Quyển I: Đích nữ trọng sinh -Chương I: Kiếp sau nợ máu trả bằng máu
Mưa to như trút nước đem cả đất hoàng thành bên trên như phủ một tầng sa mỏng, Thẩm Ngưng quỳ dưới đất, ngẩng đầu nhìn nữ tử đang ngồi ngay ngắn trên bảo tọa sáng rực ở Phượng Nghi Cung , trong mắt mang tia sáng băng lãnh lạnh thấu sương:"Thẩm Linh Hạm, thật sự là không ngờ, các ngươi rốt cuộc gấp rút như vậy, ta vừa mới đem thế lực trong tay giao cho Bách Cẩn Trạch, hắn lại để ngươi đi đối phó ta".
Sớm đã có người khuyên nàng Đế Vương vô tình, ngàn lần không nên quá tin tưởng Bách Cẩn Trạch, trong tay át chủ bài sau cùng nhất định phải giữ lại, đáng tiếc là nàng nghĩ dùng thành tâm để đổi một phần chân tình, không nghĩ tới nhưng là đem một lòng đưa lên để cho người ta dẫm nát dưới chân.
Nữ tử cong mi cười khẽ, trên đầu chu sai rực rỡ diêu động:"Đối phó?Tỷ Tỷ nói đùa, hết thẩy là tỷ tỷ đáng tội, nơi nào là đối phó mà tỷ nói đến. Hoàng Thượng phân phó, tội của tỷ đáng đủ để bị thiên đao vạn quả, bất quá ta và tỷ cũng tỷ muội một hồi, xem ở tỷ đón nhận ta nhiều năm như vậy triều bái thỉnh an phân thượng, ta thế nào cũng muốn thỉnh cầu hoàng thượng tha cho tỷ một mạng".
Nước mưa theo phát đỉnh tưới xuống, mái tóc dài đen nhánh xõa đầy đất, Thẩm Ngưng cảm thấy trận trận lạnh lẽo thấu xương. Ta được vị trí hoàng hậu Đại Triều là bằng vào công trạng có được! Vì hoàng thượng ta nhiều lần vào sinh ra tử, một đường phụng bồi hắn đi tới, hắn hứa với ta một cái hoàng hậu vị cũng là đương nhiên, nhiều năm như vậy, ta có điểm nào có lỗi với Bách Cẩn Trạch, có điểm nào có lỗi với Đại Triều, ta...có tội gì?"
"Có tội gì....Toàn bộ người của Đại Triều đều biết ngươi hạ độc hoàng thượng, mưu hại hoàng tự, hãm hại phi tần hậu cung, sai xử gian thần mưu toan nói xấu triều đình! Ha hả, ngươi nói ngươi có tội gì?" Thẩm Linh Hạm mỉm cười ưu nhã, cao cao tại thượng nhìn xuống Thẩm Ngưng, trong mắt tràn đầy khoái ý.
Thẩm Ngưng nghiến răng:" Ban đầu, nếu không phải ta giúp đỡ Bách Cẩn Trạch trừ đi vài cái huynh đệ, vậy ngôi vị hoàng đế nơi nào đến phiên hắn đảm đương, những quan viên kia đem con gái của mình đưa vào hậu cung, ta nếu không đem các nàng ấy thu dọn, nơi nào hậu cung yên lành?"
Hắn đúng là đem hết thẩy đổ lên đầu nàng... Trước đây hắn phát thệ vì mình dựa vào, bảo hộ đi theo nàng cả đời, liền vì những lời này, nàng không tiếc tay nhuộm máu tươi chỉ vì hắn đạt thành ý nguyện, lời thề vẫn ở bên tai, người nhưng hoàn toàn thay đổi. Bây giờ đây một chậu nước dơ đổ xuống, đủ để khiến nàng vạn kiếp bất phục. Nàng nếu là thật muốn nắm quyền triều chính, như thế nào lại đem toàn bộ thế lực giao cho Bách Cẩn Trạch?
"Hoàng thượng tài trí mưu lược kiệt xuất, có thể có được ngôi vị hoàng đế hoàn toàn là lòng dân hướng tới mục đích chung, và ngươi-một nữ nhân tâm địa độc ác có quan hệ gì, tỷ tỷ, ngươi cũng quá đem mình ủy khuất. Bất quá lại nói tiếp, nhưng thật là có một kẻ ngu si, một mực nỗ lực vì ngươi biện bạch, vẫn còn đi tìm chứng cứ chứng minh sự trong sạch của ngươi, chỉ tiếc....sách sách sách..." Thẩm Linh Hạm cong con ngươi quan sát, đôi môi đỏ tươi tràn đầy tiếu ý.
"Vân Xuyên....Ngươi đem Vân Xuyên làm gì?" Thẩm Ngưng chợt ngẩng đầu, Vân Xuyên đúng là nàng lúc trước một lần ở cứu tế cứu trở về . đơn giản là nàng cho hắn một bữa cơm no, hắn liền khăng khăng một mực một đường đi theo nàng về tới kinh thành, ở phía sau lại càng nhiều lần liều mạng bảo hộ nàng.
"Cũng không có gì làm gì, vốn là nghĩ cho hắn một thống khoái, đáng tiếc hắn không nghe lời. Nói cái gì đã không có tay còn có chân, không có chân còn có răng, chi còn một chút hơi thở, hắn liền giúp tỷ tỷ của hắn đòi một công đạo. Lời này nghe ở trong lòng thật sự nghe rất là cảm động a~, cho nên ta liền thành toàn cho hắn, đem tay chân của hắn chém đứt, con mắt, lỗ tai, lỗ mũi, lưỡi, hàm răng toàn bộ bỏ hết, giữ lại cho hắn một hơi thở cầm cự, xem hắn có thể hay không giúp ngươi hả giận".
Thẩm Ngưng toàn thân run lên, ánh mắt hận không thể đem ả lăng trì, thanh âm thê lương nói:"Vân Xuyên từ trước đến nay tâm tính đơn thuần, hắn bất quá chỉ mười sáu tuổi, hắn trong chiến loạn chẳng những đã cứu mạng ta, cũng đã cứu mạng Bách Cẩn Trạch, ở Thượng Châu gặp phải ám sát, trên người bị chém thập tam đao vẫn cõng Bách Cẩn Trạch trốn thoát, nếu không phải hắn, Bách Cẩn Trạch nơi nào còn sống, ngươi thế nào lại hạ thủ như vậy tổn hại hắn?"
"Hảo tỷ tỷ của ta, có thể vì bảo vệ hoàng thượng mà chết, tự nhiên là tiểu tử ngốc kia vinh dự, hắn liền chết cũng nên là vui mừng mới phải, ta vì sao lại không hạ thủ? Con người ta nhất thiện tâm, sợ hắn chết rồi sẽ cô đơn, nên để cho nha đầu tốt của ngươi Tư Cầm còn có Tư Kỳ theo phụng bồi, đều là theo chân ngươi một đường sinh tử đi tới, ta thế nào cũng không đem các nàng bỏ quên. Hai nha đầu này nhưng thật ra có khí phách, dùng hết đủ loại biện pháp đều không có thể làm cho các nàng mở miệng nói ngươi một câu bất hảo".
Thẩm Ngưng chợt đứng dậy, không mảy may hướng tới Thẩm Linh Hạm nhào qua, lại bị thị vệ một cước đá ở ngực, liền ngay tại chỗ phun ra một búng máu, gầm nhẹ:
"Thẩm Linh Hạm, Ti Cầm đã xuất giá, trong bụng của nàng còn đang mang hài tử, chưa tới hai tháng sẽ sinh, ngươi vậy mà xuống tay với nàng,độc phụ, ngươi không sợ lão Thiên báo ứng?"
"Báo ứng? Buồn cười! Đừng nói không có, cho dù là có tỷ tỷ ngươi cũng không thấy được. Nói cho ngươi biết, Ti Cầm nha đầu kia trơ mắt nhìn hài tử của mình từ trong bụng nàng chảy xuống, cũng không hề điểm chỉ trên lời khai của ngươi, do đó, ta sai người làm rơi hài tử của nàng, sau đó liền đem tay nàng chặt xuống trực tiếp ấn xuống trên khẩu cung của ngươi"
Thẩm Ngưng vẻ mặt tái nhợt, cắn môi thật chặt, ngực một mảnh huyết nhục lẫn lộn, nàng ngước đầu nhìn Thẩm Linh Hạm thật sâu, nàng muốn đem ả khắc tận trọng lòng, cho dù hóa thành oan hồn, cũng đều phải tìm nàng đòi mạng!
Thẩm Linh Hạm nhưng là bị ánh mắt của nàng chọc giận, chợt đứng dậy, mặc trời mưa đi tới Thẩm Ngưng trước mặt, tát một cái vào trên mặt nàng, trong lòng hận ý mãnh liệt:" Tiện nhân! Ngươi dựa vào cái gì như vậy nhìn ta? Nói cho ngươi biết, bắt đầu từ hôm nay, Bổn Cung chính là chủ nhân của Phượng Nghi Cung, chính là hoàng hậu Đại Triều, ngươi vĩnh viễn đều không thắng ta!"
Ả chán ghét nhất là ánh mắt của Thẩm Ngưng, bởi vì nàng bất luận lúc nào cũng lộ ra vẻ trấn tĩnh lãnh đảm, cho dù giống như bây giờ bị dẫm đạp vào trong bùn, nàng như trước vẫn không mảy may hao tổn.
Thẩm Linh Hạm rầm một tiếng đem thánh chỉ ném trên mặt Thẩm Ngưng, lạnh lùng nói:"Vậy cũng phải đợi ngươi sống sót rồi hẵng nói. Hoàng thượng có chỉ, đem tiện tỳ Thẩm Ngưng mưu hại hoàng tự, vọng nghị triều chính, lập tức phế hậu vị, biếm vào lãnh cung, để cho nàng chuyên tâm suy xét sai lầm của mình, để cho nàng lão lão thật thật nằm trên giường, đừng lấy mạng nàng".
Mưa lớn mù mịt bao phủ cả lãnh cung, Thẩm Ngưng nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, trong mắt trống rỗng hiện ra một tia sáng. Nàng đã ở lãnh cung gần mười năm, bởi vì một câu Thẩm Linh Hạm, xương cốt toàn thân nàng cơ đồ đều bị gõ bể, khắp người xụi lơ giống như là bùn nhão, như một thứ bị ném lên giường, mỗi ngày như là súc sinh bị người bỏ thứ thức ăn ôi thiu vào miệng.
Mặc dù bị như thế này, nhưng nàng vẫn muốn sống, nhìn một chút đến cùng lão Thiên có hay không có mắt, khiến cho Thẩm Linh Hạm cùng Bách Cẩn Trạch gặp báo ứng! Đáng tiếc, lão Thiên chung quy chưa hề mở mắt.
Giữa tiếng mưa rơi, nàng nghe được tiếng bước chân từ từ truyền đến:
"Thẩm thị, hôm nay Tân Hoàng đăng cơ, Thái hậu nương nương thiện tâm, ban thưởng cho ngươi một ít thứ thượng đẳng, nếu không phải Thái hậu nương nương không muốn trong ngày vui thấy máu, mệnh tiện của ngươi nhưng không được chén thuốc tốt này, đến địa phủ đừng quên dập đầu tạ ơn".
Đầu lưỡi đã bị cắt mất, nàng sớm đã không cách nào mở miệng, chỉ trợn to mắt nhìn cười gằn cung nhân cầm bình nhỏ tới, đem chất lỏng bên trong đổ trên người mình.
Đau tê tâm liệt phế , đau nhức trên đùi từ tràn đầy ra, Thẩm Ngưng toàn thân co quắp, trên cổ nổi đầy gân xanh.
Ha hả, hóa ra đây là Hóa Thi Cốt, Thái hậu nương nương nói, đem xác của ngươi ném tới bãi tha ma nơi cũng sẽ dơ bẩn địa phương ấy, còn làm món ăn cho dã súc vật, tựu sạch sẽ đi thôi. Thái hoàng thượng cũng đã xuống khẩu dụ, nói ngươi mệnh tiện trở thành hoàng hậu Đại Triều là tai họa, không thể nhập hoàng lăng, ngươi hóa thành tro, liền ném cho súc sinh, coi như là kiếp sau đầu thai cũng không có kết quả tốt, đây là ngươi đáng tội".
Thẩm Ngưng trợn to hai mắt, nhớ tới Phượng Nghi Cung lúc trước, Bách Cẩn Trạch một thân hoàng bào dáng vẻ ôn nhu ôm lấy Thẩm Linh Hạm, trong lòng rỉ máu:
Nàng hận! Thật hận! Bách Cân Trạch, Thẩm Linh Hạm, nếu có kiếp sau, Thẩm Ngưng ta nhất định phải cho các người thân bại danh liệt, thịt nát xương tan, nợ máu trả bằng máu!
—————————————————————————————————————————Mél : lần đầu tiên mị ê đít, có thiếu sót gì xin các bạn đóng góp ý kiến để mị làm tốt hơn ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro