Chương 7: Ly Thiên giáo chủ
P/s: đây cũng là quà Tết 😛 chúc các bạn nghỉ lễ vui vẻ!
(mặc dù mí mắt cứ díu lại nhưng ta cố hoàn thành cho xong rồi post luôn nên có thể có sạn, thông cảm cho ta nha)
Tại đại sảnh, một đám quạ đen hắc y che mặt vây kín ba lớp ngoài, đại sảnh vốn u ám càng lộ vẻ quỷ quái, bốn người bị vây ở bên trong, chính là bọn Thượng Quan Tích Phượng vừa bị lật tẩy hành tung còn đang ngây ngốc. Long Thất, Tô Dự Mạch, Triệu Ngôn và Tử Vận Y phân ra bốn góc, vận sức chờ phát động. Tô Dự Mạch oán hận trừng Thiện Cao trước mặt, chỉ vào hắn và Bảo Tử ra lệnh cho lũ lâu la: “Vừa rồi thiếu chút nữa bị bọn chúng đánh chết tươi, các ngươi cùng tiến lên, dốc sức đánh đến chết cho ta!”
Long Thất nghe vậy, tới gần bên cạnh nàng, thấp giọng hỏi: “Bị thương có nặng không?”
Tô Dự Mạch sửng sốt, ngẩn người nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, nửa ngày mới lấy lại tinh thần, đá mặt sàn vùi đầu lẩm bẩm bất mãn: “Đương nhiên nặng, nơi này bị đánh, nơi này cũng bị đá vài cước, thiếu chút nữa hộc máu.” Thấy nàng vừa chỉ bộ ngực, lại chỉ bụng dưới, sắc mặt Long Thất cũng trầm xuống.
“Ê, hai người các ngươi còn muốn dây dưa bao lâu.” Tử Vận Y cầm tiểu đao móng tay thổi thổi, “Nếu không, Long Thất ngươi đưa Tiểu Tô trở về phòng kiểm tra thương thế đi, chậm rãi kiểm tra, một chỗ cũng chớ bỏ sót. Về phần đối phó vài tên tiểu tặc này, chúng ta còn dư sức.”
Sắc mặt hai người Long Thất và Tô Dự Mạch đột nhiên trở nên âm trầm, một trước một sau, thiết phiến rời tay, kim liên vung vẩy, tập kích về bốn người ở trung tâm. Triệu Ngôn và Tử Vận Y cũng theo đó bao vây, triền đấu vài hiệp, loại hình chiến đấu này đám người Thượng Quan Tích Phượng tự nhiên là rơi vào thế yếu, chỉ ỷ vào độc phấn của Đàn Trung Tiên miễn cưỡng chống đỡ.
Biết tình huống không ổn, Niêm Hoa vội kéo kéo tay áo Tường Phong, lặng lẽ thúc giục: “Không phải cô có Tương tư cổ vương sao? Có thể khống chế những người này, mau lên.”
Tường Phong kỳ quái liếc mắt khinh bỉ, đúng lý hợp tình hồi đáp: “Ta đã quên chú ngữ và phương pháp rồi.” Vừa thấy bộ dáng Niêm Hoa hai mắt trừng trừng không thể tin được, nàng chẳng hề để ý vạch khăn che mặt, tiến đến bên tai y, thấp giọng nói: “Thật sự, lúc ấy Tiểu Bạch giảng giải cho ta, ta cũng chỉ ghi nhớ kỹ biện pháp làm sao lôi con sâu ra nghịch chơi, cái khác đều không nhớ, hiện tại ngươi có trừng ta cũng vô dụng .”
Niêm Hoa một trận hắc tuyến không nói gì, nội tâm âm thầm rơi lệ, Đằng Vân huynh à, em gái huynh đến tột cùng là cái dạng người gì, vì sao ném cho ta việc khổ sai này. Được rồi, trước mắt xem ra chỉ có dựa vào bản thân ra tay, y xoay người một cái vọt lên, lướt qua chi chít đầu người, cũng gia nhập vào cuộc chiến.
Có quân chủ lực Niêm Hoa trên trời rớt xuống chi viện, bốn người tinh thần phấn chấn, Niêm Hoa phụ trách giữ chân mấy tên tiểu BOSS, Đàn Trung Tiên tiếp tục vẩy thuốc bột mở đường, Thượng Quan Tích Phượng kéo tỳ bà ẩn dấu trong y phục bám đuôi theo sau đập người, Thiện Cao và Bảo Tử cũng lập tức noi theo nàng quyền đấm cước đá lũ tiểu lâu la ngã xuống đất. Toàn bộ đại sảnh chỉ thấy được hắc y giáo chúng sạch sẽ lưu loát trước lộn nhào sau lộn ngược nghiêng người bò nhoài sau đó kêu thảm thiết một tiếng ngã xuống đất, cùng với Niêm Hoa đấu bốn người hoa cả mắt.
Mắt thấy Ly Thiên giáo chúng càng tụ càng nhiều, Niêm Hoa cũng bị quấn quít lấy không thoát thân được, Tường Phong cũng thấy sốt ruột, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, nàng lẩn trong đám giáo chúng từ từ tiếp cận cái chiêng đồng lớn tựa vào tường phía bên phải đại sảnh dùng để triệu tập nhân thủ, sử dụng khí lực toàn thân, phi chân đá lên cái chiêng thật mạnh…
Ba tiếng vang long trời nở đất, sau một trận ù tai hoa mắt, mọi người nhất tề bịt tai tập trung nhìn về phía Tường Phong bên cạnh chiêng đồng, ánh mắt đám người Long Thất híp lại, thấy lại là đồng lõa, bèn ra hiệu thủ hạ tiến lên bắt nàng.
“Đợi chút!” Tường Phong dành trước một bước thét lên, cười tủm tỉm quét đám người Long Thất một vòng, nâng tay phải lên, “Tất cả các ngươi dừng tay, nếu không ta sẽ bóp chết nó! Mọi người cùng chết!”
“Cổ vương!” Thấy rõ dáng dấp Trùng Trùng ngọ ngoậy không thôi trong tay nàng, Tô Dự Mạch kêu lên đầu tiên, trên mặt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, dưới chân cũng đình chỉ động tác, mắt nhìn sang Long Thất.
“Không sai, chính là Tương tư cổ vương có thể khống chế sự sống chết của các ngươi!” Tường Phong vân vê Trùng Trùng đi vài bước về phía toàn bộ Ly Thiên giáo chúng đã dừng tay, tất cả mọi người liên tục lui ra phía sau, vừa sợ hãi vừa không cam lòng, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, e sợ Tường Phong thúc dục cổ vương, mọi người đều chịu hành hạ, sống không bằng chết. Tường Phong đắc ý nhếch môi, khẽ hất cằm với năm người Niêm Hoa, bọn họ vội vàng chạy qua, núp phía sau nàng.
Long Thất nắm chặt thiết phiến trong tay, nghiến răng nghiến lợi cúi đầu hỏi: “Ngươi, muốn, thế, nào?”
“Ta có Tương tư cổ vương trong tay, dựa theo quy củ các ngươi phải làm như thế nào?” Tường Phong liếc nhìn Tử Vận Y hơi động ống tay áo, lại nháy mắt mỉm cười, “Đừng nghĩ lén lút bắn châm gì nhé, vạn nhất ta bị kinh hoảng, không cẩn thận lực tay mạnh chút, ha ha, hậu quả rất nghiêm trọng đó.” Dứt lời, xem xét Long Thất đang cúi đầu suy tính, giọng điệu cũng chậm lại, “Ta có thể không thúc dục cổ vương, dù sao cũng không có thù hận với các ngươi, tốt xấu mấy tháng trước, ta và tiểu Long ca ngươi, còn có tiểu Báo ca cũng từng chiến đấu cùng nhau, nhớ tình nghĩa ở hắc điếm khi ấy, chúng ta cũng không nên gây khó dễ cho đối phương .”
Long Thất thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn Tường Phong đắc ý vạn phần đã tính trước mọi việc, chắp tay lễ, “Đa tạ cô nương.”
“Hử?” Tường Phong trợn mày, hung tợn lé mắt trừng hắn, “Ngươi vừa rồi gọi ta là gì?!”
Long Thất hơi ngớ ra, lập tức phản ứng lại, tức khắc cung kính cúi đầu hành lễ, miễn cưỡng nặn ra một câu: “Giáo chủ!”
Tường Phong chống nạnh ngẩng đầu, nắm cổ vương trong tay, khí thế tràn đầy quét qua những giáo chúng khác, ánh mắt soi mói, mọi người tất cả đều không cam lòng vùi đầu khom thân, cùng hô lớn: “Giáo, chủ!”
“Ha ha ha ha” khắp đại sảnh chỉ nghe tiếng Tường Phong cười to càn rỡ kiêu ngạo, quanh quẩn thật lâu…
********
Nhưng mà, đến sáng sớm ngày hôm sau, Tường Phong đã thấy cười không nổi nữa.
Nàng nhìn đống đá cao gấp đôi người tại trước mắt mình, lại lườm Long Thất một cái, sắc mặt cũng suy sụp. Bản thân có Tương tư cổ vương trong tay, đám người Ly Thiên giáo này thật ra không dám lỗ mãng, nhưng bề ngoài thuận theo, nhìn về phía mấy người mình lại rõ ràng không mang thiện ý, ngay cả khi Niêm Hoa giải độc cho giáo chúng, mỗi người đều không có vẻ mặt hoà nhã.
Sáng sớm hôm nay, Long Thất lại đập thình thình khoá đồng trên cửa đá, không mảy may để ý tới mình – một tân nhậm giáo chủ – mới trải qua một hồi ác chiến, cần nghỉ ngơi dưỡng sức. Rời giường ôm bực tức trong lòng đi ra mở cửa, đập vào mắt chính là mấy người nâng khối đá vào.
Long Thất người ta nói, thân là Ly Thiên giáo chủ, nhất định phải có hiểu biết sâu sắc thấu triệt lịch sử Ly Thiên giáo, cho dù không thể đọc làu làu, cũng phải thuộc như lòng bàn tay mới được, nếu không kẻ dưới khó mà phục tùng. Ta nhổ vào, lừa trẻ con hả, khi mấy tên sắc lang hổ báo các ngươi đánh nhau tranh làm giáo chủ ở đại sảnh, sao không thấy tổ chuyên mục《 Từ điển vui vẻ giang hồ phần một trăm câu hỏi vận may võ lâm 》cầm tờ giấy nhỏ chàng vịnh thiếp ngâm, vểnh lan hoa chỉ nói “Các vị tuyển thủ xin nghe đề” thế. Hừ hừ, cho tới bây giờ vốn chưa từng nghe nói, làm giáo chủ ma giáo còn phải tham gia thi viết, đây cũng không phải thi cử bộ khoái Lục Phiến môn.
Oán thầm trong lòng, trên mặt Tường Phong lại bất động thanh sắc, vẫn tùy tay cầm lấy một khối đá dùng bút than bôi bôi vẽ vẽ trên mặt ngắm nghía, âm thầm suy nghĩ: xem ra những tiểu yêu này đều khó đối phó, nếu muốn trà trộn vào Ly Thiên giáo, càng không thể không hao tổn tâm trí, sẽ không biết trong khối đá này, có thể cất giấu manh mối có liên quan với Tương tư cổ vương hay không.
Thấy Tường Phong im lặng không lên tiếng lật xem khối đá, Long Thất cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Vốn là tức giận hết mức, cố ý ra oai phủ đầu nàng, ai ngờ bọn người này cũng quá khí thế. Không đưa cơm cho bọn họ, hai kẻ tên Thiện Cao và Bảo Tử bèn chủ động tự mình xuống bếp nấu ăn; không chuẩn bị phòng khách cho bọn họ, nữ nhân tên Thượng Quan bèn kéo nam nhân vung độc phấn đầy đầu mọi người, tự thân xắn tay áo quét tước phòng đi nghỉ ngơi; mà hòa thượng trắng trẻo mập mạp thì luôn luôn hoà hợp êm thấm, nhẫn nhục chịu khó giải độc cho mọi người.
Về phần “Giáo chủ” này rõ ràng chính là khó chơi nhất, hình như hoàn toàn không đém xỉa địch ý khinh thường của mọi người, cũng không thèm tế cổ vương ra hiếp bức mọi người, chỉ cười hì hì đi lang thang khắp nới trong giáo, đặc biệt say mê hứng thú đối với vùng biển hoa Tương tư, giống như ở trong mắt nàng vị trí giáo chủ Ly Thiên này, ngay cả một mảnh cánh hoa hồng cũng không bằng.
“Giáo chủ, còn có việc quan trọng cần phải nhắc nhở một tiếng.” Long Thất thu hồi suy nghĩ, ho khan nhắc nhở Tường Phong đang chuyên chú xem khối đá, bên cạnh còn tồn tại một người là hắn.
“Nói.” Tường Phong không buồn nhích mi, đọc lướt nhanh chóng lật vài khối, tiếp tục ôm lấy khối đá phía dưới ra sức nghiên cứu.
“Nói vậy giáo chủ đã nghe nói qua đại hội Hắc bang, ngày hai mươi tư tháng này chính là ngày luận võ, mấy ngày này thỉnh giáo chủ cần gia tăng luyện tập, đến lúc đó đoạt giải quán quân, giành lại đất đai bị mất, vì bản giáo nổi danh lập uy, mọi người mới có thể tin phục.” Long Thất không nhanh không chậm nói ra mục đích đến cuối cùng của bản thân.
Nghe vậy, Tường Phong vẫn xem khối đá rốt cục miễn cưỡng ngẩng đầu lên, theo dõi hắn sau một lúc lâu, cuối cùng gợi lên một chút hiểu ý cười lạnh: “Thì ra là thế, ta cứ không hiểu, những người khác rất sợ chết cũng đành thôi, ngươi thế nhưng cũng sảng khoái đáp ứng tôn ta làm giáo chủ như vậy, tóm lại là muốn lợi dụng ta thay các ngươi chắn tai ương hả.” Nàng khoanh tay ôm ngực, liên tục gật đầu tán thưởng, “Thứ nhất, có thể bình định phân tranh trong giáo, thứ hai, đến lúc lên đại hội Hắc bang trực tiếp đẩy ta ra, muốn đánh muốn giết, đều không liên quan đến ngươi. Mưu kế thật hay, không tệ không tệ, Ly Thiên giáo có nhân tài như ngươi vậy, lần này nếu như còn không lên làm lão đại Hắc bang được, ta cũng cảm thấy đáng tiếc thay ngươi.”
“Giáo chủ tinh mắt, quá khen rồi.” Thấy bị lật tẩy, Long Thất cũng không biện giải che giấu, chỉ khoanh tay, cung kính đứng ở một bên.”Giáo chủ anh minh, xả thân quên mình, diệt thân lấy nghĩa, cũng là phúc của bản giáo.”
“Phúc cái chân bà nội ngươi!” Tường Phong trực tiếpchửi hắn một chặp, đứng lên phủi phủi bả vai hắn, “Ta nói Long Thất à, ngươi không sợ bản giáo chủ đến lúc đó bị lâu la của ma giáo khác không cẩn thận chém chết, một đám các ngươi cũng phải chôn theo cùng?”
“Có thuộc hạ bảo vệ giáo chủ, tự nhiên không lo tánh mạng.” Long Thất mỉm cười.
“Hử, chỉ là sứt tay đứt chân chứ gì.” Tường Phong ngắt đứt câu chuyện của hắn, khóe môi nhếch lên, cười trào phúng nhìn hắn, “Phải sống không bằng chết nằm trên giường càng tốt, ngươi trực tiếp nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, quang minh chính đại giúp giáo chủ bại liệt ta đây xử lý giáo vụ có phải hay không?”
“Giáo chủ thánh minh.” Long Thất nhịn xuống ý cười bên môi, bỗng nghiêm nghị nói, “Nếu giáo chủ có thể thông qua thử luyện lần này, chứng minh bản thân quả thật có năng lực thống lĩnh Ly Thiên giáo, Long Thất cũng cam nguyện cúi đầu nghe lệnh, tôn ngươi làm chủ, vĩnh viễn không có tâm phản loạn.” Dứt lời, khom người lui ra.
Ôi, vốn tưởng chiếm được món lợi lớn, không nghĩ tới lại là nhận củ khoai lang nóng phỏng tay. Nhìn theo Long Thất nghênh ngang rời đi, Tường Phong một lần nữa ngồi trở lại nhất thời cảm thấy chuyến đi Tây Vực lần này tiền đồ một mảnh tăm tối. Quên đi, xe đến trước núi ắt có đường, vẫn là xem ghi chép trên đá cho kĩ trước.
Kỳ thật, những khối đá ấy thật đúng là rất thú vị, nói dễ nghe là lịch sử Ly Thiên giáo đường hoàng như vậy, thật ra chỉ là có mấy đời giáo chủ, đọc ít sách viết vài chữ, nhàn đến không có việc gì nhưng không một ai bị giết, tùy tiện ghi việc vặt vãnh mấy ngày thường và truyền thuyết ở Tây Vực ít ai biết đến. Cho nên nói, lưu manh có văn hóa đúng là rất đáng sợ, đây chẳng phải, góp nhặt từng ngày, thì thành mấy sọt đá lớn.
Thí dụ, trong đó có một khối ghi lại nguồn gốc của Thạch thành. Rất lâu rất lâu trước kia, Ly Thiên giáo chủ đời nào đó vô tình tìm được ốc đảo trong vùng cát vàng này, khí hậu hợp lòng người, khắp nơi đều là vỏ sò và đá to to nhỏ nhỏ đủ mọi màu sắc, vì thế vị giáo chủ này rất có ý thức bảo vệ môi trường sinh thái với tầm nhìn chiến lược bèn quyết định coi đây là nền tảng, thi công thành đại bản doanh Ly Thiên giáo, làm cho Ly Thiên giáo chúng vẫn du canh du cư được yên ổn cuộc sống, mới có lợi cho ma giáo liên tục phát triển. Ông ta mang theo giáo chúng chọn một vùng đồi đá đen lớn nhất trong ốc đảo, lại chuyền đá từ xung quanh đến xây dựng mở rộng thêm, sau mấy đời giáo chủ cũng đều ham thích trang hoàng cho bên trong, tháng ngày tích lũy, thì hình thành toà thành đá Ly Thiên giáo quy mô như hôm nay.
Sau, Ly Thiên giáo thuận tiện chiếm cứ nơi đây phát triển mạnh mẽ, trở thành giáo phái toả sáng nhất Tây Vực. Rất nhiều tiểu bang phái cũng từ Tuyết Sơn lạnh băng xa xôi di chuyển xuống, hoặc chấm dứt lịch sử du đãng đến nơi đây định cư. Ly Thiên giáo cũng khoan dung rộng mở tấm lòng, tiếp nhận bang phái huynh đệ đó, còn giúp bọn họ xây dựng thành đá nhỏ cung cấp nơi ở, các giáo phái cảm kích vạn phần cũng vui lòng phục tùng, một đoạn thời gian rất dài, Ly Thiên giáo đã nghiễm nhiên trở thành đứng đầu các phái Tây Vực, lão đại minh chủ Hắc bang danh xứng với thực.
Thạch thành còn có một biệt danh gọi là “toà thành chín mươi chín cách dùng”, đây cũng là bút ký trên khối đá đặc biệt nhắc tới, còn ở mặt trên tỉ mỉ liệt kê chín mươi chín cách sử dụng Thạch thành để dạy bảo người đời sau, ví dụ như dùng để thay thế nhà ở đông ấm hạ mát, dùng để làm ám khí đồ đẹp giá rẻ, vân vân…
********
Tường Phong hứng trí bừng bừng xem bát quái của Ly Thiên giáo, bất tri bất giác đã qua hai ngày. Thấy nàng đối với đại hội Hắc bang ba ngày sau không có mảy may sắp xếp an bài, đám người Triệu Ngôn rốt cục cũng mất kiên nhẫn, kèm cự nhau là nhỏ, đến lúc đó Ly Thiên giáo đánh mất hết mặt mũi, mọi người đều nhục nhã (quan niệm bát vinh bát nhục của tập thể Ly Thiên giáo huấn luyện quả nhiên đúng chỗ ).
Vì thế, tập thể bọn họ chạy tới tìm Long Thất thương lượng đối sách, vài vị môn chủ đang huyên thuyên tranh chấp, bỗng nhiên cửa đá bị đạp mở bung ra, Tường Phong cầm khối đá dẹp vuông vức màu tím chạy vào, thở hồng hộc đến trước mặt mấy người, buông tảng đá hỏi Long Thất: “Long Thất, phần khác của khối đá này đâu? Làm sao lật khắp đống đá kia, đều không tìm được.”
Vẻ mặt Long Thất mờ mịt nhìn nàng chỉ vào khối đá, “Toàn bộ đá ghi chép đều ở trong đó.”
“Không thể nào.” Tường Phong kéo hắn qua, chỉ vào bên góc khối đá màu tím, “Ngươi xem, khối đá này vuông vức, rõ ràng nhất định bị đao kiếm cắt xẻ, hơn nữa mặt trên ghi lại gì đó cũng không đầy đủ.”
Mấy người xáp lại thì thấy, quả là thế, nhìn nhau một chút, chỉ nghe Tường Phong liên thanh thúc giục, “Các ngươi mau ngẫm lại, khối đá này còn ai từng động vào?”
“Một khối đá vỡ, ai có hứng thú chú ý? !” Tử Vận Y khinh thường lên tiếng dễu cợt, xoay người nằm nghiêng xuống, chống khuỷu tay nhìn Tường Phong, “Ta nói giáo chủ à, ngươi vẫn nên ngẫm nghĩ đại hội Hắc bang ngày kìa nên làm sao đi? Rốt cuộc phái những người thế nào lên đài ứng chiến?”
Tường Phong liếc nàng một cái, “Yên tâm, ta tự có biện pháp, cam đoan Ly Thiên giáo giành được toàn thắng, nhất thống giáo phái lớn nhỏ của Tây Vực, được rồi chứ.” Dứt lời, chỉ dùng mắt nhìn thẳng Long Thất, không thể không có ý kiến.
Long Thất bưng khối đá màu tím lên trầm ngâm hồi lâu, giương mắt nhìn Tường Phong vẻ mặt chờ mong, “Ta nhớ trước kia sư phụ hình như từng giải thích, nghe nói hơn bốn mươi năm trước là lúc đại giáo chủ thứ bảy tại vị, từng nhận được khối thiên thạch hiếm thấy màu tím, cả ngày yêu thích không buông tay luôn mang theo nó bên mình, sau đó, khi Ly Thiên giáo liên minh cùng vài giáo phái khác, giáo chủ nhất thời cao hứng, vì biểu đạt thành ý, đã chém kỳ thạch thành mấy khối, phân tặng các vị giáo chủ.”
“Vậy mấy giáo phái đó là gì?” Mắt Tường Phong đột nhiên sáng lên, xiết chặt khối đá. Căn cứ kết quả nàng nghiên cứu những ghi chép khác, Ly Thiên giáo lấy cổ vương khống chế giáo chúng, hoa đỏ Tương tư xuất hiện vân vân, đều là sự việc khi vị giáo chủ này tại vị. Mà vừa rồi nàng trong lúc vô ý lật thấy một khối đá tím này, vừa vặn mặt trên có một đoạn ngắn tàn văn, căn cứ miễn cưỡng nhận biết phiên dịch Thổ Hỏa La ngữ, lờ mờ nhắc tới lai lịch Tương tư cổ vương của Ly Thiên giáo, đáng tiếc chỉ có một xíu như vậy, phát hiện những thuộc tính và vấn đề quan trọng lại đều không trọn vẹn. Cho nên, xem ra manh mối then chốt vẫn ở trên mấy khối đá vỡ màu tím còn lại kia.
Long Thất nhớ lại một hồi, có chút lưỡng lự nói: “Hồng Phiên giáo, Thiên Ẩn phái, … Hình như còn có một Pháo Khôi giáo đã bị Phi Ưng giáo tiêu diệt.” Hắn lại ngó nhìn Tường Phong thần sắc cổ quái bên cạnh, hơi khom người, “Giáo chủ không cần lo nghĩ nhiều, khi đến đại hội Hắc bang tự nhiên đều sẽ gặp mặt ba đại phái này, hơn nữa, … Tất cả đều là kình địch của bản giáo.”
Tường Phong tức khắc chau mày, khinh thường nhìn trời, trời xanh ơi, đất rộng à, chẳng lẽ thật muốn thống nhất võ lâm Tây Vực, mới có thể giải quyết vấn đề cổ vương sao, lẽ nào mình nhận nhiệm vụ quang vinh làm Ly Thiên giáo chủ đời thứ mười, chính là đến lập nên kỳ tích sao. Nàng thở dài một tiếng, nhận mệnh hướng mấy người phất phất tay, hữu khí vô lực nói: “Được rồi, đi gọi bọn Thượng Quan tới, nếu muốn tham gia đại hội Hắc bang đoạt giải quán quân, chúng ta sẽ oanh oanh liệt liệt làm lớn một hồi, hắc đạo khắp cả giang hồ, nếu làm thì phải làm tốt nhất.”
…
( lãnh khốc vô tình bạn học Triệu Ngôn)
=======================================
Ngày mười chín tháng bảy, thích hợp ổn định liên minh, không nên giao dịch, hung thần nên kị Cửu Khảm. Thân hãm Ly Thiên giáo, lấy sâu làm con tin, ép mọi người tôn làm giáo chủ, vô tình có được ghi chép trên đá tím.
Quỷ hồn Tổ sư giáo chủ viết: thành đá của chúng ta có chín mươi chín cách sử dụng, nhưng mà trình báo giang hồ “Bóp chết ngươi” bách khoa toàn thư.
Đương nhiệm giáo chủ Phong than thở: quả nhiên là khối đá tốt, bình thường ẩn thân ở giữa cát sỏi ven đường, dễ như trở bàn tay, lúc nguy hiểm thuận tay nhặt lấy có thể lập tức sử dụng. Mà sức nặng sơ sơ thấp hơn đao kiếm búa rìu vũ khí thông thường vân vân, người lớn trẻ con đều có thể sử dụng. Bình thường còn có thể dùng nó che giấu ý định giết người, tập kích bất ngờ, cho dù bị bộ khoái bắt cũng không tố cáo được ngươi, có thể nói đứng đầu “Giang hồ bảy đại hung khí”. ——《 Bút kí Tây hành 》
Ngày hôm qua, chúng ta bị nhóm người Ly Thiên giáo tập kích, nữ nhân ác độc này lại có thể, lại có thể dùng ta làm con tin! Con tin! Ta đường đường cổ vương hiệu lệnh bách trùng không dám không theo, lại có thể bị nàng vò trong tay uất ức như vậy, sử dụng thủ đoạn thấp kém như thế để đối phó kẻ địch, thật sự là mất mặt. Buổi tối, nàng còn lấy cớ ta đã đói bụng mấy ngày, khiến cho đám người Ly Thiên giáo này làm đầy một bàn đồ ăn hiếu kính nhóm bọn họ, gặm tảng thịt lạc đà nhỏ nàng khó có dịp tốt bụng ném cho ta, ta chỉ có thể nén nước mắt làm như đây là thịt của nàng hung hăng cắn một miếng. Ta, đường đường cổ vương, sống mấy chục năm, trải qua ba đời Ly Thiên giáo chủ, từng thấy vô sỉ, nhưng chưa từng thấy vô sỉ hơn nàng, ánh lệ, trời xanh hỡi, rốt cục ta theo một chủ nhân ác độc thế nào.
Trùng Trùng nói: chuyện bất đắc dĩ nhất trong đời đầu tiên là, chớ cho rằng bản thân mình là mã não siêu cấp mỹ lệ, chỉ cần anh dũng tiến lên phía trước có thể luôn một mạch thông quan, lại bị tuyệt tình cho biết, trò này kỳ thật là ảo tưởng Tam Quốc Chí, ngươi còn phải chạy ngược chạy xuôi thu thập đủ tứ thánh thú mới có thể gặp đại BOSS. ——《 Thế giới trong mắt sâu 》
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro