[Tường Nguyên] Hôn trộm
Link: https://augenstern71260.lofter.com/post/320ccca1_2bd16593d
"Trương ca~~~".
Bên tai vang lên âm thanh quen thuộc, dịu dàng nhưng có chút nũng nịu. Trương Chân Nguyên đang nằm trên giường, quay đầu nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường đang ôm gối đứng ở cửa phòng, ánh mắt đầy vẻ tội nghiệp, đôi chân ngập ngừng không dám bước vào.
Trương Chân Nguyên nghiêng đầu thắc mắc, đi tới nắm lấy tay Nghiêm Hạo Tường.
"Sao không vào? Tối nay muốn ngủ chung với anh à?"
"Ừm, em ngủ một mình không được, muốn ngủ cùng anh."
Nghiêm Hạo Tường ngoan ngoãn gật đầu, giọng nhẹ nhàng, trông như một chú mèo nhỏ vô hại khiến lòng Trương Chân Nguyên như tan chảy.
"Sao lại không ngủ được? Không vui à?"
"Không vui, dạo này em cứ buồn suốt." Giọng Nghiêm Hạo Tường trầm xuống, còn pha chút uất ức.
"Chỉ cần nghĩ tới là em không ngủ được, cảm thấy rất khó chịu, muốn anh ôm em". Nói đến đây, giọng cậu lại nhanh chóng chuyển sang ngọt ngào, giống như lúc bình thường làm nũng với Trương Chân Nguyên.
Trương Chân Nguyên khẽ chọc vào trán Nghiêm Hạo Tường, kéo cậu nằm xuống chỗ mình vừa nằm, rồi nằm xuống bên cạnh ôm chặt cậu vào lòng.
"Ngốc à, không vui sao không nói với anh? Đứa trẻ ngốc này, ngoan nào, ngủ cùng anh nhé!"
Nghiêm Hạo Tường nở nụ cười, dụi dụi đầu vào lòng Trương Chân Nguyên.
"Anh ơi, còn hôn chúc ngủ ngon đâu ạ?"
Trương Chân Nguyên thoáng sững sờ, sau đó cười dịu dàng, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán Nghiêm Hạo Tường.
Nụ hôn mềm mại, nhẹ như lông vũ lướt qua.
"Anh à, ngủ ngon nhé!"
Dạo gần đây Nghiêm Hạo Tường cảm thấy đặc biệt bồn chồn lo lắng. Sự quan tâm quá mức của Trương Chân Nguyên dành cho Lưu Diệu Văn làm cậu không khỏi căng thẳng. Dù biết rằng Trương Chân Nguyên quan tâm đến Lưu Diệu Văn chỉ vì cậu ấy là em út, nhưng sự ghen tị trong lòng Nghiêm Hạo Tường vẫn không ngừng dâng lên.
Chỉ đến khi nằm cạnh Trương Chân Nguyên, nhận được một nụ hôn an ủi từ anh, cậu mới cảm thấy an tâm phần nào.
Dù biết rằng Trương Chân Nguyên chỉ coi cậu như một người em trai, nhưng... có lẽ cũng có chút gì đó khác biệt chăng...
Nghĩ vậy, Nghiêm Hạo Tường nhắm mắt lại, từ từ thả lỏng suy nghĩ của mình, hít thở đều đặn, để bản thân chìm vào màn đêm tĩnh lặng.
Không biết bao lâu sau, Trương Chân Nguyên mở mắt.
Người trong vòng tay thở đều, dáng vẻ ngủ say trông thật ngoan ngoãn, vẫn y như hồi nhỏ thích cuộn mình lại trong vòng tay của anh, chỉ là một cục nhỏ xíu, đáng yêu vô cùng. Dưới ánh trăng chiếu qua cửa, Trương Chân Nguyên nhẹ nhàng chạm vào cằm của cậu, từ từ lướt theo đường viền khuôn mặt lên trên, cho đến khi lòng bàn tay anh chạm trọn vào một bên má cậu mới dừng lại, nhẹ nhàng dùng ngón cái xoa xoa, sợ làm người đang ngủ say trước mặt tỉnh dậy.
Trương Chân Nguyên bất giác nở một nụ cười, trong lòng cảm thấy hơi ngọt ngào, lại cũng có chút chua chát, là một cảm giác không thể diễn tả, có chút làm người ta khó chịu.
"Trong cái đầu nhỏ xíu này sao lại chứa nhiều chuyện phiền muộn như vậy, tất cả đều chia hết cho anh đi."
Ngón tay trượt về phía trước, chạm phải một điểm mềm mại.
Những hơi thở nhẹ nhàng lan tỏa trên đầu ngón tay, cảm giác khi đôi môi chạm vào nhau khiến Trương Chân Nguyên cảm thấy trong lòng vừa dịu dàng cũng vừa tê dại.
"Hạo Tường, chúc ngủ ngon!"
Trương Chân Nguyên không nhận thấy hàng mi của Nghiêm Hạo Tường đang run rẩy, ôm lấy cậu trong lòng, rất nhanh đã chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Nghiêm Hạo Tường không ngủ được, nằm trong vòng tay của Trương Chân Nguyên, hiếm hoi cảm nhận được sự yên tĩnh và an tâm, tuy không còn cảm giác bực bội nhưng... chính là không thể ngủ được.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trên mặt bỗng có cảm giác ngứa ngáy, Nghiêm Hạo Tường biết là Trương Chân Nguyên đang vuốt ve mặt mình.
Những suy nghĩ không thể kiểm soát được bắt đầu quay cuồng, không biết Trương Chân Nguyên làm vậy vì lý do gì, bàn tay giấu dưới chăn nắm chặt, cảm thấy hồi hộp một cách khó hiểu.
Liệu có phải vì đau lòng không?
Cho đến khi những sợi tóc của Trương Chân Nguyên chạm vào trán cậu, hơi thở ấm áp không thuộc về mình tỏa ra trên mặt, đôi môi bị một cảm giác mềm mại ẩm ướt bao trùm.
Trong lòng Nghiêm Hạo Tường như có pháo hoa nổ tung, hơi thở run rẩy, tim đập mạnh.
Trương Chân Nguyên đang hôn cậu!
Nghiêm Hạo Tường vui đến mức như muốn ngất đi.
Trương Chân Nguyên dậy rất sớm, có lẽ vì tối qua ngủ ngon, trông rất tỉnh táo và sảng khoái.
Nghiêm Hạo Tường cũng dậy sớm, nhưng dường như ngủ không ngon, quầng thâm mắt rất đậm như thể đã thức cả đêm. Chỉ có điều ánh mắt nhìn về phía Trương Chân Nguyên lại đặc biệt sáng ngời, trên mặt không thể ngăn nổi nụ cười.
Nhìn đứa em trai đang ngốc nghếch cười với mình, Trương Chân Nguyên cảm thấy khó hiểu, ngón tay vuốt ve dưới mắt Nghiêm Hạo Tường.
"Có chuyện gì vậy Hạo Tường, sao lại nhìn anh như vậy? Sao quầng thâm vẫn đậm thế kia, tối qua vẫn không ngủ ngon sao?"
Nghiêm Hạo Tường nhanh chóng di chuyển ánh mắt, hai má đỏ bừng.
"Không có gì... chỉ là... chỉ là tối qua..."
"Tối qua có chuyện gì sao?"
"Ai da không có gì!" Hai má Nghiêm Hạo Tường càng đỏ hơn, hệt như mông khỉ.
"Thật vậy sao?" Trương Chân Nguyên không chút nghi ngờ gì về việc tối qua mình hôn trộm Nghiêm Hạo Tường đã bị phát hiện, vì anh cảm thấy Nghiêm Hạo Tường ngủ rất say. Anh rất hiểu Nghiêm Hạo Tường, biết rằng một khi cậu ấy đã ngủ thì rất khó bị đánh thức.
"Chỉ là... sau này em có thể ngủ cùng anh không?"
Trương Chân Nguyên không nhịn được cười, không ngờ điều làm Nghiêm Hạo Tường bối rối lại chỉ là một chuyện nhỏ như vậy.
"Chuyện này có gì mà không được". Trương Chân Nguyên dùng hai tay nhẹ nhàng véo má của Nghiêm Hạo Tường, khuôn mặt đầy vẻ nuông chiều, "Hạo Tường của chúng vẫn là một bé con nha~ Bé con đáng yêu~".
Nghiêm Hạo Tường ngoan ngoãn quỳ trên giường, để Trương Chân Nguyên tùy ý sắp xếp, đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy hình ảnh của Trương Chân Nguyên.
Tối hôm sau, Nghiêm Hạo Tường đúng giờ đến phòng Trương Chân Nguyên, không ôm theo gối mà thành thạo trèo lên giường của anh, đầu cậu chen chúc cùng một chiếc gối với Trương Chân Nguyên, hai cái đầu nhỏ dính chặt vào nhau.
Nghiêm Hạo Tường nằm nghiêng trên giường, đưa tay nắm lấy cánh tay của Trương Chân Nguyên, nhìn anh với ánh mắt đầy mong đợi.
Trương Chân Nguyên bị ánh nhìn này làm cho hơi ngại ngùng, đưa tay che mắt Nghiêm Hạo Tường, hàng mi dài chạm vào lòng bàn tay anh khiến anh cảm thấy ngứa ngáy, muốn bật cười.
"Không được nhìn anh nữa, mau ngoan ngoãn đi ngủ đi!"
Không nhận được nụ hôn mà mình mong muốn, Nghiêm Hạo Tường thất vọng cụp mắt xuống, buồn bã "ồ" một tiếng.
Trương Chân Nguyên mỉm cười bất lực, cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên trán Nghiêm Hạo Tường.
"Giờ có thể ngủ được chưa, bé ngoan của anh!"
Nghiêm Hạo Tường lập tức vui vẻ, cười ngây ngô.
"Được được, anh ngủ ngon ạ!"
Dù nói vậy, nhưng Nghiêm Hạo Tường vẫn cố gắng nhịn xuống cơn buồn ngủ, trong lòng còn đang mong đợi không biết chừng Trương Chân Nguyên giữa đêm lại hôn cậu một lần nữa!
Sự thật đã chứng minh, sự mong đợi của Nghiêm Hạo Tường là đúng đắn.
Khi đôi môi của Trương Chân Nguyên một lần nữa chạm vào cậu, Nghiêm Hạo Tường suýt chút nữa đã phấn khích mà nhảy khỏi giường.
Trương Chân Nguyên thật sự thích cậu!
Aaa! Thật phấn khích!
Nghiêm Hạo Tường không nhịn được nữa, giả vờ xoay người, tay tự nhiên choàng qua cổ Trương Chân Nguyên, sau đó chôn mặt vào cổ anh, ở nơi Trương Chân Nguyên không nhìn thấy mà cười vui vẻ.
_____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro