Chương X: Tâm ý
Tin tức Huyền Vũ đoạ ma như một viên đá ném vào mặt hồ đang gợn sóng, nháy mắt khiến Thần Tộc hoang mang, lục giới chấn động. Đây chính là Huyền Vũ thần thú đó, một trong tứ tượng đã sinh ra từ thời hỗn độn, thọ ngang trời đất, quyền năng một cõi, sau có thể nói đoạ liền đoạ, mà còn là đoạ ngay lúc này?! Hiện tại thì dù là ai cũng cảm giác được bầu trời bên ngoài sắp thay đổi, trái tim ai nấy đều vọt lên tận cổ họng, đại năng như Huyền Vũ thần thú còn đoạ ma, vậy bọn họ.. Thiên đạo sẽ đối xử với bọn họ như thế nào đây?
Thần thú đứng đầu tứ đại thần thú Thanh Long đứng ra chủ trì đại cục - giữ vững chúng tâm, tuyên bố Huyền Vũ lén tu cấm thuật, vì bị cấm thuật phản phệ nên mới đoạ ma. Chỉ có trong lòng hắn biết Huyền Vũ đoạ ma hoàn toàn là do thiên đạo sắp xếp, Ma tộc vốn sắp tận diệt lại xuất hiện một vị đoạ ma thực lực sánh ngang tứ đại thần thú, kéo chỉnh thể thực lực của Ma tộc tăng lên một cách nhanh chóng.
Bất quá, Tị Trần hiện tại vẫn chưa biết chuyện này. Sau khi cuồng phong đi qua, y nhanh chóng trở về Mê Huyễn Lâm Vạn Không Sơn. Kết giới nhiễu loạn làm Tị Trần cảm thấy bất an, không lẽ trận cuồng phong ban nãy có sức ảnh hưởng đến tận kết giới của Yêu tộc? Y vừa xuyên qua kết giới, mùi máu tươi nồng nặc cùng với xác của hai tiểu Yêu giữ cửa làm cảm giác bất an trong lòng Tị Trần càng ngày càng đậm.
Tị Trần như một làn gió thoáng chốc xuất hiện trong Yêu Hoàng cung, cửa điện hoang tàn đổ nát, vết máu, xác người tạo thành một cục diện hỗn loạn không chịu nổi. Tị Trần thở không nổi nữa, chạy lại đỡ một trưởng lão gần nhất lên, hắn đã chết, là bị người khác dùng tay tàn nhẫn xuyên qua cơ thể, bóp nát trái tim mà chết. Tị Trần lại xem xác vài người khác, đều là cách thức tương tự. Một cỗ lửa giận nháy mắt bùng lên. Là ai, là ai lại dám xâm nhập Yêu Hoàng cung, gây ra huyết án này?!
Tị Trần đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, đứng dậy chạy như bay vào nội điện, nhưng mà chân trước vừa bước vào nội điện, chân sau Tị Trần đã không nhấc nổi nữa, đồng tử của y co rụt lại, cả thân thể như bị trúng định thân chú, không nhúc nhích nổi.
Nam tử hắc y rách nát bị đính trên cột bằng một thanh kiếm, thân thể bị tra tấn đến không còn hình người, đâu đâu cũng là vết thương. Tị Trần run run, từng bước đi tới chém nát cây cột, đỡ hắn xuống. Vừa chạm vào người hắn, vành mắt Tị Trần rốt cuộc đỏ lên, một cỗ bi phẫn nháy mắt bùng lên như lửa đỏ.
"A Mạc.."
Cả người Tư Đồ Mạc mềm oặt như bông, xương cốt kinh mạch đều bị đánh nát, lục phủ ngũ tạng không có chỗ nào lành lặn, đặc biệt là trước ngực, một vết thương sâu hoắc dữ tợn lộ cả xương cốt và mạch máu, bên trong trống rỗng, là thú đan đã bị móc ra.
Yêu thú tu thành người như bọn họ, nếu ở trạng thái thành người bị móc thú đan, sẽ vĩnh viễn không thể biến trở về thú thể, đồng dạng khi ở trạng thái nguyên hình bị móc thú đan, sẽ không có khả năng biến trở lại thành người. Thú đan bị móc, Tư Đồ Mạc đã lành ít dữ nhiều, cộng thêm vết thương chồng chất trên người, hắn hiện tại chắc chắn không trụ được, nhưng Tị Trần cứ như bị điên, đem yêu liên tục khí đưa vào cơ thể Tư Đồ Mạc, đem linh thảo đút cho hắn ăn, luôn miệng gọi:
"A Mạc.. Ta về rồi.. Ngươi tỉnh lại đi.."
Linh thảo hoá thành quang mang chui vào miệng Tư Đồ Mạc, nhưng hắn lại chẳng có lấy một chút sinh cơ, chỉ có điều bàn tay vẫn nắm chặt lấy con dấu năm xưa Tị Trần khắc cho hắn. Tị Trần nhìn thấy con dấu kia, cắn chặt môi tới bật máu để nước mắt không rơi xuống.
Mười hai năm trước, y một thân một mình đoạ yêu nơi thâm sơn hoang dã, lúc tỉnh dậy nhìn thấy vết thương trên người đã được băng bó tốt. Bên cạnh đống lửa, một nam nhân nhìn thấy y tỉnh, vui mừng nói:
"Ngươi đã tỉnh?"
Tị Trần đề phòng:
"Ngươi là ai?"
Nam nhân lúng túng đáp:
"Ta là Tư Đồ Mạc!"
"Ngươi sao lại ở đây?"
Tị Trần lại hỏi tiếp. Tư Đồ Mạc vẫn kiên nhẫn đáp:
"Ngươi ngất trên địa bàn của ta, ta thấy ngươi bị thương nặng nên mới tự ý băng bó cho ngươi!"
Tị Trần nhất thời không biết nói cái gì cho phải. Yêu thú đều có địa bàn của riêng mình, Tị Trần ngất ở trên địa bàn của nam nhân này, vốn đã tính vào tội tự tiện xâm nhập, người ta không giết y còn cứu y một mạng, y tỉnh lại lại còn đề phòng người ta như kẻ địch-- Tị Trần thở dài, thấp giọng nói:
"Đa tạ!"
Tư Đồ Mạc nhìn Tị Trần mấy lần, muốn nói lại thôi, Tị Trần nhíu mày nhìn hắn, hắn mới hỏi ra miệng:
"Ngươi là tộc Yêu nào? Ta dường như không nhận thức ngươi-" cũng không nhìn ra chân thân ngươi.
Tị Trần nhìn vào mắt Tư Đồ Mạc, ánh mắt hắn trong suốt chỉ có đơn thuần là khó hiểu. Tị Trần cười cười, chỉ là đáy mắt một mảnh lạnh băng:
"Ta chỉ là một linh thú đoạ yêu!"
"Đoạ yêu!!"
Tư Đồ Mạc kinh ngạc thốt lên, đoạ yêu chính là cách gọi khi một Linh thú vứt bỏ linh căn Thần tộc, nhập vào Yêu tộc. Nhưng nghe nói Thần tộc đều được hoan nghênh hơn Yêu tộc, người trước mắt này vì sao lại chọn đoạ yêu?
Tị Trần biết Tư Đồ Mạc thắc mắc, nhưng cũng không có ý định giải thích, chỉ ngả đầu vào vách đá, nhắm mắt dưỡng thần.
Sáng hôm sau, lúc Tị Trần thức dậy, đã thấy trước mặt bày một cái lá sen sạch sẽ, bên trên có một cái đùi thỏ nướng còn bốc hơi nghi ngút cùng một ít quả dại. Tị Trần nhìn một chút, không cảm nhận được hơi thở của Tư Đồ Mạc, hắn ta ít nhất cũng rời đi được nửa canh giờ rồi. Lúc Tị Trần dùng xong bữa sáng, Tư Đồ Mạc trở lại, trên tay là Cửu Liên thảo trị nội thương rất tốt, thấy Tị Trần tỉnh, còn ăn hết đồ hắn để lại, Tư Đồ Mạc rất vui vẻ, đưa Cửu Liên Thảo cho Tị Trần.
"Cửu Liên Thảo 800 năm, ngươi bỏ được?"
Tị Trần kinh ngạc hỏi. Cửu Liên Thảo là thần dược trị nội thương, một gốc cây Cửu Liên Thảo tám trăm năm, ở Long Tộc tuy không là gì nhưng đối với Tư Đồ Mạc, một Yêu tộc đến cả cung điện cũng không có, chỉ có thể ở trong hang động thì tuyệt đối không thể có được.
"Không sao. Ngươi cứ dùng đi!"
Tư Đồ Mạc trông mong nhìn Tị Trần, hi vọng y mau dùng.
Tị Trần nhíu mày, ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt, hỏi:
"Ở đâu ngươi có?"
"Ta.. Ta.."
Tư Đồ Mạc ấp úng, đem cánh tay phải giấu ra sau lưng.
Tị Trần nhíu mày càng chặt.
Tư Đồ Mạc tưởng Tị Trần tức giận, vội nói:
"Ngươi đừng giận, là ta đi tìm Hổ vương trao đổi. Ta là Tuyết Vực Ưng Yêu, máu của ta có thể trị được ngoại thương rất tốt, nhưng không thể trị được nội thương. Ta đổi máu với hắn, hắn cho ta Cửu Liên Thảo!"
Tị Trần cầm Cửu Liên Thảo trong tay giống như cầm phải hòn đá ngàn cân, phức tạp không nói nên lời.
Tư Đồ Mạc ôn nhu cười:
"Đừng nghĩ nhiều, tuy ta không biết ngươi đã trải qua chuyện gì mà biến thành thế này nhưng ngươi đoạ yêu ở địa bàn của ta cũng xem như duyên phận. Ta muốn cứu ngươi, chỉ đơn giản vậy thôi!"
Mãi lâu sau Tị Trần mới nói ra hai chữ đa tạ.
Có Cửu Liên Thảo, vết thương Tị Trần được nhanh chóng khôi phục, linh mạch bị đứt gãy, nhưng kinh mạch vẫn còn, Tị Trần không có trở ngại khi tu luyện yêu lực, tốc độ thăng cấp làm Tư Đồ Mạc líu lưỡi.
Một ngày nọ, Tị Trần rút Tẫn Yên ra, nói sẽ dẫn Tư Đồ Mạc đổi chỗ ở tốt hơn.
Tư Đồ Mạc nhìn kiếm trong tay Tị Trần, nói hắn biết một chỗ có nhiều gỗ Tùy Khương, tuy không thể xây cung điện nhưng xây một căn nhà gỗ vẫn có thể.
Tị Trần cười lắc đầu, bảo Tư Đồ Mạc cứ đi theo mình.
Sau đó, y một đường giết tới Yêu tộc.
Yêu cản giết Yêu, Thần cản giết Thần.
Khoảnh khắc Tị Trần đem Yêu Vương đương nhiệm nuốt trọn, cánh tay đầy máu, máu nhiễm lên gương mặt nhỏ nhắn, đôi đồng tử huyết sắc tràn đầy sát ý, Tư Đồ Mạc mới tin đây hết thảy là sự thật.
Thiếu niên thoạt nhìn yếu ớt ngày đó hắn cứu, thiếu niên nhỏ hơn hắn mấy vạn tuổi, vậy mà chính là một nhân vật phong vân, ngay cả Yêu vương mấy mươi vạn tuổi cũng dám giết.
Tị Trần bước lên đài cao, ngồi xuống ngai vàng, khí thế bễ nghễ hiện ra, chỉ có tươi cười với hắn là không đổi.
"A Mạc, từ đây nơi này là nhà của ta và ngươi rồi!"
Tư Đồ Mạc nhớ lại lời nói của Tị Trần, ra đây chính là đổi chỗ ở mới trong miệng của y. Chỉ có điều chỗ ở mới này cũng kinh động quá đi, vậy mà chính là Yêu cung ngày trước có cho vàng hắn cũng không dám tới.
Tị Trần đi vào bảo khố của Yêu vương tiền nhiệm, ném cho hắn một đống dược thảo tinh thạch, lại tìm thấy một miếng ngọc màu mỡ gà, nổi hứng dùng chủy thủ khắc thành một con dấu hình chim ưng ném cho Tư Đồ Mạc. Tư Đồ Mạc giống như đang nằm mộng, ôm đống đồ và con dấu nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần.
"Cảm tạ ơn cứu mạng của ngươi!"
Tị Trần nói. Những thứ này chỉ là một phần, trong lòng y âm thầm thề, còn sống một ngày nhất định sẽ bảo hộ Tư Đồ Mạc thật tốt, thậm chí trước khi đại chiến xảy ra, sẽ an bài Tư Đồ Mạc đâu vào đó thật tốt. Trên con dấu Tị Trần đưa Tư Đồ Mạc có một trận pháp, chính là trận pháp khởi động vòng phòng hộ cuối cùng của Yêu tộc, chỉ cần Tư Đồ Mạc khởi động vòng phòng hộ cuối cùng, hắn chắc chắn có thể giữ được mạng. Tị Trần cái gì cũng tính rồi, ngàn tính vạn tính cũng không tính được nhân lúc y không có ở đây, Long tộc phái người không tiếng động lẻn vào Yêu Hoàng cung giết chết tâm phúc của y, lại càng không tính được Tư Đồ Mạc thà chết cũng không chịu khởi động vòng phòng hộ cuối cùng, bởi vì thứ có thể duy trì vòng phòng hộ cuối cùng chính là Yêu lực của Yêu Hoàng - Tị Trần. Nếu có người tổn thương Tị Trần ngay lúc vòng phòng hộ cuối cùng được khởi động, Tị Trần sẽ bị thương tổn mà không có Yêu lực chống trả lại.
Tư Đồ Mạc thà chết cũng không muốn Tị Trần vì hắn mà rơi vào nguy hiểm.
"Tư Đồ Mạc.. tỉnh dậy!!"
Tị Trần nói gần như hét, yêu khí cuồn cuộn như nước chảy chui vào người Tư Đồ Mạc, miệng vết thương trên thân thể hắn dần khép lại, nhưng người đã sớm khí tuyệt mệnh vong.
"ĐỦ RỒI TỊ TRẦN, HẮN ĐÃ SỚM CHẾT!!"
Một cánh tay nắm lấy tay Tị Trần hất ra, gián đoạn việc truyền yêu khí. Tùy Tiện giận giữ gầm lên. Không gian nứt vỡ vừa chữa trị xong, hắn liền ngựa không dừng vó chạy đến Yêu tộc, đến nơi chỉ thấy xung quanh lộn xộn, Tị Trần như điên đem Yêu khí đẩy vào thi thể của Tư Đồ Mạc, khoé mắt hắn như muốn nứt ra.
Vì sao.. Vì sao lần nào hắn cũng đến chậm, vì sao lần nào hắn cũng không thể bảo hộ tốt người hắn muốn bảo hộ như thế này--
Tị Trần ngước mắt nhìn Tùy Tiện, trong ánh mắt toàn là thù hận:
"Phải.. Hắn đã sớm chết.. Là bị Thần tộc giết chết!!!"
Trái tim Tùy Tiện như bị bóp nghẹt lại, Thần tộc - Yêu tộc, hai tên gọi này chú định lập trường của bọn họ sẽ không bao giờ giống nhau, cũng sẽ không bao giờ có thể hiểu được nổi khổ tâm mà đối phương đang phải chịu.
Tị Trần quay lưng đi, không nhìn Tùy Tiện nữa, ánh mắt rơi trên thi thể lạnh băng của Tư Đồ Mạc, không hiểu vì sao, lại cảm thấy bi ai vô kể.
"Thật xin lỗi.."
Tùy Tiện khó khăn nói ra một câu, không biết hắn xin lỗi vì chuyện bế quan mười hai năm trước hay lần này đến muộn, chỉ biết khi hắn nhìn theo bóng lưng Tị Trần, cảm giác cô độc đến mức muốn tan vào bóng đêm kia làm hắn không thở nổi, chỉ muốn ôm chặt Tị Trần vào lòng, có như vậy hắn mới có thể an tâm rằng Tị Trần còn tồn tại.
"Ngươi không có lỗi gì với ta, không cần xin lỗi." nợ này, ta sẽ tìm Long tộc đòi.
Tị Trần lần này không đẩy Tùy Tiện ra, tùy ý hắn ôm lấy bản thân, để mặc cho thần khí của hắn tàn sát bừa bãi trên thân thể y. Y cảm nhận được bất an cùng áy náy của Tùy Tiện, nhưng trong chuyện này Tùy Tiện có liên quan gì đâu, hắn vốn có thể bàn quang đứng nhìn mọi chuyện, nhưng những gì hắn làm cho y mấy năm qua, Tị Trần đều nhìn vào trong mắt, đặt ở trong lòng.
"Chu Tước điện hạ---.. những năm qua đa tạ ngươi duy hộ và chiếu cố, nhân quả giữa ta và Long tộc, xem ra cũng đã đến lúc phải tính toán rõ ràng rồi!"
Tùy Tiện chấn động, nắm lấy vai Tị Trần mạnh mẽ xoay người y lại:
"Ngươi nói cái gì? Với thực lực ngươi hiện tại, đối đầu với Long tộc căn bản chính là tìm chết!"
Tị Trần né tránh ánh mắt của Tùy Tiện, đạm cười:
"Ta tự có biện pháp!"
"Nói cho ta biết!"
Một câu này, mỗi chữ, dường như Tùy Tiện đều nghiến răng nghiến lợi nói ra. Gia hoả này hẳn là bị cái chết của Tư Đồ Mạc kích thích rồi, nên mới quyết định làm chuyện liều lĩnh như vậy. Tùy Tiện hắn có thể để mặc cho Tị Trần đau lòng vì người khác không có nghĩa là hắn cho phép Tị Trần vì người khác ngay cả mạng mình cũng không cần.
Cho dù là hắn, cũng không được.
"Ta phải báo thù!"
Tị Trần nói, không biết ý y là báo thù cho Đằng Xà Tộc hay Tư Đồ Mạc, nhưng Tùy Tiện biết nhất định là vế sau. Cảm giác ghen tị, tức giận, chua xót ập đến, bàn tay đặt trên vai Tị Trần ngày càng siết chặt.
"Tị Trần, ngươi vì hắn mà ngay cả mạng mình cũng không cần sao?"
Tị Trần hờ hững nói:
"Hắn vì ta mà chết!"
"Vậy nên ngươi có thể vì hắn mà chết sao?" ngươi xem ta là gì? Ngươi vì hắn mà không cần ta sao?! Hai câu này Tùy Tiện vẫn giữ trong lòng, không có đem ra hỏi.
Hắn sợ sẽ nghe được đáp án hắn không muốn nghe nhất.
Tị Trần lần này rốt cục ngước mắt lên nhìn thẳng Tùy Tiện, cười đến nhẹ nhàng, nhưng Tùy Tiện lại chấn động đến mở to mắt, bởi Tị Trần đang cười, nhưng từng giọt, từng giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống hai bên gò má, rơi xuống sàn nhà, hoà lẫn vào vết máu thành một màu sắc đau thương tột độ.
"Chu Tước điện hạ, ngươi biết không.. Ta giao nút khởi động của vòng phòng hộ cuối cùng cho hắn. Rõ ràng hắn có thể sống, rõ ràng hắn có thể dùng nó để bảo toàn mạng sống, nhưng hắn không có!!!! Hắn sợ ta chịu thương tổn, hắn thà chết cũng không muốn để ta chịu chút xíu thương tổn nào. Nhưng ta thì thật vô dụng, ngay cả thuộc hạ của mình cũng không bảo hộ tốt được, lại để thuộc hạ vì mình mà bị tra tấn đến chết, bây giờ nếu không báo thù cho hắn, ta thật không còn mặt mũi mà sống tiếp nữa!"
Tùy Tiện nhìn cảnh này, một câu cũng không thốt lên nổi. Tị Trần trước hay sau đoạ yêu, đều chưa từng khóc trước mặt người khác. Y có kiêu ngạo của riêng mình, không muốn người khác nhìn dáng vẻ y yếu đuối, nhưng có lẽ gắng gượng quá lâu, quá mệt mỏi, Tị Trần cúi đầu, nụ cười nhuộm đẫm bi thương:
"Mười hai trưởng lão, chết bảy người, bồi thêm cả tính mạng của tâm phúc của ta--"
"Không, không phải lỗi của ngươi! Tị Trần, nghe ta, ngươi đã làm rất tốt rồi."
Tùy Tiện ôm Tị Trần vào lòng, trái tim hắn dường như muốn tan nát. Thần thú gì chứ, vinh quang gì chứ, hắn ngay cả người mình yêu cũng không có biện pháp bảo hộ, ngay cả chuyện y muốn làm hắn cũng không có biện pháp chia sẻ.
Tị Trần đứng yên, một lúc lâu sau mới nói:
"Có thể mượn lửa của ngươi một chút được không?"
Tùy Tiện biết Tị Trần định làm gì, gật đầu.
"Tâm hoả thôi liền được, không cần dùng thánh hoả, ta sợ dùng thánh hoả ngay cả tro cốt cũng không lưu lại được.."
Tị Trần mang xác của bảy vị trưởng lão Yêu tộc và Tư Đồ Mạc ra sau hậu điện, Tùy Tiện phất tay, một đoàn tâm hoả bay đến, nhanh chóng cuốn lấy bảy thi thể. Tị Trần nhìn thi thể của Tư Đồ Mạc dần bị nhấn chìm trong lửa đỏ, kí ức mười hai năm chung sống như mới hôm qua, nước mắt lại nhịn không được rơi xuống.
Tùy Tiện vừa nhìn qua liền thấy một màn này, sự chua xót trong lòng lại như sóng biển ập vào thân thể, hắn không biết mình dùng tâm tình gì để hỏi:
"Ngươi đối với Tư Đồ Mạc là.."
Tị Trần sửng sốt một chút, bắt gặp đau thương chợt loé qua trong mắt Tùy Tiện, nhất thời hiểu ra là chuyện gì. Y trầm tư nhìn vào ngọn lửa, chậm rãi nói:
"Tư Đồ Mạc là ân nhân, là bằng hữu, cũng là người thân của ta. Mười hai năm qua ta thật cảm kích y luôn một mảnh trung tâm với ta. Ta biết y xem ta là một đệ đệ nhà bên, còn ta.. Cũng xem y như huynh trưởng trong nhà.."
Tùy Tiện ngưng thần lắng nghe, hắn sợ mình nghe đến đáp án mà bản thân không muốn nghe nhất, nhưng không nghĩ đến lại đợi được một câu như vậy, hắn trong lòng vui vẻ, chợt thấy Tị Trần nhìn thẳng vào mắt hắn, gương mặt nghiêm túc nhưng giọng nói lại rất dịu dàng:
"Chu Tước điện hạ, năm trăm mười hai năm qua, ngươi đối với ta thế nào, ta đã nhìn ra từ sớm. Trái tim này cũng không phải sắt đá, đối với người hết lòng hết dạ vì mình, sao lại có thể làm như mắt mù tai điếc?"
Tùy Tiện vừa mừng vừa sợ, kinh hỉ ập đến bất chợt khiến cả người hắn hơi run lên:
"Tị Trần, ngươi.. Ngươi vừa nói cái gì?"
"Ta nói, ta thật may mắn vì có được tình cảm của ngươi, cũng rất hạnh phúc vì có thể được ngươi bất ly bất khí."
Chỉ có điều.. Thân phận của hai người đã chú định họ sẽ không thể ở bên nhau, thậm chí có lẽ còn sẽ phải đối đầu nhau nếu như Thanh Long lên tiếng. Tị Trần đã có quyết định với những gì y muốn làm, nói ra, để sau này không phải để lại hối tiếc
Tùy Tiện bị những lời Tị Trần nói làm cho ngũ vị tạp trần, vui cũng không được buồn cũng không xong, chỉ có thể ôm chặt Tị Trần vào lòng. Có những lời này của Tị Trần, đủ, thật sự là quá đủ.
"Tị Trần.. Ta.." ngươi không cần báo thù nữa, theo ta về phương Nam có được không ----
Tùy Tiện đến sau cùng vẫn là nhịn xuống, bởi chuyện này không có khả năng. Một ngày Tị Trần còn sống, Long tộc sẽ không bỏ qua cho y. Giữa Tị Trần và Long tộc, nhất định phải có một kết thúc rõ ràng.
Không trung đột nhiên truyền đến tiếng sấm dữ dội, bầu trời nháy mắt tối sầm xuống, cuồng phong bạo nộ, Tùy Tiện nhanh chóng lập kết giới bao xung quang Tị Trần và giàn hoả táng. Tị Trần kinh ngạc, cảnh tượng này tại sao lại giống với chuyện hắn vừa trải qua lúc sáng. Mà Tùy Tiện sắc mặt đã tới nhợt, trong huyết mạch của hắn, dường như đang có một sợi dây liên hệ mỏng manh bị cắt đứt.
"Không.. Không thể nào!!"
Tùy Tiện nhìn về phương Tây, lẩm bẩm nói. Mày hắn nhíu chặt, vẻ đau đớn hiện rõ trên gương mặt. Tị Trần lo lắng hỏi:
"Chu Tước điện hạ, xảy ra chuyện gì?"
Tùy Tiện chưa kịp trả lời, đã thấy Tây phương mây đen dày đặc, một đạo Cửu Thiên Huyền Lôi như xé toạt bầu trời, bổ xuống mặt đất.
Sợi dây liên hệ trong người Tùy Tiện bỗng chốc đứt phựt, nỗi đau ập đến khiến hắn đứng không vững, cũng may Tị Trần nhanh tay đỡ hắn, Tùy Tiện mới không ngã xuống đất.
"Ngươi sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Tị Trần kinh hãi, Tùy Tiện thân là một trong Tứ tượng, là ai có thể biến hắn trở thành như thế này? Dị tượng kia là sao? Hôm qua ở phương Bắc, hôm nay ở Phương Tây... Không lẽ.. Có liên quan đến Huyền Vũ và Bạch Hổ.
Tùy Tiện một tay giữ tay Tị Trần, ngước mắt nhìn về hướng Tây, nơi từng đạo thiên lôi đang bổ xuống, bàn tay còn lại lặng lẽ siết chặt.
Ngài muốn làm gì đây, Thiên Đạo?
Cùng một lúc đoạt mất hai ghế Tứ đại thần thú..
"Chu Tước điện hạ, ngươi có ổn không --"
"Tị Trần, Bạch Hổ đoạ ma rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro