Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thế thân của bạch nguyệt quang - Hoàn

11.
Sợ bóng sợ gió một thời gian.

Gia đình của cậu cũng không hề sứt mẻ gì cả, chỉ là bị lỗ một chút mà thôi.

Dựa theo lời của cậu ấy thì một chút ở đây là mấy trăm vạn,

....... Ờm, oke.

Cậu cũng không cố ý né tránh tôi nữa, chúng tôi cũng không còn đưa ti.ền qua qua lại lại nữa.

Tôi mời cậu ấy ra ngoài ăn cơm nhân dịp sinh nhật của cậu ấy.

Theo quan sát của tôi thì người nhà của cậu lúc nào cũng bề bộn nhiều việc, không hay ở bên cạnh cậu, thậm chí sinh nhật cũng chỉ có một mình cậu.

Tôi ôm chai bi.a Tsingtao, còn cậu ôm lon sữa Vượng Tử.

Tôi cũng không nghĩ tới trường hợp là cậu vừa ăn được mấy miếng bánh kem mà đã kêu no rồi.

Thế nên, chúng tôi ngồi đại vào một quán ven đường, vừa uống vừa tán gẫu.

"Trước đây tôi nghe mọi người nói cậu là một người lạnh lùng mà còn á.c độ.c nữa, đậ.p v.ỡ đầu bố của mình luôn," Cậu không nhìn tôi mà nhìn vào dòng xe cộ qua lại bên đường, "Nhưng mà tôi cảm thấy cậu không phải là người xấu."

Tôi cười, cười không hề kiêng nể gì cả. Xung quanh rất ồn ào, có nhiều người đàn ông uống rượ.u rồi bắt đầu khoe khoang, còn có tiếng phụ họa đáp lại không biết thật giả, cũng có những tiếng cười nhạo không rõ cảm xúc.

Nhưng mà màn đêm rất yên tĩnh, không có tiếng ồn ào của người khác, mà dường như chỉ còn tiếng cười của tôi quanh quẩn trong đêm tối.

"Tôi không phải là người xấu á? Nhưng mà tôi cũng không phải là người tốt gì đâu." Tôi gạt nước mắt ở khóe mắt, "Thật sự là tôi đã đá.nh bố tôi, cũng đã dùng một chai rượ.u đ.ập ông ta bất tình."

"Nhưng mà tôi chưa bao giờ muốn gọi ông ta là bố cả, ông ta chỉ là một tên sú.c si.nh thất bại trong cuộc sống, một kẻ chỉ biết trút giận lên vợ mình."

"Tôi cũng không có chút cảm tình nào với ông ta cả. Nếu có thì cũng chỉ là hậ.n th.ù mà thôi. Ông ta đá.nh mẹ tôi nhiều tới nỗi trên người bà không hề có một miếng thịt nào lành lặn. Ông ta còn nhìn tôi với ánh mắt vô cùng bẩ.n thỉu, thật gh.ê tở.m."

Dường như cậu bị lời nói của tôi làm cho ớn lạnh, người khẽ run lên,

"Ông ta luôn trách mẹ tôi không biết sinh con đẻ cái, rồi nương theo mấy lời này để mắng mẹ là đồ thấ.p hè.n không thể sinh ra được miếng thịt nào." Tôi mím môi cười oán hận, "Nhưng ông ta mới là tên hè.n h.ạ, tôi hậ.n không thể lấy cắ.t ông ta thành từng miếng, nghiền cốt của hắn rồi rải xuống bùn, để lũ kền kền hay linh cẩu ăn n.ội của ông ta."

Tôi xoa đầu người ngồi bên cạnh, ý cười vẫn không phai.

"Sợ chưa? Tôi là người như vậy đó, tâm lý u ám mà còn bị điêng nữa."

Cậu ấy hít sâu một hơi,

"Không sợ. Nhưng mà mẹ của cậu không phải.....?"

"Mẹ tôi?...." Tôi nhấp một ngụm bia, "Mẹ tôi ấy à, tôi đã được nhận nuôi đấy."

"Vốn dĩ tôi cũng có một gia đình vô cùng vô cùng là hạnh phúc, tuy nghèo nhưng lúc nào cũng ấm áp." Tôi vừa thì thầm, vừa nghĩ b.ia gì mà đắng thế, đắng tới nỗi khiến miệng tôi tê rần, lần sau tôi phải gọi loại xịn mới được.

"Nhưng mà ngôi nhà đó xa vời quá, bây giờ tôi cũng không nhìn rõ nữa rồi. Tôi rất nhớ mùi thơm của bánh mì trong căn nhà đó, không những ấm áp mà còn ngọt ngào nữa. Cho dù qua thời gian thì bánh mì bơ cũng rẻ hơn nhiều.... nhưng mà hương vị đó chưa bao giờ là rẻ cả."

"Vì cứu tôi mà bố mẹ tôi đã bỏ lại tôi." Tôi cười miễn cưỡng, khung cảnh trước mắt cũng mơ hồ, tôi không muốn tin rằng nước mắt đang làm mờ đi tầm nhìn của tôi, "Tôi không còn người thân nào để nhận nuôi tôi, nên tôi bị gửi tới một trại trẻ mồ côi. Ngày nào tôi cũng nghĩ cách làm sao để chấm dứt cuộc đời của mình. ố mẹ tôi.... không ngày nào là tôi không nhớ tới họ cả."

"Ở đó tôi gặp được vài người bạn kém tuổi tôi." Tôi ngẩn ngơ nhớ lại, cười tự giễu: "Mọi người đều rất khốn khổ, cô bé ấy mắc bệnh lậ.u nên bị bố mẹ vứt bỏ. Nhưng mà một người bệnh tật như cô bé ấy lại luôn tìm cách để sống sót, còn tôi, một đứa khỏe mạnh lại luôn nghĩ làm sao để tìm chớ.t."

"Thế giới này thật kỳ diệu."

"Sau đó tôi được nhận nuôi, rồi cũng mất liên lạc với cô bé ấy. Tôi hy vọng cô bé ấy vẫn sống tốt."

Cậu yên lặng đưa cho tôi một tờ giấy.

"Tôi đang khóc à?" Tôi vui cười nhận lấy tờ giấy, "Này, tôi là một đứa xấu xa. Bố mẹ đã đánh đổi cả mạng sống để giữ mạng cho tôi nhưng mà tôi lại không hề nghĩ tới việc sống thật tốt, mà lại còn tìm cách để kết thúc nó rồi đoàn tụ với họ."

"Cậu không hề xấu xa," Cậu ấy uống một ngụm sữa, "Cậu đã cứu tôi. Làm gì có người xấu nào lại đi cứu giúp người khác chứ?"

Tôi cười gượng hai tiếng,

"Con người thật sự rất phức tạp."

"Vậy thì tôi đây cũng là một người tốt bụng xấu xa."

"Mặc kệ người đó là ai thì tôi cũng sẽ cứu, tôi cũng không màng tới việc có bị người đó đâ.m sau lưng hay không."

Tôi ôm cằm suy nghĩ một hồi lâu,

"Có lẽ là do tôi đã sống trong bóng tôi quá lâu."

"Nên tôi muốn vạch ra một con đường tươi sáng hơn cho những người phía sau."
12.
"Có tí men nên cảm xúc nó hơi dâng trào." Tôi cười khổ một tiếng, "Ngại quá, cứ ngồi đây kể khổ với cậu mãi. Cậu uống xong sữa chưa? Tôi lấy một lon khác cho cậu nhé."

"Hầu hết mọi người đều không thích nghe những lời này đâu, sao cậu không nhắc tôi một tiếng." Tôi trêu cậu ấy, "Cậu cứ phải ngồi đây nghe tôi nói mấy thứ vô nghĩ này chắc cũng không thích lắm đâu ha."

Cậu lắc đầu,

"Muốn nghe, nhưng cũng không muốn."

"Hửm?"

"Muốn nghe cậu nói chuyện, nhưng không muốn nghe cậu phải sống khổ sở như vậy."

Tôi đấ.m nhẹ vào vai cậu.

"Mồm mép cậu cũng ghê phết nhỉ."

Tôi ngẩng đầu lên nhìn trời, nhìn mãi cũng chẳng thấy nổi một ngôi sao. Những đám mây trong thành phố này rất dày.

Tôi còn nhớ khi tôi còn nhỏ, bố mẹ đã đưa tôi về quê, những ngôi sao ở đó vừa to vừa sáng, tiếng sủa của chóa cũng không thể khiến ánh trăng đang say giấc kia thức dậy.

"Vậy bây giờ cậu còn muốn.... không?"

Tôi biết cậu đang nói về chuyện gì, tôi lắc lắc đầu.

"Việc này thì cậu không cần lo lắng đâu, tôi không sợ chớt nữa, nhưng mà tạm thời thì tôi cũng không hề có ý nghĩa hoài phí bản thân mình nữa."

"Bởi vì bây giờ tôi có mẹ, có cả cậu nữa."

"Tôi nợ cậu rất nhiều...."

"Trước đây cậu ra sức chống đỡ cho tôi. Tôi thật sự không biết làm sao để báo đáp lại ơn nghĩa này của cậu, có lẽ tôi sẽ báo đáp cả đời mới xong."

Đôi mắt cậu sáng lên, nhưng cũng không biết tại sao lại ảm đạm xuống,

"Vậy hay là cậu lấy thân....."

"Hửm?"

"..... làm gương giám sát tôi học tập, ngày mai tới phòng tự học với tôi nhé."

13.
Tôi đưa hộp quà trong tay cho cậu,

"Tặng cậu." Tôi đậ.p bẹp lon bi.a rồi ném vào một cái túi plastic màu đen, quay ngoắt đầu lại nhìn cậu, "Sinh nhật vui vẻ."

Tôi thấy trên vở của cậu có rất nhiều hình của lũ vịt, cái móc khóa trên cặp cũng là một con vịt.

Nên tôi đoán là cậu ấy rất thích vịt.

Cho nên tôi đã dành mấy đêm để điêu khắc cho cậu một con vịt gỗ.

Bên cạnh con vịt còn có ba viên kẹo sữa Vượng Tử.

"Sao mà cậu lại cứ thấy bản thân mình kém cỏi thế nhỉ." Cậu cười tôi, "Cậu xem này, thành tích học tập của cậu tốt, đa tài đa nghệ, thường bảo vệ những học sinh bị bắ.t nạ.t. Cậu cũng biết tôi không thích ăn sáng nên hay bị tụt huyết áp, nên mua riêng sữa Vượng Tử cho tôi nữa."

"Cậu rất tốt."

"Cậu đã từng bị ai thao túng chưa?"

Đêm đã khuya, tiếng la hét ầm ĩ xung quanh dần im ắng lại. Tôi nhìn về những đốm sáng ở phía xa xa.

"Có lẽ là rồi."

"Bởi ai?"

Tôi cười.

"Bởi cái thế giới khố.n nạ.n này."

14.
"Sinh nhật năm sau cậu có đi cùng tôi không?"

"Có, năm nào cũng sẽ có mặt."

Đêm nay không có sao,

Nhưng tôi lại rất thích đêm nay.

Bởi vì bên cạnh tôi đã có một ngôi sao rực rỡ, vậy nên....

Tôi không cần phải ngẩng đầu lên tìm kiếm nữa.

Ngoại truyện: Bức thư từ phương xa.

"Gửi bé Ngôn Minh thân yêu nhất:

Bố mẹ rất nhớ con.

Bố mẹ biết con sẽ không bao giờ đọc được bức thư này, cũng sẽ không bao giờ biết rằng bố mẹ vẫn luôn dõi theo con.

Bố mẹ biết con h.ận bố mẹ, bố mẹ cũng biết con vẫn rất yêu bố mẹ.

Con hậ.n bố mẹ tại sao lại rời bỏ con sớm như vậy, để lại một mình con sống khổ sở giữa thế gian xa lạ này. Con lại nhớ tới những hơi ấm khó tìm và tình yêu không thể giữ lại đó.

Bố mẹ thật sự rất xin lỗi con.... vì đã không thể cho con một cuộc sống khá giả, để rồi cuối cùng cũng không thể dành nhiều tình cảm cho con.

Bố mẹ rất muốn ôm con vào lòng, muốn gạt đi những giọt nước mắt của con, muốn dỗ dành con để con đừng khóc.

Khi còn sống bố mẹ cũng không được dạy dỗ tới nơi tới chốn, nên cũng không biết nói những lời hay, không thể nắm lấy tay con dạy con vẽ tranh hay làm thơ. Bố mẹ chỉ có thể truyền tải tình yêu thương của mình thông qua những lời nói sứt mẻ và đôi khi rất khó diễn tả.

Bố mẹ thương con lắm. Thương con đang trong độ tuổi nên được bố mẹ yêu thương, bao bọc, cái độ tuổi mà đáng lẽ ra nên được mè nheo để đòi kẹo, nhưng con đã phải đối đầu với cái thế giới lạnh lùng kia. Thương con phải tự học cách sống tự lập ngay khi vẫn chưa cảm nhận hết được tình thương của bố mẹ.

Con là bảo bối của bố mẹ....

Nhưng mà bảo bối lại phải chịu uất ức ở cái thế gian này.

Bố mẹ muốn nói rằng bố mẹ yêu con thêm một lần nữa, chỉ một lần nữa mà thôi.

Nhưng điều mà bố mẹ muốn nói với con nhất đó là con đừng tự trách vì cái chớt của bố mẹ, cũng đừng làm tổn thương bản thân mình, con nhé. Con người còn sống là còn hy vọng, con đừng nghĩ rằng mình sống là vì bố mẹ đã giữ mạng cho con,

Con phải sống là chính mình nhé, con yêu.

Cuộc sống của con là của riêng con.

Tiếng nói của bố mẹ sẽ chẳng bao giờ tới tai con được cả, đôi tay của bố mẹ cũng không thể ôm lấy vai con nữa.

Bố mẹ vẫn bận lòng về con, dõi theo con, dùng chút "sinh khí" còn sót lại trước khi tan biến để bảo vệ con, cho con một tia sáng khi con đang suy sụp nhất.

Con lớn lên trong môi trường đầy đau khổ đó, nhưng đừng trở nên ích kỷ và má.u lạnh như vậy nhé,

Bố mẹ đã nhìn thấy sau khi con đứng dậy khỏi vũng bùn lầy, con không chỉ không trút th.ù hằ.n của mình lên những kẻ yếu khác, mà con còn chưa kịp lau đi vết bùn ở trên người đã đứng lên bảo vệ kẻ yếu, mở ra một con đường tươi sáng hơn cho họ.

Đây là con gái của bố mẹ, là đứa con gái cưng của bố mẹ, con bé đã trưởng thành rồi, lớn lên trong bụi gai đầu má.u và nước mắt, cuối cùng con bé đã có một bộ giáp kiên cường và một trái tim mạnh mẽ.

Bố mẹ rơi nước mắt khi nhìn quá trình con lớn lên, nhìn phải một mình đối mặt với những bất công và định kiến của xã hội, nhìn con một mình đối mặt với những tủi nhục trong bóng tối.

Nhưng mà con lại luôn cảm thấy mình rất xấu xa, luôn cảm thấy con đang sống không đúng với "mong đợi" của bố mẹ.

Nhưng mà con yêu của bố mẹ, bố mẹ vốn rất tự hào về con, chỉ là đôi lúc bố mẹ rất lo lắng mỗi khi con bốc đồng và dũng cảm.

Nhưng con là một đứa bé ngoan.

Con luôn là niềm tự hào của bố mẹ.

Bố mẹ cũng không yêu cầu điều gì lớn lao từ con cả,

Chỉ hy vọng quãng đời còn lại của con luôn bình an và hạnh phúc, bố mẹ sẽ luôn yêu con.

Cho nên, con yêu à,

Đêm xuống gió lên, cây lá đong đưa,

Đừng sợ hãi, đừng ngần ngại.

Khi gió lùa vào lòng con, là khi bố mẹ đang ôm con đó.

Mặt trời lặn sau đồi, khiến con không thể nhìn thấy những ngọn núi xanh nữa,

Đừng sợ, cũng đừng bỏ cuộc,

Hãy bước tiếp và luôn có ánh trăng đi theo con.

Ánh sáng trên bầu trời khi tối khi sáng,

Nhưng nó chưa bao giờ tắt.

----- Bố mẹ luôn yêu con."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro