Chương 22.2 (tiếp)
Nàng nói xong, lau lệ trên khóe mắt, không kiên nhẫn nói: "Ta, ta hiện ở trong lòng rất loạn, ngươi đi đi, để ta yên tĩnh một mình." Quay đầu đúng lúc thấy Tường Phong cổ quái nhìn mình, không khỏi ác thanh ác khí đứng lên, "Nhìn cái gì mà nhìn, ta nói ngươi ấy, ta cũng không ..."
"Ta biết ta biết, ngươi không khóc, là có hạt cát rơi vào trong mắt ngươi thôi." Tường Phong giành trước chặn đứng câu chuyện của nàng, đảo mắt, lại cười tủm tỉm sáp qua, chọt chọt cánh tay nàng, "Kỳ thực, ngươi muốn báo thù cũng không phải không được, ta cho ngươi biện pháp nhé."
Thấy Lan Huyên kinh ngạc nhìn mình, nàng càng đắc ý, "Việc lớn như chuyện báo thù, cũng ví như đầu tư, làm ngắn gọn chẳng gì thú vị, đã muốn làm thì phải thả dây dài câu cá lớn, mới có đầu tư thấp thu nhập cao báo đáp. Thần Mặc không phải thích ngươi sao, ngươi ấy cứ dứt khoát gả cho hắn được rồi, ê ê, đừng đá ta, ta nói chuyện nghiêm chỉnh. Lưu manh ấy, thì dứt khoát hoàn tục, cũng cưới A Bất Tư. Cứ như vậy, huyết mạch của sư phụ ngươi cũng có kế thừa, hơn nữa trăm năm về sau, ha ha ha, toàn bộ Lâu Nam chính là thiên hạ của con cháu các ngươi, cũng coi như nửa Ma Đăng Già tộc thống trị, không phải báo thù sao. Mu a ha ha ha ha, ta quả thực là thiên tài, không đánh mà thắng thu phục hết thảy."
Dứt lời, Tường Phong đột nhiên nhảy ra xa vài bước, tránh thoát một quyền Lan Huyên vừa thẹn vừa tức vung ra, "Ha ha, không đánh." Sau đó giãn chân tay một chút, lười biếng xoay xoay cổ, ngáp một cái, "Được rồi, ta phải về ngủ đây, ngươi từ từ xoắn xuýt đi."
Lan Huyên không hé răng, chợt nghe một tiếng hô khẽ, "Kia không phải Thần Mặc sao?"
Nàng nhìn theo ngón tay Tường Phong, quả nhiên là Thần Mặc đang từng bước một lần sờ tường đá hướng về phía này, bỗng hắn trượt chân, suýt nữa té ngã, thấy thế, Lan Huyên bất ngờ đứng dậy. Đang do dự, chợt thấy một trận kình phong từ phía sau, không đợi nàng phản ứng lại, trên lưng đã đã trúng một cước thật mạnh của Tường Phong, cả người như con rối gỗ đứt dây bị hung hăng đá bay đi ra ngoài, thẳng tắp ngay ngăn rơi xuống đỉnh đầu Thần Mặc...
"Ha ha ha ha." Giữ nguyên thế Kim Kê Độc Lập đứng ngạo nghễ trên nóc nhà, Tường Phong càn rỡ cười to một trận, tự động lựa chọn coi nhẹ đối với tiếng cao giọng chửi bới của Lan Huyên phía dưới truyền đến, nàng chậm rãi thu hồi chân phải, giả vờ giả vịt phủi phủi cẳng chân, phất tóc, "Rốt cục báo được thù ! Hừ hừ, năm lần bảy lượt đối nghịch với ta, thật đúng là tưởng ta là thánh mẫu? ! Đá ngươi một cước đã coi như nhẹ, ha ha ha ha."
Lời còn chưa dứt, sau lưng một giọng nam tử bất đắc dĩ vang lên, "A Di Đà Phật, Tường Phong cô nương, cô ra chủ ý bừa bãi như vậy, lại đánh lén sau lưng, thực không phải hành vi hiệp nữ nên làm, ngã Phật từ bi, thiện tai thiện tai."
"Cắt, ngươi nghe lén người khác nói chuyện như thế, cũng không phải hành vi cao tăng nên làm." Tường Phong khịt mũi một tiếng, nhanh chóng xoay người xem xét tứ phía, theo hướng âm thanh rốt cục tìm được ở một xó âm u khuất nẻo nào đó Niêm Hoa đang nấu thịt ăn.
"Không phải vậy, tiểu tăng vốn yên vị ở trong này, là hai vị cô nương sau đó nói chuyện thanh âm quá lớn, ầm ỹ tiểu tăng, mới nhịn không được lên tiếng nhắc nhở." Niêm Hoa thò tay gắp lên một miếng thịt dê hoang trong nồi, vẫn còn nhỏ giọt dầu mỡ nhét vào miệng.
Tường Phong hít hít hương thơm, vẻ mặt say mê, vội vàng chạy lên trước vài bước, ngồi xổm xuống, lấy ra que sắt xiên lên một miếng, hứng khởi gặm, "Lưu manh, ừm ừm, ngươi thực thiếu ý tứ, ưm ưm, có đồ ăn ngon cũng không kêu ta một tiếng, một mình trốn tới chỗ này ăn mảnh, ưm ưm." Thuần thục ăn xong, nàng lấy mu bàn tay tùy tiện quệt miệng, nâng khuỷu tay huých huých Niêm Hoa, "Ê, có rượu không, mau giao ra đây."
Niêm Hoa lưu luyến không rời từ sau lưng chuyển ra hai thùng gỗ nhỏ cao một thước, "Tường Phong cô nương cô uống tiết kiệm chút, đây chính là rượu nho." Dứt lời, bèn lật người đi tìm bát đến đựng rượu.
Tường Phong ánh mắt tức khắc phát sáng, lập tức bổ nhào qua, đoạt lấy một thùng ôm vào trong lòng, quăng nút gỗ, ừng ực trút vào miệng, tấm tắc than, "Quả nhiên rượu ngon. Trong giáo cũng không có rượu ngon như vậy, lưu manh ngươi trộm từ đâu?"
Niêm Hoa câm lặng một hồi, vội vàng ném bát trong tay xuống, lấy một thùng còn lại học theo mở ra, đặt trước mặt mình, "A Di Đà Phật, tiểu tăng là người xuất gia, sao lại làm việc ăn cắp, đây là tiểu tăng đi khất thực ông chủ phường rượu."
"Hoá duyên còn có thể xin rượu?" Tường Phong quệt rượu trên khóe miệng, "Không phải chứ, cho dù ngươi là quốc sư, cũng sẽ không phá hủy hình tượng bản thân như thế chứ."
Niêm Hoa nhấc thùng rượu, ngửa đầu uống một ngụm to, nghiêm trang nói: "Đương nhiên không phải, tiểu tăng nói với ông chủ phường rượu, thánh mẫu đại nhân rất thích rượu nhà hắn, sau khi về trời muốn đem đi. Ông chủ nghe xong vô cùng cao hứng, đặc biệt đem hai thùng rượu nho trân quý hắn cất giấu nhét cho ta. Tường Phong cô nương quả nhiên uy vọng rất cao, hết sức được lòng dân, A Di Đà Phật."
Ta, ta thánh mẫu củ chuối nhà ngươi, Tường Phong nghiến răng nghiến lợi một phen, oán hận xiên lên một miếng thịt dê, cố ý cắn xé gây ra tiếng vang. Một lát sau, nhớ tới chính sự, nghiêng đầu qua cười nói: "Thiếu chút nữa quên mất, A Bất Tư ban nãy đã sớm đi rồi, ngươi có thể không cần trốn ở đây nữa."
Nhìn vẻ mặt Niêm Hoa thoáng có chút thả lỏng, nàng không khỏi lại buồn cười, "A Bất Tư bảo ta nói với ngươi, khụ khụ, quốc sư ca ca, sau này chờ ta làm nữ vương rồi, ta sẽ chính thức đến Trung Nguyên cầu hôn, ngươi nhất định phải chờ ta nhé."
Bóp mũi bắt chước khẩu khí non nớt của A Bất Tư nói xong mấy câu này, Tường Phong đã là nhịn không được ôm bụng lăn qua lăn lại trên mặt đất, chỉ vào Niêm Hoa nhất thời sứt đầu mẻ trán cười to không dứt.
Niêm Hoa nhìn trời một hồi không nói gì, thở dài thườn thượt nói: "Ôi, nữ nhân là hổ dữ, là hổ dữ, làm sao cũng trốn không xong, A Di Đà Phật."
Tường Phong sáp lại gần lòng có ưu sầu gật đầu đáp: "Ôi, tình yêu là rượu độc, là rượu độc, nói gì cũng dính không được, thiện tai thiện tai."
Hai người liếc nhìn nhau, vươn hai tay dùng sức nắm chặt, lệ nóng lưng tròng, đồng thanh nói: "Cùng Người nỗ lực."
Lại ăn uống một trận, Niêm Hoa đột nhiên mở miệng cười hỏi: "Tường Phong cô nương, ngươi cứ như vậy vứt bỏ Cổ vương, không cảm thấy đáng tiếc sao? Đó là chí bảo tị Cổ rất nhiều người tha thiết ước mơ."
Tường Phong nhấp một ngụm rượu, liếc hắn một cái, nghiêng đầu hỏi ngược lại: "Vậy ngươi vứt bỏ nghiệp lớn phục quốc, vứt bỏ thân phận vương tử, làm một thầy tu khổ hạnh đi ngao du bốn phương, ngươi không cảm thấy đáng tiếc sao?"
Niêm Hoa hơi ngẩn người, lập tức ngửa đầu cười vọng bầu trời đêm, "Nói cho cùng. Thế gian pháp duyên, có được tất có bỏ, tiểu tăng mưu cầu, chẳng qua là một sợi gió mát trăng thanh mà thôi."
"Ha ha, ta có lòng tham hơn ngươi, ta chẳng những muốn giang sơn phong nguyệt này, còn muốn lúc vui vẻ có người cùng đánh nhau, lúc không vui á, có người cùng say túy lúy một trận." Tường Phong cầm lấy một cái bát, rót đầy rượu, cười hì hì đưa cho y.
Niêm Hoa tiếp nhận rượu, uống một hơi cạn sạch, "Sảng khoái, núi sông trăng gió này, vốn là để cho loại người rảnh rỗi như cô và ta, có bằng hữu như thế, cạn một chén lớn."
Tường Phong lại đổ đầy rượu cho y, sau đó cầm lấy bát trước mặt mình, dùng sức cụng nhau."Lưu manh ngươi vẫn là chỉ có lúc uống rượu mới không gà mẹ dài dòng, nhiều lời vô dụng, nào, cụng ly."
...
( Trải qua trắc trở – Lan Huyên và Thần Mặc )
=======================================
Ngày mười ba tháng chín, nên uống rượu, không nên vấn danh, hung thần nên kị Tiểu Thời. Đêm biệt ly, uống sảng khoái tận nửa đêm, ân oán theo gió.
Niêm Hoa lắc đầu than viết: Tường Phong cô nương, ngươi tùy tiện đá Lan Huyên cô nương xuống như thế, ngay cả phương hướng cũng không phân biệt một chút sao?
Phong đắc ý chống nạnh nói: chớ sợ chớ sợ, căn cứ mười tám kiểu ôm ấp người yêu xưa nay, vô luận Lan Huyên lấy loại tư thế nào góc độ nào rơi xuống đất, Thần Mặc khẳng định sẽ chuẩn xác không sai lầm tiếp được nàng trước tiên, ôm tại chỗ lăn hai vòng, sau đó hai mắt nhìn nhau, chàng chàng thiếp thiếp. ——《 Bút kí Tây hành 》
Hôm nay, chủ nhân nhà ta không cần ta. Hừ hừ, ta biết ngay, nàng đã sớm muốn bỏ rơi ta, dù sao ta còn có nhiều bằng hữu Trùng Trùng như thế, không hiếm lạ. Được rồi được rồi, ta vẫn có một chút xíu, chỉ có một chút xíu mất mát. Nhưng mà, như nàng nói trước kia, người có đường người, sâu có đạo sâu, không có ai có thể cùng ai cả đời, đường dài nữa, cũng phải tự mình cắn răng đi về phía trước. Có điều, ta còn có Tiểu Hồng, Tiểu Hồng ( ừm ừm, đỏ mặt ), nhưng, nàng vẫn một mình. Ôi, ta nghĩ, mình có lẽ vẫn nhớ nàng, tuy rằng, nàng là chủ nhân không xứng đáng chức vụ nhất mà ta gặp.
Trùng Trùng nói: nhân sinh một đời, rốt cục có được có mất. Đương nhiên, vừa muốn tay gấu vừa muốn cá, cũng không phải không có khả năng, chỉ cần chính ngươi là con gấu là được, hàng ngày ăn cá. ——《 Thế giới trong mắt sâu 》
Ayu: Ôi!!! rốt cục sắp xong rồi....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro