Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 : những thứ mới mẻ

     Dù đã sống 16 cái xuân nhưng tôi vẫn cảm thấy như mình thiếu thứ gì đó . Dường như những cái mà người ta để ý đều nằm ngoài tầm mắt của tôi . Một con nhóc vô vị , nhạt nhẽo đến sợ . Ở trường thường xuyên bị bắt nạt nhưng cảm thấy quen rồi nên không quá quan tâm đến vấn đề vặt vãnh đó . Đôi lúc Ritsumo này lại cảm thấy trang sách của cuộc đời mình trống rỗng , chẳng ai có khả năng đặt ngòi bút nên đó , ngay cả chính bản thân tôi . Nhục nhã thật .

     Trong căn chung cư nhỏ , không gian tĩnh lặng cứ thế mà nuốt chửng nó suốt 1 năm . Căn phòng ngủ được bày trí đơn giản và không to cho cam , có tiếng bàn phím lách cách mỗi ngày . Khi ông trời ngoi lên sau giấc ngủ dài , ánh nắng ban mai xuyên qua tấm rèm cũ kĩ , bên trong là thân ảnh nhỏ bé miệt mài trên bàn máy . Đôi môi cô khẽ mấy máy thứ gì đó

cô đơn

     Giọt nước mắt trong suốt và lấp lánh tựa đá quý của vị thiếu nữ rơi xuống tấm thảm . Thứ hiện tại cô cần không phải là sự nhàn nhã , tiền bạc, đá quý , phục tùng mà là một người có thể quan tâm cô , yêu thương cô hơn cả những kẻ bội bạc nào đó . Cảm xúc hỗn loạn không thể gỡ , sợi xây quấn vào nhau vô thức tạo nên một mớ lộn xộn khiến cô không thèm động tay .

Cộc cộc cộc

" Nanami - chan , cháu làm việc mệt không , ra đây ăn chén canh với bà nhé , được không cháu ? " giọng nói khàn khàn nhưng mềm dịu của bà cụ hàng xóm gọi tên Ritsumo

" Cảm ơn bà , cháu không đói cũng không mệt , bà ăn canh đi ạ , chút nữa cháu phải đi làm nên cũng khá bận , vậy nhé " Ritsumo nói vọng một cách vội vã từ trong ra 
    
     Bà cụ lắc đầu ngao ngán .Con bé lại làm việc quá sức rồi , chắc tối phải sang tận nhà ép nó ăn cháo gà chứ cứ như vậy không ổn . Nghe tiếng bước chân rời đi . Ritsumo bám lưu bản thảo , vào mail gửi cho người yêu cầu .

- Nanami - san cậu là thiên tài , cảm ơn cậu nhé tập truyện này rất hay , gửi cậu 100 nghìn yên

- Gửi nhiều như vậy được chứ ? Chỉ là một tập truyện thôi

- Tớ trả tiền theo yêu cầu mà , công tử nhà giàu không hiếu học đó muốn nổi tiếng bằng việc viết teenfic rồi nhờ tớ , thật không tin nổi

- Nhưng nó giúp cậu kiếm chát không ít

- Đúng là chỉ cậu hiểu tớ , lớp phó

- Tớ đi làm đây , tạm biệt

- Tạm biệt

     Cất điện thoại vào túi áo khoác . Ritsumo khóa cửa rồi đến cửa hàng tiện lợi làm thêm . Ở đây có chị nhân viên rất chi là thân thiện . Lúc mới vào làm , chị đã dùng mọi giải pháp để an ủi ( dụ dỗ ) chú mèo nhút  nhát thái quá Ritsumo .

" Chào buổi sáng Rit - chan ! tâm trạng em hôm nay không được tốt nhỉ ? Nào ! Hãy chia sẻ cùng người chị cute và thân thiện này đi "

" Remi - san con bé đang đề phòng chị đấy , không phải Hasegawa - kun đã dặn ai càng tỏ ra dễ gần thì con bé sẽ càng nâng lever cảnh giác à "

" Ể ?~ Rit - chan mà cứ như vậy chị sẽ tủi thân đó ~ "

" Chị hãy bắt đầu lại một việc là gọi người ta bằng họ cho nó lịch sự đi ! Đúng không Nanami - chan "

" Vâng ... "

" Ớ ... sao con bé chỉ trả lời mỗi cậu hả Fukawa - chan .... "

" Em bảo vệ Nanami - chan và không quá lên như chị vì con bé quá đáng yêu "

     Ritsumo cuống không biết nên làm gì . Cô rón đến đến chỗ Kamiyo . Bị phát hiện , Ritsumo xù lông vội vã lùi ra . Kamiyo nhìn Fukawa kiểu tổn thương sâu sắc . Cậu im lặng , chỉ nháy mắt một cái . Kamiyo nhìn ,đứng im thin thít . Ritsumo thấy đã an toàn , từ từ đi đến .

" Demi- san ... chị ôm em nha ... "

* Auuuu ! Teo chết sớm quá *

" À ... ùm ... được thôi Nanami - chan ... "

* Làm tốt lắm Remi - san , chị cứ tiếp tục duy trì như hôm nay là có thể thân thiết với ẻm nó sau 1 tháng lỗ lực rồi ! *

      Nói xong , Remi nhảy chồm tới như hổ đói muốn ôm Ritsumo . [ từ giờ gọi là Rit nha ] Rit giật bán , chạy ra trốn sau lưng Fukawa . Kamiyo dỗi , nước mắt chảy ào ào như suối chạy vào trong phòng thay đồ . Rit nắm chặt vạt áo Fukawa , lo lắng nhìn theo Kamiyo .

" Em lo lắng cho Remi - san ? yên tâm ! bà chị đó chỉ đang hờn như một đứa trẻ thôi , có kẹo là hoàn xong mọi việc "

" Kẹo ? cho Remi - san kẹo sao ? "

" Không không , ý anh chỉ là so sánh thôi , điều chúng ta cần làm là động viên Remi - san "

" Em làm chị ấy buồn ạ "

" Có thể đó ! mau lên và đi dỗ ngọt cô bé đang hờn dỗi nào ! "

" u-um .. "

      Cánh cửa vừa được mở ra , Remi ôm chầm lấy Rit vẫn đơ cứng trước cửa . Fukawa thở dài . Rit nín thở , cố gắng xem Kamiyo hết buồn chưa .

" Ôi Rit - chan yêu quý ~ quả nhiên nếu không cưng em theo cách này chắc chị chết mất đó a ~ sao trên đời lại có một thiếu nữ ngây thơ trong sáng , đáng yêu như Rit - chan nhà mình chứ ?~ uwu , yêu em chết ~ "

" Oi Remi Kamiyo , con bé sẽ hóa đá rồi vỡ vụn vì sự thái quá thừa thãi ngay lúc này của chị ! "

" Hả ? ... à .. chị xin lỗi Nanami .. chan .. "

" Không sao "

     Vòng tay Rit siết chặt lấy eo Kamiyo , dụi dụi gương mặt đã đẫm nước mắt . Hai người này là đang muốn giúp cô cởi mở hơn . Nếu mà cô từ chối hay bác bỏ thì sau này mất đi mang nghiệp nặng lắm , chấp nhận vẫn là tốt hơn cho đôi bên ~

" Xin lỗi ... "

" Chị , chị mới là người phải xin lỗi Nanami - chan ... xin lỗi "

" Remi - san .. không có lỗi ... do .. em "

" Mạnh mẽ lắm Remi - san , Nanami - chan . Giờ thì hỡi hai kẻ đang dính nhau như sam ơi , mau chuẩn bị mở tiệm đê , 10 vị khách đang rung chân rung tay ở ngoài đấy "

     12 giờ trưa , Rit đổi ca với Fukawa . Lấy suất cơm trưa do Kamiyo chuẩn bị . Rit đi đến hầm cầm , nơi nuôi con mèo Duseo đáng yêu . Trong hầm có một ghế sô pha , cái bóng đèn Rit mang tới và con mèo . Lúc này nó đáng ngủ ngon lành trên ghế sô pha . Cô ngồi phịch xuống , chú mèo Duseo giật mình tỉnh dậy . Ngửi ngửi nhìn nhìn , nó dụi đôi tai mềm mại vào tay Rit .

" Ngoan nha Duseo , để chị chia suất cơm này cho em "

" Meo ~~ "

     Nụ cười của kẻ nghe trộm cong lên hình bán nguyệt , chụp một tấm hình tuyệt vời về chú mèo Duseo cùng Rit . Xoay gót , đưa tay che miệng , ánh mắt lóe lên tia thâm hiểm .

     Vừa bước vào khu trọ , bà cụ hàng xóm nhanh tay kéo Rit vào phòng mình . Đưa ra bát cháo nóng hổi , bụng Rit keo lên òng ọc . 

" Mau ăn đi Nanami - chan , chắc là đi làm nhiều cháu cũng mệt rồi ha , mà ngày mai nhập học vào cấp ba chuẩn bị cho cẩn thận "

" Vâng "

" Dạo này cháu ốm nhiều , nên giảm lịch làm thêm lại "

" Không cần đâu bà ạ , thân cháu sống một mình nơi xã hội đông đúc này vất vả là điều tất yếu , nếu tránh thì sau này không biết cháu sống thế nào "

" Còn có bà , bà cháu mình như người nha , nếu buồn về đây bên bà , tủi thân cứ coi đây là mái ấm của cháu . Cứ hễ cháu đặt chân nơi đây , chắc chắn cái thân già này sẽ ngồi sẵn đây , chờ cháu " 

" Vâng "

       Những chuỗi ngày đau khổ 

bắt đầu















     Mong năm nay Rit không phải đụng mặt bộ ba tiểu tam đó . Vừa đi vào lớp ngồi xuống , bóng người quen thuộc tự nhiên ngồi lên bàn Rit . Cuống tóc hồng anh đào đã ám ảnh Rit suốt 4 năm Sơ Trung xuất hiện một lần nữa . Cô quét mắt qua lớp học , làm ơn ai đó hãy giúp đi 

- * xin lỗi ... nó là bộ ba tiểu thư có cổ phiếu trường ... *

- * Tôi vô dụng lắm , làm ơn đừng nhìn tôi học sinh mới *

- * Bọn nó thống trị khu A này rồi , cái thân này không làm được gì đâu ... *

 " Các cậu làm gì vậy ? "

     Sakura giật bắn mình , từ từ nhìn vào người vừa nói . Lớp trưởng Hasegawa Uchida , crush Sakura . Con nhỏ tóc xanh , Sano . Vội vã giục con nhỏ tóc vàng Layla cùng Sakura rời đi . Ba người hí hủi chuồn ra khỏi phòng học .

" Hasegawa - kun ... cảm ơn "

" Miễn là cậu ổn , tạm biệt "

" Ùm "

     Giờ ăn trưa . Rit sải chân bước vào căn tin . Cánh cửa còn chưa đẩy ra hết nửa già , nước từ đâu tạt thẳng xuống đầu Rit . Cô sững sờ , hai tay ôm lấy người . Nước mắt dàn dụa . Sakura mở hẳn cánh cửa , phơi bày cảnh tượng cô gái ướt như chuột lột . Mấy người trong căn tin không thông cảm mà còn cười lớn . Cô khóc càng nhiều , chạy đi . Sakura , Sano và Layla cười điên loạn . Bọn tao còn nhiều trò cho mày lắm .

     Vào nhà vệ sinh . Rit với lấy chiếc khăn đầu tiên lau mặt và tóc . Bỗng đầu óc quay cuồng , tầm nhìn mờ dần . Rit đổ người ngã xuống . Sakura cầm tay cô kéo lên , xác nhận Rit đã bất tỉnh . Ba đứa cười gian tà .










     Tỉnh lại , Rit cảm thấy xung quanh mình chỉ có một màu đen độc nhất . Cử động tay chân , vẫn ổn . Theo thói quen , rit ôm lấy đầu mình . Ơ ? sao đầu mình nhẹ nhỉ ? sờ sờ , Rit phát hiện tóc mình ngắn đi phân nửa , lởm chởm cao thấp . 

Bị cắt sao ?

Cái khăn cũng là họ bày ra ?

     Đứng dậy , mò một lúc Rit cảm thấy mình sờ trúng tay nắm cửa . Kéo ra , bên ngoài đã chiều tối . Đây là nhà kho cũ của trường . Lững thững đi vào lớp lấy cặp , cô lê bước trên con đường đông đúc . Sực nhớ đến Duseo . Cô phóng như bay đến gầm cầu . Ở đó , máu lan ra khắp nơi . Xác của con vật bé nhỏ nằm vật ra ở đó . Rit như người mắt hồn , loạng choạng đứng dậy . Uchida đi qua , nhìn thấy Rit thẫn thờ quỳ ở dưới kênh .

" Cậu sao vậy ? hôm nay tại sao cậu lại đột nhiên biến mất ? giáo viên đã rất tức giận đó "

" ... "

     Uchida chạy xuống , lay người Rit liên tục . Thấy cô không phản ứng , cậu đành hét vào tai cô

" Nanami Ritsumo !! "

" Hả ... "

" Này ! cậu còn sống không đấy con mèo ngốc "

" Mèo ngốc ? haha ... mèo sao ... nó chết rồi ... "

" Chết ... ? "

     Giơ tay chỉ vào xác , à không , mớ thịt lộn xộn mà Duseo để lại . Uchida trợn tròn mắt , tay hơi run run . Quả thật cảnh tượng này quá kinh khủng đi . Con vật nhỏ bé nằm trên vũng máu đỏ thẫm . Đôi mắt nhắm chặt , thân nhiệt âm độ , tất cả điều đó chứng mình cho một sự thật không thể chối cãi ...

Duseo tử mất rồi

     Chết rồi không quay lại được , giấc mộng Duseo lấy lại hơi thở chỉ là thứ viễn vông . Nó chính là sinh vật thứ 4 mà cô yêu quý trên cõi đời này . Giọt thủy tinh rơi xuống thàm cỏ , hai cánh tay gục xuống . Uchida nhìn chằm chằm cô , Nanami Ritsumo .

Nước mắt của thiếu nữ

" Cậu nói gì vậy Hasegawa ... "

" Không biết nữa , tớ chỉ vô thức nói ra những lời lúc nãy , mau về nhà đi , đừng quan tâm đến nó "

" Nhà ? ... "

     Đúng rồi , chúng ta vẫn còn bà mà đúng không ?

Tinh tinh

" Alo , cô là người nhà của bà Yurino Karin đúng không ? "

" Dạ vâng là cháu , bà cháu bị sao ạ !? sao bệnh viện lại gọi tới ?! mau nói ra địa điểm ?! "

" Bình tĩnh nghe tôi nói đây , bà cô đang trong tình trạng nguy kịch , địa điểm là bệnh viện Tokyo XXX "

Bíp bíp

     Ây yo ~ người bà này quả là có phúc 

Ngày đó , vị thiếu nữ gầy gò ốm yếu chạy như điên đến bệnh viện . Giọt nước mắt trong suốt kia khiến những ma cà rồng đang trà trộn giữa dòng người phải ngoái lại ngắm nhìn nó .

Nước mắt của thiếu nữ 

                                                                                                                   Stage 1 : cái chết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro