Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trước khi ly hôn tôi nghe được tiếng lòng của ông chồng tổng tài - Hoàn

10.

Kể từ khi Lâm Mạt Mạt bắt đầu hẹn hò nghiêm túc, Dung Diệc mỗi ngày đều vui vẻ.

Mặc dù anh không nói ra.

Nhưng tiếng lòng của anh đã tiết lộ tất cả.

Hôm kia anh ấy hát "Ngọt ngào - 甜蜜蜜", hôm qua là "Phong tục dân tộc đẹp nhất - 最炫民族风", hôm nay là "Trận tuyết đầu tiên năm 2022 - 2002年的第一场雪".

Hmm...ai nói tổng tài phải có gu âm nhạc tao nhã và thích tham dự các buổi biểu diễn âm nhạc?

Cũng có thể người ta sẽ thích khiêu vũ ở quảng trường khi về già thì sao?

Buổi tối, lúc đang chuẩn bị vào giấc ngủ, tôi chợt bị tiếng lòng của Dung Diệc đánh thức.

【Đêm nhớ em ~~ Biết bao kì vọng em có thể ở bên anh ~~ Không biết trong lòng em có thể vì anh mà thay đổi hay chăng ~~ Ôi đêm nhớ em...】

"Im mồm!"

Tôi ngồi dậy và bật đèn ngủ.

Tôi cẩn thận nhìn "cái đầu đĩa CD" đang di chuyển bên cạnh.

Anh đang rất vui?

Hát trong khi đánh răng, hát trong khi ăn, hát trong phòng tắm, hát khi tắm, thậm chí cả nửa đêm cũng hát!

Khoe list âm nhạc phong phú của anh hả?

"Anh không nói gì cả?"

Dung Diệc ngơ ngác nhìn tôi.

【Xin hãy cho anh yêu em lần nữa ~~ Để tình yêu ~~ được trở lại như thuở ban đầu ~~~】

Anh tiếp tục hát trong đầu trong khi giả vờ vô tội.

Tôi không thể chịu đựng được nữa, liền trực tiếp cắn anh một tiếng.

Tôi sẽ cắn chết anh, đồ phiền phức!

Sau khi lăn xuống đất, tư thế của tôi không đúng, tôi đang cắn vào môi anh ấy mà...

"Ư ưmmm..."

Đêm nay, tôi lại một lần nữa được trải nghiệm nằm dưới tổng tài là như thế nào.

Kết quả, là tôi mệt lả trên giường.

Thôi, không ly hôn là đúng.

Anh ấy vẫn còn có ích.

Dù sao bây giờ cũng không ai muốn anh ấy nữa nên tôi đành phải sống chung với anh ấy một cách bất đắc dĩ thôi.

...

Kể từ đêm đó, Dung Diệc như con thú thức dậy sau giấc ngủ đông, bắt đầu quấy rầy tôi mỗi ngày.

Hôm nay, chúng tôi đang bắt nạt con chó trên ghế sofa thì cánh cửa đột nhiên mở ra.

---Người mở cửa là Lâm Mạt Mạt.

Bình thường trong tình huống này, với tư cách là nữ chính bạch nguyệt quang, cô nên nói: "Anh Diệc, em ấn thử mật mã, không ngờ cửa mở ra... Trong lòng anh thật sự vẫn còn có em phải không? Nếu không thì anh sẽ cũng sẽ không dùng ngày sinh nhật của em làm mật khẩu..."

Nhưng Lâm Mạt Mạt rốt cuộc không phải là người bình thường.

Cô ấy là trà xanh kiêm chân chó cho tôi.

Cô ấy khóc và nói:

"Hu hu huuuuuu, Dung Diệc, anh thật là cặn bã... mật khẩu mở cửa là sinh nhật của tôi... anh làm sao xứng đáng với chị gái của tôi?"

Chúng tôi thu dọn đống bừa bộn, nhìn cô ấy không biểu cảm.

Dung Diệc đang hưng phấn thì bị cắt ngang, anh không vui, giọng điệu rất không tốt nói:

"Bây giờ đổi luôn. Cô đến đây làm gì? Tự ý đột nhập vào nhà riêng, muốn chết à?"

Nghe anh nói, Lâm Mạt Mạt lập tức chạy tới nhào vào lòng tôi, ôm lấy eo tôi khóc:

"Anh trai thật hung dữ. Không giống như em, em thậm chí không thể nói to."

Tay tôi không chịu nghe lời, tự động ôm lấy Lâm Mạt Mạt.

Ố ồ.

Các cô gái thật mềm mại.

Ôm thích hơn nhiều so với Dung Diệc chắc thịt...

Vốn dĩ tôi muốn ôm cô ấy thêm chút nữa, nhưng liếc mắt lại thấy Dung Diệc nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy bất lực. Giây tiếp theo anh ấy nảy ra ý tưởng, dường như thực sự định gọi cảnh sát, tôi nhanh chóng đẩy Lâm Mạt Mạt ra, dập tắt cuộc chiến sắp xảy ra.

"Được rồi được rồi, đừng tranh cãi nữa, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Bị phát hiện rồi à?"

Nghe tôi nói, Lâm Mạt Mạt càng khóc dữ dội hơn.

Cô ấy thực sự bị lật thuyền.

Năm người đàn ông không những phát hiện ra nhau mà còn lập nhóm và cùng nhau chỉ trích cô: "Lúc em hẹn hò với nhiều người khác nhau ở KFC, người phục vụ không thể chịu đựng được nữa nên nói ra sự thật. Em nghèo mà còn bắt chước người khác tán trai đẹp. Em chơi otome game (game hẹn hò) đến nghiện rồi à."

Tôi cảm thấy rất buồn sau khi nghe câu chuyện của cô ấy.

Anh nhanh mồm hỏi cô: "Vậy cái nào ngon hơn, gà Orleans hay gà cay truyền thống?"

"Gà Orleans tuyệt nhất !!"

"Ầy, quên mất trọng điểm kìa."

Dung Diệc ở một bên cẩn thận kéo tay áo tôi nhắc nhở.

Sau khi phản ứng lại, tôi gật đầu liên tục.

Bắt đầu vào công việc an ủi Lâm Mạt Mạt một cách nghiêm túc.

Tôi gần như dỗ dành gần xong, thì Dung Diệc đột nhiên ngắt lời:

"Lâm Mạt Mạt, cô ngu vậy, một học sinh tiểu học có thể học năm môn cùng một lúc. Còn cô là đồ con rùa, thậm chí không thể xử lý được năm người đàn ông."

Những lời này rõ ràng là cực kỳ xúc phạm.

Làm Lâm Mạt Mạt quên luôn tính cách trà xanh dịu dàng của mình.

Cô ấy chống tay lên hông và bắt đầu mắng chửi Dung Diệc:

"Anh thì có cái gì tốt, tên mồm thối! Tuy anh không phải người xấu, nhưng lại độc đoán, ngoài lạnh trong nóng, mặt liệt, độc miệng. Ngoại trừ khuôn mặt đẹp trai và có chút tiền, anh làm gì xứng với chị gái của tôi! Tính cách hống hách đã hết thời rồi nhé? Bây giờ là thời đại các em trai thích lái máy bay! Anh không được như người ta, đặc biệt là người như anh vẫn còn có bạch nguyệt quang, lò hỏa thiêu là nơi cuối cùng anh cần đến đấy!

Ban đầu tôi muốn nói rằng lò hỏa thiêu là điểm đến cuối cùng mọi người.

Nhưng Lâm Mạt Mạt thực sự đang rất tức giận.

Ngay cả khi Lưu Lưu sủa, cũng bị cô ấy mắng chửi.

Thế nên đến tôi, Mạt Mạt nuốt lại lời nói.

Em gái à, mắng họ rồi thì đừng nhớ mà quay ra mắng tôi nữa...

11.

Dung Diệc bị Lâm Mạt Mạt mắng đến mức tự kỷ, mấy ngày tiếp theo không thấy anh hát nữa.

Thấy anh như vậy, tôi chủ động rủ anh ra ngoài dắt chó đi dạo.

Đi được vài bước, tôi gặp người hàng xóm bên cạnh, một dì lớn tuổi đến từ vùng Đông Bắc.

"Ồ cháu gái, Lưu Lưu dạo này hơi béo nhỉ?"

Tôi gật đầu: "Vâng, không tốt lắm ạ."

Lưu Lưu cũng vẫy đuôi chào dì ấy.

Đợi đến khi dì Đông Bắc đi xa.

Tôi mới bắt đầu công tác tư tưởng cho Dung Diệc.

"Dung Diệc, tại sao anh không thích nói chuyện?"

Dung Diệc nhìn tôi một cách kỳ lạ.

"Em nói linh tinh gì vậy?"

【Không phải tổng tài chúng tôi đều như vậy sao, nói nhiều sẽ không ngầu lòi.】

Anh tự bổ sung thêm trong đầu.

"Anh nói nhiều cũng rất đáng yêu, tại sao anh không làm chính mình?"

Nhìn thấy tôi nói lời này, Dung Diệc ngạc nhiên.

"Em... sao em biết..."

Tôi vỗ vai anh, quyết định cho anh biết.

--- Rốt cuộc, chỉ có cho anh biết sự thật mới có thể công tác tư tưởng được.

"Em có thể nghe được tiếng lòng của anh."

【Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh! ! 】

"Im lặng, em sắp bị thủng màng nhĩ rồi."

Tôi bịt miệng anh nhưng tiếng hét vẫn không dừng lại.

Thở dài, quên mất, đây là tiếng lòng của anh ta.

Thế nên tôi bỏ tay ra và hôn thẳng vào miệng Dung Diệc.

【Ô ô.】

Tốt lắm, tai được yên tĩnh.

"Vậy... em có thấy anh phiền phức không? Anh nói nhiều lắm, không bình tĩnh được."

"Suy nghĩ rập khuôn gì vậy? Phụ nữ phải có đức hạnh và độ lượng, đàn ông phải lạnh lùng ít nói?"

Tôi cau mày tỏ vẻ không hài lòng.

Điều tôi ghét nhất là các nhân vật trong tiểu thuyết đều giống nhau, tổng tài nào cũng như nhau chỉ khác có mỗi cái tên, còn đâu tính cách y hệt nhau, ngay cả khuôn mặt và giọng nói cũng giống luôn ---

Họ đều có đôi mắt sắc như dao và giọng nói trầm ấm như đàn cello.

Cái mồm không bao giờ chịu giải thích.

Đôi tay thì thích hành hạ nữ chính.

Có Chúa mới biết tôi đã buồn nôn như thế nào khi đọc cuốn sách này.

May mắn cho tôi là sau khi xuyên vào, hình tượng nhân vật đã bị phá hỏng...

Không đúng.

Tại sao hình tượng nhân vật lại sụp đổ trầm trọng như vậy?

Hay có hệ thống cài đặt nào khác mà tôi không biết?

Mà tôi đã dẹp cuốn sách này sau khi chỉ đọc được vài chương...

Rốt cuộc tác giả viết cái quái gì vậy?

Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi định nhanh chóng gọi cho Lâm Mạt Mạt để quyết định tìm hiểu tình hình hiện tại.

Nghĩ đến đây, tôi đưa ra một quyết định bất ngờ, liền gọi Lâm Mạt Mạt tới.

...

Lại là căn phòng khách quen thuộc, lại là một người quen thuộc.

Tôi là người đầu tiên hỏi Dung Diệc, làm sao anh ấy biết Lâm Mạt Mạt hành động không ngây thơ như đã thể hiện?

"Lúc đầu anh cũng không biết, nhưng có một ngày anh chạy nhanh và bị ngã... Đừng cười! Nhược Nhược, em vừa nói không phải tổng tài nào cũng phải hoàn hảo nha! Sau khi ngã, anh đã mở khóa cốt truyện tiếp theo. Nhược Nhược, em có biết không, sau này, anh thực sự đã ly hôn với em vì Lâm Mạt Mạt, cô nàng trà xanh đó..."

Nhìn vẻ mặt khó tin của Dung Diệc, tôi rất bình tĩnh.

"Ok, em biết."

"Bởi vì em là người đọc sách, còn hai người là nam nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết bạo lực, theo miêu tả trong sách, hai người phải hành hạ nhau hết lần này đến lần khác suốt mấy trăm chương, em thực sự không thể chịu nổi được nữa nên em đã dẹp cuốn tiểu thuyết luôn."

Khi tôi nói điều này, Lâm Mạt Mạt gật đầu như điên.

"Đúng vậy, đúng vậy, kiếp trước em bị Dung Diệc tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần, em đau buồn và giận giữ đến mức chán ăn, suýt chết vì kiệt sức... Cho nên sau khi sống lại, em không muốn liên quan gì đến Dung Diệc cho đến chết. Chị vừa giàu vừa xinh đẹp, sao em không ôm đùi ai đó như chị, một người vừa xinh đẹp lại tốt bụng để em ôm vào lòng?"

Tôi chợt nhận ra, điều này đúng, bảo sao Lâm Mạt Mạt chân chó với tôi một cách điên cuồng ngay khi cô ấy xuất hiện.

"Cô vẫn biết quá ít. Sau khi Lâm Mạt Mạt chết, cô có biết tôi đã làm gì không? Tôi phát hiện ra những đức tính tốt của Nhược Nhược và đưa cô ấy trở lại, hahahaha..."

Tôi, Lâm Mạt Mạt: "...Đê tiện."

Sau khi sắp xếp đại khái các manh mối, tôi đưa ra một bản tóm tắt cho họ.

"Vậy là hai nhân vật nam chính và nam chính đều bệnh tâm thần. Vì quá ghen tuông nên nữ chính luôn tha thứ cho kẻ bạo hành mỗi lần bị tra tấn, đồng thời còn khuyên kẻ bạo hành đừng làm tổn thương những nhân vật phản diện khác. Còn nam chính thì quá ngu ngốc. Ngoài những gì nữ chính nói, thì người ngoài nói gì nam chính cũng tin và đã hiểu lầm cô ấy nhiều lần ".

"Ở phần đầu của cuốn sách này, các nhân vật đều quá đáng ghét, dẫn đến việc độc giả điên cuồng chửi bới tác giả. Tác giả đành phải đổi nhân vật nữ chính giữa chừng là em - người vợ cũ nhận trách nhiệm kết thúc cuốn sách. Dù sao thì so với hai người, em chỉ là một phú nhị đại lười biếng, nhưng cũng không xấu xa".

"Nhưng bởi vì cốt truyện thay đổi quá đột ngột, cái chết của Lâm Mạt Mạt như trò trẻ con, Dung Diệc lại thay đổi chủ ý quá nhanh, gây ra rạn nứt thế giới trong sách, mọi thứ trở nên hỗn loạn. Vì vậy em xuyên vào sách, còn Dung Diệc đã mở khóa cốt truyện trước, Mạt Mạt thì trọng sinh."

"Nhưng cũng ổn, trò chơi được khởi động lại, cuối cùng chúng ta đều là người bình thường. Tổng tài nói nhiều, nữ chính trà xanh, nữ phụ nằm phẳng*, hoàn mỹ."

(*Nằm phẳng - 躺平: hay gọi là triết lý nằm phẳng, nằm ườn, mặc kệ đời xuất phát từ một bài viết trên mạng xã hội Trung Quốc hồi giữa tháng 4. Tác giả bài viết thuộc thế hệ 9x sử dụng từ tổ này với lời giải thích: "Quyết tâm bỏ qua mọi nỗ lực để hoàn thành một công việc hay mục tiêu nào đó. Tôi muốn tạo ra lẽ sống cho riêng mình: nằm yên mặc kệ tất cả. Chỉ khi nằm xuống, con người mới có thể trở thành thước đo của vạn vật.")

Trong tiếng vỗ tay của mọi người, tôi làm động tác "Tiếp nhận".

"Bây giờ em có hai câu hỏi cuối cùng—"

"Câu đầu tiên." Vừa nói, tôi vừa nhìn Dung Diệc với ánh mắt nguy hiểm: "Anh mở khóa cốt truyện khi nào?"

"Vài ngày trước khi em nộp đơn ly hôn với anh..."

"Cho nên anh mới bỏ qua phần tra tấn và yêu em trong phần tiếp theo? Chẳng trách ảnh trong phòng làm việc của anh đột nhiên bị thay thế bằng ảnh cưới của chúng ta."

Nghe tôi nói, Dung Diệc điên cuồng gật đầu.

"Nhưng nếu anh thích em, thì tại sao lại đồng ý ly hôn? Anh muốn thử niềm vui khi ly hôn à?"

Dung Diệc chán ghét liếc nhìn Lâm Mạt Mạt.

"Sao có thể như vậy được! Vợ ơi, em có thể xúc phạm tính cách của anh, nhưng không thể xúc phạm sở thích của anh. Anh sẽ không bao giờ thích một người như Lâm Mạt Mạt! Anh muốn mãi mãi là cún cưng của vợ anh! Anh đồng ý ly hôn vì là đàn ông, anh không được ép buộc bất cứ điều gì, phải tôn trọng ý muốn của vợ yêu. Vợ nói gì cũng được, muốn làm gì thì làm, hơn nữa vẫn còn có thời gian chờ ly hôn. Nếu anh không đồng ý thì coi như xong... Nếu có năng lực thì có thể kháng cáo... ! Em đoán xem? Anh vẫn không đồng ý, hehe."

Lần này đến lượt Lâm Mạt Mạt và tôi vỗ tay.

Thói quen tốt.

"Câu hỏi thứ hai."

Khi nghiêng người về phía trước, tôi hạ giọng.

"Nếu anh hành động như vậy, liệu thế giới có sụp đổ và mọi người cùng nhau tèo không?"

Sắc mặt của cả hai đều tái nhợt.

Tôi bật cười.

Thà buồn nhiều mình còn hơn buồn một mình.

Đừng nghĩ đến việc tôi đã rụng bao nhiêu sợi tóc vì điều này!

12.

Đêm đó chúng tôi cùng nhau có một giấc mơ.

Trong giấc mơ, có một người đeo mặt nạ, giọng nữ đang rên rỉ ---

"Các bạn ơi, tôi đã sai rồi, lẽ ra tôi không nên viết chủ nghĩa bạo lực thiếu suy nghĩ.

Thật vô nghĩa khi cho rằng bạo lực lạnh lùng là sự quyến rũ của đàn ông.

Ý tưởng cho rằng phụ nữ có đức hạnh và độ lượng là sự quyến rũ của phụ nữ là hoàn toàn vô nghĩa.

Bỏ qua những định kiến ​​về phụ nữ và đàn ông, sự chân thành mới là đúng đắn!

Cảm ơn các bạn đã làm tôi thức tỉnh, cho tôi hiểu cốt truyện nên viết trong sách là gì.

Đừng lo lắng, hiện tại có rất nhiều người thích các bạn và thế giới sẽ không sụp đổ.

Cuối cùng, Nhược Nhược bảo bối, tôi ủng hộ cô và Mạt Mạt ở bên nhau, gái xinh thì nên chơi với gái đẹp! ! ! "

Ngay sau đó, tôi tỉnh dậy vì tiếng chửi rủa của Dung Diệc.

"Biến đi, đồ phiền phức! Tôi có chứng chỉ để làm việc! Tôi được pháp luật bảo vệ! Làm bất cứ điều gì cũng chỉ có hại cho cô!"

Sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ, tôi mơ hồ đoán được những gì chúng tôi nghe chính là lời tác giả nói.

Thế giới sẽ không sụp đổ, không có phần lo lắng này, tất cả chúng tôi liền vứt bỏ những tính cách trái ngược của mình.

Bắt đầu buông thả bản thân.

Một năm sau khi kết hôn, tôi và Dung Diệc bỗng nhiên yêu nhau, Dung Diệc ngày nào cũng nói những lời vô liêm sỉ vào tai tôi.

Bất cứ khi nào có cô gái trẻ trong công ty tỏ ra quan tâm đến anh, anh ấy sẽ phàn nàn với tôi sớm nhất có thể.

Nếu có dấu son môi bất ngờ xuất hiện trên xe, tôi sẽ gọi điện trực tiếp cho mẹ và dặn dò lần sau mẹ chú ý đừng bỏ quên.

Xem đi, cái mồm của tổng tài "thật thơm"!

Và giờ tôi cũng không nghe được tiếng lòng của anh ấy nữa.

Bởi vì......

Cái mồm của anh ấy nói nhảm đủ rồi!

Không cần thiết phải có thêm giọng nói như tiếng lòng chút nào!

Giống như bây giờ, sáng sớm, Dung Diệc hứng khởi mang theo hai bộ quần áo đi tới.

"Em yêu, em nghĩ anh nên mặc chiếc áo sơ mi màu hồng này đi làm hay chiếc áo màu xanh thì tốt hơn?"

Tôi rời mắt khỏi bộ phim truyền hình, liếc nhìn anh và hỏi:

"Hồng nhạt dịu dàng, anh bây giờ bao nhiêu tuổi rồi?"

Dung Diệc rời đi với vẻ mặt buồn bã.

Vừa đi anh vừa lẩm bẩm:

"Em cho rằng anh đã già rồi, vậy thì chia tay đi! Lần này chúng ta nhất định sẽ chia tay lâu dài! Nếu vợ tôi không dỗ ngọt, tôi sẽ không hòa giải với cô ấy!"

Mười phút sau, anh lại đến.

Vẻ mặt chán nản.

"Em ngay cả dỗ anh cũng không làm, vậy tại sao em lại... em xem Hồng Thế Hiền à..."

Khẽ thở dài, tôi chỉ có thể dịu giọng nói: "Chồng em đẹp trai nhất, mặc bộ màu xanh sẽ hợp với khí chất của anh hơn."

Nhưng anh ấy đột nhiên tiến lại gần và đặt bàn tay to lớn của mình lên sau gáy tôi.

"Em biết cách dỗ dành anh như thế nào mà?"

Vừa nói, anh vừa dùng chút lực lên tay, hôn tôi thật sâu.

Hôm nay Dung Diệc không mặc chiếc áo xanh đó đi làm.

May mắn anh ấy là sếp, không ai dám trừ lương của anh ấy...

13.

Ở phía bên kia, Lâm Mạt Mạt không làm gì kể từ khi thuyền bị lật.

Sau khi nhìn thấy cô ấy lang thang trên đường lần thứ mười tám.

Cuối cùng tôi không nhịn được, sắp xếp cho cô ấy gia nhập công ty mà tôi đã đầu tư.

--- Không có cách nào, kiếp trước tôi là nhà đầu tư mạo hiểm, bây giờ giàu có như vậy, khó tránh khỏi cảm thấy ngứa ngáy.

Tôi đầu tư ngẫu nhiên vào một số công ty nhưng tất cả đều phát triển rất tốt.

Thật khó chịu làm sao ~

Kể từ khi bắt đầu đi làm, Lâm Mạt Mạt đã hiến tặng bộ não tình yêu mà cô ấy mới sử dụng được hai lần

Cô ấy cũng bảo chúng tôi từ nay hãy gọi cô ấy là "Sếp Lâm".

TÔI:"?"

Cô ấy không phải là cấp dưới sao?

Sao giờ được thăng chức lên làm sếp rồi?

Mà Lâm Mạt Mạt và Dung Diệp ở kiếp này thực sự không dễ đối phó——

Cô ấy cướp đơn đặt hàng từ Công ty Dung Diệc mỗi ngày.

Cô ấy có thể giành chiến thắng mọi lúc.

Ai biết?

Nữ chính chỉ nghĩ đến yêu đương thực chất lại là thiên tài kinh doanh...

Sau đó, Dung Diệc than thở: "Việc kinh doanh chỉ phụ thuộc vào tài năng chứ không phải giới tính. Liệu anh, người giàu có số một, sẽ phải nhường chỗ cho Lâm Mạt Mạt trong mấy năm tới không?"

Tôi lắc đầu khó hiểu.

"Không, không, không, chấp nhận sự thật đi. Cả hai người đều đang làm việc cho em."

...

Ba tháng sau, Dung Diệc có chút nhàn rỗi vì công việc kinh doanh của mình bị cướp quá nhiều.

Vì vậy tôi bắt đầu nghĩ đến việc tổ chức một đám cưới mới cho mình.

Nó khác với những gì được mô tả trong tiểu thuyết: nơi cử hành tiêu tốn hàng trăm triệu, nhiều người nổi tiếng được mời và nhận nhiều lời chúc mừng từ họ.

Đám cưới này không hề xa hoa, giống như bao gia đình bình thường khác, chỉ mời họ hàng, bạn bè, những cuộc nói chuyện chỉ xoay quanh những vấn đề tầm thường.

Trong ánh nhìn của mọi người, tôi bước trên thảm đỏ và bước từng bước đến trước mặt Dung Diệc.

Trong buổi tuyên thệ, anh ấy đã nói——

"Tôi tên là Dung Diệc, thật không dễ dàng để theo đuổi vợ tôi. Vợ tôi tên Ôn Nhược, nhưng cô ấy không hề yếu đuối, cô ấy nắm quyền sinh tử của tôi. Câu chuyện này cho chúng ta biết đặt tên là một kỹ năng và không thể xem nhẹ, ấy chết, lạc đề..."

"Ừm, quay lại chủ đề. Vợ ơi, khi còn nhỏ, anh luôn muốn khi lớn lên sẽ trở thành nhà văn hoặc nhà khoa học. Vấn đề này đã khiến anh trăn trở hơn 20 năm. Mãi cho đến khi anh gặp em, anh mới nhận ra rằng anh muốn... đưa em về nhà!"

"Phong cách của vợ tôi rất lạ, không phải phong cách ngọt ngào, không phải phong cách ngự tỷ, không phải phong cách nữ tính dịu dàng, không phải phong cách tràn đầy sức sống, không phải phong cách Âu Mỹ, nhưng mỗi khi nhìn lại khiến tôi phát điên! "

"Vợ ơi, anh..."

Nghe những lời xàm xí của Dung Diệc, tôi vội vàng bịt miệng anh lại.

Chà, lần này dùng tay là ổn rồi...

Tôi chưa bao giờ mơ rằng đám cưới đầu tiên của mình lại bị hủy hoại bởi những lời nói của Dung Diệc.

--- Anh ấy thật ngốc nghếch, hài hước và là một kẻ thua cuộc...

Quên đi.

Nó tốt hơn so với độc mồm độc miệng như trước.

Cuối cùng cũng có cảm giác giống con người bình thường.

Anh nhìn lại Lâm Mạt Mạt, người đang ăn mặc như người thành đạt.

Tôi nhếch môi lên——

Không tệ.

Họ đều là những người bình thường.

Tôi không lãng phí thời gian này một cách vô ích đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro