chết
tháng tư hoang phế
em bế
nỗi buồn
đã rơi đâu đó nơi buổi chiều hoang hoải.
đôi mắt anh
lúc ấy ảm khói,
không nói, không rằng.
tình mình liệu có như trăng
kiên cường băng qua cả một vòng thế giới,
rồi chơi vơi vô định,
chết lạnh lẽo giữa mặt biển bao la.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro