngân cứ như vậy rời nàng mà đi. Vệ Khuynh Ngân là người duy nhất cho nàng cảm giác có tình người bên cạnh. Nàng tuyệt đối không cho nàng ta trốn.



Đã sớm nghe qua, nữ tử cũng có thể có loại tình cảm mập mờ này. Chỉ là, cả hai chưa bao giờ thử…



Phó Du Nhược liếm liếm khóe miệng khô khốc, chạm dần tới rồi nhẹ nhàng mút lấy đôi môi của Vệ Khuynh Ngân.



“Yêu phi”



Vệ Khuynh Ngân vẫn gọi nàng là yêu phi. Chẳng qua, một tiếng “Yêu phi” này đã không còn là khinh thường nữa, ngược lại còn mang chút cưng chiều sủng nịnh.



Mà, Phó Du Nhược cũng lần đầu tiên biết, thì ra hai chữ “Yêu phi” thốt ra từ miệng Vệ Khuynh Ngân cũng có thể ôn nhu đến thế…

********oOoOoOoOoOoOo********



Chiến tranh nổi lên tứ phía, quân vương khủng hoảng không thể tiếp tục ngày đêm phụng bồi bên nàng. Mà Phó Du Nhược… cũng không muốn lại bị quân vương đụng chạm.



Từ sau ngày cùng nhau thân mật, Vệ Khuynh Ngân luôn lẩn tránh nàng. Chẳng lẽ vì nàng là “Yêu phi” sao? Hay vì… nàng cũng là thân nữ tử?



. . . . . .



. . . . . . . . . .



Trong triều đinh, quân vương vẻ mặt mệt mỏi, chiến thư từ các nơi gửi tới khiến hắn thực đau đầu. Đánh giặc thì cũng phải để người ta nghỉ ngơi chứ! Nhưng bản chất hắn là một nam nhân tự cao tự đại, vì thể diện hắn tuyệt đối không thể nhận thua.



“Vệ Khuynh Ngân chờ lệnh, xin ra chiến trường giết giặc”



Vệ Khuynh Ngân từ nhỏ đã theo phụ thân chinh chiến sa trường, trên nàng còn có hai ca ca những đều đã sớm chết trận, cả Vệ gia giờ chỉ còn mình nàng gánh vác.



Hiện tại đối đầu với kẻ địch mạnh, nếu nàng không ra chiến trường chính là làm nhục danh tiếng Vệ gia, cũng là thẹn với vương triều đã đối đãi với Vệ gia hậu ái suốt nhiều năm.



“Không được, Vệ gia chỉ còn mình ngươi là huyết mạch cuối cùng, ngươi ra chiến trường nếu có bề gì bảo trẫm làm sao ăn nói với Vệ tướng quân?”



Quân vương lắc đầu, bên cạnh là Phó Du nhược đang cắn chặt hàm răng. Vệ Khuynh Ngân, ngươi là muốn chạy trốn tới chiến trường ư?



“Đối với thần mà nói, chết trận sa trường là vinh quang lớn nhất, cho dù Vệ gia chỉ còn chút huyết mạch, cha thần nếu như còn sống cũng nhất định sẽ để thần đi. Xin bệ hạ hãy ân chuẩn cho thần”



“Không được, ngươi không được phép đi”



Phó Du Nhược rống lên đồng thời đứng bật dậy khiến cho cả triều thần hoảng hồn. Dĩ nhiên, quân vương bên cạnh nàng cũng bị kinh hách không ít.



“Ái phi, nàng sao vậy?”



Quân vương vội vàng ôm nàng, nhẹ giọng dụ dỗ. Vệ Khuynh Ngân quỳ bên dưới không hề ngẩng đầu, chỉ tiếp tục nói một câu”



“Xin bệ hạ ân chuẩn”



“Bệ hạ, người không để nàng đi có được hay không? Để cho một nữ nhân thay thế nam nhân đi xuát binh, nếu nước khác biết được còn cho là chúng ta hết nhân tài rồi đó” – Phó Du Nhược vội vàng thu lại tức giận, quay qua quân vương vẻ yêu mị quyến rũ, thổi khí như lan.



“Ái phi nói có lý a. Khuynh Ngân, ngươi không được đi. Chuyện nữ nhân ra trận đánh giặc mà bị truyền đi thì trẫm còn mặt mũi nào nữa” – Quân vương cau mày.



Nhưng là, thực sự trong triều thực sự không còn người nào có thể đi nữa. Mấy ngày nay binh sỹ tử thương vô số, võ quan cũng chết rất nhiều.



Quốc khố ngày càng trống không, nếu không sớm nghĩ biện pháp, cả vương triều này chỉ sợ sẽ bị hủy hoại trong chớp mắt.



Đế vương cả ngày lưu luyến mỹ nhân, hào khí sớm đã tiêu hao hết, nói chi tới chuyện cầm quân ra trận. Hắn thà lui ở hậu phương bồi người đẹp tới phút cuối, chứ nhất định không chịu chết trận nơi sa trường. Chiến trường đối với hắn mà nói, đã là giấc mộng của nhiều năm về trước.



“Ra trận đánh giặc là dựa vào bản lãnh chứ không phải do nam nữ quyết định. Bệ hạ, thần biết mình đang làm cái gì, xin bệ hạ ân chuẩn cho thần một cowc hội dốc lòng bảo vệ đất nước”



Vệ Khuynh Ngân ngẩng đầu nhìn Phó Du Nhược, ánh mắt sâu thẳm khiến Phó Du Nhược đoán không ra nàng nghĩ cái gì. Ngươi nhất đinh phải trốn đi xa vậy sao? Ngươi giỏi lắm, chiến trường là địa bàn của ngươi, ngươi ở đó ta thực sự bắt không được.



“Vệ Khuynh Ngân, ngươi bất quá chỉ là một kẻ nữ lưu, muốn ra trận đánh nhau còn chưa tới lượt ngươi đâu. Triều ta năng nhân bối xuất, không cần có ngươi vẫn có thể đánh thắng”



Phó Du Nhược đứng dậy, công khai phản bác Vệ Khuynh Ngân, lửa giận trong lòng hừng hực bốc lên. Không cho phép, ta không cho phép ngươi tránh né ta.



“Vậy mời nương nương nương tìm ra một người thử xem. Nương nương, từ xưa tới nay nữ tử không được phép can dự triều chính, người hôm nay làm vậy chính là phạm luật cấm đó”



Vệ Khuynh Ngân biết rõ lời nói của mình là cỡ nào buồn cười. Cái gì mà “nữ tử không cho phép can dự triều chính”? Yêu phi là nữ tử, chính bản thân nàng chẳng phải cũng là nữ tử sao. Câu nói này, một chút hiệu lực phản bác cũng không có, chỉ là, bây giờ còn có thể lấy cái gì làm cớ nữa đây?



“Đủ rồi. Vệ Khuynh Ngân, ngươi đã nắm chắc như vậy, trẫm đồng ý cho ngươi cơ hội này. Ngày mai hừng sáng, ngươi lập tức đi tới chiến trường, trẫm phong ngươi là tướng quân.



Nếu như ngươi thắng, tùy ngươi muốn gì cũng được. Còn nếu thua… ngươi sẽ đánh mất cả tên họ, cả vương triều này. Tự ngươi hãy cân nhắc thiệt hơn, suy nghĩ rõ ràng đi”



Quân vương lên tiếng. Nhược quý phi lần đầu tiên kích động như thế, không lẽ Vệ Khuynh Ngân này thực sự có phương pháp gì làm quý phi lưu luyến? Quân vương trong lòng tất nhiên không thoải mái.



Cảm thấy, bản thân và Phó Du Nhược ở bên nhau nhiều năm, chưa bao giờ thấy nàng cười thật khóc thật chứ đừng nói tới kích động như ngày hôm nay.Vệ Khuynh Ngân này tuyệt đối không thể giữ lại. Dù sao, lên chiến trường nhất định phải chết, để cho nàng ta chết vinh quang một chút cũng tốt.




“Bệ hạ…”



Phó Du Nhược không thể tin, quân vương lại không nghe lời mình. Triều thần nghe nói Vệ Khuynh Ngân có thể ra chiến trường, điều này đại biểu cho việc còn một tia hi vọng, lập tức quỳ xuống hô:



“Bệ hạ anh minh. Bệ hạ anh minh”



Điều này làm cho Phó Du Nhược không thể nói thêm được gì. Chỉ thấy Vệ Khuynh Ngân đứng lên, nhận lấy một thân nhung trang, đi xuống, không liếc nhìn Phó Du Nhược lấy một lần.



********oOoOoOoOoOoOo********


“Vệ Khuynh Ngân, ngươi sao lại muốn trốn ta?”



Nhiều lần cho người đi mời nhưng Vệ Khuynh Ngân thủy chung không chịu tới, Phó Du Nhược lại phái thêm thật nhiều thật nhiều, rốt cục cũng đem nàng mời được tới đây.



Cho lui tất cả cung nữ, thái giám, Phó Du Nhược tóm chặt cánh tay Vệ Khuynh Ngân, dùng sức lắc, phát tiết bất mãn của mình.



“Ta không có trốn ngươi” – Vệ Khuynh Ngân không nhúc nhích, tùy ý Phó Du Nhược làm loạn.



“Không có trốn ta? Ngươi rõ ràng ra chiến trường xin chết, trong triều còn phản bác ta, đây không phải trốn ta thì là gì?” – thấy không dao động được nàng, Phó Du Nhược dứt khoát dùng đôi tay phấn trắng nện lên người Vệ Khuynh Ngân.



“Ta không có trốn người. Trận chiến này là do ngươi mà nên, ta ra trận giết địch là vì muốn bảo vệ quốc gia, muốn thay ngươi đền tội ngươi biết không?” – Vệ Khuynh Ngân rống to, vững vàng bắt được bàn tay Phó Du Nhược đang đánh trên người mình.



“Người sai là ta, chỉ cần giao ta ra là được mà. Khuynh Ngân, ta không muốn ngươi ra chiến trường. Ngươi không sai, người chuộc tội không nên là ngươi”



Phó Du Nhược lần đầu tiên cảm giác mình mềm yếu như vậy. Nếu như Vệ Khuynh Ngân không cần nàng, nàng cũng không cần bảo toàn cái vương triều này.



“Ta không hi vọng ngươi bị đám nam nhân ngoài kia đùa bỡn. Giao ra ngươi là việc hoàng thượng không làm được, ta lại càng không làm được.



Du Nhược, ta rất thích ngươi, cho dù ngươi là “Yêu phi”m cho dù ngươi bị người trong thiên hạ thóa mạ, ta vẫn như cũ thích ngươi. Cho nên, ta muốn ra chiến trường, chỉ có khi ta thắng, ngươi mới được bình an”



Lời nói như vậy, Phó Du Nhược làm sao không cảm động.



“Ta thật sự không muốn chuyện thành như vậy. Khuynh Ngân, ta thật sự không hi vọng ngươi ra chiến trường. Ngươi vì ta như vậy, thật không đáng a”.



Vệ Khuynh Ngân dung trán kề sát trán Phó Du Nhược, nhẹ giọng nói:



“Yêu phi, đừng khóc. Nếu như ngươi thật sự quan tâm ta, chỉ cần mỗi ngày nhớ tới ta một lần là đủ rồi”



Vệ Khuynh Ngân không phủ nhận mình thích nữ nhân này, dù cho nàng… ngay cả tên nàng ta cũng không biết, chỉ gọi nàng ta một tiếng “Yêu phi”.



Thiên hạ chỉ có một “Yêu phi” – xinh đẹp, diễm lệ, diêm dúa động lòng người. Cũng chi có nàng mới làm cho Vệ Khuynh Ngân biết: trên đời này, không nhất định phải cùng nam nhân gần gũi, cùng nàng cũng có thể.



“Vừa lúc nãy trong triều ngươi có nghe thấy không? Chỉ cần ta thắng, hoàng thượng nói ta muốn gì cũng được. Đến lúc đó, ta sẽ xin hoàng thượng ban ngươi cho ta, ta sẽ dẫn ngươi đi thật xa. Ta không cầu địa vị, ngươi cũng không cần làm yêu phi, có được hay không?” – Vệ Khuynh Ngân đem nàng ôm vào ngực, ghé vào bên tai nàng ôn nhu nói.



“Ta biết, ta không nên làm một “Yêu phi”. Ta sẽ chờ ngươi. Vệ Khuynh Ngân, ta sẽ chờ ngươi trở lại dẫn ta đi. Đây là ước định của chúng ta, ngươi đã nói thì không thể đổi ý, được không?” – Tại trước mặt nàng, Phó Du Nhược mới có thể lấy lại bộ mặt đơn thuần, cố gắng kìm nén nước mắt.



“Ân, ta đáp ứng ngươi, nhất định trở lại đón ngươi đi” – Vệ Khuynh Ngân vuốt ve mặt Phó Du Nhược, đột nhiên nhớ ra bèn hỏi một câu – “Đúng rồi, ngươi tên gi a?”



Phó Du Nhược lúc này mới bật cười. Người này, thật đúng là đần mà.




“Nghe kỹ, tên ta là Phó Du Nhược. Phó Du Nhược thích Vệ Khuynh Ngân. Cho nên, xin ngươi, nhất định phải trở lại”



Phó Du Nhược nhẹ giọng nói. Chợt nghĩ: Mình… nhất định là đã yêu thương người này rồi! Vì yêu thương nên mới không yên lòng; yêu thương nên mới vì nàng mà bỏ qua hết thảy hận thù…



Chẳng qua là… đế vương kia sẽ chịu để Phó Du Nhược nàng rời đi sao?

********oOoOoOoOoOoOo********


Một năm sau, Vệ Khuynh Ngân thống lĩnh đại quân, vang khúc khải hoàn trở về. Mười mấy lần tổ chức chiến dịch, bại ít thắng nhiều, rốt cục các nước nhỏ cũng ngoan ngoãn ký thư hàng, không dám tái xâm phạm.



Vương triều bình yên trở lại.



Vệ Khuynh Ngân cơ hồ đã cưỡi ngựa cả ngày lẫn đêm, nóng lòng quay trở lại kinh thành. Ở  nơi đó, có một người đang chờ nàng, đang đợi nàng…



Hơn hai mươi ngày đi không ngừng nghỉ, đại quân đã về tới nơi, hoàng đế đích thân ra cổng thành nghênh đón. Từ xa, nhìn thấy quân vương mặc hoàng bào đứng đợi, Vệ Khuynh Ngân thúc ngựa thật nhanh đến.



Chỉ thấy, người nọ và quân vương đang cùng nhau ngồi, trông thấy nàng hoàn hảo vô khuyết trở về  thì mặt mày rạng rỡ, vui mừng khó dấu. Vệ Khuynh Ngân vội vàng xuống ngựa, quỳ nói:




“Thần – Vệ Khuynh Ngân không phụ kỳ vọng của bệ hạ, lần này xuất quân, đại thắng trở về”



“Tốt, Vệ gia có được đứa con dũng mãnh như ngươi quả là có phúc khí. Nào, ái khanh, mau mau đứng dậy a”



Quân vương cười, ánh mắt cũng híp cả lại. Giang sơn này là do Vệ Khuynh Ngân cùng biết bao tướng sĩ hi sinh xương máu để bảo vệ, hắn chỉ cần đứng ở phía sau hưởng lợi, quả nhiên là rất vui mừng.



“Tạ ơn bệ hạ. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”



Vệ Khuynh Ngân đứng lên, ánh mắt lướt qua Phó Du Nhược, chỉ thấy nàng đang hướng về mình khẽ mỉm cười. Cái gì cũng không cần nói, chỉ cần một ánh mắt, như vậy cũng đủ rồi…



“Được rồi, trước hãy để các tướng sĩ nghỉ ngơi, tối nay bổn vương sẽ mở tiệc tẩy trần cho các người” – Đế vương ra lệnh chính là thánh chỉ.



Phó Du Nhược nhìn về phía Vệ Khuynh Ngân. Chỉ thấy một năm không gặp, nàng đen đi, cũng gầy đi rất nhiều. Lúc này, Phó Du Nhược thật sự chỉ muốn vuốt ve gương mặt nàng, nghe nàng kể chút chuyện dọc đường…



********oOoOoOoOoOoOo********


Màn đêm buông xuống, trong cung điện, quân vương ban lệnh đại xá thiên hạ, cùng dân chúng vui mừng. Hắn rượu quá ba tuần, hướng Vệ Khuynh Ngân cười nói:



“Còn nhớ rõ, trước khi ái khanh rời đi trẫm đã từng đồng ý, chỉ cần ái khanh có thể thắng thì muốn cái gì trẫm sẽ ban thưởng cho cái đó. Khuynh Ngân, khanh nói thử xem, bây giờ khanh muốn trẫm ban cho cái gì? Trẫm nhất định không từ chối”



Nghe hắn nói vậy, Vệ Khuynh Ngân chỉ cảm thấy “thời cơ đã đến”. Nàng liếc mắt nhìn Phó Du Nhược rồi bước ra ngoài, một chân quỳ xuống trước đại điện:



“Thần muốn một người”



Cả đại điện chợt im lặng, rồi ngay sau đó dần dần nổi lên những tiếng nghị luận. Vệ Khuynh Ngân cho tới bây giờ đều là độc lai độc vãng, chưa bao giờ thấy nàng cùng người nào thân cận dù chỉ trong chốc lát, lần này lại hướng hoàng thượng xin ban thưởng một người, không biết là người nào.



Chỉ là, bọn họ làm sao nghĩ tới, người Vệ Khuynh Ngân muốn chính là người ngồi cao cao tại thượng bên cạnh quân vương kia – Yêu phi.



“Hửm, ngươi muốn một người? Haha, không nghĩ tới Khuyh Ngân ngươi cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi. Tốt, nói cho trẫm biết, là ai? Trẫm nhất định thỏa mãn ngươi”



Quân vương ngửa cổ uống một ngụm rượu lớn, đem Phó Du Nhược ủng vào trong lòng. Thế nhưng, lần này nàng ta lại đẩy hắn ra, theo bậc thang bước xuống dưới, đứng cạnh Vệ Khuynh Ngân. Tiếp ngay đó là giọng nữ tử sang sảng vang lên:



“Người thần muốn chính là Phó Du Nhược – Nhược phi”



Kim bôi trong tay quân vương rơi mạnh xuống mặt đất, vang lên âm thanh thanh thúy, hắn mạnh tay vỗ xuống long ngai:


“Hoang đường, Vệ Khuynh Ngân, ngươi đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì vậy”



Chúng thần trong đại điện thấy vậy đều nhất loạt quỳ xuống, hô lên:



“Bệ hạ bớt giận, bảo trọng long thể”



“Bệ hạ, người đã nói thần muốn gì người đều có thể cho, hiện tai, thần chỉ muốn một mình Du Nhược. Bệ hạ, người chẳng lẽ muốn đổi ý sao? Quân vương nhất ngôn cửu đỉnh…”



Vệ Khuynh Ngân đưa tay, mạnh mẽ ôm Phó Du Nhược vào ngực, Phó Du Nhược cũng cao hứng nhào vào lòng nàng.



Hơn hết thảy, cả hai người bọn họ đã cùng thừa nhận. . .



“Ngươi muốn ai cũng có thể, chỉ ái phi của trẫm là không được. Vệ Khuynh Ngân, trẫm tha thứ cho ngươi một lần, ngươi mau rút lại lời vừa nói… trẫm sẽ không cùng ngươi so đo” – Quân vương hét lên, hiển nhiên là đã bị động chạm tự ái.



“Bệ hạ, Du Nhược sớm đã là người của Khuynh Ngân, hôm nay bất luận người nói gì ta cũng sẽ cùng nàng đi” – Phó Du Nhược ôm chặt Vệ Khuynh Ngân, không chút gì e sợ mặt rồng tức giận.



“Ái phi, trẫm đối với ngươi chẳng lẽ còn không bằng nữ tử này? Ngươi muốn gì trẫm cũng đều cho ngươi, vậy mà hôm nay ngươi lại nói muốn cùng nàng đi? Ngươi đem trẫm đặt ở chỗ nào?” - Quân vương giận dữ, đem tất cả đồi vật trên bàn nhất loạt hất xuống. Hắn từ trên long ngai nhảy xuống, muốn động thủ bắt Phó Du Nhược đem trở về.



“Bệ hạ, ta cùng Du Nhược đều là thật tâm, hôm nay ta đem cả danh dự cùng địa vị ra, chỉ xin người thả chúng ta đi” – Vệ Khuynh Ngân đem Phó Du Nhược bảo hộ ở phía sau, nói.



“Ngươi đối với nàng thật lòng, chẳng lẽ trẫm thì không sao? Nhiều năm như vậy trẫm chỉ cưng chiều một mình nàng, cái gì cũng tùy ý nàng muốn, dù cho thứ đó có là trăng trên trời trẫm cũng nghĩ cách hái xuống cho nàng. Còn ngươi? Ngươi có thể cho nàng cái gì? Ngươi thật lòng có ích lợi gì? Ngươi có thể cho nàng vui vẻ sao? Có thể cho nàng khoái hoạt ân ái sao, thỏa mãn nàng sao? Ngươi có từng nghĩ qua, ở cùng nàng có thể khiến ngươi thân bại danh liệt. Vệ tướng quân trên cao nhìn ngươi làm ra những thứ này, ông ta có thể tha thứ cho ngươi sao?”



“Cha ta tha thứ hay không tha thứ với ta cũng đều không sao cả. Bệ hạ, ta ra chiến trường lần này là vì Du Nhược, ta muốn Du Nhược được bình an. Ngươi nghĩ xem, bệ hạ, với tình thế lúc đó, ngươi nghĩ mình có thể chống đỡ được cả vương triều này sao?”



Những lời này, không nghi ngờ gì chính là những lời đả kích quân vương nhất, ngầm nói hắn là kẻ vô năng, không biết trị quốc.



“Ngươi đây là đang nghi ngờ năng lực của trẫm sao?” – Hắn nheo mắt lại nhìn hai nữ tử một cách nguy hiểm.



“Tóm lại, hiện tại bất kể ngươi nói gì, ta chỉ muốn nàng. Xin bệ hạ không nên khó xử chúng ta”



Nhóm tướng sĩ thủ hạ của Vệ Khuynh Ngân ai nấy đều bất mãn với đương kim thánh thượng, một lòng muốn nàng “thủ nhi đại chi”

(đại loại là tiếm ngôi đó ==” mình cũng không cắt nghĩa được rõ ràng)

. T

hế nhưng Vệ Khuynh Ngân trước giờ vốn không có dã tâm lớn như vậy. Chẳng qua là, nếu quân vương còn sa đọa, áp bức bá tánh, nàng cũng không dám chắc bản thân sẽ làm ra chuyện gì.



Vệ Khuynh Ngân cầm tay Phó Du Nhược, dẫn nàng đi ra, thẳng một đường đều không có ai dám tiến lên ngăn cảnh các nàng. Một người là đại tướng quân nắm trong tay binh quyền, một người là ái phi của hoàng thượng, ai cũng không dám động đến.



“Ngươi có sợ không?” – Nắm tay phó Du Nhược, Vệ KHuynh Ngan nhẹ giọng hỏi.



“Không sợ, chỉ cần cùng ngươi ở chung một chỗ, ta cái gì cũng không sợ” – Phó Du Nhược trả lời nàng.



Vệ Khuynh Ngân hướng nàng cười khẽ, chỉ là… trong phút chốc cả người nàng bỗng ngã lăn ra đất, không thể cử động nổi. Từ phía sau truyền đến tiếng cười ngạo mạn của quân vương.



“Người đâu, đem Vệ Khuynh Ngân trói lại cho trẫm”



Không biết từ chỗ nào túa ra rất nhiều thị vệ, nhanh chóng đem Vệ Khynh Ngân trói lại. Phó Du Nhược quay đầu nhìn, chỉ thấy cách đó xa xa là quân vương lạnh lung, phía sau hắn còn rất nhiều xạ thủ xếp hàng.



“Hừ, trẫm còn tưởng nàng ta sẽ chết nơi xa trường, không nghĩ tới lại còn sống trở về. Nắm trong tay quá nhiều bình quyền, người này vốn không thể giữ lại, không ngờ nàng ta thế nhưng lại còn dính dáng tới nàng, Phó Du Nhược” – Nắm lấy miệng Phó Du Nhược, quân vương ngả ngớn cười.



“Ngươi vốn ngay từ đầu đã định giết nàng đúng không?” – Phó Du Nhược lạnh lùng ngẩng đầu nhìn.



Hắn cười, tủy ý nhích tới gần nàng.



“Trẫm mới là người đứng đầu thiên hạ, Vệ Khuynh Ngân vốn không thể tồn tại. Du Nhược, trở lại bên cạnh trẫm, trẫm sẽ không tính toán chuyện giữa nàng và nàng ta”



“Không, nàng chết, ta tuyệt đối không sống một mình. Nàng đã làm cho ta rất nhiều điền, mà ngươi thì sao? Bệ hạ, ngoài việc yêu thương cái dung mạo này của ta, ngươi đã làm cho ta cái gì rồi?” – Phó Du Nhược bất đông mà cất tiếng nói, vẻ mặt u lãnh, khác hẳn vẻ phong tình thường thấy.



“Trẫm đối với nàng tốt như vậy, nàng còn muốn phản bội trẫm? Phó Du Nhược, trẫm phụ người trong thiên hạ cũng không phụ nàng, tại sao lại đối xử với trẫm như vậy?



“Ngươi năm đó bắt ép ta về làm phi, cái ngươi coi trọng là dung mạo của ta. Ngươi là hoàng thượng, ta không có cách nào trốn thoát được. Ta đối với ngươi vốn không có tình cảm, hận ngươi còn không hết. Ngươi nói xem, ta làm sao sống với ngươi được cả đời?” -  Miệng Phó Du Nhược sớm đã bị hắn bóp tới mức đau đớn.



“Ý nàng là… những năm vừa qua nàng làm tất cả chỉ là để trả thù trẫm ư?” – Quân vương cau mày.



“Không sai. Ta từ trước tới nay luôn cho rằng bản thân sinh ra là để hủy đi thiên hạ của ngươi. Nếu như ta biết, người che chở vương triều này là Vệ Khuynh Ngân, ta nhất định sẽ không làm như vậy”



Không thể phủ nhận, Phó Du Nhược cảm thấy thật may mắn khi người mình yêu là Vệ Khuynh Ngân. Nếu không, không biết nàng sẽ làm thêm bao điều sai trái nữa.



“Bệ hạ, người yêu thích khuôn mặt ta phải không? Ngươi làm ra nhiều chuyện như vậy chỉ là vì gương mặt ta phải không?” – Phó Du Nhược mạnh mẽ thoát ra khỏi vòng tay quân vương, lấy ra một thanh chủy thủ từ bên hông – “Vậy ta đem khuôn mặt này của ta cho ngươi, ngươi sẽ bỏ qua cho ta chứ? Ta vốn không nên có gương mặt này, ta cho ngươi, cho ngươi…”



Quân vương không kịp ngăn lại, thanh chủy thủ đã lạnh lùng xoẹt qua gương mặt nàng.



Một tuyệt thế dung nhan cứ như vậy mà bị hủy diệt



. . . . .



“Nàng… nàng làm cái gì vậy?” – Quân vương kinh ngạc không nói nên lời.



Phía sau, Vệ Khuynh đã tỉnh lại, vừa nghe giọng hô của quân thượng nàng liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Nàng kêu nhỏ:



“Du Nhược”



Phó Du Nhược quay đầu lại, trên khuôn mặt đã có thêm một vết sẹo thật sâu, thật dài. Đôi mặt đẹp của nàng tràn ngập nước mắt, hướng về phía Vệ Khuynh Ngân mà bước tới.



“Phó Du Nhược, một ngày vợ chồng ân nghĩa trăm năm. Nay ngươi dung nhan đã hủy, trẫm nhớ tình cũ, cho ngươi một cơ hội nữa. Ngươi hướng trẫm cầu xin, trẫm liền tha cho ngươi một mạng”



Đế vương phất tay áo, mất đi một nử tử khuynh thành, hắn vẫn còn có ba nghìn giai nhân. Người xưa vẫn nói: “Quân vương bạc hạnh, quân vương vô tình”.



Mấy năm qua sủng ái, chẳng qua cũng chỉ vì dung nhan xinh đẹp mà thôi



“Cái gì mà xin, cái gì mà tha. Ngươi muốn giết liền giết đi” – Phó Du Nhược bình tĩnh nói, từ từ tiến tới trước mặt Vệ Khuynh Ngân, nhẹ đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng.




“Thôi thôi, tuyệt thế dung nhan nay đã hủy, lưu ngươi lại cũng chỉ vô dụng, trẫm còn sợ nửa đêm gặp ngươi sẽ thất kinh. Người đâu, đem hai kẻ này mang xuống, nửa đêm tìm chỗ kín đáo hành hình”



Quân vương phất tay một cái, xem như không có việc gì rồi trở về. Thì ra đối với hắn, nàng bất quá cũng chỉ là một trang dung mạo hơn người mà thôi. . .



Vệ Khuynh Ngân nhìn ngắm dung nhan hiện tại của Phó Du Nhược, đột nhiên cười khẽ:



“Yêu phi, ngươi rốt cục đã không còn là “yêu phi” nữa”



Phó Du Nhược khóc, từng giọt lệ lăn xuống khóe mắt:



“Ngươi sẽ ghét bỏ ta sao?”



Vệ Khuynh Ngân lắc đầu:



“Sẽ không, vì ngươi chính là Phó Du Nhược, Phó Du Nhược thuộc về Vệ Khuynh Ngân ta”



Không phải “yêu phi”, cũng không phải là một nữ tử “họa quốc ương dân” (mang đến tai họa cho dân cho nước).





********oOoOoOoOoOoOo********



Nửa đêm, sắc trời tối đen không nhìn thấy gì, hai người được thị vệ mang tới một nơi cách xa hoàng cung…




“Dừng tại nơi này đi” – một thái giám hét lên



“Dạ”



Chung quanh hình như có rất nhiều thị vệ, Vệ Khuynh Ngân và Phó Du Nhược bị bịt kín hai mắt, căn bản là không thể nhìn thấy đối phương, chỉ có thể dựa vào âm thanh để phỏng đoán.



“Tốt, động thủ đi, chúng ta không có thời gian lãng phí đâu”




Thanh âm đầy ác tâm của gã thái giám lần nữa vang lên. Thế nhưng, chỉ nghe phía sau có mấy tiếng kêu thét, sau đó là một chuỗi các tiếng bước chân vang lên.



Vải đen trên mặt Vệ Khuynh Ngân và Phó Du Nhược được tháo xuống, trước mặt là vài người tướng sĩ:



“Vệ đại nhân, ngài không xảy ra việc gì là tốt rồi, xin ngài hãy mau rời khỏi đây nhanh đi”



“Các người…” – Đưa tay gạt bỏ đám dây trói quanh thân, Vệ Khuynh Ngân vừa  nhìn họ đầy nghi hoặc, vừa nhanh chóng đỡ Phó Du Nhược đứng dậy.



“Chúng ta cảm kích ngài đánh thắng trận này, không muốn nhìn thấy người như ngài phải chết uổng ở đây. Ngài yên tâm, bọn ta đã chuẩn bị chu đáo, giết mấy tên cẩu nô tài này, cắt đầu chúng đi rồi sẽ không ai có thể nhận ra được nữa”


“… Cảm ơn các ngươi”



Vệ Khuynh Ngân hướng mấy người nói lời cảm tạ. Bọn họ thấy nàng đưa tay đỡ Phó Du Nhược thì cũng hướng tới nàng ấy mà nói:



“Nương nương, trước kia chung ta luôn cảm thấy người thật xấu, bất quá hành vi của người hôm nay lại khiến chúng ta thật bội phục. Mấy người bọn ta tuyệt đối sẽ không xem thường người cùng Vệ đại nhân, xin người hãy cũng ngài ấy sống thật tốt”



Phó Du Nhược ngây ngốc nhìn mấy người bọn họ, sau đó mới khẽ nở nụ cười:



“Các ngươi nói rất đúng. Mạng của ta và Khuynh Ngân hôm nay là do các ngươi cứu, thực sự cảm ơn các ngươi rất nhiều”


Nói tới đó, có người dắt một con ngựa qua, Vệ Khuynh Ngân nắm lấy dây cương, tung mình lên ngựa rồi quay lại kéo Phó Du Nhược lên theo.



“Các vị, xin cáo từ” – Trong lòng cảm kích khó tả, Vệ Khuynh Ngân đem Hổ Phù ném cho mấy người – “Nếu quân vương còn tiếp tục gây họa cho vương triều, các người hãy lấy Hổ Phù này ra dùng, Vệ gia quân nhất định sẽ theo các ngươi bảo vệ giang sơn”



Nói xong, nàng giục ngựa chạy đi, rời xa đất thị phi này, đem quyền – lợi toàn bộ đều buông xuống. Dùng tất cả đổi lại một đời gần nhau…



Vệ Khuynh Ngân và Phó Du Nhược nhìn nhau cười. Có lẽ, có được dung mạo khuynh quốc khuynh thành chưa chắc đã là chuyện tốt.



Các nàng nguyện chỉ cần được lòng người kia, cùng nhau đến già không phân ly thì dù có phải từ bỏ tất cả cũng không hối tiếc.



. . . . . .

 

. . . . . . . . . .


Mùa xuân tháng ba, tại một trấn nhỏ xuất hiện một đôi nữ tử. Một người tuy dung mạo bình thường nhưng lại có thứ khí chất  không giận mà uy vô cùng đặc biệt, người còn lại dù trên mặt có một vết sẹo nhưng không khó để nhận ra vốn là một mỹ nhân.



Hai người bọn họ mở một quá trà nhỏ. Ban ngày tiếp đãi du khách qua đường, ban đêm lại cùng văn nhân tài tử bàn về khoa luận.



Trên người cả hai luôn tồn tại một thứ khí chất đặc biệt thu hút người khác, đã có không ít người tới của cầu thân nhưng đều bị bọn họ khước từ.



“Du Nhược, xem ra chúng ta đã ở nơi này quá lâu rồi. Nhìn những nam nhân kia tới cửa cầu hôn ta thật không thoải mái, ngươi chỉ thuộc về một người là ta thôi”



Tiễn đi đám văn sĩ cuối cùng trong ngày, Vệ Khuynh Ngân bất bình đưa tay xoa chút mồ hôi trên trán. Phó Du Nhược đang ở phía sau thu dọn tàn tích, thấy Vệ Khuynh Ngân thô lỗ vung khăn lau lên bèn tiến đến đoạt lấy, lại gõ thêm một cái vào đầu nàng ta.



“Vậy chúng ta đi chỗ khác là được. Dù sao, chỉ cần có ngươi, chỗ nào với ta cũng đều tốt cả”



Vệ Khuynh Ngân nhẹ nhàng ôm lấy nàng vào trong ngực:



“Thật xin lỗi, khiến cho ngươi phải theo ta buôn ba dặm trường, dãi nắng dầm sương rồi”



“Đứa ngốc. Đây đều là do ta tự nguyện, nếu như ngươi còn nói như vậy nữa ta nhất định sẽ tức giận”



Ban đầu, yêu thương yêu phi này cũng là vì cái loại tính cách liều lĩnh của nàng… Vệ Khuynh Ngân đưa tay lên vuốt ve gương mặt Phó Du Nhược, mất đi dung mạo tuyệt thế,  nàng từ Nhược phi đã trở thành một Phó Du Nhược bình thường.



“Du Nhược, ta dẫn ngươi đi du ngoạn các nơi, dẫn ngươi đi nhìn sao có được hay không?”



Vệ Khuynh Ngân lần nữa đem Phó Du Nhược ôm lấy, cùng nhau hướng ra phía ngoài cười khúc khích.

 

Cũng không biết là ai hôn ai trước…  nhắm mắt lại, có lẽ cứ như vậy mà trôi qua cả đời.

 

Có ngươi làm bạn, còn cần gì quan tâm chuyện ai hôn ai trước chứ!


---Hoàn---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro