Chương 6
Chuyện Tướng quân gia vì Triệu Thanh Hồng mà ra tay đánh biểu tiểu thư Liễu Anh, trải qua một đêm bọn nha hoàn truyền miệng. Toàn bộ phủ tướng quân, có người ngầm vì biểu tiểu thư bị tổn thương mà bất công, đối với vị tướng quân phu nhân tương lai này bất mãn. Có người thì lại âm thầm đánh giá lựa chọn, cho rằng Triệu Thanh Hồng mà ngồi vào ngai vàng của tướng quân phu nhân, thì tuyệt đối không nên đắc tội với nàng. Nếu không ngày sau sẽ khổ sở, huống chi, tướng quân phủ kỷ luật luôn luôn nghiêm minh, chuyện khi dễ phu nhân tương lai của chủ tử nếu làm cho tướng quân bắt được chứng cớ, trừng phạt hơn mười đại bản như thế nào cũng không chạy thoát được đâu.
Mà Phúc tổng quản ở tướng quân phủ đã hai mươi lăm năm, nếu lúc này tình hình đã định như thế, thân là tổng quản hắn đương nhiên phải đi đầu tạ tội. Bởi vậy, hôm nay từ sớm lúc mặt trời mới lên, trong phủ tướng quân từ trên xuống dưới bao gồm tổng quản nô bộc cùng bọn nha hoàn, tất cả đều chạy đến sau hoa viên lý ở bên ngoài sắp xếp, sắp xếp đứng, chờ tướng quân phu nhân tương lai để thỉnh tội cùng thỉnh an.
Triệu Thanh Hồng ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy, một thân phỉ thúy quần áo theo gió nhẹ lay động, phong tình vô hạn, đang muốn phơi nắng dưới ánh mặt trời thật tốt, chân vừa bước ra khỏi chính đường lầu các, chỉ thấy nơi này như bày trận, trong lòng không khỏi động.
"Phát sinh chuyện gì sao? Các vị?" Triệu Thanh Hồng tư thế lười biếng xoay mình chỉnh sửa. Những người này sẽ không phải vì tối hôm qua bị nàng mắng. Sáng nay quyết định kéo cả một đám người đến đánh nàng? Con ngươi xinh đẹp nháy nháy, sợ hãi e là không sợ đến, dọa nhưng thật ra là dọa đến.
"Phu nhân, chúng ta là tới hướng ngài thỉnh tội." Mọi người đều cúi đầu, huấn luyện cơ bản có vẻ chỉnh tề thanh âm đồng loạt nói: "Mong phu nhân đại lượng, bất kể tiểu nhân đã từng thế nào, từ nay chúng ta trên dưới toàn tâm phụng dưỡng tướng quân cùng phu nhân, tuyệt không hai lòng, không dám chậm trễ."
Chậc chậc chậc, hiện nay là chuyện gì xảy ra a? Trời đất xoay chuyển sao?
Nàng không phải ngủ đến thần trí mơ màng chứ, trong ấn tượng hôm qua cái người bị tướng quân mắng là nàng? Những người này như thế nào mà sáng sớm hôm nay liền nơm nớp lo sợ chạy tới thỉnh tội với nàng như thế?
"Phu nhân -"
"Ta không phải phu nhân của các ngươi, ta và tướng quân các ngươi còn chưa có thành thân!"
Gì? Mọi người ngẩng đầu lên, ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi, tổng quản là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần, khom người tiến lên nói: "Phu nhân, chuyện này chính là sớm hay muộn thôi, huống chi, ngài cùng tướng quân gia đã muốn đính hôn -"
"Đính hôn có thể hủy bỏ a, thê cũng có thể hưu." Đây chính là lời tối hôm qua Hoa Đan chính mồm nói, nghĩ đến nàng liền muốn nôn, dứt khoát lấy lại những từ từ trong miệng hắn, tốt nhất là rơi vào lỗ tai hắn làm hắn tức chết.
"A? Phu nhân......" Hiện nay là tình huống gì? Phúc tổng quản trên trán ba vạch đen, có chút không rõ cho nên hắn đoán, hẳn là phu nhân đang rất tức giận? Cho nên mới cố ý làm khó dễ bọn họ như vậy.
"Bảo ta Triệu cô nương."
"Dạ, Triệu cô nương phu nhân, mấy ngày nay tại hạ giám sát không chu toàn, không theo Triệu cô nương phu nhân hầu hạ cho tốt, là sai lầm của tại hạ, thỉnh Triệu cô nương phu nhân trách phạt."
Triệu Thanh Hồng sảng khoái gật gật đầu. "Được, phạt cái gì?"
A? Thật đúng là phạt cái gì? Phúc tổng quản sửng sốt, mọi người cũng sửng sốt. Nếu là bình thường mọi người sẽ không bị truy cứu mà đi xuống mới là đúng a, như thế nào Triệu Thanh Hồng này lại không nhìn được bản chất. Thật đúng là muốn xử phạt bọn họ? Nếu chiếu theo lệ thường, bọn họ có khả năng mỗi người đều bị đánh trên mười đại bản lý!
"Việc này...... Xin mời phu nhân tự định đoạt." Phúc tổng quản mồ hôi lạnh đều nhanh nhỏ xuống, hắn đều đã năm mươi đến tuổi xương cốt đã không chịu nổi nếu đánh bằng roi, ai.
"Được, ta nghĩ muốn...... Nên phạt cái gì tốt đây?" Triệu Thanh Hồng dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt dưới cằm, một thân xinh đẹp quần áo đơn giản theo nàng qua lại, thoảng qua đi, xao động trước mắt mọi người, mới nghe được nàng lại lần nữa ra tiếng. "Có, liền phạt mỗi người các ngươi đều dạy ta làm việc giống như việc các người thường làm!"
"Hả?" Đây là có ý gì? Không biết phu nhân muốn học cái gì?"
"Ta nghĩ học tất cả. Dù sao, các ngươi liền đem sở trường của mình trong cuộc sống dạy cho ta là được rồi." Như vậy, không những làm cho nàng học được mọi việc có thể làm tiêu hao thời gian, còn có thể làm quen với mọi người trong phủ, đánh người chỉ làm xấu đi quan hệ, thật sự là nên suy nghĩ kỹ mọi việc trước khi hành động.
"Phu nhân, nhưng...... Nô tỳ chỉ biết tính toán sổ sách......"
"Nô tỳ chỉ biết thêu hoa......"
"Phu nhân, nô tỳ chỉ biết làm việc ở phòng ăn......"
"Nô tỳ chỉ biết trồng hoa, pha trà......"
"Tiểu nhân chỉ biết đánh nhau......"
Mọi người bắt đầu ngươi một lời ta một lời, rất sợ chính mình không đủ thanh nhã lịch sự.
"Không quan hệ, các ngươi học được, ta toàn bộ cũng không sợ, dạy ta đi, bằng không ta cũng sẽ không tha thứ cho các ngươi nha." Triệu Thanh Hồng hai tay chống ở thắt lưng, một bộ dáng hung hăng. Mỗi người ở đây đều cảm nhận được sự bướng bỉnh của nàng cùng lực tương tác, đều cúi đầu cười trộm.
Tướng quân phu nhân tương lai của bọn họ, xem ra ở chung cũng không khó khăn như vậy, tuy rằng xinh đẹp giống như hoa mẫu đơn, nhưng lại bình dị gần gũi giống như hoa đỗ quyên nở đầy chung quanh trong vườn.
"Phu nhân, đánh nhau...... Người cũng muốn bắt chước sao?" Một gã gia nhân sờ sờ đầu gãi gãi, có nữ nhi nào lại muốn học đánh nhau?
Đã dự liệu trước, Triệu Thanh Hồng vẫn như trước "Chuyện này là đương nhiên, có tướng quân nào biết đánh nhau mà tướng quân phu nhân cũng không biết đánh nhau? Nói ra đi sẽ bị người cười......"
Tuy nói thế, nhưng lời nói kia của nàng mới không biết là để ý cái gì.
Tuy nói, võ công của nàng tốt đến nỗi không chỉ có thể đánh nhau chơi đùa mà thôi, mà là thường thường đả đả sát sát sống chết so chiêu.
Nhưng, nàng lại tại đây trong nháy mắt ngắn ngủn làm cho mỗi người đều cảm thấy chính mình là có giá trị, đều lộ ra tươi cười.
Thân ảnh cao lớn ẩn nấp sau cây đại thụ, tuấn nhan cũng khó lộ ra một chút cười, xem ra hắn lo lắng dư thừa. Lúc sáng sớm phát hiện ra Phúc tổng quản mang theo một đống hạ nhân chạy đến sau hoa viên, hắn thật là có chút lo lắng bọn họ đối với nàng làm ra chuyện gì đó không tốt!
Taynhẹ lay động, hắn dẫm lên đám lá rụng cùng ánh mặt trời. Thân ảnh bỏ đi, thẳng đến chỗ cuối hành lang gấp khúc, Triệu Thanh Hồng mới nhìn thấy thân ảnh kia, đúng là sáng sớm lại không biết tung tích Hoa đại tướng quân.
Oa, muốn làm người thần bí hay là muốn tự che giấu bản thân a? Hắn vừa mới trốn đi nghe lén nàng nói chuyện sao? Vẫn là sợ những người này đến đây đánh nàng, cho nên núp ở phía sau tính đến làm anh hùng cứu mỹ nhân?
Chậc! Nàng trong lòng đầu âm thầm khẽ quát, miệng nhỏ lại giương gợi lên.
Hôm nay, ánh mặt trời thật ấm, ấm đến tận đáy lòng của nàng đi.
Ngay cả cái bóng dáng nam nhân xấu xa kia, cũng đều làm cho nàng cảm thấy trong lòng ấm áp dễ chịu......
* * * * * * * * * * * * * * * * * *
Bên trong phòng ăn, Triệu Thanh Hồng túm làn váy khom người ngồi xổm trước bếp lò nhỏ cố gắng cho cháy lên, bị khói làm sặc nàng nhíu mày. Nhưng tay không dám ngừng, chỉ sợ vừa cố gắng đốt lửa không dễ dàng cháy lên được sẽ không cẩn thận sẽ tắt mất, thổi a thổi, quạt lại quạt, một bên còn muốn đem nắp mở ra, nhìn một cái xem dược sắc như thế nào, thật đúng là bận tối mày tối mặt.
Sau vài canh giờ, dược cuối cùng sắc xong, nha hoàn Trứng Gà cầm một cái chén sứ men xanh nhỏ để cho Triệu Thanh Hồng đổ dược, một đường đi theo Triệu Thanh Hồng đi tới giữa hồ các.
"Giữ cho chặt nhé, Trứng Gà, đừng làm đổ." Triệu Thanh Hồng vừa đi vừa dặn dò
"Đã biết, phu nhân." Trứng Gà nhẹ nhàng cười "Thứ này Trứng Gà cam đoan, nếu thực làm đổ, phu nhân liền phạt Trứng Gà mười đại bản tốt lắm."
"Mười đại bản? Chậc, vậy ngươi không đau hô cha gọi mẹ!"
"Đây chính là dược phu nhân đã mất vài canh giờ để sắc, Trứng Gà thật nếu làm đổ, kêu cha gọi mẹ cũng là phải bị phạt...... Chẳng qua, thuốc này là do phu nhân sắc, không biết biểu tiểu thư có nguyện ý uống hay không? Biểu tiểu thư tính tình nhu nhược lại yếu đuối, nhưng thật ra lại rất khó lay chuyển. Hơn nữa chuyện của Tướng quân gia, lại rất cố chấp, Tướng quân gia cố tình không biết tâm ý của biểu tiểu thư, xuất ngoại chinh chiến bảy năm thật vất vả, hai năm này biên quan vô chiến sự, không nghĩ tới Tướng quân gia lại được Chu Thước công chúa coi trọng, cả ngày quấn quít lấy Tướng quân gia, làm cho Tướng quân gia căn bản không rảnh cùng biểu tiểu thư bồi dưỡng cảm tình - a!" Nàng gặp quỷ rồi đang nói cái gì chứ?
Trứng Gà cắn môi, nàng thế nhưng lại trước mặt tướng quân phu nhân tương lai nói điều này? Trời ạ, nàng nghĩ muốn đem đầu lưỡi cắn luôn nha! "Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ ăn nói vụng về! Nô tỳ không nên nói như thế, phu nhân...... Nô tỳ là vô tâm, thật là vô tâm."
Triệu Thanh Hồng nhìn Trứng Gà khẩn trương bới lông tìm vết cười. "Đúng vậy, ngươi xong rồi, miệng ngốc như vậy làm sao bây giờ đây? Đành phải nửa đêm đến dạy ta nữ công."
"Hả? Phu nhân......" Trứng Gà dừng lại cước bộ, còn thật sự nhìn Triệu Thanh Hồng "Phu nhân thực không trách Trứng Gà sao? Kỳ thật, chuyện này cũng không trọng yếu, trọng yếu là hiện tại tướng quân gia đối với phu nhân rất tốt."
"Hắn chỗ nào đối với ta rất tốt?" Hoàn toàn nhìn không ra. Hắn chỉ biết đối với nàng hung dữ, nếu không đã không bày ra bộ mặt lạnh như băng nhìn nàng.
"Tướng quân gia cho tới bây giờ không đối với biểu tiểu thư hung dữ, đối với biểu tiểu thư yêu thương không nỡ. Tối hôm qua tướng quân gia là vì phu nhân mà đánh biểu tiểu thư...... Đây chính là chuyện lớn, phải biết rằng biểu tiểu thư từ nhỏ bị bệnh, mọi người chỉ dám đem nàng nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ sợ có sai lầm...... Nhưng hiện nay, nghe nói tướng quân gia còn chưa đi thăm biểu tiểu thư, kể cả liếc mắt một cái cũng không có!"
"Phải không?" Thật sự là nam nhân nhẫn tâm! Nói lời xin lỗi sẽ chết sao? Hiện nay, nàng ở trong mắt Liễu Anh không phải thành mười phần mà thành mười tội lớn? Ai.
Có điều là, nghe qua này nam nhân giống như thật sự đối nàng cũng không tệ lắm......
Hơn nữa, đêm qua ánh mắt hắn nhìn chằm chằm nàng xem...... Thật đúng là làm cho người ta...... Tim đập nhanh hơn, huyết mạch căng lên.
Ai, không nghĩ không nghĩ, càng nghĩ càng đau đầu.
Đi qua một cửa đá hình vòm cung được trạm khắc hoa văn, lại đi qua vài đường mòn uốn khúc, Triệu Thanh Hồng dẫn Trứng Gà đi tới khuê phòng ở ven hồ, một đôi giày thêu vẫn còn chưa tiến vào nhà, chợt nghe ở trong phòng kia truyền ra "binh lách cách" tiếng đồ vật bị vỡ, cộng thêm tiêng hét chói tai của nha hoàn "Không được" -
"Tiểu thư, ngài không nên ném cái đấy, đó là bình hoa cổ thời Triều lưu lại...... A! Tiểu thư! Cái kia cũng không được, cái kia không phải là ngọc tram Tướng quân gia tặng ngài sao? Tiểu thư vẫn luôn quý trọng mà, trăm ngàn lần không thể a, tiểu thư ngươi nhất định sẽ hối hận...... A!"
Theo tiếng hét của Hỉ nhi, một cái trâm ngọc phỉ thuý từ trong cửa sổ bay ra, thân hình của Triệu Thanh Hồng bay vút tới giữa không trung, giơ tay lên, vững vàng lấy được ngọc trâm đang rơi xuống đặt ở trong lòng bàn tay.
"Một cái trâm ngọc thật đẹp, tiểu thư không cần thì cho ta." Triệu Thanh Hồng cao giọng nói, tay áo phe phẩy nhẹ nhàng tiêu sái đi vào phòng.
"Là ngươi? Ngươi tới làm gì? Đến nhìn ta chê cười sao?" Liễu Anh nhìn thấy Triệu Thanh Hồng, càng thêm đau lòng như cắt, hai mắt của nàng vì khóc mà sưng lên, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi, làm người ta đau lòng.
Triệu Thanh Hồng không khỏi thu lại ý cười, nhìn qua đống hỗn độn đầy trên mặt đất hướng Liễu Anh đi đến, kéo tay nàng đem ngọc trâm đặt lại trên tay nàng. "Đây là tâm ý của hắn, biểu muội cần gì phải làm như thế? Cho dù hắn không thể thành phu quân của ngươi, nhưng lại vĩnh viễn đều là biểu ca tốt của ngươi, không phải sao?"
"Ta không cần hắn là biểu ca của ta!" Nàng không cam lòng, một ngàn vạn lần cũng không cam lòng, nàng từ nhỏ đều ngóng trông để gả cho biểu ca, không nghĩ nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim. Nhưng lại không phải thiên kim danh môn, bại bởi công chúa liền thôi, nhưng muốn nàng bại bởi nữ tử giống như Triệu Thanh Hồng như vậy, nàng bất kể như thế nào cũng không cam tâm.
"Tình yêu không thể miễn cưỡng được."
"Biểu ca hắn không thương ngươi! Hắn không có khả năng yêu thương loại nữ nhân như người!"
Điểm ấy, nàng cũng biết a! Triệu Thanh Hồng tự giễu cười. "Mặc kệ hắn yêu hay không yêu ta, hắn muốn kết hôn với ta đó là sự thật. Cho nên, ngươi nên hết hy vọng đi! Nếu cứ như vậy thì bản thân mình vẫn đau, còn không bằng sớm một chút hết hy vọng đi ra, ngươi còn có thể tìm được người yêu thương ngươi. Nếu lại cố chấp vẫn tiếp tục, ngươi có thể bị tiễn bước cũng không biết chừng."
Nàng nói lời này, nguyên do là nàng đang tự lý giải cho Hoa Đan, cảm thấy hắn rất có khả năng làm như vậy, nhưng nghe ở trong tai Liễu Anh lại hoàn toàn không phải như vậy.
"Ngươi yêu nữ này! Ngươi định giựt giây biểu ca đem ta tiễn bước? Biểu ca sẽ không làm như vậy! Biểu ca yêu ta, thương ta còn hơn bất cứ ai, nếu không có ngươi xuất hiện, nếu không có ngươi tồn tại, biểu ca sẽ lấy ta, hắn nhất định sẽ làm thế!" Liễu Anh không khống chế được khóc rống lên, xông lên trước bắt lấy Triệu Thanh Hồng lay mạnh. "Đều là ngươi! Đều là ngươi làm hại! Ngươi cút khỏi phủ tướng quân cho ta! Ta không nghĩ muốn nhìn thấy ngươi!"
Triệu Thanh Hồng để mặc nàng lay động, người bị hoảng có điểm choáng váng, có thể...... Làm cho nàng trút ra một chút tức giận cũng tốt.
Nhìn Liễu Anh vì Hoa Đan mà khóc thành như vậy, đau thấu tâm, nàng cũng hiểu được không đành lòng.
Chính là, nàng có thể buông tay sao? Buông tha cho phu quân tốt khó kiếm được trên đời như vậy, trở về như trước kia kiếm đầy túi tiền ăn no ăn no lại làm ra khuôn mặt tươi cười, sống qua ngày? Không, nàng mới không cần, nàng cũng không làm ăn để lỗ như thế.
Hơn nữa, lòng của nàng còn thu trở về được sao?
Có điều là đáp án lại quá rõ ràng.
Nàng hạ quyết tâm, cho dù có chết da mặt dày, cũng muốn ngồi vị trí tướng quân phu nhân, cho đến khi hắn bảo nàng cút đi......
Nhưng hôm qua nàng nói nàng phải đi, hắn còn không cho phép. Thật sự là hết lòng quan tâm giúp đỡ đại nam nhân a!
Bởi vì cảm thấy thiếu nàng rất nhiều rất nhiều, vì không muốn cho nàng ở trong phủ tướng quân khổ sở. Cuối cùng hắn tranh cãi ầm ĩ không ngớt nhất định sẽ đem biểu muội đưa ra khỏi tướng quân phủ, chuyện này cơ hồ là có thể đoán được.
Là vì hắn yêu nàng sao? Nếu nàng thật lòng nghĩ như vậy thì chính là ngốc tử. Nếu cưới nàng, hắn tự nhiên sẽ coi nàng làm trọng, đây là cá tính thật sự cẩn thận của hắn, mà không phải yêu.
Liễu Anh khó thở, liều mạng lay động Triệu Thanh Hồng còn thấy chưa đủ, ngược lại một quyền đột kích nàng.
Khoa chân múa tay đánh không thể chết người, nhưng có điểm đau thật không giả, Triệu Thanh Hồng vẫn là không hé răng, để cho nàng đánh, một bên Hỉ nhi nhìn xem, liên tiếp kêu tiểu thư dừng tay, Trứng Gà đứng ở ngoài cửa bưng dược nhìn xem cũng hoảng, rất sợ phu nhân bị đả thương không thể đối với tướng quân gia đòi công bằng, đang muốn tìm nơi đem dược đặt xuống, đã thấy thân ảnh cao lớn của tướng quân gia không biết khi nào đã đứng sừng sững ở cạnh cửa -
Trứng Gà đang muốn khom mình hành lễ, bàn tay to của Hoa Đan vung lên đã cất bước đi vào -
"Liễu Anh, ngươi đang làm cái gì?" Hoa Đan đi vào phòng, vội vàng tiến lên kéo Liễu Anh ra, cả người Liễu Anh lại ôm chặt lấy hắn.
"Biểu ca, ngươi sẽ không đem ta tiễn bước chứ? Nàng nói ngươi sẽ đem ta tiễn bước, là thật sao? Ngươi đã đáp ứng qua cha nương ta chiếu cố ta thật tốt, không phải sao? Hiện tại ngươi vì một yêu nữ muốn đưa ta tiễn bước......" yếu ớt vừa khóc vừa kể lể thanh âm đầy ắp mất mát cùng bất an.
Hắn không đành lòng, cũng không đẩy được nàng ra. Tuy nói, hắn thực sự cũng từng có ý nghĩ này trong đầu.
Nếu Liễu Anh vẫn cố chấp với hắn, mà đối với Triệu Thanh Hồng như kẻ thù như vậy. Hắn không thể không lo lắng muốn đưa nàng đến biệt viên của Hoa gia, đây là vì tốt cho mọi người.
Hoa Đan nhìn Triệu Thanh Hồng liếc mắt một cái, đối với việc nàng hiểu tâm tư của hắn như vậy cảm thấy không thể tin được.
Triệu Thanh Hồng lại quay đi, chính là không muốn nhìn hắn.
"Hắn sẽ không làm thế, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn uống xong thuốc biểu ca sắc riêng cho ngươi là được." Triệu Thanh Hồng cười, kêu Trứng Gà đem dược tiến vào. "Biểu ca ngươi tự mình thay ngươi sắc dược, cho nên vẫn chưa có tới thăm ngươi, hiện tại ngươi ngoan ngoãn đem dược uống xong, hắn sẽ không tức giận nữa."
"Biểu ca tự mình sắc thuốc cho ta?" Liễu Anh không dám tin ngẩng mặt lên nhìn Hoa Đan, nước mắt ứa ra một hồi có tức giận cùng hy vọng. "Thật vậy chăng? Biểu ca? Ngươi luôn luôn không bao giờ đến phòng ăn, sao lại chịu vì ta mà tốn thời gian sắc thuốc?"
"......" Hoa Đan không nói gì, bởi vì dược căn bản không phải hắn sắc.
"Hắn đánh ngươi, trong lòng không thoải mái, không phải là vì muốn bồi thường sao?" Triệu Thanh Hồng vội vàng nói, đem dược bỏ vào trong tay Hoa Đan, dùng ánh mắt ý bảo hắn giúp nàng uống xong thuốc.
Hắn mím môi nhìn nàng, tựa hồ đối với ý của nàng có chút hờn giận.
Triệu Thanh Hồng lại tiếp tục giả bộ không phát hiện, lôi kéo Trứng Gà xoay người chạy.
* * * * * * * * * * * * * * * * * *
Bên ngoài phòng ở giữa hồ, gió lạnh từ từ thổi, bình minh đã nhô lên mặt trời đã nhượng lại cho một mảnh mây đen, thời tiết mờ mịt, bên hồ cây liễu rủ xuống đón gió lắc lư, chợt có thuỷ điểu (*)bay qua ở phía chân trời hóa thành một tiếng kêu kéo dài, trong nháy mắt liền biến mất.
(*)thuỷ điểu: chim sống dưới nước
Triệu Thanh Hồng cước bộ đi như bay, Trứng Gà chỉ có thể chạy chậm bước theo sau, một câu quan tâm cũng không nói, nàng biết trong đầu phu nhân không thoải mái. Dù sao không ai thích nhìn thấy phu quân của chính mình để cho một cô nương khác ôm mà trong đầu lại thoải mái được, đương nhiên phu nhân cũng không ngoại lệ.
Đồn đãi về phu nhân thật sự nhiều lắm, có người nói nàng từng là tình nhân của Tam vương tử ở Hoa khế quốc. Cũng có người nói nàng sở dĩ có thể ở biên giới hai quốc gia mở khách sạn Thanh Hồng, đó là có Tam vương tử mạnh mẽ ở phía sau làm chỗ dựa. Còn có lời đồn đãi nói, trượng phu của phu nhân giống như nước sông Trường Giang, nhiều không kể xiết, nên mỗi khi gặp được nguy nan là sẽ có người ra tay tương trợ, chuyển nguy thành an
Tạm thời mặc kệ lời đồn đãi đó là thật hay giả, trong mắt Trứng Gà phu nhân cũng là có dáng vẻ kiêu ngạo. Nhưng mảy may không có lực sát thương chút nào, phong tình vạn chủng, ngôn từ sắc bén, lại có thể múa đao dùng kiếm, là vị nữ tử anh hòa, ngay cả nàng cũng không thể không thích phu nhân, cũng khó trách luôn luôn nói năng thận trọng, trái phải công bằng chính vì thế mà làm tướng quân gia cũng động tâm.
Đang nghĩ tới đây, Trứng Gà lại xoay mình tiến lên đằng trước không biết vì sao Triệu Thanh Hồng đột nhiên dừng bước, đau không chịu được xoa xoa cái mũi.
"Trứng Gà, trên cầu kia là cô nương nào?" Xa xa nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử toàn thân mặc tơ lụa mỏng, mang theo trâm cài tóc đang nghiêm mặt đối với gia đinh cùng Phúc tổng quản đang run sợ vênh mặt hất hàm sai khiến không biết đang làm cái gì.
"Hả?" Theo ánh mắt củaTriệu Thanh Hồng nhìn lại, Trứng Gà a một tiếng. "Là công chúa Chu Thước đến đây! Xong rồi xong rồi! Phu nhân, chúng ta đi mau!"
Lôi kéo ống tay áo của Triệu Thanh Hồng vội vàng muốn trốn mất, Triệu Thanh Hồng lại không nhúc nhích, cười meo meo nhìn Trứng Gà. "Uy, Cuối cùng ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử? Còn không đem tay của ta buông ra?"
"A, thực xin lỗi phu nhân, nô tỳ là rất nóng vội mới có thể làm như vậy." Trứng Gà cắn môi xin lỗi, trộm ngắm người trên cầu liếc mắt một cái, thấy đối phương đang đi về hướng này, tâm càng hoảng lọan "Phu nhân, công chúa Chu Thước không dễ chọc đâu, nàng đích thực là người thích tìm đến phiền toái. Hôm nay nàng chạy đến trong phủ xác định chắc chắn là vì tìm phu nhân, bởi vì hoàng đế muốn tứ hôn mà tướng quân gia lại cự tuyệt. Hai ngày nay công chúa này nổi cơn tam bành, đi mau, phu nhân, trì hoãn sẽ không kịp."
"Sợ cái gì? Chỉ là một tiểu nha đầu." Triệu Thanh Hồng mím môi cười, dùng ngón tay kéo theo làn váy, tư thái duyên dáng hướng người bước đến.
Trứng Gà thấy thế, cũng đành phải bước nhanh theo sau, nhưng cái miệng nhỏ nhắn vẫn như cũ lải nhải "Phu nhân, tuy rằng công chúa đúng là tiểu nha đầu, không phải, ý nô tỳ muốn nói là công chúa tuổi tuy nhỏ, nhưng nàng là nữ nhi của Hoàng Thượng, mệnh lệnh của nàng không ai dám không theo, đánh cũng không thể, mắng cũng không thể, ngay cả tướng quân gia đối với nàng cũng không có cách, Trứng Gà khuyên phu nhân vẫn là tránh đi......"
"Ta cũng không phải xấu xa, sợ cái gì?"
"Trứng Gà biết phu nhân xinh đẹp như tiên, có thể văn có thể võ, nhưng là......" Trứng Gà nói chưa hết, đã gặp công chúa Chu Thước cùng nha hoàn Tiểu Thúy của công chúa đi vào ven hồ, chỉ có thể ngoan ngoãn câm miệng.
"Vị này chính là công chúa Chu Thước tiếng tăm lừng lẫy, Triệu Thanh Hồng tham kiến công chúa." Triệu Thanh Hồng vung khăn lên, quỳ gối hành lễ.
"Nô tỳ Trứng Gà tham kiến công chúa."
"Miễn lễ." công chúa Chu Thước lạnh lùng đáp, hai tròng mắt không hề chớp nhìn Triệu Thanh Hồng trước mắt. "Bản cung nghe nói Triệu cô nương là quốc sắc thiên hương, hôm nay nhìn thấy, quả thực danh bất hư truyền a!"
"Tạ công chúa tán thưởng." Triệu Thanh Hồng mỉm cười ngước mắt lên, cẩn thận xem xét công chúa Chu Thước cho rõ ràng.
Lông mi cong lên, cặp lông mày nhỏ uốn lượn, khuôn mặt tròn tròn như hình quả trứng kéo xuống là màu son môi đánh nhạt, một đôi mắt trắng đen rõ ràng, vóc dáng so với Liễu Anh còn nhỏ nhắn hơn, giống như búp bê dễ thương.
Công chúa Chu Thước cũng đồng thời đánh giá Triệu Thanh Hồng, thấy nữ nhân này mặt mày như họa, da trắng nõn nà, toàn thân trên dưới đều phong tình, hiện lên nồng đậm mùi vị của nữ nhân...... Quả thật là hồ ly tinh câu dẫn nam nhân xung quanh .
"Triệu cô nương."
"Công chúa có gì chỉ dạy?"
"Bản cung nghe nói ngươi cùng Hoa tướng quân đã có đính ước, thật sự có chuyện này?"
"Dạ, công chúa."
"Ta muốn ngươi coi như không có chuyện này, trở về làm lão bản nương khách sạn của ngươi, ngươi có thể hay là không thể?" Hoa đại tướng quân sau khi về phủ, về lời đồn đãi Hoa tướng quân cùng lão bản nương khách sạn Thanh Hồng hàng đêm cùng ngủ chung gường một ngày cũng chưa từng ở bên tai nàng chấm dứt. Cho nên nàng đối với thân phận và lai lịch của nữ nhân này đã sớm điều tra...
Oa, nói được so với hát còn nhanh hơn, muốn nàng đi thì nàng phải đi?
Triệu Thanh Hồng vẫn như cũ cười, nói "Chuyện công chúa vừa nói, ta lo sợ rằng yêu cầu của công chúa ta khả năng là không làm được."
Mặt Chu Thước thay đổi: "Vì sao không làm được?"
"Ta đã là người của đại tướng quân, công chúa muốn ta hồi biên quan thì về sau ta sẽ gả cho ai đây?"
"Ngươi cùng Hoa Đan thật sự đã muốn...... Đã muốn......" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Thước hồng lên, cho dù hai chữ điêu ngoa hợp lại nàng cũng không biết, cũng không nói ra được khỏi miệng.
"Đúng vậy, chúng ta trên đường hồi đô thành hàng đêm đều cùng ngủ, da thịt đã sớm thân cận, hỗ trợ lẫn nhau, thỉnh công chúa thành toàn."
"Ngươi...... không được! Nữ tử giống ngươi như vậy, Hoa tướng quân cũng sẽ không phải là nam nhân đầu tiên của ngươi, hắn lại vì nguyên nhân này lấy ngươi đâu?"
"Hoa đại tướng quân có phải nam nhân đầu tiên của ta hay không, công chúa có thể đến hỏi đại tướng quân."
"Ngươi...... Được, coi như là như thế, bản cung là chính thất, đặc biệt cho phép đại tướng quân nạp ngươi làm thiếp, như vậy đã chu toàn?" Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của nàng, từ ba năm trước ở trong ngự thư phòng của A Mã lần đầu tiên nhìn thấy Hoa đại tướng quân anh tuấn ổn trọng lại uy phong mười phần, nàng đã yêu thương hắn, vì gả cho Hoa Đan, nàng thường nhẫn nhịn đến tận bây giờ, xem như là cho Hoa Đan mặt mũi.
"Chỉ sợ không được, công chúa."
"Lại làm sao vậy?"
"Ta từng phát ra lời thề, đời này tuyệt đối không làm thiếp người ta, cướp phu quân của người ta, phá hư vợ chồng người ta hòa thuận. Như vậy sẽ bị trời phạt, ta nhất định là không làm." Triệu Thanh Hồng lời nói chuẩn xác, dường như là xác thực, ý ở đây là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, không biết đối phương nghe hiểu được hay không hiểu được
"Ngươi...... Ngươi dám ám chỉ bản cung phá hoại...... Thật sự là vô lễ!" Tức chết nàng, thật sự là tức chết nàng! Triệu Thanh Hồng rõ ràng không xem vị trí công chúa của nàng ở đáy mắt "Tiểu Thúy! Vả miệng cho ta!"
"Nhưng? Công chúa, nàng là tướng quân phu nhân......" Tiểu Thúy nhỏ giọng nhắc nhở nói.
"Nàng cùng Hoa Đan tướng quân chưa thành thân, cái gì mà phu nhân? Đánh cho ta! Có nghe thấy không?" Hôm nay không làm cho nàng bớt giận, nàng tuyệt không từ bỏ ý đồ.
"Dạ, công chúa." Tiểu Thúy tiến lên từng bước, Trứng Gà lại lao tới che ở trước mặt Triệu Thanh Hồng.
"Ngươi không thể làm như vậy!"
Chu Thước rốt cuộc càng tức giận "Ngươi, xú nha đầu này dám can đảm cãi lời của bản cung? Tiểu Thúy, vả mười cái vào miệng cho ta làm cảnh cáo!"
"Dạ." Tiểu Thúy lĩnh mệnh, dương tay cao lên, cổ tay lại bỗng dưng bị người ta chế trụ -
"Dừng tay! Nơi này là phủ tướng quân, Trứng Gà là nha hoàn của ta, cho dù nàng có phạm sai lầm, cũng là do ta xử phạt. Huống chi nàng đâu có làm gì sai? Công chúa, dựa vào cử chỉ của ngươi điêu ngoa tùy hứng như vậy, cũng biết vì sao Hoa Đan không có ý muốn lấy ngươi -"
Ba một tiếng, Chu Thước một chưởng đánh vào trên mặt Triệu Thanh Hồng -
"Ngươi dám chống đối bản cung, nhục mạ bản cung! Lại nói bản cung tùy hứng điêu ngoa, nhưng so với ngươi nữ tử lẳng lơ này càng thích hợp làm tướng quân phu nhân hơn!"
"A, phu nhân! Người có sao hay không?" Trứng Gà sợ hãi kêu lên, liền cuống cuồng chạy vội tới bên người Triệu Thanh Hồng.
Một cái tát nóng rát, bị bỏng từ hai má đến tận bên tai của Triệu Thanh Hồng......
Đời này, nàng Triệu Thanh Hồng còn chưa có để ai tát đâu, xú nha đầu này lại dám đánh nàng?
Bàn tay mềm giơ lên -
"Dừng tay!" Có người hét lớn.
Song có lẽ, đã không còn kịp rồi......
Giương tay, vung lên, Triệu Thanh Hồng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tát tai công chúa một cái......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro