Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15.2 (tiếp)

( ...tiếp )

Đang nói, đột nhiên cửa bất ngờ bật mở, một tiểu chính thái thủ hạ của Tô Dự Mạch vọt vào, "Lang chủ Lang chủ, Long chủ đang hướng đến đây." Đang nghe được mùi ngon Tô Dự Mạch sắc mặt đại biến, vội vàng chạy đến trên tấm thảm xa hoa của mình nửa nằm xuống, vội vàng phân phó mấy tiểu chính thái khác, "Mau mau mau, mấy người các ngươi mỗi người vào vị trí của mình." Vừa nói, vừa đem vạt váy kéo đến trên bắp đùi, y phục trước ngực cũng kéo lỏng xuống một chút, vài tiểu chính thái cũng nhất tề vây quanh nàng...

Long Thất cất bước vào cửa, giương mắt nhìn chính là một bộ cảnh tượng hương diễm như vậy. Mấy tiểu chính thái hoặc quỳ hoặc tựa vào Tô Dự Mạch quần áo không chỉnh tề ở giữa, một tên cầm nho "Lang chủ ta lột nho cho ngài ăn", một tên ở bên chân nàng đấm chân "Lang chủ sức lực của ta có vừa vặn hay không", mà Tô Dự Mạch thì cười dâm vuốt ve cằm người bên trái, ghé miệng sát tai người bên phải nhỏ giọng thì thầm.

Long Thất dời mắt, không buồn nhìn nàng, chỉ xoay người hơi khom mình hướng Tường Phong đang nghẹn họng trân trối nhìn Tô Dự Mạch trở mặt trong nháy mắt, "Giáo chủ, có việc muốn cùng ngài thương lượng."

Tường Phong chớp chớp mắt, thẳng người dậy, chống khửu tay nằm bò trên phương kỷ, "Hửm" một tiếng, ý bảo hắn tiếp tục. Không đợi Long Thất mở miệng, Tô Dự Mạch bên cạnh giành lên tiếng trước, "Thật là, giáo chủ mới trở về, đã vội vã đến quấy rầy nàng nghỉ ngơi, ngươi làm thủ hạ như thế nào vậy!" Phối hợp với thanh âm mềm mại biếng nhác của nàng, mấy tên tiểu chính thái cũng phát ra tiếng cười chế nhạo như gà trống nhỏ.

Tường Phong nghiêng đầu nhìn nhìn nàng cùng một đám hậu cung lửa cháy đổ thêm dầu tràn đầy khiêu khích, lại quay đầu ngó ngó Long Thất bất động thanh sắc, vội nói: "Long Thất ngươi nói, nói mau." Vừa rồi rõ ràng một cỗ sát khí bức người, áp lực a áp lực, mau mau đuổi người đi quan trọng hơn.

Long Thất kiềm chế bất mãn, nhìn phía Tường Phong, "Giáo chủ, chuyện thứ nhất, Hình đường đại ca hơn mười ngày nay vẫn nghiên cứu Tương tư cổ hoa, sau đó tìm các huynh đệ thử thuốc, trước mắt đã làm hại hai vị huynh đệ tiêu chảy, ba vị huynh đệ tay chân ngứa ngáy. Có thể mời giáo chủ đi nói một tiếng với y hay không, ít nhất hạ thấp tác dụng phụ của độc vài phần, rồi lại thử thuốc trên cơ thể sống."

"Sao ngươi không tự mình đi nói?" Tường Phong liếc xéo hắn một cái, Niêm Hoa cũng có ngày sa vào làm lang băm? Xem ra độc này thật đúng là không dễ giải.

"Ta sợ bị y kéo vào bắt ta thử thuốc." Long Thất trả lời không chút xấu hổ.

Tường Phong một trận hắc tuyến, trong lòng mặc niệm: đại ca à, ta cũng sợ gặp lưu manh Niêm Hoa kia, hơn nữa trên người ta còn có Cổ vương, y có thể buông tha ta sao? Nàng không kiên nhẫn phất phất tay, nói cho có lệ: "Đã biết, việc này ta sẽ tìm y nói chuyện. Còn có chuyện gì khác không?"

"Ngoài ra có một việc, về vấn đề kinh tế trong giáo." Long Thất liếc Tô Dự Mạch vẫn cười hi hi ha ha tán tỉnh cùng nhóm tiểu chính thái, cúi đầu cung kính hướng Tường Phong tiếp tục bẩm báo, "Trước mắt trong giáo chi tiêu không cân bằng, nhập thấp hơn ra, cho nên, ta nghĩ giảm bớt cơ cấu, nhân viên biên chế không chính thức đều điều đi cách xa giáo." Hắn lườm miết An Lộ Nhiên ra sức lôi kéo tay áo Tường Phong, bổ sung nói, "Đương nhiên, giáo chủ được hưởng đặc quyền, người ngài hợp ý và mấy vị bằng hữu đều có thể lưu lại."

Tường Phong vội vàng đẩy An Lộ Nhiên đang bám dính mình ra, biểu thị bản thân tuyệt đối không có suy nghĩ nuôi dưỡng tiểu bạch kiểm, chỉ nghe Long Thất lại trảm đinh tiệt thiết nói, "Nhưng mà, như những thiếu niên vô công dồi nghề kia đều phải tiễn bước."

Giọng nói chưa dứt, Tô Dự Mạch đã nhảy dựng lên, rống to kêu la, "Long Thất đồ con rùa nhà ngươi, ngươi cố ý phải đối nghịch với ta sao! Không được, những chính thái này ai cũng không được động vào! Trước kia có thể, hiện tại dựa vào cái gì không thể."

"Trước đây là trước đây." Long Thất cuối cùng cũng đưa mắt nhìn nàng, không nhanh không chậm nói, "Hiện tại toàn bộ giang hồ khủng hoảng tài chính, lạm phát, rất nhiều môn phái đều đang giảm biên chế, trong giáo hiện nay kinh tế eo hẹp, lại vừa khuếch trương thu nhận người của giáo phái khác, không thể nuôi dưỡng kẻ rảnh rỗi nữa."

"Ngươi là cố ý trả thù, ta cứ muốn giữ."

"Ngươi cũng không phải giáo chủ, việc này không phải do ngươi làm chủ."

"Giáo chủ, ngươi phải phân xử cho ta."

"Giáo chủ, đại cục làm trọng, ngươi không thể nuông chiều sinh hư."

"Giáo chủ..."

"Giáo chủ..."

Hai người như chớp giật tóe lửa giằng co, Tường Phong nhón nho, đầu đi theo hai người chuyển qua chuyển lại, cuối cùng thấy hai người nhất tề tập trung nhìn mình xin ý kiến, không khỏi sờ sờ cổ, cười gượng ha hả, nghĩ nghĩ, thăm dò Tô Dự Mạch thở phì phì nhìn mình nhỏ giọng thương lượng: "Bằng không, mọi người đều lui một bước, đem thả vài tên chính thái đi, chỉ chừa hai tên hầu hạ. Tô Dự Mạch ngươi dù sao dưỡng bọn họ cũng khó khăn, ngươi xem ngươi hiện tại ngay cả kim liên cũng chỉ dám dùng mạ vàng, lại còn là cái loại bột vàng rẻ tiền."

Tô Dự Mạch giậm chân, không chịu không bỏ, "Ta dù cho ăn trấu nuốt rau dại, cũng muốn dưỡng những chính thái này."

"Ấu trĩ." Long Thất lạnh nhạt phun ra một câu, tiếp theo dưới ánh mắt nhìn trợn trừng chăm chú của mọi người, lại chỉ sợ thiên hạ không loạn ném ra một câu, "Tưởng rằng bằng vào vài tên chính thái có thể chọc giận ta, thật sự là ấu trĩ."

Trong phòng lặng ngắt như tờ, ngay cả Tường Phong cũng không dám thở mạnh, con ngươi đen nháy đổi tới đổi lui ở giữa hai người. Ngay khi mọi người đều cho rằng Tô Dự Mạch muốn bùng nổ, khai chiến một lần nữa, lại thấy nàng đột nhiên cúi đầu xuống, bình đạm nói: "Đúng vậy, là ta ấu trĩ, lúc chịu hình phạt hồi trước nên thanh tỉnh rồi, kết quả vẫn còn chưa chết tâm." Dứt lời, bèn đẩy Long Thất đang sững sờ ra, một mạch bỏ đi."Giáo chủ, ta đi tìm Hình đường đại ca, chẳng qua là thử thuốc thôi, đau đớn còn có thể so được với với hình phạt Xà quật sao?"

Thấy nàng nghiêng ngả lảo đảo biến mất ở cửa, Tường Phong vụt đứng dậy, nhìn Long Thất vẫn chôn chân tại chỗ, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi muốn đuổi theo hay không?" Long Thất quét qua một ánh mắt rét lạnh, nàng vội vã rụt về, ngập ngừng, "Coi như ta chưa nói, ngươi, tùy ngươi. Toàn bộ mấy chính thái này, lập tức, lập tức phát phí nghỉ việc, đưa ra khỏi giáo, truyền lệnh của ta."

Long Thất xoay người rời đi, mọi người trong phòng mới thở phào một hơi, Tường Phong một lần nữa khoanh chân ngồi xuống, bưng chén lên uống một ngụm lớn, lau mồ hôi, lãnh đạo không dễ làm ôi không dễ làm.

Mấy thiếu niên liếc nhau, cùng nhau soàn soạt bổ nhào đến trước mặt nàng, kêu réo: "Giáo chủ, đừng đuổi chúng ta đi mà, ngài một người cũng là thu, hai người cũng là lưu, hãy thu chúng ta làm người của ngài đi."

Phụt, Tường Phong trực tiếp phun ra một ngụm nước...

( Ly Thiên giáo tổng quản – bạn học Long Thất)

=======================================

Ngày mười lăm tháng tám, nên ổn định nhà cửa, không nên phá nhà, hung thần nên kị Quy Kị. Gặp tiểu đệ An Lộ Nhiên, Trung Nguyên có nhà không dám về. Trăng trọn vẹn người không trọn vẹn, than ôi.

Tiểu An Tử cười nhỏ nước miếng viết: Tiểu Minh Tử, ngươi bây giờ không tồi đâu, ca ca đang thiếu một nơi bày sạp đoán số mệnh, nhân tiện ở luôn cổng nhà ngươi đi.

Tiểu Minh Tử cảm thán nói: may mắn năm đó ta liều sống liều chết trốn khỏi Sử Bút sơn trang, nếu không, nào có một vòng phong quang này, tiểu bạch kiểm trước mặt này chính là tấm gương đó. ——《 Bút kí Tây hành 》

Hôm nay, nghe chủ nhân nói là tiết Trung Thu gì đó, ngày tết muôn nhà đoàn viên. Buổi tối, nàng một mình, ừ, còn mang theo một con sâu là ta và một cái hộp thức ăn, leo lên trên đỉnh cao nhất Thạch thành của Ly Thiên giáo. Ăn bánh bột ngô, uống ít rượu, nữ nhân ấy bắt đầu xé họng gào khan. Nàng xướng rất nhiều điệu hát dân gian ta nghe không hiểu, lệch âm lạc điệu khó nghe muốn chết. Xướng đến nửa đêm, rốt cục ảo não bò về trong phòng đi ngủ, bởi vì nhiệt độ không khí ban đêm thật sự rất lạnh, hơn nữa người còn nằm trên đá, cho nên nói, muốn làm thoải mái tư tưởng cũng phải xem đúng nơi đúng chỗ.

Trùng Trùng nói: cho dù cớ gì, vì người không yêu ngươi, giày vò bản thân luôn luôn  không tốt, cho dù không có tình yêu, cũng còn có bằng hữu và người thân, cho dù cái gì cũng không có, bản thân cũng càng cần phải quý trọng chính mình. ——《 Thế giới trong mắt sâu 》

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro