Part 26-30
26.
Gần đây tình trạng giấc ngủ cũng không khá lên, mắt khô khốc đến phát đau, dù có dùng nhiều thuốc nhỏ mắt cũng không tác dụng gì.
Ngày hôm qua đi dạo phố trở về liền cảm thấy rất mệt mỏi, nằm trên ghế salon nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cậu ấy ngồi đối diện bàn trà, hỏi tôi cảm thấy thế nào?
Đây là lần đầu tiên chúng tôi đối mặt thẳng thắn thảo luận vấn đề này, trước kia cậu mặc dù biết rõ nhưng cũng không hỏi tôi quá chi tiết, tôi cũng sẽ không cùng cậu nói qua quá nhiều. Cậu là thẳng nam 100%, đối với chuyện này cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên, tôi cũng sợ nói những chuyện này sẽ làm cậu cảm thấy không được tự nhiên lại còn mệt mỏi.
Nhưng mà trừ cậu ấy ra, tôi không tìm được người thứ hai để tâm sự. Nghe được giọng điệu thương hại của cậu, tự nhiên tôi bật khóc nức nở. Vẫn một mực đè nén tâm trạng, cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra, tâm tình cứ một mảng màu xám, dần dần nó đã như là một thói quen, tôi không có biện pháp lớn tiếng khóc cho thoả nỗi lòng, chẳng qua là nước mắt cứ không ngừng tràn ra, không thể thở nổi, tôi hướng cậu nghẹn ngào:" Tớ rất khó chịu."
27.
Cậu cũng không thể nói gì, chuyện của hai người, cho dù có là bằng hữu thân thiết đến mức nào đi nữa thì cũng không thể can thiệp quá sâu.
Trò chuyện một lúc, tôi nói là tôi sẽ đợi anh đến năm ba mươi lăm tuổi, cậu kịch liệt phản đối, nói đây là chuyện không thực tế tý nào.
28.
Tình cảm vốn dĩ là chuyện không thực tế. Yêu thích con người này, không phải bởi vì anh tốt, đẹp trai hay do anh có tiền. Hơn nữa, căn bản là anh không hề đẹp trai, cũng không phải giàu có gì, tôi so với người khác càng thêm rõ ràng anh có bao nhiêu khuyết điểm, anh chậm chạp, luôn đợi nước đến chân mới nhảy, anh ngốc, học tiếng Anh không tốt, lại có chút nịnh hót bợ đỡ.
Nhưng vẫn cứ thích, không biết từ bao giờ và cũng không cần thêm bất cứ điều kiện gì.
"Nam Khang, Nam Khang, nhanh nhanh trưởng thành nào". Có người bình luận trong bài viết như thế.
Tôi có thể lớn lên, có thể cũng giống như những người khác, tìm một người thích hợp cùng nhau chung sống. Có thể cũng không phải là rất thích, nhưng thời gian còn dài, lâu dần cũng có thể nuôi dưỡng một chút chân tình, hoặc giả như dễ dàng nói lời chia tay, rồi lần nữa đi tìm hạnh phúc khác.
Nếu không thì làm theo cách thực tế nhất, đêm xuống thì ôm ấp triền miên, trời sáng thì biến thành kẻ xa lạ.
Tôi dĩ nhiên là có thể như thế, bất quá là tôi sợ, tất cả những điều này cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì đó không phải là anh, sau khi tỉnh dậy lại trống rỗng, tịch mịch gấp bội.
Cho nên dù thời gian rất dài, tôi dù không nguyện ý chờ, cũng không thể không chờ được – bởi vì biết người có thể làm cho bản thân thích nhiều như thế, đời này cũng sẽ không gặp được người thứ hai.
29.
Mọi người thường nói thời gian là thứ vĩ đại nhất, hết thảy đều sẽ bị nó mài mòn đến hầu như không còn, vô luận là vui vẻ hay đau buồn, cuối cùng cũng sẽ là quá khứ.
Tôi chỉ có thể chầm chậm bước tiếp, có lẽ rất nhiều năm sau này, tôi lần nữa nhớ lại mọi chuyện đã qua, nhưng khi đó, trong lòng có lẽ đã có người khác.
Có lẽ tôi vẫn còn chờ đợi, nhưng đã không nhớ ra được mình vì cái gì mà kiên trì đến tận bây giờ.
Hoặc giả như lúc ấy anh đã trở về bên cạnh tôi rồi.
30.
Tôi nhìn dòng người trên đường qua lại, ai cũng vội vội vàng vàng, gặp mặt rồi lãnh đạm nhìn qua nhau, ai cũng nhìn không thấu câu chuyện phía sau những người đó, cũng không ai biết được trong lòng những người đó, có hay không tồn tại một người như thế.
******************
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro