Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 21: GẦN QUÊ LÒNG KHIẾP HÃI.

Hôm sau, ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, Tường Phong mới lười biếng tỉnh dậy. Ăn qua cơm trưa, lại lật xem trong chốc lát lịch sử Lâu Nam A Bất Tư đem đến, sau đó đứng dậy chạy tới phòng Niêm Hoa.

Niêm Hoa đang kiên trì không ngừng nghiên cứu hoa song sinh lần trước tìm được từ chỗ Lan Huyên, thấy Tường Phong đến đây, vô cùng cao hứng ra hiệu nàng đi qua, lấy ra một cái bát nhỏ, trong bát sóng sánh một chất lỏng màu xanh lục, "Tường Phong cô nương, đây là ta dùng lá cây hoa song sinh tinh luyện, theo bước đầu phân tích của ta, dựa theo nguyên lý tương sinh tương khắc, cái này nói không chừng có thể giải độc Tương tư cổ hoa."

Nhìn ánh mắt hưng phấn của y, Tường Phong thở dài một tiếng, đè bả vai y, tận tình khuyên bảo nói: "Lưu manh à, ta hiểu được, mỗi thành quả vĩ đại của nghiên cứu khoa học sau lưng đều tránh không được tích lũy nhiều lần thí nghiệm thất bại, đều nói thất bại là mẹ thành công, nhưng mà, lưu manh, ngươi đến tột cùng khi nào thì mới có thể  cho chúng ta nhìn thấy cha của thành công chứ? !" Nói xong bưng bát lên, lắc lắc chất lỏng xanh lục bên trong, "Dù sao, trước khi ngươi không thể trăm phần trăm xác định, ta tuyệt đối sẽ không uống thuốc này ."

"Haiz, vậy Tường Phong cô nương còn có chủ ý khác?" Niêm Hoa không dấu được thất vọng.

"Không có cách nào. Có điều, ta dường như đã tìm được lời giải cho vị trí của quỷ thành kia." Tường Phong tươi cười đắc ý, ngồi xuống đối diện Niêm Hoa, tiện tay  từ bên cạnh cầm lấy một quả dưa mật, một chùm nho. Nàng đem dưa mật bày giữa án kỉ, "Này nhé, đây chính là vương đô Lâu Nam." Tiếp theo vặt một quả nho vân vê trong tay, hai mắt lóe ra hào quang khác thường, "Lưu manh ngươi còn nhớ rõ không, trên đường đi chúng ta gặp phú thương Khê Nhân đại thúc, ông ấy cũng từng nhắc tới phía Tây Bắc có tòa thành hoàng kim, có biển hoa có nước suối."

Tiếp đến, nàng bèn đặt nho ở phía trên bên trái dưa mật, sau đó lại vặt tiếp một quả nho, "Còn đây, đại diện tòa thành Bất Tử do tiền tiền tiền nhiệm giáo chủ Ly Thiên giáo phát hiện, nơi đó có hoa Tương Tư và suối Bất Lão, lại ở phương hướng mặt trời lặn, cũng chính là phía Tây ta với bọn Thượng Quan đi lần trước, nhưng không có thu hoạch." Nói xong, nàng lại đặt nho ở bên trái dưa mật.

Niêm Hoa nhìn nhìn hai quả nho ở vị trí khác nhau, ngẩng đầu nhìn Tường Phong, "Dựa theo miêu tả, hai nơi này hẳn là cùng một vị trí tòa thành mới đúng, vì sao phương vị không đồng nhất?"

"Là ba nơi đều đồng nhất mới đúng, nơi này cũng chính là di chỉ đô thành Ma Đăng Già tộc." Tường Phong cầm lên quả nho còn lại nhét vào miệng, "Cái gọi là thành Hoàng Kim, thành Bất Tử, kỳ thật đều là thành cổ Ma Đăng Già tộc. Ta lật xem sách sử Lâu Nam ghi lại, chỉ tìm được vài manh mối hữu dụng. Ma Đăng Già tộc vốn là một dân tộc du mục phía tây Lâu Nam, về sau mới xây dựng một đô thành nhỏ định cư ở đó, bọn họ có ba dòng sông thánh bảo hộ, tựa như nhật nguyệt tinh từ tây sang đông bao bọc đô thành ở trung tâm."

Niêm Hoa nhướn mày, "Nguyệt Nha tuyền là một, Bất Lão tuyền tính một nữa, còn một chính là dòng sông đã khô cạn viết trên tử thạch nhắc tới?"

"Đúng, cho nên, ta suy đoán tòa thành này hẳn nên ở hướng tây bắc mới đúng." Tường Phong nhặt lên quả nho bên trái, một hơi ném vào miệng." Lúc ta ăn cơm trưa nhìn bóng nắng bên ngoài, đột nhiên nghĩ đến, bút kí trên tử thạch kỳ thật không sai, là bản thân chúng ta lúc trước hiểu sai rồi. Trên đó nói là phương hướng mặt trời lặn, thế nhưng, đó là đi phương hướng mặt trời lặn vào mùa đông, là ở hướng Tây Bắc, mà hiện tại là mùa thu, chúng ta vẫn đi theo mặt trời lặn, tất chạy đến phía Tây rồi, đương nhiên sẽ không tìm thấy vị trí tòa thành kia."

"Tây Bắc sao? Ma Đăng Già tộc..." Giọng Niêm Hoa dần dần thấp xuống, vê quả nho duy nhất còn lại trên kỉ án thì thào lẩm bẩm, thần sắc có chút hoảng hốt.

Tường Phong nghiêng đầu tò mò liếc nhìn y một cái, lại không nói gì thêm, chỉ ôm lấy dưa mật rầm một tiếng bổ ra, cắn một miếng lớn, "Quyết định rồi, ngày mai chúng ta xuất phát, đi hướng tây bắc, nhất định có thể tìm được di chỉ cổ thành, còn có song sinh hoa."

*********

Lúc này đây mạo hiểm chỉ có Tường Phong và Niêm Hoa, nói với A Bất Tư là đi ra ngoài tìm Thần Mặc, không nói cho nàng tình huống chân thật, chỉ bảo nàng an bài chuẩn bị vật tư. Sau, hai người trở về Ly Thiên giáo một chuyến, đơn giản sắp xếp một chút, bảo đám Thượng Quan Tích Phượng với Đàn Trung Tiên phụ trách tiếp ứng rồi xuất phát.

Dọc đường có vẻ thuận lợi, duy nhất có chút khác thường chính là Niêm Hoa sửa đổi tác phong dong dài xưa nay, im lặng suốt đường đi làm cho Tường Phong nhịn không được quay đầu nhìn y vài lần. Tỉnh lược sau hành trình ba ngày, lúc hoàng hôn, vượt qua một cồn cát lớn, Tường Phong kích động túm lấy cánh tay Niêm Hoa, "Xem bên kia, lòng sông, lòng sông khô cạn!"

Phía trước là một lòng sông đã nứt nẻ khô cạn, quanh co khúc khuỷu lẳng lặng nằm ở đáy cồn cát, kể nên vẻ sáng lạn huy hoàng từng có của nơi đây. Một trận gió lớn cuốn qua, tầng đất khô nứt cùng cát vàng bị thổi đi. Tường Phong vỗ vỗ Niêm Hoa có chút thất thần, "Nhanh nào, chúng ta phải mau chóng tìm được di chỉ trước khi trời tối."

Gắng sức leo lên cồn cát lớn đối diện lòng sông, một đoạn tường đổ nát liền hiện ra trước mắt. Có lẽ vì phương hướng lưu động của cồn cát xung quanh từ trên xuống dưới không giống nhau, cho nên, tòa phế thành này cho dù không người ở, cũng không bị vùi lấp nhanh chóng. Thuận theo gió cát thổi qua, lộ ra cổng lớn thành lũy cùng phòng ốc bức tường đổ còn sót lại.

Tường Phong hưng phấn kêu to một tiếng, ném dây cương lạc đà, ngay tại chỗ lăn xuống xuôi theo cồn cát, sử dụng cả tay chân chạy như bay hướng về phế thành.

Đi trên đường thành từng một thời phồn hoa, dưới chân là đất cát dao động, chung quanh là những khối đá rạn nứt bên trên còn mơ hồ thấy được dấu vết từng bị thiêu cháy. Tường Phong tùy ý móc gạch mộc trên tường xuống, bất mãn quyệt miệng ném đi: "Ta biết ngay Khê Nhân đại thúc khoác lác, hoàng kim ở đâu chứ, hoàng thổ thì có."

Niêm Hoa không tiếp lời, chỉ lặng lẽ bước qua phòng ốc cột trụ xiêu vẹo đổ nát, thần sắc ngưng trọng chậm rãi đi về phía trước. Tường Phong nhún nhún vai, cũng nhảy nhót bám theo phía sau.

Đi dạo một vòng, hai người rốt cục tìm được tàn tích mờ ảo của hoàng cung năm đó. Âm trầm dưới bóng đêm, trên nền đất cao vài thước một dòng thanh tuyền ồ ạt chảy ra tại chính giữa, quay chung quanh suối phun trải rộng là một biển hoa đỏ sẫm, quấn lấy nhánh cây màu xanh nhạt bên trong. Tình cảnh trước mắt, trong vẻ diễm lệ mang theo huyền bí, làm cho người ta ngoài kinh ngạc tán thán lại sinh cảm thương.

Tường Phong chạy tới nhổ lên một gốc cây, ngửi nửa ngày, lại lật cánh hoa xem xét một lát, quay đầu vuốt cằm nói với Niêm Hoa: "Chính là cái này, không tương sinh với lá xanh như Tương tư cổ hoa chúng ta thường thấy kia, nhưng mà, có cành xanh này tương khắc, hồng hoa này liền không sinh trưởng nhị độc ở tâm nữa, cũng không có hương nồng, ngươi xem ngay cả ký sinh trùng ở rễ hoa cũng là màu đỏ, xem ra, quả thật vấn đề nảy sinh ở trên lá cây này."

Niêm Hoa cũng nhổ lên một gốc cây hoa tỉ mỉ kiểm tra, "Xem ra phỏng đoán của ta không sai, chúng ta lấy nhiều một chút trở về." Tiếp theo lấy một vốc thanh tuyền, "Còn có nước suối này, cũng lấy về một ít."

"Ừ." Tường Phong liên tục gật đầu đáp ứng, vui vẻ vô cùng, xoay người chạy ra bên ngoài, "Ta ra chỗ lạc đà lấy siêu với hòm."

Nhìn theo nàng vui mừng rạo rực rời đi, Niêm Hoa cũng quay đầu, đánh giá bốn phía một phen, chậm rãi bước qua, vươn tay nhẹ nhàng mơn trớn trên cột đá xiêu vẹo. Đột nhiên, một tiếng sư tử hống từ xa xa truyền đến, ngay sau đó là tiếng Tường Phong thét kêu trời kêu đất, trong đêm khuya tĩnh mịch nơi cổ thành vắng lặng, có vẻ kinh tâm chói tai dị thường. Niêm Hoa bỗng quay đầu, thu hồi tâm trạng, vụt người phóng về hướng phát ra tiếng thét.

Một vùng không gian hoang vu, ba nữ nhân bóng dáng xinh xắn đứng cầm loan đao trong tay, thân đao lóe hàn quang khiếp người. Đối diện là mấy cột đá vẫn đứng sừng sững, một con sư tử cường tráng vồ lên một cây cột trong số đó, không ngừng dùng thân thể húc vào, chốc chốc lại ngẩng đầu lên, chân trước khoát lên cột đá bóng loáng khẽ gầm gừ.

Mà trên đỉnh cây cột, Tường Phong đang ôm đỉnh chóp lắc lư nửa ngồi, miệng còn lớn tiếng la hét: "Sư tử đại ca, toàn thân ta không có mấy miếng thịt, chỉ toàn xương xẩu không thể ăn, ngươi đi tìm tên hòa thượng trắng trẻo mập mạp kia, y nhiều thịt hơn!"

Niêm Hoa run rẩy khóe miệng, bất đắc dĩ niệm tiếng Phật hiệu, chậm rãi đi qua, "A Di Đà Phật, Tường Phong cô nương, tuy nói Phật môn có thuyết lấy thân nuôi hổ, nhưng bán đứng đồng bạn như cô nương, cử chỉ đẩy người vào hố lửa, chung quy không phải việc người chính nghĩa nên làm, thiện tai thiện tai."

Thấy có đồng lõa xuất hiện, ba nữ nhân quay người lại, cảnh giác cao độ nhìn về phía Niêm Hoa, đúng là chủ tớ ba người Lan Huyên cùng Đậu Giáng Thược Băng. Lan Huyên liếc nhìn vẻ mặt tươi cười của Niêm Hoa, "Là ngươi?"

Lập tức đưa mắt ra hiệu cho Đậu Giáng và Thược Băng, hai người lập tức vung loan đao một tả một hữu tấn công Niêm Hoa. Không ngờ động tác của Niêm Hoa nhanh hơn các nàng, còn chưa kịp phục hồi tinh thần, bóng xám hiện lên trước mắt, loan đao trong tay Đậu Giáng và Thược Băng lập tức đã bị đoạt mất, người cũng bị điểm huyệt đứng yên tại chỗ.

"A Di Đà Phật, buông đồ đao, lập địa thành Phật, mấy vị cô nương vẫn không nên tạo sát nghiệp nữa." Niêm Hoa ra tay kẹp lấy lưỡi đao, vận khí bắn ra, loan đao chặn ngang gãy làm hai đoạn.

Lan Huyên cả kinh, lại huýt một tiếng, thiên sư bỏ lại Tường Phong trên chóp cột, hướng Niêm Hoa đánh tới...

Mắt thấy sư tử tập kích đến trước mặt, Niêm Hoa vẫn không tránh không né, vươn tay khẽ ngâm nga một tiếng, không biết ngam nga câu gì. Thiên sư chạy tới trước mặt đột nhiên dừng bước, thong thả bước lên phía trước, vươn đầu cọ cọ Niêm Hoa, tiếp theo lại lăn một vòng ngay tại chỗ, chớp mắt trở thành dáng điệu thơ ngây khả ái. Phen biến cố này nhất thời làm cho Lan Huyên cùng Tường Phong đều há hốc miệng, nửa ngày chưa phục hồi lại tinh thần.

Sau một lát trầm mặc "Lưu manh, được lắm, ta rất bội phục ngươi, ngay cả sư tử cũng nghe lời ngươi nói, quả nhiên vạn vật đều có linh tính." Tường Phong ôm chóp cột hét lớn.

Lan Huyên thì hai tay run rẩy, thần sắc phức tạp, đi bước một đến trước mặt Niêm Hoa, miệng ngập ngừng : "Ta không tin, ngươi, ngươi rốt cuộc là người nào?"

Niêm Hoa sắc mặt bình tĩnh, vỗ vỗ đầu sư tử, chắp tay mỉm cười, ngẩng đầu nhìn nàng, "A Di Đà Phật, mọi sự đã qua, ví như sương sớm, cô nương vẫn không nên cố chấp nữa, buông bỏ thù hận, cũng là giải thoát."

Loảng xoảng một tiếng, loan đao trong tay Lan Huyên rơi xuống nền đá."Ngươi, ngươi chính là hắn, phải không? !" Nàng bỗng kinh ngạc tỉnh táo lại, nhào đến túm lấy ống tay áo Niêm Hoa, vội vàng lớn tiếng truy hỏi, nét mặt mang theo ngạc nhiên vui mừng cùng mong đợi.

"Đúng đúng đúng, chính là hắn, mọi người đều là người một nhà, cho nên nói không nên đánh nữa." Thấy Niêm Hoa chỉ cười không nói, sợ bỏ lỡ cơ hội Tường Phong vội vàng  giành trước hô, trả lời giúp.

"Ngươi câm miệng cho ta!" Lan Huyên nhanh chóng xoay người, ngẩng đầu đột kích rống giận Tường Phong quấy nhiễu câu hỏi của mình, "Lăn xuống đây cho ta!"

"Xuống dưới? ! Ngươi tưởng ta ngốc à, con sư tử kia lại không biết ta." Tường Phong không chút do dự cừ tuyệt, hướng Lan Huyên đang nghiến răng nghiến lợi làm mặt quỷ, "Trừ phi ngươi bắt nó ngất đi trước, ta mới xuống."

Lan Huyên bực bội, kiềm chế bất mãn, không thèm để ý nàng nữa, xoay lưng lại đây nhìn về Niêm Hoa, giọng run rẩy, "Ngươi thật sự là hắn phải không? Ta, ta chờ ngươi rất lâu, lần đầu gặp mặt ngươi đã có loại cảm giác này, ta biết ngươi rất nhiều năm rồi..."

Niêm Hoa đỡ lấy Lan Huyên thiếu chút nữa đứng không vững, trong mắt chan chứa áy náy và thân thiết, "Ngươi chịu khổ rồi, bao nhiêu năm như thế nhất định sống không dễ chịu."

"Ta..." Lan Huyên nhìn vào đôi mắt chân thành, lời nói ấm áp của y, rốt cuộc không nhịn được, "Òa" một tiếng, ngồi xuống, như bé gái lạc đường ôm đầu gối, khẽ khóc nức nở không ngừng. Niêm Hoa cũng chậm rãi ngồi xuống, như huynh trưởng từ ái nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nhỏ giọng an ủi.

Thật lâu sau, chờ Lan Huyên phát tiết hết uất ức dồn nén đã lâu, nàng đứng dậy, lau khóe mắt hai má, có chút ngượng ngùng nhìn nhìn Niêm Hoa, thì thào nói nhỏ: "Sư phụ nói sau khi bà mất vẫn muốn ở bên tộc nhân của bà, cho nên, ta an táng bà ở gần đây, ngươi, ngươi nên đến xem sao?"

Niêm Hoa ngẩn ra, gật đầu, "Ngươi dẫn đường đi, ta cũng muốn siêu độ cho bà."

Lan Huyên nước mắt lưng tròng, liên tục gật đầu, đang muốn xoay người, bỗng cúi đầu do dự nói: "Ta đáp ứng sư phụ phải báo thù, nhưng mà... Ta lỡ tay khiến Thần Mặc bị thương nặng, ta, ta không biết nên làm gì bây giờ."

"A Di Đà Phật, nên làm ngươi đã làm, hắn chỉ biết cảm kích ngươi, sẽ không trách ngươi." Niêm Hoa vẫn cười ôn hòa, dìu đôi vai gầy yếu của Lan Huyên, trong giọng nói mang theo yên bình trấn an lòng người, "Thần Mặc cũng ở đây chứ, ta đi xem hắn trước, cứu người quan trọng hơn."

Nghe vậy, đôi mắt Lan Huyên vốn ảm đạm lập tức có sức sống, nghĩ nghĩ, vẫn mang theo ngập ngừng đấu tranh, "Nhưng Thần Mặc hắn là... Ngươi không để ý sao?"

"A Di Đà Phật, trong mắt hòa thượng chúng sinh ngang hàng, chỉ có người cần giúp đỡ." Niêm Hoa chắp tay, cho nàng ăn thuốc an thần. Dứt lời, đưa tay nhẹ phẩy, giải huyệt đạo cho Đậu Giáng và Thược Băng. Hai thị nữ khôi phục hoạt động, nghi hoặc dò xét Niêm Hoa đối diện, chung quy không nói nhiều, ngoan ngoãn đứng sau lưng Lan Huyên.

Lan Huyên cảm kích nhìn Niêm Hoa, "Thần Mặc hắn vẫn hôn mê phát sốt, ta thật sự không có cách nào khác, trong lòng lại loạn... Không nói nữa, ta đưa ngươi đi trước."

Bốn người nhanh chóng bay vút nhảy lên, biến mất trong bóng đêm đen đặc. Sau một hồi yên tĩnh, trên phế tích trống trải truyền đến tiếng Tường Phong xé họng kêu la: "Ê ê ê, các ngươi đừng chạy vội, ai đến dắt con sư tử này đi trước đi, a a a a, cứu mạng, sư tử đại ca đừng lắc !"

...

( Tuy rằng gọi là bánh nướng nhưng khuôn mặt tuyệt đối không phải bánh nướng – bạn học Thược Băng)

=======================================

Mùng sáu tháng chín, nên di chuyển, không nên ngắm hoa, hung thần nên kị Hàm Trì. Tìm được di chỉ thành cổ Ma Đăng Già tộc, gặp lại Nguyệt Tuyền thiên nữ Lan Huyên.

Phong tò mò hỏi: tiểu Huyên Huyên à, hai người các ngươi "Là hắn" "Không phải hắn" bí hiểm gì chứ?

Lan Huyên khinh thường nói: ngươi đồ chày gỗ, khán giả đều đã nhìn ra, còn hỏi cái gì, tiếp tục trở lại trên đỉnh cây cột đón gió đi. ——《 Bút kí Tây hành 》

Hôm nay, chúng ta trải qua chín chín tám mươi mốt tầng đau khổ, rốt cục tìm được tòa thành gì gì đó quỷ tha ma bắt kia. Buổi tối, chủ nhân nhà ta sau khi ngẩn ngơ ở trên đỉnh cây cột hóng gió lạnh một canh giờ, con sư tử bị đối phương quên mất mới rốt cục bị người gọi đi. Nữ nhân cưỡi sư tử và hòa thượng kia vẫn luôn trông coi một nam nhân dở chết dở sống nào đó, thì thầm bên đống lửa. Chủ nhân thì mang theo ta và Tiểu Hồng chạy đến một vùng có hoa có nước làm ổ cả đêm, nàng vê cánh hoa khẽ nói: "Tiểu Lục à, ta cũng không phải là sợ con sư tử kia mới không dám đi qua đó, ta là muốn dành không gian cho bọn họ, mỗi người đều có bí mật của riêng mình phải không, ha ha." Ta không rõ nàng có ý tứ gì, tiếp tục vô cùng vui vẻ cùng các bạn sâu mới quen biết chơi đùa.

Trùng Trùng nói: nhân duyên bất hạnh mỗi người đều có bất hạnh riêng, nhân duyên hạnh phúc cũng giống vậy, đều có đạo diễn thích làm mai mối. ——《 Thế giới trong mắt sâu 》

*Tiêu đề chương là 1 câu thơ trích trong bài thơ "Độ Hán giang"- Lý Tần <xem chi tiết >

Ayu: cứ lâu lâu mới sờ đến là quên sạch cả cách xưng hô giữa các nhân vật lúc trước mình để thế nào 😦 mà bạn lười beta lại toàn bộ lắm (T_T)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro