Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

1.

Nghe lời ta nói, Tống Cẩn Ngọc sợ đến mức quên cả khóc, nhưng ta lại bồi thêm một câu:

"Ngồi ở trên kia chắc là tổ mẫu, đưa ta trở về là phụ thân. Vậy ngươi đang nguyền rủa ai?"

"Ta không có, Cẩn Ngọc không dám!"

Tống Cẩn Ngọc vội vàng lau nước mắt trên mặt, chỉ để lại đôi mắt đỏ hoe, trông thật đáng thương.

Tiêu biểu phải nói đến là Lục Thừa An, người đang đứng bên cạnh, chỉ vài bước đã đến trước mặt nàng ta, đỡ nàng ta đứng dậy:

"Cẩn Ngọc không có ý đó, lời nói có thể làm tổn thương người khác càng sâu sắc, mong cô nương thận trọng lời nói!"

Ta lười liếc nhìn hắn:

"Ngươi là ai?"

Phụ thân ta từ sau lưng bước lên giới thiệu:

"Đây là con trai trưởng của Hầu phủ Bình Dương, Lục Thừa An."

Ta khinh thường đáp:

"Chuyện nhà người khác mà dám tùy tiện xen vào, xem ra gia giáo của Hầu phủ Bình Dương cũng chẳng ra gì!"

Lục Thừa An lộ vẻ tức giận, định mở miệng biện bạch, nhưng lão phu nhân ngồi trên liền cười nói:

"Tiểu nha đầu này nói đúng, lão thân còn sống, chuyện trong phủ Tướng quân ta không cần tiểu Hầu gia nhiều lời!"

Lục Thừa An sắc mặt khó coi:

"Ta và Cẩn Ngọc đã có hôn ước, ta đối với phủ Tướng quân chẳng phải là người ngoài."

Ta nhướn mày, đúng là tiểu Hầu gia này mặt vẫn dày như trước!

Lão phu nhân phất tay:

"Chớ nói đến chuyện các ngươi chưa thành thân, ngay cả hôn ước này có nên giữ hay không cũng phải bàn lại từ đầu. Lúc trước Hầu phủ Bình Dương định ước với Tướng phủ không phải là Cẩn Ngọc, mà là tiểu thư thật của phủ Tướng quân!"

Nghe câu này, không chỉ Lục Thừa An, mà cả Tống Cẩn Ngọc mặt cũng trắng bệch, nàng ta khẽ nghẹn ngào:

"Tổ mẫu đừng tức giận, tất cả là lỗi của cháu, là cháu đã chiếm đoạt thân phận của muội muội, khiến nàng phải chịu khổ suốt bao năm nay, tất cả là lỗi của cháu.

Bây giờ muội muội đã trở về, dù có bắt cháu làm nô làm tỳ cháu cũng cam lòng, chỉ cầu muội muội nguôi giận, đừng đuổi cháu ra khỏi Tống gia."

Lục Thừa An xót xa đến cực độ:

"Cẩn Ngọc, đây không phải lỗi của nàng..."

"Tốt thôi!"

Ta lười để ý đến kẻ ngốc, nở nụ cười rực rỡ với Tống Cẩn Ngọc:

"Vậy trước tiên ngươi hãy quỳ xuống tát mình một trăm cái, sau đó thay trang phục tỳ nữ, đi hậu viện dọn dẹp nhà vệ sinh, thế nào?"

Tống Cẩn Ngọc chưa kịp phản ứng, Lục Thừa An đã lên tiếng:

"Ngươi đừng quá đáng!"

"Ta quá đáng thì sao?"

Ta tiến đến trước mặt Tống Cẩn Ngọc, nâng cằm nàng lên:

"Năm xưa chính mẫu thân ngươi đã tráo đổi thân phận của chúng ta, ngươi đã chiếm vị trí của ta mười lăm năm, ngươi hưởng vinh hoa phú quý, còn ta phải đi ăn xin ngoài đường bị người ta đánh mắng, khiến ngươi chịu khổ chút cũng là đáng mà? Chẳng lẽ ngươi thực sự nghĩ rằng ta tin ngươi không biết gì về thân phận của mình sao?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người trong sảnh đều thay đổi, đặc biệt là Tống Cẩn Ngọc.

Ta cười nhạt, mạnh tay đẩy nàng ta ngã xuống đất:

"Ngươi cũng không cần lo lắng, mẫu thân ngươi đã c.h.ế.t rồi, nếu muốn đối chất thì ngươi phải tự đi cầu xin Diêm Vương thôi!"

Tống Cẩn Ngọc nắm chặt lấy vạt áo, gân xanh nổi rõ, nàng cắn chặt răng, ngẩng đầu nhìn ta:

"Dám hỏi một câu, bà ấy c.h.ế.t như thế nào?"

"Ta giết."

Ta nói nhẹ nhàng như gió thoảng:

"Ta cho bà ta uống thuốc, rồi trói lại chờ bà ta tỉnh dậy, dùng d.a.o cắt rau mà cắt đứt gân tay gân chân của bà ta. Con d.a.o đó cùn lắm, ta phải cắt mất một canh giờ đấy. Bà ta kêu la thảm thiết, đau đến toát mồ hôi, mùi m.á.u tanh khủng khiếp, ta liền quẳng bà ta ra miếu hoang ngoài thành, đêm hôm đó là bà ta tắt thở rồi."

Tống Cẩn Ngọc nén đau mà nghe hết câu chuyện, cuối cùng cũng rơi vài giọt nước mắt, Lục Thừa An lại định mở miệng, ta liếc nhìn hắn một cái:

"Nếu khi đó ta dùng thanh d.a.o mà tiểu Hầu gia mang theo người, có lẽ lão kỹ nữ đó đã không phải chịu những đau đớn này!"

Tiểu Hầu gia im miệng.

Lão phu nhân ngồi trên nhìn ta với ánh mắt thân thiết hơn:

"Có phải Hoài An cũng biết chuyện này?"

Phụ thân ta, người từ nãy giờ im lặng đứng một bên, bị gọi tên, sắc mặt đen như ăn phải phân:

"Khi con đến nơi thì thấy nàng ta đang quẳng lão phụ nhân kia ra ngoài."

"Ồ? Cảnh tượng thế nào?"

"Có chút m.á.u me."

"Nàng có trợ thủ không?"

"Không."

"Có sợ hãi không?"

"Không."

"Tốt!"

Lão phu nhân đập bàn một cái:

"Đây mới chính là nữ nhi của Tống gia ta, đủ tàn nhẫn, đủ gan dạ, không giống như mấy thứ suốt ngày khóc lóc thảm thiết giả bộ!"

Câu nói này ai nghe cũng hiểu, thứ vừa bị định nghĩa kia nghẹn một hơi không thở nổi, ngất xỉu ngay tại chỗ.

"Cẩn Ngọc!"

Lục Thừa An cuống cuồng, bế nàng lên ngang lưng:

"Lão phu nhân, Tống Tướng quân, ta không quan tâm ai là tiểu thư thật của Tống gia, người ta nhận định là thê tử chỉ có Cẩn Ngọc, người ta muốn cưới cũng chỉ có nàng!"

Nói xong, hắn bế Tống Cẩn Ngọc quay người rời đi.

Tống Tướng quân có chút xấu hổ, hiếm khi bị làm mất mặt như thế này.

Ta hừ lạnh một tiếng:

"Người này không chỉ vô giáo dục, mà còn quá tự luyến, thật sự nghĩ mình là thứ gì đó đáng giá sao? Ta ghét nhất là loại người tỏ ra chính nghĩa nhưng thực chất ngu ngốc như heo. Lão gia, nếu người kiên trì thì tự người đi mà gả cho hắn, mặc dù có thể đã bị người khác dùng qua, nhưng dù sao người cũng lớn hơn hắn gần hai mươi tuổi, không thiệt đâu!"

Chưa đi xa, Lục Thừa An bước hụt một bước, suýt nữa ném Tống Cẩn Ngọc ra ngoài!

Tống Tướng quân: "..."

Đây là chuyện có thiệt hay không à?

Ngược lại lão phu nhân cười rất sảng khoái, vẫy tay gọi ta lại gần:

"Tiểu nha đầu này thật thú vị, không hổ là cháu ruột của ta!"

Ta ngoan ngoãn bước tới trước mặt bà.

"Gầy quá."

Lão phu nhân vuốt ve khuôn mặt ta:

"Ở bên ngoài bao nhiêu năm, tên gọi là gì?"

"Tài Hoa."

"Cái gì cơ?"

Ta nghiêm túc giải thích với bà:

"Vì con yêu tiền, lại xinh đẹp như hoa, nên gọi là Tài Hoa."

Lão phu nhân không thể tin nổi, nhìn sang Tống Tướng quân, ông ta đau khổ gật đầu, lão phu nhân hít một hơi thật sâu, nặn ra một nụ cười:

"Con đã trở về, cái tên này cũng phải đổi, không bằng gọi là Vi Lan được không? Tống Vi Lan?"

Ba chữ ấy lướt qua môi, ta cười nhìn lão phu nhân:

"Con nghe lời tổ mẫu."

Lão phu nhân hài lòng gật đầu, nắm tay ta cười tươi như hoa.

"Đã cho người dọn dẹp sẵn viện cho con rồi, tổ mẫu sẽ đưa con qua đó, tiện đường kể cho ta nghe chi tiết về việc con xử lý mụ già độc ác đó thế nào nhé!"

Ta: "..."

Tổ mẫu này thật có chút biến thái!

2.

Lão phu nhân đưa ta về viện riêng của mình, dặn dò đám hạ nhân phải hầu hạ chu đáo rồi mới rời đi.

Ta đứng trong phòng, có chút ngẩn ngơ. Một nha hoàn áo xanh cất tiếng nói đầy trịch thượng:

"Phòng đẹp như thế này, tiểu thư chắc trước đây chưa từng thấy qua nhỉ?"

Ta liếc mắt nhìn nàng một cái:

"Chưa từng thấy qua thì giờ cũng là của ta, ngươi mà nói nhiều nữa thì đừng hòng ở đây."

Bị ta chặn họng, nha hoàn kia cắn răng, trong mắt tràn đầy ganh tị.

Ta phất tay:

"Tất cả lui ra đi, ta mệt rồi muốn nghỉ ngơi, không cần các ngươi hầu hạ."

"Dạ."

Trong phòng trở nên yên tĩnh, ta nằm trên chiếc giường phủ lụa gấm, trong lòng tràn đầy cảm xúc.

Kiếp trước ta cẩn trọng trong lời nói, nhường nhịn mọi bề, vào Tướng phủ lại chỉ được ở phòng khách. Kiếp này ta phóng túng, tàn nhẫn, lại được ở trong phòng đẹp thế này.

Lòng người quả thật là sâu không đáy!

Không sai, ta đã trọng sinh.

Kiếp trước khi Tống tướng quân tìm thấy ta, ta đang bị ép phải đi ăn xin trên phố, áo quần rách nát, thật đáng thương.

Ta từng nghĩ rằng khi phụ thân đưa ta về nhà, mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Nhưng không ngờ rằng còn có Tống Cẩn Ngọc.

Nàng ta, tỏa sáng rực rỡ, đối lập hoàn toàn với ta, kẻ dơ dáy, lấm lem.

Vị hôn phu của ta thương tiếc nàng, ca ca của ta chỉ nhận nàng là muội muội duy nhất.

Phụ thân mặc kệ, chỉ có lão phu nhân đối xử tốt với ta, bà luôn nói rằng đây là nhà của ta, không cần phải cẩn thận quá mức.

Bà không hiểu, ta không phải không muốn tranh giành, mà là không thể giành nổi. Ta quá sợ mất đi mọi thứ hiện tại và phải quay lại những ngày tháng khốn khó trước kia.

Vì vậy ta luôn thận trọng, nhưng việc ta không muốn tranh giành không có nghĩa là Tống Cẩn Ngọc cũng không muốn.

Nàng ta sợ hãi thân phận của ta, dù sao ta mới chính là tiểu thư thực sự của Tướng phủ.

Tống Cẩn Ngọc cài một nha hoàn vào bên cạnh ta, vừa nói cho ta nghe sự chênh lệch giữa ta và nàng ta, vừa hứa sẽ giúp ta đứng vững trong Tướng phủ.

Nha hoàn đó giành được sự tin tưởng của ta, rồi cùng với Tống Cẩn Ngọc bày kế hãm hại ta bằng thuốc mê.

Tin tức về tiểu thư Tướng phủ vừa được tìm về không lâu đã bị phát hiện trong tình trạng xốc xếch, nằm cùng với bảy tám người đàn ông trên giường, lập tức lan truyền khắp kinh thành.

Tống tướng quân nổi giận, vì danh tiếng đã đẩy ta vào chùa làm ni cô.

Tống Cẩn Ngọc đưa tiền, những kẻ lo liệu sự việc ấy đã đưa ta ra miếu hoang ngoài thành, hành hạ ta đủ điều, rồi cuối cùng, mẫu thân của Tống Cẩn Ngọc đã kết liễu mạng sống của ta.

"Con nhỏ hèn mọn mà dám tranh với con gái ta, đúng là không biết lượng sức mình!"

Bà ta đã cắt đứt gân tay gân chân của ta, ta luôn nghĩ rằng ta đã c.h.ế.t vì đau đớn tột cùng.

Đến lúc đó ta mới hiểu, không phải lão phu nhân không hiểu, mà là ta không hiểu.

Dù cho Tống Cẩn Ngọc có được yêu chiều đến đâu, cuối cùng người đứng đầu Tướng phủ vẫn là lão tổ tông, bà nhận ta là cháu gái của mình.

Lễ nghi, quy tắc của tiểu thư Tướng phủ chỉ là thứ yếu, điều quan trọng nhất là phải khí phách.

Ta không cần phải khép nép, nhún nhường, càng không cần phải tự coi thường mình, sợ hãi đắc tội với ai.

Ta là tiểu thư cao quý của Tướng phủ, làm sao có thể bị một kẻ giả mạo lấn lướt?

Có lẽ vì oán hận quá sâu, ông trời đã cho ta một cơ hội làm lại.

Việc đầu tiên khi ta tỉnh lại chính là ăn trộm tiền, mua chuộc người đưa tin vào Tướng phủ, rồi đến tiệm thuốc mua thuốc bỏ vào thức ăn của mụ ác phụ đó.

Lần đầu tiên g.i.ế.c người, m.á.u nóng văng lên mặt, tanh tưởi, nhưng ta không những không sợ hãi, trong lòng còn cảm thấy một niềm vui sướng kỳ lạ.

Nhưng điều ta không ngờ là Tống tướng quân lại đến nhanh như vậy, vừa hay bắt gặp tất cả mọi chuyện.

Khi ta kể lại toàn bộ sự việc và thân phận của mụ ác phụ, ông im lặng rất lâu, cuối cùng vươn tay xoa đầu ta, nói một câu:

"Phụ thân đưa con về nhà."

Nếu là ta của kiếp trước, ta sẽ vui mừng khôn xiết, nhưng ở kiếp này, ta chỉ nhàn nhạt gật đầu.

Có lẽ bộ dạng điên cuồng của ta đã khiến ông sợ hãi, kiếp này Tống tướng quân đối với ta đặc biệt chiều chuộng và kính trọng.

Nhưng ta cũng không quan tâm những điều này, kiếp trước ông đối với ta không tốt cũng không xấu, đối với vị phụ thân này ta không thể thân cận nổi.

Điều ta muốn chỉ là trở về Tướng phủ, báo thù, và bảo vệ người duy nhất đối xử tốt với ta ở kiếp trước.

Trước khi c.h.ế.t ở kiếp trước, ta nghe những kẻ hành hạ ta nói rằng vì việc đưa ta vào chùa làm ni cô, lão phu nhân và Tống tướng quân đã cãi nhau một trận lớn, sức khỏe của bà vốn đã không tốt, lần này bị kích động, bà đã đổ bệnh và không còn sống được bao lâu nữa.

Kiếp này, ta nhất định phải bảo vệ bà.

Ta lau nước mắt, nhắm mắt ngủ.

Chừng nào Tống Cẩn Ngọc còn tồn tại, ta sẽ dưỡng đủ tinh thần, sẵn sàng g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta bất cứ lúc nào!

3.

Dưỡng đủ tinh thần, thay đổi y phục, ta dẫn theo người đi tìm Tống Cẩn Ngọc.

Lần này, những gì thuộc về ta, ta sẽ lấy lại tất cả.

Vẫn là nha hoàn áo xanh đó, nàng ta chính là gián điệp mà Tống Cẩn Ngọc cài vào cạnh ta, tên là Thanh Trúc, nhưng ta tạm thời chưa định động đến nàng ta.

"Tiểu thư định đi đâu, hay mang theo nô tỳ cùng đi?"

Ta liếc nhìn nàng:

"Đi đánh nhau, ngươi muốn theo không?"

Thanh Trúc sững lại một chút, rồi cũng theo sau.

Ta dẫn theo người rầm rộ tiến vào viện của Tống Cẩn Ngọc, nha hoàn canh cổng nói phải vào báo trước, ta cười lạnh, một cước đạp tung cánh cửa lớn đang đóng chặt.

Những người dưới đều sợ hãi, chắc chưa từng thấy một tiểu thư nào ngang ngược như ta.

Tống Cẩn Ngọc đang ngồi trong phòng cũng bị dọa sợ, khi bước ra mặt mày đầy hoảng loạn:

"Muội muội, muội muốn làm gì?"

"Làm gì? Đuổi ngươi ra ngoài chứ sao!"

Ta cười đầy ác ý:

"Ngươi làm đại tiểu thư Tống gia đúng là lâu ngày nên đã quên sao, đây là viện của mẫu thân ta, giờ ta đã trở về, đây là của ta, ngươi mau tìm chỗ khác mà ở!"

Mắt Tống Cẩn Ngọc đỏ lên ngay tức khắc:

"Ngươi, ngươi định đuổi ta đi sao?"

"Ta nói còn chưa rõ sao?"

Ta nhìn nàng như nhìn một kẻ ngốc.

"Ta biết muội không thích ta, nhưng lúc đó ta cũng chỉ là đứa trẻ sơ sinh, ta vô tội, ta cũng là nạn nhân."

"Giờ muội đã trở về, ta sẽ không tranh giành gì với muội, nhưng..."

"Câm miệng!"

Ta cắt ngang lời nàng:

"Tống Cẩn Ngọc, ngươi là thứ gì, ta hiểu rõ hơn bất cứ ai trong phủ này. Nạn nhân ư? Nực cười thật! Ngươi đã bao năm qua sống trong viện của mẫu thân ta, hưởng vinh hoa phú quý, cơm áo gấm lụa, cuộc sống sung túc, có nạn nhân nào lại như thế sao? Mẫu thân ngươi đã đánh cắp cuộc đời của ta, nếu không có việc đó, ngươi có khác gì bất cứ nha hoàn nào trong viện này, thậm chí còn không bằng họ. Mẹ nợ, con trả, ngươi còn đóng vai vô tội trước mặt ta làm gì? Hoặc cút đi, hoặc để ta ném ngươi ra ngoài, ngươi tự chọn!"

Từng lời của ta như d.a.o đ.â.m vào tim Tống Cẩn Ngọc, sự nhục nhã và đau đớn hiện rõ trên mặt nàng khiến ta vô cùng khoái chí.

"Sao muội lại nói những lời khó nghe như vậy?"

Nước mắt đã tràn đầy trên khuôn mặt của Tống Cẩn Ngọc. Nếu là nam tử, chắc hẳn đã động lòng trước cảnh này, chỉ tiếc ta là ác quỷ bước ra từ địa ngục.

"Nếu muội không thích ta, cứ nói thẳng là được. Nhưng nếu muốn đuổi ta đi, e rằng không dễ dàng như vậy. Trong phủ này, người làm chủ là phụ thân, chỉ cần phụ thân không lên tiếng, ta sẽ không rời đi!"

"Mặt ngươi thật dày đấy! Ngươi thật sự ngốc hay giả vờ ngốc, ta làm lớn chuyện thế này, ngươi nghĩ phụ thân sẽ không biết sao?"

Ta nhướn mày, nhìn nàng với ánh mắt đầy ẩn ý:

"Tống Cẩn Ngọc, dù gì cũng đã được dạy dỗ như tiểu thư khuê các, để lại chút thể diện cho mình đi. Còn nữa, đừng gọi một tiếng muội muội, hai tiếng muội muội nữa. Mẫu thân ta chỉ có một đứa con gái là ta, ngươi không có chút liên quan nào đến chúng ta!"

"Ta muốn gặp phụ thân, phụ thân sẽ không đồng ý, ngươi không thể cứ thế mà đuổi ta đi!"

"Tại sao ta không thể? Đừng quên ta mới là tiểu thư thật sự của Tống gia!"

Tống Cẩn Ngọc dường như nhận ra thật sự không còn ai đến cứu nàng nữa, nàng hít sâu hai hơi, ngẩng đầu đối diện với ta:

"Cho ta gặp phụ thân một lần nữa."

Ta không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.

Tống Cẩn Ngọc nắm chặt tay:

"Ta chỉ cần gặp phụ thân một lần nữa, xin ngươi."

Ta nhìn nàng một lúc, rồi đột nhiên nở một nụ cười hiền lành:

"Mười cái tát, ta sẽ cho ngươi gặp phụ thân."

Tống Cẩn Ngọc sững sờ, mắt nàng vốn đã đỏ giờ càng đỏ hơn, trong mắt tràn đầy hận thù:

"Ngươi nhất định phải làm nhục ta thế này sao?"

Làm nhục ư?

Nếu đây đã là làm nhục, thì những gì nàng đã làm kiếp trước, nhân danh dạy ta lễ nghi mà đổ nước trà nóng lên đầu ta, thì tính là gì?

"Cơ hội đã cho, muốn hay không tùy ngươi."

4.

Tống Cẩn Ngọc cắn răng, giơ tay lên định tự tát vào mặt mình. Ta ngăn nàng lại, liếc mắt nhìn Thanh Trúc đứng bên cạnh:

"Ngươi làm đi."

Thanh Trúc kinh ngạc, ánh mắt nàng không ngừng di chuyển giữa ta và Tống Cẩn Ngọc:

"Tiểu thư, ta, ta..."

"Nếu ngươi không đánh, thì mười cái tát này ngươi sẽ phải nhận thay, và ngươi cũng không cần ở lại bên cạnh ta nữa."

Cả hai người có lẽ nghĩ ta ngốc không nhận ra điều gì, nhưng Tống Cẩn Ngọc đã khẽ gật đầu với Thanh Trúc ngay trước mặt ta.

Thanh Trúc sững sờ một chút, rồi bước tới trước mặt Tống Cẩn Ngọc, giơ tay lên và bắt đầu tát nàng.

Tiếng "bốp bốp" vang lên khắp tiểu viện, nghe thật là dễ chịu.

Có lẽ sợ ta nghi ngờ, Thanh Trúc không nương tay, sau khi đánh xong, dấu vết của những cái tát trên mặt Tống Cẩn Ngọc hiện rõ ràng, thậm chí có thể thấy được ngón tay dài thon thả, thật nghệ thuật.

"Đã tát xong rồi, ta có thể đi gặp phụ thân chưa?"

"Khoan đã."

Ta chặn đường Tống Cẩn Ngọc, bảo người mang bộ y phục đã chuẩn bị sẵn ném trước mặt nàng:

"Những thứ ngươi đang mặc đều là của Tống phủ, trâm cài đầu ngọc điểm thúy đó là di vật của mẫu thân ta, mặt mũi ngươi lớn đến đâu mà còn muốn mang nó đi? Cởi hết ra cho ta!"

Bao nhiêu tiền của, sao có thể để nàng ta hưởng chứ!

Tống Cẩn Ngọc không phục nhưng cũng biết không thể tranh giành lúc này, nàng hít sâu một hơi, cầm lấy y phục đi vào phòng trong.

Khi nàng thay đồ xong, ta và nàng cùng đi tới thư phòng tìm phụ thân.

Trước khi đi, ta còn dặn dò hạ nhân, những thứ mà Tống Cẩn Ngọc đã dùng qua, trừ di vật của mẫu thân ta, cái gì bán được thì bán, không bán được thì đốt hết.

Còn về cái viện này, phải dọn dẹp sạch sẽ lại một lần nữa, rồi dùng ngải cứu để xông hơi, ta ghét chướng khí!

Lời này Tống Cẩn Ngọc tự nhiên đã nghe thấy, sắc mặt nàng rất khó coi nhưng không nói gì thêm.

Ta cũng chẳng để ý đến phản ứng của nàng, chỉ tò mò xem nàng sẽ nói gì với phụ thân.

Tống tướng quân đang ở trong thư phòng, như ta đoán, ông biết rõ chuyện náo loạn ở hậu viện, và cũng đoán được rằng Tống Cẩn Ngọc sẽ đến tìm ông.

Thậm chí để tránh mặt ta và nàng, ông đã cho mấy tên vệ sĩ đứng ngoài cửa thư phòng, giả vờ mình đang rất bận rộn.

Ta liếc nhìn Tống Cẩn Ngọc:

"Xem ra ngươi đã đánh giá cao vị trí của mình trong lòng phụ thân rồi đấy!"

Tống Cẩn Ngọc cắn răng, bất ngờ quỳ xuống, dập đầu thật mạnh.

"Xin phụ thân gặp con một lần!"

Lại một lần nữa:

"Xin phụ thân gặp con một lần!"

...

Cứ như vậy, nàng đã dập đầu đến hàng chục lần.

Tống Cẩn Ngọc quả thực cố chấp, trán nàng đã đầm đìa máu, vẫn kiên quyết dập đầu, khiến ta đau lòng.

Nghe nói Tống phủ giàu có lắm, sân phủ lát toàn ngọc thạch tốt nhất, lỡ mà làm vỡ thì nàng ta cũng không đền nổi đâu!

Đến khi Tống Cẩn Ngọc dập đầu đến lần thứ ba mươi tám, Tống tướng quân cuối cùng cũng xuất hiện.

Ông giả vờ thở dài một hơi, giọng điệu đầy vẻ bất đắc dĩ:

"Các con đang làm gì vậy?"

Ta liếc nhìn ông, thấy rõ cục ghèn còn chưa kịp lau đi, ông vẫn còn tâm trí lớn lắm.

Dù sao đó cũng là đứa con gái được cưng chiều nhiều năm, bị bắt phải quỳ bên ngoài lâu như vậy mà ông còn ngủ được, có vẻ như cũng không yêu thương gì cho lắm.

Tống Cẩn Ngọc như thể nhìn thấy cứu tinh, nàng không đứng dậy mà dùng cả tay lẫn chân bò tới, trán nàng m.á.u thịt lẫn lộn:

"Phụ thân, con cầu xin người, đừng đuổi con đi!

"Con thề con sẽ không tranh giành gì với tiểu thư. Con biết con có tội, nhưng con thật sự không muốn rời khỏi Tống phủ. Từ khi sinh ra con đã sống ở đây mười lăm năm rồi, con thật sự không nỡ rời đi.

"Con không cần vị trí của tiểu thư Tống phủ, chỉ cầu xin người giữ con lại, xin phụ thân hãy thương xót con!"

Tống Cẩn Ngọc khóc lóc như thể Tống phủ đang có tang.

Cảnh tượng này thật quá thú vị, ta liền ra lệnh cho người mang ít bánh điểm tâm đến, vừa ăn vừa thưởng thức màn diễn của nàng.

Tống tướng quân lâm vào cảnh khó xử, ánh mắt cầu cứu quay sang ta:

"Vi Lan, con nghĩ sao?"

Ta nuốt xong miếng bánh:

"Phụ thân, con đã nói rồi, nàng muốn ở lại cũng được, nhưng trước tiên phải quỳ xuống tự tát mình một trăm cái, sau đó thay y phục nha hoàn và ra hậu viện lo việc dọn dẹp nhà xí."

5.

Tống tướng quân liếc nhìn Tống Cẩn Ngọc đang quỳ trên mặt đất, trong lòng có chút không đành, định mở miệng nói, nhưng ta cười và cảnh báo:

"Phụ thân, so với mẫu thân nàng ta, con đã rất khoan dung với Tống Cẩn Ngọc rồi."

Tống tướng quân không nói thêm gì nữa.

Ta quay mắt nhìn Tống Cẩn Ngọc:

"Muốn ở lại hay không, tùy ngươi."

Ánh mắt Tống Cẩn Ngọc nhìn ta như tẩm độc, đầy oán hận xen lẫn không cam lòng, nhưng cuối cùng nàng vẫn phải đồng ý.

Ta biết nàng đang chờ, vì ta cũng đang chờ. Chúng ta đều chờ một người.

Khác biệt là, nàng chờ vị huynh trưởng tốt của mình trở về để làm chủ cho nàng, còn ta thì chờ huynh trưởng của nàng trở về để ta trừng trị hắn!

Đám hạ nhân trong phủ đều tinh mắt, nhìn ra được ta không ưa nàng, cũng nhận ra tổ mẫu và phụ thân sẽ không đứng ra bảo vệ nàng, mà bản thân Tống Cẩn Ngọc vốn không phải loại chủ tử lương thiện. Giờ đây nàng rơi vào tình cảnh này, tự nhiên bị người ta hết sức bắt nạt.

Khi Thanh Trúc báo cáo với ta, ta đang nằm trên ghế quý phi, thưởng thức nho.

"Nàng ta đã chọn ở lại, thì hậu quả cũng phải tự chịu. Nhưng mà..."

Ta đột ngột chuyển giọng, nhìn Thanh Trúc với vẻ trêu đùa:

"Dù nàng ta ra nông nỗi này, ngươi vẫn còn muốn trung thành với nàng ta sao?"

Thanh Trúc sợ hãi đến mặt mày trắng bệch, lập tức quỳ xuống:

"Thanh Trúc không dám."

"Ngươi có dám hay không, ta không quan tâm."

Ta đứng dậy, tiến đến gần nàng, vỗ vỗ lên vai nàng:

"Hôm nay trời đẹp, gọi vài tên vệ sĩ trong phủ, theo ta ra ngoài dạo một vòng."

Ta dẫn theo Thanh Trúc đến con phố sầm uất nhất kinh thành, nơi này là hồi môn của mẫu thân ta, tức là tất cả các cửa tiệm trên phố đều thuộc về ta.

Ta đi từ cửa tiệm này sang cửa tiệm khác, ấn tín chứng tỏ thân phận của ta, phần lớn bọn họ đều cung kính, nhưng cũng có ngoại lệ.

Thanh Trúc cẩn trọng hỏi:

"Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy người như đang tìm ai đó."

"Ngươi thật thông minh."

Ta nhìn người đàn ông đang nằm trên ghế tre ngoài cửa tửu lâu, nheo mắt lại.

Cuối cùng cũng tìm thấy rồi, nếu ta không nhầm, người này chính là cậu ruột của Tống Cẩn Ngọc, tên là Chu Nhị. Kiếp trước những kẻ bắt nạt ta ở miếu hoang đều là do hắn tìm đến.

Đây là tửu lâu sinh lợi nhất trong số tài sản của mẫu thân ta, Tống Cẩn Ngọc ngu ngốc kia lại giao cho kẻ tham lam vô sỉ như hắn quản lý, mỗi năm chỉ lấy về chưa đến một phần mười số bạc, vậy mà còn đắc ý không để lọt tài sản vào tay người ngoài.

Ta dẫn người bước vào, đưa ra ấn tín và yêu cầu xem sổ sách.

Tên tiểu nhị rất lanh lợi, nhanh chóng ra ngoài gọi Chu Nhị vào.

Kẻ này, mình mặc gấm vóc, thân hình phì nộn vì ăn uống quá độ, chỉ đi mấy bước mà mồ hôi đã tuôn như suối.

"Ngươi là ai? Đây là sản nghiệp của tiểu thư Tống phủ, sao ngươi muốn kiểm tra là có thể kiểm tra?"

Tên ngu ngốc này đã quen thói kiêu ngạo, thậm chí còn dám buông lời đe dọa sẽ khiến Tống tướng quân tống ta vào ngục.

Chỉ một ánh mắt của ta, vệ sĩ đã ngay lập tức đá cho hắn một cú:

"Ngươi mù à? Đây là tiểu thư duy nhất của Tống phủ chúng ta, kẻ giả mạo trước đây giờ đã phải đi dọn nhà xí ở hậu viện rồi!"

Chu Nhị ngơ ngác, với cái đầu óc chậm chạp của hắn, chắc khó mà hiểu nổi chuyện này phức tạp đến vậy.

Ta cũng không muốn phí lời với hắn, cẩn thận xem xét sổ sách, suýt chút nữa bật cười vì tức giận!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #cổtrang