Chương 1: Giấc mơ.
14 15 16 17... từng tiếng đếm khe khẽ được vang lên, chủ nhân của những âm thanh này chính là Thụy Miên anh ngồi trên ghế gỗ được đặt trong đình nhỏ giữa hồ nước trong hồ là những đóa hoa sen trắng, anh nhìn những đóa sen này nở một nụ cười dịu dàng.
Mắt anh rất đẹp nó màu đen tuyền, tĩnh mịch và sâu giống như chứa cả vũ trụ, nếu lỡ va vào đôi mắt ấy thì sẽ không kiềm lòng được, mà quay nhìn thêm vài lần nữa, bị cuốn vào đôi mắt đó không thoát ra được, ấy thế mà bây giờ đôi mắt đó lại vô hồn và trống rỗng.
Trong một khắc thất thần anh bị một đôi tay thon dài đầy mạnh mẽ kéo trở về thực tại. Dáng người anh hơi mảnh vừa mới mười hai tuổi, cũng được đánh giá là cao lớn thế mà khi đứng gần hắn, anh cảm thấy mình thật nhỏ bé, nếu muốn trốn kẻ địch thì chỉ cần hắn đứng yên thôi là anh đã trốn thành công rồi đấy.
Một luồng hơi ấm phả vào tay anh kèm theo 1 ít khói, anh xoay người lại tay đặt trên mặt hắn. 2 người nhìn nhau, chẳng ai nói câu nào nhưng chỉ nhìn ánh mắt của đối phương thôi thì cũng hiểu được đối phương định nói gì rồi. Anh nở một nụ cười, nhe chiếc răng khuyển bên trái tinh nghịch nói.
Thụy Miên: Huynh mới gieo thêm sen hả?
Dạ Khánh cụp mắt nhìn vào 2 má Thụy Miên nơi đó đã ửng đỏ vì không khí lạnh nơi đây, nên hắn càng ra sức ôm hai tay anh thật chặt vào trong lòng khẽ nhẹ giọng:
"Ngày mai ta sẽ khiến hồ này đầy kín hoa sen cho đệ tha hồ mà đếm nhé, còn bây giờ vào trong nhà thôi."
Thụy Miên cũng tùy ý mà trả lời, vì anh nghĩ qua hôm nay, sẽ không bao giờ được nhìn thấy hồ sen này thêm lần nào nữa: "Nay cho ta tùy hứng một bữa đi. Khi nào ta lạnh, ta sẽ nói cho huynh biết nhé."
Dạ Khánh không trả lời nhưng lại ngồi xuống bên cạnh đem tay anh giấu vào trong lớp áo của hắn, im lặng đem người mình trở thành ghế dựa cho anh tựa vào.
"Huynh không thắc mắc gì về ta sao." Thụy Miên nhẹ giọng nói khẽ, vừa như hỏi người bên cạnh, cũng như đang nói với chính bản thân mình.
Đối với chuyện Thụy Miên hắn luôn ủng hộ anh dù cho anh có giết hàng loạt người trở thành đại ma đầu thì hắn cũng sẽ mang người đến tận nơi cho anh giết xong rồi thu dọn hậu quả nhận hết mọi tội ác lên mình.Từ lúc gặp anh, hắn đã nguyện từ bỏ cái danh xưng cao quý và quyền lực là Tuyết Linh rồi.
Đến linh căn tu gần năm trăm năm hắn còn tự tay lột sạch biến thành viên ngọc tặng anh tùy anh làm thế nào cũng được mà. Nếu anh điên hắn nguyện điên cùng anh, nếu anh chết thì hắn cũng không cần ở lại thế gian này thêm 1 giây nào nữa. Đó là tình yêu của hắn, hèn mọn đến vậy, không dám yêu cầu gì về tình yêu của anh mà chỉ dùng hết sức của bản thân bảo vệ người ấy đến hơi thở cuối cùng, không cầu báo đáp chỉ cầu bình an.
Anh không hiểu được tình cảm của hắn dành cho anh là gì. Nhưng anh biết nếu anh còn tiếp tục ở gần hắn thì linh hồn tinh khiết, ánh sáng mà anh mới tìm được gần đây sẽ lụi tàn là chuyện không sớm thì cũng muộn sẽ xãy ra mà thôi. Anh cảm thấy bản thân mình không còn trụ được lâu nữa. Nếu còn day dưa không phải chuyện tốt. Dù người đời có ghét bỏ anh thế nào cũng được, chỉ mong người anh yêu được sống một cách thoải mái.
Thụy Miên: "Kiếp này nợ, xin kiếp sau hồi đáp, huynh chờ ta nhé"
Vừa nói xong anh ôm lấy mặt hắn đặt 1 nụ hôn xuống, anh sẽ trả lại viên ngọc mà hắn tặng anh, khi ta vừa gặp nhau, vật về với chủ, không ngờ anh lại tính sai Dạ Khánh lại cũng có 1 ngày không nghe theo lời anh, hắn cưỡng ép đan quay trở về mà còn có thêm 1 mùi hương quen thuộc đó chính là tim sen pha lẫn vị mặn hình như là nước mắt, không rõ là của anh hay là của hắn nữa.
Anh hoảng hốt định đẩy hắn ra nhưng cố như thế nào cũng không thoát ra khỏi bàn tay của hắn. Cuối cùng anh cảm thấy đầu mình hơi choáng, mắt nhắm lại nghe rõ ràng từng chữ bên tai. "Ta yêu đệ, mọi việc đều nghe đệ, nhưng không còn đệ, ta không thể sống được nữa, đệ không nợ ta, đời này điều may mắn nhất là ta có thể gặp được đệ."
Anh không còn nghe rõ gì nữa xung quanh, cái gì, hắn nói yêu mình, một đứa trẻ như mình cũng được yêu sao?
Mọi thứ tối đen như mực anh giơ bàn tay như muốn níu thứ gì đó, hé môi kêu thật to "Dạ Khánh" không ai đáp lời anh, không còn tiếng cười trầm thấp đáp lại lời anh nữa. Không gian đen kịt vô tận, anh đứng dậy chạy thật nhanh về phía trước.
Không xác định được phương hướng, nhưng anh vẫn cứ chạy, cứ đuổi theo và rồi anh vấp phải cái gì đó, té xuống thật mạnh, khi mở mắt ra anh quay qua nhìn xung quanh trước mặt là bàn học quen thuộc phía bên cạnh là chiếc giường nhỏ, giơ 2 tay ra nhìn, trong đầu xuất hiện 1 dấu hỏi to đùng, chuyện gì thế này, tất cả là giấc mơ sao, dùng hết sự bình tĩnh cố hít thở đều suy nghĩ lại, trên mặt ướt nhẹp cả gối cũng ướt một mảng lớn.
Vừa đứng dậy, vừa chạy tung cửa ra ngoài, chạy xuống hành lang băng qua phòng bếp, cô chạy điên cuồng đi kiếm người mà có thể chứng minh sự tồn tại của bản thân ở thế giới này, nhưng đột nhiên cô nhìn thấy mình trong tấm gương mới sực tỉnh người, đúng là mình rồi nhưng sao trong giấc mơ mình lại là con trai, cả chục suy nghĩ lan trong đầu cô, bỗng một cái đùng như trời giáng trên đầu, cố nén đau nhức, quay người qua như nhìn thấy vị cứu tinh của mình, người mà nãy giờ đang tìm kiếm.
Bích Thanh: "Tối nay con ngủ sớm cho mẹ, suốt ngày căng mắt ra viết cả đống truyện giờ tẩu hỏa nhập ma luôn hay gì rồi, chiều tối rồi phụ mẹ bày cơm ra đợi ba con về nè mà ở đó la làng hoài đi."
Một tràng lời nói của mẹ đã khiến cô quay trở lại, đây là ngôi nhà ước mơ của cô, chứ hong phải thời ma tộc gì gì đó đâu nhỉ, chắc bị ám ảnh rồi, cô thầm nghĩ như vậy.
Cô tên Thụy Miên là sinh viên đã tốt nghiệp ngành luật, có thân hình nhỏ nhắn, gương mặt thanh tú, nhan sắc lại sắc sảo nói trắng ra thì cô ngoài cái giao diện đẹp thì chẳng có tài cán gì. Học thì tạm ổn cũng không đến nổi tệ đến mức vô phương cứu chữa. Và đặc biệt cô là con gái một của gia đình này, một gia đình luôn yêu thương và nuông chiều mình vô điều kiện.
Cô tạm quên chuyện giấc mơ khiến lòng mình đau nhói kia, bụng cô bắt đầu có triệu chứng ọt ọt rồi. Theo đuôi mẹ ra sau bếp thấy toàn món cô yêu thích, liền lém lỉnh thọt cái tay mình vào dĩa tôm chiên giòn bóc 1 con bỏ vô miệng quay ra lại thấy ánh mắt sắt lẹm của mẹ, cô cười nhe ra con tôm vừa mới bỏ miệng lại lú ra chiếc răng khuyển nhỏ nhỏ nhìn, mẹ cô lắc đầu bảo:
Bích Thanh: "Nhỏ xấu xí kia còn không nhanh đem đồ ăn lên."
Thụy Miên: "Tuân lệnh mẫu thân. A Ba Ba đại nhân về rồi."
Cô đặt đĩa tôm lên bàn rồi quay ra cửa thấy ba mình về, tay xách 1 bó sen trắng tươi còn rễ, đã được bao bọc kỹ lưỡng, tay còn lại thì xách 1 hộp bánh mà mẹ cô thích ăn. Cô cười tươi chạy ra ôm ba rồi cầm bó hoa sen chưa kịp mở miệng thì nghe mẹ nói phía sau.
Bích Thanh: "Anh chiều nó riết, nó hư người bây giờ đó nha."
Cha cô khẽ nói: "Anh đâu mua hoa đâu, anh chỉ mua bánh cho em ăn thôi, còn hoa là của thằng bé kế bên này nè nay nó khai trương cửa hàng hoa nói tặng cho con gái của chú nên anh tiện tay đem về."
Cô ngạc nhiên không kiềm được lớn tiếng nói:
Thùy Miên: "Sao lại tặng loại hoa con thích mà con với người đó quen biết gì mà tặng cho con."
Một ngàn câu hỏi vì sao xuất hiện trong đầu cô, cô nổi da gà bỗng nhớ lại câu nói mà người trong mơ nói với cô "Ngày mai tôi sẽ khiến hồ này đầy kín hoa sen cho em tha hồ mà đếm nhé, còn bây giờ vào trong nhà thôi."
Nhìn bó hoa trên tay mà có bao nhiêu loại da trên người cũng nổi rần rần lên cô không kịp nghĩ nhiều, liền tung cửa ra nhìn ra ngoài, kế bên nhà cô đúng thiệt là có tiệm hoa mới mở nhưng mà nhìn thì tiệm không hề trưng bày hoa ở ngoài cửa như các tiệm hoa bình thường trên đường, mà thiết kế như căn nhà gỗ 2 tầng theo hơi hướng cổ xưa, cô thầm nghĩ: "Tiệm hoa gì mà kì lạ vậy trời"
Nhưng vì giấc mơ kia hôm nay cô nhất định phải thấy được gương mặt người tặng hoa này, cô đẩy nhẹ cửa bước vào.
Tầng trệt được thiết kế đường đi theo hình ô vuông, ở giữa trồng rất nhiều sen trắng có thể nói là chật kín hồ, không thấy được mực nước bên dưới, bên phải đường đi được đặt 1 cái bàn hướng ra ngoài cửa sổ, ngồi tại đó có thể vừa ngắm sen mà vừa nhìn thẳng qua vườn sau nhà cô luôn cũng được.
Sâu bên trong là 1 cái cầu thang nhỏ dẫn lên tầng, đến lúc này cô lại hơi sợ rõ ràng sen là hoa cô yêu thích nhưng mà bây giờ nhìn không gian trong này cô lại nổi da gà, đặc biệt với người nhát gan như cô thì từ lúc đầu cô đã cảm thấy bên trong nhà này không được sạch sẽ.
Cô muốn hỏi cho ra lẽ dữ lắm nhưng tiệm hoa này cũng kì lạ đến mức nãy giờ có khách tiến vào mà không một bóng người nào ra tiếp hết, cô đặt bó hoa lên bàn kèm theo một tờ giấy ghi dòng chữ "Cảm ơn đã tặng hoa nhưng tôi không nhận đồ của người lạ, làm phiền rồi" rồi co chân mà chạy thật nhanh ra khỏi cửa tiệm.
Chạy một mạch về đến nhà uống một ngụm nước cố gắng xua đuổi đi cảm giác sợ hãi lúc nãy, đại hèn nhát hàng thật giá thật chính là cô Thụy Miên đây. Mà tại sao lại sợ bởi vì từ lúc cô bước vào cửa tiệm đến giờ cô vẫn cảm thấy có một ánh mắt luôn dõi theo nhìn chầm chầm mình một cách quỷ dị. Cảm giác này không hề sai sự thật là có ánh mắt dõi theo cô thật đến bây giờ vẫn còn nhìn qua khung cửa sổ.
Bên phía cửa hàng, từ trong góc tối của cầu thang có hai người đang từ từ đi ra một cách chậm rãi, mặt trời chíu rọi qua cửa sổ rọi lên 2 thân ảnh một cao một thấp, in hình bóng lên sàn gỗ. Dừng trước bàn gỗ cặp mắt nhìn lên bó hoa, lại nhìn sang tờ giấy kia, đôi lông mày đen tuyền kia bỗng nhíu lại nhưng lại nhanh chóng trở lại bình thường, người phía sau lên tiếng:
A Hưng: "Người đó thật sự không nhớ gì sao ông chủ, anh có muốn quay trở về không?"
Hắn im lặng tựa như đang nhớ về điều gì đó, trầm giọng mà trả lời:
Dạ Khánh: "Ta sẽ đi gặp lần cuối, rồi chúng ta sẽ đi."
Nghe được câu trả lời người đằng sau cung kính khom người rồi đi thẳng vào trong. Hoàng hôn kéo đến rọi thẳng vào người đàn ông tóc nâu đứng trước cửa sổ nhìn chầm chầm bó hoa sen trắng nằm trên bàn.
Gương mặt góc cạnh, mắt màu xám, mũi cao, anh mặc y phục đen, càng tôn lên nước da trắng như mang bệnh. Khung cảnh này thật yên bình nhưng lại mang theo cảm giác cô đơn, trống rỗng khó mà diễn tả thành lời.
Hắn khom người đặt bó hoa vào trong hồ sen giữa nhà rồi đi thẳng lên cầu thang sâu hút bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro