Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

1.

Ngày Chu Đình Án đến tặng lễ hỏi, cha ta suýt ngất xỉu trên rương cưới.

"Lão phu không ngờ rằng, đứa con gái hỗn láo của lão phu lại có người muốn cưới, thật là tổ tiên trên trời linh thiên phù hộ mà."

Ông lập tức quỳ xuống, hướng về phía Phật đường lạy ba lạy thật mạnh, rồi nghiêm trang cúi đầu thật sâu với gia nô của Vương phủ đến tặng lễ: "Làm phiền chư vị về báo với Vương gia, chỉ cần Vương gia đồng ý cưới tiểu nữ nhà ta, lễ hỏi không cần một xu, lão phu còn tặng thêm mười vạn lượng bạc trắng."

Lời này vừa nói ra, trưởng tỷ trà xanh Giang Dư Hoà liền khóc nức nở, vừa khóc vừa nói: "Cha, cha hồ đồ rồi sao, cả đời cha kiếm được bao nhiêu bạc, đều tặng hết cho Giang Thanh, sau này con gái xuất giá, cha lấy xương cốt già nua của cha để làm sính lễ cho con sao?"

Ông tát một cái vào mặt Giang Dư Hoà, mắng tới nước bọt văng tung tóe: "Lão phu một đời thanh minh liêm chính, sao lại dạy ra đứa con gái tham lam giàu sang phú quý như ngươi, muội muội của ngươi tính tình ngang ngược, để lại sớm muộn gì cũng là tai họa, ngươi tranh giành với nó làm gì? Còn nói nữa, lão phu hôm nay đánh chết ngươi!"

Giang Dư Hoà mềm nhũn ngã xuống đất, lấy khăn che mặt, suýt ngất xỉu: "Cha, cha đây là muốn ép nữ nhi chết mới vừa lòng..."

Ông đá một cái, miệng chửi rủa: "Nếu ngươi không phải là nữ nhi thân sinh của lão phu, lão phu đã sớm cầu xin Hoàng thượng ban chết cho ngươi, cả ngày chỉ biết quyến rũ đàn ông, không phải là Vương gia què chân thì cũng là ngã vào lòng Thế tử, thế mà không có một ai coi trọng ngươi, còn không bằng muội muội của ngươi... Lão phu sao lại sinh ra hai đứa con gái như các ngươi... Quả thật là tạo nghiệt!"

Trong sân tiếng khóc vang lên không ngớt, gia nô của Vương phủ đến tặng lễ xấu hổ đến mức muốn đào hố chui xuống.

Ta hừ lạnh một tiếng, rút roi da nhỏ ra, quất một roi vào rương cưới, những thỏi vàng ròng rơi loảng xoảng xuống đất.

Giang Dư Hoà mắt trợn tròn, vung khăn tay lên, giọng điệu nũng nịu:

"Thanh Nhi, nếu muội muốn đánh thì đánh cha đi, hắn ta da dày thịt béo chịu đòn tốt lắm, tỷ tỷ còn trông cậy vào thân thể mềm mại này của mình để tìm cho muội một tỷ phu tốt, có thể bảo vệ muội..."

Giang Dư Hoà từ dưới dưới đất lồm cồm bò dậy, nhặt một thỏi vàng lên đưa lên miệng cắn mạnh, thấy là thật, liền nhét một nắm vào lòng, cũng không sợ cấn ngực.

Ta bước qua rương, đi về phía gia nô.

"Về nói với Vương gia của các ngươi, tiểu thư ta không thích những thứ phàm tục này, nếu hắn thực sự có thành ý thì hãy giành lấy ngai vàng rồi quay lại!"

Gia nô sợ đến run rẩy, mãi không thể thốt nên lời, vẫn là cha ta phản ứng nhanh hơn, trợn mắt, ngất xỉu.

2

Cha ta Giang Chính là ngôn quan của Tây Hải quốc, chính trực không sợ cường quyền.

Nếu ông dám nói mình trung quân ái quốc đứng thứ hai thì Tây Hải quốc này tuyệt đối không tìm ra người đứng thứ nhất.

Nhưng không may, hai nữ nhi thân sinh của ông đều không phải là đèn cạn dầu.

Đại nữ nhi Giang Dư Hoà là trà xanh nổi tiếng kinh thành, hễ là con cháu quan lại từ tam phẩm trở lên, không có ai là tỷ ấy chưa từng trêu chọc, bởi tỷ ấy quá đẹp nên những nam nhân đó đều quỳ dưới váy của tỷ ấy nhưng vì danh tiếngkhông tốt nên vẫn chưa có ai đến cầu hôn.

Còn ta, quá ngỗ ngược, từ nhỏ đã có tính phản nghịch, tỷ tỷ ta phóng đãng, ta muốn khuyên tỷ ấy hoàn lương, còn cha ta trung quân ái quốc, ta lại muốn thấy ông tạo phản lật đổ triều đình.

Từ nhỏ đến lớn, để giúp cha ta có thêm chút chí khí, ta không biết đã xúi giục ông bao nhiêu lần nhân lúc được sủng ái, đâm chết tiểu hoàng đế, chúng ta tự xưng đế.

Nhưng cha ta bảo thủ đến cực điểm, cả đời chỉ mong ước được đâm đầu chết ở đại điện để lưu danh muôn thuở.

Đạo khác nhau, không thể cùng mưu tính, cho nên tình cảm cha con chúng ta rất nhạt nhẽo.

Nói đến nhiếp chính vương Chu Đình Án, cũng không phải là người tầm thường, ba tuổi đã biết đọc biết viết, bốn tuổi mất mẹ, năm tuổi bị thái hậu ngược đãi suýt không qua khỏi, sáu tuổi bị tiên hoàng đẩy xuống hồ suýt chết đuối, bảy tuổi bị ép rời kinh đô đến nước Tây Lương bên cạnh làm con tin, chịu đủ mọi nhục nhã, mười lăm tuổi trở về kinh đô giết tiên hoàng, đưa đệ đệ lên ngôi, ngồi trên vị trí nhiếp chính vương đã mười mấy năm.

Đối với những gì hắn ta phải trải qua, ta rất đồng cảm nhưng đối với những việc hắn ta làm, ta thật không thể hiểu nổi.

Đã có năng lực để lật đổ triều đình, tại sao lại cam chịu ở vị trí phụ trợ nhỏ bé?

Ta không hiểu.

Vì vậy, ta cách ba bữa lại chạy đến Vương phủ một lần để bàn bạc với hắn ta về đại kế lên ngôi.

Mỗi lần ta đến đều hứng thú bừng bừng, còn Chu Đình Án lại nằm trên giường, chống đầu nhìn ta, dáng vẻ lười biếng như một gã tàn phế.

Đợi đến khi ta phân tích xong mọi điều kiện thuận lợi, hắn ta liền sai người mang lên một đĩa bánh hoa quế, bánh hoa quế vào bụng, hắn ta liền từ từ mở miệng: "Tiễn khách."

Cứ như vậy ba lần, ta không còn hứng thú với hắn ta nữa.

Một kẻ nhu nhược chỉ biết đến bánh hoa quế, ta phí thời gian với hắn ta làm gì?

3

Ta không để tâm nhưng tỷ tỷ trà xanh của ta lại để tâm.

Giang Dư Hoà là một trà xanh rất quyết đoán, hễ là người tỷ ấy để mắt đến, chỉ cho ba cơ hội.

Lần đầu tiên, vừa muốn vừa không, lần thứ hai, khuyên bảo tử tế, lần thứ ba, cưỡng ép.

Theo thông lệ, thông thường nam tử chỉ cần lần đầu tiên là tự nguyện mắc câu, số nam tử có thể khiến tỷ ấy khuyên bảo tử tế thực sự rất ít, huống chi là cưỡng ép, thế mà Chu Đình Án lại là người như vậy.

Lần đầu tiên, Giang Dư Hoà tình cờ ngã vào lòng hắn ta, cảnh tượng trước ngực vô cùng đẹp đẽ, gọi là một chói mắt, kết quả là Chu Đình Án không hề lay động, đá tỷ ấy bay đi, đao bay xé gió, giận dữ quát: "Ngươi có tin bổn vương bămngươi ra không?"

Lần thứ hai, Giang Dư Hoà tiếp tục cố gắng, khóc lóc thảm thiết đến cửa, khóc thút thít hai canh giờ, kể lể tình yêu nồng cháy của tỷ ấy dành cho Chu Đình Án.

Lần này Chu Đình Án không động đao, có lẽ là lần đầu tiên trong đời nghe quý nữ tỏ tình, lòng trào dâng cảm xúc, chỉ vung tay, hàng chục ám vệ bay ra, mỗi người một cước, vừa vặn đá Giang Dư Hoà ra khỏi Vương phủ.

Lần thứ ba, Giang Dư Hoà phát điên, nguyên ba gói thôi tình tán, là cái lượng có thể khiến mười con trâu đực trưởng thành không ngủ không nghỉ quậy phá cả đêm, tỷ ấy đổ hết vào một bát cháo đặc, rắc thêm chút đường hoa quế rồi theo bữa tối dâng lên bàn.

Chuyện Chu Đình Án thích hoa quế cũng không phải là bí mật, đầu bếp trong phủ cũng thường dùng để nấu ăn, Chu Đình Án không nghĩ ngợi gì, uống hết thôi tình tán không còn một giọt.

Giang Dư Hoà mừng rỡ, cởi sạch sẽ rồi nằm lên giường của Chu Đình Án, chỉ chờ chuyện thành, yên tâm ngồi lên vị trí Vương phi.

Ai ngờ, dược cho quá nhiều, Chu Đình Án lập tức ngửa mặt lên trời phun ra ba thăng máu, cầm đao định giết tỷ ấy.

Ta vốn đang trốn trong bóng tối xem náo nhiệt, thấy hắn ta động chân thật, sợ hắn ta thật sự băm chết Giang Dư Hoà, mới cầm roi đi ra, Giang Dư Hoà y phục còn chưa kịp mặc đàng hoàng đã trèo tường bỏ chạy, lúc trèo qua tường thành, mông bị cào rách một đường, đau đến nỗi khóc suốt dọc đường.

Ta đánh nhau với Chu Đình Án suốt một đêm, mò mẫm trong Vương phủ, nhảy nhót lung tung, đánh đấm hơn ba nghìn hiệp mới miễn cưỡng dập tắt được ngọn lửa tà râm trong người Chu Đình Án.

Ngày hôm sau ra khỏi phủ, trời quang mây tạnh, trước mặt mọi người, chân ta mềm nhũn ngã xuống đất.

Trong kinh đồn đại khắp nơi, nhiếp chính vương thân khỏe như trâu, làm Giang nhị tiểu thư suýt chết trên giường.

Mẹ bà cái lũ điêu dân này!

4

Ta dẫn Giang Dư Hoà ra ngoài dạo chơi, đi khắp các phố.

Điểm dừng chân đầu tiên, chúng ta đến sòng bạc, Giang Dư Hoà đối mặt với những tay cờ gian lận, vung ngực ra khiêu khích, khiến cho mấy lão già hơn bốn mươi tuổi đó rung động, đến cả gian lận cũng quên mất, chỉ trong một thời gian ngắn, ta đã kiếm được đầy túi đầy bồn.

Tiếp theo, chúng ta đến lầu xanh, ta gọi một nhóm tiểu quan đến đàn ca, Giang Dư Hoà thì hết tỷ tỷ lại muội muội, lừa gạt họ dạy cho tỷ ấy trò quyến rũ nam nhân đang thịnh hành nhất ở kinh thành.

Rượu qua ba tuần, Chu Đình Án xuất hiện.

"Thật khéo, Vương gia cũng đến đây chơi à."

Ta đã hơi say, hoàn toàn không để ý đến vẻ giận dữ trên mặt người nam nhân này, nâng ly từ xa, mời hắn ta cùng uống.

Nhưng Chu Đình Án không phải là người tốt tính dịu dàng, hắn ta vung thanh đao dài hai mét xuống bàn, rượu trong ly bắn tung tóe, các tiểu tỷ tỷ ôm đàn nhanh chóng rời đi.

Đặc biệt là Giang Dư Hoà, vừa nhấc váy lên đã chui xuống gầm giường, chớp mắt chỉ còn lại một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Chu Đình Án, trong mắt có sự tủi nhục, có sự không cam lòng, có sự ngưỡng mộ, nói tóm lại là một nùi cảm xúc phức tạp.

Thật vô dụng.

"Bản vương nghe nói, ngươi chê sính lễ ít."

Ta ngửa đầu uống cạn một ly, lần đầu tiên trong đời đánh giá ngoại hình của Chu Đình Án.

Mặc dù người này thời thơ ấu sống khá bi thảm nhưng dù sao cũng là hậu duệ hoàng tộc, trên người mang theo sự uy nghiêm cùng bá khí bẩm sinh, trông cũng rất kiêu ngạo.

Da trắng lạnh, đôi mắt sắc bén.

Trong kinh thành, có thể coi là dung mạo mười phần nam tính.

Chu Đình Án ngồi xuống một cách thô lỗ, đôi lông mày anh tuấn dựng đứng.

"Giang Thanh Dã, đó là số lương bổng mà cha ngươi ba đời cũng không kiếm được, ngươi lại còn chê ít?"

Ta giơ ngón tay ra lắc lắc, ợ một cái.

"Lời này sai rồi! Theo tính cách bảo thủ của cha ta, số tiền này, tám đời hắn ta cũng không kiếm được."

Chu Đình Án bật cười.

"Ngươi cũng biết."

Ta đương nhiên biết, nếu Giang Chính có chí khí như vậy thì giờ này ta đã là công chúa rồi!

"Giang Thanh Dã, ngươi không cần viện cớ thoái thác, ngày đó nói gả cho bản vương, cũng là do chính miệng ngươi nói, nếu ngươi hối hận, bản vương sẽ lập tức bao vây Giang phủ, băm cái thứ mà tỷ tỷ ngươi suốt ngày thích đi khoe mẽ của ngươi, xem sau này tỷ ấy còn dám làm loạn ở kinh thành không."

Ta liếc mắt xuống gầm giường, thấy Giang Dư Hoà run rẩy ôm chặt ngực mình, kéo mạnh xuống, trong mắt chỉ còn lại những giọt nước mắt tủi nhục.

Tấm màn sa trong phòng bị gió nhẹ thổi qua, khẽ lay động.

Ta vịn bàn đứng dậy, lảo đảo đi đến trước mặt Chu Đình Án, hắn ta cao lớn hơn ta rất nhiều, thân hình vạm vỡ, ta giơ tay nắm lấy vạt áo hắn ta, mắt nhắm hờ.

"Vương gia thật sự muốn cưới ta?"

Chu Đình Án cúi mắt nhìn ta, ánh mắt đen láy.

"Nếu không thì sao?"

"Vương gia thích gì ở ta?"

Nếu ta nhớ không nhầm, ta đã gặp Chu Đình Án vài lần.

Nhưng mỗi lần gặp nhau ngoài việc bàn bạc đại sự lật đổ triều đình thì dường như không còn lời nào khác, đừng nói đến tình cảm, nếu không phải đám gia đinh hơn trăm người đi theo hắn ta đủ khoa trương, chỉ sợ gặp trên phố, ta cũng không nhận ra hắn ta trông như thế nào.

Vậy nên, hắn ta thích gì ở ta? Thích đến mức bỏ qua Giang Dư Hoà, một đại mỹ nhân như vậy, mà cưới ta?

Chu Đình Án mắt sáng rực, mày giãn ra, vẻ mặt hồi tưởng.

"Bản vương lớn đến thế này, chưa từng bị nữ nhân nào đánh sướng tay như vậy!"

Ồ, ra là thích bị đánh.

5

Ngày gả vào Vương phủ được chọn rất tùy ý.

Một người cưới không để tâm, một người gả không có tình cảm.

Vì vậy, ngày cưới được chọn rất bình thường.

Phải nói rằng sự khác biệt duy nhất là Giang Dư Hoà khóc như chưa từng được khóc.

"Cái tên thất phu khốn nạn thích đánh người này, ngực to như vậy mà hắn không thích, hắn có còn là nam nhân không!"

Ta vừa mặc áo cưới, vừa tranh thủ vỗ vai an ủi tỷ ấy.

"Yên tâm đi, hắn là nam nhân đại trượng phu đích thực!"

Thấy ta ra hiệu bằng tay, Giang Dư Hoà khóc dữ dội hơn, đánh đánh vào bộ ngực lớn của mình, sau đó lắc mạnh.

"Đều tại nó không có tiền đồ, đều tại nó không có tiền đồ..."

... Cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho nó không có tiền đồ.

So với sự lạnh lẽo của Giang phủ, Nhiếp chính vương phủ náo nhiệt hơn nhiều.

Dù sao Chu Đình Án cũng mang danh nhiếp chính vương, các triều thần trong kinh không có lý do gì không đến, không chỉ bách quan đến, mà cả tiểu hoàng đế cũng đến.

Tiểu hoàng đế tên là Chu Đệ, ba tuổi được Chu Đình Án xách gáy lên ngôi, hành hạ mười hai năm, năm nay vừa tròn mười lăm tuổi.

Chu Đệ là người được sủng ái nhất trong số những đứa con của tiên hoàng, nếu không có chuyện Chu Đình Án giết cha, cả đời này của nhóc ấy chỉ là một người không được ai để mắt đến, cho nên tiểu hoàng đế đối với Chu Đình Án – vị hoàng huynh này rất kính trọng.

Từ khi nhìn thấy Chu Đình Án, đôi mắt của Chu Đệ đã dính chặt vào người hắn ta như tơ, rõ ràng nhóc ấy mới là hoàng đế, lẽ ra Chu Đình Án phải dâng trà nhưng tiểu hoàng đế này lại tự hạ mình, dâng trà cho Chu Đình Án.

Sắc mặt Chu Đình Án lập tức không tốt, quát khẽ: "Bách quan đều ở đây, hoàng thượng làm vậy là tự hạ thấp mình sao?"

Nhưng Chu Đệ vẫn cười tươi như hoa: "Hôm nay là ngày đại hôn của hoàng huynh, huynh trưởng như cha, chén trà này, hoàng huynh đáng được uống."

Sắc mặt Chu Đình Án dịu đi đôi chút, dù sao cũng là do mình nuôi lớn, khi nhìn tiểu hoàng đế, ánh mắt cũng dịu dàng hơn một chút.

Nhưng ta lại cười lạnh trong lòng, nhìn chằm chằm vào cổ của tiểu hoàng đế, nghĩ rằng mình cần dùng bao nhiêu sức để bẻ gãy cổ thằng nhóc đó đây.

6

Đêm xuống, trong phòng tân hôn nến đỏ lay động.

Chu Đình Án say khướt bước vào phòng, đuổi hết nha hoàn với ma ma đi, dùng cây đao dài hai thước của mình vén khăn đỏ của ta lên.

"Đêm nay, nàng rất đẹp."

Ta lau đi lớp son môi dính trên miệng, kéo Chu Đình Án một cái, hắn ngã xuống bên cạnh ta, đầu vừa vặn tựa vào vai ta.

"Vương gia, đây là bản đồ bố phòng binh mã Lũng Nam, người của ngài có đủ để đánh úp không?"

Ngọn nến bị gió thổi lay động, hình ảnh phản chiếu trên bản đồ cũng lay động theo, Chu Đình Án đè lên vai ta, nhìn bản đồ hồi lâu không nói gì, mãi sau mới mở miệng:

"Nàng nghiêm túc sao?"

Ta thấy mũ phượng trên đầu quá nặng, tiện tay rút mấy cây trâm, đặt mũ phượng lên bàn, quay đầu nhìn Chu Đình Án.

"Vương gia ở Tây Lương quốc tám năm, nếu không có tổ phụ ta giúp đỡ, vương gia đã sớm chết ở Tây Lương rồi, chúng ta là người thông minh, không nói bóng gió, so với việc Tây Hải đối xử bạc bẽo, bức hại vương gia, chẳng lẽ vương gia không muốn rửa sạch mối nhục năm xưa sao?"

"Bây giờ tiểu hoàng đế ngày càng lớn mạnh, thái hậu thân thể khỏe mạnh lại có Hầu gia Lũng Nam làm chỗ dựa, vương gia mang tiếng giết cha, chỉ có thể chịu khuất phục ở ngôi vị nhiếp chính, chỉ là cái gọi là nhiếp chính này, lúc hoàng đế còn nhỏ thì tạm chấp nhận được, đợi đến khi hoàng đế trưởng thành, trong triều còn có chỗ đứng cho vương gia không? Bách quan trong triều tuy không nói ra nhưng sau lưng ai mà không thầm mắng vương gia là kẻ giết cha giết vua? Một khi tiểu hoàng đế nắm đại quyền, người đầu tiên phải trừ khử, chính là người huynh đệ ruột đã phò tá hắn ta mười mấy năm này."

Ta nâng cằm Chu Đình Án lên, khóe môi nở nụ cười: "Vương gia, ngài cam tâm sao?"

Ánh mắt Chu Đình Án sâu thẳm, mặc cho ta nâng cằm, giọng nói khàn khàn vì say rượu: "Giang Thanh Dã, nàng còn gan dạ hơn cả đích tỷ của nàng."

"Vương gia có hối hận không? Cưới Giang Dư Hoà, vương gia ngày ngày có thể ăn chơi trác táng, ca múa thăng bình, cưới ta, chỉ sợ sau này vương gia phải ngày đêm lo lắng."

Chu Đình Án cong môi cười, ngón giữa vuốt ve má ta, xoa đi xoa lại: "Như vậy mới thú vị, không phải sao?"

7

Ngày hôm sau, ta ôm eo mình đấm mạnh vào giường.

Đêm qua nghĩ rằng, dù sao sau này cũng là đồng minh, trước tiên cho hắn chút ngọt ngào nhưng không ngờ, gã nam nhân này lần đầu tiên được nếm mùi, vậy mà lại giày vò ta suốt cả một đêm.

Nếu không phải ta từ nhỏ đã tập võ, thân thể cường tráng, chỉ với sức lực như trâu như bò của hắn, chỉ sợ chưa đến nửa đêm đã theo ta mẹ chầu trời rồi.

Nghĩ đến đại nghiệp mưu phản của ta, ta đứng dậy mặc y phục, tập đứng tấn vững vàng, dùng sức vận động eo mình.

Hây! Lại là một ngày phấn đấu không ngừng.

Sân của vương phủ rất lớn, sân đối diện với cửa phủ còn lớn hơn, trước đây lúc đánh nhau với Chu Đình Án, ta đã phát hiện ra nơi đó có rất nhiều vũ khí, hôm nay mới phát hiện ra, đó chính là trường tập của vương phủ.

Quân lính trong phủ xếp hàng theo đội hình, giờ đang luyện tập theo sự chỉ huy của thị vệ thân cận Tiểu Thất của Chu Đình Án, ta khoanh tay nhìn một lúc, thấy lực đạo này không đủ mạnh.

"Làm gì vậy, đùa giỡn à? Đứng tấn rồi chọc chọc thương dài là luyện võ rồi à?"

Tiểu Thất thấy ta, rất biết nịnh nọt chạy tới: "Ha, Giang nhị tiểu thư dậy rồi ạ, ôi, nhìn cái miệng này của ta, vương phi tỉnh rồi ạ."

"Hôm qua người ngủ có ngon không? Có quen không? Nếu có chỗ nào không vừa ý, chắc chắn phải nói cho thuộc hạ biết, thuộc hạ chắc chắn sẽ sắp xếp cho ngài chu toàn."

Ta không trả lời, tiện tay rút roi đeo sau lưng, không nói hai lời liền đánh vào đám lính trong phủ.

Những tên lính trong phủ này tuy đông, đánh nhau thì được nhưng đánh đơn thì kém, không có tên nào dám đỡ roi.

"Nếu hôm nay các ngươi không dốc hết sức, đừng trách ta đây không khách sáo!"

"Á!"

"Á!"

"Á!!!"

Nửa canh giờ sau, nhìn đám lính nằm ngổn ngang trên đất, ta rất không hài lòng.

Bởi vậy Chu Đình Án mới không dám tạo phản, nuôi một đám phế vật như vậy, đến bao giờ hắn mới có thể lên ngôi?

"Từ ngày mai trở đi, lúc bình minh các ngươi sẽ phải luyện công ở đây, ta ba ngày kiểm tra một lần, hai lần liên tiếp không tiến bộ thì cút khỏi vương phủ!"

Ta càng nghĩ càng tức, giơ tay bẻ gãy cây cổ thụ to bằng cánh tay ở giữa phủ, quay người đi ra khỏi phủ.

Tiểu Thất há hốc mồm nhìn ta, chân run lẩy bẩy.

Sau đó có tin đồn ở kinh thành, đêm tân hôn của nhiếp chính vương có vẻ có tâm mà không có lực, Giang nhị tiểu thư muốn mà không được, trút giận lên đám thị vệ trong phủ...

Cái đám điêu dân này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #cổtrang