Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Từng ái duyên lỡ - Hoàn

10.

Bởi vì theo sau Chu Thành chính là Tạ Thường Uyên cùng hộ vệ của hắn.

Sau khi nhìn thấy ta, dường như hắn rất kinh ngạc.

Chu Thành không biết thân phận trước đây của ta, đương nhiên cũng không biết quá khứ giữa ta cùng Tạ Thường Uyên, chỉ khi nhìn thấy ánh mắt chúng ta chạm nhau liền nói: "Hai người quen biết nhau?"

Tạ Thường Uyên gật đầu, ta nói: "Là cố nhân."

" y! cố nhân thì tốt, ta sợ ba mươi rồi lại còn làm phiền Tô tiên sinh, sợ ngài ấy sẽ ghi nợ ta." Chu Thành phe phẩy quạt thở phào nhẹ nhõm.

"Đừng đứng ở ngoài nữa, vào đi!" Ta gọi hai người tiến vào, hộ vệ của Tạ Thường Uyên đứng ở ngoài cổng sân.

Hiện nay Tạ Thường Uyên đã là Nhiếp chính vương, một tay che trời, khí thế phi phàm, nhưng ta luôn cảm thấy hắn của hiện tại như đã trải qua bãi bể nương dâu*.

*Một cuộc thay đổi rất lớn trong cuộc đời.

Ta thích một khoảng sân viện nhỏ, sống ở đó rất ấm cúng. Viện tử bây giờ ta sống có phòng khách đối diện với phòng bếp.

Nên khi ta đưa Tạ Thường Uyên cùng Chu Thành đến phòng khách, Tạ Thường Uyên ngước mắt lên đã nhìn thấy A Mặc cùng hai đứa trẻ một lớn một nhỏ đang cùng nhau gói sủi cảo.

Ta nhìn thấy một chút cảm xúc không biết gọi tên chợt lóe lên trong mắt hắn.

Sau khi vào phòng khách, Tạ Thường Uyên mới nói về lý do hắn đến gặp ta.

Hóa ra vào mùa đông, người Hung Nô thiếu lương thực nên liên tục xâm chiếm biên giới, lần này Tạ Thường Uyên sẽ dẫn quân đi trấn áp Hung Nô.

Nhưng quân đội của hắn đã đóng quân ở đây hơn ba tháng, lương thảo không đủ nên mới đến đây mua. Mà trong huyện Du Lâm này, ta là thương nhân có nhiều lương thảo nhất. Lương thảo tồn trong tay ta cùng cữu cữu đã có 2 vạn thạch, đủ cho 10 vạn tướng sĩ chống chọi qua mùa đông lạnh giá.

Mọi người đều biết, ta là một thương nhân vừa không theo lẽ thường tình lại vừa không sợ quyền thế. Trong mùa đông giá rét này, người muốn mua số lượng lớn lương thực từ trong tay ta, nếu không đủ bạc thì cũng là có giao tình sâu sắc với ta.

Mặc dù Tạ Thường Uyên là Nhiếp chính vương, nhưng quả thực hắn là một người vì nước thương dân, hiện giờ lại đích thân hạ mình tìm một thương nhân bàn chuyện làm ăn, ta nghĩ, hắn muốn dùng một chút quyền thế cùng lợi ích để lấy được lương thực của ta.

Nhưng ta có thể nhìn ra, ngay khi hắn vừa nhìn thấy ta, tất cả những lời muốn đưa ra để đàm phán đều nuốt xuống hết.

Ta thấy được sự áy náy của hắn, không đợi hắn nói thêm gì ta đã cam kết sẽ đưa cho hắn tất cả số lương thực mà ta có, không phải tặng, mà là bán.

Suy cho cùng thì bây giờ ta đã là thương nhân, cũng không thể lỗ vốn được, ta chỉ không muốn kiếm tiền từ triều đình mà thôi.

Lại nói, có một số lợi ích cũng không thể chiếm từ triều đình, nếu không sẽ bị mang danh là được đằng chân lân đằng đầu.

Chu Thành tựa hồ không ngờ rằng ta lại dứt khoát bán lương thực với giá thấp như vậy, không khỏi nói: "Quả nhiên giao tình của hai vị không cạn, đây là lần đầu tiên ta thấy người vắt cổ chày ra nước như Tô tiên sinh lại không đặt việc kiếm tiền lên hàng đầu."

Ta nghiêm túc trả lời ông ấy: "Đây không phải là vấn đề có giao tình hay không, mà đơn thuần là vì ta cũng là con dân của Đại Thành quốc, tất nhiên ta nên cống hiến một phần sức lực của mình để bảo vệ người thân cùng quốc gia."

Chu Thành khen ngợi ta đại nghĩa, ta bình thản chấp nhận.

Bàn việc làm ăn xong, ta liền mời bọn họ cùng nhau ăn sủi cảo, Chu Thành muốn ở lại, nhưng Tạ Thường Uyên lại có ý muốn rời đi.

Ta biết hắn vì những chuyện đã xảy ra giữa chúng ta mà không được tự nhiên khi ở cạnh ta.

Ta cũng không giữ hắn ở lại.

Chu Thành không biết thân phận thật sự của Tạ Thường Uyên, nhưng hắn cũng biết Tạ Thường Uyên là quý nhân. Tạ Thương Uyên đã muốn rời đi, Chu Thành cũng không tiện ở lại, thế là cùng hắn đi ra ngoài.

Thời tiết ở Tây Bắc thay đổi thất thường, lúc này tuyết đang rơi dày đặc.

Ta muốn cầm mấy cái ô đưa cho bọn họ, Tạ Thường Uyên lại cười gượng gạo từ chối, hắn cứ đứng trong tuyết ngẩng đầu lên nhìn trời.

"Thúc thúc, bị tuyết làm ướt người sẽ bệnh đó!" Đường Đường chạy nhanh qua đây, nó là tiểu cô nương không sợ người lạ, đối với ai cũng nhiệt tình.

Nghe Đường Đường gọi Tạ Thường Uyên là thúc thúc, ta vội sửa lại: "Đường Đường, đây là biểu cữu của con."

"Oa, là biểu cữu à!" Đường Đường dạng rộng tay chạy về phía Tạ Thường Uyên.

Tạ Thường Uyên ngồi xổm xuống đỡ lấy Đường Đường: "Không sợ, biểu cữu không sợ bị bệnh."

"Biểu cữu, sao người lại muốn đi? Không ở lại ăn sủi cảo ạ? Sủi cảo nương làm là ngon nhất!" Đường Đường vừa nói vừa xoay eo ngồi lên cánh tay của Tạ Thường Uyên.

Ta bất lực che mắt lại, con nha đầu này, càng ngày càng không có phép tắc!

"Đường Đường, xuống đây!" Ta nhẹ giọng mắng một tiếng.

"Ồ, con biết rồi!" Đường Đường nhanh nhẹn xuống khỏi tay Tạ Trường Nguyên, xoay người nhào vào trong ngực ta.

"Biểu cữu sắp đi rồi, chào biểu cữu con đi!" Ta nói với Đường Đường.

Đường Đường ngọt ngào vẫy tay chào: "Tạm biệt biểu cữu, có thời gian thì thường xuyên đến chơi nhé!"

"Được!" Tạ Thường Uyên giơ tay xoa đầu Đường Đường lại nói: "Đường Đường nhớ bảo vệ tốt cho nương nhé!"

Đường Đường lại khá đắc ý: "Biểu cữu, nương không cần con cùng ca ca bảo vệ đâu, bởi vì nương đã có cha bảo vệ rồi."

"Ừ, là như vậy à, vậy thì tốt!"

Tuy rằng Tạ Thường Uyên đang cười nhưng trong mắt hắn ta lại thấy được sự mất mát cùng buồn bã sâu sắc.

"Tuyết lớn lắm, nàng đừng ra ngoài nữa!"

Trước khi đi, Tạ Thường Uyên lại nói với ta thêm một câu nữa.

"Ồ, được, vậy các ngươi đi chậm thôi!" Ta cũng không tiếp tục nữa, đưa mắt nhìn theo hướng bọn họ rời đi.

Nhưng ngay lúc Tạ Thường Uyên bước ra khỏi sân viện, A Mặc đột nhiên từ trong bếp đi ra, vòng tay qua eo ta, sau đó liền cúi đầu che lấy môi ta!

Ta kinh ngạc, dù sao thì A Mặc sẽ không bao giờ hôn ta trong tình cảnh như vậy.

Xem ra, A Mặc của ta đang ghen đây mà.

Ta không cắt ngang A Mặc mà còn nhiệt tình đáp lại chàng. Ta muốn chứng minh với chàng, chàng không cần phải ghen, bởi vì ta vẫn luôn chỉ thuộc về một mình chàng mà thôi!

"Oaaa, phụ thân, nương, xấu hổ!" Đường Đường bịt mắt lại kêu lên.

Ta vội vàng đẩy A Mặc ra, dù sao thì cũng không thể dạy hư trẻ nhỏ mà, đúng không?

Nhưngđúng lúc này, khóe mắt ta thoáng thấy một bóng người cao lớn mặc y phục xanh lam hoảng loạn bỏ chạy ở ngoài cửa.

Ta biết, đó là Tạ Thường Uyên.

Chỉ không biết tại sao hắn đột nhiên lại quay lại?

Đương nhiên A Mặc cũng nhìn thấy Tạ Thường Uyên, nhưng chàng không bao giờ nói ra.

Kể từ khi thành hôn với A Mặc, mỗi năm ta đều sống rất hài lòng vừa ý, ta nghĩ, ta đã gặp được một người có thể khiến cho ta hạnh phúc mãi mãi.

Ngoại truyện: Tạ Thường Uyên 

Ta sinh ra đã là Ngũ hoàng tử không được yêu thương trong hoàng cung này. Do sinh ta sớm nửa canh giờ so với con Thục phi nương nương nên mẫu thân ta liền bị bà ta ghi hận.

Kể từ lúc ta có trí nhớ, ta vẫn luôn bị tất cả mọi người chèn ép, bao gồm cả phụ hoàng của ta, thậm chí ngay cả tên của ta ông cũng không nhớ.

Ta cứ ngỡ mình sẽ sống cả đời mà không ai biết đến, nhưng đến năm ta tám tuổi, sắc đỏ tươi đẹp đầu tiên xuất hiện trong đời. Phải rất lâu về sau ta mới hiểu rằng đó là ân huệ mà ông trời đã cho ta.

Năm tám tuổi, lần đầu tiên ta gặp Vãn Vãn là khi bản thân đang quỳ trên phiến đá lạnh lẽo bên ngoài Trường Xuân cung. Khi ta sắp bị tuyết rơi dày đặc nhấn chìm, ta nhìn thấy một thân hình nhỏ bé mặc y phục đỏ tươi đứng cách đó không xa. Ta biết nàng là chất nữ của hoàng hậu, ta đã từng thấy nàng từ xa trong một lần cung yến.

Mà giờ nhìn đôi má đỏ bừng cùng đôi mắt long lanh như ánh sao của nàng ở khoảng cách gần thế này, lòng ta chợt rung động.

Nhưng khi nghe ma ma bên cạnh nói chuyện với nàng, thấy ma ma thương hại thân thế của ta, nghe thấy tiếng nàng thở dài, đột nhiên ta thấy xấu hổ vô cùng.

Đúng, ta xấu hổ vì kẻ trong cõi trần ai như ta, dựa vào đâu mà dám mơ tưởng đến nàng?

Lúc ta vừa cúi đầu xuống thì nàng lại chạy đến bên cạnh ta, hét lên: "Tiểu ca ca, huynh đợi ta, ta đi gọi thánh thượng ra gặp huynh!"

Ha ha, nàng có bản lĩnh gì mà có thể gọi thánh thượng ra gặp ta đây?

Ta cười khẩy trong lòng.

Đúng lúc ta đang lơ đễnh, đột nhiên nàng liền nhặt một hòn đá ném vào cửa sổ Trường Xuân Cung!

"Viuuuuu" Đầu óc ta lập tức trống rỗng.

Xong rồi, e rằng nàng xong đời rồi, đây là đang hành thích hoàng thượng !!!!

Sau đó, quả nhiên ta thấy phụ hoàng vẻ mặt sa sầm đi ra, nhưng khi nhìn thấy người ném đá là chất nữ của hoàng hậu, cuối cùng phụ hoàng cũng không trách cứ nàng.

Mà dưới sự khẩn cầu của nàng, phụ hoàng cũng đồng ý đi cùng ta đi gặp mẫu thân ta lần cuối.

Ta thấy nàng vui vẻ nháy mắt kéo lấy cánh tay ta. Khi nàng vừa chạm vào ta, ta liền sững sờ, bước chân không vững, lảo đảo khuỵu xuống đất.

Nhưng nàng...nhưng nàng lại đã lao tới, nằm dưới thân ta làm đệm cho ta

Nàng.....nàng có ý gì đây?

Đột nhiên lòng ta hoảng loạn vô cùng, ngay giây phút ta ngã vào người nàng, ta cảm thấy bản thân như bị đốt cháy từ trong ra ngoài.

Ta không thể nhớ rõ những gì đã xảy ra sau đó. Điều duy nhất ta nhớ là năm ta tám tuổi, tuy tuyết ngày đông rất ảm đạm, nhưng bộ đồ màu đỏ của nàng lại rất rạng rỡ, nó sẽ mãi mãi khắc sâu trong trái tim ta.

Sau này ta được hoàng hậu nuôi dưỡng dưới gối người, hoàng hậu cùng thái tử ca ca đối xử với ta rất tốt. Nhờ phúc của hoàng hậu mà ta cũng có người nhà.

Kể từ đó, quan hệ giữa ta và nàng ngày càng thân thiết hơn, nàng không giống một tiểu thư khuê các chút nào, thay vào đó lại giống y một nữ thổ phỉ không tuân thủ quy tắc.

Nàng dẫn ta bò qua lỗ chó lẻn ra khỏi cung, đưa ta đi cưỡi ngựa, bắn cung, đấu võ, chọi gà, đổ xí ngầu,...dù sao chỉ cần là thứ ta chưa chơi, nàng đều sẽ dẫn ta đi.

Nàng mãi mãi như một mặt trời nhỏ soi sáng mọi sự trống vắng cô đơn trong cuộc đời ta!

Năm ta mười một tuổi, ta cùng nàng ra ngoài chơi, kết quả chúng ta bị đám người Lục hoàng tử chặn lại ở chỗ hồ bên ngoài cung điện, nếu không có tiểu ám vệ của nàng ra tay, không, bây giờ đã là phu quân của nàng, e là chúng ta đã bị Lục hoàng tử ném xuống nước.

Sau đó tiểu ám vệ bị phụ hoàng nghiêm khắc trừng phạt, nàng ở trong phủ khóc trọn ba ngày.

Lúc nghe được tin này, đột nhiên ta có hơi ghen tỵ với tiểu ám vệ đó, cho nên từ đó ta đã vạch ra kế hoạch để mẫu hậu ban hôn cho ta.

Ta cũng biết, ta ngày càng có năng lực, mẫu hậu cũng muốn lôi kéo ta, muốn ta trở thành cánh tay phải của thái tử ca ca.

Phương pháp nhanh gọn nhất để lôi kéo ta chính là cưới người nhà mẹ đẻ của người.

Thế nên ta sẽ cố ý nhắc đến nàng trước mặt mẫu hậu, thể hiện sự ái mộ của ta đối với nàng.

Cuối cùng trời cũng không phụ người có lòng, vào ngày đông chí năm đó, mẫu hậu trêu đùa mà hỏi nàng: "Vãn Vãn, con cùng Uyên Nhi hợp nhau như vậy, không bằng con gả cho nó đi."

Thời khắc đó, ta không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, dù sao thì tim ta cũng đang đập như đánh trống.

Ta nhớ nàng đã cúi đầu rất lâu, sau đó nhìn ta hồi lâu rồi ngượng ngùng nói: "Được!"

Được, nàng nói được? Nàng thực sự đồng ý rồi?

Ta không thể diễn tả nổi niềm vui cùng sự phấn khích của mình lúc đó, chỉ trong chốc lát ta hiểu được cái gì gọi là cầu được ước thấy, cái gì gọi là chờ đợi mây tan thấy trăng sáng.

Đã từng là mong ước xa vời nhất cuối cùng bây giờ cũng đã thành hiện thực!

Nhưng mà...

Người mà ta từng cố gắng hết sức mới có được cuối cùng lại bị chính tay ta đánh mất!

Bắt đầu từ lúc nào đã xa cách với nàng?

Có lẽ mọi chuyện bắt đầu là từ lúc gặp Tô Tinh Nguyệt ở Tây Bắc phải không?

Quả thực Tô Tinh Nguyệt không giống với mọi người ở thế giới này, suy nghĩ, hành vi, tất cả mọi hành động của nàng ta đều rất đặc biệt, nàng ta cực kỳ giống Vãn Vãn.

Dung mạo hai người bọn họ cực kỳ giống nhau, tính cách cũng tương tự nhau.

Ngoại trừ Vãn Vãn, ta chưa từng được người khác xem trọng như vậy, hơn nữa, dưới sự giúp đỡ của "hệ thống", liên tục thuận theo sở thích của ta, sự nồng cháy này khiến ta đắm say không thể tự thoát ra.

Ngay cả khi Vãn Vãn nói với ta rằng Tô Tinh Nguyệt tiếp cận ta là có mục đích, ta vẫn chọn cách nhắm mắt làm ngơ.

Trong cuộc săn bắn mùa xuân, khi Tô Tinh Nguyệt hơi thở gấp gáp lao về phía ta, ta cuối cùng cũng không nhịn được mà đắm chìm.

Khoảnh khắc Vãn Vãn xông vào lều trại, ta ngu người luôn, vô thức đẩy Tô Tinh Nguyệt ra. Người ta yêu lẽ ra là Vãn Vãn, tại sao ta lại không thể kiềm chế nổi bản thân?

Giận dữ, hối hận, mọi cảm xúc trong phút chốc ùa vào lòng ta.

Sau này, khi Tô thừa tướng đề nghị gả cả Tô Tinh Nguyệt cùng Vãn Vãn cho ta, trong lòng ta có chút hưng phấn, có thể cùng lúc có được hai người mình yêu, như vậy cũng rất tốt.

Nhưng Vãn Vãn lại mãnh liệt từ chối, nàng muốn gả cho tên ám vệ đó. Một ám vệ? Sao có thể xứng với người có địa vị cao quý như nàng?

Ta muốn ngăn cản, nhưng ta có tư cách gì để cản trở đây?

Sau đó, Vãn Vãn bình tĩnh kể cho ta nghe mọi chuyện của Tô Tinh Nguyệt cùng hệ thống kia, bao gồm cả nhiệm vụ công lược kéo dài hai năm và những lỗ hổng trong quá trình hệ thống bảo trì vào sáng sớm.

Nàng cho ta quyền lựa chọn, đến cùng là giữ Tô Tinh Nguyệt lại, hay là giúp nàng ta hoàn thành nhiệm vụ công lược.

Ta không muốn chọn cái nào trong hai cái đó.

Ta muốn từ chối nhưng không biết Tô Tinh Nguyệt đã làm gì ta, như thể đã hạ cổ ta vậy, khiến cho mọi lời ta nói ra đều trái ngược với suy nghĩ của ta.

Ngày đại hôn, dường như Tô Tinh Nguyệt đã dùng phương pháp nào đó để khống chế ta, khiến ta chỉ có thể nghe theo lời nàng sai khiến.

Ta nhìn thấy ám vệ kia chân tay vụng về đến nghênh thú nàng, lòng ta chợt đau nhói, nhưng chỉ trong chớp mắt, ta đã lấy lại dáng vẻ như bình thường.

Đêm tân hôn, Tô Tinh Nguyệt muốn động phòng với ta, nhưng khoảnh khắc ta ôm nàng ta thì chợt nhớ đến Vãn Vãn, nhớ đến nữ hài tử rạng rỡ xinh đẹp kia.

Tạ nghe thấy Tô Tinh Nguyệt hét lớn: "Hệ thống, tại sao khống hồn thuật của ta không có tác dụng, tăng quyền khống chế lên cho ta, cho dù phải trả giá bằng mạng của nam chính cũng phải cho ta quyền khống chế tối đa!!"

Khi tiếng gào thét của nàng ta vừa dứt, ta cảm thấy toàn thân đau đớn, như linh hồn đang bị xé nát thành từng mảnh nhỏ. Cuối cùng, ta cố hết sức chống lại cơn đau dữ dội, đá Tô Tinh Nguyệt xuống đất rồi hốt hoảng bỏ chạy.

Những ngày tiếp theo, nàng luôn cố gắng hết sức để kiểm soát ta, nhưng mỗi lần chuẩn bị động phòng với nàng, ta lại nghĩ đến Vãn Vãn của ta.

Cuối cùng nhiệm vụ công lược của Tô Tinh Nguyệt cũng thất bại.

Mà sau khi Tô Tinh Nguyệt nhiệm vụ thất bại mới nói cho ta biết. Bởi vì nàng ta đã ép buộc sử dụng khống hồn thuật kiểm soát ta, nên ta đã mất mười năm tuổi thọ.

Chẳng phải là chỉ mất đi mười năm tuổi thọ thôi sao? Ta không để ý.

Người ta yêu cũng để vụt mất rồi, sống lâu như thế để làm gì?

Sau đó, ta giam lỏng, hành hạ Tô Tinh Nguyệt, kết quả là nàng ta cứ lẩn quẩn trong lòng nên phát điên rồi!

Sau khi nhạc phụ bệnh nặng, ta đã nói hết chân tướng cho ông.

Người không nói gì hồi lâu, sau đó liền im lặng rời đi. Ta nghĩ, từ lâu người đã biết Tô Tinh Nguyệt không phải nữ nhi của người, nhưng cũng giống như ta, bị mắc kẹt trong đó mà không muốn thoát ra.

Những năm qua, kỳ thực ta luôn biết hành tung của Vãn Vãn. Ta từng dừng chân xung quanh mỗi ngôi nhà mà nàng đã ở, cũng từng dẫn theo một danh y, thuê một ngôi nhà gần đó lúc nàng sinh hạ Thần Húc cùng Đường Đường.

Nhưng cái tên Thần Mặc đó quá khó đối phó, mỗi lần hắn đều có thể cảm nhận được sự hiện diện của ta, thỉnh thoảng ta còn phải đánh nhau với hắn.

Nhưng may mắn là hắn biết ta không có ý xấu với Vãn Vãn nên chưa bao giờ nói với Vãn Vãn chuyện gặp phải ta.

Nói thật lòng thì ta rất biết ơn hắn.

Mà cuộc gặp gỡ Vãn Vãn ở Du Lâm thành kỳ thực là do ta lên kế hoạch đã lâu.

Khi được Chu Thành cho biết thương nhân có nhiều lương thực nhất là Tô tiên sinh, ta cuối cùng cũng không thể kiềm nén được sự kích động của bản thân.

Ta biết, Tô tiên sinh chính là Vãn Vãn của ta.

Cuối cùng ta đã có một lý do quang minh chính đại để đi tìm nàng.
Sau đó dưới sự dẫn dắt của Chu Thành, ta đã như ý nguyện gặp được nàng.

Kỳ thực vào lúc nàng mở cửa, ta đã biết là nàng, nhưng ta vẫn không khỏi kinh ngạc, nhiều năm không gặp mà nàng vẫn như xưa không hề thay đổi!

Đã vô số lần tưởng tượng, khi nhìn thấy nàng ta nên nói gì?

Nói với nàng ta từng bị Tô Tinh Nguyệt khống chế, không muốn cưới Tô Tinh Nguyệt, kỳ thực người mà ta muốn cưới nhất chính là nàng?

Xin nàng tha thứ cho ta, muốn nàng cho ta một cơ hội?

Hay là hỏi nàng một câu: "Vãn Vãn, có thể yêu ta lại lần nữa được không?"

Không, tất cả đã quá muộn rồi!

Kể từ lúc ta sa vào sự công lược của Tô Tinh Nguyệt, thì mọi chuyện đã quá muộn rồi.

Nàng đã từng cố gắng hết sức nói chân tướng cho ta, nhưng ta lại không hề kiên định chọn tin nàng.

Cho nên hiện giờ nhìn thấy nàng, một câu ta cũng không thể thốt ra, chỉ có thể kìm nén nội tâm đang cuộn trào dữ dội mà lẳng lặng nhìn nàng.

Khi ta thấy nàng nhìn ta mà không chút dao động, đột nhiên lại cảm thấy khó chịu.

Ta không muốn ở lại đó, ta không thể chịu nổi trong mắt nàng không còn ta nữa. Vì vậy ta thúc giục, muốn Chu Thành rời đi.

Nàng hỏi ta có muốn ở lại ăn sủi cảo không.

Kỳ thực ta thật sự rất muốn ở lại, nhưng lại không dám ở lại.

Ta sợ sau khi ta ăn món sủi cảo này thì mãi mãi không quên được hương vị của nó.

Ừ đúng rồi, ta còn ôm nữ nhi của nàng, một tiểu cô nương đáng yêu lại lanh lợi, quả giống hệt nàng khi còn nhỏ.

Ta chợt nghĩ, nếu như Đường Đường là con của ta cùng Vãn vãn thì tốt biết bao? Ta nhất định sẽ tận tâm yêu thương nó, không đúng, chỉ cần con bé là nữ nhi của Vãn Vãn, ta sẽ tận lực yêu thương nó.

Tương phùng vẫn luôn rất ngắn ngủi, cuối cùng ta cũng phải nói lời tạm biệt với nàng.

Mà lúc vừa ra khỏi cổng, ta chợt nhớ ra mình vẫn chưa nói lời xin lỗi với nàng.

Nhưng khi ta xoay người quay lại đến cổng thì nhìn thấy A Mặc đang hôn nàng.

Thời khắc đó, ta hoảng loạn chạy trốn!

Thiết nghĩ, có lẽ bây giờ nàng đã không màng đến lời xin lỗi của ta nữa rồi.

Lúc ta rời đi, đột nhiên tuyết bắt đầu rơi.

Nàng cầm ô đưa cho ta, ta không nhận, bởi vì ta đang nghĩ: "Hôm nay đã cùng nhau dầm tuyết, kiếp này xem như đã cùng nhau bạc đầu."

Cuối cùng ta cũng ứng với ý nghĩa của cái tên mà Thục Phi đặt cho mình.

Tạ Thường Uyên, luôn kề cận với vực thẳm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #cổtrang