2
6.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, ta chột dạ, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Lâu thật lâu, ta nghe tiếng thở dài, hắn xoa đầu ta.
Có lẽ là ảo giác, giọng hắn dịu dàng hơn vài phần:
"Ta đi giúp ngươi trừ khử bọn chúng."
Phương Văn Châu đi rồi.
Thực ra ta có chút căng thẳng.
Vừa nãy ta giả vờ buồn bã, là để chuyển hướng chủ đề về việc thỏ yêu đã đến đây.
Nhưng ta không nghĩ hắn ta lại đi thật.
Sau khi Phương Văn Châu rời đi, thỏ yêu không biết từ đâu lại xuất hiện:
"Núi Kỳ Sơn nguy hiểm như vậy, ngươi thật sự để hắn ta đi à?"
Núi Kỳ Sơn quả thực có vài con đại yêu, pháp lực cao cường, ngay cả yêu quái ở ngọn núi này cũng không dám đi khiêu khích.
Mẫu thân ta đúng là bị con xà yêu ở núi Kỳ Sơn ăn thịt, bà ấy hy sinh bản thân để bảo vệ ta, dặn dò với ta rằng hãy sống thật tốt, không nên đi trả thù cho bà ấy, con xà yêu âm hiểm độc ác, ta không thể địch nổi.
Nhưng ta luôn ghi nhớ trong lòng, vì vậy nên mới khắc khổ tu luyện, thời gian hóa hình của ta ngắn hơn một nửa so với những con hồ ly khác.
Sẽ có một ngày, ta sẽ trả thù cho mẹ, nhưng không phải lúc này.
Phương Văn Châu dù lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là một thanh niên, đối đầu với một đại yêu, liệu có thể chiến thắng?"
Nhưng núi Kỳ Sơn có hơn mười con, đặc biệt là bọn chúng rất đoàn kết .
Hắn ta nếu muốn đi, e rằng sẽ khó giữ được mạng sống.
Lẽ ra ta nên vui mừng, vì có thể bá.o thù cho mẫu thân, đồng thời trừ khử tên đạo sĩ đã sát hại vô số yêu quái.
Nhưng, nhìn ra ngoài trời mưa lất phất, lòng ta tại sao vẫn không vui?
Ba ngày rồi.
Ta ngồi trong quán trọ, giữ nguyên một tư thế suốt ba ngày.
Nến trên bàn đã cháy hết.
Phương Văn Châu vẫn chưa quay lại.
Ta đứng dậy, thở dài than vãn bản thân rốt cuộc vẫn không có được sự tàn nhẫn của yêu quái.
Chẳng còn cách nào, hắn ta luôn nuông chiều ta.
Hắn ta chế.t rồi, sẽ không còn ai nuông chiều ta nữa.
Ta phải đi tìm hắn ta.
Kết quả vừa ra khỏi cửa, ta đã phát hiện bóng dáng người đàn ông từ trong màn mưa đang đi tới.
Áo trắng của hắn nhuộm đỏ màu má.u tươi.
Thanh kiếm vẫn còn treo trên eo, được rửa sạch và lạnh lẽo dưới cơn mưa.
Nhìn thấy thứ trong tay anh, ta ngỡ ngàng.
Đó là yêu đan, có thể kết ra yêu đan lớn như vậy, ắt hẳn là đại yêu.
Hắn có hơn mười cái trong tay.
Hắn thật sự đã giế.t chế.t những con đại yêu ở núi Kỳ Sơn.
Thù của mẫu thân ta, có người báo cho ta.
Lại là một đạo sĩ phiền phức.
Phương Văn Châu đi tới trước mặt ta, thấy ta ngây ngốc, ánh mắt hắn cong lên, giống như không có việc gì xảy ra, và nhẹ nhàng cọ mũi ta.
Chỉ là không đợi ta nói chuyện, hắn đã lảo đảo không đứng vững. Ta liền vội vàng đỡ lấy hắn, nếu không hắn đã ngã lăn ra đất.
Phương Văn Châu ngất đi.
7.
Ta kiểm tra và phát hiện hắn đã bị trúng dâm độc của con xà yêu, người bị nhiễm độ.c, ý thức mơ hồ, lòng tràn ngập dụ.c vọng, và giống như có vô số con sâu bò trên cơ thể, chỉ có cách làm chuyện đó với người khác thì mới giải thoát được.
Hắn đã phải chống đỡ đến khi quay lại.
Là ta khiến hắn phải mạo hiểm đến vậy.
Ta nghiến răng, coi như liều mạng một phen vậy!
Cởi quần áo của hắn ra, trên người hắn không có nhiều vết thương.
Dường như má.u trên áo đều là của những con yêu đó.
Ta chưa từng làm qua việc này, có chút hơi căng thẳng khi cắn vào xương quai xanh của hắn, rồi liế.m môi hắn.
Phương Văn Châu vẫn đang trong tình trạng bất tỉnh, khuôn mặt anh tái nhợt không một chút má.u.
Hắn phát ra tiếng rên rất không thoải mái.
Ta biết hắn đang đấu tranh với độ.c tố.
Nhưng ngoài cách làm chuyện đó với người, không còn cách giải nào khác, càng chịu đựng, dục vọng sẽ càng mạnh mẽ hơn.
Ta đè lên hắn, nhớ lại những kiến thức được truyền dạy bởi các yêu hồ khác, và làm chuyện đó với với hắn.
Ban đầu không thuần thục, nhưng sau đó ta tìm ra bí quyết.
Lông mày Phương Văn Châu đang cau lại cũng giãn ra đi không ít, người hắn rất nóng, ngay cả ta cũng nóng lên theo.
Ta mới biết, hóa ra làm chuyện đó lại thoải mái như vậy.
Ta thừa nhận bản thân lần đầu tiên quá mức hưởng thụ, có chút lơ là, khiến đuôi hồ ly lộ ra.
Phương Văn Châu vậy mà lại có ý thức.
Hắn dùng bàn tay thon dài tóm lấy đuôi hồ ly của ta.
Khoảnh khắc ấy, ta như bị hắn nắm giữ sinh mạng.
Bị ảnh hưởng bởi mị độc, ánh mắt Phương Văn Châu lúc thì tỉnh táo giãy dụa, lúc lại mê loạn khao khát.
Hắn đột nhiên đè ta xuống dưới thân, nắm lấy đuôi của ta, giọng nói khàn khàn lại lạnh lùng:
"Ngươi là yêu quái?"
Ta thừa nhận bản thân không phải cố ý một quyền đán.h ra khiến Phương Văn Châu ngất xỉu.
Đuôi hồ ly của ta rất yếu ớt, bị hắn nắm chặt trong tay.
Nhịn không được nghĩ đến những yêu quái bị hắn giết chết.
Ta không có quá nhiều lòng tin, cho rằng Phương Văn Châu biết ta là yêu, cố ý để hắn đi Kỳ Sơn mạo hiểm, còn có thể tha cho ta.
Vừa rồi một trận vật lộn, độ.c trên người hắn đã gần như giải sạch, hiện tại là lúc hắn yếu nhất.
Thỏ yêu khuyên ta:
"Hắn đã biết ngươi là yêu, hiện tại là lúc hắn yếu nhất, không bằng nhân cơ hội gi.ết hắn."
Ta lắc đầu:
"Hắn báo thù cho ta, ta tuy là yêu nhưng không thể vong ân phụ nghĩa."
"Ngươi là một con hồ ly, cần gì phải tuân thủ đạo nghĩa của con người? Hắn tỉnh lại chắc chắn sẽ giết ngươi, và cho dù ngươi không giết hắn, mấy ngày nay cũng sẽ có yêu quái khác nghe tin mà đến đây giết hắn."
Ta biết.
Phương Văn Châu những năm qua đã giế.t ch.ết nhiều yêu quái như vậy, hiện tại hắn hôn mê bất tỉnh, nhất định sẽ có yêu quái ngửi thấy mùi mà đến b.áo thù.
Ta nói: "Ta sẽ bảo vệ hắn."
Thỏ yêu tức giận, chỉ trích ta:
"Ngươi chẳng lẽ đã yêu Phương Văn Châu rồi ư?"
"Hắn là người bắt yêu, còn ngươi là yêu quái, hai người không thể nào ở bên nhau!"
8.
Mưa lại trút xuống, rả rích suốt ba ngày ba đêm.
Lời nói của thỏ yêu không sai.
Trong lúc Phương Văn Châu đi Kỳ Sơn trừ yêu, không ít yêu quái biết tin hắn bị thương đã tìm đến báo thù.
Ta may mắn vì trước đây luôn khổ luyện, nên những yêu quái đến đây ta miễn cưỡng có thể đối phó.
Gặp những con quá sức, ta liền móc ra những bùa chú, lưới bắt yêu mà Phương Văn Châu hay dùng, ném hết vào chúng.
Lúc ta sắp sửa kiệt sức thì Phương Văn Châu cũng tỉnh dậy.
Trời âm u nhiều ngày cũng rạng rỡ trở lại.
Ta mệt mỏi đến sắp ngã quỵ, bèn lôi hắn từ trên giường xuống đối phó với đám yêu quái.
Còn ta thì nằm lên giường ngủ bù.
Mấy ngày nay ta không hề chợp mắt lấy một lần.
Lúc tỉnh dậy, ta phát hiện những yêu quái đến đây đều chết, không ngoài dự đoán, đều đã bị Phương Văn Châu tiêu diệt.
Trong phòng rất yên tĩnh, cảnh hỗn độn ban đầu cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Còn Phương Văn Châu đang đứng bên giường ta.
Ta biết hắn đang nghĩ gì.
Ta chủ động lấy ra chuông nghiệm yêu, chuông yêu linh không hề rung lên.
Ta không biết hắn còn nhớ hay không chuyện sau khi trúng độc rắn đã xảy ra, còn nhớ hay không đã sờ vào đuôi hồ ly của ta.
Tuy nhiên, độ.c rắn cũng sẽ khiến người ta sinh ảo giác.
Ta chỉ cần chứng minh trước mặt hắn rằng ta không phải yêu là được.
Ta ngáp một cái, muốn tiếp tục ngủ, nhưng lại nghe hắn nói:
"Bùa bắt yêu dùng hết rồi à?"
Giọng điệu có chút bất lực, lại có chút dung túng.
Ta không đồng tình, khẽ hừ một tiếng:
"Là để cứu ngươi, yêu quái đến, chẳng lẽ lại chờ chúng ăn thịt chúng ta sao?"
Ở bên hắn lâu ngày, ta phát hiện, bản thân cũng không còn sợ hắn nữa.
Thậm chí còn bị nuông chiều đến mức phóng túng hơn rất nhiều.
Phương Văn Châu không biết nghĩ đến điều gì.
Nhìn tôi một hồi, ho khan một tiếng, giọng nói luôn cảm thấy có chút không tự nhiên.
Hắn nói: "Đ.ộc của ta, là ngươi giải?"
Tim ta đập thình thịch.
Điều này quả thực không thể tìm cớ thoái thác.
Nghĩ đến thân hình mê người của Phương Văn Châu, tôi liế.m liế.m môi.
Chắc chắn trên xương quai xanh của hắn vẫn còn dấu răng của ta.
Thấy ta không nói lời nào, Phương Văn Châu cũng im lặng.
Nhưng tai lại đỏ hơn so với lúc nãy.
Qua một lúc, hắn nói: "Ta sẽ chịu trách nhiệm."
"Tháng sau chúng ta thành hôn."
Chuyện ta và Phương Văn Châu thành thân là điều nằm ngoài dự liệu của ta.
Ta muốn trốn chạy.
Ai lại muốn gả cho một kẻ bắt yêu chứ? Ta đây là một hồ yêu!
Nhưng Phương Văn Châu lại không hề hay biết.
Hắn hiện giờ đang bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ.
Hắn thực sự muốn chịu trách nhiệm với ta.
Phương Văn Châu nắm lấy tay ta, trịnh trọng đặt một miếng ngọc vào lòng bàn tay ta:
"Đây là bảo vật truyền gia của Phương gia, có thể hộ thân phòng yêu, lúc nguy hiểm có thể cứu mạng nàng."
Ta khẽ ho khan, miếng ngọc trong tay bỗng trở nên nặng trĩu:
"Thật ra, cũng không cần thiết phải thành thân, chúng ta có thể coi như không có chuyện gì xảy ra."
Phương Văn Châu đáp: "Dấu răng của nàng vẫn còn trên xương quai xanh của ta."
Ta im lặng.
Hắn lại nói: "Ta sẽ cho nàng một hôn lễ hoành tráng."
10.
Chuyện ta và Phương Văn Châu thành thân là điều nằm ngoài dự liệu của ta.
Ta muốn trốn chạy.
Ai lại muốn gả cho một kẻ bắt yêu chứ? Ta đây là một hồ yêu!
Nhưng Phương Văn Châu lại không hề hay biết.
Hắn hiện giờ đang bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ.
Hắn thực sự muốn chịu trách nhiệm với ta.
Phương Văn Châu nắm lấy tay ta, trịnh trọng đặt một miếng ngọc vào lòng bàn tay ta:
"Đây là bảo vật truyền gia của Phương gia, có thể hộ thân phòng yêu, lúc nguy hiểm có thể cứu mạng nàng."
Kẻ bắt yêu vô số, tâm tư thâm trầm này lại có chút ngượng ngùng.
Hắn cúi xuống khẽ hôn lên trán ta, mỉm cười nhẹ: "Coi như thỏa thuận."
Đôi mắt trong suốt của hắn phản chiếu lại khuôn mặt của ta.
Sao mặt ta cũng đỏ bừng như vậy?
Đêm đen gió lớn.
"Nàng thật sự không muốn thành thân với ta?"
Lại bị bắt gặp rồi, yên lặng giấu đi gánh nặng.
Phương Văn Châu đẩy ta vào góc tường.
Ta lúng túng: "Thiếp chỉ cảm thấy, người có thể tìm được người tốt hơn, thiếp không xứng với người."
Hắn cười lạnh: "Nàng có phải đang giấu ta chuyện gì không?"
Ta càng thêm lúng túng: "Không có!"
Hắn nói: "Có người trong lòng rồi sao?"
"Không có."
"Vậy là chuyện gì?"
Hắn mặt mày bình thản, nhưng ta lại cảm nhận được hắn đang từng bước ép sát.
11.
Thật là cổ hủ, chỉ ngủ một giấc thôi, sao nhất quyết phải lấy ta?
Ta lại bắt đầu nói dối: "Thiếp thân thể không tốt, dễ dẫn dụ tà ma, người bên cạnh sẽ gặp nhiều xui xẻo, còn dễ yểu mệnh."
Phương Văn Châu nghe vậy, bật cười, âm thanh vang vọng trong đêm tối:
"Chỉ vậy thôi, nàng cho rằng ta sẽ sợ?"
"Đại yêu ở Kỳ Sơn ta đều thu phục được, chẳng lẽ nàng còn không tin tưởng năng lực của ta?"
Ta nào phải không tin tưởng, ta là quá tin tưởng.
Tin tưởng rằng khi hắn phát hiện mình cưới một con hồ yêu, bị lừa gạt, sẽ tức giận mà gi.ết chế.t ta.
Ta sẽ ch.ết rất thảm.
Một cơn gió đêm thổi qua.
Nhận ra ta đang run rẩy, Phương Văn Châu ôm ta vào lòng:
"Đừng sợ, sau này ta sẽ bảo vệ nàng, không ai có thể làm hại nàng được."
Hắn ôm rất chặt, giọng nói dịu dàng và trấn an ta.
Ta biết ta nên đẩy hắn ra.
Nhưng lòng ngực hắn lúc này rất ấm áp, rất thơm tho.
Từ sau khi A Nương đi, đã rất lâu rồi ta không cảm nhận được.
12.
Cuối cùng ta cũng không đẩy hắn ra.
"Ngươi thật sự muốn thành thân với hắn? Ngươi điê.n rồi!"
Thỏ yêu không hiểu, nó cho rằng ta có thể bị Phương Văn Châu khống chế.
Ta đang đếm tiền.
Phương Văn Châu đã đem toàn bộ gia sản của hắn cho ta, bao gồm cả số tiền cất giữ trong ngân trang nhiều năm qua.
Ta thực sự đánh giá thấp mức độ giàu có của hắn.
Chẳng nói đến một đời, số tiền này ta dùng hai đời cũng không hết.
"Chỉ vì những đồng tiề.n này?"
Thỏ yêu không thể tin nổi.
Ta mỉm cười: "Cũng không hẳn, chỉ là thử xem sao, nếu không sống được thì ta lấy tiề.n chuồn."
Hôn lễ vẫn đang được chuẩn bị, phụ mẫu của ta và Phương Văn Châu đều đã không còn.
Nhưng Phương Văn Châu có rất nhiều bạn bè, bao gồm cả những đồng đạo bắt yêu và những người từng được hắn giúp đỡ.
Ngược lại, ta ở đây chỉ có thỏ yêu là bạn có thể đến dự.
Thỏ yêu ăn chay, chưa từng sát sinh, chuông nghiệm yêu cũng sẽ không reo.
Ta cũng có vài người bạn khác, chỉ là ít nhiều đều dính líu đến nghiệp chướng.
Sẽ bị phát hiện, không thể đến được.
Về việc ta không có mấy người bạn đến dự hôn lễ, Phương Văn Châu lại không cảm thấy có gì to tát:
"Sau này bạn bè của ta cũng là bạn bè của nàng, gặp khó khăn gì đều có thể nhờ họ giúp đỡ."
Ta đổ mồ hôi hột.
Vài ngày trước hắn đã dẫn ta đi gặp vài người, toàn là những cao thủ bắt yêu tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, là loại mà yêu nghe tên sẽ run sợ.
Ta bỗng dưng có chút buồn rầu, ta và Phương Văn Châu thuộc hai chủng tộc khác nhau, bạn bè cũng không giống nhau.
13.
Cuộc hôn nhân này có thể duy trì được bao lâu?
Càng đến gần ngày cưới, Phương Văn Châu càng bận rộn.
Gần đây yêu quái thường xuyên gây rối, hắn luôn ra ngoài từ sáng sớm.
Lòng ta cũng càng bất an.
Cho đến ngày hôm nay, đến tối hắn vẫn chưa về.
Cuối cùng thỏ yêu vội vã chạy đến: "Có chuyện rồi!"
Lòng ta ngay lập tức thắt lại.
Phương Văn Châu và một nhóm bắt yêu bị vây khốn.
Đối phương là Hắc Sơn lão yêu vốn nổi tiếng hung hãn, từng bị Phương Văn Châu diệt môn, sau đó cửu tử nhất sinh trốn thoát, ngoan ngoãn rất lâu.
Không ngờ lại ẩn nấp, liên hợp với các đại yêu khác, muốn giết chết Phương Văn Châu.
"Yêu Yêu!" Thỏ yêu ở phía sau gọi ta.
Ta không kịp nghĩ nhiều, hóa thành nguyên hình, tìm đến nơi đó.
Phương Văn Châu thông minh như vậy, sẽ không vô cớ trúng kế, e là đối phương lấy ta làm cớ.
Khi ta đến nơi, trong không khí lan tỏa một mùi tanh máu nồng nặc.
Phương Văn Châu và vài người bắt yêu đang đứng giữa một sát trận đầy mùi máu tanh.
Ta không suy nghĩ gì, liền nhào tới.
Hắn sửng sốt, sau đó ôm ta vào lòng:
"Ta không sao."
Giọng hắn mệt mỏi, sát ý vẫn chưa tiêu tan, nhưng ngữ khí lại mềm xuống, trở nên rất ôn nhu.
Những đại yêu bao gồm Hắc Sơn lão yêu đều bị bắt giữ.
Ta mới biết, tất cả những việc này đều là Phương Văn Châu liên hợp với các bắt yêu khác bày ra.
Cố ý dụ những con yêu quái này mắc bẫy.
Ngay cả ta cũng bị gài bẫy.
Ta không khỏi bực mình vì bản thân quá nóng vội.
Vội vã ra ngoài đến nỗi sử dụng pháp thuật.
Cả người ta cứng đờ, ý thức được một chuyện.
Hiện giờ ta đang ở nguyên hình hồ yêu!
Đã không còn kịp che giấu.
Ta vô cùng buồn bã, cụp tai hồ ly xuống, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay hắn:
"Xin lỗi, ta đã lừa chàng, thực ra thiếp cũng là yêu quái."
Hắn nói: "Ta đã biết từ lâu."
Cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro