Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Huynh đệ quý như vàng

Ayu: quà Trung Thu cho các bạn 🙂 Tết đoàn viên, truyện cũng đoàn viên...

"Ta, ta tên là Kha Minh Song, chí hướng từ nhỏ chính là làm một sử bút tiên sinh chính nghĩa nổi danh."

"Ta là Phong lão đại của các ngươi, sau này ngươi về dưới trướng ta, ai dám bắt nạt ngươi thì báo tên của ta. Những người mới vào theo kết quả ba vòng phỏng vấn chiếu theo nộp phí bảo hộ, nếu không đánh rớt. Bỏ bao đồ của các ngươi xuống, mấy người các ngươi, đi lên kiểm tra nhìn xem có ăn được không."

"Tiểu tỷ tỷ, nơi này không phải mang danh sử bút sơn trang của thanh niên văn minh sao, vì sao còn đòi thu bảo hộ phí chứ?"

"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi lại ức hiếp tiểu bằng hữu mới tới."

"Ai ui ai ui, ca, muội sai rồi, huynh đừng kéo tai muội, oa oa oa."

"Tiểu Kha Kha, lại đây, đi cùng đại ca ca ta, ta dẫn ngươi đi xem ký túc xá mới, bao đồ nặng, ta giúp ngươi cầm. Đệ mới đến nhất định không nắm rõ tình hình, ta biết có mấy nơi vật dụng hàng ngày chất lượng tốt lại rẻ, lát nữa đưa đệ đi."

"Vân đại ca huynh thật tốt, giúp ta giảm đi nhiều tiền như vậy, đây là một chút tâm ý của ta, mong huynh nhất định phải nhận lấy."

"Ai nha, Tiểu Kha Kha đệ cũng quá khách sáo rồi, ta không nhận thì có vẻ rất ghẻ lạnh, như vậy đi, ta chỉ ý tứ một chút, lấy một nửa, còn lại kiên quyết không cần, đệ mau cầm lại đi."

"Các ngươi ai thấy bao tiền lẻ của ta, thẳng thắn thì khoan dung, Tiểu An Tử, có phải ngươi hay không? Tiểu Đông Tử, ngươi hả? Tiểu Minh Tử, ngươi trốn cái gì mà trốn, lại đây cho ta... Ai ui ai ui, ca, huynh làm sao lại véo tai muội? Bao tiền lẻ của muội không thấy đâu, vất vả lắm mới tích trữ được một trăm đồng."

"Có chuyện gì ghê gớm, mới tí tuổi học người khác trữ tiền riêng gì chứ. Nào lại đây, ca mang ngươi xuống núi ăn tai lợn, ăn gì bổ nấy. Tiểu Kha Kha người ta cũng không phải cố ý, có nhẽ là không cẩn thận nhặt được một bao tiền lẻ, lại không tìm được người mất, tiện tay vứt đâu đó."

"Vân đại ca, ta ta ta, ta không có..."

"Được lắm, Kha tiểu muội, cư nhiên dám tư tàng đồ của ta! Mấy người các ngươi, đè hắn xuống cho ta, lục soát người hắn thật kĩ, lôi bao tiền lẻ ra đây cho ta. Tránh ra tránh ra, các ngươi mấy tên đần độn, vẫn phải để cho ta tới."

"Ơ, sao lại không có nhỉ. Hỏng rồi, hì hì, Tiểu Minh Tử, ngươi đừng khóc, nào, tỷ tỷ mời ngươi ăn kẹo, này này này, cái cung này cũng tặng ngươi."

"Hu hu hu, ta, ta muốn về nhà, phụ nữ nơi này quá đáng sợ."

"Đau đau đau, ca, đừng nhéo, nhéo nữa thật sự đứt tai mất."

"Nha đầu chết tiệt kia ngươi không thể ôn nhu chút sao, xem làm cho Tiểu Kha Kha người ta khiếp sợ, quần áo đều bị ngươi xé nát rồi, nào, ngoan, theo ta đi thay bộ quần áo."

"Vâng, Vân đại ca ngài thật tốt, ta, ta thật sự không có lấy bao tiền lẻ của Phong đại tỷ."

"Ta biết ta biết, đệ đương nhiên không cầm, ha ha ha ha."

...

Một thân mồ hôi lạnh ngồi bật dậy, Kha Minh Song sờ sờ lồng ngực đập bình bịch không ngừng, không ổn, loại dự cảm này phi thường không ổn, yên tĩnh trước cơn bão. Ôi, chuyện cũ không thể nhớ lại, hồi ức tựa như gió lạnh thổi qua. Thật không dễ dàng mười năm trước, thừa dịp nữ ma đầu kia cùng ca của nàng đang đấu đến một mất một còn, ngụy tạo một phong thư nhà mới bỏ trốn mất dạng, dời khỏi cái nơi lừa người chết không đền mạng ấy. Chạy về trong nhà, bỏ văn theo võ, cắn răng học một thân bản lĩnh giỏi, sau khi xuất sư lại trốn được đến Tây Vực, nuôi râu rậm, mới cáo biệt thời thơ ấu nghĩ lại mà kinh kia.

Ai ngờ được, ngàn trốn vạn tránh, chạy trốn tới xa ngoài ngàn dặm, vẫn còn gặp lại ác mộng, cư nhiên tại cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này lại gặp gỡ nữ thổ phỉ nữ cường đạo ấy. Vẫn biết xúc động là ma quỷ ôi là ma quỷ, nhất thời không nhịn nổi, thù mới hận cũ, đã trực tiếp hướng nàng bổ tới. Kết quả vẫn là bị nàng nhận ra, không đúng không đúng, nàng rõ ràng căn bản không nhận ra mình, hừ hừ, cư nhiên sau bao nhiêu năm ức hiếp mình như vậy, dám quên không còn một mảnh. Không đúng không đúng, mình hẳn phải không hy vọng nàng nhận ra mới đúng, phải... Chính mình chém đến nên nàng nhận ra.

Kha Minh Song vô lực nằm úp sấp trên bàn đá, ôm trán rên rỉ một tiếng, thế này có tính là tự làm bậy không thể sống không đây, vậy, mình đến tột cùng là hy vọng nàng nhận ra hay là không nhận ra? Nhức đầu chóng mặt.

Đang suy nghĩ, ầm một tiếng, một tiểu đệ thủ hạ té vọt tiến vào, lắp bắp chỉ ra bên ngoài hô: "Lão đại, không tốt, việc ấy, việc ấy Ly Thiên giáo chủ, xách theo hộp thuốc nổ đi vào đây, các huynh đệ không ngăn được nàng, ngài, ngài mau chạy đi, chúng tôi yểm hộ ngài!"

Bịch, tiểu đệ bị xách lên ném qua một bên, lộ ra khuôn mặt Tường Phong đã sắp cười thành hoa đào nở, "Tiểu Minh Tử, đại tỷ ta đến thăm đệ."

Kha Minh Song nhất thời bị dọa liền lui vài bước, liếc liếc mắt nhìn tay phải nàng cầm theo ... Hộp thức ăn? Thuốc nổ giả trang hộp thức ăn?

"Ây da, không cần nhìn, là đồ ăn. Nói thuốc nổ là dọa người ở cửa thôi mà, ai bảo bọn họ chặn đường, nói đệ căn dặn không được để ta tiến vào Phi Ưng giáo." Tường Phong tùy tiện ngồi xuống, lấy bánh ngọt trong hộp ra từng cái một, "Đến nếm thử, đại tỷ ta dậy từ sáng sớm mời người đặc biệt làm bánh ngọt cho đệ, đệ nhất định chưa từng ăn, nhớ lại hồi nhỏ đệ thích nhất ăn đồ ngọt."

"Ta ghét nhất ăn đồ ngọt! Ta thích ăn mặn." Kha Minh Song khinh bỉ nhìn nàng.

"Ồ? Không phải chứ, làm sao đệ có thể không thích ăn ngọt? ! Bộ dạng đệ đáng yêu như vậy..." Tường Phong chỉ bản mặt râu ria xồm xoàm của hắn, chậm rãi xấu hổ co ngón tay về, "Khụ khụ, hồi nhỏ vẫn còn rất đáng yêu. Thôi được thôi được, mặn ngọt dù sao đều không khác biệt lắm." Nói xong, cười lấy lòng đưa qua một chiếc bánh ngọt.

"Sẽ không có độc chứ!" Kha Minh Song có chút do dự nhận lấy, nhỏ giọng thầm nói, dựa theo kinh nghiệm, người trước mắt này vô sự hiến ân cần, nhất định có vấn đề.

Tường Phong vừa nghe, lập tức nghiêm mặt trách móc: "Kha tiểu muội ngươi đây là có ý gì? ! Đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Đại tỷ ta hảo tâm đến thăm ngươi ôn chuyện, ăn sạch sẽ toàn bộ những thứ này cho ta, dám để lại một chút vụn ta bẹp chết ngươi."

"Không được lại gọi ta là Kha tiểu muội, nếu không, nếu không ta mới chém chết ngươi đấy!" Đôi tay Kha Minh Song run rẩy, ác mộng ôi ác mộng.

"Ồ, tiểu tử ngươi đủ lông đủ cánh, dám chém ta? !" Tường Phong trợn mắt, cắn bánh ngọt, chống nạnh một chân đạp lên ghế đá, chỉ vào trán Kha Minh Song chọc chọc, "Cũng không ngẫm lại, năm đó tên béo dưới núi không phải ép ngươi làm tân nương tử của hắn, là ai phấn đấu quên mình đánh gục hắn, cứu ngươi thoát khỏi ma chưởng ! Tên to con như thế, ta đánh thắng hắn dễ dàng sao, ngay cả quần áo mới cũng đều bị xé hỏng hết."

"Nhưng mà ngươi cứu ta, là vì khiến ta làm tân nương tử của ngươi, hơn nữa trước đó còn có Thúy Hoa tỷ cùng Toan Thái ca, cũng đều là tân nương tử của ngươi." Nghe vậy, Kha Minh Song còn tức giận hơn nàng, muốn nhắc chuyện cũ, ai không biết.

"Cho ngươi làm tân nương tử là coi trọng ngươi, gầy như Tiểu An Tử vậy, lại không đẹp như ngươi, ta sẽ không để hắn làm tân nương tử. Hơn nữa, chính vì cái này, ta còn bị Hồ Ly ca đóng cửa cấm đoán, nói ta mới tí tuổi đã biết cưới vợ, còn một lần cưới ba người, nam nữ ăn tất, hừ, hắn chính là ghen tị ta nhân duyên tốt dựa vào đó cố ý trả thù riêng." Tường Phong dứt khoát đứng lên ghế, trên cao nhìn xuống, so bì lớn giọng, ai sợ ai chứ.

"Đó là ngươi đáng kiếp, kết cục của lòng tham. Ngươi nếu nhân duyên tốt, sẽ không ba ngày hai bận đánh với người ta đến mặt mũi bầm dập ."

"Tiểu tử ngươi thực không có lương tâm, ta đánh nhau còn không phải là vì nhóm tiểu huynh đệ các ngươi, ta là lão đại, đương nhiên phải bảo vệ các ngươi. Hơn nữa, ta mặt mũi bầm dập? Ngươi không trông thấy thảm trạng của bọn tên béo vô dụng, bị thương gấp mười so với ta."

"Làm trò, ngươi cùng người đánh nhau rõ ràng là vì muốn tranh giành suối nước rừng đào phía sau núi kia, có đào có cá ăn. Còn có, ngươi mỗi lần mang bọn An Lộ Nhiên đi ra ngoài quần ẩu, chính là ta ở lại trong phòng canh gác giúp các ngươi bao che, ngay cả bài tập đều là ta giúp các ngươi viết."

"Chúng ta sau lại đều bị Hồ Ly ca xách đi quét tước vệ sinh trường luyện võ, sao có thời giờ làm bài tập, ngươi thừa khả năng làm mà. Thật là, tính toán chi li như vậy làm gì."

"Không biết ai nhỏ mọn, giúp nàng ta chép phạt nhiều quy tắc tiên tử như vậy, ngay cả chút thù lao cũng không chịu cho."

"Ta là lão đại, ngươi làm việc cho ta là đạo lý hiển nhiên, nói thừa nhiều quá. Sau đấy không phải đưa bọn ngươi đi sòng bạc dưới núi thắng tiền mua bánh bao thịt ăn sao."

"Ngươi vẫn còn mặt mũi nhắc chuyện này? ! Đó là ngươi gian lận thắng được, hơn nữa ông chủ sòng bạc người ta còn đuổi theo đến cửa nhà, chỉ vì việc này, khiến Vân đại ca tức giận quá mức, liên lụy tập thể chúng ta đội chậu nước đứng ba canh giờ."

"Tên Hồ Ly chết tiệt kia tức giận gần chết là vì ta hành động không gọn ghẽ, gian lận bị người ta bắt, hắn phải chịu trách nhiệm đền tiền, không phải vì chuyện chúng ta bài bạc tập thể này."

"Ngươi nói bậy, Vân đại ca là người tốt, mới sẽ không vô lại vô sỉ vô tình vô nghĩa giống như ngươi. Hừ, vừa thô lỗ vừa yêu tiền lại sĩ diện hết mức, dã nhân như ngươi, trách không được đến bây giờ còn chưa gả đi được."

"Ta OO cái XX ngươi, đừng ép ta dã man nhé, nói thật cho ngươi biết, đại tỷ ta đây có khối người thích, vừa mới bị ta vứt bỏ một tên. Hừ hừ, thổ phỉ giống như ngươi, vừa nhếch nhác vừa thù dai, ngươi mới không có người cần đấy. Ê ê ê, làm sao, không nói nổi ta liền động đao, thật tưởng ta sợ ngươi à? ! Đấu thì đấu, đúng lúc muốn giáo huấn tiểu tử ngươi, ngày đó cư nhiên dám chém ta! Ngươi tạo phản."

...

Nửa canh giờ sau. Trong phòng một mảnh đống hỗn độn, hai người dựa vào tường ngồi song song, thở hổn hển. Tường Phong dùng khuỷu tay đẩy đẩy tay phải Kha Minh Song, "Không nhìn ra, tiểu tử ngươi nay võ công cư nhiên lợi hại như vậy, không tồi không tồi, không làm đại tỷ mất mặt. Đúng rồi, thương lượng chuyện này, không phải ngươi diệt Pháo Hôi giáo sao, có từng thấy một khối đá màu tím hay không, ta có việc cần dùng gấp."

Kha Minh Song không lên tiếng, sau một lúc lâu mới rầu rĩ nặn ra một câu: "Tên nam nhân bị ngươi vứt bỏ kia trông như thế nào? Ngươi thích hắn?"

Oái? Tường Phong ngẩn người, một lát mới phản ứng lại, lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào mũi hắn chửi bới một tràng: "Ngươi không thể lời cần nói thì không nói? ! Một đại nam nhân như vậy bát quái làm cái gì, thật là."

Kha Minh Song nhìn chằm chằm bộ dáng nàng nổi trận lôi đình, lau một lớp nước miếng trên mặt, thản nhiên nói: "Ngươi thích hắn." Lần này là câu khẳng định.

"Ngươi quản nhiều quá đấy." Tường Phong tức giận phỉ nhổ hắn, lại lần nữa ngồi xuống, bỗng cười hì hì ôm bả vai hắn, "Kể cho ngươi chút chuyện, còn nhớ tên béo chứ, bây giờ rất có tiền đồ, nhận thầu mảnh rừng đào phía sau núi kia, năm trước ta trở về, chính là uống rượu mừng của hắn và Thúy Hoa tỷ. Sau đó, chúng ta lại hẹn đến bãi đất trống bên dòng suối hồi nhỏ thường xuyên đánh nhau, dốc sức chiến một trận. Ta không dùng võ công nhé, cuối cùng hòa nhau. Tên béo nói, cây đào lớn nhất phía sau núi giữ lại cho đám người chúng ta, khi nào trở về, tuyệt đối đảm bảo ăn đủ."

Kha Minh Song cười cười, "Thế Sài vô dụng kia, bây giờ còn khóc nhè không, ngày ấy động một tí là dắt váy mẹ hắn đến sơn trang mách tội ngươi."

"Cắt, hiện tại hắn chạy tiêu rồi, đại tiêu đầu uy phong thật sự, không khiến cho người khác khóc nhè đã tốt lắm rồi. Mấy năm trước gặp ở Dương Châu, mời ta đi dạo Tây Hồ xem thi hoa khôi, uống say khướt liền trực tiếp nhảy xuống nước nói muốn mò trăng, cuối cùng vẫn là ta tha hắn lên, cũng thật rõ nặng mà, nào giống Sài hồi nhỏ khẽ đẩy một cái là ngã sấp mặt."

"Vậy Tiểu Đông Tử thì sao, nhất định là một sử bút tiên sinh thật vĩ đại rồi."

"Ừ, Tiểu Đông Tử rất thông minh, liên tục nhảy lớp, rất nhanh đã xuất sư." Giọng Tường Phong bỗng thấp đi, "Năm năm trước, ba mươi sáu phái thủy trại Thái Hồ hỗn chiến, hắn bị làm hại, không còn trở về nữa."

Kha Minh Song cũng im lặng. Một lát sau, Tường Phong nâng mắt, vỗ vỗ vai hắn, "Không sao, người giang hồ mà, sớm hay muộn đều có một ngày này. Cho nên, huynh đệ tốt chúng ta một nơi, khó được gặp mặt, không nên so đo chuyện trước kia nhiều như vậy." Dứt lời, vươn tay phải, vẻ mặt tươi cười trong trẻo nhìn Kha Minh Song.

Kha Minh Song hừ lạnh một tiếng, cuỗi cùng vẫn vươn tay phải qua, hai tay giao nhau, nắm chặt, trịnh trọng gật đầu, "Huynh đệ tốt."

"Ừ, huynh đệ tốt, huynh đệ tốt suốt đời." Tường Phong cười to, đột nhiên lại vung tay trái nện một quyền thật mạnh vào ngực hắn, "Đây là trả lại ngươi một cước vừa nãy đá ta, thanh toán xong ."

( Bạn học Kha Minh Song ngụy trang thành Phi Ưng du hiệp râu xồm, xin mời tự động tưởng tượng thành tạo hình râu quai nón)

=======================================

Mùng một tháng tám, nên kí kết, không nên hồi tưởng, hung thần nên kị Yểm Đối. Cùng Kha Minh Song tiêu tan hiềm khích cũ, khối tử thạch cuối cùng.

Tiểu Hầu lau mồ hôi viết: nguy hiểm thật nguy hiểm thật, ta không ở bên cạnh một lúc, đã có thanh mai ám muội hư hư thực thực xuất hiện.

Hồ ly ca đắc ý nói: xem đi xem đi, khi đàm phán hồi đó ta đã nói đưa cho ngươi bản ghi chép cuộc sống của nàng từ nhỏ đến lớn có ích, em rể à, chúng ta nhất định phải đem toàn bộ tình địch hư hư thực thực nảy sinh ấy không nể tình bóp chết từ trong nôi, ta ở đây còn có tập tiếp theo, ngươi muốn mua trọn bộ hay không. ——《 Bút kí Tây hành 》

Hôm nay, ác nữ nhân đi Phi Ưng giáo đá quán, cánh tay hình như bị chút vết thương nhẹ, đã nghe nàng oa oa kêu khóc chạy về. Khi Tỳ bà nữ nhân bôi thuốc cho nàng, miệng cũng liên tục không ngơi, sau đó bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng bảo người ta đựng máu chảy ra của nàng. Tiếp theo, cư nhiên bắt ta qua, nói đổ máu dù thế nào không thể lãng phí, vừa vặn hàng tháng ta phải dùng máu của kí chủ nuôi dưỡng. Thật quá đáng, quả thật quá đáng quá mà, ta, ta tuyệt không ăn loại của bố thí này. Kỳ thật, ta phải đúng giờ uống máu là lừa người, còn không phải lúc đầu vì gia tăng cảm giác thần bí, lâu dần coi như thức uống mà thôi, không uống cũng không sao. Trải qua như vậy mấy thế hệ, ai mà không thờ phụng ta cao cao tại thượng, e sợ lão nhân gia ta phát uy, đến nàng, đem ta cùng tỳ bà nữ nhân các nàng cùng đẳng cấp đối đãi ức hiếp. Ta, ta tuyệt thực, kiên quyết không uống dòng máu ác của nàng.

Trùng Trùng nói: con người là một loài động vật rất kỳ quái, bọn họ dùng cười để biểu đạt vui vẻ hạnh phúc, dùng cười để nối liền tình cảm, dùng cười để châm biếm cuộc sống, đồng thời, cũng dùng cười đến che giấu đau thương. ——《Thế giới trong mắt sâu 》

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro