Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

P1-Chương 1: Ngày Rằm Âm Mẫn

Thần, được dân chúng cung kính dành ra một ngày trong năm để thờ phượng. Mỗi vị thần lại có lý do thờ phượng khác nhau, có thần ban phước giúp dân, có thần từng sống lập công mà được tưởng nhớ,...dần dần thành tục. Đôi khi dân chúng chẳng còn nhớ vị thần ban đầu mà họ thờ nữa.

Cũng chẳng mấy người quan tâm, người theo thần nào thì làm theo lẽ đấy, như cái cách điều ước vô tình của họ trôi ra giữa dòng. Hôm nay là ngày tưởng nhớ của một vị thần vô danh. Tuy rằng vô danh, nhưng người nhang khói cho vị thần này nhiều đến nổi bật. Người dân thả đầy thủy đăng, hoa đăng xuống dòng sông, tưởng như rực sáng cả mặt nước trong đêm tối.

Có lẽ vì đất nước Tùy Nghiên này được du nhập và lưu truyền qua nhiều đời phong tục thờ cúng vị thần đó, nghe kể lại rằng : người đã thế mạng cho cả một vương quốc.

Tuy nhiên năm nay có vẻ không phải là khung cảnh nhộn nhịp như thường lệ, khi bầu trời đã bắt đầu sụp tối, thậm chí không có lấy một động tĩnh từ nhà dân chung quanh, họ đều đã chốt cửa, thắp đèn và giữ im lặng. Bởi vì hôm nay xui xẻo trùng với ngày Rằm Âm Mẫn—ngày con người ở gần nhất với ma quỷ, cứ mười năm một lần.

Nhưng trên con đường cổ kính tĩnh mịch ấy, có một thân người vẫn thản nhiên bước đi, lướt bốn mảnh tay áo của ngoại y cùng tà áo dài trắng đi qua những ánh sáng từ đèn lồng đỏ, qua những ngọn lửa nhỏ với lên từ mặt nước và những nhà dân đều đã sáng đèn. Thanh niên này điềm đạm gỡ mặt nạ xuống, thưởng thức hàng trăm ánh nến lung linh như chào đón y sau một chuyến đi dài ba ngày lên ngoại ô hoàng thành.

Có ba đứa trẻ chạy qua, một nữ hai nam đùa đùa giỡn giỡn: "Đừng chạy, em đừng chạy nữa !"

"A, hôm nay trăng lại rất tròn, em chạm được rồi nha !"

"Này, còn chạy nữa là ta bỏ lại hai người luôn đó."

Nam bạch y đánh mắt liếc nhìn chúng, không để tâm, chợt y phát hiện một bóng người nhỏ bé khuất sau cây cầu ngói không xa. Cậu ta cứ đăm chiêu dưới những sóng nước dập dềnh, người ngồi im như tượng, nhìn từ sau đuôi tóc xoăn buộc cao sơ sài cùng áo choàng bông dài trên lưng như đang cố lấp liếm đi dáng vẻ gầy gò của cậu, trong ngực còn ôm một chiếc thủy đăng đã tắt ngúm từ bao giờ.

Cảm nhận được ánh nhìn, đứa trẻ quay lại, ánh sáng từ dưới sông chiếu lên đôi mắt ngơ ngác, cậu nhìn thấy nam bạch y. Nam bạch y cảm tưởng như có thứ gì quen thuộc vừa lướt qua, thoáng chút sững người, y lo lắng tiến đến hỏi : "Này em trai, sao em còn ở ngoài này? Rất nguy hiểm, mau về nhà thôi."

Nhi đồng quay người nhìn nam bạch y chăm chăm, im lặng một lúc, rồi đáp lại y bằng một câu trả lời trật lất câu hỏi: "Anh gì ơi, ở đây chơi vui lắm, anh chơi với em được không ?"

Nam bạch y nghĩ cậu bé này không nghe, nhỏ nhẹ hỏi lại lần nữa: "Ngoan, trẻ con không được ra ngoài lúc này, để anh dẫn em về nhé?"

"Nhưng mấy người kia cũng là trẻ con mà?" cậu đáp, ngước đôi mắt lấp lánh nhìn dáng người cao ráo đối diện quỳ xuống.

Nam bạch y ngạc nhiên, quay đầu lại chỉ đến 3 bóng hình khi nãy đang xa dần, hỏi: "Là họ sao?"

Cậu nhỏ xác nhận: "Dạ."

"Nhưng mà họ không phải người, không giống em đâu."

"Ồ...không phải người sao? Nhưng anh cũng thấy thì em không bị điên đúng không?"

Nam bạch y xoa đầu đứa trẻ: "Em không điên, đừng để ý. Chúng ta về nh—" 

Nhi đồng nhanh như cắt quay sang nắm lấy mảnh tay áo của y, đánh trống lảng trắng trợn: "Oa...Anh đẹp nhất, đẹp nhất luôn! Mắt của anh có hai màu kìa, đẹp lắm! Cha em rất thích người đẹp, sẽ thưởng anh rất nhiều vàng bạc cho coi, anh có đến chỗ cha ta không?"

"Không, anh có nơi cần đi rồi, cũng không cần vàng bạc. Xin lỗi...."

"Anh cho em theo với. Em hứa sẽ ngoan mà ~" Cậu chuyển qua ôm lấy tay y, liên tục nhìn vào đôi mắt của y, chúng có màu nâu và vàng hòa trộn loang lổ giống như hai viên đá quý vậy. 

Nam bạch y từ chối, luôn giữ giọng nhẹ nhàng: "Không được đâu, đây là tự dưng bắt cóc trẻ em đó, làm sao ta có thể?"

"Không sao, cha vứt ta rồi. Đi mà ~" Cậu bé nhõng nhẽo.

Nam bạch y chợt ngưng nói chuyện một lúc. Chờ đến khi cậu nghiêng đầu thắc mắc, y hỏi: "Sao lại thế? Khi nào?"

"Hồi chiều á, cha ném ta ra khỏi cổng lớn." Giọng cậu vẫn hồn nhiên ngây thơ, cất lên đều đều. Y thầm nghĩ: ai cũng hiểu ném một đứa trẻ ra đường vào lúc này là thực sự muốn nó chết, hay là đứa bé này trốn ra khỏi nhà nhỉ?

Nhi đồng không chịu được im lặng lâu, đưa thủy đăng ôm ấp nãy giờ ra trước nam bạch y, tươi cười nói: "Đẹp lắm này. Cùng chơi với em đi."

Suy tính một lúc, nam bạch y nhận lấy thủy đăng, đỡ đứa trẻ cùng đứng dậy: "Em có biết nếu viết ước nguyện lên thủy đăng rồi thả xuống nước thì ước nguyện đó sẽ trở thành hiện thực không?" Y trở lại mỉm cười.

"Biết."

"Hôm nay là ngày thờ phượng của một vị thần rất quyền năng. Có lẽ nếu người ấy biết được điều ước của em thì sẽ biến nó thành sự thật đó."

Y xoay người đi đến mép sông. Nhi đồng nhìn theo ngạc nhiên hỏi: "Thật sao? Là—"

Đôi mắt ve của cậu tròn xoe ngạc nhiên. Nam bạch y bước chân ra dòng sông kia, nơi không còn mặt đất, nhưng y không bị hụt chân mà té xuống, như xuyên qua lớp tàng hình, những bậc thang đá dẫn xuống mặt nước và một linh hồn lái ghe hiện ra. Nam bạch y bước đi xuống thật thong dong, bước được nửa đường quay người lại, đáp: "Đúng vậy, nếu thực sự muốn theo anh thì đến đây."

"........"

Cả hai bất động nửa ngày, sau đó cậu bé không nói gì, nhấc chân chạy xuống.

Hai người lên trên ghe, linh hồn đen với hai hốc mắt phát sáng từ từ chèo mái chèo đi. Nhi đồng không quá sợ nó, nhưng vẫn nép người ra xa, cắm mặt nhìn xuống nước. Bấy giờ nam bạch y mới đưa lại cho cậu cái thủy đăng, nến đã đốt và phía trên viết : Xin thần, ta muốn một mái nhà. Cậu bé nhận lấy, nhìn hoài dòng chữ.

Nam bạch y đùa: "Em mà không thả đi là điều ước sẽ mãi mãi không được thần đọc đâu nha!"

Nghe thế, đứa trẻ sợ là thật, vội quay sang nhẹ nhàng thả thủy đăng xuống. Điều ước trôi một đằng, ghe của họ đi một nẻo, càng xa càng xa nhau.

"Em tên gì?" Nam bạch y lên tiếng hỏi.

Khi này cậu nhỏ mới trả lời: "Ta...không có tên."

Y nhìn đứa trẻ đáng thương cúi gằm mặt, sau đó đề nghị: "Vậy...anh có thể gọi em là...hừm...Đăng Hà được không!?"

Nhi đồng nhìn qua y: "Tên cho em sao? Là...Đăng Hà?"

Nam bạch y gật đầu liền mấy cái. ".........." Chợt nhớ ra điều gì, Đăng Hà hấp tấp hỏi: "Vậy còn tên của anh? Tên của anh thì sao?"

"Hoa Yết" — Ngắn gọn

"....."

"Em bao nhiêu tuổi rồi?"

Đăng Hà có chút lưỡng lự, như đang hồi tưởng mình sống được bao nhiêu năm trời rồi: "Tám...tám tuổi."

Hoa Yết thực không biết phải đem chuyện gì ra tán gẫu, đứa trẻ này nhìn là biết nói đến đâu cũng là đụng chạm, đành hỏi đến mấy thứ linh tinh: "Em có thích bánh pía không?"

"Bánh pía? Là cái gì?"

"Là một loại bánh hay có dịp trung thu, sắp tới trung—"

Vụt—từ trong ngõ tối lao ra một thanh đao, đến thăm không một điềm báo trước tấn công Hoa Yết. Y lập tức lách người né tránh, đứng bật dậy cảnh giác, rất mau phát hiện có thêm một lưỡi đao nữa cùng một điểm đến đang nhắm vào cạnh ghe của họ.

Hoa Yết nắm ngay lấy Đăng Hà, y nhanh chân giậm xuống sát cạnh ghe cho chiếc ghe lún qua một bên, rồi dồn trọng tâm về bên còn lại để nảy một nửa chiếc ghe lên thật nhanh đúng lúc lưỡi đao bay đến.

Đăng Hà bất ngờ bị xách lên như mèo con, còn chưa nhận thức được chuyện gì, vừa mới được đặt ngồi trở về đã thấy Hoa Yết chuẩn bị rời đi: "Em lên đường trước nha, anh sẽ đến sau sớm thôi. Chỉ cần ngồi ở đây thì sẽ có người nhận ra em, khi đó hãy ngoan ngoãn ở với họ một thời gian nhé? Chúc vui vẻ." Hoa Yết cúi xuống xoa đầu Đăng Hà, quay sang nói với linh hồn lái ghe: "Đưa về biệt phủ."

Chưa yên tâm lắm, y dán một lá bùa ở lại rồi nhảy khỏi ghe, bỏ lại Đăng Hà cùng linh hồn kia bốn mắt nhìn nhau, chiếc ghe một lần nữa chao chao đảo đảo bị đẩy đi một khúc.

Hoa Yết chạy vào ngõ nhỏ, một vài thanh đao sắc lẻm khác liên tục vụt đến với lực ném rất mạnh, tuy nhiên chẳng có cái nào trúng được y, đồng thời đã xác định được thứ vật lạ gì phía trước, y đạp tường nhảy lên cao, đáp mạnh xuống thân thể nó, dứt khoát đem vật lạ đạp dưới chân.

Lập tức bật ra một bên, trước mặt Hoa Yết là một bầy quỷ đói đội lốt đạo tặc, tay con nào con nấy lăm lăm một hai cây đao rỉ. Có vài con biến hóa không ra hình người, cơ thể vặn vẹo quỷ dị. 

Lấp ló trong góc bị bao vây là bóng dáng một thanh niên trẻ tuổi, trông có vẻ lành lặn, nhưng cậu ta nhận ra Hoa Yết đã thấy mình thì lại lợi dụng thời cơ mà quay lưng bỏ chạy. Nhận ra con mồi đang trốn thoát, một vài con quỷ đói gần đó tức tốc bám theo. Hoa Yết cũng muốn đuổi theo nhưng bị ngán chân, nghĩ bụng trước hết phải giải quyết đám này đã.

Mấy hôm nay trên đường đến kinh thành theo bức thư của anh em Mặc, lúc nào y cũng cảm nhận có người theo dõi, hở tí là đao kiếm loạn xạ bay ra, nhưng cứ tra xét chung quanh lại không thấy gì. Thế nhưng y lập tức thấy vô lý nếu cho là lũ quỷ đói này bám theo y, chúng vốn không thể tạo ra lực nén đó, đối phó với chúng còn không cần tốn bùa, trực tiếp đánh tay không luôn tốt hơn. Y nhắm những con đứng gần lối thanh kia chạy nhất đánh tới, mở đường, còn lại thì bỏ mặc.

Ngày Rằm Âm Mẫn là ngày mà những con quỷ quái được phép đến nhân gian theo hiệp định của ba cõi nhân giới, ma giới, và Trung thiên đình. Chúng có thể giết được người, nên ban đêm ngày này ở nhân gian thực sự rất nguy hiểm. Y nên dừng thanh niên kia đứng lại ngay, càng chạy thì kiểu gì cũng sẽ gặp thêm tai họa. Đúng là làm khó y mà, y đành phải chạy vào một mê cung hỗn độn, ngõ nhỏ ngoạch nghẽo chạy hết ngõ này đến ngõ khác cũng chẳng thấy đường ra, muốn tìm người kia cũng thành một vấn đề.

Chạy một hồi, y chạy làm sao ra tới luôn quốc lộ. Tìm qua tìm lại, y thấp thoáng thấy thanh niên kia chạy vào một tòa lâu đỏ hoành tráng bừng sáng, mang lối kiến trúc giống như tượng tháp chùa, bên trong có tiếng ồn ào nhộn nhịp.

Trên bảng hiệu ghi: "Minh Thị Lâu"

Hoa Yết chau mày, sao lại còn nhiều người đi ra ngoài vậy? Nơi này chẳng phải là đang thu hút ma quỷ sao?

Đúng như y nghĩ, quỷ quái các hướng đua nhau đi vào trong, thậm chí có một đôi quỷ mèo cười nói vượt lên Hoa Yết mà ko để ý tới y. Có thể là một cái bẫy của vị đạo sĩ nào thật liều mạng, không chần chừ thêm y đeo mặt nạ lên, thận trọng tiến vào tìm kiếm thanh niên kia. Vừa đẩy cửa bước chân qua ngạch gỗ y đã cảm thấy không ổn, đây là...ma giới?!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro