Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương V: Phong vân biến chuyển

Việc Thần giới cứu được một con Xích Hoả Kì Lân lặng lẽ truyền ra. Thiên tộc cao tầng rất chú ý tới chuyện này, nhưng sau khi tỉnh lại, phản ứng của Xích Hoả Kì Lân chính là: ta cái gì cũng không biết. Lam Hi Thần phí bao nhiêu sức lực, cùng với những lời mơ hồ mà Xích Hoả Kỳ Lân nói ra, tất cả đều chĩa mũi dùi về Yêu Tộc. Vị Yêu Hoàng kia chưa làm ra hành động lớn gì, đã bị Lục giới nhìn chằm chằm, cứ tiếp tục như vậy, e là không bao lâu thân phận thật của y sẽ lộ ra mất.

Đối với việc này, Tị Trần tuy là hay biết, nhưng tin tức đến chỗ y đã bị sửa đổi, Tị Trần không biết bản thân đang đội một cái nồi rất to, giờ phút này y còn bận chỉnh đốn thực lực Yêu tộc.

----

Lam Trạm đứng giữa Long cung, nhìn đồ đằng mây trắng long ngao cửu thiên trên trần điện, lại nhớ tới dáng vẻ tươi cười của Tị Trần. Tiểu gia hoả không có cha mẹ, từ nhỏ đã thích bám lấy hắn, không ngừng gọi: lão tổ tông. Lam Trạm không phải không biết huyết mạch của Tị Trần không bình thường, nhưng hắn từ lúc nhìn thấy lần đầu tiên liền yêu thích tiểu bối này không buông được. Lam Trạm cho rằng mình sẽ bảo vệ được Tị Trần, chỉ cần để y bên người chiếu khán thật tốt, như vậy Tị Trần có khi sẽ thoát khỏi vận mệnh chú định trở thành yêu vật tà ác. Không nghĩ tới thiên đạo định sẵn, y cuối cùng vẫn không thoát khỏi kiếp đoạ yêu.

Thế gian thật yên bình. Nhưng những kẻ ở trên cao gần với thiên đạo như Lam Trạm đều biết sự yên bình này chính là yên tĩnh trước khi sóng gió ập tới. Trật tự thế giới muốn lập lại, bầu trời phải đổi màu, ngay lúc này, điều hắn lo lắng là Huyền Vũ sẽ thế nào, cùng Tị Trần sẽ ra sao. Tị Trần thì không ngại, y đã có Tùy Tiện chăm sóc. Tên Chu Tước kia tuy tính tình tùy hứng vô phép tắc, nhưng nếu đã đem Tị Trần đặt vào tim, chắc chắn sẽ bảo hộ y chu toàn. Còn Huyền Vũ, tuy hắn ta cùng bản thân đồng dạng là Tứ Đại Thần Thú, nhưng sinh ở cuối cùng, là người được thiên đạo sủng ái nhất, chắc chắn.. Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Lam Trạm hi vọng bản thân chỉ là suy nghĩ nhiều.

---

Huyền Vũ cung.

Ngụy Anh cùng Trần Tình ngồi dối diện nhau, yên lặng chơi cờ. Trong Tứ Đại Thần Thú, quan hệ của Bạch Hổ và Huyền Vũ cực kì thân thiết, thậm chí hơn cả Huyền Vũ và Chu Tước, cũng may Trần Tình và Ngụy Anh không phải là cái gì mà nhân gian nói: luyến ái chi tình. Nếu không dấm của con rồng xanh nào đó liền nhiều phải biết.

Chuyện Thanh Long thích Huyền Vũ, tứ đại thần thú đều biết. Lam Trạm ngày thường ít nói ít biểu hiện, nhưng lại thường xuyên hướng phương Bắc chạy tới, giúp đỡ Ngụy Anh chống chọi bão tuyết cùng thiên tai. Ngụy Anh rất hứng thú, để yên cho Thanh Long theo đuổi, không từ chối cũng không đồng ý, muốn nhìn xem Thanh Long sẽ làm gì. Dù sao tứ đại thần thú thọ mệnh vĩnh hằng, Lam Trạm cũng có đủ thời gian theo đuổi, liền không ngại bồi Ngụy Anh chơi đùa.

"Tình nhi, ngươi dạo này có đi Kim Long tộc?"

Kim Long Tộc tộc trưởng là một trong những người con ưu tú nhất của Lam Trạm - Vong Cơ. Hắn năm một ngàn tuổi đột phá tu vi, một vạn tuổi hoá thần, là thần minh trẻ nhất trong Long tộc, tính tình y đúc Lam Trạm, trong lần Tứ đại thần thú hội tụ, một cái liếc nhìn liền luân hãm với Trần Tình.

Trần Tình lười biến nằm trên ghế, nghe Ngụy Anh nhắc đến Vong Cơ, cũng chỉ là chớp mắt một cái. Ngụy Anh quá quen với tính tình này của Trần Tình, lười biếng ít nói, không thích thể hiện cảm xúc trên mặt. Đang lúc Ngụy Anh nghĩ sẽ nói sang chuyện khác, Trần Tình đột nhiên mở lời:

"Gần đây không gian nứt vỡ bắt đầu xuất hiện."

Nhắc đến chuyện này, biểu tình Ngụy Anh ngưng trọng hẳn lên.

Không gian nứt vỡ, chính là biểu hiện của việc mất đi sự hài hoà cân bằng. Tỷ như ở một số nơi bị Ma Tộc chiếm đóng, vốn dĩ chính là địa phương nhân gian sinh sống, liền bị ma khí xâm chiếm, hồi lâu sẽ khiến nơi đó trở thành ma khí chi địa, nhân tộc không tồn tại được, đừng nói tới thực vật động vật. Đó chính là mất cân bằng.

Nhân tộc ở đại chiến Thần Ma vạn năm trước bị cướp đoạt thần lực, nhưng lại có được bí quyết tu tập linh lực cùng khả năng sinh sản nhanh chóng, liền chiếm cứ phần lớn phiến đại lục này. Ma Tộc không cam lòng sinh sống nơi địa ngục tối tăm, lẻn vào nhân gian gây hoạ, lấy nhân loại làm thức ăn, lấy đất làm nơi sống, bị nhân loại ghét cay ghét đắng, tìm cách đuổi giết. Ma Tộc thuộc về hắc ám và bóng tối, không được người thích, các giới khác liền nhắm một mắt mở một mắt, để Nhân Tộc và Ma Tộc tự sinh tự diệt, nhưng cũng chính vì thế, khi một thời gian đã qua đi, nhìn lại hai bên không ngờ đã nháo ra tình trạng này, khiến cho cả không gian đều nứt vỡ. Loại chuyện liên quan đến không gian, tự nhiên là người bình thường không có khả năng biết, đừng nói tới khả năng giúp đỡ chữa trị. Trách nhiệm liền rơi xuống đầu Tứ Đại Thần Thú, mà cũng chỉ có họ, mới có đủ thần lực chữa trị không gian.

"Phương Tây của ngươi cũng có?"

Ngụy Anh ngạc nhiên. Huyền Vũ chưởng quản phương Bắc, quanh năm giá lạnh cùng bão tuyết, thiên tai xảy ra liên tục, không gian nứt vỡ không tính kì lạ. Trước đây cũng từng xảy ra rồi, nhưng chỉ trong một phạm vi nhỏ, Thanh Long lại đúng lúc giúp đỡ, nên Ngụy Anh cũng không xem trọng lắm.

Trần Tình lắc đầu:

"Không chỉ Tây phương, cả Đông phương và Nam phương đều có."

Ngụy Anh thả ra thần thức nhìn một chút, liền lắp bắp kinh hãi. Không gian nứt vỡ làm thiên tai xảy ra liên tục, mật độ dày không thể tưởng tượng được, chỉ mới mấy năm mà thôi, sao lại trở thành như này?

Nhớ tới thiên đạo pháp tắt bắt được mấy ngày trước, tâm Ngụy Anh liền trầm xuống. Trần Tình rũ mắt, thanh âm lạnh lạnh:

"Ngươi cũng nghĩ đến rồi đúng không?"

Ngụy Anh nặng nề gật đầu:

"Là.. Mất cân bằng."

Cân bằng ở đây không chỉ có cân bằng về sự sống mà còn có cân bằng về âm dương. Thế đạo hiện tại, dương thịnh âm suy, chính đạo phát triển, tự xưng trừ ma vệ đạo, ép Yêu tộc lui đến Mê Huyễn Lâm Vạn Không Sơn - vùng đất cằn cỗi từ thuở Hồng Hoang lưu lại, giết Ma tộc đến nỗi hiện tại chỉ còn chưa đến một vạn cá thể. Cứ tiếp tục đi xuống, e là không đến một trăm năm sau, trên thế gian sẽ không còn Ma Tộc nữa.

Con cờ đen trên tay Ngụy Anh dừng mãi không đặt xuống, hắn thông minh như vậy, sao có thể không nghĩ đến chuyển này ngay được. Trần Tình nâng mắt, dường như dang chờ đợi Ngụy Anh làm ra quyết định gì đó. Ngụy Anh, nam nhân này từ lúc sinh ra vẫn luôn được thiên đạo chiếu cố, lại nói Tứ Đại thần thú bọn họ sẽ không sinh ra cái gì ganh ghét tị hiềm, Trần Tình vẫn luôn xem Ngụy Anh là huynh trưởng. So với Lam Trạm quá cứng nhắc và Tùy Tiện quá tùy hứng, Trần Tình càng thích Ngụy Anh tự do hào phóng hơn.

"Cân bằng.. Làm sao để cân bằng đây..?"

----

Yêu tộc.

Tùy Tiện nhận được thuộc hạ báo tin, không gian nứt vỡ đã tới một mức độ nghiêm trọng, cần hắn trở về cứu trị. Tuy không buông được Tị Trần nhưng mấy trăm vạn con dân đang cần hắn giúp đỡ, Tùy Tiện lưu luyến hôn lên trán Tị Trần một cái, mới hoá thành một đạo ánh sáng rời đi.

Tị Trần nhìn theo bóng dáng của hắn, đưa tay lên xoa xoa cái trái vẫn còn lưu lại độ ấm, trong mắt trừ bỏ phức tạp vẫn là phức tạp. Đối với việc này, Tư Đồ Mạc đã nhìn đến chết lặng, thấy Hoàng ngây ngẩn nhưng cũng không nói gì, hắn có thể nói cái gì đâu?! Tư Đồ Mạc bất lực bày tỏ bản thân cái gì cũng không biết có được hay không.

Yêu tộc đột nhiên đón một vị khách không mời.

Tị Trần tuy làm Yêu Hoàng, nhưng bản tính hoang dã của Yêu tộc vẫn còn, vẫn thích tự mình ra ngoài tìm thức ăn, hưởng thụ cảm giác săn mồi, trong một lần ra Mê Huyễn Lâm, gặp được một người mặc áo choàng vàng kì lạ.

Tị Trần dĩ nhiên đuổi theo, nhìn đến đối phương dẫn bản thân đến một hẻm núi vắng vẻ sau đó lột áo choàng ra, tuy đã có suy đoán từ trước nhưng vẫn không nén nổi kinh ngạc:

"Là ngươi?"

Kim Quang Dao cởi áo choàng ra, đáp lại bằng nụ cười dịu dàng:

"Đúng, là ta."

Tị Trần nhìn không ra ý đồ của hắn, lạnh nhạt không nói gì, chờ Kim Quang Dao mở miệng, Kim Quang Dao vẫn như cũ duy trì nụ cười hoàn mỹ, nói:

"Yêu Hoàng, dạo gần đây không gian nứt vỡ, ngươi nhưng đã nghe qua?"

Tị Trần dĩ nhiên đã nghe qua, chính vì lý do này mà Tùy Tiện mới phải trở về phương Nam chấn trụ. Nhưng đối mặt với hồ ly như Kim Quang Dao, Tị Trần vô cùng cảnh giác, không mở miệng, chỉ là gật đầu.

Kim Quang Dao rất thưởng thức sự đề phòng của Tị Trần, không vội tin người, có ý thức, rất đáng để hợp tác. Hắn cũng không muốn hợp tác với một đồng đội ngu ngốc chỉ biết kéo chân sau, liền nhanh chóng ngả bài.

"Yêu Hoàng, cùng ta hợp tác đi."

Tị Trần biết người này cùng bản thân có hoàn cảnh khá giống nhau, nghe hắn nói hợp tác, cũng ngờ ngợ đoán ra đó là chuyện gì.

"Hợp tác?"

Kim Quang Dao gật đầu, đoạn ôn thanh giải thích:

"Không gian nứt vỡ, dương thịnh âm suy, chính là do bọn người tự xưng là chính đạo kia tự cho là đúng, vây sát Ma Tộc, chèn ép Yêu tộc, ngươi chẳng lẽ cứ muốn bàng quang đứng nhìn sao?"

Tị Trần đáp:

"Cửu Vĩ Hồ các ngươi huyết mạch cao quý, còn có thể hoá thần, chuyện của Ma Tộc và Yêu Tộc, hình như không liên hệ nhiều đến các ngươi."

Kim Quang Dao cười:

"Thế nào gọi là không liên hệ? Ta nhưng mang một nửa dòng máu Ma tộc."

Tị Trần khiếp sợ:

"Ý ngươi là..?"

"Không sai. Yêu Hoàng, hợp tác với ta đi. Ngươi sẽ không thất vọng."

Tị Trần trầm mặc chốc lát. Kim Quang Dao ở Thanh Khâu có lẽ cũng trải quankhông tốt, nếu không cũng sẽ không từ bỏ nửa dòng máu Ma tộc trong người, còn bình thản nói ra như vậy. Người này mưu sâu như biển, khiến Tị Trần càng thêm cảnh giác, đồng thời cũng lộ ra một tia tò mò và thưởng thức.

"Dựa vào đâu muốn ta hợp tác với ngươi?"

"Ta biết ngươi có Chu Tước duy hộ, nhưng so với dựa vào người khác, ngươi không muốn tự lực lớn mạnh sao, Thanh Lân Xích Dực Đằng Xà?"

Tị Trần kinh hãi, không ngờ thân phận của hắn lại bị con Hồ Ly này phát hiện, nhưng rất nhanh Tị Trần liền khống chế tốt cảm xúc, đoạn cười lạnh nói:

"Ngươi biết khá nhiều đấy."

Kim Quang Dao thoải mái thừa nhận:

"Muốn hợp tác, đương nhiên phải biết rõ đối phương."

Tị Trần không ý kiến.

Kim Quang Dao lại nói:

"Thân phận của ngươi một khi lộ ra, không chừng sẽ dẫn tới ngũ tộc nhất trí đối kháng. Chẳng bằng tự mình chuẩn bị, đem quyền chủ động đoạt đến trong tay, ta nói đúng chứ?"

Tị Trần nhướng mi, đây đúng là dự định ban đầu của y. Kim Quang Dao phân tích triệt để như thế, xem ra rất dụng tâm.

"Cho ta thấy thành ý của ngươi đi."

Đây là đồng ý. Kim Quang Dao lộ ra một cái tươi cười, ôm quyền hành lễ:

"Yêu Hoàng thỉnh cứ chờ đại lễ của ta."

Tị Trần gật đầu, Kim Quang Dao lại nói:

"Gần đây Côn Lôn Thần giới cứu được một chỉ dị thú Xích Hoả Kì Lân, tất cả đều nhất trí cho rằng là Yêu Hoàng ngươi ra tay. Chuyện này, ngươi nhưng phải chuẩn bị."

Chờ Tị Trần tỏ vẻ bản thân đã biết, Kim Quang Dao mới xoay người rời đi.

Tị Trần đứng tại chỗ, gió lạnh thổi vạt áo bay bay, lộ ra một cái tươi cười làm người ta sởn tóc gáy. Nồi này, y không đội.

Mà nếu không đội thì chỉ có một biện pháp là..

Trực tiếp nói thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro