Chương 19:
Nàng hai tay một xòe, nhún vai hết cách, "ta thật không có cách gì a, huynh làm chủ đi."
"Liễu tướng ép buộc từng bước, thật không biết ông ta có ý gì." Tần Vật Ly nhìn có vẻ lười nhác, đáy mắt lại toát lộ tia hàn ý.
Lãnh Băng Băng cười, "Liễu tướng từng đưa phu nhân cầu y, ta không những phủi tay ngồi nhìn, còn dùng ngân châm phong huyệt đạo của bà ta, để bà ta xuống địa ngục cùng diêm vương uống trà. Ông ta với ta không đội trời chung, đương nhiên sẽ nắm lấy điểm yếu của ta không buông tay." Điểm yếu lớn nhất của nàng, chính là Hoắc Thiên.
"giết bà ta ắt có lí của muội." Lãnh Băng Băng sẽ không giết người bậy bạ.
"Liễu phu nhân trúng độc, là Di Họa Ngàn Năm do chính tay ta điều chế. Người trúng độc không những không chí mạng, còn có thể tăng tuổi thọ. Không chết, nhưng sống không bằng chết. Liễu tướng quỳ xin, phu thê tình thâm khiến ta cảm động, cho nên ta cho bà ta một cái chết thống khoái."
"tại sao không giải độc?" chỉ cần là độc, không có độc nào Lãnh Băng Băng không thể giải.
"Liễu phu nhân làm ác đa đoan, không nên sống trên đời." Có thể cứu, nhưng không cứu.
Lãnh Băng Băng hành sự, tự có nguyên tắc, hắn ta gật gật đầu, không nhiều lời.
"kì thực cũng không xác định là Liễu tướng hãm hại, chỉ là hoài nghi."
"tìm Linh Tuyên công chúa trước, việc này ta từ từ điều tra." Đáy mắt Tần Vật Ly lộ ra tia lạnh, ngữ khí theo đó cũng trở nên lạnh, "cũng nên thu dọn lão hồ ly già này rồi." nước cờ đặt xuống, manh giáp không còn.
Lãnh Băng Băng cúi đầu nhìn bàn cờ, "lợi dụng xong rồi giết? Hoàng thượng đúng là hoàng thượng, kì nghệ rất cao Lãnh Băng Băng hổ thẹn không bằng. Nhưng mà ta thật không hiểu, lão hồ ly sao lại phạm sai lầm thấp kém như vậy?"
"cưới một vị công chúa cho Thiên Diệu, chỉ có công làm gì có sai? Dù cho ta biết được, cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt thôi." Tần Vật Ly sắc mặt âm trầm, "nhưng mà, ông ta sai rồi. ta dù có bất chấp thủ đoạn đạt được mục đích, cũng trọng tình. Hơn nữa, ông ta ngày càng quá đáng." Liễu tướng tự cho rằng hiểu hắn ta, nhưng ông ta đã sai, tâm tư của hắn ta, không ai có thể đoán thấu được.
"đợi khi giải quyết việc của Linh Tuyên công chúa và Hoắc Thiên, Liễu tướng còn vài ngày sống." Bất luận Liễu tướng có bày ra việc này hay không, thời hạn chết cũng không còn xa.
Tần Vật Ly chắc chắn, chỉ là hắn ta cơ hồ vui mừng quá sớm.
Hắn ta không ngờ tới rằng, chuyện của Hoắc Thiên và Linh Tuyên công chúa cư nhiên nhanh chóng truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, lan truyền khắp thiên hạ.
Văn võ trong triều, sứ giả Chiêu Thừa ép buộc muốn Hoắc Thiên cưới Linh Tuyên.
Trong lúc hết cách, chỉ còn cách dùng kế hoãn binh, chặn miệng của người trong thiên hạ, giữ ổn Chiêu Thừa quốc.
"cái gì cái gì? Thiên Nhi cưới Linh Tuyên, không, là cưới Vũ Linh, con bị sốt sao?" việc Hoắc Thiên bị hãm hại bà ta biết, cư nhiên phải cưới, quá khoa trương rồi.
"minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương*. Con làm như vậy, chỉ là cho người trong thiên hạ một giao phó, chứ không bắt hắn cưới thật."
Thái hậu trừng Tần Vật Ly, "ta thật không biết ngươi làm hoàng đế thế nào nữa, ngay cả đệ đệ muội muội của mình còn không bảo vệ được. Có người con như ngươi, thật khiến ta mất mặt."
Tần Vật Ly từ nhỏ cùng thái hậu tươi cười giận mắng, trước này chưa từng để tâm những lời nói của bà ta. Nhưng lần này, hắn ta thật sự nhớ kĩ lời của thái hậu.
Không tính toán với thái hậu, là tính toán với bản thân.
-------------------------
* minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương: là một câu trong Tôn Tử Binh Pháp.Để che mắt các nước Tam Tần, ngay khi vào Thục, Lưu Bang cho đốt đường sạn đạo (con đường nối vùng đất phong của mình với Tần) khiến các nước này không chú ý tới mình.
Ngay cả người nhà cũng không bảo vệ được, uổng cho làm đế vương.
Lúc sầu, mượn rượu giải sầu là cách tốt nhất. Tần Vật Ly cũng khó tránh giống người khác, cầm một vò rượu, ngồi trong ngự hoa viên nhìn trăng uống điên cuồng.
"Tiểu Ly Tử, sao người một mình ngồi ở đây uống rượu sầu? Không vui sao?"
Quay đầu lại, nhìn thấy Vũ Linh một thân cung phục, đứng sau lưng hắn ta, "Vũ Linh? Sao nàng lại ở đây?" Vũ Linh đặt ngón tay lên miệng, "xuỵt, đừng nói chuyện, là ta lén chạy ra đây đấy." Giả bệnh cả nửa tháng, nàng ta sắp buồn chết rồi. chỉ có thể thừa lúc đêm khuya thanh tịnh, lén lén chạy ra đây tản bộ. Không ngờ lại gặp được bằng hữu tốt của nàng ta Tiểu Ly Tử công công.
"nào, bồi ta uống rượu." Tần Vật Ly túy nhãn mê li, kéo Vũ Linh ngồi xuống bên cạnh.
Nhìn vò rượu rải rác dưới đất, Vũ Linh thở dài, "ngươi không vui à? Ta cũng không vui." Cùng là người thiên nhai luân lạc.
Hắn ta mượn rượu giải sầu, nàng ta cũng mượn rượu giải sầu. Nhưng tửu lượng của Vũ Linh cực tệ, chưa đến ba ly, đã say sẩm chóng mặt, thần trí bất minh.
"ngươi nói xem.....có phải là ta xui tám kiếp hay không? Chẳng qua là lén vào cung tìm ngươi, cư nhiên vô cớ bị công chúa đánh ngất, lại vô cớ bị bắt gian tại giường, và lại vô cớ giả mạo công chúa. Ta từ nhỏ thích xem kịch, không ngờ Dư Vũ Linh ta cũng thật sự diễn ra một vở kịch lừa thiên hạ, thật là vô cớ mà."
"yên tâm, ta sẽ làm chủ cho nàng, đòi lại công đạo."
"ta biết ngươi quyền lực lớn, có thể hô phong hoán vũ trong cung, là đại thái giám hoàng thượng sủng ái. Nhưng mà việc này ngươi cũng không có cách."
"Vũ Linh, nàng thơm thật." Tần Vật Ly áp gần Vũ Linh, tham luyến hít mùi hương trên người nàng ta.
"thái giám đáng chết, ngươi định làm gì ta? Dựa vào bộ dạng của ngươi, cô nương ta dù là quốc sắc thiên hương, ngươi cũng chỉ có thể nhìn không ăn được."
"ai nói ta ăn không được." Tiểu a đầu này, cư nhiên dám hoài nghi năng lực của hắn ta, hắn ta nhất định phải dạy dỗ nàng ta đàng hoàng mới được.
"thái giám đáng chết, tay ngươi đang làm gì vậy hả? Rõ ràng không được thì đừng có sắc thế."
"ta không được? Sẽ để cho nàng tự mình thử xem, ta rốt cuộc được hay không."
"thái giám chết tiệt, hai chúng ta đâu phải quen biết một ngày hai ngày. Lần trước ta ướt hết toàn thân cởi bỏ y phục, ngươi cũng không làm gì được ta. Tránh ra đi, đừng có đè ta."
Được lắm, nữ nhân này cư nhiên hoài nghi năng lực của hắn ta. Hắn ta tuyệt đối sẽ 'cơ thể lực hành', để nàng ta biết hắn ta 'rất được'.
***
Gây họa rồi gây họa rồi.
Nàng ta cư nhiên thất thân cho một thái giám, lần này thật sự xong rồi.
Lần trước nàng ta và Hoắc Thiên bị người khác hãm hại, nàng ta hoàn toàn có thể xác định bản thân không thất thân. Tuy cùng nằm trên một chiếc giường, hắn ngay cả một cọng lông của nàng ta cũng không động đến. Lần nay, nàng ta bị ăn sạch từ đầu đến chân rồi, ngay cả ria mép cũng không còn.
Công chúa giả mạo thất thân thái giám, thiên cổ kì tin a.
Vũ Linh nằm trên giường, trên trán đặt túi chườm đá, giả bệnh.
"công chúa, Băng Tâm công chúa đến thăm người." Tiếng nói của cung nữ đột nhiên truyền vào.
Nàng ta kéo cao chăn che mặt, "mời vào." Chỉ cần nghe thấy tiếng của cung nữ, nàng ta đã run rẩy rồi, ngày tháng như vậy bao giờ mới kết thúc a.
Lãnh Băng Băng nhìn Vũ Linh co thành một cuộn, nở nụ cười hiểm bí, "nghe nói công chúa phụng thể bất an, ta đặc biệt đến xem sao."
"bổn cung trong người không khỏe, không thể ngồi dậy, công chúa kiến lượng." Vũ Linh hoàn toàn không biết Băng Tâm công chúa chính là Lãnh Băng Băng. Việc nàng ta giả mạo công chúa càng ít người biết càng tốt, cho nên giả bộ đến cùng.
"bổn cung đêm qua thấy ánh trăng mông lung, trên đường qua ngự hoa viên, nhặt được một chiếc yếm, không biết có phải của người không?" Lãnh Băng Băng chầm chậm lấy ra chiếc yếm thêu hoa mẫu đơn, treo trên một ngón tay đung đưa qua lại.
Vũ Linh giật nảy mình, nhưng âm thanh lại trầm ngâm uy nghiêm, "bổn công chúa luôn ở trong tẩm cung nghỉ ngơi, chưa từng ra ngoài. Thứ công chúa nhặt được, nhất định không phải của ta." Trời ạ, sao có thể bị Băng Tâm công chúa nhặt được. Dù cho nhặt được áo yếm của nàng ta, còn tìm đến tận cửa, nhất định là nhìn thấy việc tốt của nàng ta và tên sắc thái giám kia. Việc đến nước này, chết cũng không nhận.
Lãnh Băng Băng mừng bở, cười hì hì đưa áo yếm đến trước mặt nàng ta, "vậy sao? Tiểu Ly Tử công công nói là của người."
Ngay cả Tiểu Ly Tử cũng biết, xem ra, nàng ta khó thoát nạn này. Vũ Linh hít một hơi sâu, hất bỏ chăn, nghiêm túc nói, "công chúa, người rốt cuộc muốn thế nào?" bỗng nhiên, nàng ta mở to mắt.
Lãnh Băng Băng liếc nàng ta, ném áo yếm vào mặt nàng ta, "lúc lén ăn đừng vội vã như vậy." Ngay cả áo yếm cũng không kịp mặc, thật là.
Sửng sốt nửa ngày, nàng ta mới nói thành lời, "Băng Băng? Là tỉ?" Băng Băng là Băng Tâm công chúa? Nàng ta không nhìn nhầm chứ?
"phí lời, đương nhiên là ta."
"tỉ là công chúa?" nàng ta kéo bỏ chiếc áo yếm trên mặt.
"thật sự là thế." Nàng ta là giã, Lãnh Băng Băng nàng không phải thế.
Trong cung gặp được Lãnh Băng Băng, thật giống như gặp được cố nhân ở xa quê, Vũ Linh vội nắm lấy tay nàng. "ta nói cho tỉ biết, ta xong rồi, đêm hôm qua ta thất thân rồi." Vũ Linh khóc than, "hơn nữa đối phương còn là tên thái giám", tên thái giám chết tiệt ấy cư nhiên dám chiếm tiện nghi của nàng ta, nàng ta tuyệt đối không tha cho hắn ta.
"được rồi, chuyện của ngươi và Tiểu Ly Tử là việc thế nào?" nghe nói giữa hoàng đế đại ca và vị Dư tiểu thư này có một đoạn chuyện. Nhưng mà, miệng của tên ấy còn chặt hơn vỏ sò, làm thế nào cũng không chịu nói.
Đừng tưởng hắn ta không nói, thì nàng không có cách biết được, hứ.
"tiệc mẫu đơn lần trước, ta cũng được thái hậu mời. Không ngờ tỉ tỉ ta đố kị, đẩy ta xuống hồ. May nhờ hắn ta đi ngang qua, cứu ta lên. Sau đó Tiểu Ly Tử cho ta một tấm lệnh bài, và dạy ta một lối đi bí mật vào cung. Ta cảm thấy hắn ta rất vui, thường hay vào cung tìm hắn ta chơi, bọn ta cứ thế mà trở thành bằng hữu đấy. Đêm hôm qua ta lén lén trốn ra ngoài, thấy hắn ta mượn rượu giải sầu, bồi hắn ta uống vài ly. Không ngờ, sau rượu loạn tính." Vũ Linh thở dài, "kì thực con người hắn ta không tệ, mỗi lần ta vào cung hắn ta cũng trộm đồ ăn ngon từ chỗ hoàng thượng dụ cho ta vui."
Đồ của mình còn cần trộm sao? Dùng thủ đoạn này để dụ nữ nhân, bỉ ổi.
"vậy bây giờ phải làm sao?" Lãnh Băng Băng cố ý làm vẻ mặt ai oán, ở bên cạnh đả kích, "ngươi cũng biết hắn ta không phải là thái giám, đối với thân phận của hắn ngươi đoán được mấy phần rồi chứ?" người nam nhân có thể tùy ý đi lại trong cung, lại không thám giám thì chỉ có một người.
Vũ Linh ão não, tú mi khóa chặt, "ừm, hắn ta nhất định là nam sủng của thái hậu."
Nghe thấy vậy, hai mẫu tử bên ngoài không hẹn cùng ngã nhào xuống đất.
"thái hậu, hoàng thượng, cẩn thận a!" Hoắc Thiên cố nhịn xúc động muốn ngã kia, dìu hai người dậy.
Lãnh Băng Băng vội quay đầu đi chỗ khác, cười đến sắp thắt ruột. Lúc thì thái giám, lúc thì nam sủng, tạo nghiệt a.
"không bàn thân phận của hắn ta trước, ngươi có thích hắn ta không?" nàng cố nhịn cười, để tiếng nói của mình nghe có vẻ bình lặng.
"không thích." Vũ Linh chu miệng.
"thật không?" nàng mới không tin.
Dưới hỏa nhãn kim tinh của Lãnh Băng Băng, Vũ Linh chỉ còn cách đầu hàng, "được rồi, một chút chút."
"một chút chút?" ai tin chứ.
"còn tạm."
"vậy sao?" Lãnh Băng Băng rõ ràng không tin.
Nhìn thấy không giấu được Lãnh Băng Băng, Vũ Linh chỉ còn cách tê dại da đầu mà thành thật, "rất thích."
Đôi mẫu tử bên ngoài cuối cùng cũng thở phào.
"nương, con không cần làm thái giám rồi." Tần Vật Ly sờ vào lồng ngực, tim còn đập nhanh.
Thái hậu sau khi biết được việc tốt hắn ta đã làm, đã cho hắn ta hai con đường. Một, cưới Vũ Linh, hai, để hắn đi làm thái giám.
Kì thực hắn ta đối với Vũ Linh không phải là không có tình cảm, cưới nàng ta không phải là chuyện xấu. Chỉ là, thái hậu muốn Vũ Linh cam tâm tình nguyện. Nếu như nàng ta không thích hắn ta, thái hậu có thể sẽ hạ độc thủ với hắn ta.
"ha ha, ta có con dâu rồi." thái hậu ngâm tiểu khúc, cười vui vẻ rời khỏi.
"hoàng thượng, tại sao người và thái hậu đều thích lén lén lút lút nghe lén thế?" đế vương quân lĩnh thiên hạ và thái hậu mẫu nghi thiên hạ cả ngày lén lén lút lút nghe lén, truyền ra ngoài sẽ để người ta cười rụng răng cửa.
Tần Vật Ly dùng cán quạt gõ mạnh vào đầu Hoắc Thiên một cái, "đừng quản nhiều."
Một cuộc hòa thân thật sự kinh tâm động phách, ngàn hồi trăm hiệp.
Hoắc Thiên cự thân, nhan diện mất sạch. Bắt gian tại giường, phong vũ đầy thành. Hạ giá Hoắc Thiên, như nguyện bồi thường.
Hoàng thượng đột nhiên nhảy ra xen vào một chân, dự định phong Linh Tuyên công chúa làm hậu, hai nước mãi kết tần tiến chi hảo.
Cưới nữ nhân của thần tử làm hậu, lời đồn tự khắc không tránh khỏi.
Đại thân trong triều chia làm hai phe, mỗi phía một lời. Phe Liễu tướng đứng đầu cho rằng Linh Tuyên công chúa và Hoắc Thiên đã có phu thê chi thực thì nên cưới nàng ta. Hơn nữa, Linh Tuyên công chúa và Hoắc Thiên đã có hôn ước. Quân bất hý ngôn, càng không thể đoạt thê tử của thần tử, ép buộc Hoắc Thiên phải cưới.
Còn phe Hoắc Thiên, Dư bộ thị lang đứng đầu thì xưng Hoắc Thiên và công chúa thanh bạch, bị người khác hãm hại. Vì để thể hiện sự kính trọng của Thiên Diệu đối với Chiêu Thừa, sự xin lỗi đối với công chúa, nên sắc phong làm hậu.
Hai bên không ai chịu nhường, náo động cả triều đình.
Con người Tần Vật Ly cuồng ngạo bất kham, việc hắn ta muốn làm không ai có thể ngăn cản. Sau một trận phong ba, hôn ước cuối cùng đã định ngày.
Nhiếp chính vương Chiêu Thừa quốc hay được việc này, khâm phục sự rộng lượng của Tần Vật Ly, càng cảm kích sự hậu đãi của Thiên Diệu đối với Chiêu Thừa, đem theo giá trang hậu hĩnh đích thân đến Thiên Diệu.
Đến đây Triền thượng túy giai nhân chính thức......drop rồi, tuy rất mong Sở Sở viết tiếp nhưng mà không thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro