Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Ngoại truyện 1: Đại tiểu thư

1.

Mẫu thân vốn muốn ta chọn một nha hoàn trạc tuổi ta, lớn hơn ta vài tuổi cũng được, tốt nhất là dung mạo đoan chính, đưa về nhà chồng cũng coi như là thiếp có gốc gác rõ ràng.

Nhưng cuối cùng ta lại chọn một nha hoàn nhỏ hơn ta bốn tuổi, chỉ vì ta thấy nàng rất thú vị.

Nàng quả thật rất hợp ý ta, những trò tinh quái của ta nàng đều hiểu ý.

Vậy thì những việc mà nha hoàn bình thường không làm được thì có gì quan trọng chứ?

Những nha hoàn khác còn chẳng biết trèo tường hay b.ắ.n ná nữa là!

Ta vẫn luôn coi Hỉ Nhi như một món đồ chơi, cho rằng sự mới lạ rồi cũng sẽ qua đi.

Nhưng ta quên mất, chỉ cần là người thì đều có trái tim, ta đã để tâm đến nha hoàn nhỏ này.

Có lẽ là nhận ra thái độ của ta đối với nàng đã thay đổi, nha hoàn nhỏ càng ngày càng nghĩ ra nhiều cách để dỗ ta vui.

Ca ca vẫn luôn nói Hỉ Nhi là cái đuôi nhỏ của ta, nếu ta không vui thì cái đuôi này sẽ ủ rũ.

2.

Ta cũng biết mình có chút tính tiểu thư, những người hầu trong phủ đều biết ta là một chủ tử khó hầu hạ nhưng viện của ta có nhiều ơn lộc nhất. Làm nhiều hưởng nhiều, muốn kiếm tiền thì phải có chút giác ngộ chứ!

Huống hồ những chủ tử ngoài mặt hiền lành, sau lưng lại không biết có sở thích biến thái gì.

Có một thời gian ta mê truyện, Hỉ Nhi liền trèo tường đi mua cho ta, để chọn được truyện có nội dung thú vị, Hỉ Nhi bắt đầu học chữ, sau này đọc sách còn có thể đọc mười hàng một lúc, ngay cả ta cũng phải hổ thẹn không bằng.

Vì Hỉ Nhi nhỏ tuổi hơn ta, nàng không hiểu những câu chuyện tình yêu, chỉ thích những câu chuyện thị phi và truyền thuyết về ma quỷ.

Vì vậy ta ít khi nói với nàng về chuyện hôn nhân, theo ta thấy đó chỉ là canh bạc của đời con gái, ngoài việc hy sinh những cô nương tuổi xuân thì cả hai bên đều không mất mát gì.

Một ngày nào đó, ta cũng sẽ trở thành một món cược, chỉ là lần cược này đẹp hơn, đắt hơn, tính tình tệ hơn.

Ta là người có lòng chiếm hữu rất mạnh, căn bản không muốn chia sẻ những thứ ta yêu thích với người khác. Những thứ người khác đã chạm vào ta đều không muốn nữa. Chồng là thứ duy nhất ta miễn cưỡng cho phép người khác thèm muốn, là chính thất phu nhân thì ta phải rộng lượng một chút chứ!

Nhưng sau đó khi phải đi làm trắc phi cho Thành Vương, thật ra ta cũng không quá khó chấp nhận. Nhưng từ nhỏ ta ăn mặc dùng đồ đều so với những tiểu thư khác, giờ phải gả chồng lại thấp hơn người ta cả đời, ta tức đến ngứa răng.

Đều tại Thành Vương, nhất quyết phải cưới ta.

Đúng vậy, mọi người đều cho rằng là phụ thân ta muốn dựa vào Thành Vương, thực ra là Thành Vương nhất quyết kéo phụ thân ta xuống nước.

Một hôm ca ca đột nhiên ban phát lòng tốt muốn dẫn ta đi cưỡi ngựa, ta biết rằng có chuyện bất thường ắt có yêu quái.

Cũng phải nói tên Thành Vương tiểu tử này khá đẹp trai nhưng nhìn trông như cười mà lại không cười thì rất đáng đấm.

Sau hôm đó Thành Vương luôn hẹn ta ra ngoài, mẫu thân ta nói hoa mỹ là bồi dưỡng tình cảm nhưng nói thật ta căn bản không phải là cô nương thích uống trà làm thơ, tình cảm còn chưa bồi dưỡng được thì ta sắp phát điên rồi.

Ta hỏi thẳng hắn: "Cuối cùng ngươi có cưới ta không?"

Tai hắn đột nhiên đỏ lên, mặc dù trên mặt vẫn không có biểu cảm gì nhưng hắn vẫn kiên định nói: "Cưới."

"Tuyệt, chuẩn bị đến nhà cầu hôn thôi!"

Sau đó hôn lễ của ta và Thành Vương được chuẩn bị ráo riết.

3.

Ngày cưới, Hỉ Nhi lén nói với ta không biết từ đâu lại có thêm hai người nữa, ta được kiệu tám người khiêng vào cửa, Vương gia nhìn thấy cũng không nói gì.

Đương nhiên, đó là do ta bỏ tiền thuê. Huống hồ, nhìn thấy thì sao.

Vì là vào từ cửa hông nên ta cũng không cần hành lễ bái đường, nghĩ theo hướng tốt thì các nương nương trong cung cũng không hành lễ này.

Nhưng ta vẫn có chút thất vọng, dù sao thì trong truyện đều viết rất náo nhiệt.

Nhấc khăn che mặt, uống xong rượu hợp cẩn thì coi như lễ thành, các nha hoàn bà tử hành lễ rồi lui xuống.

"Phu thê giao bái! Đưa vào động phòng!"

Hỉ Nhi đột nhiên hét lên một tiếng khiến ta và Thành Vương sửng sốt, ta phản ứng trước rồi cười.

Sao lại còn có kiểu nhiều năm sau mới nói tiếp thế này.

Bà mối vội vàng kéo Hỉ Nhi lại rồi đóng cửa.

Để xoa dịu bầu không khí, Thành Vương khen ta hôm nay đẹp hơn mọi ngày.

Ta nói hắn uống say rồi, ngày nào ta cũng xinh đẹp như hoa, ngay cả khi tắt đèn cũng vậy.

Thành Vương nâng mặt ta muốn đưa bầu không khí trở lại mập mờ nhưng hắn vừa ngồi xuống đã "Ối" một tiếng.

Ta nhìn kỹ thì thấy một cây kim thêu và một đường chỉ khâu ngoằn ngoèo như con giun, ta đoán là Hỉ Nhi đã làm rơi kim rồi khâu lại.

Sau đó ta cười càng vui hơn, Thành Vương ở một bên vừa tức giận vừa bất lực.

Nếu chuyện này xảy ra với ta, lúc này ta chắc chắn phải tìm thủ phạm để trút giận, để che giấu sự thật ta đành đứng dậy đẩy Thành Vương ngã xuống giường.

Hỉ Nhi, tiểu thư nhà ngươi vì ngươi mà hi sinh rồi đấy.

4.

Cuộc sống ở Vương phủ Thành Vương cũng giống như cuộc sống của ta ở tướng phủ, chỉ cần không phải ngày ngủ với Vương gia là có thể trèo tường ra ngoài.

Có lẽ là phát hiện ta hay chạy ra ngoài, Vương gia bắt đầu đến viện của ta ăn cơm hàng ngày.

Có thể không ngủ nhưng chắc chắn phải ăn cơm.

Vương gia không chỉ ăn nhiều mà còn ăn không nói. Ta hiểu mà, lại là quy tắc ăn không nói ngủ không nói.

Một hai lần ta có thể cắm đầu ăn cơm nhưng lâu dần ta không chịu được, bắt đầu nói chuyện linh tinh, thỉnh thoảng Vương gia cũng đáp lại ta vài câu.

Vương gia đến hàng ngày không chỉ ảnh hưởng đến việc ta ra ngoài chơi mà còn ăn gạo của ta, vì vậy ta liền đến phòng sổ sách lấy tiền.

Lấy tiền là Vương gia không đến nữa, quả là một công đôi chuyện. Ta lập tức quyết định cùng Hỉ Nhi trèo tường ra ngoài chơi.

Chuyện xảy ra thật khéo, lúc ta trèo tường thì mặt đối mặt với Vương gia ở bên kia tường, cuối cùng vẫn phải đạp lên vai Vương gia mới xuống được.

Ta tức giận dậm chân nhưng kẻ xấu chắc chắn phải cáo trạng trước, ta nói hắn lén lút không đi cửa chính, chắc chắn trong lòng có quỷ, chắc chắn là đi ăn vụng với hồ ly tinh rồi, ta sẽ đi mách Vương phi.

Vương gia thở dài xoa đầu ta nói hắn không có, hắn chỉ có ta.

Hừ, lừa quỷ à, một Vương phi, một trắc phi, hai thị thiếp.

Ta bẻ ngón tay tính cho hắn, hắn nói ngoài ta ra thì không tính.

Dù sao thì hắn cũng không truy cứu chuyện ta trốn ra ngoài, ta nể mặt một cây san hô nên cũng không mè nheo nữa.

Tiền tháng của ta tăng gấp đôi, Vương gia cũng theo đó đóng quân trên bàn ăn của ta.

Ta ăn gì thì hắn cũng ăn một phần. Ta uống một bát yến sào thì hắn cũng phải múc hai thìa.

Ngày nào cuộc sống này mới chấm dứt đây!

5.

Phải nói rằng đặt tên là một nghệ thuật, Thành Vương thật sự đã thành công, lột xác trở thành Hoàng đế.

Hỉ Nhi cứ gọi "nương nương", ta nghe thích lắm!

Nhưng phải nói phòng ngự thiện thật sự là đồ bỏ, Hoàng đế vẫn đến cung của ta ăn cơm hàng ngày, tiện thể ngủ luôn, lần này sủng hạnh không đều rồi.

Tiếp khách ăn, tiếp khách uống, tiếp khách nói chuyện, tiếp khách chơi, tiếp khách ngủ.

Chưa từng nghe nói có phi tần nào công việc nhiều như vậy.

Nhưng cha và ca ca ta cũng nhờ ta mà được thăng quan tiến chức.

Ta vênh váo trước mặt ca ca ta: "Nam nhân học hành có ích gì, còn không phải nhờ muội muội gả tốt."

Nếu không phải vì ta là quý phi nương nương, ca ca chắc chắn sẽ ném ta xuống ao sen.

Ca ca ta bảo ta gần đây đừng quá kiêu ngạo trong cung, cha ta không biết đã bị làm khó làm dễ bao nhiêu lần rồi.

Ta có trói Hoàng đế hay hạ thuốc Hoàng đế đâu, chân ở trên người hắn thì ta quản được sao.

Ban đầu ta không muốn để ý đến lời đồn trong cung nhưng càng truyền càng quá đáng.

Đã không thể làm sáng tỏ lời đồn thì cứ để nó thành sự thật, ít ra còn thấy không oan ức.

Ta chăm chỉ nghiên cứu sách nhỏ, cộng thêm sự hiểu biết của bản thân về yêu phi, mơ hồ lĩnh hội được một chút tinh túy.

Hoàng đế lúc đầu hơi kinh ngạc nhưng sau đó vẫn phối hợp với ta rất tốt.

Cuối cùng Hoàng đế không trở thành hôn quân nhưng làm ta mệt muốn c h ế t.

Vài tháng sau ta có chút chán ăn, ta và Hỉ Nhi đều cho rằng là ăn không tiêu nhưng Lý ma ma lại kiên quyết yêu cầu thái y đến xem.

Vì vậy ta trở thành phi tần đầu tiên trong hậu cung có thai, chuyện này trong hậu cung luôn truyền đi rất nhanh, Cao mỹ nhân và Huệ tần vội vã chạy đến.

Câu đầu tiên của Huệ tần là: "Đứa bé là của ai?"

Cao quý nhân tiếp lời: "Hoàng đế biết không?"

Ta nói: "Lời này không thể nói bừa, đương nhiên là long thai."

Hai người họ trao đổi ánh mắt với nhau, Huệ tần nói một câu khiến ta kinh ngạc vạn năm: "Người và Hoàng đế thật sự ngủ với nhau à?"

Sao thế, còn có thể giả ngủ à... Trời ạ, khó trách từ khi gả vào ta mệt như vậy, mọi việc đều do một mình ta làm rồi!

Đang nói thì Hoàng đế đến, vị Hoàng đế không bao giờ biểu lộ tình cảm đã xoa bụng ta vẫn còn phẳng lì, hiếm khi nở một nụ cười.

Cao mỹ nhân và Huệ tần đến rầm rộ, đi thì lặng lẽ không tiếng động, đến nỗi ta muốn giữ hai người làm chứng cũng không được.

Ta nói: "Hoàng đế, ngài thật sự chỉ muốn vắt kiệt một con cừu thôi sao! Người thật lợi hại!"

Hoàng đế phản ứng lại được ta đang nói gì: "Không phải là nàng không muốn thứ mà người khác đã đụng vào sao?"

Ta ngẩn người, sau đó đột nhiên rơi nước mắt, ta tưởng rằng cả đời giàu sang là do trời thương nhưng có lẽ ta thật sự là đứa trẻ được trời thiên vị, nó đã ban cho ta mọi thứ tốt đẹp trên đời này.

6.

Sau khi làm mẹ, ta dần thu bớt tính tình ngang bướng của mình, nhìn đứa con gái giống hệt ta mới biết hồi nhỏ ta thật sự rất đáng ghét.

Nhưng Hỉ Nhi lại nói: "Ôi, chỉ cần nó nũng nịu là tim nô tỳ tan chảy ngay."

Ta có sức đề kháng bẩm sinh với nhan sắc nên những chiêu trò của con bé đó đều vô dụng với ta.

Nhưng Hoàng đế thì không được, hận không thể hái cả sao trên trời xuống cho đứa nhóc hỗn xược này.

Nghĩ lại cũng hợp lý thôi, ta quậy phá vô lý như vậy mà hắn cũng chịu đựng mấy chục năm, huống chi là con gái ruột.

Người già thường hay nhớ lại chuyện cũ, ta cũng hỏi Hỉ Nhi về chuyện trước đây, nàng kể cho ta như truyện cổ tích, ta nghe mà thấy chua xót.

Nhưng Hỉ Nhi lại nói: "Gặp được tiểu thư là chuyện tốt nhất trong đời ta."

Ta ngậm thìa vàng mà sinh ra, sinh ra tốt, gả tốt, dù vào cung làm quý phi mà vẫn có thể một đời một kiếp một đôi, giờ thì con cái đủ đầy.

Còn Hỉ Nhi thì hoàn toàn khác ta, nàng không nên cả đời chỉ quanh quẩn bên ta.

Ta muốn sắp xếp cho Hỉ Nhi một cuộc hôn nhân phù hợp, để nàng ra khỏi cung, cuộc đời nàng còn rất dài, nên đi trải nghiệm cuộc sống khác.

Nhưng Hỉ Nhi lại nói: "Ta chọn sống cuộc đời mình như vậy, nữ tử không nhất thiết phải lấy chồng, cũng không nhất thiết phải được yêu mới có ý nghĩa."

Lời của Hỉ Nhi khiến ta bừng tỉnh, hình như ở trong cung lâu rồi, tính tình cũng trở nên cứng nhắc.

Ta nói với Hỉ Nhi: "Nếu có kiếp sau, nếu ta vẫn may mắn như vậy thì ta sẽ đổi chỗ với ngươi."

Ta cho rằng một cô nương tốt như Hỉ Nhi xứng đáng có được mọi điều tốt đẹp nhất trên đời.

Nhưng Hỉ Nhi lại nói: "Nương nương, là mọi điều tốt đẹp nhất trên đời đều chạy đến bên người."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #cổtrang