CHƯƠNG 10.2 (...TIẾP)
Ayu: cảm thấy chap này dài đến khiếp đảm (=.=")
Sư tử sinh ở Tây Vực, Trung Nguyên luôn luôn hiếm thấy, từng có tiểu quốc Tây Vực tiến cống hai con đến kinh sư, khi đó muôn người đều đổ xô ra đường xem hiếm lạ, Tường Phong đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua náo nhiệt như thế. Nhưng mà, nghe nói hai con thiên sư này rất lợi hại, chưa từng thấy con sư tử đực nào to lớn như thế, nó có người điều khiển, đi từng bước rời khỏi đội vệ binh đến trước đám người, tất cả mọi người nhịn không được tự giác lui lại mấy bước.
Ngồi trên lưng sư tử là một cô gái áo lam, cái khăn che mặt bị gió thổi hất lên ( kỳ thật cái khăn che mặt mỏng như vậy căn bản sẽ không che đậy được cái gì), lộ ra đôi mắt nàng xanh thẳm trong suốt tỏa sáng như thủy tinh, tóc dài màu lam cũng bồng bềnh theo gió. Thiếu nữ xinh đẹp này ví như Tường Phong còn có thể nhiều lần trêu chọc, tự nhiên chính là vị Nguyệt Tuyền thiên nữ Lan Huyên không lâu trước mới bị bọn Tường Phong đá ở đại điển cầu phúc.
Sau Lan Huyên trước đội lạc đà, đi theo đến có ba người khác, lần lượt chính là hai thị nữ hệ liệt bữa sáng nổi tiếng Đậu Giáng và Thược Băng. Còn một nam nhân ước chừng hai lăm hai sáu tuổi, da tuyết mắt biếc, tóc ngắn màu vàng nâu, toàn thân phục sức Lâu Nam đẹp đẽ quý giá, hắn chắc là "bánh phở" [1] đáng tin cậy của Lan Huyên, tiểu vương thúc Thần Mặc trẻ tuổi anh tuấn của Lâu Nam. Chỉ tiếc, nhìn hắn hai mắt không ánh sáng, không có tiêu điểm nhìn thẳng Lan Huyên phía trước, thì ra là một người mù.
Lan Huyên mắt lạnh quét mọi người một vòng, cuối cùng mở miệng, "Ta là Nguyệt Tuyền thiên nữ, chỉ cần các ngươi quy thuận ta, lập tức tha cho các ngươi không chết."
Bốn phía ầm ầm nổ tung, nghị luận ào ào. Tuy rằng Nguyệt Tuyền thiên nữ ở Lâu Nam tiếng tăm rất lớn, nhưng những nhân sĩ võ lâm này cũng không giống dân chúng bình thường mua nợ như vậy, tôn sùng nàng xem như thần linh, huống chi nàng hưng sư động chúng như thế, dùng mạng uy hiếp, mọi người trong lòng kìm nén khuất phục, lập tức liền nhịn không được rống lên.
"Ngươi là ai, dựa vào cái gì bảo chúng ta nghe lời ngươi!"
"Kỳ Linh giáo chủ nói đúng lắm, xem nàng ta còn cưỡi sư tử đấy, tưởng là bản thân có thể triệu hồi thú thì rất giỏi à!"
"Ngay cả Phi Ưng giáo chủ người ta còn có một con đại ưng, so ra sư tử của ngươi cũng không tệ, ưng kia còn có thể ca hát đó, sư tử của ngươi biết sao? !"
"Khụ khụ, Mộng Dao bang chủ, ngươi lạc đề, lạc đề rồi. Nàng ta muốn chúng ta đầu hàng nàng đó."
"Hừ." Hi Hồng Ti bước lên trước, "Đầu hàng cũng không được, có bản lĩnh tiến lên đấu đi!"
Ánh mắt Lan Huyên nheo lại, thân thủ vỗ hùng sư, Triệu Ngôn thầm nghĩ một tiếng không tốt, trường kiếm che ngực, một bên vội vàng kéo Hi Hồng Ti ra phía sau. Chỉ cảm thấy trước mắt một trận kình phong, kèm theo gió tanh và sư tử rống, một bóng sư tử cực đại liền bổ nhào vào trước mặt hắn và Hi Hồng Ti. Hai người kiếm hoàn cùng nhau xuất ra, chia nhau tấn công trái phải, hùng sư kia dường như từng được huấn luyện, cùng người đối chiêu cũng có khuôn có dạng, tư thế tránh né chớp dật mười phần, không sợ chút nào đao quang kiếm ảnh.
Sau một tiếng sư tử rống, Đa Tình hoàn trong tay Hi Hồng Ti bị nó đánh rớt, nó mở miệng to như chậu máu, hai chân trước cũng hướng đầu nàng đánh tới, giây phút nguy cấp, một bóng dáng màu vàng bất ngờ từ bên cạnh lao ra, ôm eo Hi Hồng Ti đã thất sắc lăn mình vài vòng ngay tại chỗ. Lan Huyên lại thét một tiếng dài, mang hùng sư của nàng lập tức thay đổi phương hướng, mà Triệu Ngôn ôm Hi Hồng Ti lăn xong còn chưa đứng dậy, chỉ nghe Hi Hồng Ti kinh sợ hô lên "Cẩn thận", sau lưng lập tức một trận đau đớn tê tâm liệt phế, hùng sư đã giẫm trên lưng hắn, móng vuốt sắc bén cắm vào trong thịt. Triệu Ngôn bỗng cảm thấy một hồi thiên hôn địa ám, sư tử miệng đầy tanh hôi ngay ở trên đỉnh đầu mình, chỉ đợi Lan Huyên ra lệnh một tiếng, hùng sư liền trực tiếp cắn xuống.
Chiến trận đột nhiên thay đổi, các phái đều kinh hãi, thấy sư tử hung ác như thế, không khỏi đều mặt lộ vẻ sợ hãi. Chúng nhân Ly Thiên giáo thấy Triệu Ngôn và Hi Hồng Ti bị khống chế, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, cũng là lo lắng suông, toàn bộ đưa mắt nhìn Tường Phong.
Mà Tường Phong cũng thực bị hoảng sợ, người thì thôi, dễ đối phó, sư tử thì không thể nói chuyện. Nàng lung túng gẩy gẩy cằm, trả mọi người một nụ cười ngây ngô, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu vội vàng thăm dò một phen. Các phái bây giờ nhân số thêm lên tối đa trăm người, mà Lan Huyên mang đến đội cận vệ Lâu Nam không sai biệt lắm một hai trăm người, nhưng lại có đội cung tiễn cùng một con sư tử sức chiến đấu siêu cường. Ai nha, may mắn đại điển cầu phúc ngày đó Lan Huyên không có mang sư tử, bằng không mình đã thảm rồi, nguy hiểm thật nguy hiểm thật.
Thấy nàng cũng trầm ngâm không nói, Long Thất tiến đến bên cạnh nàng, nói nhỏ: "Nếu không, giáo chủ, chúng ta chạy trước, đội cung tiễn lợi hại nữa, cũng không cách nào ngăn cản tất cả người của chúng ta."
"Vậy Triệu Ngôn và Hi Hồng Ti làm sao?" Tường Phong nhìn hai người dưới miệng sư tử, "Còn có giáo phái khác?"
"Tình thế bay giờ, chỉ có thể giữ một cái tính một cái." Long Thất trảm đinh tiệt thiết nói, lại nhìn nhìn Triệu Ngôn, trong mắt chung quy chớp lên một tia không đành lòng.
"Không tốt, ta mới làm giáo chủ đã chết người, không may mắn, nói ra về sau còn mặt mũi thế nào? !" Tường Phong nghiêng đầu nhìn nhìn hắn cùng những người khác, ánh mắt lại rơi xuống trên người vương tử Thần Mặc mắt mù cách đó không xa, đột nhiên khóe miệng cong lên, hướng Niêm Hoa bĩu môi ý bảo, "Lưu manh, giao cho ngươi, bắt giặc bắt tướng trước. Ta yểm hộ." Dứt lời, đứng dậy, sửa sang quần áo, xòe quạt, mang theo điệu cười cà lơ phất phơ chạy về phía Lan Huyên, "Lan Huyên tỷ tỷ, thật là khéo mà, chúng ta lại gặp mặt!" Thấy nàng chạy ra, Long Thất cũng ra hiệu mọi người thủ thế, muốn mọi người lát nữa tuỳ cơ ứng biến.
Lan Huyên đắc ý lướt qua các phái vừa phẫn nộ vừa e ngại, đang suy nghĩ nên hay không lấy Triệu Ngôn khai đao lập uy, đột nhiên thấy một thiếu nữ hắc y giơ cây quạt bừng bừng sức sống chạy như bay về hướng mình. Nhìn kỹ lần nữa, thế nhưng chính là nha đầu vô lại trêu ghẹo mình lần trước, nhất thời nộ khí xung thiên, "Tới đúng lúc lắm, cho thiên sư của ta ăn cả ngươi."
"Chờ một chút." Khi Tường Phong cách nàng chỉ còn xa mười bước, vội vàng ngừng cước bộ, nhìn nhìn sư tử nhe răng trợn mắt phun khí uy hiếp mình, vẻ mặt tươi cười, liên tục xua tay, "Đừng kích động, đừng xúc động, xúc động là ma quỷ." Hừ, cách xa như vậy, vạn nhất sư tử kia nhào qua đây, hẳn là cũng còn có thể xoay người chạy trốn, khinh công ơi, lần này hoàn toàn dựa vào mi, thời khắc mấu chốt, nhất thiết đừng sai sót chút gì nha.
Lan Huyên hừ lạnh một tiếng, chỉ nghe Tường Phong vừa cười hỏi: "Lan Huyên tỷ tỷ à, ngươi làm thiên nữ đại nhân chưa thỏa mãn ư, làm sao còn muốn làm minh chủ Tây Vực, không thú vị, thêm mệt thôi."
"Tà ma ngoại đạo, ngươi quản lắm vậy!" Lan Huyên quay đầu đi mặc kệ nàng.
"Nhưng mà, bọn họ là thủ hạ của ta, xem như mọi người có chút quen thuộc, không bằng nể mặt ta." Thấy Niêm Hoa đã khẽ khàng không tiếng động tới gần đội lạc đà, mà ánh mắt binh lính Lâu Nam đều chăm chú nhìn vào mình và Lan Huyên bên này, Tường Phong cười đến càng vô hại, cố lấy dũng khí tiến hai bước đến gần sư tử, "Vừa vặn phụ cận là địa bàn của ta, mọi người buông vũ khí, cùng ta đến nơi đó uống chén rượu nhỏ, ta tự mình xuống bếp xào vài món ăn Trung Nguyên, mời tỷ tỷ nếm món ngon."
"Ai rất quen thuộc với ngươi, đừng có lôi kéo làm quen bừa bãi, thù hận giữa chúng ta ta còn nhớ rõ đấy." Lan Huyên lại vỗ sư tử, miệng sư tử hạ xuống Triệu Ngôn chung quy nhịn không được rên rỉ ra tiếng, "Các ngươi rốt cục hàng hay không? !"
"Hàng, ta hàng đầu tiên!" Tường Phong vội vàng giơ tay, lại lấy lòng cười cười, "Ngươi có thể thả người lui binh trước hay không? Muốn điều kiện gì ngươi cứ ra."
Lan Huyên lạnh lùng liếc nàng một cái, môi anh đào khẽ mở, phun ra một câu: "Cút."
Tường Phong đứng ở tại chỗ nửa ngày không nói chuyện, ngay khi Lan Huyên không kiên nhẫn muốn kêu sư tử cắn người, nàng đột nhiên hé ra một nụ cười xấu xa, "Đây chính là ngươi nói." Dứt lời, thu hồi cây quạt, cắm vào sau cổ áo, sau đó thối lui vài bước, lắc tay duỗi chân, xoay xoay mông vặn vẹo cổ, làm vận động nóng thân. Tiếp sau, ở trong tiếng hút khí trợn mắt há mồm của mọi người, nàng khom người ngồi xổm xuống, ôm chân nhẹ nhàng lăn một cái về phía trước, sau đó, lại thêm một cái.
Lăn liên tục mười thước, Tường Phong cuối cùng dừng lại, ngồi xếp bằng xoay qua vòng lại, nhìn thẳng Lan Huyên hắc tuyến đầy mặt, chớp chớp đôi mắt nhỏ đen như mực, "Ta vừa theo yêu cầu của ngươi, lăn, ngươi cũng nên tuân thủ ước định vừa rồi của chúng ta, lập tức lui binh." [2]
"Ngươi ngươi ngươi!" Chỉ học được một ít công phu, Lan Huyên lại chưa từng cùng người võ lâm giao thiệp qua lại, bị hành động vô lại liên tiếp của nàng khiến cho không biết làm sao mới tốt, "Ta không..."
"Ồ, ngươi là Nguyệt Tuyền thiên nữ vạn dân kính ngưỡng, làm sao có thể gạt người vậy?" Tường Phong lập tức kêu to lên, tiếp theo chỉ chỉ hướng bốn phía, "Người của các ngươi, người của chúng ta, rõ ràng vừa rồi toàn bộ nghe thấy được, ta hỏi ngươi muốn điều kiện gì mới bằng lòng thả người, ngươi bảo ta lăn cho ngươi xem. Chẳng lẽ ngươi đường đường thiên nữ muốn cố tình chơi xấu hay sao? !"
Người chung quanh cuối cùng phục hồi lại tinh thần, nhất thời cũng hỗ trợ rống to: "Nói phải giữ lời, thả người! Thả người!"
Tường Phong cười ha ha, hướng phía sau Lan Huyên chu miệng, "Này, vị Vương thúc Lâu Nam kia đã ở trong tay chúng ta, mọi người vẫn nên đồng thời thả người, các ngươi triệt binh đi."
Lan Huyên cả kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thần Mặc đang bị một hòa thượng trắng trẻo mập mạp kiềm chế, binh lính đội cận vệ tan đàn xẻ nghé, Đậu Giáng và Thược Băng cầm loan đao trong tay cùng hòa thượng giằng co. Nàng căm giận trừng mắt nhìn Tường Phong ngồi dưới đất, "Ngươi giở trò gian trá!"
Tường Phong rung đùi đắc ý, khoe mẽ vạn phần, hướng đội cung tiễn xung quanh làm loa kêu to: "Buông cung tiễn, thối lui đến ngoài mười dặm, nếu không chủ tử của các ngươi liền lập tức đi đời!" Liên tục kêu vài tiếng, đội binh lính cung tiễn đều ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên tuân mệnh mà đi hay không. Tường Phong quay đầu lại, nhìn về phía Lan Huyên đang nghiến răng nghiến lợi, vẫn cười hì hì: "Mau hạ lệnh đi, nếu ngươi còn chưa hài lòng, ta còn có thể tiếp tục lăn lộn, sao, lăn quanh sân một hai vòng cũng không thành vấn đề."
Lan Huyên cắn răng nhìn nàng, không làm sao được, giằng co một lát, oán hận nói: "Triệt!" Dứt lời, chỉ huy sư tử thả Triệu Ngôn ra, xoay người rời đi.
Khi đi qua đội ngũ lạc đà, Niêm Hoa túm Thần Mặc tự động lui lại mấy bước, Lan Huyên nhíu mày liếc Thần Mặc không tranh không giành, không nói một lời, cưỡi sư tử tự động đi về phía trước, ném lại một câu: "Đậu Giáng, Thược Băng, hai người các ngươi chờ đấy, lát nữa đón hắn trở về."
*******
Lan Huyên rầu rĩ không vui ở trên lưng sư tử lắc lư đi trước, những binh lính khác sợ hãi thiên sư, đã sớm cách khá xa. Nàng vốn định thừa dịp bọn người võ lâm tranh đấu lưỡng bại câu thương, xuất kỳ bất ý[3] tóm gọn một mẻ, chiếm làm của riêng, cho nên mới ép Thần Mặc tự mình điều động binh lính, không ngờ lại bị nha đầu xảo trá và tên hòa thượng béo kia ngáng chân làm hỏng chuyện tốt. Tên hòa thượng kia... Nhìn giống người Trung Nguyên, nhưng luôn cảm thấy có vài phần nhìn quen mắt. Còn có nha đầu chết tiệt kia, quả thực chính là khắc tinh của mình.
Đang suy nghĩ, chợt nghe một hồi la hét sau lưng, "Lan Huyên, đợi ta với." Là Thần Mặc được thả ra đuổi theo. Thiên sư gầm nhẹ một tiếng, lạc đà Thần Mặc cưỡi lập tức sợ tới mức nằm sấp xuống, Thần Mặc leo xuống, nghiêng ngả lảo đảo mò mẫm hướng phía sư tử rống đi đến. Lan Huyên thầm mắng một câu, chung quy vẫn nhảy khỏi lưng sư tử, tiến lên vài bước đón hắn, "Ngươi đi theo lại đây làm gì? Để cho Đậu Giáng các nàng đưa ngươi về hoàng cung đi, ta còn có việc, muốn đi một mình."
"Ta biết nàng tâm tình không tốt." Thần Mặc bị nàng trách móc, cũng không tức giận, ôn nhu khuyên giải an ủi, "Kỳ thật, những người võ lâm ấy cùng chúng ta đã sống bình an vô sự nhiều năm như vậy, nước giếng không phạm nước sông, nàng cần gì phải đối địch với bọn họ chứ."
"Ngươi quản nhiều vậy." Lan Huyên lập tức buông tay, "Nếu không phải ngươi nhất định đòi theo tới vướng chân vướng tay, ta đã thắng rồi."
Thần Mặc lại cười đến thực vui vẻ, "Nhưng mà nàng vẫn vì cứu ta mà bỏ đi."
Lan Huyên ngẩn ra, bứt ra bước đi, thấy hắn lại tóm lấy ống tay áo mình, một bộ đáng thương hề hề, nhìn hai tròng mắt hắn không ánh sáng, bỗng dưng mềm lòng, thở dài nói: "Ngươi nếu không sợ thiên sư, thì theo cùng đi."
Bên này, thấy binh lính Lâu Nam rút lui sạch sẽ, mọi người mới rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, rải rác hoặc ngồi hoặc nằm xuống nghỉ ngơi. Tường Phong xoay xoay cái cổ đã mỏi nhừ, chậm chạp đứng lên. Ly Thiên giáo cùng Hồng Phiên giáo giáo chúng cũng đều tự tiến lên, nâng Triệu Ngôn và Hi Hồng Ti dậy. Bởi vì Triệu Ngôn bảo vệ Hi Hồng Ti, cho nên đại bộ phận miệng vết thương đều ở trên lưng hắn, máu chảy đầm đìa một mảnh, nhìn thấy khiếp người. Long Thất dặn dò vài giáo chúng chăm sóc tử tế Triệu Ngôn trọng thương hôn mê, bấy giờ mới quay đầu, thần sắc khó lường nhìn Tường Phong không nói lời nào.
Thấy hắn kỳ quái nhìn mình, Tường Phong giật nhẹ quần áo nhăn nhúm, ngáp dài thuận miệng nói: "Nhìn ta làm cái gì?"
Long Thất đột nhiên tiến lên một bước, quì một gối, cúi đầu lễ độ cung kính nói: "Giáo chủ!"
Thấy hắn trịnh trọng như thế, Tường Phong đang vươn vai tay giơ giữa không trung, con mắt đảo quanh, vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Lại nghiêng đầu, chỉ thấy chúng nhân Ly Thiên giáo cũng ào ào quỳ gối, đại lễ tham bái, đồng thanh hô: "Giáo chủ!" Đây, đây rốt cuộc là tình cảnh gì? Rõ ràng mới trước đó còn lé mắt khịt mũi, sao đột nhiên đều thừa nhận mình là giáo chủ ? Hay là cả đám đều đột nhiên ăn nhầm thuốc đổi tính ?
"Giáo chủ!" Hi Hồng Ti cũng giãy khỏi dìu đỡ, trong mắt lóe lên ánh khác thường, có cảm kích có kính phục."Về sau người và mạng của Hi Hồng Ti là của ngài, trên dưới Hồng Phiên giáo chỉ phụng một người là ngài làm chủ!"
Ánh mắt Tường Phong lập tức trợn tròn, đại tỷ à, ngươi lại góp vào náo nhiệt cái gì? Ta không có hứng thú với nữ nhân, trên thân cũng không gánh vác được nhiều mạng người như thế. Đang lúc nhức đầu, chỉ thấy phóng mắt nhìn lại, chi chít đầu người các giáo phái lần lượt cúi xuống, đồng thanh hô to "Giáo chủ" .
Tường Phong sững sờ tại chỗ, đứng một mình trong gió, nuốt nuốt nước miếng, trời xanh ơi, mặt đất ơi, ai có thể nói cho ta biết, đây, đây, đây lại là xướng vở kịch gì đây...
( Nhân vật truyền thuyết Nguyệt Tuyền thiên nữ – bạn học Lan Huyên)
=======================================
Ngày hai mươi sáu tháng bảy, nên đốn củi, không nên làm cầu, hung thần nên kị Nguyệt Hình. Nguyệt Tuyền thiên nữ Lan Huyên dẫn binh đột kích, lấy trí dành thắng lợi, mối hận cũ càng sâu.
Lan Huyên phẫn nộ viết: tức chết ta, dựa vào cái gì ngươi liên tục ức hiếp ta, nữ phụ tà ác cũng không phải thế này.
Phong cười gian nói: Tiểu Huyên Huyên à, đây là nói cho chúng ta biết, bắt được người tốt nhất định phải lập tức giải quyết tại chỗ, bằng không đông kể tây kéo, nói rõ ràng chính là cho nhân vật chính thời gian tới cứu người. Sự tồn tại của ngươi vì biểu hiện chủ nghĩa anh hùng gan dạ của ta, ngươi xác định làm vật hi sinh rồi, nhận mệnh đi, ha ha ha ha. ——《 Bút kí Tây hành 》
Hôm nay, một ngày cuối cùng Hắc bang đại hội, nữ nhân kia cưỡi sư tử dẫn một đám người đến đá quán. Kết quả à, đương nhiên là bị chủ nhân vĩ đại anh dũng vô địch thông minh vô song của ta đánh chạy. Gật đầu, ta hiện tại tương đối vừa lòng chủ nhân mới này, Ly Thiên Ly Thiên, phượng tường cửu thiên[4], cái tên này thật không sai, duyên trời tác hợp, hoàn mỹ vô khuyết. Ai, là ai vừa rồi nói ta là con sâu gió chiều nào theo chiều đó ấy nhỉ, ra đây một chọi một!
Trùng Trùng nói: gấu trúc lăn qua lăn lại, lăn thành cục cưng thiên hạ; lão đại lăn đi lăn đến, lăn thành Ly Thiên giáo chủ. Cho nên, lăn, là một loại vận động dưỡng sinh đầu tư thấp thu nhập cao, nên ra sức phổ biến đề xướng. ——《 Thế giới trong mắt sâu 》
[1]"Bánh phở" = Phấn ti: đã giải thích ở các chương trước – fan hâm mộ.
[2] 滚 : cút, cuốn xéo, cũng có nghĩa là lăn lộn nên Tường Phong cố tình chơi xỏ.
[3] Xuất kỳ bất ý: đầy đủ là 出其不意 攻其无备 – Công kỳ vô bị xuất kỳ bất ý – Tấn công kẻ thù lúc chúng không phòng bị, hành động khi chúng không ngờ tới (từ Binh pháp Tôn Tử)
[4] Phượng bay lên chín tầng trời, Phượng Tường cũng là tên của Tường Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro