4. "Hi vọng bạn không trở thành người như Tiết Chi Khiêm"
Khi đã thực hiện một việc quá lâu trong thời gian dài, rất dễ trở thành thói quen.
Ví dụ như ngủ muộn.
Cô ấy nói. Phải ngủ trước mười hai giờ nhé. Đáp lại, được thôi. Rồi tắt máy. Đánh răng. Uống nước. Đóng cửa sổ. Lên giường lúc mười một giờ ba mươi phút.
Trời bắt đầu đổ mưa. Gần đây ở thành phố miền núi này, mưa cứ hay đổ xuống vào đêm khuya như vậy. Giống như nước mắt thầm lặng rơi trong bóng tối. Không thể nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận. Âm thanh đó. Giống như sự buồn bã luôn ở trong lòng.
Chúng ta có lẽ thực sự đã vui vẻ, nhưng có nhiều khoảng thời gian, không thể tránh khỏi muộn phiền và mỏi mệt.
Trong đêm tối, nghe tiếng mưa rơi, vẫn không thể đi vào giấc ngủ. Tôi biết, rất nhiều người như vậy. Khi ở một mình, đơn thuần cảm thấy trống rỗng. Suy nghĩ nhiều việc. Trầm mặc trong đêm tối.
Nhớ đến quãng thời gian nọ. Đi bộ lên đỉnh núi cao nhất của Đông Dương. Cảm thấy ánh nắng mặt trời đặc biệt tốt đẹp. Trong suốt như thủy tinh đâm xuống mặt đất. Chiếu rọi cảnh vật và hoa cỏ trên đường đi. Thời khắc đó, mọi âm thanh ồn ào đều bị đẩy lại phía sau. Chỉ còn tôi và những người xa lạ đang đồng hành. Có chung một mục đích và mục tiêu. Trong lòng muộn phiền điều gì, không còn quan trọng nữa. Nghĩ rằng có lẽ sau này, một số người ở đó, trở thành bạn bè của mình trong tương lai.
Sẽ có những lúc bất chợt bắt được kết nối giữa bản thân và thế giới này như vậy.
Thỉnh thoảng đọc lại những gì mình viết này, sẽ có cảm giác lạ lẫm.
Nhớ đến cô ấy nói. Em còn trẻ quá, mà lại suy nghĩ thật nhiều. Như vậy thì có ổn không?
Cũng không biết. Bởi vì đây không phải chuyện có thể quản được. Chỉ có thể thuận theo. Có đôi khi, chúng ta cần phải học cách chấp nhận.
Nghĩ tới đêm hôm đó. Hỏi cô ấy. Nếu như gọi video cho nhau được thì tốt quá. Muốn nhìn thấy em.
Vậy à, nhưng không được đâu. Cô nói. Vậy là lại bàn vài chuyện lặt vặt. Rồi chúc ngủ ngon, sign out, đọc vài trang sách.
Tôi nghĩ sau này, có thể gọi cho cô mỗi đêm. Cả hai dù không nói gì, nhưng vẫn có thể nghe thấy nhịp thở của đối phương. Như một loại đảm bảo. Cảm giác rất an toàn.
Nhưng mà hiện tại, mối quan hệ này dường như trở về như lúc trước. Bình đạm trôi qua. Tựa như thời gian vĩnh cửu dừng lại.
Không buồn phiền như đã nghĩ. Giặt đôi giày cũ. Đi chơi với vài người bạn. Chấp nhận tin nhắn chờ của người lạ. Tạm mở rộng lòng mình.
Nếu như tôi và cô ấy thực sự kết thúc, như vậy có lẽ, tình cảm này vẫn tĩnh lặng như nó vốn vậy. Không có gì ngạc nhiên,
Không nói chuyện. Không trao đổi. Rồi cứ thế trở nên xa lạ. Đây là chuyện có thể hiểu được.
Nhưng mà, dẫu có thế nào, quá khứ hay tương lai. Ở một mốc thời gian nào đó. Cô ấy đã cho tôi một dấu vết thật sâu trong lòng.
Hy vọng sau này,
có thể trở thành người giống như Khiêm Khiêm(*)
không vì ai động tâm, không vì ai dừng lại,
không còn muốn yêu thương, cũng không còn đau khổ nữa.
__
2016. Ngày tháng nào đó.
_
*Khiêm Khiêm là tên bản thân hay dùng để gọi Tiết Chi Khiêm. Hôm rồi người nọ có cho mình nghe một radio tựa là, "hy vọng bạn không trở thành người giống như Tiết Chi Khiêm". Tiết Chi Khiêm cũng là ca sĩ mà cả hai cùng yêu thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro