24-25
CHƯƠNG 24.
Trong suốt cuộc đời không dài mấy của Tướng quân, tổng cộng chỉ từng chán ghét qua hai người, người thứ nhất chính là tên quân y "cướp" đệ đệ mười tuổi bé bỏng đi rồi nuôi dưỡng, người còn lại chính là tên vương tử ngoại tộc này. Cho nên, bảo người này ngu ngốc quả thật là nói không ngoa, nếu như Tướng quân có thể hảo hảo suy nghĩ một chút thì có thể hiểu được cái "không vui" này là đặc biệt cỡ nào.
Ngày đó, Hoàng thượng nói câu Vương tử thích Vương gia chính là trực giản ném một quả địa lôi kinh thiên vào tâm Tướng quân. Phản ứng hắn khi ấy còn nhanh chóng hơn cả ngự sử hô to bệ hạ không nên tùy tiện nói đùa chuyện thương phong bại hóa!!! Khiến tất cả mọi người há mồm trợn mắt. Vương gia lúc đó nhìn hắn thật sâu, cái nhìn ấy suýt chút đánh tan tự tin tay múa chân loạn cầu hòa cùng Vương gia của Tướng quân. Bất quá đương nhiên là ảo giác, Vương gia sau lần đấy vẫn một mực không để ý hắn, luôn cùng Vương tử ngoại tộc đánh đến tóe lửa.
Tướng quân oán hận nghĩ: khiêm tốn hiếu học chó má, hiếu học thì sao không tìm Thái phó học hiếu đi. Khờ dại khả ái chó má, mấy thằng man rợ đầu đầy lông giống dã thú thế kia thì khả ái chỗ nào, không rõ Vương gia cả ngày giao hảo với gã trắng trắng trợn trợn như thế có phải là bất đắc dĩ phụng theo ý chỉ của bệ hạ hay không.
Đúng! Chuyện nhất định là như thế!
Nhưng bản thân sau vài lần ám thị "không cẩn thận" vẫn bắt gặp Vương gia cùng tên ngoại tộc kia cười cười nói nói, nâng cốc vui vẻ, thậm chí còn kề vai bá cổ! Còn ghé tai nói nhỏ thì thà thì thầm!! Càng lúc càng không xác định. Tướng quân nghĩ, hắn đã lâu không thấy Vương gia cười vui vẻ như vậy.
Cuối cùng, Tướng quân dưới màn đêm cô độc sầu muộn không thôi cố lấy dũng khí, quyết định lại dạ tham Vương phủ!!!
Được rồi được rồi, trước khi làm ra quyết định này, hắn đã uống một bầu rượu lấy can đảm... Đây chính là cái gọi là anh hung không hỏi nơi xuất xứ! Hảo hán bất đề đương niên dũng vân vân! Quản hắn là nhất thời xúc động hay là kích động sau rượu, thế nào hắn cũng phải đi!
[11: hảo hán chân chính sẽ không ngừng làm nên sự tích mới mẻ, chứ không phải nhắc tới nhắc lui chuyện đã qua.]
Sao vẫn là sao, trăng sáng vẫn là trăng sáng, Vương phủ không hề xê dịch, bức tường vẫn giữ nguyên vị trí cũ. Bất quá lần này có hơi khác biệt, bên cạnh điểm tiếp đất ở Vương phủ không hiểu tại sao lại có thêm vài tảng đá lớn. Trời tối mịt tối mù chìa tay không thấy năm ngón, chờ chân Tướng quân giẫm lên phía trên mới phát hiện ra, nhưng tránh không kịp sái chân ngã phịch xuống nền đất khiến hắn đau nhức ghê gớm. Hắn ngồi xổm xoa xoa nhẹ mắt cá chân một lát thuận điểm kiểm điểm chuyện "uống rượu hỏng việc" rồi mới đứng dậy bước về phía trước. Tướng quân nhớ tới trò cười ồn ào lần trước, nghĩ thầm, lần này dù nhìn thấy rõ ràng cũng không thể lại ba chớp ba nhoáng xông vào phòng.
Ai ngờ lần tính toán thông minh này lại không áp dụng được. Còn chưa kịp tới gần đã nghe phía bên kia truyền tới giọng cười sang sảng của Vương tử ngoại tộc.
Tướng quân xoẹt xoẹt như mèo, trộm núp phía sau hòn nam bộ ló đầu ra ngoài thì trông thấy, Vương tử ngoại tộc kia đang ngồi bên mép đình, trước mặt gã là một bàn thức ăn đầy màu sắc, kế cạnh là hai nha đầu hầu hạ, mà ngồi đối diện – chính là Vương gia.
Lại còn là Vương gia cười cực kỳ thoải mái.
CHƯƠNG 25.
Điểm nhìn có hơi xa, không thể rõ ràng nghe hai người bọn họ đang nói chuyện gì, dù sao cũng vô cùng vui vẻ. Người ta bên kia đèn đuốc sáng trưng rượu no cơm nê, Tướng quân bên này ngồi xổm xó nhà gió lạnh xào xạc, quả thật là thê lương hết sức.
Chẳng còn nhớ đêm nay xông tới Vương phủ là để làm gì. Tướng quân ủ rũ vô bề xoay người định quay về, nhưng do thời gian ngồi xổm quá lâu mắt cá chân lại đang đau hai chân tê dại, vừa đứng dậy chợt bình bịch té ngã tại chỗ.
Lỗ tai hai người ngồi bên kia khá thính, Vương tử ngoại tộc hô một tiếng "Ai!". Tướng quân quay đầu lại đã thấy Vương gia đang nhìn về phía hắn, liền bộp bộp bộp phủi bụi đất trên người dùng tay chống đất miễn cưỡng đứng lên, nhẫn nại chịu đau giữ vững thăng bằng đi ra khỏi bóng tối.
Những người phương Tây thường xuyên cảm thấy bộ dáng những người Hán chả khác biệt gì nhau mấy, Vương tử ngoại tộc mặc dù cố gắng phân rõ một chút nhưng vẫn nhận không ra Tướng quân, thế là quát: yêu nghiệt phương nào mà không nhanh nhanh báo tên. Nói xong còn tự giác cho rằng bản thân sử dụng ngôn từ rất không tệ vô cùng phù hợp với văn hóa ở đây, như tranh công nhìn Vương gia. Tướng quân tranh thủ gắng sức phỉ nhổ gã một phen, tên này hẳn đọc nhiều truyện quỷ thần quá riết khùng luôn.
Vương gia không khích lệ Vương tử cũng không bắt chuyện với Tướng quân, y ngồi bên bàn tiếp tục ăn. Vương tử hô câu này xong nhất thời không còn gì để nói gãi gãi đầu không biết làm sao bây giờ mới tốt, thấy Vương gia vẫn đang bình thản ăn uống nên bảo, Vương gia ngài ăn đi, ta giúp ngươi đuổi tên này đi. Nói xong còn thuận tay vỗ vỗ đùi Vương gia, cái "thuận tay" này khiến Tướng quân nổi sùng rồi, tâm nói, ngươi còn dám vỗ đùi, hai ta quen biết nhiều năm như vậy còn chưa vỗ đùi y bao giờ đâu, tên càn rỡ không hiểu lễ nghi! Đùi có thể tùy tiện vỗ sao thì vỗ hả?
Vương tử xắn tay áo lên đứng trước mặt Tướng quân, mặt nghẹn nửa ngày đến nỗi đỏ bừng vẫn chưa nghĩ ra lời gì mới mẻ để nói, buộc lòng phải thở dài một tiếng "này" vươn tay đánh úp tới.
Tướng quân nhanh nhẹn lóe lên. Do chân hắn chưa hoàn toàn hết tê dại cộng thêm mắt cá chân bị thương, cho nên thân hình cũng không quá lưu loát, muốn hoàn thủ theo bản năng lại nghĩ tới cho dù tên này đáng ghét cỡ nào đi chăng nữa nhưng vẫn xem như lai giả thị khách, đành phải nắm tay lùi phía sau tránh né chiêu thức đối phương, như có như không liếc trộm Vương gia một cái.
[12: Người tới là khách]
Kết quả lòng lại lạnh lẽo, Vương gia không nhìn hắn.
Vương tử đánh tới đánh lui đánh ra niềm vui thú, thấy đối phương không phối hợp thì có hơi sốt ruột, một vài chữ chợt nhảy bật ra như đậu: ngươi, cũng, đánh ta!
Tướng quân vốn đang cáu kỉnh vô cùng nhìn bộ dáng gã ấp a ấp úng càng cáu kỉnh thêm, cước chân không khống chế được độ mạnh yếu xoạt tới. Vương tử đuổi theo đằng sau đang vui sướng cũng chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì thế là bị một cước đá trúng ngực.
Tướng quân hằng năm đánh giặc luyện binh, khí lực khỏi cần bàn... Vị Vương tử ngoại tộc trực tiếp ngã vật mặt xuống đất – hộc máu.
Tướng quân kịp phản ứng được cảm thấy thật có lỗi, định bước tới nâng người dậy. Mới vừa hạ thắt lưng tay chưa kịp vươn ra, phía sau lưng chợt đau đớn một phen.
Bên cạnh truyền tới một tiếng vang giòn, cúi đầu nhìn thì thấy cái chén sứ bạch ngọc vỡ toanh trên mặt đất.
Tướng quân ngỡ ngàng ngẩng đầu, nương theo hướng chén sứ phóng tới. Vương gia đứng tại đó, biểu tình lờ mờ không rõ sắc thái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro