Chương 10
Bầu trời hiện ra, mây và sương trắng dày đặc, giúp cho Triệu Thanh Hồng có thể yên lặng trở lại phủ tướng quân, mà chưa kinh động bất luận kẻ nào.
Biến mất một buổi tối, không, phải nói một buổi sáng bị ngựa đá, nàng bị buộc phải ở trên đường cái ở ngoài phủ tướng quân phủ, tính chờ sau khi trời sáng, nàng còn phải nghĩ biện pháp chuồn êm đi ra ngoài đem ngựa kéo trở về.
Sau hoa viên, mùi hoa thản nhiên bắt đầu khởi động, Triệu Thanh Hồng trước tiên đem tro bụi trên áo khoác phủi phủi sau đó đem ôm vào trong ngực, lại đem một chút bùn lầy lội dính trên giầy thêu cởi ra, lúc này mới rón ra rón rén muốn trở về phòng của mình.
Không đoán được rằng, cửa phòng mới mở ra một cái, mắt nàng liền thấy Hoa Đan ngồi ngay ngắn ở trên gường của nàng, giờ phút này, hắn chính là ngưng mi, lạnh lùng nhìn nàng -
"Sớm a......" Nàng chột dạ mở lời trước tiếp đón, đem cửa đẩy ra một chút, không dám nhìn chỉ dám liếc mắt nhìn hắn một cái, đầu cúi vào cửa, đem cửa phòng đóng lại.
"Vào phòng của mình cần lén la lén lút như vậy sao?" Hôm qua nửa đêm cùng Đỗ Thiếu Tu ở thư phòng nói chuyện, hắn liền lại đây tìm nàng, đã thấy trong chăn không có một bóng người, đang cân nhắc, Thạch Phách Thiên lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của hắn, nói muốn dẫn hắn đi gặp một người.
Hắn đi, lại trở về sớm hơn nàng một cái canh giờ, chờ đợi làm cho hắn không khỏi tâm phiền ý loạn (*), tức giận vô cùng.
(*)tâm phiền ý loạn: phiền muộn trong lòng; phiền lòng
"Ta...... nào có lén lút?"
"Không có? Vậy trên tay nàng mang theo cái gì? Giầy không đi ở trên chân, cầm trên tay làm cái gì? Rõ ràng chạy ra ngoài cả một đêm, lại đem chăn biến thành phình lên, không phải vì muốn lừa dối người sao?"
"Ngươi......" Triệu Thanh Hồng nhìn hắn, trong lòng không yên cùng bất an. "Tìm ta có việc sao? Ngươi chờ thật lâu rồi à? Ta chỉ là...... Trong lòng có chút buồn, ngủ không được, cho nên ra ngoài đi dạo một chút......"
"Đi đâu?"
"Đi...... Tùy tiện đi một chút."
Hoa Đan nhíu mày cười lạnh, đứng dậy đến gần nàng, đưa tay ra nâng mặt của nàng. "Tùy tiện đi một chút sao? Đi đến năm dặm gặp tình lang trước kia của nàng sao?"
Nàng ngạc nhiên, khiếp sợ nói không ra lời. "Ngươi...... Theo dõi ta?"
Hắn là không phải biết cái gì chứ? Hắn phát hiện Dục Thuần vương tử sao? Càng nghĩ, khuôn mặt của nàng càng tái nhợt.
Tayáo bào vung lên, Hoa Đan lạnh lùng quát một tiếng: "Bản đại tướng quân mới không phải là cái loại nhàn nhã tốn thời gian cùng tâm trí đi theo nữ nhân dùng hết tâm cơ chỉ vì tiếp cận với bản tướng quân."
Nghe thấy vậy, nàng liền không ngừng kéo lấy tay áo bào của hắn. "Hoa Đan, ngươi nghe ta giải thích......"
"Giải thích cái gì? Nàng muốn nói cho ta biết Thạch Phách Thiên thật sự đã chết? Khách sạn Thanh Hồng thật sự là vì chỉ chỗ giặc cỏ nên bị hủy? Vẫn là muốn giải thích quan hệ của nàng cùng Tam vương tử Hoa Khế quốc?"
"Ta......" Thì ra, hắn thật sự đã biết...... Là biết toàn bộ? Hay là biết một chút?
"Trước khi giải thích, trước tiên nàng phải nói rõ ràng sau khi rời đi năm dặm phía sau sườn dốc, nàng lại đi nơi nào?" Hắn so với nàng rời khỏi nơi đó trễ, trăm ngàn lần không nghĩ nàng so với hắn còn trễ hơn một canh giờ mới trở lại phủ tướng quân.
Trong một canh giờ này, hắn như ngồi ở đống lửa, hận không thể quay trở lại năm dặm sườn núi đem nam nhân kia áp tải về thẩm vấn cẩn thận tại nhà, mà không phải cứ để cho cái tên vương tử quái quỷ gì đó vỗ vỗ mông rời đi.
"Ta chỉ là đến bên hồ đi dạo một chút." Sửa sang lại một chút suy nghĩ.
Dục Thuần ép bức nàng giết Hoa Đan, nếu không sẽ nói cho Hoa Đan nàng tiếp cận hắn tất cả đều là vì ăn cắp bản đồ quân sự. Đến lúc đó, nàng sẽ thất bại cả hai bên, không chiếm được Hoa Đan, hắn cũng sẽ lại không muốn nàng.
Sau đó, hắn để nàng đi, nàng cưỡi ngựa chậm rãi ở trong rừng lắc lư, càng tiếp cận phủ tướng quân nàng lại càng bối rối bất an.
Nàng đương nhiên sẽ không giết Hoa Đan, cho nên, nàng đành phải mạo hiểm mất đi tất cả, mạo hiểm mất đi Hoa Đan......
Nàng có thể hạ tiền đặt cược này sao? Đánh cược với sự tín nhiệm của nàng với Hoa Đan?
Nàng căn bản một chút nắm chắc đều không có.
Triệu Thanh Hồng hoảng sợ bất an, thống khổ cùng giãy dụa. Tất cả đều lọt vào trong đôi mắt của Hoa Đan, tâm khẽ động. Bởi vì bị lừa gạt, bị bố trí mà tức giận muốn khiển trách trò đùa ác ý của nàng, cũng vì thế mà tan thành mây khói.
Hắn tức giận, thực sự tức giận, giận nàng dùng hết tâm cơ lừa gạt hắn, bố trí hắn đi vào bên trong cái bẫy do nàng cố ý bày ra, làm cho hắn vì nàng hoảng hốt, lo lắng, làm cho hắn muốn ở cùng nàng trong lúc đó giãy dụa, khó chịu...... Hắn thật sự thực giận, giận đến mức không nghĩ gặp lại nàng.
Nhưng khi hắn biết nàng thương hắn yêu hắn như thế, mà chính mình đối với tình yêu của nàng cũng làm cho hắn không thể dứt bỏ xuống được, hắn có khả năng làm, cũng chính là làm cho nàng nếm thử những đau khổ mà hắn phải chịu thôi.
Nhưng, giờ này khắc này hắn đã thấy không thể để nàng khổ sở......
Duỗi dài tay ra, Hoa Đan lại ôm nàng vào lòng -
"Mặc quần áo mỏng manh như thế này đến bên hồ nếu cảm lạnh thì sao, nàng không biết sao? Ngày mai chính là ngày chúng ta thành thân, nàng nếu bị bệnh làm như thế nào cho phải?"
Tiếng nói trầm thấp mang theo tình cảm nồng đậm quan ái cùng thương tiếc, Triệu Thanh Hồng sững sờ nâng mắt, không rõ chuyện gì xảy ra, hắn vì sao còn có thể đối với nàng tốt như vậy? Hắn không phải đang hoài nghi nàng sao?
"Hoa Đan......"
Môi hắn hôn lên giữa trán của nàng, khóe môi khinh gợi lên một chút cười. "Đừng nói nữa, ta đều hiểu được."
Nàng ở sườn núi cùng Dục Thuần nói mỗi một câu một chữ, nấp ở từ một nơi bí mật gần đó hắn đều nghe được rất rõ rang. Mặc dù lúc Dục Thuần ôm lấy nàng hắn rất muốn lao ra đánh người, nhưng may mắn hắn không có, nếu không, hắn sẽ không nghe thấy lời nói thật tình của nàng.
"Ta yêu hắn, không quan hệ đến danh lợi quyền thế, cho dù hắn hiện tại biến thành kẻ nghèo hèn, biến thành phạm tội giết người...... Ta cũng không có biện pháp không yêu hắn."
Tình yêu của nàng, làm hắn vui sướng, động lòng thật lâu không kềm chế được.
"Ngươi đều hiểu được?" Nàng nhíu mày, "Đối với ngươi không rõ......"
"Là Thạch Phách Thiên, hắn tới tìm ta, mang ta đến nơi nàng cùng Dục Thuần gặp. Cho nên, những lời nàng cùng nam nhân ấy nói ta đều nghe thấy được."
"Thạch gia?" Nàng sửng sốt, một chút lo lắng hiện lên ở đôi mắt.
"Hắn nói hắn không có việc gì, bảo nàng không cần lo lắng, bởi vì, là Dục Thuần gọi hắn tìm ta tới." Thạch Phách Thiên sau khi ngất liền đi theo Tam vương tử thay hắn làm việc, với thân phận của hắn vốn không nên xuất hiện ở kinh thành, nhưng Dục Thuần thương cảm hắn một lòng vì chủ, lúc này liền mang theo hắn đi vào kinh thành.
"Dục Thuần? Làm sao có thể?" Hắn không phải uy hiếp nàng đi giết Hoa Đan sao? Lại làm sao có thể kêu Thạch gia đem Hoa Đan tìm đến sườn núi? Nàng quả thực bị làm cho hồ đồ.
"Tiểu tử kia nói...... Hắn làm như vậy chỉ là vì muốn cho bản tướng quân biết nàng yêu ta bao nhiêu......" Không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, Hoa Đan tiếp tục nói: "Còn có......"
"Còn có cái gì?"
"Hắn cũng muốn biết nàng có yêu ta nhiều không."
Cái gì cùng cái gì? Mặt Triệu Thanh Hồng chợt hồng lên, nói đến đây, Dục Thuần căn bản từ đầu tới đuôi đều là trêu đùa nàng?
"Mặt khác......" Hoa Đan nâng mặt của nàng, chuyên chú không thôi xem kỹ nàng.
"Ngươi làm cái gì lại xem ta như vậy?" Hại nàng đột nhiên mặt hồng lên, trái tim nhảy lên, toàn thân cao thấp đều nóng nóng như bị thiêu cháy.
"Hắn nói hắn càng muốn xác định một sự kiện......"
"Cái gì?"
"Về việc, nàng có yêu hắn hay không...... Đáp án của vấn đề này, nói thực ra, ta cũng rất muốn biết." Nhìn lại vào mắt của nàng, trắng đen hiện lên hỏa diễm, Hoa Đan nín thở lấy hơi.
Nàng liếc hắn, chu môi khinh động, lại thật lâu không nói.
Sau một lúc lâu, mới sâu kín thở dài: "Ngươi muốn nghe đáp án gì?"
Tâm hắn cứng lại, nhưng lại thấy không khí có điểm buồn. "Lời nói thật."
Con ngươi chuyển lại chuyển, cái miệng nhỏ nhắn rốt cục mở ra, nói nhỏ "Không thương."
"Thật sao?" Ánh mắt chợt sáng lên, không có gì ngoài một mảnh mây đen.
Nàng hờn dỗi trừng hắn. "Không phải muốn nghe lời nói thật sao? Nói thật ngươi lại không tin."
"Ta chỉ là không rõ, tiểu tử kia tuấn mỹ phi phàm, phong lưu phóng khoáng, lại biết lời ngon tiếng ngọt, đối với nàng cũng coi như có tâm, nàng như thế nào có thể không động tâm?" Ở trong rừng, hắn tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy Tam vương tử Dục Thuần là nam nhân như thế nào, cho dù phía trước không nhìn được người này, cơ bản cũng đã biết được.
Nói nàng chưa bao giờ từng nghĩ tới muốn cùng Dục Thuần ở một chỗ, tuyệt đối là gạt người.
Năm đó, Tam vương tử ra ngoài du ngoạn, vừa vặn từ trong tay một người buôn lậu đem nàng cùng Thạch gia cứu ra. Sau đó đối với nàng dốc lòng chiếu cố, hỏi han ân cần, có khi nói giỡn nói đùa nàng. Đến cuối cùng còn giúp nàng sáng lập ra khách sạn Thanh Hồng, phái bao nhiêu tri kỷ cùng cấp dưới của hắn làm chưởng quầy của khách sạn kiêm bảo hộ bảo tiêu của nàng, đủ loại như thế. Nàng không chỉ có có cảm ơn ân cứu mạng của hắn, còn có cảm ơn hắn đối với nàng cẩn thận cùng săn sóc. Lúc ấy nàng đã nghĩ muốn ủy thân cho hắn, hắn lại cười cự tuyệt nàng lấy thân báo đáp.
"Ta cứu nàng, không phải vì thân thể của nàng." Hắn nói.
Rồi sau đó, nàng cùng Tam vương tử không hề đề cập đến việc này, hắn giúp khách sạn của nàng, nàng lại giúp hắn có được tình báo hắn muốn, giúp đỡ qua lại lẫn nhau, cũng qua nhiều năm như vậy, nàng không nghĩ tới muốn trả giá chính mình đi yêu nam nhân này, cũng không nghĩ đến hắn sẽ yêu thương nàng.
Không nghĩ tới là...... Dục Thuần đối với nàng có tâm như thế, thực sự làm cho người ta tính sai.
Có lẽ là, nàng cũng không phải ngu ngốc, làm sao có thể dựa vào tình hình thực tế như vậy mà nói? Lời vừa nói ra khỏi miệng, chỉ sợ Hoa đại tướng quân cả đời ngực sẽ như bị đâm một nhát, như thế nào rút cũng rút không đi.
Nghĩ thế, thân hình mềm mại của nàng dựa vào, đem mặt trực tiếp tựa vào trong ngực rộng thùng thình to lớn của hắn, tay chỉ nhẹ nhàng mà ở trên ngực hắn ôm trọn, giọng nói lẩm bẩm. "Ở trong mắt của ta, Hoa đại tướng quân so với hắn càng tuấn tú xuất chúng hơn, uy nghiêm trầm ổn hơn, bên trong mê người. Tuy rằng nói chuyện chính là không làm cho người thích, nhưng là nói được thì làm được, ngôn mà có tín, so với Tam vương tử kia đáng giá dựa vào hơn. Ta thông minh như vậy, làm như thế nào lại yêu sai người đâu?"
Hoa Đan nở nụ cười, cánh tay đem nàng ôm càng chặt.
"Ta thấy, người hiểu được lời ngon tiếng ngọt là nàng." Tuy là nói như vậy, nhưng lời của nàng lại làm cho tảng đá trên ngực của hắn dỡ xuống, cảm thấy vô cùng thoải mái khoái ý.
"Hoa tướng quân gia......" Nàng thận trọng kêu, bởi vì chột dạ cùng bất an.
"Uh?"
"Về bản đồ kia......" Nàng khó nén sầu lo. Hắn sẽ tha thứ cho nàng sao? Bản đồ quân sự kia chỉ sợ tội chết khó tránh khỏi, nhưng hắn là đại tướng quân chí công vô tư, quân lệnh như núi, không biết sẽ xử trí nàng như thế nào?
"Cái gì đồ?"
"Chính là......"
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì." Hoa Đan nói đánh gãy lời của nàng.
"Hả? Nhưng là...... Ngươi không phải tất cả đều nghe được sao?"
"Ta chỉ nghe được nàng nói nàng yêu ta, không thể không hề yêu ta...... Không gì khác." Ai khiến cho hắn ngẫu nhiên làm một nam nhân ích kỷ đi!
Hắn là đại tướng quân của một quốc gia, cũng là tướng công nữ nhân này, chẳng lẽ hắn thật có thể thiết diện vô tư xử tử nàng?
Huống chi, bản đồ quân sự chân chính của Bách Thánh vương triều thật sự được hắn giấu ở trong hầm đất, bản bị nàng lấy đã được phục chế sao chép lại. Bản đồ này nửa thật nửa giả, vốn hắn để đấy dùng làm ngụy trang dự bị, bắt được người đến lấy cũng quyết định xử lý tại chỗ. Có lẽ, hắn vẫn sẽ cố gắng nghĩ biện pháp lấy lại, nếu không, đối phương chẳng phải sẽ biết bản đồ kia là giả?
Nhưng vô luận như thế nào, trước mắt làm như không biết sự tình, là phương pháp tốt nhất.
Khiến cho nương tử đáng yêu của hắn cảm thấy áy náy đối với hắn tốt lắm, coi như là nàng trả phí vì đã lùa gạt hắn đi!
* * * * * * * * * * * * * * * * * *
Trên đường cái bên ngoài phủ Tướng quân, sáng sớm liền chiêng trống vang trời, âm thanh pháo nổ không ngừng, dân chúng thành Tứ Thủy ai cũng chờ ngày vĩ đại này mà cao hứng phấn chấn, đều tiến đến giúp vui, nghĩ muốn nhìn thấy phong thái của tướng quân phu nhân xinh đẹp.
Triệu Thanh Hồng thân mũ phượng khăn quàng vai, quần áo đỏ thẫm, làm cho tám người đại kiệu khiêng từ hoàng cung đi tới. Bởi vì Hoàng Thượng yêu ai yêu cả đường đi, vì mượn tâm sức đại tướng quân, lại vì hành động trước đây của công chúa gây tai họa muốn bồi thường. Trước ngày đại hôn một ngày hạ chiếu nhận Triệu Thanh Hồng làm nghĩa nữ, phong nàng làm Hướng Nghi quận chúa. Hôm qua liền cho người tiếp chỉ tới trong cung, sáng nay theo hoàng cung gả đi, hơn mười lượng xe ngựa đồ cưới chậm rãi theo đuôi tới.
Nói hôn lễ này có bao nhiêu náo nhiệt, thì có bấy nhiêu náo nhiệt.
Bái thiên địa liệt tổ liệt tông, hai vợ chồng bái nhau, tân khách tiến lên kính rượu, nối liền không dứt, nữ nhi hồng thượng đẳng, rượu hoa lan mùi hoa quả tràn đầy khắp cả phủ tướng quân, đến nửa đêm vẫn như trước thật lâu vẫn chưa tan.
Chú rể chưa vào phòng, Triệu Thanh Hồng buông xuống nghiêm mặt, đem hỉ khăn tự để lộ, đang muốn đem mũ phượng tháo xuống, lại nghe thấy thanh âm truyền đến quen thuộc, cửa phòng liền làm cho người ta mở ra -
"Là ngươi?" Hắn nhưng lại cứ như vậy công khai tiêu sái tiến vào bên trong tân phòng của nàng?
"Là ta." Dục Thuần một tay cầm bình rượu hoa lan mùi hoa quả, một tay kia cầm một chén rượu bạch ngọc, cười meo meo tiêu sái vào phòng. "Ta đặc biệt đến chúc mừng Hướng Nghi quận chúa của Bách Thánh vương triều. Chúc quận chúa cùng Hoa đại tướng quân đầu bạc đến già, vĩnh kết đồng tâm."
"Tam vương tử......" Nàng nhìn hắn, hiển nhiên là đã say.
"Nàng không muốn cùng bổn vương tử uống một chén sao? Bổn vương tử là thật tâm chúc phúc cho nàng, đến đây, cùng ta uống xong chén rượu này, bổn vương tử còn muốn đưa nàng một phần lễ vật."
Nàng tiếp nhận chén rượu của hắn đưa đến, không chút nghĩ ngợi liền ngửa đầu uống cạn. "Cám ơn lời chúc phúc của ngươi, Thanh Hồng...... không cho rằng được báo đáp
Dục Thuần cười khẽ. "Đừng nói như vậy, về ân cứu mạng, nàng đã làm quá nhiều rồi."
"Ta chỉ không phải cái này......"
"Ý nàng chính là tình cảm của ta đối với nàng?"
"Tam vương tử......"
"Nàng chính là lần đầu tiên gọi ta như vậy, thực mới lạ a!"
Triệu Thanh Hồng không nói, chính là âm thầm nhìn hắn, đã thấy hắn từ trong tay áo bào lấy ra một mảnh vải trắng, bỗng dưng đem nó nhét vào lòng bàn tay của nàng.
Nàng mở miếng vải kia ra, rõ ràng là bản đồ quân sự nàng sao chép cho hắn kia "Nàng......"
"Đây là quà mừng của ta cho nàng cùng Hoa Đan, nói cho hắn, ta cùng với hắn ở trên chiến trường sẽ quyết đấu thắng bại một cách công bằng." Hắn nói quang minh chính đại cùng nghiêm nghị. Kì thực hắn đã cho người đem bản đồ này sao chép ra, trả lại bản đồ mà nàng tự tay viết, là vì muốn tốt cho nàng, miễn cho bản đồ này ngày nào đó không cẩn thận lộ ra, người có dụng ý muốn tạo phản lại làm hại nàng.
Nói đến đây, hắn còn có mục đích khác - muốn làm cho nàng cảm kích hắn, thỉnh thoảng tưởng niệm đến hắn một chút là tốt rồi, đưa hắn vào trong lòng.
"Ta hiểu được, cám ơn ngươi." Một tiếng thốt ra, Hoa Đan không biết từ khi nào đã đi vào tân phòng của chú rể.
"Tướng công......" Nhìn thấy Hoa Đan, Triệu Thanh Hồng nóng vội muốn giải thích cái gì, Hoa Đan lại cười lấy tay ngăn nàng lại.
"Tam vương tử là khách quý do ta mời đến, nàng không cần sợ ta hiểu lầm." Về công, đối với hiệp ước liên kết thành một Hoa Khế quốc cùng Bách Thánh vương triều vừa ký kết không lâu, Tam vương tử giá lâm kinh thành, tiệc cưới của hắn không thể không mời hắn. Về tư, hắn cảm tạ Tam vương tử đối với Thanh Hồng đã làm tất cả, cho hắn biết toàn bộ nội tình, từ đó đánh vỡ tất cả nghi ngờ, chuyên tâm mà yêu nàng.
Hả? Hai người bọn họ từ khi nào thì từ địch biến bằng hữu? Triệu Thanh Hồng lo sợ bất an nhìn hai nam nhân nổi tiếng trước mắt này .
"Hắn là khách quý của tướng quân?" Không tin lại hỏi một lần nữa.
"Đúng vậy." Hoa Đan mỉm cười vuốt cằm.
Không chỉ vương tử, liền ngay cả công chúa Chu Thước, tôn hoàng, cái người từng giả chết giúp nương tử lừa hắn - Thạch Phách Thiên. Tất cả đều là hắn tự mình đi mời đến làm thượng khách, về phần biểu muội Liễu anh, hắn lại chỉ thị Đỗ Thiếu Tu hỗ trợ chiếu cố. Hai người kia cùng hắn từ nhỏ ở với nhau, hy vọng biểu muội đối với hắn đã chết tâm, có thể cùng Đỗ Thiếu Tu tìm hiểu nảy sinh tình cảm.
Cất bước mà vào, Hoa Đan đem chén rượu trên tay Dục Thuần đoạt lấy, thay hắn rót một ly, nâng ly đáp lễ hắn. "Cám ơn ngươi, Tam vương tử, đồ ăn của tiệc cưới hôm nay không biết còn hợp ý không?"
"Đồ ăn tốt rượu tốt tân nương cũng tốt, chỉ là chú rể không hợp ý ta." Hắn ăn ngay nói thật.
"Cái này cũng không có biện pháp." Hoa Đan cười, nhún vai ngửa đầu, cầm bình nâng cốc uống.
Dục Thuần thấy hắn đem bầu rượu uống xong, vừa lòng nở nụ cười, vẫn là nhịn không được muốn trêu đùa hắn. "Ngươi xuất hiện quá sớm, bổn vương tử còn chưa có hôn môi tân nương đâu!"
"May mắn tại hạ xuất hiện sớm, nếu không thực sự để cho Tam vương tử hôn môi tân nương, chỉ sợ Tam vương tử liền từ thượng khách của bản tướng quân biến thành tù nhân."
Nghe thấy vậy, Dục Thuần cười lang lảnh "Uống rượu, tân nương bổn vương tử cũng đã nhìn, lễ vật cũng đưa đến, bổn vương tử cũng nên cáo từ đi trước, ngày sau gặp lại, Hoa đại tướng quân."
"Ngày sau gặp lại." Hoa Đan chắp tay làm lễ.
"Về sau hẹn gặp lại, tướng quân phu nhân." Thật sâu nhìn Triệu Thanh Hồng liếc mắt một cái, Dục Thuần cười, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Triệu Thanh Hồng nhìn thân ảnh kia rời đi, đáy mắt khó nén một tia u sầu.
Dù sao, nam nhân kia đã từng là nhân vật rất quan trọng đối với sinh mệnh của nàng, hắn đối với nàng rất tốt, nàng chỉ có thể vĩnh viễn đặt ở trong lòng.
Eo nhỏ bỗng dưng bị ôm chặt, Triệu Thanh Hồng còn không kịp hoàn hồn, cả người đã bị ôm đến trên giường, thân hình cao lớn hướng nàng đè ép xuống dưới -
"Ta không cho phép nàng nghĩ tới nam nhân khác!" toàn thân hắn tỏa ra nồng đậm mùi rượu thêm mùi dấm chua,.
"Ta không có a, tướng công." Nháy mắt mấy cái, nàng vẻ mặt vô tội.
"Nàng rõ ràng luyến tiếc hắn."
"Ngươi...... Ngươi còn nói như vậy, ta sẽ đi cùng hắn tốt hơn, miễn cho ngươi suốt ngày nghi thần nghi quỷ, bản nương tử bị ngươi làm cho không có cách gì sống an bình qua ngày -" Nàng tức giận muốn bò lên, hắn lại dựa vào ưu thế thân hình nam nhân cao lớn lại đem nàng áp chế.
"Nàng mơ tưởng!" Hắn hung dữ với nàng.
"Vậy ngươi đáp ứng ta, về sau vĩnh viễn không được nói những lời làm tổn thương người khác!" Nàng cũng hung dữ lại với hắn.
Hắn trừng nàng, nàng cũng trừng hắn, nước mắt lại ở trong hốc mắt lăn lộn.
Nhìn thấy nước mắt của nàng, tâm mềm nhũn, giọng nói cũng nhẹ nhàng theo. "Ta...... Ta không phải ý định này......"
"Đó là như thế nào?" May mắn, nàng nhìn ra hắn có bề ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong lại rất dễ mềm lòng, không thể nhìn thấy cô nương rơi lệ, nếu không, nàng làm sao trị được đường đường Hoa đại tướng quân?
"Ta chỉ là......" Chỉ là cái gì? Chẳng lẽ cùng nàng thừa nhận chính mình vừa thấy tiểu tử Dục Thuần, thật giống như trút một thùng dấm chua vào trong cổ họng? Chậc, hắn đường đường là đại tướng quân nha, sao có thể giống tiểu hài tử cáu kỉnh như vậy?
"Cái gì?" Nàng chờ đợi, vẻ mặt lại là xấu hổ lại là tức giận lại là buồn cười.
Hắn đang ghen, thật là thùng dấm chua lớn nha, nàng sao lại không biết?
Làm nàng thực sự mừng rỡ, hắn ghen, nhưng trong lòng của nàng lại phát ngọt, ngọt sắp chảy đầy ra.
"Nàng không nên ép ta." Hắn cắn răng, bỗng dưng dùng môi che lại miệng của nàng.
Nhìn nàng thừa nhận chính mình giống như đứa nhỏ đang ghen, còn không bằng hướng nàng chứng minh mình yêu nàng bao nhiêu......
Mưu đồ, cũng dùng thân thể hắn để chứng minh......
Này đây......
Ánh nến nhẹ lay động, người mới vào trong phòng che rủ bức rèm xuống, xuân tình bắt đầu khởi động.
Ngoài cửa sổ tiếng ve kêu khàn khàn, nùng tình mật yêu, cố gắng không nói được thành lời.
--TOÀN VĂN HOÀN--
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro