Chương 20.2 (tiếp)
Lâu Nam hoàng cung đêm sâu vắng người, ánh trăng trong suốt chiếu lên thềm đá. Một bóng đen mạnh mẽ né qua thị vệ, một đường thông suốt đến dưới cửa sổ phòng Tường Phong. Nhẹ nhàng mở cửa sổ, thân hình khẽ động, đã luồn vào trong phòng. Hết thảy động tác vô thanh vô tức, cho đến khi người nọ đi đến trước mặt Tường Phong đang ngủ say, cũng không làm nàng tỉnh giấc.
Người nọ nửa quỳ ngồi xuống, không lên tiếng, chăm chú nhìn khuôn mặt Tường Phong ngủ say mộng đẹp ngẩn người thất thần, sau một lúc lâu, cuối cùng tháo nón che xuống, than nhẹ một tiếng, chậm rãi mở miệng ôn nhu gọi: "A Kiều..."
Dưới thảm lông, người nào đó sớm phát hiện có người lẻn vào thân thể vốn căng thẳng chợt thả lỏng, bàn tay âm thầm đề khí phòng bị cũng thu lại sát ý. Chỉ là mắt vẫn nhắm chặt, ngay cả lông mi cũng không chớp một cái. Thấy nàng không mảy may có chút xíu dấu hiệu tỉnh lại, người nọ lại trầm mặc phút chốc, sau đó, vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, thanh âm trầm thấp mà bất đắc dĩ.
"A Kiều, ta luôn luôn nghĩ, vì sao chúng ta lại đi tới tình trạng hôm nay, là ta quá cưỡng cầu, hày là nàng quá cố chấp? Đều kiên trì theo đuổi nguyên tắc của mình, ai cũng không chịu nhường một bước, kết quả càng đi càng xa, mình đầy thương tích, mãi đến không thể vãn hồi. Nếu, đây mới là điều nàng muốn, ta đây cũng không ép buộc, từ nay về sau, trời cao biển rộng, nàng thích đi đâu thì đi đó vậy. Chỉ là, sau này có đi ngang qua Lạc Dương, nếu còn nhớ đến ta, lại đến cùng ta uống một chén tào phớ đi, nói thật, không có ngươi uống cùng, thứ đó thật sự quá khó uống."
Bàn tay dưới thảm lông nhịn không được giật giật, nắm chặt thành quyền, khóe miệng hơi hơi co rút, nhưng vẫn cố nén. Người nọ tạm dừng một lát, nghiêng đầu nhìn Tường Phong trước sau không hề động tĩnh, ánh mắt hơi hơi nheo lại, ung dung thản nhiên vuốt cằm, sau đó khẽ cười một tiếng, cúi đầu xuống tiến đến bên tai nàng, dùng giọng điệu gần như mê hoặc ôn nhu thì thầm: "A Kiều, ta muốn nàng ..."
"A a a a, thật sự chịu không nổi !" Tường Phong rốt cuộc không nín được nữa, ra sức đẩy hắn ra nhảy dựng lên, vừa chà xát cánh tay vừa dậm chân, chỉ vào bóng người ha ha cười trộm trong bóng đêm, tức giận bất bình quát lớn, "Ngươi còn không để yên hả! Vốn tưởng mặc kệ ngươi, ngẩn ngơ một lát rồi tự bỏ đi, kết quả ngươi còn càng nói càng hăng say, càng nói càng buồn nôn, ngươi ngươi ngươi rõ ràng là cố ý, rắp tâm muốn giật chết ta hả!"
"Không có cách nào." Người nọ thoải mái mà nằm nghiêng xuống, chống khửu tay, ngẩng đầu nhìn bộ dạng hổn hển của nàng, chậm rãi nói, "Không ra hiểm chiêu, ngươi còn muốn tiếp tục giả bộ ngủ không để ý tới người khác."
"Ngươi ngươi ngươi!" Tường Phong hừ một tiếng, hếch miệng, "Dầu gì ngươi còn là tiểu Hầu gia thế nhân ca tụng, còn là đại thần phụ chính gì gì đó đức cao vọng trọng đấy, đêm hôm khuya khoắt lén lút chạy đến trong phòng con gái nhà người ta, ngươi biết thẹn hay không!"
"Hửm?" Cố Ỷ Lâu cao giọng, trong đôi mắt nhuộm đầy ý cười nồng đậm, liếc mắt xem nàng một bộ nhíu mày thuyết giáo ai thán thói đời ngày sau, ngữ khí thản nhiên nói, "Ngươi là muốn ép ta diễn lại bản thiên lôi cẩu huyết?"
"Không không không." Tường Phong vội liên tục xua tay, không cốt khí sửa miệng cười nịnh nói, "Ngài tùy ý tùy ý, muốn tới thì tới, tới thật tốt thật tuyệt diệu, tới không chê vào đâu được."
Cố Ỷ Lâu bất đắc dĩ lắc đầu, vươn tay kéo nàng qua ngồi xuống, kéo thảm lông qua quấn lên thân thể chỉ mặc chiếc áo đơn của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Vết thương đã lành ?"
Tường Phong kéo thảm lông cuộn tròn lại, chân phải kề sát hắn sóng đôi ngồi xuống, chỉ lộ đầu ra bên ngoài, nghe vậy gật gật đầu, chợt nghĩ đến trong đêm đen không nhìn thấy biểu tình của đối phương, vì thế lại vỗ vỗ ngực đắc ý nói: "Ta là ai chứ, đã sớm không có việc gì." Nghĩ nghĩ, rầu rĩ bổ sung một câu, "Là ca ta lừa gạt ngươi, ngọc bích vỡ vụn trộn máu heo, kỳ thật không nghiêm trọng như vậy."
"Ta biết." Cố Ỷ Lâu thản nhiên tiếp lời, đưa qua một cái bình thuốc, "Bí dược đại nội, thoa ngoài da hay uống đều được, chú ý điều dưỡng. Nội ngoại thương lại thêm trúng tên, nào có lành nhanh như thế."
Tường Phong "Ồ" một tiếng, từ trong thảm lông vươn nửa cánh tay tiếp nhận cái bình, lại rụt về quấn kĩ trên người. Tây Vực ban đêm không thể so với ban ngày, nhiệt độ không khí tương phản mãnh liệt, ban ngày trùm vải sa đến đêm mặc áo khoác, lúc mới tới cũng làm cho đám người Tường Phong thực không quen, cho dù có nội lực hộ thể cũng không nhịn được kêu lạnh. Nhất thời không nói chuyện, hai người yên lặng ngồi ben nhau, trong phòng chỉ còn lại ánh trăng sáng tỏ xuyên qua cửa sổ, chỉ nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai bên.
Sau một lúc lâu, Tường Phong hơi hơi nghiêng đầu, ngắm nhìn bóng dáng quen thuộc mơ hồ bên cạnh, nâng khuỷu tay trái đẩy đẩy hắn, "Sao lại không nói? Đỏ mắt trông mong hơn nửa đêm chạy tới, không phải là khiến ta tỉnh ngủ để ngồi cùng ngươi chứ."
"Như vậy là tốt rồi." Cố Ỷ Lâu mỉm cười, theo thói quen muốn vươn tay phải ôm lấy nàng, lại có chút lưỡng lự chần chờ, chung quy vẫn rút tay về. Trong bóng tối, nét mặt lúc sáng lúc tối, cũng che giấu một tia mất mát nơi khóe mắt, "Lại không dám đánh ngất ngươi rồi mang đi, cũng chỉ có thể ngóng trông ngươi chừng nào thì còn có thể lại ngồi yên lặng cùng ta như này."
"Yên tâm, đừng có cố ý giả trang làm như nàng dâu nhỏ đáng thương giành lấy đồng tình." Tường Phong cười hì hì chủ động vươn cánh tay trái, khoác lên bả vai hắn lắc lư vài cái, "Ta đây rất rộng lượng, chuyện trước kia sẽ không tính toán chi li với ngươi, về sau à, đi qua kinh thành nhất định đến ăn chực của ngươi bữa cơm. Có điều là, tào phớ Lạc Dương có lẽ đừng đi ăn, đổi cái khác, ta mời ngươi đi ăn vịt nướng ngon nhất kinh thành, ngươi khẳng định không biết, tiệm nào mềm nhất thơm nhất, bóng nhoáng tươi ngon, nhớ tới đã chảy nước miếng. Oa oa oa, ta muốn về Trung Nguyên ăn vịt nướng, mùa này vịt béo nhất."
Nghe nàng lại lập tức khôi phục thanh âm bừng bừng sức sống, Cố Ỷ Lâu rốt cục nhẹ lòng cười to, "Ừ, bất cứ lúc nào ngươi đến, ta cũng có thể theo hầu, cùng ngươi ngắm hết Trường An phồn hoa, uống rượu nghe hát trên sông, không say không về."
"Được." Tường Phong gật đầu thật mạnh, "Một lời đã định." Tiếp theo, ôm lấy thảm lông vụng về kề sát hắn hơn một chút, thấp giọng hỏi, "Đúng rồi, thời gian này không phải ngươi nên ở kinh thành sao? Tân hoàng đăng cơ, không phải thời điểm bận rộn khẩn trương nhất sao, ngươi còn có tâm tư ra ngoài du sơn ngoạn thủy? Không sợ tên gì gì Vương kia thừa dịp ngươi không ở đó làm gì tiểu hoàng đế?" Nghĩ nghĩ, lại thử hỏi, "Ngươi không phải lại có âm mưu gì chứ? Ngươi cùng Lâu Nam vương vẫn luôn thông đồng, hiện tại có giao dịch bí mật quan trọng gì?"
"A Kiều quả nhiên hiểu ta." Cố Ỷ Lâu chống hai tay, toàn bộ thân thể ngửa ra dựa vào phía sau, trong mắt một mảnh khen ngợi, "Có một số việc phải tự mình đi một chuyến, cho nên mới cải trang trà trộn trong đoàn sứ giả. Thời gian cấp bách, ta cũng không thể nán lại lâu, đành phải thừa dịp đêm tối đến đây gặp mặt ngươi một lần, rạng sáng ngày mai phải xuất phát trở về."
"Ồ, vừa vặn, qua vài ngày nữa ta cũng tính rời đi, đi tìm thành Bất Tử." Tường Phong nằm xuống bên cạnh hắn, đầu gối lên tay, nhìn bích hoạ trang trí mơ hồ không rõ trên đỉnh, "Đúng rồi, thiếu chút nữa quên tìm ngươi tính sổ, ngươi sao lại vẽ ta giống như con khỉ chạy lên nhảy xuống. Dù sao hiện tại ta lớn nhỏ cũng coi như là một danh nhân rồi, phải làm thành tượng để người đời sau cúng bái, cho dù không phải ba đầu sáu tay uy phong lẫm lẫm, cũng có thể phục ma bảo tướng chuỗi ngọc trang nghiêm gì đó chứ."
"Đúng đúng đúng, tiểu nhân chỉ một lòng chú ý thần vận phong thái thánh mẫu đại nhân của lão nhân gia ngài, nhất thời quên tô vẽ ngài pháp lực vô biên thần thông quảng đại." Cố Ỷ Lâu vùi đầu cười trộm, tự động xem nhẹ động tác của người nào đó đột ngột nhảy dựng lên nghiến răng nghiến lợi túm cổ áo mình, khóe miệng tràn đầy ý cười dạt dào, nghiêng đầu tấm tắc ca ngợi nói, "Thánh mẫu đại nhân quả nhiên có bản lãnh, ngay cả tiểu vương tử của Bắc Địch tộc cũng là tiểu đệ thủ hạ của ngươi, mặc ngươi hô to gọi nhỏ gọi đến gọi đi."
"Cái gì? !" Tường Phong nghe ra tin tức khác, hơi ngớ ra, nhìn thẳng đôi mắt hắn tựa tiếu phi tiếu, thấy hắn gật đầu hết sức khẳng định, không nhịn được tay hơi thả lỏng, lẩm bẩm nói, "Ta chỉ đoán được Thiện Cao có thể là gián điệp mật thám gì đó phương Bắc phái tới Tây Vực, không nghĩ tới lại có thể có lai lịch lớn như vậy."
"Ngươi ấy, lớn gan thật, ngay cả đối phương có lai lịch gì cũng chưa biết rõ ràng, dám giữ ở bên người, ngay cả hắn đưa thức ăn cũng không kiểm tra đã tùy tiện nhét vào miệng." Cố Ỷ Lâu bất đắc dĩ lại buồn cười nhìn nàng biểu tình cứng đờ, vươn tay ghém tóc mai hỗn độn của nàng, cúi đầu nói, "Coi như hắn thông minh, không có tâm hại ngươi, nếu không ta cũng sẽ không bỏ mặc cho hai người bọn họ còn sống rời đi."
Tường Phong nhíu mi không hé răng, liên tưởng đến khi Thiện Cao và Bảo Tử vội vàng cáo từ ngôn ngữ biểu tình kích động bất an, nhịn không được lại nhỏ giọng hỏi: "Có phải... Phương Bắc đã xảy ra chuyện hay không?"
"Việc này cũng không thể gạt được ngươi." Cố Ỷ Lâu ngẩn ra, thở dài một tiếng, "Triều đình nhận được mật báo, Bắc Địch vương bệnh nặng, bên trong Bắc Địch phân tranh không ngớt, bèn sợ bọn họ vì chuyển dời mâu thuẫn, xuất binh Trung Nguyên." Dứt lời, vỗ vỗ vai nàng an ủi nói, "Không có việc gì, hết thảy có ta đây, ngươi yên tâm chơi đùa là được. Có điều, vẫn nên cố gắng trở về Trung Nguyên sớm một chút đi, Lâu Nam chung quy không phải nơi ở lâu dài."
"Biết." Tường Phong miễn cưỡng đáp một tiếng, co hai chân ôm đầu gối mà ngồi. Cố Ỷ Lâu cũng không cần phải nhiều lời nữa, chỉ lẳng lặng ngồi sát bên nàng, trong phòng lại lâm vào trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, bóng đêm đen đặc ngoài cửa sổ dần dần chuyển thành màu xanh nhạt, loáng thoáng nghe được tiếng người nhiều lên. Cố Ỷ Lâu đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng: "Trời sắp sáng rồi."
"Ồ." Tường Phong ngáp một cái, nửa tỉnh nửa mê hí mắt, nâng cái đầu vẫn luôn gối trên cánh tay hắn lên.
"Ta phải đi rồi." Cố Ỷ Lâu chậm rãi đứng dậy, giãn cánh tay phải đã tê dại.
"Ừ, không tiễn, khi đi ra ngoài nhớ đóng cửa sổ, ta muốn ngủ thêm chốc lát." Tường Phong cũng đi theo đứng lên, tùy ý phất phất tay, xoay người ngược lại, kéo thảm lông chậm rãi bước đi trở lại chỗ nằm cũ, chỉnh lại gối đầu một chút, thoải mái mà nằm xuống.
"Tự mình cẩn thận hơn chút." Khẽ cười một tiếng từ cửa sổ phi thân đi.
"Ừ, ngươi cũng bảo trọng." Giọng nói buồn ngủ thì thào vang lên, cũng không biết người ngoài cửa sổ có nghe hay không.
Sau, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh, tựa như vốn chưa từng có người đến vào đêm khuya, hết thảy đều chưa từng xảy ra, như gió lướt qua, không chút dấu vết.
( Hóa ra là thuỷ tổ bánh ngọt – bạn học Thiện Cao)
=======================================
Mùng một tháng chín, nên gặp gỡ bạn bè thân thích, không nên hợp trướng, hung thần nên kị Bát Phong. Đêm khuya cuối thu, gặp lại cố nhân.
Tiểu Hầu tiếc hận viết: ôi, đạo diễn bắt ta trèo non lội suối vượt ngàn dặm xa, lại có thể chỉ là để khiến cho hai người chúng ta một lần nữa trở lại vị trí bạn tốt, thật sự là buồn bực.
Phong an ủi nói: Hầu ca à, ngươi phải biết rằng, mọi sự trên thế gian này, người quen biết nhau không nhất định có thể hiểu nhau, người hiểu nhau không nhất định có thể yêu nhau, người yêu nhau không nhất định có thể gần nhau, người gần nhau cũng không nhất định có thể dài lâu. Đạo diễn chịu phát thiện tâm cho ngươi xuất hiện sớm thoáng một cái trước thời hạn, đã không tệ rồi, con đường tương lai gập ghềnh, ngươi bảo trọng, ta sẽ vĩnh viễn dùng linh hồn ủng hộ ngươi. ——《 Bút kí Tây hành 》
Đêm nay, gió thổi trăng mờ, có một nam nhân đến thăm chủ nhân nhà ta. Vì thế, ta rất hiểu chuyện biết điều bèn dắt Tiểu Hồng cùng ra ngoài ngắm sao lảng tránh. Bởi vì, chủ nhân từng nhàm chán nằm bò trên mặt đất, gẩy ta dậy làm vận động thể dục buổi sáng nói, một nam nhân và một nữ nhân cùng nhau ở một phòng, cộng thêm một mặt trăng, một cái giường, phía dưới chính là Tiểu Lục không nên chuyện. Nhưng mà, khi ta cùng Tiểu Hồng ở bên ngoài gió lạnh thổi cả đêm, cuối cùng khi thân thể đã sắp đông lạnh thành sâu gậy bò trở về, cư nhiên cái gì cũng chưa từng xảy ra! Chủ nhân là kẻ lừa đảo, ta không bao giờ tin lời nàng nói nữa, hắt xì.
Trùng Trùng nói: một người giang hồ, cho dù chỉ cầm đao đứng ở nơi đó, cũng có thể cảm nhận được vô cùng cô đơn. Thế giới hai người, cho dù không nói bất cứ gì, cũng có thể tâm ý tương thông lẫn nhau. ——《 Thế giới trong mắt sâu 》
(Hết chương 20)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro