Tiểu Hầu gia không thể có con - Hoàn
15
Ngày khai trương tiệm thuốc, con của đích tỷ vừa tròn một tháng tuổi.
Nhưng lại không làm lễ đầy tháng.
Bởi vì đích tỷ sinh ra một đứa bé có khuôn mặt xanh đen.
Vương thị tức giận, chỉ vào đích tỷ vừa mới sinh xong, cực kỳ yếu ớt mà mắng thẳng thừng.
"Đã bảo ngươi không được tham ăn! Ngươi đã ăn đồ bẩn thỉu gì sau lưng chúng ta đúng không!
"Hay là mấy ngày về nhà mẹ đẻ, ngươi đã nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ?!"
Rồi bà ôm Tần Nghị khóc: "Xem đứa con dâu con lấy đi, nhất định là lúc mang thai, trong lòng oán hận ta, tâm độc ác như vậy nên mới sinh ra quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ!"
"Phụ nhân độc ác như vậy, sớm muộn gì cũng muốn hạ độc c.h.ế.t mẹ con!"
Tần Nghị lập tức nổi giận, chỉ vào đứa con mắng đích tỷ: "Độc phụ! Đều là lỗi của ngươi!"
Hắn đuổi hầu hết vú già đang hầu hạ đích tỷ ở cữ đi, phân phó gã sai vặt nhốt đích tỷ ở trong phòng, khóa lại, đợi sau khi tỷ ấy suy ngẫm về tội lỗi của mình xong mới cho phép tỷ ấy ra ngoài.
"Ngươi không cần nghĩ đến việc về nhà mẹ đẻ cáo trạng. Do ngươi phạm lỗi dẫn đến việc sinh ra một con quái thai, cho dù là Thẩm gia cũng không có mặt mũi để làm chỗ dựa cho ngươi đâu!"
Sau đó hắn quay người rước tiểu thiếp vào cửa, cùng ả tiểu thiếp ngọt ngào đó vô cùng quấn quýt.
Đích tỷ bị nhốt trong phòng, ngày ngày nghe Tần Nghị cùng tiểu thiếp ở trong viện trêu chọc nhau.
Tỷ ấy vừa mới sinh con xong, lại bị chỉ trích, oán trách một trận, còn bị nhốt ở chỗ này trong suốt thời gian ở cữ, đến cả việc ngồi cũng không dễ dàng. Hơn nữa, hai lần mang thai trước đó bị sảy thai vẫn chưa được bồi bổ tốt.
Sao tỷ ấy có thể chịu đựng được cơn giận này?
Một đêm khuya, nghe thấy động tĩnh của Tần Nghị cùng tiểu thiếp ở phòng bên cạnh, tỷ ấy tức giận đến hôn mê bất tỉnh, sau đó lâm bệnh nặng.
Tần gia sợ xảy ra chuyện Thẩm gia sẽ không để yên, nên dỡ bỏ lệnh cấm túc, mời đại phu từ bên ngoài đến chữa trị cho tỷ ấy. Lúc đó mới xem như là nhặt được cái mạng trở về.
Đích mẫu và phụ thân luôn yêu thương đích tỷ, nên đối với việc làm của Tần Nghị rất tức giận.
Phụ thân chỉ vào mũi Tần Nghị mắng: "Đừng tưởng giờ ngươi có chút tiếng tăm, thì có thể ức hiếp nữ nhi ta!
"Thẩm gia chúng ta mấy đời làm quan, bao nhiêu quan viên trong triều đều nhận ân huệ Thẩm gia chúng ta, nếu chúng ta thật sự muốn xé rách da mặt, thì e rằng ngươi cũng phải bị lột một lớp da!"
Tần Nghị quỳ xuống liên tục tạ lỗi, chỉ nói bởi vì tướng mạo kỳ dị của đứa bé nên hắn bị dọa sợ, dẫn đến việc cư xử thất thường.
Khi cuộc trò chuyện chuyển sang đứa trẻ này, phụ thân và đích mẫu không có gì để nói, cũng bình tĩnh lại một chút.
Tần Nghị ân hận lúc đầu đã làm sai, cam đoan nhất định sẽ đối xử tốt với đích tỷ, lúc này phụ thân cùng đích mẫu mới phất tay áo rời đi.
Từ đó trở đi, Tần Nghị lạnh nhạt với vị tiểu thiếp kia, nhẹ nhàng dỗ dành đích tỷ.
Đích tỷ lại bắt đầu ra vẻ ta đây, lại còn trâng tráo: "Chỉ cần có phụ thân, mẫu thân bảo vệ ta, Tần Nghị cũng chỉ có thể ăn nói khép nép với ta."
Lại còn ngày nào cũng lăng nhục ả tiểu thiếp bị thất sủng kia: "Một thiếp thất thôi, ta cao hứng thì sẽ thưởng cho ả ta chút điểm tâm, mất hứng thì sẽ đánh cho tàn phế rồi bán đi. Dù sao phu quân ta cũng chỉ nhất thời hứng thú với ả ta thôi."
Nhất thời hứng thú sao?
Đích tỷ cười đắc ý, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt cừu hận ớn lạnh của Tần Nghị lúc tỷ ấy lăng nhục ả tiểu thiếp.
16
Xuân qua thu đến, năm năm trôi qua trong chớp mắt.
Trong năm năm này, tiệm thuốc của ta đã mở chi nhánh thứ sáu ở kinh thành.
Bởi vì không biết được con đường phía trước như thế nào, sợ liên lụy đến Hầu phủ và Lục Thừa Uyên nên tạm thời giấu kín thân phận mình, mời người khác thay ta ra mặt lo liệu mọi việc của tiệm thuốc.
Ta đã mời các danh y trong và ngoài thành, đồng thời treo giải thưởng giá cao cho những toa thuốc tránh thai dân gian có hiệu quả, mang về tiệm thuốc để kiểm tra hiệu dụng và tác dụng phụ của thuốc. Chưa tới một năm, quả nhiên đã nghiên cứu ra được toa thuốc tránh thai vừa hiệu quả lại vừa ít tổn thương thân thể nữ tử.
Cho nên các ngươi thấy đấy, có biện pháp. Chỉ là thế gian này không quan tâm đến nỗi đau của nữ tử mà thôi.
Khi toa thuốc này vừa mới bày bán ở kinh thành, đã nhận được rất nhiều lời trào phúng và chất vấn. Thậm chí còn có nam tử uống say đến đập phá bảng hiệu, trong miệng la hét đây là họa nước hại dân, là tà thuật xúi giục nữ tử bất hiếu bất trung, nhưng đều bị Lục Thừa Uyên sai người đuổi đi.
Những thứ này, ta cũng không để trong lòng, chỉ tập trung nghiên cứu chế tạo các toa thuốc hữu hiệu và vô hại hơn, sau đó mở tiệm ở bên ngoài kinh thành.
Mà trong năm năm này, đích tỷ chịu trăm ngàn cay đắng, sinh non ra một bé gái.
Rồi lại khó sinh, sinh ra một cặp bé trai.
Trong khoảng thời gian này tỷ ấy đã sẩy thai tự nhiên mấy lần, suýt nữa mất mạng.
Nhưng tỷ ấy không quan tâm, bởi vì chỉ thiếu một đứa con trai nữa thôi là tỷ ấy đã tập hợp đủ "Năm nam hai nữ"rồi.
Và khi những đứa con của tỷ ấy lần lượt được sinh ra, Tần Nghị cũng được phong và trở thành Đại tướng quân như tỷ ấy mong muốn.
Tỷ ấy dương dương tự đắc: "Muội muội, hiện tại phu quân của ta đã được thăng chức, chẳng bao lâu nữa ta cũng sẽ được phong Cáo mệnh."
"Còn muội cả ngày chạy ngược chạy xuôi, cũng không biết đang bận cái gì. Chẳng lẽ là hối hận rồi, cầu thầy trị bệnh khắp nơi để sinh con?
"Ha ha, chờ đến khi ta được phong Cáo mệnh, muội và tất cả nữ tử trong kinh thành cũng phải thấp hơn ta một cái đầu!
"Muội hối hận cũng vô dụng, những ngày tốt đẹp này đều là của ta!"
Ta nhìn tỷ ấy mới hai mươi lăm tuổi mà hốc mắt đã thâm quầng, trũng sâu, đỉnh đầu dần lưa thưa, cùng gò má khô đét vàng vọt.
Ngoài ra, các ngón tay thỉnh thoảng bị cứng, không thể uốn cong, đôi chân hơi khập khiễng khi đi lại.
Ta gật đầu cười nhạt: "Ngày tháng tốt lành, muội đều đưa tỷ hết."
Tỷ ấy còn chưa ý thức được
Giờ Tần Nghị đã được phong làm Đại tướng quân.
Thẩm gia sẽ không thể bảo vệ tỷ ấy nữa.
17
Vài ngày sau, ta ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ tầng hai trong tiệm thuốc.
Đọc sách một lúc, sau giờ ngọ mệt chỉ muốn ngủ, lại chép bảng chữ mẫu một lúc.
Ở phía xa, ta nhìn thấy một bóng người đi khập khiễng đội mũ mạn che mặt thật dày.
Chỉ lướt qua ta liền nhận ra đó là đích tỷ.
Tỷ ấy đang nằm trên chiếc ghế dài mềm mại dùng để chẩn bệnh ở tầng hai của tiệm thuốc, ngăn cách với ta bằng một bức bình phong thêu hoa.
"Đại phu, nghe nói Huệ Phụ Đường am hiểu nhất điều dưỡng thân thể phụ nhân. Ngươi xem giúp ta một chút, ta đã sinh con được hơn hai năm rồi, tại sao lâu vậy rồi vẫn chưa mang thai tiếp được?"
Nữ đại phu bắt mạch cẩn thận, kiểm tra cơ thể tỷ ấy, lắc đầu liên tục.
"Vị phu nhân này, thân thể của cô quá yếu, lại còn thiếu chất, không còn thích hợp mang thai nữa."
"Không bằng trước tiên lấy một ít thảo dược tránh thai và bồi bổ thân thể. Chăm sóc tốt cơ thể mới là quan trọng nhất."
Nhưng nữ đại phu còn chưa kịp nói xong thì đích tỷ đã ngắt lời.
"Ngươi thì biết cái gì?"
"Chỉ cần một thai nữa thôi, là ta có thể tập hợp đủ điềm may năm nam hai nữ rồi."
"Đừng có nói mấy lời thừa thải với ta, nhanh đưa cho ta toa thuốc để thụ thai!"
Nữ đại phu từ chối vì trong lòng nàng biết đây là làm hại bệnh nhân, đi ngược lại nguyên tắc hành y của nàng.
Đích tỷ dây dưa một lúc rồi đột nhiên bật khóc: "Các người đều ức hiếp ta."
"Tên phu quân đáng chết kia của ta không muốn chạm vào ta, trong lòng hắn chỉ có ả tiểu thiếp kia."
"Còn ghét bỏ ta, nói ta bây giờ vừa xấu vừa già, hạ thể thì rách rưới, rộng giống như bao bố."
"Ngay cả hài tử của ta, cũng bị mẹ chồng cùng Vân Nương kia xúi giục không được gần gũi với ta."
"Huệ Phù Đường các ngươi không phải là nơi chưa cho nữ tử sinh con hay sao? Mau kê cho ta toa thuốc, để ta hoài thai một đứa nữa..."
"Chỉ một đứa nữa thôi, là ta có thể tập hợp đủ năm nam hai nữ, là có thể so với thứ muội kia của ta, hưởng phúc mãi mãi..."
Vân Nương chính là ái thiếp Tần Nghị đưa vào phủ.
Mấy năm trước Tần Nghị lo ngại Thẩm gia, nên ngoài mặt Tần Nghị xa lánh nàng ta, trơ mắt nhìn đích tỷ ngày ngày hành hạ nàng ta.
Bây giờ quyền thế của hắn áp đảo, Thẩm gia là cái thá gì chứ?
Cho nên, hắn lại gióng trống khua chiên sủng ái nàng ta một lần nữa, còn thay mặt nàng ta trút giận, thường xuyên hạ nhục, gây khó dễ cho đích tỷ.
Hiện tại, toàn bộ phủ tướng quân cũng gió chiều nào theo chiều ấy, coi Vân Nương làm chủ tử.
Cuộc sống của đích tỷ ngày càng khó khăn hơn.
Mà nguyên do trong đó là vì, Vân Nương thực ra là cháu gái xa của Vương thị, là thanh mai trúc mã với Tần Nghị từ bé, tâm đầu ý hợp.
Chỉ vì vướng Thẩm gia, nên mới chậm chạp chưa lấy nàng ta vào cửa.
Năm đó, lúc nửa đêm Tần Nghị lẻn ra khỏi thành, tiện thể cứu được Hoàng đế rơi xuống nước.
Đích tỷ cho đến bây giờ vẫn không hề nghi ngờ việc nửa đêm Tần Nghị không về nhà vào mà ra ngoài thành để làm gì sao?
Hắn đi gặp riêng Vân Nương.
Mỗi lần đích tỷ mang thai, hắn nói dối mình có quân vụ, không về nhà trong vài tháng.
Cũng là đến nhà Vân Nương sống chung với nhau.
Ở kiếp trước, đến sau cùng ta mới biết chuyện này.
Khi đó, Tần Nghị ôm lấy Vân Nương cười nhạo cả người ta đều là hậu di chứng sau khi sinh con.
"Ta và Vân Nương gặp riêng, nên mới cứu được Hoàng đế một mạng và có được ngày tháng tháng tốt đẹp như hôm nay."
"Vân Nương mới là phúc tinh của ta."
"Thẩm Minh Nguyệt, giờ ngươi vừa xấu và thối, một phần cũng không bằng Vân Nương của ta."
Nghĩ đến đây, ta oán hận siết chặt cây bút lông trong tay.
Rốt cuộc, nữ đại phu cũng không kê toa thuốc thụ thai cho đích tỷ.
Đích tỷ mắng một hồi, lại ngồi một mình một lúc rồi rời đi với ánh mắt đờ đẫn.
Trước khi đi, tỷ ấy nhìn về phía ta qua bức bình phong.
"Ai ở bên kia?"
Nữ đại phu nói: "Là chủ nhân của Huệ Phụ Đường chúng tôi."
"Nàng ta đang làm gì?"
"Chủ nhân của chúng tôi đang đọc sách, viết chữ."
Đích tỷ ngây ngốc nhìn, giọng hiếm khi có chút tịch mịch.
"Lúc chưa xuất giá, ta cũng thích ngồi bên cửa sổ đọc sách như vậy"
Nữ đại phu an ủi tỷ ấy: "Bây giờ cũng có thể."
"Bây giờ?"
Đích tỷ cụp mắt xuống: "Hoa mắt, tay thường xuyên chuột rút. Xương cốt suốt ngày đau nhức không ngồi yên được."
Nữ đại phu liền trầm mặc.
Đích tỷ chầm chậm, khập khiễng đi xuống lầu.
Ta nhìn tỷ ấy khập khiễng dần dần đi xa.
Giống như nhìn thấy chính mình ở kiếp trước, đủ loại cảm xúc ùa về trong lòng.
Gọi nữ đại phu đến: "A Anh, thân thể bệnh nhân vừa rồi như thế nào?"
"Nhiều bệnh quấn thân."
"Bị rụng tóc nhiều năm, rạn bụng, bệnh dạ dày, bệnh trĩ, viêm vú, thiếu m.á.u, tiểu són."
"Lúc sinh thai đầu bị khó sinh, sau sinh lại hoảng sợ dẫn đến trúng gió nhẹ. Hiện tại khí huyết thiếu hụt, mới tăng thêm bệnh sản giật và đau nhức xương."
"Hạ thể bị rách cũng rất nghiêm trọng, không thể lành lại được, cử động nhẽ một chút cũng sẽ đau đớn."
A Anh lắc đầu:
"Nếu dưỡng tốt, thì cho dù có đau đớn nhưng vẫn có thể trụ thêm vài năm nữa."
"Nếu còn sống c.h.ế.t muốn mang thai lần nữa, chỉ sợ ... không còn sống được mấy năm."
Ta lạnh nhạt "Ừ" một tiếng.
Tiếp tục cúi đầu mô phỏng chữ: "Về nghỉ ngơi đi, A Anh."
A Anh vừa rồi bỏ sót một điểm.
Đích tỷ trải qua bao nhiêu năm mang thai như vậy, chuyển dạ, thai giáo, sinh con, mẹ chồng hành hạ, phu quân chán ghét và phản bội.
Cùng với bệnh tật và những thay đổi trong cơ thể.
Tinh thần tỷ ấy cũng bị ảnh hưởng.
Nhìn bộ dáng vừa rồi đột nhiên giận dữ, đột nhiên bi thương, đột nhiên đờ đẫn.
Chỉ sợ tỷ ấy cũng sẽ mắc chứng trầm cảm giống như ta ở kiếp trước.
Mà chứng trầm cảm, không nhìn thấy không sờ được, nhưng nó hành hạ con người đau đớn nhất.
18
Huệ Phụ Đường không đưa cho đích tỷ toa thuốc thụ thai, nên tỷ ấy đã lấy nó từ nơi khác.
Tiện thể thêm một chút thuốc mê, bởi vì Tần Nghị từ lâu đã không muốn chạm vào tỷ ấy.
Ba năm sau, cuối cùng đích tỷ cũng mang thai một thai nam như ý muốn.
Chỉ là đứa bé trai này gầy yếu hơn so với cặp song sinh trước của tỷ ấy, lúc sinh ra tiếng khóc cũng rất yếu ớt.
Toàn dựa vào thuốc thang để giữ lại hơi thở yếu ớt.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, đích tỷ cũng gom đủ "Năm trai hai nữ, bảy con dưới gối".
Cũng như kiếp trước, sau khi Hoàng đế biết tin tức này, đã khen Tần Nghị có phúc, đặc biệt ban cho ngự biển "Chung tư diễn khánh"
Lại khen đích tỷ là hình mẫu cho nữ tử khắp thiên hạ, phong tỷ ấy làm Nhị phẩm Cáo mệnh, kêu gọi nữ tử khắp thiên hạ học hỏi.
Đích tỷ ở trên giường bệnh nhận thánh chỉ, người quá yếu không cách nào đứng dậy để tạ ơn.
Nhưng trên mặt tỷ ấy lại nở nụ cười vui vẻ, khuôn mặt khô đét vàng khè run rẩy tràn ngập những giọt nước mắt vui mừng vì đại công cáo thành.
Lúc này không cần tỷ ấy phải bận tâm nữa, Tần Nghị đã gióng trống khua chiêng tổ chức hỉ yến.
Treo bảng hiệu "Chung tư diễn khánh" ở ngay chính giữa cửa phủ Tướng quân, và khoe với tất cả khách đến dự rằng đó là Bệ hạ chính tay viết.
Cả sân vui mừng, hùa theo xu nịnh, tất cả đều hướng về Tần Đại tướng quân chúc mừng.
Đích tỷ trang điểm đậm, che đi nước da như thân cây khô, mạnh mẽ chống đỡ ngồi cạnh Tần Nghị.
Mặt mũi Tần Nghị hồng hào, Vân Nương ở bên cạnh hắn tuổi trẻ yểu điệu, phía sau hắn lũ trẻ chơi đùa hoạt bát nghịch ngợm.
Chỉ có đích tỷ, giống như thây khô bị đào lên từ nấm mồ cũ được trang điểm lại, không hợp với sự vui mừng xung quanh.
Tóc rụng, răng rụng, cả khuôn mặt cũng sụp xuống, đôi mắt ảm đạm như màu đất.
Cả sân ăn mừng vì sự vẻ vang của tỷ ấy mang lại, nhưng lại giống như không có liên quan gì đến tỷ ấy.
Ta đoán người đích tỷ muốn nhìn thấy nhất lúc này chính là ta, nên ta chủ động bước tới.
Đích tỷ thấy ta, đôi mắt ảm đạm đờ đẫn sáng lên, cố gắng hết sức để thẳng lưng nhưng rốt cuộc vẫn không thể thẳng được.
"Muội muội, bây giờ ta đã là Nhị phẩm Cáo mệnh phu nhân."
"Phu quân ta là Đại tướng quân, từng đứa con đều trưởng thành, có tiền đồ."
"Ai ai trong kinh thành đều ước ao, hâm mộ ta."
"Mà muội, cả đời này của muội không có con cái."
"Muội, muội đố kị với ta lắm nhỉ?"
Tỷ ấy không thể nói được một câu hoàn chỉnh, được mấy chữ phải dừng lại hít vài hơi để thở.
Ta chỉ bình tĩnh nhìn tỷ ấy, giống như đang nhìn một con côn trùng sắp c.h.ế.t.
Đây là kết cục mà ta đã biết trước.
Ta hận tỷ ấy đã bắt nạt ta bằng mọi cách có thể từ khi còn bé.
Hận tỷ ấy kiếp trước phụ họa với đích mẫu để gả ta cho Tần Nghị.
Hận tỷ ấy sau cùng vẫn hạ độc ta, để ta c.h.ế.t nhanh hơn.
Thù lớn thì phải báo, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng trừ vui mừng ra, ta còn cảm thấy thê lương.
Tỷ ấy cười, lộ ra hàm răng đã rơi rụng đi vài chiếc: "Muội, muội không nói nên lời, muội đang đố kị với ta."
Lúc này, một nam một nữ của tỷ ấy chạy tới.
Lách qua tỷ ấy, chạy thẳng vào trong lòng ta.
Bé gái ngẩng đầu lên nhìn ta: "Người là di mẫu Thẩm gia, đúng không ạ?"
Ta gật đầu.
"Trông di mẫu đẹp quá, rất đẹp nữa, trên người cũng rất thơm thơm."
Bé gái nhăn mũi: "Không giống mẫu thân, vừa xấu xí vừa già, trên người lúc nào cũng có mùi nước tiểu, giống như hành khất trên đường vậy."
"A Niệm! Con, sao con có thể nói như vậy với ta!
"Ta là thân, thân nương của con!"
Tay đích tỷ vì ưu tư, kích động mà bị chuột rút, muốn vươn tay ra bắt lấy A Niệm, nhưng cuối cùng vẫn không có sức.
Bé trai đẩy mạnh tỷ ấy: "A Niệm nói đều là thật!
"Tổ mẫu với Vân di nương cũng nói như vậy! Chúng ta đều không thích loại mẫu thân như bà!
"Phụ thân nói, sau này chúng ta sẽ coi Vân di nương làm mẫu thân!
Sau đó kéo bé gái cười hì hì chạy ra xa.
Đích tỷ mệt mỏi ngồi xiêu vẹo trên ghế, khuôn mặt nhăn nheo, đờ đẫn và tức giận.
Ta lạnh nhạt nhìn tỷ ấy.
"Đích tỷ à."
"Phu quân được phong Đại tướng quân."
"Năm nam hai nữ."
"Bệ hạ ngự ban cho bảng hiệu và Cáo mệnh."
"Cả kinh thành đều hâm mộ."
"Bây giờ tỷ đã có hết."
"Nhưng đích tỷ này."
"Tỷ có muốn cúi đầu xuống nhìn xem, mình đã đánh mất cái gì hay không?"
"Những thứ tỷ nghĩ mình nhận được này, có thực sự thuộc về tỷ không?"
"Thật sự mang lại chỗ tốt cho tỷ sao? Có thực sự xứng đáng với một trong mười nghìn thứ tỷ đã phải trả giá trong nhiều năm qua không?"
Chức vị Đại tướng quân và bổng lộc, đều thuộc về Tần Nghị.
Ngự biển "Chung tư diễn khánh", thuộc về Tần phủ.
Năm nam hai nữ đều được Vương thị và Vân Nương nuôi dưỡng, bọn họ vô cùng chán ghét đích tỷ.
Nhị phẩm Cáo mệnh đúng là được phong cho đích tỷ, nhưng vinh quang là Tần phủ, được che chở chính là con cái.
Nó không thể xoa dịu cơn đau bệnh tật của đích tỷ, cũng không thể cứu vãn được tính mạng đang hấp hối của đích tỷ.
Trái lại nó chỉ có thể giúp tỷ ấy được tổ chức một tang lễ long trọng.
Kiếp này của đích tỷ.
Bỏ ra tiền bạc, bỏ ra tính tình, bỏ ra tâm huyết, bỏ ra sức khỏe.
Gần như bỏ ra cả cuộc đời mình.
Kết quả lại là bị chỉ trích, bị ghét bỏ, bị đâm sau lưng, thể xác suy sụp, không còn tinh thần, cô đơn điêu tàn như bông liễu trong gió, toàn làm không công cho người khác.
Ta đứng dậy rời đi.
Cả sân được giăng đèn kết hoa, nhưng không có một chiếc đèn lồng đỏ nào thực sự vì đích tỷ mà thắp sắng.
Ta đứng từ xa quay đầu nhìn lại, đích tỷ vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xiêu vẹo vừa nãy.
Ngồi yên ở đó ngơ ngác.
19
Đích tỷ mất vào một ngày xuân trăm hoa đua nở.
Năm nay tỷ ấy vừa tròn hai mươi bảy tuổi.
Trước khi c.h.ế.t, tỷ ấy nói muốn gặp ta.
Ta đang ở trong tiệm thuốc giúp sao chép toa thuốc, rất bình tĩnh từ chối.
Một oán phụ ác độc hận ta sâu sắc, ta biết tỷ ấy trước khi c.h.ế.t muốn làm cái gì nhất.
Bây giờ ta đang sống quá hạnh phúc, không muốn đến dự bữa Hồng Môn yến của tỷ ấy.
Nhưng ta đã sai người mang cho tỷ ấy một mảnh giấy.
Đó là một toa thuốc rất phổ biến.
Nhưng tỷ ấy sẽ hiểu khi nhìn thấy nó.
Tang sự của đích tỷ được tổ chức vô cùng hoành tráng.
Cho dù là Nhị phẩm Cáo mệnh, thì nghi lễ này cũng đã vượt xa thân phận của tỷ ấy.
Tần Nghị đích thân đỡ linh vị cho đích tỷ, khắp kinh thành đều nhìn thấy Tần Đại tướng quân khóc lóc thảm thiết vì ái thê, không thể kiềm chế được.
Ai ai cũng khen ngợi Tần Đại tướng quân trọng tình trọng nghĩa, ngay cả Hoàng đế cũng đặc biệt hạ một đạo thánh chỉ quan tâm, an ủi.
Cái c.h.ế.t của nữ nhân, cũng là một công cụ cho màn trình diễn của họ.
Ta lạnh lùng nhìn, cảm thấy kinh tởm, chán ghét đóng cửa sổ lại.
Nhưng mà, ngày tang lễ tiếp theo của đích tỷ, liền nghe tin Tần Nghị, Vương thị và Vân Nương đều mắc bệnh nặng không rõ nguyên nhân.
Ngắn ngủi mấy ngày, căn bệnh trầm trọng thêm, khó chữa trị rồi liên tiếp c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.
Sau đó, đứa bé trai yếu ớt được đích tỷ sinh cuối cùng cũng nhanh chóng c.h.ế.t yểu.
Những đứa bé còn lại được phân đến thân thích của Thẩm gia và Tần gia để nuôi nấng.
Không đến một tháng, bảng hiệu "Chung tư diễn khánh" vẫn còn được treo trên cao, phủ tướng quân huy hoàng một thời đã biến thành ngôi nhà trống rỗng, ma quái và đầy ám ảnh.
Trong kinh thành có rất nhiều lời đồn.
Có người nói trước đây Tần tướng quân g.i.ế.t không ít người, những oan hồn đó đến đòi mạng.
Cũng có người nói Tần tướng quân trọng tình trọng nghĩa, cho nên không bỏ được mà đi theo phu nhân.
...
Chỉ có ta biết nguyên nhân thực sự.
20
Hôm đó, ta đưa cho đích tỷ toa thuốc kia chính là toa thuốc tỷ ấy uống hàng ngày sau khi sinh đứa cuối cùng.
Do đích thân Tần Nghị đến thái y viện cầu xin, mỗi ngày Vương thị đều tự tay sắc thuốc cho tỷ ấy uống.
Đích tỷ còn tưởng mình có Cáo mệnh, lại kiếm được ngự biển cho Tần gia, thì Tần Nghị và Vương thị sẽ hồi tâm chuyển ý.
Cho nên ngày nào cũng uống, chưa từng bỏ sót một ngày nào.
Vì vậy sức khỏe của tỷ ấy ngày càng trở nên tồi tệ.
Chỉ vì trong toa thuốc kia, ngoài loại thuốc bổ máu dưỡng khí do thái y kê, còn có một loại thuốc cực độc do chính tay Tần Nghị thêm vào - Hoắc Lam.
Đích tỷ ngày uống ba lần, chỉ sau một tháng, mạng sống đã cận kề cái c.h.ế.t .
Sao ta biết?
Bởi vì kiếp trước, Tần Nghị và Vương thị cũng làm như vậy với ta. Khi đó đích tỷ không biết, trước khi đích tỷ hạ hạc đỉnh hồng với ta, trong cơ thể ta đã chứa đầy độc tố, vốn không thể sống được mấy ngày nữa.
Bởi vì Tần Nghị và Vương thị, từ lâu đã muốn đưa Vân Nương lên phù chính, sau đó sẽ danh chính ngôn thuận nuôi mấy đứa bé ở dưới gối Vân Nương.
Hơn nữa, đại nương tử là ta vừa già vừa xấu, lại có mùi lạ khắp người như ta thực sự là mất hết thể diện của hắn - Tần đại tướng quân.
Vì lẽ đó, dù biết rõ ta không còn sống được bao lâu nữa, vẫn không kềm chế được, vẫn hạ độc ta để ta c.h.ế.t nhanh hơn.
Ta chép lại toa thuốc của thái y kê đưa cho Tần Nghị, sau cùng lại thêm hai chữ "Hoắc Lam".
Đích tỷ nhìn một cái liền hiểu.
Vì vậy, tỷ ấy giữ lại chút sức lực cuối cùng, hạ độc mẹ con Tần Nghị và Vân Nương.
Đích tỷ muốn cả ba người bọn họ đều phải chôn theo mình.
Sau khi đích tỷ chết, phụ thân luôn thiên vị đích tỷ kia của ta, cũng bị Ngôn quan luận tội, niêm phong tài sản riêng, ngay cả chức quan cũng bị giáng mấy cấp, cả ngày không thể không lo ngay ngáy.
Đích mẫu mất đi ái nữ, nhà lại gặp biến cố, nằm liên tục nhiều ngày trên giường bệnh, dùng thuốc và châm cứu đều không chữa trị được.
Ta biết, đó là Lục Thừa Uyên đang giúp ta trút giận.
Đến lúc này, tất cả thù lớn của ta đều đã được báo.
21
Mùa xuân là thời gian tuyệt vời để vui chơi.
Mấy năm này ta ở kinh thành, Huệ Phụ Đường đã sớm đi đúng hướng.
Chẩn bệnh chữa trị, nghiên cứu chế tạo các đơn thuốc mới, định kỳ phân phát đồ tránh thai.
Tiểu nhị, đại phu gọn gàng ngăn nắp, không cần bà chủ là ta lao tâm phí sức nữa.
Thế là ta lại chuẩn bị hành trang, chuẩn bị xuôi Nam dạo chơi một chút.
Trước khi rời đi, ta đến trước mộ Liễu tỷ tỷ đặt xuống một ít thuốc tránh thai mới được cửa hàng làm ra.
Nếu có kiếp sau, Liễu tỷ tỷ à, ngàn vạn lần đừng ăn thứ thủy ngân nguy hại đến tính mệnh đó nữa.
Dường như Thanh đường muội muội cũng vừa mới đến. Muội ấy đặt bánh điểm tâm và một bộ y phục mùa xuân màu xanh nhạt ở đây.
Hàng năm vào mùa xuân, Liễu tỷ tỷ sẽ thường mua thêm một chiếc áo trong mới màu xanh nhạt.
Sau khi chứng kiến Liễu tỷ tỷ qua đời, Thanh Đường muội muội không ngại tuyệt thực để phản đối việc xuất giá.
Cũng may Dương gia chỉ có một mình muội ấy là con gái, nên Dương bá bá và bá mẫu đã thỏa hiệp, để muội ấy tự mình làm chủ.
Muội ấy dần lớn lên, gặp được người mình thích.
Nhưng sau khi Huệ Phụ Đường nghiên cứu ra toa thuốc tránh thai, muội ấy lại do dự một lúc.
Phát hiện toa thuốc này thực sự có tác dụng với phụ nhân, nỗi sợ hãi về việc xuất giá, sinh con của muội ấy cũng dần phai nhạt.
Hai năm trước muội ấy gả cho người mình thích. Sau khi gả đi, muội ấy chỉ sinh một bé gái, liền thỏa thuận với phu quân sẽ không sinh thêm con nữa.
Bây giờ, muội ấy tự mình mở trường tư thục cho nữ tử, làm nữ tiên sinh dạy mọi người về việc sinh nở.
Thăm mộ xong, ta rời khỏi chỗ chỗ đó, đi thẳng đến trường của muội ấy.
Trong lớp, muội ấy nói về những kiến thức và đạo lý mà ai cũng đều nói đến.
Cũng nói lên sự thật mà chưa ai từng nói.
Muội ấy nói, việc xuất giá và sinh con đều là một canh bạc lớn đối với nữ tử.
Còn phân tích rõ ràng cho các nữ hài tử cái giá phải trả khi mang thai và sinh con.
Trường tư thục của muội ấy gây ra nhiều tranh cãi nhưng vẫn có vô số nữ tử đến nghe, lấp đầy cả viện.
Ta nghe ở ngoài viện lắng nghe hồi lâu, không dám quấy rầy, để bánh phù dung mang đến cho muội ấy xuống, lặng lẽ rời đi.
Lần này ta dự định xuôi Nam chơi hai năm rồi trở về, nhân tiện xem có thể mở thêm được Huệ Phụ Đường về phía Nam hay không.
Trên bến đò, Lục Thừa Uyên mặt dạn mày dày muốn đi theo.
"Không làm tiểu quan cỏn con nữa!"
Ta dở khóc dở cười, chàng ấy cực khổ bao lâu mới thi đậu Trạng Nguyên, nỗ lực chăm chỉ làm việc với có được cái chức Thừa tướng, vậy mà lại gọi là tiểu quan cỏn con.
Ta cười: "Mặc kệ những chuyện chính sự kia của chàng luôn à? Ta nhớ chàng từng nói lý tưởng của chàng là 'Vị thiên địa lập tâm, vị sinh dân lập mệnh, vị vãng thánh kế tuyệt học, vị vạn thế khai thái bình' nha."
Chàng ấy lầm bầm: "Thật ra ta chỉ có hai tháng nghỉ phép, thuận tiện đi phía Nam để xem tình hình thực hiện Chính sách mới."
"Chỉ có thể ở bên nàng hai tháng, nhưng nàng đừng chơi vui vẻ quá mà quên phu quân của nàng ở kinh thành nhớ nàng, mong nàng suốt ngày."
Ta mỉm cười sờ mặt chàng ấy: "Phu quân ngoan, chàng cứ thoải mái đi."
"Cẩm Thành tuy vui vẻ, nhưng không bằng sớm về nhà nha."
Chàng ấy lưu luyến ôm ta vào lòng.
Nước sông cuồn cuộn chảy, cả chặng đường chúng ta đi thuyền xuôi về phía Nam, dọc bờ biển đủ các loại hoa đua nhau nở rộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro