2
8.
Chu Dã lập được chiến công trở về, hoàng đế thưởng cho hắn đưa gia quyến tham dự săn bắn mùa xuân.
Khác với trong sách, Tiết Giai Giai không thể dễ dàng chiếm được cảm tình của nam thứ như dự kiến.
Nàng lượn qua lại trong sân của Chu Dã rất nhiều lần.
Quyến rũ, giả yếu đuối, quỳ xuống bày tỏ nguyện làm nha đầu, cả đời hầu hạ đại công tử là cảm thấy đủ rồi.
Đáp lại nàng, là một khuôn mặt băng giá không thèm để ý.
Theo lẽ thường, một tình tiết quan trọng như săn bắn mùa xuân, không thể thiếu nữ chính xuất hiện.
Nhưng mấy ngày nay Chu Dã ở lại doanh trại, căn bản không về nhà.
Như là cố ý.
Việc này càng thêm chứng thực suy đoán của ta.
Ngày ra ngoài, Chu phu nhân mang ta theo.
Bởi vì bánh ngọt ta làm tinh tế ngon miệng.
Ta đề nghị mang nhiều đồ ăn đến khu vực săn bắn, nếu đại quan quý nhân thích, lại cho bọn họ biết tửu lầu của phu nhân có bán.
Đây là cơ hội quảng cáo tuyệt vời.
Nếu có khách hàng lớn đến thăm, doanh thu sẽ tăng lên.
Chu phu nhân không câu nệ tiểu tiết, tính tình cởi mở, cười ta còn tham tiền hơn cả bà.
Nhưng mà ngàn tính vạn tính, không ngờ Tiết Giai Giai mua chuộc được mã phu, bước xuống từ một chiếc xe ngựa khác.
Chu phu nhân trừng mắt nhìn mã phu một cái, quay đầu răn dạy Tiết Giai Giai: "Đây không phải chợ bán thức ăn, khu vực săn bắn của hoàng cung nào có cho ngươi muốn tới thì tới?"
Tiết Giai Giai hơi rũ mi, dùng giọng nói ngọt ngào nói: "Phu nhân, ta và Ninh Ninh là tỷ muội. Phu nhân mang nàng mà không mang theo ta, sẽ làm rạn nứt tình cảm của chúng ta."
Mắt ta trợn trắng.
Đại tỷ, khí chất nữ chính trong truyện ngược của ngươi, chỉ khiến người xung quanh ngươi chết rất thảm.
Làm ơn cút xa một chút!
Mắt thấy xung quanh xe ngựa quý nhân càng ngày càng nhiều, Tiết Giai Giai quỳ xuống khóc lóc, thêm vài phần yếu đuối đáng thương.
"Huống hồ ta là người cứu nhị công tử, sao phu nhân lại đối xử thiên vị như vậy?"
Nàng cố ý nói rất lớn.
Bộ dáng không hợp lễ nghi đó, rõ ràng là muốn khiến người ta mất mặt.
Chu phu nhân kìm nén lửa giận, định cho người bắt nàng đi.
Nhưng lại nghe thấy một giọng nói:
"Chu tướng quân ở quân doanh yêu dân như con, Chu phu nhân sao lại làm khó một nữ tử yếu đuối?"
Trời ơi, nam chính xuất hiện rồi.
Đôi mắt Tiết Giai Giai long lanh nhìn Từ Linh Hách, thật sự nhìn thấy mà thương.
Ta lắc đầu thở dài.
Chẳng lẽ cốt truyện thật sự không thể thay đổi?
Vào lúc này, Chu Dã cũng đến nơi.
Nhìn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, hắn nhắm mắt nắm chặt tay, giống như đang nuốt xuống con ruồi chết mà số phận nhét cho chính mình.
Tiết Giai Giai không còn quan tâm gì nữa, đi đến bên cạnh Từ Linh Hách, giọng điệu quyến rũ đến xương tủy:
"Đa tạ ngũ hoàng tử đã ra mặt bênh vực, sau này còn mong ngài tiếp tục chiếu cố."
"Đương nhiên rồi!"
9.
Ngay khi nam nữ chính gặp gỡ, tình cảm nhanh chóng nảy nở.
Tiết Giai Giai ỷ vào việc ngũ hoàng tử yêu thích, mỗi ngày ra ngoài chơi bời, hoàn toàn quên mất lời hứa lúc đầu sẽ ở lại Chu gia làm nha hoàn.
Làm công mà lười biếng đến mức này, ai mà chẳng phải khen một câu nữ hoàng lười biếng.
Từ Linh Hách rất có tham vọng.
Hắn được sinh ra từ một cung nữ, bản thân hiểu rõ mình cần trợ lực của phủ tướng quân.
Vì thế xúi giục Tiết Giai Giai.
Nói nàng thân phận thấp hèn, muốn trở thành hoàng tử phi thì nhất định phải nhận Chu lão tướng quân làm cha nuôi, nếu không sẽ không thể giải thích với hoàng tộc.
Lời này trúng ngay vào tâm lý của Tiết Giai Giai.
So với thân phận nha hoàn ở quê, chắc chắn làm nghĩa nữ của tướng quân sẽ tốt hơn.
Trước đây, Tiết Giai Giai và Chu Dã có quan hệ rất tốt.
Cho dù Chu phu nhân không vui, cũng có thể để công tử dẫn theo hạ nhân cùng nhau cầu xin.
Hiện giờ Chu Dã tránh mặt không về nhà, căn bản không thể dây dưa được.
Tiết Giai Giai chạy đến trước mặt Chu phu nhân, dũng cảm quỳ xuống:
"Ngũ hoàng tử đối với ta nhất kiến chung tình, cầu xin phu nhân nhận ta làm nghĩa nữ, từ phủ tướng quân xuất giá."
"Càn quấy!"
Cho dù Chu phu nhân có kinh nghiệm phong phú đến đâu, cũng chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ đến mức này.
Bà lạnh lùng nhìn Tiết Giai Giai:
"Ngươi cũng có năng lực, ta vốn dĩ định giúp tỷ muội ngươi tìm hai mối hôn sự phù hợp. Nhưng ngươi không biết xấu hổ, lại đi quyến rũ ngũ hoàng tử."
"Chu gia chính trực, cũng chưa bao giờ thân thiết với bất kỳ hoàng tử nào. Ngươi bảo ta nhận ngươi làm nghĩa nữ, muốn để bệ hạ nhìn tướng quân như thế nào?"
Tiết Giai Giai đủ kiên cường.
Không có Chu Dã giúp đỡ, trước cửa thư phòng quỳ một đêm, cầu xin tướng quân thành toàn.
Quỳ đến ngày hôm sau, ta mới thều thào nói với nàng:
"Đèn là do ta sai nha hoàn thắp, tướng quân tối qua ở quân doanh không về."
Tiết Giai Giai hung hăng lườm ta một cái, tức chết đi được.
Để bức Chu phu nhân gật đầu, nàng bắt đầu một khóc hai nháo ba thắt cổ.
Đem cả phủ tướng quân nháo đến rối tung rối mù lên.
Đây không phải đang bắt nạt người khác sao?
Dù tính tình Chu phu nhân tốt đến đâu, cũng không nhịn được tức giận:
"Tiết Giai Giai, phu quân ta cứu ngươi, mang ngươi về đây ăn ngon mặc đẹp không đủ sao, chẳng lẽ còn phải chịu trách nhiệm cả đời ngươi sao?"
"Đúng vậy! Tướng quân cứu ta, thì phải lo cho ta nửa đời sau. Nếu ta không thể trở thành ngũ hoàng tử phi, sống trên đời này còn ý nghĩa gì nữa?"
Tiết Giai Giai càng nói càng kích động, định lao vào cột hoa trong đại sảnh.
Một màn quỷ dị xảy ra.
Tiết Giai Giai đập một tiếng vào cột, nhưng người ngã xuống lại là Chu phu nhân.
Ta vội vàng tiến lên xem xét, chỉ thấy hơi thở bà yếu ớt.
Tiết Giai Giai giật mình, ngoài miệng run rẩy nói:
"Là bà ta tự ngất đi, không liên quan gì đến ta."
Chuyện gì đang xảy ra?
Ta sợ tới mức vội vàng thực hiện hô hấp nhân tạo cho Chu phu nhân.
Lúc đang đổ mồ hôi nhễ nhại, Chu Dã từ bên ngoài trở về.
10.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Nhìn ta đang dùng sức ép ngực Chu phu nhân, Chu Dã đầy phẫn nộ.
Ta không kịp giải thích.
Dùng hết sức lực của mình, cuối cùng cũng cứu được nhịp tim của Chu phu nhân.
Nhưng bà không tỉnh lại.
Lâm vào một trận hôn mê quỷ dị.
Chỉ còn lại hơi thở rất yếu.
Chu Dã mặt không biểu cảm nhìn ta, từng bước tiến lại gần.
Ta lùi về phía sau mấy bước, tự nhủ:
Cố lên, đừng hoảng, Tiết Ninh Ninh!
Ta là ân nhân cứu mạng của mẫu thân nam phụ.
Nam phụ sẽ không đến mức vì Tiết Giai Giai khiến Chu phu nhân suy yếu, liền giận chó đánh mèo muội muội chứ...
Tôi cố gắng kìm nén tâm trạng chột dạ muốn bỏ chạy.
Chưa kịp chạy ra khỏi cửa, liền cảm thấy có người nắm lấy sau cổ ta.
Aaa!
Ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Giọng nói lạnh lùng của Chu Dã vang lên:
"Ngươi rốt cuộc là người phương nào?"
Ta nhìn thoáng qua thanh kiếm mà hắn đeo, nghe nói nó tên là Truy Phong, có thể chém sắt như chém bùn.
Phải làm sao đây?
Nếu thú nhận ta là người xuyên sách, Chu Dã có tin không?
Có khả năng bị hắn thiêu sống không chứ?
Trong lúc do dự, đại phu đến.
Ông ta nói Chu phu nhân có thể là bị đột quỵ, may mắn là được cứu giúp kịp thời.
Nhưng hiện tại hơi thở của bà rất yếu, cần phải dựa vào một bát canh nhân sâm để duy trì.
Người đi rồi, Chu Dã hai mắt đỏ bừng nhìn ta:
"Ngươi không phải là người Tiết Giai Giai phái đến hại mẫu thân ta?"
Ta lắc đầu như trống lắc.
"Thật lòng mà nói, ta cũng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này."
Để bảo toàn mạng sống, ta chỉ có thể kể sơ qua chuyện xuyên sách.
Vốn tưởng rằng người cổ đại này sẽ không tin.
Ai ngờ giây tiếp theo, Chu Dã nói:
"Thì ra là như thế, khó trách ta sống lại ba lần, đều không nhìn thấy ngươi."
Hả?
Tối hôm đó, ta làm một bàn thức ăn nhỏ, cùng đại công tử chia sẻ tài nguyên.
Lúc biết được chính mình là nhân vật trong sách, hắn đầy vẻ bi ai:
"Dù ta làm gì, mọi chuyện đều không thể thay đổi, hóa ra mọi thứ đều đã được viết sẵn kết cục!"
Lần sống lại đầu tiên, Chu Dã phát hiện Tiết Giai Giai hại chết cả nhà hắn, tức giận đến mức vừa xuất hiện liền ra tay sát hại nàng.
Chưa kịp tận hưởng niềm vui báo thù, Chu Dã phát hiện trong một đêm, tất cả mọi người trong Chu phủ đều chết bất đắc kỳ tử.
Chẳng mấy chốc, hắn cũng chảy máu từ bảy lỗ mà chết theo.
Lần sống lại thứ hai, Chu Dã cố gắng ngăn cản Tiết Giai Giai gặp được ngũ hoàng tử, bắt nàng nhốt ở vùng biệt viện ngoại ô.
Ai ngờ Tiết Giai Giai chạy trốn ra ngoài, nửa đường gặp phải Từ Linh Hách.
Lần thứ ba, Chu Dã ngăn cản Tiết Giai Giai làm nghĩa nữ của phủ tướng quân, nhưng Chu phu nhân lại chết trong đêm đó, kết cục vẫn không thể thay đổi.
Ta sợ đến mức kêu la như cừu:
"Ý của ngươi là, chỉ cần thay đổi cốt truyện quan trọng, người bên cạnh ngươi cũng sẽ bị tổn hại?"
"Ừm!"
Khó trách lần này trở về, Chu Dã không dám lại hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn như là nghĩ tới gì đó, nắm chặt lấy cánh tay ta:
"Không! Lần này chắc chắn sẽ khác."
"Ngươi đã đến rồi, còn cứu sống nương ta. Chỉ cần bà ấy sống sót, nói không chừng mọi chuyện có chuyển biến."
Có lý!
Chỉ là không biết, cánh bướm nhỏ của ta nếu thật sự muốn hoàn toàn đối đầu với Tiết Giai Giai, liệu có thể tự thiêu mình hay không.
Dù sao thì nàng ta mới là nữ chính mà!
11.
Trong mấy ngày Chu phu nhân hôn mê, phải dựa vào canh sâm để duy trì sinh mệnh.
Ta giúp đỡ việc kinh doanh tửu lầu, áp dụng tư duy kinh doanh hiện đại để triển khai hệ thống thành viên.
Ví dụ như nạp thẻ 3.000 lượng một lần, có thể được hưởng 88% giảm giá, mà còn được tặng xà phòng tinh xảo hoặc hộp quà bánh ngọt.
Nạp càng nhiều, giảm càng nhiều, nạp ít tặng ít.
Trong thời gian rảnh rỗi chuẩn bị các gói combo mua theo nhóm, thu hút thêm nhiều khách hàng mới đến cửa.
Ngày ấy không biết gió nào thổi đến, đã thổi Tiết Giai Giai tới.
Kể từ lúc khiến Chu phu nhân tức giận đến ngất xỉu, nàng liền bỏ mặc mớ hỗn độn, sống trong biệt viện của ngũ hoàng tử.
Cả hai sống một cuộc sống không biết xấu hổ.
Thấy ta đang ở cửa hướng dẫn cho tiểu nhị cách rao hàng, Tiết Giai Giai cười khẩy:
"Nhị Nha, số tiền này cũng không rơi vào túi ngươi, ngươi bán mạng như vậy làm gì?"
Tôi không biết nói gì!
Chu gia đối xử với chúng ta không tệ, ăn mặc ở đi lại chưa bao giờ thiếu thốn.
Biên cương lạnh giá, hàng năm Chu phu nhân trích một phần lợi nhuận để mua quần áo mùa đông và gửi lương thực cho binh sĩ.
Với tấm lòng chân thành này, cũng không nên để tâm huyết của bà bị hủy hoại một cách vô ích chứ!
Tiết Giai Giai sao lại chẳng có chút bộ dáng khí phách của một nữ chính vậy?
Nàng vươn tay, khoe chiếc vòng trên cổ tay: "Ngươi xem, đây là ngũ hoàng tử tặng cho ta, nghe nói là bảo vật hiếm có trên đời đấy!"
Đã đi theo bên người Chu phu nhân một thời gian, ta đã thấy rất nhiều đồ tốt trong nhà kho.
So với thứ trước mắt này, còn quý giá hơn nhiều.
Cũng khó trách.
Trước đây, bất cứ thứ trang sức quý giá lụa là nào mà Tiết Giai Giai muốn, chỉ cần nũng nịu một chút, Chu Dã sẽ sẵn sàng dâng lên.
Khiến Chu phu nhân tức giận không nhẹ.
Bây giờ thì khác rồi.
Không còn làm chó liếm nữa, nam chính cũng không có tiền gì nhiều.
Một chiếc vòng tay có khuyết điểm cũng khiến nàng ta đắc chí.
Đã rơi vào cảnh bần hàn.
Thấy Tiết Giai Giai cứ phát huy bộ dáng chưa hiểu sự đời, ta nhếch mép:
"Tỷ tỷ, Chu phu nhân là do ngươi chọc cho ngất xỉu, xét về tình về lý, ngươi nên tới cửa xin lỗi chứ!"
"Nhị Nha, ngươi đừng xoay khuỷu tay của người ra ngoài. Nếu không phải là bà già đó làm khó dễ, đại công tử sao có thể lạnh nhạt với ta."
"Hơn nữa, ta là ân nhân cứu mạng của nhị công tử, dù muốn tài sản hay làm nghĩa nữ, cũng đều là Chu gia nên cho."
Ta không thể nhịn được nữa: "Ta đã hỏi nữ nhi của mã phu rồi, rõ ràng là ngươi đẩy công tử xuống nước trước, sau đó dựng hiện trường giả cứu người."
"Nếu không phải như vậy, ngươi sẽ không đêm nào cũng tìm đến mã phu để lấy lòng, khiến nữ nhi ruột của hắn phải câm miệng."
"Làm sao ngươi biết được?"
"Mã phu tự ý đưa ngươi đến trường săn, bị đại công tử bắt đi nghiêm hình tra tấn."
"Mông nở hoa một chút, cái gì cũng nói ra."
Tiết Giai Giai dùng ánh mắt oán độc nhìn ta:
"Nếu không có ta, ngươi nghĩ ngươi có thể tiến vào Chu phủ?"
"Đừng coi mình là người vĩ đại như vậy! Ngày bị bọn cướp bắt nạt, nếu không phải ta hét toáng lên, Chu lão tướng quân còn không nghe thấy đến cứu chúng ta đâu!"
12.
Thành công đuổi được Tiết Giai Giai xong, ta mua một đống lớn nguyên liệu về Chu phủ.
Lúc Chu Dã bước vào, thấy ta đang nấu bún trong phòng phu nhân.
"Mùi gì vậy, hôi quá!"
"Đâu có hôi?"
Ta đổ tất cả măng chua, nấm, đậu phộng, lòng vịt, dạ dày, trứng luộc, chân giò chiên, chân vịt luộc vào nồi.
Tất nhiên không thể thiếu trứng chiên.
Ta hít một hơi sâu, nói rất nghiêm túc:
"Đây là bún ốc nổi tiếng ở quê ta, rất ngon."
"Đại phu nói, phu nhân ngày nào cũng hôn mê, nhưng thân thể không có gì đáng lo ngại. Tốt nhất là tìm một số thứ để kích thích, có lẽ sẽ tỉnh lại."
Ta nghe nói, trước khi Chu phu nhân xuất giá, rất thích đi khắp nơi, ăn hết những món ngon trên thiên hạ.
Lúc gặp được vị tướng quân còn là một tiểu tử nghèo ấy, dẫn ông đi ăn rất nhiều món ngon.
Ta nuốt nước bọt, thổi khói bún ốc phiên bản cao cấp về phía bên giường, trong miệng lải nhải:
"Phu nhân, nếu không tỉnh lại, đừng trách ta ăn hết nhé!"
Thêm nhiều ớt quá.
Mới vừa ăn hai miếng, đã cay đến mức ta phải hít hà liên tục.
"Súp... tê...ngon quá."
Chu Dã nhìn ta ăn bún đến toát mồ hôi đầm đìa, sững sờ một lúc, mới thở dài, chậm rãi ngồi xuống.
Hắn cúi đầu ăn một chiếc chân giò, hai quả trứng chiên, ba chân vịt, thậm chí măng chua và ớt trong nước dùng cũng không còn sót lại.
Lúc này, tướng quân phu nhân yếu ớt mở mắt ra:
"Để dành chút đồ trong bát cho ta..."
Ồ...
Không hổ là tiểu thuyết, trường hợp bún ốc đánh thức người thực vật, thực sự đã xảy ra.
13.
Chu phu nhân tỉnh dậy, mang lại cho ta và Chu Dã một bất ngờ lớn.
Xem ra cốt truyện thực sự có thể thay đổi.
Hắn dùng một xấp ngân phiếu lớn để "mua chuộc" ta.
"Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được?"
Ta nhìn độ dày của ngân phiếu, trong lòng vui như nở hoa.
"Mẫu thân nói rồi, ngươi là một tên hám tiền, ước mơ lớn nhất là được mở cửa hàng giống như bà."
"Nước địch liên tục xâm phạm, bệ hạ cho phép ta và cha đi biên giới ngay trong ngày."
"Lúc ta không ở trong phủ, hy vọng ngươi sẽ chăm sóc tốt cho mẫu thân."
"Nếu bà có thể vượt qua được..."
Bỗng nhiên, Chu Dã ghé sát vào lỗ tai ta dặn dò một hồi.
Ta vỗ ngực: "Công tử, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Ngày hôm sau cha con Chu Dã dẫn theo đại quân rời đi, nghe nói ngũ hoàng tử cũng thỉnh chỉ cho phép lên đường.
Hắn không có nhà mẹ vững chắc, hiện giờ con đường của phủ tướng quân cũng bị cắt đứt, chỉ có thể đặt hy vọng vào việc lập được chiến công trên chiến trường.
Tiết Giai Giai vậy mà lại im ắng.
Đã mấy ngày không đến trước mặt nhảy nhót.
Ta không có thời gian dây dưa với nàng, vội vàng đến đường phố đông đúc nhất của chợ phía Đông khảo sát.
Sau khi Chu phu nhân bình phục, rất hứng thú với kế hoạch phố ẩm thực nhỏ mà ta đưa ra.
Ta lấy ra sức mạnh giữ hạng nhất toàn cấp trong ba năm cấp ba, thức đêm làm kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ.
Phú bà thực hài lòng.
Một tay gom về mấy chục gian hàng.
Ta sắp xếp đủ loại đồ ăn vặt như gà rán, thịt xiên nướng, đậu phụ thối, lẩu bò viên, trà sữa kem phô mai.
Có thể mặn có thể ngọt.
Mỗi gian hàng đều có nồng đậm đặc sắc.
Ta tiến hành đào tạo thống nhất cho tiểu nhị và đầu bếp.
Không bao lâu, phố ẩm thực Đông Đại Môn giàu có mới lạ, thu hút khách tứ phương.
Người ăn qua khen không dứt miệng.
Tiền bạc thu về mỗi ngày nhiều đến mức không thể đếm xuể.
Chu phu nhân khen ta có đôi bàn tay vàng, đặc biệt giỏi kiếm tiền.
Ta ôm lấy chiếc rương tiền nặng trịch, rất chân chó mà tỏ vẻ:
"Là do phu nhân dạy dỗ tốt!"
Nếu không có bà khai sáng và quả cảm, những thứ ta từng chứng kiến lúc đi làm trước đây, cũng không có chỗ để phát huy.
14.
Lúc ta đang mải mê kiếm tiền, tai họa bất ngờ ập đến.
Tết đến, cả phủ và người trong tiệm đều bận rộn như con quay đảo quanh.
Chu phu nhân bảo ta chuẩn bị quà trước, để tặng cho các phu nhân quan lại và khách hàng lớn của cửa hàng.
Bà đích thân đi đến trại từ thiện ở phía tây thành để tặng gạo, lương thực và áo bông, nơi đó nuôi dưỡng góa phụ và cô nhi của những binh sĩ biên cương.
Trên đường đi có tuyết, con ngựa không cẩn thận bị gãy chân.
Phu nhân chỉ có thể xuống ngựa đi bộ.
Bà đi đến một khu vườn bỏ hoang để tránh gió tuyết.
Ai ngờ, một bóng người từ đống rơm chui ra, cố gắng đẩy bà xuống giếng cạn.
Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, ta dẫn theo quân lính bắt được người đó.
Chờ lúc nhìn rõ gương mặt kia, ta có chút thất vọng.
Vậy mà không phải là Tiết Giai Giai.
Chu Dã trước khi đi nói cho ta biết, sau khi sống lại lần thứ hai, hắn nhận ra cái chết của mẫu thân hắn có liên quan đến Tiết Giai Giai.
Vì thế hắn để lại người bên cạnh nghe theo ta an bài, bảo vệ tốt phu nhân.
Thẩm vấn hơn phân nửa đêm, nữ tử đó điên điên khùng khùng.
Chỉ nói nếu đẩy Chu phu nhân xuống giếng cạn, là có thể được ăn thật nhiều thức ăn ngon.
Thực sự là nữ chính.
Vậy mà lại tìm kẻ điên để gây án.
Như vậy, cho dù có bằng chứng chỉ ra nàng, lời nói của một kẻ điên cũng không có giá trị.
Đến nỗi tại sao lại muốn giết hại Chu phu nhân.
Ta suy đoán, có lẽ là bởi vì bà quá có tiền.
Trong nguyên tác, chỉ khi xử lý phu nhân, nữ chính mới có thể không kiêng nể gì để Chu Dã tiêu tiền cho nàng, dùng tài sản của Chu gia lót đường cho nam chính.
Kiếp này, Tiết Giai Giai cũng đi theo con đường cũ, có lẽ là bởi vì muốn loại bỏ chỗ dựa của ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro