Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Đầm rồng hang hổ

Thật vất vả vùng thoát khỏi bọn lính Lâu Nam, nhóm người Tường Phong mới ngừng cước bộ, dừng lại nghỉ ngơi lấy hơi. Phân tích một chút tình thế trước mặt, Thiện Cao cùng Bảo Tử vô tội đã bị bọn họ kéo xuống nước, lôi kéo cùng nhau chạy, cho nên, cửa hàng của Thiện Cao trong thành tạm thời không thể trở về trong ngắn hạn. Trước mắt bị truy nã chặt chẽ, khẳng định là không thể lại ngu ngốc đi vào vương đô Lâu Nam, như vậy vừa vặn, cũng nên làm chính sự đi Ly Thiên giáo tìm giải dược Tương tư cổ.

Căn cứ tin tức lúc trước Tường Phong từ miệng Ly Thiên giáo nữ sắc lang Tô Dự Mạch lộ ra, đại bản doanh Ly Thiên giáo ở tòa thành đá cách ba mươi dặm về phía đông ngoại ô vương đô Lâu Nam. Nhưng mà, mấy người đi đến mới phát hiện, vùng ngoại ô phía Đông này miễn cưỡng được xem là một ốc đảo, nhưng tứ phía nơi nơi đều là tòa thành đá quy mô không đồng nhất, nghe nói tất cả đều là các cứ điểm lớn nhỏ của ma giáo chiếm giữ, xem ra Tây Vực quả nhiên là nơi sản sinh ma giáo lớn nhất. Mà rốt cục cái nào mới là Ly Thiên giáo, lại như thế nào mới có thể  không đả thảo kinh xà trà trộn vào được đây, quanh quẩn mấy vòng vẫn không thể có cách nào mọi người bắt đầu sầu muộn.

Giữa trưa, núp dưới bóng cây mấy người lại thì thầm thương lượng, trước mắt đại hội Hắc bang của mấy đại ma giáo sắp đến, các phái đều phòng thủ nghiêm mật, đại môn đóng chặt bí mật luyện binh, muốn bắt được vài tên tiểu lâu la quả thật không dễ, hơn nữa nhỡ đâu bắt nhầm hoặc là tiểu lâu la cố ý nói lung tung cũng không được. Đang thảo luận, chợt thấy Tường Phong trầm mặc không nói, mọi người không khỏi đều dừng miệng, nhìn về phía nòng cốt tinh anh thi hành ” kế hoạch nằm vùng Ly Thiên “.

Tường Phong ngẩng đầu lên, nhìn quét một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Thiện Cao, ánh mắt đột ngột sáng lên, nhếch môi, nhảy qua. Thấy vẻ mặt nàng cười xấu xa tiến lại gần, tâm Thiện Cao bỗng căng thẳng, ở chung mấy ngày, hắn đã rõ ràng biết được, chỉ cần Tường Phong lộ ra kiểu tươi cười này, khẳng định là có người sắp gặp tai ương. Thiện Cao lập tức tiến vào trạng thái khẩn cấp đề phòng một bên che chắn quần áo trước ngực, một bên tay chân đồng thời nhích lùi về phía sau, miệng run rẩy hỏi: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi muốn làm gì? Giữa ban ngày ban mặt, không được qua đây, nếu không ta sẽ gọi người đó.”

Không đợi ma trảo của Tường Phong lại gần, Bảo Tử  tiểu muội đã nhanh chóng bổ nhào vào trước người Thiện Cao, dang hai tay như gà mẹ bảo vệ con chắn ở phía trước, hướng Tường Phong yếu ớt xin tha nói: “Phong đại tỷ, ngươi hãy bỏ qua Thiện Cao nhà ta đi, hắn, hắn vẫn là một đứa trẻ mà.”

“Hắc hắc, chính là giống trẻ con mới tốt đấy.” Nữ ác bá Tường Phong dắc ý dào dạt một phen đẩy Bảo Tử tiểu muội đáng thương ra, quăng nàng cho Thượng Quan Tích Phượng nối giáo cho giặc bắt lấy, theo đó, tự ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm Thiện Cao đang run sợ trong lòng tỉ mỉ ngắm nghía hồi lâu, vuốt cằm liên tục gật đầu, “Không tồi, lông mi thật dài thật dày, khuôn mặt rất ngoan ngoãn rất non mềm, ha ha, nữ sắc lang nhất định sẽ thích.” Sau đó cười gian đứng dậy, dặn dò Thượng Quan Tích Phượng, “Xé nửa mảnh y phục cho hắn quấn thân, tăng cường chế tạo trang phục dụ dỗ, như thế thì càng thêm chính thái, chúng ta chỉ cần chờ khi Tô Dự Mạch đến cướp đoạt hắn rồi cùng nhau  trà trộn vào là được.”

Nghe vậy, sắc mặt Thiện Cao càng trắng bệch, lớn tiếng xua tay kháng nghị nói: “Ta, ta không cần, ngươi sao chỉ biết dùng biện pháp như thế?”

Tường Phong cười lạnh một tiếng, tự động không nhìn khiếu nại của hắn, lại nghĩ nghĩ, “Nhưng thật ra, lỡ mà Tô Dự Mạch không thích loại chính thái như ngươi, chúng ta lo trước khỏi hoạ, phải chuẩn bị kế hoạch dự phòng mới được.” Dứt lời, nhìn quét mấy người còn lại một phen, Niêm Hoa nhắm mắt gẩy Phật châu giả vờ giả vịt niệm kinh, Đàn Trung Tiên hung hăng trừng mắt đưa tay mò bao dược phấn trong lòng, Thượng Quan Tích Phượng trái lại vẻ mặt hưng phấn vô cùng bộ dạng mong ngóng lắc đầu vẫy đuôi nóng lòng muốn thử. Tường Phong âm thầm thở dài, mấy kẻ này đều không thích hợp, sau đó bèn thấy được Bảo Tử đang giãy dụa bị Thượng Quan Tích Phượng túm chặt tay chân, mặt bánh bao tròn tròn xinh xắn làm cho người ta hận không thể cắn một ngụm, nàng vỗ vỗ tay, thò tay chỉ Bảo Tử, “Là ngươi.”

Kèm theo hai tiếng thở nhẹ thả lỏng của nam nhân và tiếng Thượng Quan Tích Phượng nặng nề mất mát, hết thảy trần ai đã được định đoạt.

Nói biện pháp của Tường Phong, mặc dù kém phúc hậu, nhưng cũng thấy rất hiệu quả. Bị buộc bất đắc dĩ Thiện Cao và Bảo Tử cải nam trang đi về hướng ma giáo ở ngoại ô phía đông, không quá bao lâu, đã bị bốn hắc y thiếu niên che mặt cản lại. Không làm sao phản kháng, Thiện Cao với Bảo Tử cứ dựa theo yêu cầu kịch bản của Tường Phong bó tay chịu trói, trói gô đi đến đại bản doanh Ly Thiên giáo, mà Tường Phong bốn người thì một đường nhẹ chân nhẹ tay bám theo sau đó, thỉnh thoảng nghe được phía trước nói nhỏ: “Lần này Lang chủ nhất định sẽ thích, căn cứ quy củ vào một kẻ đi một kẻ, lại có hai hài tử phải bị đuổi đi rồi.”

Khi sắp đến phía trước một thành đá nào đó, bốn người Tường Phong liếc mắt nhìn nhau, nhất tề nhảy ra, tay chân lanh lẹ đánh giáo chúng Ly Thiên giáo bất tỉnh, thay quần áo bịt kín khăn che mặt, tiếp tục tiến lên trước.

Từ hai mươi năm trước, tiền nhiệm giáo chủ Nguyễn Duy cùng mấy viên đại tướng bị Mộ Dung sơn trang tiêu diệt, Ly Thiên giáo nguyên khí đại thương, sớm không còn phong quang năm đó. Vài ma giáo phụ cận cũng chớp thời cơ tranh dành địa bàn, song phương đều thương vong thảm trọng, hơn nữa giang hồ khủng hoảng tài chính, Ly Thiên giáo kẻ chết, người đi, vài trưởng lão hộ pháp đều lần lượt treo cổ, chỉ còn lại có vài tên môn chủ mang theo một đám giáo chúng miễn cưỡng chống đỡ .

Y Như Bạch một năm trước chạy tới triệu tập giáo chúng trở lại trung nguyên tìm Mộ Dung thế gia báo thù, mọi người đều là khẩu phục tâm không phục, e ngại Tương tư cổ vương trên tay nàng, vài vị môn chủ mới bồi nàng đi một chuyến. Ai ngờ xuất sư bất lợi, đi năm môn chủ, thất sát Phụng và Hổ đều đã chết, còn lại Long, Báo và Hồ cũng mang thương tích trở về. Ai ngờ lại gặp ma giáo khác đến xâm phạm, lưu lại Ưng và Sói dẫn người đối trận, lại chết thêm một Ưng chủ. Vì thế, thất sát Ly Thiên giáo huy hoàng năm đó, nay chỉ còn Long, Báo, Hồ, Sói bốn người.

Cũng coi như bọn Tường Phong may mắn, đại hội Hắc bang sắp tới, không có giáo chủ Ly Thiên giáo làm sao nghênh chiến, mấy môn chủ đang ở đại sảnh thảo luận không ngớt, liên tiếp ba ngày, ngay cả đánh lộn, cũng không phân thắng bại quyết định do ai nhậm chức giáo chủ. Mà trên dưới Ly Thiên giáo cũng có vẻ dị thường mỏi mệt, lòng người hoảng sợ, đối với bốn người Tường Phong mang theo hai tên chính thái hiếu kính Lang chủ trở về, cũng không kiểm tra nhiều.

Sau khi trà trộn vào Ly Thiên giáo, thì có mấy thiếu niên tiến lại đón Thiện Cao và Bảo Tử bị trói đi, đưa vào phòng Tô Dự Mạch. Tự động coi nhẹ ánh mắt hai người Thiện Cao xin giúp đỡ, Tường Phong kéo người còn lại vọt đến một bên, nhỏ giọng an bài: “Thượng Quan, hai người các ngươi đi phía Tây, ta cùng lưu manh hướng đông, hai người một tổ, đừng tách rời. Tự cẩn thận một chút, một canh giờ sau vô luận có tìm được phòng thuốc hay không, đều trở về nơi này hội hợp.”

Thượng Quan Tích Phượng đáp lời bèn xoay người, Đàn Trung Tiên theo sau đi được vài bước, lại lộn trở lại, do dự hỏi: “Ừm, thật sự mặc kệ Thiện Cao bọn họ sao? Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ bị Tô gì kia…”

Tường Phong hì hì cười, vỗ vỗ vai hắn, lại bị Đàn Trung Tiên lạnh lùng hất ra.”Yên tâm, Thiện Cao bọn họ tuy rằng không giống chúng ta xuất thân giang hồ biết khinh công gì, nhưng mà ta từng làm bộ như trong lúc vô tình lén lút va chạm bọn họ, hắn và Bảo Tử lòng bàn tay đều có vết chai, hơn nữa phản ứng nghiêng người khi tránh đi cực nhanh, có thể thấy được cũng coi như nửa luyện công phu, ít nhất ném người là không thành vấn đề, Tô Dự Mạch trong chốc lát cũng không thể tiếp cận được thân thể bọn họ.” Nói xong, nàng cười đến càng thêm sáng lạn, “Vỏ bọc giả heo ăn hổ này, ta đã sớm chơi chán. Hừ hừ, bọn họ muốn ở trước mặt ta vờ vô tội vờ đáng yêu, xem ta như thế nào đùa chết bọn họ, hắc hắc.”

Nhìn Tường Phong như mèo trộm thịt che miệng âm hiểm cười lạnh, mấy người đều run rẩy thân mình, không dám nhiều lời nữa, vội vã từng người tự chia nhau hành động.

********

Ly Thiên giáo không hổ là ma giáo đứng đầu Tây Vực, tường đá lạnh như băng, đường mòn âm u, mấy cây đuốc cắm ở đầu tường tranh tối tranh sáng, hắc y giáo chúng thường thường đi qua tuần tra, không chỗ nào không hiển hiện hơi thở tà ác. Tường Phong và Niêm Hoa phục sức che mặt như giáo chúng ( cho nên nói thói quen thích che mặt của người trong ma giáo chính là tốt, thuận tiện trà trộn ), đi theo giáo chúng khác giả vờ giả vịt lắc đông dạo tây, chỉ chốc lát sau đã tìm được đại sảnh.

Chỉ nghe bên trong đầu tiên là một trận tiếng đánh nhau bùm bùm, cùng với nữ tử nũng nịu và nam nhân rống giận, dần dần an tĩnh lại, sau đó lại là tiếng ầm ỹ ngất trời tranh luận không ngớt, Tường Phong và Niêm Hoa trao đổi ánh mắt, nhanh chóng đứng ở sát tường ngoài sảnh đảm nhiệm canh gác, vừa vểnh tai cẩn thận thám thính động tĩnh trong đại sảnh.

Mà trong đại sảnh, bốn chiếc ghế tựa, hai nam hai nữ hoặc ngồi hoặc nằm, biểu cảm trên mặt không đồng nhất. Sau một hồi yên tĩnh, “Khụ khụ, đã đánh vài ngày, các ngươi đến tột cùng muốn thế nào?” Rốt cục, Long chủ đứng đầu thất sát, tuổi tác lớn nhất Long Thất mở miệng. Trải qua một phen kịch chiến vừa rồi, cái khăn văn sĩ của hắn đã bị xích sắt của Tô Dự Mạch xé rơi một bên, tóc dài hỗn độn rối tung trên vai, thanh bào trên người cũng bị Hồ chủ Tử Vận Y một phen độc châm trọc thủng vài cái lỗ, nhìn qua cả người chật vật không chịu nổi, làm sao còn có khí chất đại tướng khi chỉ huy chúng sát thủ công kích Mộ Dung sơn trang mấy tháng trước. Khuôn mặt tuấn nhã của hắn đã âm ỷ ẩn chứa tức giận, lúc đặt câu hỏi cũng cố ý nhìn chòng chọc Tô Dự Mạch đối diện đang nghịch tóc.

Ngồi ngay ngắn một bên Báo chủ liên tục lau kiếm, từ cuốn thứ nhất khiến cho mọi người chắc chắn ghi nhớ hắn đầu tóc bóng bẩy đẹp đẽ với cá tính có tình có nghĩa bạn học Triệu Ngôn, ngẩng đầu lên tàn bạo quăng ra một câu: “Ta không ý kiến, dù sao ta đề cử Long Thất ngươi làm giáo chủ, ai dám phản đối ta giết kẻ ấy.” Tiếp theo lại cúi đầu thay đổi tư thế, tiếp tục lau thanh lợi kiếm đã sáng bóng trong tay hắn.

“Hừ, ta sẽ không để cho hắn làm giáo chủ, ngươi tới giết ta đi.” Tô Dự Mạch dứt khoát vắt chân lên tay vịn của ghế, cẳng chân trắng nõn lộ ra ngoài váy phảng phất lay động, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng Long Thất đối diện giấu kín như bưng nhìn mình, “Ly Thiên giáo chủ ngay cả Tương tư cổ vương cũng không có, dựa vào cái gì khiến cho chúng ta nghe ngươi đây? !”

“Nữ nhân điên như ngươi chỉ biết cướp đoạt nam nhân, làm sao lúc nào cũng gây khó dễ Long Thất?” Triệu Ngôn nộ khí bốc lên, rút lợi kiếm ra chỉ hướng Tô Dự Mạch, “Được, ta đây hiện tại sẽ giết ngươi!”

“Triệu Ngôn!” Long Thất vội vàng dùng thiết phiến ấn thân kiếm của hắn xuống, ngăn cản hắn động thủ, “Đại hội Hắc bang sắp tới, chúng ta bất kể ra sao không thể tự giết lẫn nhau, ngươi còn ngại người trong giáo chết không đủ nhiều sao? !” Triệu Ngôn nghiêng đầu sang một bên, hừ lạnh một tiếng, vẫn là thu kiếm về. Long Thất thở dài một hơi, nhìn phía Tô Dự Mạch mắt hạnh như oán như si trừng mình, cố gắng không để mình nhìn nàng, nghiêng thân hỏi Tử Vận Y đang xem diễn: “Vậy ý của ngươi? Tử Vận Y, ngươi cũng bất mãn ta?”

“Ta lại không giống với Tiểu Tô, nàng ấy à, hắc hắc, …” Vẫn cầm tiểu đao tỏa hồng giáp Tử Vận Y thấp giọng cười quyến rũ, trong lời có chuyện, tóc nâu mắt biếc vô cùng lẳng lơ trêu ngươi, “Ta vẫn câu nói kia, chúng ta nếu không ai có Tương tư cổ vương có thể hiệu lệnh toàn giáo, vậy thì dựa vào bản lãnh, xuống tay xem thực lực, ai đánh thắng chính là giáo chủ, chỉ cần ngươi thắng được ta và Tiểu Tô, ta liền ngoan ngoãn cung phụng ngươi làm giáo chủ.”

“Được rồi, hôm nay tạm thời đánh đến đây thôi. Ta đi về trước nghỉ ngơi, còn có một đám tiểu chính thái chờ ta đấy.” Tô Dự Mạch lười biếng duỗi thắt lưng, đứng dậy, khi đi qua bên cạnh Long Thất còn cố ý xô hắn một cái, “Hôm nay vừa có người bắt được hai tên mới mẻ, ta không rảnh quan tâm ngươi.” Dứt lời, nghênh ngang rời đi.

Nhìn nàng biến mất ở ngoài sảnh, Tử Vận Y đột nhiên ghé mặt sát lại, đối với Long Thất sắc mặt âm tình bất định nói nhỏ: “Tiểu Tô trước kia dính ngươi bao nhiêu nha, đáng tiếc a đáng tiếc, vì sao lại biến thành như hôm nay vậy ? Ta thật sự là vô cùng thông cảm cho ngươi đó.” Long Thất lạnh lùng liếc xéo nàng một cái, xoay người cũng đi ra ngoài.

Thấy mấy người lần lượt giải tán, Tường Phong với Niêm Hoa ngoài sảnh cũng lặng yên không một tiếng động rời đi. Đi dọc theo hành lang xuyên thẳng về phía đông, rất nhanh liền tìm được một vườn hoa, biển hoa ráng đỏ như lửa che phủ đất trời, như máu chiếu vào trong mắt, đốt lên trong lòng Tường Phong một ngọn lửa vô danh. Nàng ngồi xổm xuống nhổ một gốc cây hoa đỏ, quả nhiên ở rễ có mấy con cổ trùng, thế là bực bội lập tức ném cái cây cho Niêm Hoa, “Ê, yêu hoa yêu trùng này, giao cho ngươi.”

Niêm Hoa tỉ mỉ phân biệt nửa ngày, vê nhị hoa ngửi ngửi, lưỡng lự cả buổi, “Hoa này rất kỳ quái, giải thế nào còn phải nghiên cứu một thời gian.”

“Vậy chúng ta trộm chút hoa đi? Sau đó lại đi phòng thuốc tìm xem có manh mối không?” Vừa nghe còn phải chờ thật lâu, Tường Phong càng sốt ruột, đang muốn nhổ hoa, bỗng nhiên xa xa truyền đến một tiếng chiêng đồng vang to, theo đó chung quanh tiếng người ồn ào, đao kiếm vang dội, tiếng bước chân tụ tập về phía tây, đi kèm Thổ Hỏa La ngữ cùng Hán ngữ liến thoắng song ngữ hò hét: “Có gian tế, bắt gian tế!”

Hai người nhìn nhau, Tường Phong thở dài một hơi, thấp giọng chửi rủa vài câu, ném gốc hoa đứng dậy, vỗ đầu thầm nói: “Nhất định lại là Thượng Quan kia chỉ đầu heo hỏng việc !”

Bất quá, Tường Phong lần này nói sai một điểm, hỏng chuyện không chỉ một mình Thượng Quan Tích Phượng.

Đầu tiên là Tô Dự Mạch lẳng lơ tùy tiện lắc mông trở về phòng, chuẩn bị đùa giỡn tiểu bằng hữu chính thái mới tới, để đạt được mục đích tiếp tục kích thích người nào đó. Ai ngờ vừa đẩy cửa ra, mới yêu mị hô một câu: “Tiểu chính thái, tỷ tỷ đến đây.” Ầm một tiếng, vô số khay dưa bàn trà liền hướng mặt mình ném đến, theo sau là tứ quyền tứ cước chỉnh tề nhất trí đồng loạt chia nhau tấn công hướng khuôn mặt xinh đẹp tự hào cùng cẳng chân kiêu ngạo của mình. Quả thực hơi quá đáng, đây còn là chính thái thân kiều thể nhược dễ đẩy ngã sao? ! Rõ ràng so với tên xú nam nhân kia còn bưu hãn còn vô tình tàn nhẫn hơn. Tô Dự Mạch vội vàng vừa lăn vừa bò thiếu chút nữa vẹo thắt lưng chạy trốn khỏi phòng, sau đó hô to truy bắt thích khách.

Cùng lúc đó, Thượng Quan Tích Phượng ở vùng phía Tây điều tra tình hình quân địch vừa leo vừa lăn trốn tuần tra, vừa nghe tiếng kêu bắt người khắp nơi, vội vàng kéo Đàn Trung Tiên tựa như ruồi bọ không đầu chạy loạn cả lên. Đúng lúc giáp mặt hai giáo chúng thấy bộ dạng khả nghi tiến lên vặn hỏi, nàng hoàn toàn đã quên chính mình cũng mặc quần áo cùng màu, tâm hoảng hốt, liền trực tiếp đẩy Đàn Trung Tiên ra, vẫn bị Niêm Hoa chèn ép đang âu sầu không chỗ phát tiết lửa giận Đàn Trung Tiên cũng chẳng yếu kém, bột phấn trong tay rốt cục có thể tiêu sái vung vẩy khắp nơi. Cứ như vậy, Thiện Cao cùng Bảo Tử, Thượng Quan Tích Phượng cùng Đàn Trung Tiên hai nhóm tổ đội, dấy lên cao trào bắt người tại Ly Thiên giáo…

Tường Phong và Niêm Hoa trở lại bên trong, chỉ thấy đám người hỗn loạn thành một đống, nàng vội vã thừa dịp loạn đánh bất tỉnh một giáo chúng vừa vặn chạy ngang qua bên cạnh mình, giật lấy loan đao trong tay hắn, giơ lên cao, láo nháo đi theo hô to “Bắt kẻ gian tế, nhanh chút! Bên kia! Đừng để cho hắn chạy thoát!” Dứt lời cũng chen vào đội ngũ, cùng Niêm Hoa bắt chước hùa theo đám đông tuôn ra.

( Hồ của thất sát diêm dúa mĩ lệ bạn học Tử Vận Y)

=======================================

Ngày mười tám tháng bảy, thích hợp nhập trạch, không nên tháo dỡ, hung thần nên kị Huyết Chi. Cải trang lẫn vào Ly Thiên giáo, bất hạnh bị người lật tẩy, cái khó ló cái khôn, chuyển nguy thành an.

Phong viết: cái gọi là ma giáo, chính là đại sảnh hắc ám dễ tìm, hai bên lửa cháy bừng bừng, giáo chủ áo đen che mặt, thủ hạ đồng thanh gào thét, nếu có thánh nữ càng tốt, tâm địa thiện lương lại xinh đẹp, chuyên tương phản với cha nàng, lúc quyết đấu thì cản đao, toàn là vui vẻ xóa bỏ thù hận. ——《 Bút ký Tây hành 》

Hôm nay, chúng ta lợi dụng thích hợp đôi nam nữ điểm tâm quen biết thuận lợi trà trộn vào Ly Thiên giáo, đáng tiếc, trừ ác nữ nhân này kinh nghiệm giả mạo phong phú, những người khác nhanh chóng bị lộ hành tung. Tuy rằng ta vẫn còn coi thường nàng, nhưng mà phải thừa nhận, so ra thì, đối với mấy kẻ ngu ngốc kia, chủ nhân này của ta kỳ thật vẫn là phản ứng nhanh nhẹn thông minh lanh lợi. Chỉ tiếc, lần khen ngợi này của ta chỉ duy trì không đến thời gian một nén nhang.

Trùng Trùng nói: Đáng sợ hơn đối mặt kẻ địch như sói, là có đồng đội như lợn; mà so với có đồng đội như lợn càng đáng sợ hơn, thì là có một đám đồng đội như lợn. Lời này áp dụng cho hai bên chính nghĩa lẫn phản nghịch, a di đà Phật. ——《 Thế giới trong mắt sâu 》

————–

Ayu: ta đã cố dứt khỏi mọi sự  cám dỗ của  game gú và anythings để hoàn thành nốt chap này  trong 1 buổi chiều :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro