Chương 156: Hôn sự
Liên tục mấy ngày thành Định Kinh đều có tuyết, cuối cùng cũng có được một ngày nắng.
Thẩm Diệu đang phơi sách trong sân, tất cả đều là binh thư mà Thẩm Khâu mang về, mấy hôm nay để ở trong phòng chỉ sợ sẽ bị mốc nên phải hong khô, Kinh Trập và Cốc Vũ thì phơi mền gối, Kinh Trập nói: "Nghe nói vụ kiện tụng của Trần gia và Thẩm gia rất ồn ào, có rất nhiều người đi xem, kéo dài đã lâu rồi không biết đến cuối cùng sẽ có kết quả gì."
"Còn có thể có kết quả gì được, hai bên đều chịu khổ mà không được gì chứ sao." Cốc Vũ khinh thường nói: "Chuyện trong nhà mà náo đến tận công đường, đúng là trò cười mà, may mà Lão gia và Phu nhân đã sớm ra riêng nếu không thì nhất định đã bị liên lụy rồi."
Nhà mẹ đẻ Trần Nhược Thu kiện Thẩm gia lên công đường.
Trần lão gia là một lão già bướng bỉnh lại vô cùng sĩ diện háo thắng, chuyện gì cũng muốn được tiếng thơm, tuyệt đối không chấp nhận thua cuộc. Tuy rằng Trần Nhược Thu đã xuất giá nhưng Trần gia vẫn muốn bảo toàn mặt mũi cho nàng, dĩ nhiên là không phải vì yêu thương Trần Nhược Thu mà là vì hắn không cho phép Thẩm gia xem thường Trần gia như thế. Mẫu thân Trần Nhược Thu là một người lợi hại lại rất yêu thương nàng, chỉ vài câu nói đã thuyết phục được Trần lão gia, nhất định phải kiện Thẩm gia một trận.
Trần gia nói rằng từ ngày Trần Nhược Thu gả vào Thẩm gia luôn làm người rất cẩn thận giữ mình, quản lý nhà cửa cho Thẩm Vạn, cũng đã từng muốn nạp thiếp cho Thẩm Vạn, chỉ vì chính Thẩm Vạn không chịu. Trần Nhược Thu gả vào Thẩm gia nhiều năm, người ngoài ai cũng biết nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu hiểu chuyện, bây giờ vì một nữ tử không rõ lai lịch từ xa xôi đến mà làm ra chuyện hưu thê, rõ ràng là ái thiếp diệt thê.
Mà Thẩm gia lại nói Trần Nhược Thu tuy là chủ mẫu nhưng không sinh được con trai, không giúp đỡ trượng phu nạp thiếp khai chi tán diệp thì thôi, bây giờ trượng phu muốn thu người về phòng lại còn ngăn cản, đúng là vô cùng ghen tị.
Một bên thì nói mẹ chồng không hiền, một bên thì nói nàng dâu bất hiếu, đúng là một trò hề, bá tánh trong thành Định Kinh nhìn thấy mà hứng thú vô cùng.
Cuối cùng đơn kiện đã được đưa lên nha môn, nha môn vốn là không quản mấy chuyện này, hơn nữa vấn đề này vốn chỉ là chuyện nhỏ trong nhà, Trần lão gia là Điển quận lại, Thẩm Vạn cũng không phải là loại quan tép riu gì, hai bên đều không thể đắc tội, cuối cùng cứ giằng co.
Mà náo ra vụ kiện này thì xem như duyên phận phu thê của Thẩm Vạn và Trần Nhược Thu cũng chấm dứt, một là vì Thẩm Vạn là một vị đại quan mà lại đem chuyện trong nhà náo lên đến công đường, đám Ngự Sử rảnh rỗi kia liền lập tức bắt lấy không tha, quan lộ của Thẩm Vạn cũng không được suông sẻ, hai là vì Thường Tại Thanh đã có thai.
Chuyện này thật đúng là vô cùng trùng hợp, Thường Tại Thanh lại có thai ngay lúc này, gần như là hoàn toàn chèn ép Trần Nhược Thu. Tuy rằng nhiều năm qua Thẩm Vạn rất yêu thương Trần Nhược Thu nhưng không có nghĩa là hắn không mong chờ có được một đứa con trai. Nếu trong bụng Thường Tại Thanh đang mang một đứa con trai thì đời này hắn đã có người nối dõi tông đường, vì vậy mà hắn càng lúc càng thấy Thường Tại Thanh vô cùng tốt, còn Trần Nhược Thu thì đã trở thành một miếng giẻ rách không đáng để nhìn một cái.
Thẩm Diệu khẽ mỉm cười, nói: "Nhưng mà đừng quên chuẩn bị một ít bạc cho nha môn."
Cốc Vũ vâng dạ rồi lại hơi nghi hoặc một chút, hỏi: "Cô nương muốn giúp Tam lão gia hay là Tam phu nhân? Số bạc này là muốn lo liệu cho bên nào?"
Thẩm Diệu bảo Cốc Vũ mang chút bạc đến đưa cho nha môn, cũng không biết rốt cuộc Thẩm Diệu muốn nghiên về phe nào, chỉ vì lá thư gửi kèm theo các nàng lại không được xem.
Cốc Vũ nhỏ giọng nói: "Chuyện này nên ít tham gia thì hơn, đám người kia đều không phải loại tốt lành gì."
Âm thanh nàng tuy nhỏ nhưng vẫn rơi vào trong tai Thẩm Diệu, Thẩm Diệu nói: "Bên nào cũng không."
Mấy chuyện kiện tụng này là tốn hao nhiều nhất, người nghèo mà kiện ra tòa thì chỉ kiện không thôi, cho nên vụ án được giải quyết rất nhanh chóng, còn phàm là gia đình có chút của cải thì phải kéo dài thêm một chút, cũng không vì gì khác, lý do duy nhất chính là người của nha môn muốn kiếm thêm một chút bạc, kéo dài càng lâu thì nha môn càng kiếm được nhiều.
Kiếp trước khi ở trong cung, Thẩm Diệu đã từng thấy có một vị triều thần mà Phó Tu Nghi muốn đối phó, triều thần kia đã từng là người của Chu vương, Phó Tu Nghi không thể công khai đối phó hắn cho nên bày kế cuốn hắn vào một vụ kiện tụng, cuối cùng kéo đến táng gia bại sản.
Nha môn và y quán là hai nơi ăn tiền nhiều nhất, Thẩm Diệu chỉ cần nhớ đến chuyện kiếp trước hai người Thẩm Vạn và Trần Nhược Thu bày kế hãm hại Đại phòng khiến Đại phòng không còn lối thoát thì liền hận đến mức muốn xé nát bộ dáng giả tạo kia.
Một đôi phu thê văn nhã lại náo loạn đến mức kiện lên công đường, đó không phải là chuyện buồn cười nhất sao? Huống hồ Thẩm Diệu còn đích thân ra bạc nhắc nhở đám người nha môn phải kéo dài vụ án này một chút, tuy không đến mức táng gia bại sản nhưng khiến hai nhà Thẩm Trần đại thương nguyên khí là chắc chắn. Huống hồ Thẩm Vạn và Trần Nhược Thu đều là người rất sĩ diện, lần này tuyệt đối không thể làm hòa được.
Chuyện này mới là chuyện khiến người ta thỏa mãn nhất.
Ánh mắt Thẩm Diệu chuyển lạnh, nhưng mà Thường Tại Thanh lại mang thai vào lúc này...Nghĩ đến vai trò của Thường Tại Thanh trong cái chết của La Tuyết Nhạn ở kiếp trước, Thẩm Diệu lại không nhịn được mà cười lạnh.
Nàng nói: "Gọi Mạc Kình đến, bảo hắn tìm thêm vài người thay ta đến Liễu Châu đón một người."
Ở Liễu Châu không chỉ có Thường Tại Thanh, dĩ nhiên còn có trượng phu và nhi tử của nàng ta, kiếp trước Thường Tại Thanh hủy hoại La Tuyết Nhạn, sống cuộc sống cơm áo không lo một thời gian mới bị người ta phát hiện sự thật, bây giờ sự thật này sẽ do nàng phơi bày ra.
Dĩ nhiên là phải góp phần làm cho trò hề của Tam phòng càng đáng cười hơn nữa.
Khi Thẩm Diệu đang suy nghĩ về chuyện của Tam phòng thì Thẩm Vạn lại đang ở trong phủ Định vương.
Trong sóng gió tranh đoạt giữa các hoàng tử, Thẩm Vạn là một người thông minh nên chưa bao giờ chen chân vào. Thái tử chính thống thì bệnh tật, Chu vương có mẫu phi được sủng ái nhưng làm việc hung hăng, Ly vương giao thiệp rộng rãi nhưng không được Văn Huệ đế yêu thích, chỉ có Định vương là tự tách mình ra ngoài, nhìn có vẻ nhưng không có lòng tranh giành đế vị.
Nhưng Thẩm Vạn lại có một trực giác, Phó Tu Nghi lại không hề vô tâm với ngôi vị như vẻ ngoài hắn thể hiện ra, điều này càng làm Thẩm Vạn thêm do dự. Nhưng mà từ khi Thẩm Tín quay lại kinh thành thì Thẩm phủ liên tiếp gặp xui xẻo, ngay cả Thẩm Vạn cũng cảm thấy vậy, quan lộ của hắn ngày càng gian nan, chỉ sợ có đầu quân vào các hoàng tử khác cũng không ai cần, vào lúc này hắn chợt nghĩ đến Phó Tu Nghi.
Lúc Thẩm Tín còn chưa ra riêng, Phó Tu Nghi đối đãi với Thẩm Vạn cũng khá tốt, trong lời nói còn mang theo ý tứ lôi kéo, dĩ nhiên Thẩm Vạn biết rõ đó là Phó Tu Nghi đang nhắm vào binh quyền của Thẩm Tín thôi. Nhưng khi đó hắn còn có nhiều sự lựa chọn nên chỉ ỡm ờ cho qua, sau này dường như Phó Tu Nghi cũng hiểu rõ ý của hắn cho nên cũng không thân thiện như lúc đầu nữa.
Bây giờ Thẩm gia suy tàn không bằng trước kia, Thẩm Vạn còn muốn bảo vệ tiền đồ tươi sáng của mình, cộng thêm chuyện Thường Tại Thanh có thể sinh được con trai cho hắn, lập trường trung lập trước kia liền biến thành tâm lý muốn liều một phen.
Cầu phú quý từ trong nguy hiểm, phú quý càng to thì nguy hiểm càng lớn, hắn cũng muốn thử một lần.
Cho nên cuối cùng Thẩm Vạn đã đến phủ Định vương, hắn lựa chọn đầu quân cho người này. Bản thân Thẩm Vạn cũng thấy có chút buồn cười, nếu hắn sớm làm ra quyết định này có lẽ Thẩm Nguyệt cũng không cần gả tới nhà họ Vương, không cần tráo hôn, không cần bỏ trốn, thậm chí Thẩm Nguyệt còn giúp hắn lấy lòng Phó Tu Nghi. Nhưng nếu không có chuyện Thẩm Nguyệt tráo hôn thì hắn và Trần Nhược Thu sẽ không đi đến bước này, Thường Tại Thanh sẽ không mang thai, hắn càng không cần đầu quân cho Định vương.
Thế sự đúng là ma xui quỷ khiến, số mệnh thích trêu đùa người ta.
Phó Tu Nghi ngồi ở ghế chủ, sai người dâng trà cho Thẩm Vạn, lời khách sáo không cần phải nói, ai cũng hiểu rõ ý đồ của đối phương, nụ cười của Phó Tu Nghi ôn hòa: "Thẩm đại nhân bận rộn chuyện nhà nhưng nay đột nhiên lại đến đây là có chuyện gì?"
Trên mặt Thẩm Vạn hiện lên vẻ ngượng nghịu, bây giờ chuyện của hắn và Trần Nhược Thu huyên náo đến toàn bộ thành Định Kinh đều bàn tán, các đồng liêu nhìn hắn đều có biểu hiện chế giễu, đối với người vô cùng trọng sĩ diện như Thẩm Vạn mà nói đúng là đau khổ vô cùng.
Thẩm Vạn nói: "Thần nguyện vì điện hạ máu chảy đầu rơi."
Phó Tu Nghi nghe vậy thì chỉ nở một nụ cười chứ không nói gì, cũng không biết là tin lời Thẩm Vạn hay là không, trong sảnh chỉ có hai người họ, sự trầm mặc này làm cho bầu không khí dần dần trở nên căng thẳng hơn, trên gáy Thẩm Vạn cũng bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh.
Cũng không biết là qua bao lâu, mãi đến khi Thẩm Vạn cảm thấy toàn thân mình đã ướt đẫm thì mới nghe được âm thanh của Phó Tu Nghi từ phía trên truyền đến, hắn nói: "Nhưng bây giờ Thẩm Tín đã rời khỏi phủ, ngươi thì có thể làm gì?"
Trái tim Thẩm Vạn đập thình thịch, quả nhiên Phó Tu Nghi chỉ nhắm vào Thẩm Tín.
Trước kia khi Nhị phòng còn chưa suy tàn, Thẩm Vạn đã đoán được Thẩm Viên đang ra sức cho Phó Tu Nghi, chỉ là không biết Phó Tu Nghi có thể để cho Thẩm Viên làm gì, Thẩm Viên còn trẻ đã được Phó Tu Nghi thu phục, nếu nói chỉ dựa vào tài năng thì nhất định là không đủ. Sau này Thẩm Vạn đã hiểu rõ, có lẽ là do Thẩm Viên có thể giám thị Thẩm Tín, hoặc là có thể động tay động chân vào những chuyện trong nội bộ của Thẩm Tín.
Nhưng sau đó Thẩm Viên chết, chắc là Phó Tu Nghi cũng rất cần một người như Thẩm Viên vậy, sau nữa thì Thẩm Tín dứt áo ra đi đến Tiểu Xuân thành cho nên người như thế cũng không cần nữa.
Ai ngờ hai năm sau Thẩm Tín lại quay về với một khí thế ngút trời, dĩ nhiên hắn sẽ trở thành một nhân vật chói mắt đối với Phó Tu Nghi.
Thẩm Vạn cẩn thận nói: "Tuy đã tách ra nhưng dù sao cũng có một ít tình nghĩa huynh đệ, nếu điện hạ có gì dặn dò thì thần vẫn có thể tận lực."
"Tốt." Phó Tu Nghi nói: "Bản điện hạ rất thưởng thức người tài, cũng tin tưởng bản lĩnh của Thẩm đại nhân, gần đây đúng lúc có một chuyện, nếu Thẩm đại nhân đã đến thì cũng không cần làm phiền người khác nữa, dù sao cũng là người mình, ta tin Thẩm đại nhân sẽ làm được tốt."
Thẩm Vạn liền có chút bất an, Phó Tu Nghi nói như vậy rõ ràng là muốn ra một vấn đề khó cho hắn làm, nếu làm tốt thì hắn sẽ trở thành người của Phó Tu Nghi, nếu làm không xong thì tức là bản thân mình không phải "người tài", sẽ bị Phó Tu Nghi lạnh lùng bỏ qua. Mà những hậu quả xảy ra từ "vấn đề khó" này Thẩm Vạn chỉ có thể tự mình gánh lấy.
Đây là một giao dịch.
Thẩm Vạn quyết tâm, nói: "Xin điện hạ dặn dò."
Phó Tu Nghi nhìn hắn hài lòng, nói: "Chuyện này không khó, Bản điện hạ biết Thẩm tướng quân có một vị đích nữ là Thẩm ngũ tiểu thư được yêu thương như châu báu, bây giờ Thẩm ngũ tiểu thư cũng đã đến tuổi xuất giá."
Thẩm Vạn chợt ngẩn đầu.
Trước kia Thẩm Diệu luôn chạy theo sau lưng Phó Tu Nghi đòi gả cho hắn, khi đó hắn còn không thèm nhìn Thẩm Diệu một cái, thỉnh thoảng khi các triều thần hay các hoàng tử khác nhắc đến hắn còn tỏ vẻ rất phiền phức. Dù sao bị một nữ nhân ngu ngốc vụng về yêu thích chính là một chuyện nhục nhã đối với một vị hoàng tử. Nhưng mà bây giờ...trái tim Thẩm Vạn nhảy lên kịch liệt, Thẩm Diệu ngày càng xinh đẹp, tính tình cũng ngày càng trầm ổn, dáng vẻ ngu ngốc trước kia đã không còn, có thể xem là một quý nữ hàng đầu trong thành Định Kinh. Nếu Phó Tu Nghi muốn cầu cưới Thẩm Diệu... Đại phòng Thẩm gia đã trở mặt với Tam phòng, một khi Thẩm Diệu đắc thế thì nhất định sẽ chèn ép hắn.
Về công về tư, Thẩm Diệu sống càng tốt, Đại phòng sống càng tốt thì bản thân Thẩm Vạn sẽ càng nguy hiểm. Hắn không muốn Thẩm Diệu càng đi càng cao, chỉ muốn Thẩm Diệu thấp bé như hạt bụi.
Thẩm Vạn nhịn xuống bất an trong lòng, mở miệng nói: "Điện hạ...muốn cầu cưới Ngũ tỷ nhi sao?"
"Ta?" Phó Tu Nghi cười lên cứ như vừa nghe được một câu chuyện rất buồn cười, hắn lắc lắc đầu, nói: "Không phải bản điện hạ, là hoàng huynh của ta."
Thẩm Vạn sững sờ.
Âm thanh Phó Tu Nghi chậm rãi truyền tới tai hắn.
"Để Thẩm ngũ tiểu thư gả cho Tứ hoàng huynh của bản điện hạ, Chu vương."
Đầu tiên là Thẩm Vạn giật mình, nhưng sau đó nghĩ lại một chút mới hiểu rõ, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác lạnh lẽo.
Thẩm Diệu là ai chứ, là đích nữ của Thẩm Tín, nam Tạ bắc Thẩm, Tạ gia xem như đã hoàn toàn sụp đổ, Thẩm gia độc đại ở Minh Tề. Ai cưới được Thẩm Diệu thì có được binh quyền to lớn của Thẩm gia, thân phận của Thẩm Diệu nhất định không thể gả cho bất cứ người có quyền cao chức trọng nào, nếu không sẽ làm cho Văn Huệ đế đa nghi càng thêm kiêng kỵ. Thẩm Diệu tốt nhất là gả cho một người không có gì hết, hoặc ít nhất là không thể gả cho võ quan. Có lẽ là vì vậy nên đến giờ mà Thẩm Diệu vẫn chưa định ra hôn sự, bởi nếu thật sự gả cho một người bình thường thì có lẽ Thẩm Tín sẽ thấy quá thiệt thòi cho con gái mình.
Gia đình quyền quý là vậy, các hoàng tử thì càng không thể nhắm vào Thẩm Diệu được, Thái tử cũng còn đỡ, dù sao hắn cũng là chính thống, nhưng hoàng tử khác ai muốn cưới Thẩm Diệu thì chính là công khai dã tâm của mình, một con chiến mã như Thẩm Tín nhìn như là phúc thật ra lại là họa.
Hiện giờ trong số những người đang tranh đoạt ngôi vị, Chu vương có vẻ đang có danh tiếng tốt nhất. Mẫu phi của Chu vương Tĩnh vương được được sủng ái, hiện giờ thế lực càng ngày càng lớn, người quy thuận cũng ngày càng nhiều, nếu lập được quan hệ với Thẩm Diệu thì Chu vương nhất định sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, dĩ nhiên Văn Huệ đế sẽ không thích, các hoàng tử còn lại cũng ganh ghét, chỉ sợ Chu vương sẽ bị chèn ép thê thảm. Còn Thẩm gia thì càng không cần phải nói, nếu dám công khai đầu quân cho một vị hoàng tử thì chỉ sợ khi Tần Quốc và Đại Lương vừa rời khỏi thì Thẩm gia cũng sẽ chết rất nhanh.
Một hòn đá hạ hai con chim, quả thật chiêu này dùng rất hay. Trong lòng Thẩm Vạn đột nhiên nảy sinh sợ hãi với Phó Tu Nghi, tâm tư người này quá ác, đúng là đáng sợ.
Phó Tu Nghi làm như không nhìn thấy biểu hiện của Thẩm Vạn, vẫn cười ôn hòa nói: "Chuyện này ta giao hết cho Thẩm đại nhân." Cũng không nói phải làm thế nào, phải làm đến mức nào, Chu vương đã có Vương phi, nếu Thẩm Diệu gả đi cũng chỉ có thể làm trắc phi.
Trong lòng Thẩm Vạn vô cùng hoang mang nhưng không thể biểu hiện ra mặt, chỉ chắp tay với Phó Tu Nghi nói: "Thần sẽ dốc hết toàn lực."
Sau đó hai người lại nói với nhau vài lời khách sáo, thái độ của Phó Tu Nghi không thân thiện cũng không lạnh nhạt, nếu là hai năm trước thì có thể thái độ của Phó Tu Nghi đối với Thẩm Vạn sẽ còn tốt hơn một chút, nhưng mà hiện giờ Thẩm gia đã không còn được như trước kia, bản thân Thẩm Vạn còn dính vào một vụ kiện tụng, dĩ nhiên Phó Tu Nghi không cần phải xem trọng hắn như cũ.
Chờ sau khi Thẩm Vạn rời khỏi Định vương phủ, Bùi Lang mới đi ra từ sau tấm bình phong.
Bùi Lang đi đến trước mặt Phó Tu Nghi, nhìn chén trà Thẩm Vạn còn lưu lại, nói: "Điện hạ dự định sử dụng Thẩm Vạn?"
Phó Tu Nghi nhìn Bùi Lang: "Tiên sinh cho rằng Thẩm Vạn thế nào?"
Bùi Lang lắc lắc đầu: "Tuy là ẩn nhẫn có thủ đoạn nhưng lại không đủ quyết tâm, chuyện nhà hỗn loạn, nếu sử dụng ngày sau này khó tránh khỏi chuốc lấy phiền phức, dùng vào việc nhỏ thì cũng được chứ không thể dùng vào việc lớn."
Phó Tu Nghi cười lên, ánh mắt nhìn Bùi Lang tràn ngập thưởng thức, nói: "Tiên sinh nói đúng như những gì ta nghĩ." Dứt lời lại thở dài: "Từ sau khi huynh đệ Tạ gia chết, có một số chuyện ta cũng không tiện sai người ngoài đi làm. Huynh đệ Tạ gia giữ lại cũng rất có ích, đáng tiếc là bị hủy hoại, tuy rằng không phải quân cờ quan trọng nhưng cũng có tác dụng của nó."
Bùi Lang nhíu mày: "Điện hạ không tính trọng dụng Thẩm Vạn?"
"Chỉ là cỏ đầu tường." Phó Tu Nghi cười có chút khinh thường: "Trước kia chỉ không ngừng đung đưa, bây giờ tình thế cấp bách mới đầu quân cho ta, ta cũng không dám dùng, chỉ là muốn để hắn làm chút chuyện thôi."
Bùi Lang lại nói: "Để Thẩm Vạn nghĩ cách tác hợp Tứ hoàng tử và Thẩm Diệu, điện hạ cho rằng sẽ thành sao?"
"Có thể thành hay không thì không biết, chỉ là chuyện này chính là cơ hội duy nhất của Thẩm Vạn, tất nhiên hắn sẽ liều mình ra sức. Thẩm gia công cao, Chu vương độc đại, bây giờ đã đến lúc thích hợp, còn không ra tay chỉ sợ sẽ không kịp nữa."
Bùi Lang không nói nữa, lại thấy Phó Tu Nghi nói tiếp: "Nếu là ta cưới Thẩm Diệu thì tiên sinh thấy sao?"
Trong lòng Bùi Lang chợt giật mình một cái, trên mặt vẫn là bộ dáng nhẹ như mây gió mà phân tích: "Chỉ sợ không ổn, sẽ khiến cho Bệ hạ nghi ngờ, cũng khiến các hoàng tử sinh ra kiêng kỵ."
Phó Tu Nghi gật đầu, biểu hiện lại có mấy phần tiếc nuối, giọng nói cũng không nhận ra được ý tứ gì: "Thật đáng tiếc."
Bùi Lang không hiểu rốt cuộc Phó Tu Nghi đang tiếc cái gì, về tình, hình như Phó Tu Nghi không hề có tình cảm gì với Thẩm Diệu, nếu là có thì khi Thẩm Diệu theo đuổi hắn khắp thành Định Kinh thì hắn cũng sẽ không lạnh nhạt như vậy, nếu khi đó Phó Tu Nghi có một chút hành động che chở Thẩm Diệu thì những lời đồn đãi cũng sẽ không trắng trợn như vậy.
Vậy rốt cuộc Phó Tu Nghi đang tiếc cái gì? Tiếc là không lấy được binh quyền của Thẩm gia sao?
Bùi Lang không biết đáp án này rốt cuộc là gì, sau khi Phó Tu Nghi rời đi hắn cũng quay về phòng của mình, đến khi không còn ai khác thì mới bắt đầu cầm bút viết thư.
--------------------
Tối nay trong phủ Duệ vương có chút nặng nề.
Bọn hạ nhân đều mang vẻ mặt căng thẳng, ai cũng không dám thở mạnh, hôm nay khi quay về biểu hiện của Duệ vương vô cùng lạnh lùng, Cao Dương và Quý Vũ Thư đi theo bên cạnh hắn cũng hiếm khi tỏ ra sắc mặt nghiêm nghị, còn Thiết Y và Nam Kỳ lại dẫn theo một người có vẻ là thị vệ cùng đi vào thư phòng của Duệ vương.
Cho dù chỉ là thư phòng cũng được xây dựng vô cùng rộng rãi, trang trí tráng lệ, nhìn qua có chút không giống thư phòng mà lại giống một cung điện gì đó. Trong phòng đang ngồi một người dáng vẻ chán chường ngắm nhìn cái nhẫn trong tay mình, hắn mặc bộ áo bào bằng vải gấm màu tím đậm thêu kim tuyến vàng, xiêm y to rộng trải dài phủ lên ghế dựa giống như một đám mây màu tím đổ từ trên trời xuống.
Dưới đất có một người đang quỳ rạp, trước mắt hắn là một đôi ủng da hươu màu xanh đen, đường chỉ may tinh tế ngay ngắn, dường như sợi chỉ này còn được phủ qua một lớp bạc, chỉ một đôi ủng thôi cũng có thể thấy được chủ nhân của nó vừa hung hăng bá đạo lại vô cùng phú quý.
Tạ Cảnh Hành ngồi trên giường nhỏ, nửa dựa người trên thành giường, cúi mắt nhìn người đang quỳ dưới chân. Dung mạo của hắn vô cùng anh tuấn, khi cười lên phong lưu đến mức cả vườn xuân sắc cũng không sánh bằng, nhưng khi lạnh mặt thì lại khiến người ta chỉ liếc mắt thôi cũng sợ hãi. Đôi mắt hoa đào của hắn ngày thường như dòng sông mùa xuân ấm áp nhưng lúc này lại lạnh lẽo như đỉnh núi mùa đông, hắn nhàn nhạt mở miệng, giọng nói không nghe ra vui buồn: "Nói đi, chủ nhân là ai?"
Người kia cắn răng không nói.
Cao Dương và Quý Vũ Thư cũng nhíu chặt lông mày.
Tạ Cảnh Hành nở nụ cười lười biếng: "Không nói cũng được, ném tới tháp lao đi." Hắn chợt khom lưng ghét sát vào tên thị vệ kia, lại nhẹ giọng: "Dù sao ta cũng biết là ai."
Thị vệ kia không biến sắc, trên người đầy rẫy vết thương, rõ ràng trước đó đã chịu không ít hành hạ, Tạ Cảnh Hành khẽ mỉm cười, chỉ là ý cười không hề lan tới đáy mắt, nói: "Thu lấy lệnh bài của hắn."
Quý Vũ Thư và Cao Dương sững sờ, không tự chủ được nhìn thị vệ kia.
Thị vệ ngẩn ra, trên mặt lóe qua một tia bối rối, một câu "lệnh bài" nói ra chứng tỏ Tạ Cảnh Hành đã biết thân phận của hắn. Ai cũng biết Duệ vương Đại Lương lòng dạ độc ác hành sự không kiêng nể ai, mà tháp lao chính là nơi khiến người ta nghe được đã nổi da gà, trong lòng hắn dâng lên sợ hãi.
Thị vệ quyết tâm, lập tức cúi người xuống thật thấp dập đầu với Tạ Cảnh Hành, nói: "Điện hạ khai ân."
Tạ Cảnh Hành liếc đối phương một cái, cười nhạo nói: "Người hoàng huynh phái tới là như vậy sao?" Trong giọng nói của hắn mang theo trào phúng: "Còn tưởng rằng cứng đầu lắm, chán thật."
Quý Vũ Thư không nhịn được mà mở miệng: "Bệ hạ muốn ngươi làm gì Thẩm ngũ tiểu thư?"
Người này là bắt được ở trước cổng Thẩm trạch, cũng may là Tạ Cảnh Hành phái người cả ngày nhìn chằm chằm Thẩm trạch để tránh xảy ra chuyện bất ngờ nên mới phát hiện được, người này võ công cực cao lại vô cùng cảnh giác, người của Tạ Cảnh Hành phải canh giữ mấy ngày mới bắt được hắn. Bây giờ nghĩ lại cũng không lạ, dù sao hắn cũng là mật thám của Vĩnh Lạc đế thì dĩ nhiên phải có bản lĩnh, nếu không thì hoàng thất Đại Lương sẽ tràn ngập nguy cơ.
Thị vệ kia còn muốn nói gì nhưng đối diện với ánh mắt như cười mà không cười của Tạ Cảnh Hành thì chợt lạnh cả sống lưng. Phải biết trong toàn bộ hoàng thất Đại Lương thì vị Duệ vương vừa tuấn tú vừa lười nhác này mới là người tuyệt đối không dễ động vào. Hai năm trước hắn vừa quay về Đại Lương, trong triều có bao nhiêu thế lực âm thầm tính toán hắn nhưng tất cả đều bị Tạ Uyên dẹp tan từng cái, những đại thần đối nghịch với hắn đều bị diệt tận gốc không chừa một ai. Thủ đoạn tàn nhẫn, tâm cơ thâm trầm, làm việc lại không để cho ai bắt được nhược điểm, ngoại trừ chuyện đấu đá trong triều ra hắn cũng làm được vài chuyện rất tốt khiến đám lão thầm bảo thủ cũng không nói được gì, đúng là ứng với câu khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Bây giờ đứng trước ánh mắt sắc bén của hắn, thị vệ kia cũng không dám che giấu, chỉ đành nói ra toàn bộ: "Bệ hạ biết chuyện của Thẩm ngũ tiểu thư, lo là điện hạ vì nàng ta mà ở lại Minh Tề nên phái thuộc hạ đến điều tra...Cũng không phải muốn thuộc hạ tổn thương Thẩm ngũ tiểu thư, chỉ là điều tra thôi..."
Cao Dương và Quý Vũ Thư đều không hẹn mà cùng biến sắc, tuy rằng Vĩnh Lạc đế ở Đại Lương nhưng nhất định sẽ có mật thám ở Minh Tề, đã phát hiện ra mối quan hệ giữa Tạ Cảnh Hành và Thẩm Diệu thì đúng là khó mà nói hắn sẽ làm gì. Chỉ là với tính tình của Vĩnh Lạc đế thì tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra chuyện ngoài kế hoạch. Dù sao Thẩm Diệu cũng là người Minh Tề, thân phận này sẽ mang đến rất nhiều biến số, đối với Quý Vũ Thư và Cao Dương mà nói thì chưa chắc Vĩnh Lạc đế sẽ bằng lòng với tâm tư này của Tạ Cảnh Hành.
Nhưng cái làm người ta đau đầu nhất là huynh đệ hai người lại cố chấp như nhau, chuyện đã nhận định thì sẽ không thay đổi. Nếu Vĩnh Lạc đế ngăn cản thì Tạ Cảnh Hành sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao? Thêm nữa so với Vĩnh Lạc đế thì những năm này Tạ Cảnh Hành đã gặp không ít ám sát ở Minh Tề, tính tình hắn càng thêm quái đản bất tuân, nếu hai huynh đệ mà thật sự đối đầu nhau thì chỉ sợ sẽ làm một màn gió tanh mưa máu, đất trời tối tăm.
Quả nhiên Tạ Cảnh Hành nghe vậy liền cười một cái rồi nói: "À, nếu chỉ là điều tra thì không cần đưa đến tháp lao, cho ngươi về Đại Lương vậy."
Thị vệ hơi run run, còn chưa kịp nói chuyện liền nghe thấy âm thanh của Tạ Cảnh Hành từ phía trên truyền đến: "Ngươi biết nên nói thế nào chứ?"
Thị vệ do dự một chút, Duệ vương và Vĩnh Lạc đế giống nhau ở chỗ luôn khiến cho người ta thấy sợ hãi, trong lòng hắn dâng lên nỗi tuyệt vọng, chỉ có thể thăm dò: "Điện hạ và Thẩm ngũ tiểu thư không liên quan với nhau?"
Tạ Cảnh Hành nhìn hắn đầy hứng thú, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ mang theo ý tứ sâu xa, hắn chậm rãi nói: "Người như hoàng huynh sao có thể nghe lời nói dối được?"
Cao Dương xiết chặt quạt giấy trong tay, Quý Vũ Thư nuốt một ngụm nước bọt.
"Trở về nói với hoàng huynh, huynh ấy đoán không sai, bản vương ở lại là vì Thẩm Diệu." Thanh niên cong môi cười ôn hòa nhưng mặt mày lại vô cùng kiêu ngạo, nhàn nhạt nói: "Đừng mơ mộng thay đổi cái gì, vì bản vương không cho phép."
"Đúng rồi, nhớ nhắc nhở huynh ấy," hắn ngáp một cái: "Đừng quên ước định với bản vương."
--------------------
Bóng đêm yên tĩnh che giấu đi tất cả, che giấu những dòng chảy ngầm trong phủ Duệ vương, che giấu những tính toán của Định vương, cũng che giấu những lời nói thầm trong phủ tướng quân.
Thu Thủy Uyển đã có người khác vào ở, nữ chủ nhân trước kia trong cơn nóng giận đã bỏ về nhà mẹ đẻ, còn kiện nhà chồng lên công đường, hoàn cảnh như nước với lửa khiến mọi người đều hiểu rõ là Trần Nhược Thu sẽ không thể lấy lại oai phong như trước đây. Còn vị di nương mới tới này mặt mày ôn hòa nhẹ nhàng, trong bụng còn có đứa con, ngày sau e là sẽ còn lên cao. Hạ nhân đội cao đạp thấp cũng không ít, ngay lập tức quay đầu đi nịnh hót vị tân chủ nhân này.
Thường Tại Thanh ngồi trong phòng vuốt ve bụng mình, trên mặt hiện lên ý cười ôn hòa.
Dù sao Tây viện cũng ở quá xa, cũng hơi lạnh lẽo, Thẩm lão phu nhân đã tìm người đến xem quẻ, nói trong bụng Thường Tại Thanh đang mang con trai, thế là mọi người lập tức cung phụng Thường Tại Thanh thật chu đáo, Thẩm Vạn còn đưa Thường Tại Thanh về Thu Thủy Uyển để tiện chăm sóc.
Thường Tại Thanh nghiễm nhiên trở thành nữ chủ nhân của Thu Thủy Uyển, bản thân nàng vô cùng hài lòng với hoàn cảnh hiện giờ. Dĩ nhiên là Trần Nhược Thu có bản lĩnh, nhưng dù sao tuổi già sắc suy lại không sinh được con trai, trận đấu này nhất định sẽ thua.
Thẩm Vạn vừa về đến phòng, bỏ lễ vật trong tay xuống rồi đi đến bên cạnh Thường Tại Thanh, sờ sờ bụng nàng, cười nói: "Thật tốt."
Thường Tại Thanh mỉm cười lại, bỗng nhiên sựng một chút rồi ôn nhu nói: "Lão gia có chuyện gì phiền lòng sao?"
Thẩm Vạn ngẩn người, cười khổ một tiếng rồi nói: "Đúng là có một chuyện phiền lòng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro