Chương 2: Sắc lang sa mạc
Sáng sớm hôm sau, thương đội thu dọn chỉnh chu, lại tiếp tục xuất phát. Càng đi về phía tây, người ở càng thưa thớt, đồng cỏ xanh dần dần biến mất, đập vào mắt là cát vàng mênh mông vô tận. Một trận cuồng phong thổi qua, những cồn cát liên miên không dứt thay hình đổi dạng, thương đội lạc đà lớn như thế trong không gian gió cát mờ mịt, tựa như con thuyền lá bất lực giữa đại dương mênh mông, nhỏ bé mà đơn bạc.
Trên đường, để không bị hơi nóng xâm nhập, thương đội dừng lại nghỉ ngơi lấy sức, mà Tường Phong cũng vĩnh viễn không ngừng lẽo đẽo bám lấy cánh tay Khê Nhân, trong mắt lóe lên tia sáng bát quái, tiếp tục truy vấn truyền thuyết chưa nói xong tối hôm qua: "He he, đại thúc à, ngươi lại kể một chút cho ta chuyện về Phi Ưng du hiệp gì đó đi."
"Nói đến Phi Ưng du hiệp này, thật ra không có thần dị như Nguyệt Tuyền thiên nữ." Khê Nhân cắn một ngụm bánh lớn Tường Phong nịnh nọt đưa tới, "Tây Vực chúng ta có ba mươi sáu nước, đáng tiếc đều là lực lượng yếu ớt, chỉ có vài nước lớn chính là Lâu Nam, Nguyệt Thị, Quy Tư ..., trường kỳ đều chịu người Bắc Địch ức hiếp, bức chúng ta tiến cống, bắt cóc thương lữ, gian dâm bắt người cướp của, giết người phóng hỏa, tóm lại là khổ không nói nổi. Mà Phi Ưng du hiệp là đại cứu tinh của chúng ta, hắn thường xuất hiện trên thương đạo Tây Vực, trừ bạo giúp kẻ yếu, gặp tiểu đội người Bắc Địch vượt biên quấy rối, còn giúp trợ thương lữ chúng ta đánh đuổi kẻ địch. Bởi vì bên người hắn luôn mang theo một con chim ưng rất lớn, cho nên chúng ta liền xưng hắn làm Phi Ưng du hiệp, tuy rằng Phi Ưng du hiệp thích một mình độc lai độc vãng, nhưng mà nghe nói hắn sáng lập ra một Phi Ưng giáo gì đó, chuyên môn đối phó những tà ma ngoại đạo ấy."
"Tà ma ngoại đạo à..." Tường Phong dường như có chút suy nghĩ, lại giữ chặt Khê Nhân, "Đại thúc à, ngươi có nghe nói đến Ly Thiên giáo không?"
Khê Nhân nghe vậy, nhất thời sắc mặt đại biến, "Tiểu cô nương, Ly Thiên giáo này cũng không phải là dễ chọc, mười mấy thế lực bang phái chiếm cứ ở Tây Vực, trong đó hung ác nhất chính là Ly Thiên giáo, nghe nói bên trong giáo đều là một đám người không chuyện ác nào không làm giết người không chớp mắt, nam khoét tim nhắm rượu, nữ hút tinh khí người, trăm dặm xung quanh Ly Thiên giáo tất cả đều là lửa đỏ biển máu, trên mặt ngoài đều là xương trắng, ban đêm còn có thể nghe được tiếng kêu thê lương của quỷ hồn."
Tường Phong chớp chớp mắt, nhìn Khê Nhân giọng điệu âm trầm ví von phân định, vẻ mặt không thay đổi, tiếp tục chống má tò mò hỏi: "Vậy đại thúc ngươi có biết đại bản doanh của bọn họ ở nơi nào không?"
"Ta làm sao biết được, ngay cả người của Ly Thiên giáo cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy." Khê Nhân hớp một ngụm rượu.
"Thế ngươi vừa rồi còn nói như có thật vậy." Tường Phong tức giận than thở một câu, "Tóm lại chỉ dọa người thôi."
"Ha ha, nghe đồn nghe đồn thôi, ta cũng nghe người khác nói như vậy." Khê Nhân cười gượng. Tường Phong yên lặng trở mặt khinh bỉ, trong lòng lại âm thầm tính toán, tuy nói lời đồn hơn phân nửa không thể tin, nhưng mà Ly Thiên giáo này giúp sát thủ tại Mộ Dung sơn trang ở Giang Nam dấy lên gió tanh mưa máu vẫn là không thể khinh thường, ôi, cứ nghĩ đến mình phải đối mặt chính là những người này, liền nhịn không được nhức đầu. Nàng sờ sờ cổ, nuốt nuốt nước miếng, mạng nhỏ à, ngươi nhất định phải giữ vững nhé.
Sự thật chứng minh, trên giang hồ tốc độ nhanh nhất không phải Tường Phong, không phải Tào Tháo, mà là Phi Ưng du hiệp nhanh hơn cả Tào Tháo, nhưng mà, so với Phi Ưng du hiệp còn nhanh hơn một bước lại là nữ sắc lang[1] -- "Sói" trong thất sát của Ly Thiên giáo bạn học Tô Dự Mạch ( mọi người không cần giở lại cuốn thứ nhất, đây là nhân vật mới).
Thương đội tiếp tục đi không bao lâu, thì gặp phải cướp bóc. Mọi người chỉ nhìn được một chiếc thuyền cát[2] từ xa xa cắt tới (kết cấu nguyên lý thuyền cát mời tự tra Baidu, vấn đề kỹ thuật không ở phạm vi nghiên cứu của bài này), trong chớp mắt liền từ một điểm đen đã đến ngay bên cạnh. Tường Phong cho tới bây giờ chưa thấy qua thuyền trong sa mạc, vẫn tò mò nhìn chằm chằm thân thuyền đánh giá, lại không chú ý tới đám người chung quanh một trận xôn xao. Chợt nghe vang lên một tiếng nữ tử cười khẽ, tiếng cười kia kiều mỵ vô cùng, tựa như mũi nhọn xẹt qua làm lòng người ngứa ngáy, tiếp theo truyền đến tiếng quát là một câu hoàn toàn không ăn nhập với vẻ mềm mại đáng yêu: "Cướp đây! Chính thái[3] đứng bên trái, đại thúc đứng bên phải, soái ca toàn bộ lưu lại, nữ nhân thì đứng im!"
Nghe được một câu cuối cùng, Tường Phong cuối cùng phục hồi lại tinh thần, tay phải ngăn trở ánh nắng chói mắt trên đỉnh đầu, ngẩng đầu lên nhìn về phía nữ nhân đứng ở trên mép thuyền công khai kêu gào muốn cướp nam nhân này. Sau giữa trưa sa mạc liền giống như lồng hấp, nướng người không thở nổi, dù là như thế, mọi người bình thường đều vẫn có thói quen dùng khăn trùm đầu che mặt, để ngừa bị nắng thương tổn, ngay cả Tường Phong, cũng chịu không nổi nắng độc trong sa mạc, đã sớm chịu đựng hơi nóng đem khuôn mặt nhỏ cùng toàn thân cao thấp bao bọc chặt chẽ kín đáo, chỉ lộ ra một đôi mắt nhỏ như trăng non đảo tới đảo lui.
Nhưng nữ nhân trẻ tuổi trước mắt này, quần áo sa mỏng màu tím, phân nửa tay áo bó chật lộ ra hai cánh tay, như ngó sen non như nước trong veo lúc ẩn lúc hiện, làn váy chỉ tới đầu gối, lộ ra cẳng chân tròn trịa rắn chắc. Màu da trong suốt như ngọc, ánh mắt long lanh quyến rũ, diễm lệ vô cùng, tóc đen xõa đến giữa eo, dùng một cái kim trâm tùy ý vấn lên ở sau đầu, cổ tay cánh tay mắt cá chân trước ngực đều hoặc đeo hoặc cài vài chuỗi trang sức kim loại, dưới ánh mặt trời chói lọi sáng loáng khiến người không mở được mắt.
"Ngươi ngươi ngươi, ngươi chính là nữ sắc lang Ly Thiên giáo chuyên cướp đoạt chính thái trong lời đồn Tô Dự Mạch!" Khê Nhân phản ứng lại trước nhất, chỉ vào nữ tử trên thuyền cát kia la to, ngữ điệu cũng mang theo run rẩy. Nghe nói Tô Dự Mạch này là đầu mục quan trọng nhất Ly Thiên giáo, là nhân vật tiên phong của trào lưu nữ tôn ở Tây Vực, ở hậu cung của nàng cơ hồ tất cả đều là mỹ thiếu niên chính thái, nhưng mà quá không được bao lâu sẽ không hiểu ra sao mất tích một ít, sau đó Tô Dự Mạch lại đi ra cướp người. Nay, mình lại bị tương ngộ với nữ nhân háo sắc biến thái trong truyền thuyết này, rõ là nhân phẩm ơi nhân phẩm.
Không đợi hắn nói xong, một đạo kim quang xẹt qua, cát bụi tung bay, một con lạc đà bên cạnh Khê Nhân lập tức ngã xuống, trên cổ quấn một sợi dây xích sắt thô cỡ ngón tay, tay phải Tô Dự Mạch hất một cái, sạch gọn lưu loát, đầu lạc đà bay lên, rơi xuống giữa đám người đang hoảng loạn, chỉ còn lại có thân mình trụi lủi nằm trên mặt đất giãy dụa, máu tươi nháy mắt nhiễm đỏ cát vàng. Đột nhiên thấy biến cố này, mọi người trong thương đội bị dọa ngây người, Khê Nhân lại thất kinh, bất chấp lau vết máu trên mặt, ngón tay run rẩy chỉ hướng Tô Dự Mạch: "Nữ, nữ, nữ vương liên!"
"Ha ha, ngươi rất biết hàng đấy." Tô Dự Mạch lại yêu kiều cười một tiếng, nhẹ nhàng nhảy khỏi thuyền cát, xích sắt trên tay vẫn còn nhỏ giọt máu tươi, bước từng bước về hướng đám người sợ hãi muôn phần. Tay trái nàng hơi hơi nâng lên, lộ ra toàn móng tay nhuộm màu đen, cầm một lọn tóc đen bên môi hất ra, hướng về phía đám người lại là một tiếng cười quyến rũ: "Đừng để ta nói lần thứ hai nha."
Giọng nói chưa dứt, đám người tức khắc ào ào tản ra, hầu như mỗi nam nhân đều như chim thú di tản vội vàng chạy qua hướng tay trái nàng, sợ chậm một bước Nữ vương liên câu hồn kia sẽ quấn lên cổ mình. Nháy mắt bên phải liền chỉ còn lại có Tường Phong và Niêm Hoa, Tường Phong nhìn nhìn bốn phía trống không, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, vẫn là chậm rãi theo đám đông thong thả bước đi về tay trái, Niêm Hoa cũng không chút trì hoãn theo đuôi sau đó.
Tô Dự Mạch nhìn chằm chằm bên phải trống trơn một mảnh, khóe miệng run rẩy, tốt lắm, cư nhiên tất cả đều giả làm chính thái. Lại vừa thấy hai người Tường Phong cũng muốn di chuyển qua đó, vội vàng vươn tay cản lại, nhìn chằm chằm Tường Phong ngữ khí mang phẫn uất: "Ngươi rõ ràng là nữ cải trang, làm sao cũng đứng qua bên trái? !"
"Ồ, ta cũng miễn cưỡng coi là chính thái." Tường Phong không một chút do dự đúng lý hợp tình hồi đáp, đồng thời kéo khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tròn nhỏ cười hì hì nhìn nàng, "Dù sao ta không nên đứng ở bên đại thúc này, ngươi xem bộ dạng ta coi như đáng yêu, thử chút đi, ta không ngại bị ngươi cướp."
"Nhưng mà ta, để, ý!" Tô Dự Mạch tốn hơi thừa lời cười lạnh, đẩy nàng trở lại bên phải, "Ta không cần nữ ! Ta chỉ muốn chính thái, nữ tử đứng im đó!"
"Ngươi, ngươi thật vô tình thật tàn nhẫn!" Tường Phong lập tức giả vờ bốc đồng rống to, trong mắt lệ quang lấp lánh một mảnh, "Nghiêm trọng kháng nghị kỳ thị giới tính!"
"Hừ, ngươi thì không vô tình không tàn nhẫn? !" Tô Dự Mạch cũng nhanh chóng phản kích trở lại, "Mọi người đều biết ta chỉ thích chính thái, cướp ngươi về, ta chẳng phải là rất không có sĩ diện."
"Ta lại vô tình làm sao lại tàn nhẫn thế nào, cũng sẽ không so được với ngươi càng vô tình càng tàn nhẫn hơn." Tường Phong không chút nào chịu thiệt chống nạnh tiếp tục giáo huấn nói, "Hiện tại là chính thái la lỵ[4]được chào đón nhất, một mình ngươi chiếm lấy nhiều chính thái như vậy, làm cho những hủ nữ khác làm sao mà chịu nổi ôi làm sao chịu nổi. Giang hồ tài nguyên nhân lực thiếu thốn như thế, ngươi còn thêm loạn, lãng phí đáng xấu hổ."
Tô Dự Mạch một trận chán nản, nhưng không có cầm kim liên trong tay vung lên, chỉ là xoay người không hề để ý nàng, lại nhìn lướt qua một đám "Chính thái" râu xồm đối diện, lại buồn bực, "Mẹ nó, cư nhiên ngay cả một tên chính thái cũng không có."
"Này, này." Tường Phong vội vàng lôi Niêm Hoa phía sau đến trước mặt nàng, "Soái ca này cũng tạm được đi, ngươi xem hắn trắng trẻo nõn nà, bộ dạng cũng mi thanh mục tú, cướp đi nhé cướp đi nhé, lần này ta bảo đảm tặng phẩm tốt lắm."
Tô Dự Mạch khinh thường soi xét Niêm Hoa vẻ mặt mỉm cười, "Bộ dạng cũng được, nhưng mà có chút già, không hứng thú." Dứt lời lại hướng thương đội không kiên nhẫn phất phất tay, "Biến đi biến đi, ta không giết các ngươi, đừng ở trước mắt ta lắc qua lắc lại nữa, bực mình."
Nghe vậy, mọi người thương đội vui mừng quá đỗi, lập tức chạy về hướng lạc đà cùng hàng hóa. Tô Dự Mạch đang muốn xoay người, bỗng nhiên cánh tay căng thẳng, quay đầu đã thấy Tường Phong gắt gao túm cánh tay phải của mình, cười nịnh lấy lòng: "Làm người phải phúc hậu, làm cường đạo càng nên phải chuyên nghiệp, đến nơi đến chốn, nữ đại vương, ngài mau cướp ta đi!"
Tô Dự Mạch đầu nổi gân xanh, tốt lắm tốt lắm, thực cho rằng ta không giết người sao. Nàng nhìn Tường Phong hai mắt lòe lòe phát sáng nhìn chằm chằm vào mình, tức giận bất bình nói: "Ta nói ngươi làm gì không làm cứ quấn lấy muốn ta cướp hai người các ngươi? !" Đột nhiên dường như nghĩ đến cái gì, một cước nhảy ra, ra sức xoa xoa cánh tay mình, ngón tay chỉ Tường Phong: "Ngươi, ngươi, ngươi không phải là coi trọng ta chứ? ! Tuyên bố trước nha, tuy rằng ta bộ dạng yêu kiều quyến rũ muôn người thích, nhưng ta chỉ thích nam."
Cắt, ai thích kẻ luyến đồng cuồng như ngươi chứ, Tường Phong liếc mắt khinh bỉ nàng, trong lòng mặc niệm, nếu không bởi vì ngươi là người của Ly Thiên giáo ta muốn tìm, ta đã sớm đem Niêm Hoa lưu manh đẩy ra quần ẩu ngươi nha, cho tới bây giờ chỉ có bổn cô nương cướp người, làm sao đến phiên ngươi tới đánh cướp của ta? ! Tuy nhiên, nàng không biểu hiện bất mãn ấy ra ngoài mặt, vẫn cười tủm tỉm phe phẩy cái đuôi thuyết phục: "Ta chỉ là thấy nữ đại vương ngài dưới ánh mặt trời gay gắt da dẻ vẫn cứ trắng noãn, mỹ mạo như hoa, nhất thời tò mò, chỉ là không ngăn được tình cảm ngưỡng mộ thôi."
"Ố ha ha ha ha." Cho nên nói ngàn xuyên vạn xuyên mã thí không xuyên[5], Tô Dự Mạch lập tức mặt mày hớn hở, khóe mắt sinh xuân, "Không sai không sai, ngươi quả rất tinh mắt, ta đúng là cao thủ bảo dưỡng đệ nhất trong giáo chúng ta, phương diện làm đẹp tìm ta là chuẩn rồi."
"Thật vậy chăng, vậy nữ đại vương ngươi dùng nhãn hiệu gì phòng nắng chiếu sương phơi thế?" Tường Phong nhanh chóng từ trong lòng lấy ra sổ nhỏ và bút than, giả vờ giả vịt học dáng Tiểu Phấn Ti[6] khiêm tốn thỉnh giáo.
"Nhãn hiệu Thái Bạch, ta tự chế." Tô Dự Mạch gẩy gẩy tóc, dù sao cũng là nữ nhân yêu thích xinh đẹp, vừa nói đến bảo dưỡng làm đẹp quen thuộc là nói nhiều ngay.
"Hử, rất trắng rất trắng, càng dùng càng trắng, từ trong đến ngoài, hào quang rạng rỡ mê người." Tường Phong ngẩng đầu lên nhìn xem Tô Dự Mạch, ánh mắt chan chứa cực kỳ hâm mộ.
"Lời quảng cáo này không tệ, có thể cân nhắc." Tô Dự Mạch càng cảm thấy hăng hái.
"Vậy có thể mua ở đâu được? Mua nhiều có chiết khấu không? Khi nào thì có hoạt động thúc đẩy tiêu thụ thế?" Tường Phong một mặt ghi lại, một mặt thuận miệng hỏi.
"Ở Thạch Đầu thành cách ba mươi dặm về phía đông ngoại ô vương đô Lâu Nam có phân đà Sói của Ly Thiên giáo giữ độc quyền, mười bình trở lên tặng một cây son môi chống nắng cùng loại, chỉ một tiệm này, xin phân biệt chuẩn một con sói đề phòng nhãn hiệu giả, cẩn thận hàng giả." Tô Dự Mạch giữ vững lý niệm thành tín buôn bán, đầu đuôi gốc ngọn trả lời, nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói, "Gần đây không có hoạt động thúc đẩy tiêu thụ, hiện tại giang hồ lâm vào nguy cơ tài chính, rất nhiều yêu nữ hiệp nữ sức mua trực tiếp giảm thấp, ta đã tính toán muốn làm tăng tiêu thụ. Nhìn ngươi cũng rất có năng lực mồm mép, có hứng thú làm tuyến dưới của ta hay không?"
Ha ha, có được mà không mất chút công sức nào. Tường Phong liên tục gật đầu, khóe miệng gợi lên một chút cười gian, đang muốn mở miệng tiếp tục truy vấn thêm nhiều tình hình cụ thể, chợt thấy trên đỉnh đầu một trận kình phong. Nàng phản ứng cực nhanh, vùi đầu nhân thể lăn một vòng, né rồi tránh ra. Lại nhìn phía Tô Dự Mạch, chỉ thấy một con chim ưng màu nâu rất lớn vừa vặn lao xuống tập kích về hướng nàng ta.
Giữa lúc một người một ưng triền đấu, bên tai có thêm một tiếng huýt gió của nam tử, trung khí tràn đầy, cắt phá không gian. Chim ưng lập tức thu hồi công kích, bay trở về trên vai trái hán tử.
"Tô Dự Mạch ngươi yêu nữ vô sỉ này, cư nhiên lại đi cướp đoạt nam nhân!"
( thích chính thái duy nữ độc tôn Ly Thiên giáo thất sát chi nữ sắc lang bạn học Tô Dự Mạch)
=======================================
Mùng mười tháng bảy, thích hợp nạp tài vật, không nên cắt xén y phục, hung thần nên kị Chu Yếm. Gặp gỡ Ly Thiên giáo nữ sắc ma Tô Dự Mạch.
Tô sắc lang viết: núi này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn đi qua đây, hãy để chính thái lại.
Phong lừa đảo nói: núi cồn cát trơ trọi, cũng không rõ cái gì, cứ muốn đi qua đấy, ồ ngươi mất tiền rồi. --《 Bút ký Tây hành 》
Hôm nay, chúng ta gặp cướp, ta dường như có thể cảm giác được nhiệt huyết sôi trào trong cơ thể nữ nhân hung ác này. Nữ nhân gọi là Tô Dự Mạch kia trong cơ thể có cổ trùng mã tử của ta, muốn đối phó nàng dễ như trở bàn tay, nhưng ta sẽ không giúp nữ nhân hung ác này, ai bảo nàng không coi trọng ta như thế, hừ hừ. Chẳng qua nàng dường như cũng căn bản là không nghĩ tới lợi dụng ta, có lẽ đối với nàng mà nói, có thể lừa tuyệt đối không cướp, có thể cướp tuyệt không đánh, có thể dựa vào bản thân ung dung thu phục cũng tuyệt không ỷ lại người khác ra tay. Ôi, ở trong mắt nàng, ta chính là một vật nhỏ thảm thương phiền toái ngay cả làm thú triệu hồi cũng không đủ tư cách mà thôi.
Trùng Trùng nói: cái gọi là yêu nữ, kỳ thật không phải cái loại ăn mặc hở hang cười đến yêu kiều, những phần tử xấu ôm ấp thiếu hiệp đi ngủ, mà là chẳng những kẻ địch trước mắt hận đến ngứa răng, ngay cả người một nhà cũng muốn cắn chết nàng nữ nhân độc ác, đó, mới là cảnh giới tối cao của yêu nữ. --《 Thế giới trong mắt sâu 》
[1]Sắc lang: háo sắc, dâm tặc...
[2] 沙船 - từ điển dịch là "xà lan"
[3] ,[4] Shouta: bé trai, Lolita: bé gái - trong truyện thường dùng để chỉ nhân vật nam/ nữ có vẻ đẹp kiểu nhu nhược, dễ thương.
[5]Ta cũng ko rõ câu này @_@ có thể ý là: bao nhiêu chiêu trò cũng vô dụng, chỉ có nịnh hót là luôn có tác dụng.
[6] Fan hâm mộ --Ta mới tình cờ đọc được trong truyện "Hồ ly trùng sinh" 😀 - Từ 粉丝 có nghĩa là fan, cũng có nghĩa là miến, phở. Rất cám ơn bạn Teddy đã chú thích truyện rõ ràng như vậy :))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro