2
4.
Ta kiễng chân chờ mong, thỉnh thoảng nhìn xuống lầu.
Cuối cùng, khi sự kiên nhẫn của ta sắp cạn kiệt, ta cũng nhìn thấy bóng dáng tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ tốt của muội! Sao tỷ lại tới trễ như vậy?"
Nếu nàng không đến, ta có thể sẽ xách đao vấn tới phủ Lục hoàng tử.
Tỷ tỷ gõ trán ta: "Nhìn bộ dạng nóng vội của muội kìa! Ra khỏi phủ không bao lâu xe ngựa xảy ra trục trặc, xa phu chỉ có thể về phủ lấy chiếc xe ngựa khác. Làm sao vậy, muội có ổn không?"
"Không tốt."
Ta nói với tỷ tỷ về chuyện đã xảy ra trong những ngày này, nàng cũng rất ngạc nhiên, nhưng cũng không thể tìm được đầu mối.
"Vậy kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?"
Ta suy nghĩ một chút, nghiêm túc nhìn tỷ tỷ: "Tỷ cùng Lục hoàng tử thế nào rồi? không bằng chúng ta đổi lại, Thái tử điện hạ hành xử như vậy, ta nghĩ hắn hẳn là có ý với tỷ. Vậy tỷ thì sao?"
Tỷ tỷ như có điều suy nghĩ, nói:
"Ta cùng Lục hoàng tử cũng giống như các muội lúc trước, còn ta đối với hắn thế nào sao? quả thật có một chút hảo cảm, nhưng trước mắt chúng ta phải biết rõ ý của Thái tử điện hạ đã."
"Vất vả cho tỷ rồi."
Tỷ tỷ trêu tức cười, nói đùa: "Vạn nhất Thái tử điện hạ phát hiện là muội, vừa vặn đối với muội có ý thì sao?"
Ta xua tay, lập tức phủ nhận: "Sao có thể như vậy được?"
"Đợi lát nữa trở về chúng ta liền đổi lại, qua mấy ngày nữa chính là Trung thu gia yến, trong cung nhiều người hỗn loạn, nếu không xảy ra chuyện gì chúng ta sẽ đổi thân phận lần nữa"
Ta gật đầu tỏ vẻ không có ý kiến.
Trước khi đi, ta kéo tay tỷ tỷ đang muốn ra cửa, chỉ chỉ xiêm y trên người nàng:
"Tỷ tỷ, chúng ta phải thay xiêm y ở đây."
Mắt nàng dại ra, cảm giác một lời khó nói hết: "Thái tử điện hạ thật đúng là ánh mắt hơn người!"
Thay quần áo của tỷ tỷ, ta như không có việc gì trở lại phủ Lục hoàng tử.
Ai ngờ vừa vào cửa đã được thông báo, Lục hoàng tử đang chờ ta.
Có chuyện gì vậy?
Hai huynh đệ này sao lại thích canh người về phủ vậy??
Chẳng qua không thể không nói, nữ tử Thẩm gia chúng ta thật là to gan lớn mật, tội khi quân bậc này cũng có thể lừa dối không chớp mắt.
Ngày nào đó bị phát hiện thì đúng là xong đời.
Thái tử điện hạ bên kia! Tỷ tỷ ta trở về nếu có bất mãn cũng không thể trách ta nha!
"Lục điện hạ tìm thiếp thân là có việc?"
Suy nghĩ quay cuồng một hồi đã đi tới.
Trong viện Lục Hoàng Tử, ta thu hồi suy nghĩ hành lễ với hắn.
"A Uyển cùng tỷ tỷ thật đúng là tình cảm sâu đậm!"
Ta ngước mắt nhìn lại, sao ta cảm thấy trong mắt Lục hoàng tử có một tia u oán?
Hơn nữa, A Uyển ? Đây chính là không khác biệt mấy mà tỷ tỷ nói sao?
Được được được, chơi như vậy đúng không!
Ta đến gần Lục hoàng tử, cúi đầu đối diện với hắn, trong đôi mắt đen bóng của hắn thấy được bóng ta, ngẩn người cười nói:
"Chẳng lẽ điện hạ ghen rồi sao? Nhưng đó không phải là ai khác, mà là tỷ tỷ ta!"
Ta đột nhiên ghé sát vào khiến Lục hoàng tử đỏ bừng hai tai, hắn dời mắt mất tự nhiên
"Ta không ghen, nói chuyện thì nói chuyện, nàng lại gần như vậy làm cái gì?"
U a, vẫn còn là một đứa trẻ ngây thơ! Chắc hẳn hắn cùng tỷ tỷ đã có tiến triển, nhưng vẫn ngại ngùng.
Ta che miệng cười cười, lại gần thêm một chút: "Vậy điện hạ có thích A Uyển như vậy không?"
"Khụ khụ khụ... chắc là A Uyển cũng mệt mỏi rồi, nàng đi nghỉ ngơi đi, bữa tối lên ta sẽ gọi nàng."
Lục hoàng tử đang uống trà, thiếu chút nữa bị sặc.
Đúng lúc này ta nhìn thấy cổ của hắn cũng phiếm hồng.
Thấy đủ thì dừng, ta cũng không dám trêu chọc hắn nữa, gật đầu đáp ứng liền lui ra.
Ra ngoài lại biến sắc, xem ra Lục hoàng tử cũng không phải vô tình.
Nhưng phần ý này là đối với ta? Hay là với tỷ tỷ mang thân phận của ta?
Lục hoàng tử chưa chắc đã biết chuyện ta và tỷ tỷ đổi thân phận, phần tình ý này kết quả có lẽ chỉ là công dã tràng.
Mấy ngày kế tiếp, ta vô tình hữu ý lảng tránh Lục hoàng tử mấy lần, sau đó lại giả bệnh.
"A Uyển sao lại bị bệnh? Có mệt không? "
Nhìn thần sắc bối rối của Lục hoàng tử, ta trầm mặc.
Vốn dĩ cho rằng tránh hắn tám lần, hắn sẽ bình tĩnh một chút, ta giả bệnh vừa vặn tránh cơ hội gặp gỡ.
Ai ngờ khi nghe nói ta bị bệnh lại sốt ruột như vậy.
Cũng không biết có phải Lục hoàng tử quá lo lắng hay không, Thái tử cùng tỷ tỷ cũng biết. Muốn tới thăm ta.
Tỷ tỷ thì ta có thể hiểu được, nhưng Thái tử điện hạ là tại sao?
Là xuất phát từ ý tốt, cùng tỷ tỷ đi sao?
Khi tỷ tỷ đến, sắc mặt ta tái nhợt, vô lực tựa vào đầu giường, ngược lại có vài phần dáng vẻ người bệnh.
"Thái tử điện hạ, thái tử phi! Thiếp thân thất lễ!"
Thái tử thần sắc tự nhiên, lơ đễnh: "Không sao."
"A Uyển muội có khỏe không? "
Tỷ tỷ ngồi ở bên giường, lo lắng cầm lấy tay ta.
Ta nhìn tỷ tỷ mỉm cười: "Để tỷ tỷ lo lắng rồi, ta không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."
"Hoàng huynh, huynh nhìn xem, Thái tử phi cùng Lục hoàng tử phi thật sự là vô cùng giống nhau. Vừa ngồi ta thiếu chút nữa không phân biệt được."
Lục hoàng tử vỗ vai thái tử, cười nói.
Thân thể ta và tỷ tỷ cứng đờ, đồng loạt nhìn về phía Thái tử.
Cứu với! Thái tử nhìn hai chúng ta một cái, ánh mắt thâm sâu không rõ: "Quả thật khó phân biệt."
Cũng may Thái tử không nói gì nữa, ta và tỷ tỷ thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì Thái tử và Lục hoàng tử ở đây, ta và tỷ tỷ cũng không tiện nói gì, bọn họ không ở lại bao lâu liền trở về.
Dưới sự "chăm sóc tỉ mỉ" của Lục hoàng tử, ta nhanh chóng sinh long hoạt hổ.
Ngày Trung thu vào cung dự tiệc cũng rất nhanh đã đến.
5.
Bởi vì là gia yến nên phần lớn là hoàng thân quốc thích, đương nhiên cũng có mấy vị đại thần được mời.
Sau khi hành lễ chào hỏi hoàng thượng hoàng hậu, ca múa liền được an bài.
"Phụ hoàng mẫu hậu, nhi thần nghe nói Thái tử tẩu tẩu cùng Lục hoàng tẩu một điệu song vũ nổi danh toàn thành, không biết hôm nay có thể để cho chúng ta mở mang kiến thức một phen hay không?"
Người nói chuyện là Tam công chúa Dung Thanh Tuyết.
Mẫu thân nàng là Huệ quý phi rất được bệ hạ sủng ái, cũng chính vì vậy mà nuôi ra tính tình kiêu căng của nàng.
Ngày thường nàng không thể đối phó tỷ muội chúng ta, hôm nay bắt được cơ hội liền không thể buông tha.
Thái tử liếc mắt nhìn Tam công chúa, nàng lập tức im lặng.
Nàng vẫn tương đối sợ thái tử hoàng huynh của nàng, mặc dù thái tử luôn bày ra một bộ mặt ôn nhu.
"Cũng không phải yến hội mà biểu diễn vũ nghệ, nếu Thanh Tuyết muốn mở mang kiến thức không bằng ngày khác tự mình mở yến hội đi."
Bệ hạ có chút không vui, nữ nhi này của hắn sao cứ có yến hội là lại muốn kéo người lên biểu diễn vũ nghệ vậy?
"Vâng, nhi thần biết sai."
Ta thở phào nhẹ nhõm, biểu diễn tài nghệ gì gì đó ta tuyệt không muốn.
Nghĩ đến trước đây không lâu nhận được ám chỉ của tỷ tỷ, ta nói với Lục hoàng tử ta đi dạo Ngự hoa viên cho tỉnh rượu rồi nhanh chóng rời bàn gặp mặt tỷ tỷ ở một cung điện vắng vẻ không người.
"Bên tỷ sao rồi?"
"Ngày đó sau khi chúng ta đổi về, Thái tử phái người mời ta dùng bữa, còn gắp thức ăn cho ta, gắp thật nhiều rau trộn gà băm. Mấu chốt là, ta không thích ăn, nhưng cũng không tiện làm hắn mất mặt chỉ có thể kiên trì ăn. Ta nhớ rõ muội rất thích ăn món này."
Tỷ tỷ sâu kín nhìn ta.
Ta im lặng hồi lâu rồi nói: "Có một loại khả năng nữa là hai người chưa cùng nhau dùng bữa nên hắn cũng không biết tỷ thích ăn cái gì? Ta ăn cùng hắn tương đối nhiều hắn liền nhớ kỹ, hơn nữa phòng bếp cũng không biết tỷ rốt cuộc thích ăn cái gì mà?"
Chủ yếu là tỷ tỷ cũng không kén ăn.
"Ngày đó ta lại cố ý thử hắn, hắn vẫn né tránh."
Ta tò mò: "Tỷ thử như thế nào?"
"Ta giả vờ say rượu ngã lên người hắn."
Mắt ta sáng lên: "Sau đó thì sao?"
"Hắn đẩy ta ra..."
"Không không!!"
Ta bổ sung: "Điều này cũng không thể nói rõ cái gì, quan hệ hòa hoãn, nhưng có lẽ hắn vẫn chưa vượt qua được nút thắt trong lòng."
"Ta có một biện pháp, chúng ta đều nói là đi dạo cho tỉnh rượu, sau khi kết thúc muội cùng hắn trở về, thử một chút xem hắn có phản ứng không!"
....
"Ta có thể nói biện pháp này không đáng tin không?"
Tỷ tỷ không thèm nhìn vẻ u oán của ta: "Quyết định vậy đi, đúng rồi, muội và Lục hoàng tử thì sao?"
Ta cũng kể cho tỷ tỷ nghe chuyện xảy ra sau khi trở về, bao gồm cả lúc ta giả bệnh.
"Hoàng tử lo lắng như vậy, rốt cuộc là có ý với ai? Hắn hẳn là cũng không biết đó là muội hay tỷ đi? Nếu không tỷ cũng thử thăm dò hắn một chút? Vạn nhất hắn có ý với tỷ thì sao? Thử tiết lộ danh tính của tỷ rồi xem phản ứng của hắn như thế nào." Ta đề nghị.
Tỷ tỷ suy nghĩ một chút cảm giác có thể làm, sau đó liền bắt đầu cởi quần áo của ta.?
"Không phải chứ, sự rụt rè sự dịu dàng của tỷ đâu? Đối với muội muội mà thô lỗ như vậy!!
Ta và tỷ tỷ một trước một sau trở lại bữa tiệc.
Vừa mới ngồi xuống, Thái tử bên cạnh liền nghiêng đầu hỏi ta: "Sao đi lâu như vậy, có mệt không?"
Hai gò má ta phiếm hồng, ánh mắt thoáng mê ly: "Thiếp thân tửu lượng không tốt, cũng không biết trong cung rượu mạnh như vậy, đi ra ngoài một vòng cũng chỉ tỉnh vài phần, khiến Điện hạ lo lắng rồi."
Thái tử dừng lại, quay đầu nhìn ta, nhẹ nhàng nói:
"Sắp tan tiệc rồi, hồi phủ ta bảo người chuẩn bị canh giải rượu, lần sau đừng uống nhiều như vậy nữa."
"Vâng, đa tạ điện hạ, ta kính người một ly!"
Dứt lời, ta nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Động tác nhanh đến nỗi Thái tử không kịp cản lại, hắn đành phải uống rượu trong tay, cũng dặn dò ta đừng uống nữa.
Vừa vặn lúc này có người tìm Thái tử, thừa dịp hắn không chú ý ta lại uống thêm mấy chén.
Không uống thì diễn thế nào?
Chờ yến tiệc kết thúc, người mà Thái tử điện hạ nhìn thấy chính là một Thái tử phi so với vừa rồi còn mờ mịt hơ .
Bởi vì ta uống tương đối nhiều, mà bước đi lảo đảo chậm rãi, cả sảnh đã không còn lại mấy người.
Ta lắc lắc đầu choáng váng, nói: "Điện hạ, nếu không ngài về phủ trước rồi phái người tới đón ta đi?"
"Lời này sao có thể, Cô há có thể để nàng một mình ở đây?"
"Nhưng thiếp thân đi quá chậm......"
Lời còn chưa dứt, ta cảm giác hương trúc quen thuộc trên người Thái tử cách ta càng ngày càng gần, giây tiếp theo Thái tử cúi người ôm lấy ta.
Ta cả kinh theo bản năng ôm lấy cổ Thái tử: "Điện hạ."
Sao Thái tử điện hạ còn bế ta lên? Chê ta đi quá chậm sao?
Không sao, lên xe ngựa lại thử.
Bước chân Thái tử vững vàng, rất nhanh đã đi tới bên cạnh xe ngựa, hắn ôm ta vào xe ngựa mới nhẹ nhàng buông xuống, cũng đặt một cái gối mềm sau lưng ta.
Khi Thái tử đứng dậy, ta kéo y phục trên ngực hắn, cách rất gần, ta có thể thấy rõ lông tơ thật nhỏ trên mặt hắn, cùng với sự kinh ngạc trong mắt.
"Điện hạ, đừng đi! "
Âm thanh mềm mại chính ta cũng không ngờ tới.
Ồ, đây là giọng của ta sao?
Thân thể Thái tử cứng đờ, xoa đầu ta: "Ta không đi, ta ở bên cạnh nàng, ngoan!"
Dáng vẻ ôn nhu khiến lòng ta run rẩy, ta buông lỏng tay mất tự nhiên nghiêng sang bên cạnh.
Thái tử hiểu lầm ý của ta, trực tiếp ngồi xuống vị trí ta vừa nghiêng qua.
Nhiệt độ trong xe đột nhiên tăng lên, ta vốn đã choáng váng, đầu càng choáng váng.
Ta không thể khống chế mà ngã về phía Thái tử, tựa vào trên vai hắn.
Thái tử sửng sốt một chút nhưng không đẩy ta ra, có lẽ là hắn thuận theo cho ta thêm dũng khí, ta nghe thấy chính mình nói:
"Điện hạ thật sự biết ta là ai sao?"
Bên ngoài gió mát thổi tới, rèm cửa nhẹ nhàng vuốt ve gò má của ta, ta cũng không nghe rõ thái tử nói cái gì, trong mông lung ta chỉ nhìn thấy môi mỏng của hắn khẽ nhếch, trong mắt là ánh sáng ta chưa từng thấy qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro