Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 104: Giết người


Cuối cùng mấy ngày sau người của Kinh gia cũng đến kinh thành.

Xuất thân nhà nghèo ở Tô Châu, người Kinh gia hoàn toàn là những kẻ mang bộ dáng tiểu nhân đắc thế. Phu thê Kinh gia sau khi biết chuyện của Kinh Sở Sở và Thẩm Viên, đầu tiên là khóc rống một trận than nữ nhi của mình số khổ, sau đó thì làm ầm ĩ lên đòi đi báo quan để bắt Thẩm Viên phải trả giá đắt. Bề ngoài thì là như vậy nhưng người tinh tường đều hiểu rõ, phu thê Kinh gia chỉ là được voi đòi tiên, muốn bày ra thế trận để bắt Thẩm Viên nhất định phải cưới Kinh Sở Sở thôi.

Dòng nào giống ấy, Thẩm lão phu nhân là người ngang ngược không nói lý lẽ, người nhà mẹ đẻ của bà cũng hoành hành bá đạo giống hệt như vậy, sau vài lần tranh tài cuối cùng rơi vào thế hạ phong, phải đồng ý dùng kiệu lớn 8 người khiên để đón Kinh Sở Sở xuất giá, còn phải đưa thêm một khoản sính lễ lớn.

Thẩm lão phu nhân cũng như người câm ăn hoàng liên, có đắng cũng không nói được, mỗi ngày đối mặt với dáng vẻ tham lam của phu thê Kinh gia thì càng tức giận đến méo mặt, suýt nữa đã trúng phong, trong lúc căm phẫn liền trốn trong Vinh Cảnh đường không ra ngoài, không chịu gặp ai.

Người Kinh gia cầm được lông gà thì xem là lệnh tiễn, không quá mấy ngày thì toàn dân trong thành đều biết là Thẩm Viên sắp cưới Kinh Sở Sở, dân chúng không biết được bí mật bên trong gia yến Thầm phủ, chỉ đồn đại là Thẩm Viên ái mộ Kinh Sở Sở ôn nhu mỹ lệ, thật lòng yêu thương.

Người Kinh gia cố gắng xây dựng hình tượng Kinh Sở Sở là một cô gái ôn nhu mỹ lệ động lòng người, không biết người khác thấy sao, nhưng nghĩ chắc là Thẩm Viên sẽ thấy rất ngột ngạt.

Trong phủ Thượng thư, Tôn Tài Nam xem xong tấm thiệp trên tay, sau đó tức giận vò nát trong tay thành một khối.

"Tên khốn kiếp Thẩm Viên này." Hắn oán hận nói.

Khó khăn lắm mới gặp được một người hắn vừa ý, các nữ nhân ở thành Định Kinh này hắn gặp nhiều, Kinh Sở Sở đến từ Tô Châu liền có vẻ khác biệt. Nữ nhân hắn nhìn trúng xưa nay không hề thất bại, hơn nữa lần này hắn rất có hứng thú, tiêu tốn không ít tiền cho Kinh Sở Sở, không nghĩ tới cuối cùng lại để Thẩm Viên chiếm lợi ích trước.

Tên gia đinh cẩn thận nói: "Kinh cô nương và Thẩm nhị công tử cũng là hiểu lầm bất đắc dĩ thôi."

Lời đồn đãi của dân chúng bên ngoài thế nào cũng được, những thế gia đại tộc như hắn rất rõ ràng chuyện này là thế nào. Những gì xảy ra ở gia yến Thẩm phủ Tôn Tài Nam đã nghe kể lại rất rõ ràng. Hắn trầm mặt xuống: "Kinh Sở Sở ả tiện nhân, nhận đồ của tiểu gia rồi còn muốn đùa với ta sao?"

Trong lòng Tôn Tài Nam vô cùng không vui, nữ nhân như Kinh Sở Sở hắn gặp đã nhiều, chỉ cần cho tiền bạc và lợi ích là dễ dàng lung lạc. Chuyện ở gia yến Thẩm phủ chắc không thoát khỏi liên quan tới Kinh Sở Sở. Nữ nhân kia vừa nhận đồ của hắn vừa muốn tính toán gả vào Thẩm phủ sao? Đối với Tôn Tài Nam mà nói, bị nữ nhân đùa giỡn đúng là chuyện sỉ nhục vô cùng.

"Nhưng mà bây giờ thiếu gia định làm sao?" Tên gia đinh hỏi: "Thiếp mời của Kinh cô nương có nhận hay không?"

Tôn Tài Nam cúi đầu nhìn tấm thiếp trong tay mình, trên thiếp mời còn lưu lại hương thơm, dường như là mùi hương phấn của nữ tử. Ngay cả một người có vẻ ngoài dịu dàng như Kinh Sở Sở cũng ẩn chứa một trái tim không an phận, cho dù sắp gả cho người khác nhưng vẫn còn muốn trêu chọc hắn một lần.

"Dĩ nhiên là nhận." Tôn Tài Nam cười một tiếng: "Bổn thiếu gia cho nàng ta nhiều bạc như vậy còn chưa ngủ được lần nào, bị Thẩm Viên nhanh chân đến trước là đã đủ thiệt thòi rồi, không ngủ một lần thì sao được?" Hắn trừng tên gia đinh một cái: "Đi, gửi thiệp trả lời."

------------------

Mấy ngày nay Thẩm Viên đều không ở trong phủ, bất kể người Kinh gia tác quái thế nào hắn đều không xuất hiện. Chỉ khổ cho Trần Nhược Thu, vừa phải ứng phó lửa giận của Thẩm lão phu nhân vừa phải thỏa mãn lòng tham không đáy của người nhà họ Kinh, tiền chung càng ngày càng ít đi, chỉ có ra không vào, lúc nào cũng phiền não.

"Mấy ngày nay sao phu nhân đều lo lắng nặng nề như vậy?" Thẩm Vạn vừa quay về, thấy thế liền hỏi.

Trần Nhược Thu cố gượng cười, không muốn nói mấy chuyện tiền bạc này với Thẩm Vạn nên chỉ nói: "Người nhà họ Kinh cả ngày làm loạn trong phủ, khó tránh khỏi thấy phiền lòng."

Thẩm Vạn cũng thở dài: "Lần này nương đúng là tiền mất tật mang, Viên Nhi cũng bị nắm thóp."

Chuyện giữa Thẩm Viên và Kinh Sở Sở rốt cuộc là gì thì người trong Thẩm phủ đều hiểu rõ ràng. Đối với mọi chuyện đã xảy ra, Tam phòng lựa chọn cách ngồi xem hổ đấu, ít nhất so với Thẩm Viên thì Đại phòng càng khiến người ta kiêng kỵ hơn. Đáng tiếc cuối cùng Đại phòng bình an vô sự, người xui xẻo lại là Nhị phòng, liên lụy hắn cũng thấy phiền lòng.

"Mấy ngày này chàng cũng cực khổ rồi." Trần Nhược Thu ôn nhu nói: "Thẩm gia có chuyện, chàng cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ."

Trong phủ loạn thành như vậy, dĩ nhiên là đã trở thành chuyện cười cho các thế gia đại tộc, Thẩm Tín là kẻ thô lỗ không sợ bị chỉ trỏ, nhưng Thẩm Vạn lại chú trọng thanh danh, nghĩ đến mấy ngày này cũng không được thoải mái.

Thẩm Vạn nắm chặt tay Trần Nhược Thu, lắc lắc đầu: "Cũng không có gì, chỉ là Viên Nhi cưới Kinh Sở Sở, ngày sau muốn giúp đỡ lẫn nhau trong quan trường thì sẽ có chút phiền phức". Hắn thở dài: "Lẽ ra Viên Nhi là đứa có hy vọng nhất."

Nghe vậy trong lòng Trần Nhược Thu có chút hoảng hốt. Thẩm Vạn không có con trai, cho nên ở thế hệ tiếp theo trong Thẩm phủ, chỉ có Thẩm Viên có thể gánh vác trọng trách. Trên quan trường, cái quan trọng nhất chính là quan hệ cộng đồng, nếu Thẩm Viên cưới được một tiểu thư nhà quan, như vậy thì quan trường của Thẩm Vạn cũng sẽ thoải mái hơn nhiều, bây giờ cưới Kinh Sở Sở không khác gì tự chặt đứt tương lai của mình.

Trần Nhược Thu cúi đầu nói: "Ai mà biết được chớp mắt Ngũ tỷ nhi lại trở nên lợi hại như vậy, cả nhà Đại ca Đại tẩu...đúng là khiến người ta khó xử."

"Cũng không cần lo lắng." Thấy Trần Nhược Thu khổ sở, Thẩm Vạn vỗ vỗ vai nàng: "Viên Nhi không phải người bình thường, Tiểu Ngũ tính toán Viên Nhi, nhất định Viên Nhi cũng sẽ trả thù. Đại ca Đại tẩu cũng có lúc bất lực."

"Ý của phu quân là..." Trong lòng Trần Nhược Thu hơi động.

"Gần đây Viên Nhi hơi kỳ lạ." Thẩm Vạn thấp giọng nói: "Ta luôn cảm giác sẽ có chuyện sắp xảy ra."

Bên trong Tây viện, Thẩm Diệu để quyển sách trong tay xuống, nhíu mày nói: "Rốt cuộc Thẩm Viên muốn làm gì?"

Mạc Kình thấp giọng nói: "Tiểu thư bảo thuộc hạ đến Bảo Hương Lâu đã lâu rồi, bây giờ..."

"Tiếp tục." Thẩm Diệu cắt ngang lời hắn, sắc mặt Mạc Kình lập tức xụ xuống. Suy nghĩ một chút hắn lại nói: "Nhưng mà vị Bùi tiên sinh của Quảng Văn đường đã xuất hiện rồi, tiểu thư có dặn dò gì không?"

Cho tới nay Mạc Kình cũng không hiểu tại sao Thẩm Diệu lại bảo hắn tới Bảo Hương Lâu tìm Lưu Huỳnh kia. Chỉ là có một ngày khi rời đi hắn tình cờ gặp được Bùi Lang, không biết vì sao Mạc Kình lại có cảm giác, Thẩm Diệu bảo hắn đến Bảo Hương Lâu tìm Lưu Huỳnh có lẽ là vì đã sớm biết Bùi Lang sẽ xuất hiện. Mỗi chuyện Thẩm Diệu bảo hắn làm đều có dụng ý của mình, nhưng lần này nghe nói Bùi Lang xuất hiện Thẩm Diệu lại không nói gì.

"Không có." Thẩm Diệu nói: "Ngươi cứ làm tốt chuyện của mình là được."

"Không ngờ Bùi tiên sinh nhìn như chính nhân quân tử cũng sẽ đi đến mấy nơi như Bảo Hương Lâu đó." Cốc Vũ trừng mắt nhìn: "Trông cũng không giống người như vậy." Dừng một chút lại bổ sung: "Mạc thị vệ cũng không giống."

Gương mặt Mạc Kình càng lúng túng hơn.

"Mạc Kình, mấy hôm nay ngoại trừ đến Bảo Hương Lâu ra ngươi cũng chú ý đến động tĩnh của Thẩm Viên một chút." Thẩm Diệu nói, không biết vì sao Thẩm Viên khiến cho nàng không được an tâm.

Mạc Kình vâng dạ, sau khi hắn đi rồi Kinh Trập mới hỏi: "Cô nương, không lẽ Nhị thiếu gia còn có ý đồ xấu gì sao?"

"Rất kỳ quái." Thẩm Diệu nói.

Từ sau khi xảy ra chuyện với Kinh gia, Thẩm Viên hoàn toàn không điều tra tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, cũng không tìm cách ngăn cản. Tuy là Kinh Sở Sở muốn gả cho Thẩm Viên, nhưng nếu Thẩm Viên tìm cách từ chối thì không chừng cũng có thể kéo dài một thời gian. Vậy mà Thẩm Viên không làm gì cả, chỉ có thể nói rõ hiện giờ hắn đang làm chuyện quan trọng hơn, chỉ là Thẩm Diệu không nghĩ ra được còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện đối phó nàng.

Thẩm Viên đang tính toán cái gì mà cả ngày đều không ở trong phủ, Thẩm Diệu cũng không tra xét được.

"Cô nương không cần quá lo lắng, đúng rồi," Kinh Trập đột nhiên nhớ ra gì đó: "Đào Nguyên nói Biểu tiểu thư đã đưa thiếp mời cho bên kia, cũng đã nhận được hồi âm, ngày mai sẽ gặp mặt."

Ánh mắt Thẩm Diệu sáng lên: "Rất tốt." Thẩm Viên làm cho nàng bất an, cho nên có một số chuyện phải làm càng sớm càng tốt.

Bọn họ đang thương lượng chuyện này, trong hiệu cầm đồ Phong Tiên cũng có người đang bàn tới.

"Thẩm Viên đã thu thập đầy đủ chứng cứ về Thẩm Tín giao cho Phó Tu Nghi." Quý Vũ Thư nói: "Ba ngày sau Phó Tu Nghi sẽ chỉnh lý rồi dâng tấu lên cho hoàng đế, khi đó thì Thẩm gia khó tránh kiếp nạn."

"Kháng cự quân lệnh, lén lút gian dối, chuyện này một khi bị moi ra thì nhẹ nhất cũng cởi giáp về quê." Cao Dương nói: "Thẩm Viên của Thẩm gia này cũng có bản lĩnh, chuyện như vậy cũng tìm ra được."

"Không phải đã nói rồi sao," Quý Vũ Thư thấy hơi phiền não: "Thẩm Viên muốn đối phó Thẩm Tín đã nhiều năm, luôn âm thầm chờ đợi phát huy được tác dụng, được thăng quan phát tài. Nếu không phải lần này hắn nhanh tay, chờ hắn thu thập chứng cứ thêm vài năm nữa thì Đại phòng Thẩm gia cũng bị tịch thu chém đầu hết rồi."

"Cho nên mới nói, Phó Tu Nghi rất có mắt nhìn người." Cao Dương suy tư: "Quyền thế của Thẩm Tín quá lớn, người muốn đối phó hắn rất nhiều, quan trọng hơn chính là hoàng thất Minh Tề rất thích nhìn thấy cảnh này, Thẩm Tín xui xẻo, hoàng thất còn có thể giẫm thêm một đạp."

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?" Quý Vũ Thư đau đầu: "Người như Thẩm Viên rất biết cách che giấu, tính tình giống hệt Phó Tu Nghi, Đại phòng Thẩm gia xui xẻo thì Thẩm tiểu thư sẽ rất khổ sở."

"Đệ còn nghĩ cho Thẩm Diệu?" Cao Dương trừng mắt nhìn hắn: "Nếu không phải Thẩm Diệu để cho Thẩm Viên và vị Biểu muội kia bị bắt gian tại giường thì Thẩm Viên cũng sẽ không ra tay nhanh như vậy. Vốn là với tính cách của hắn còn có thể chờ thêm mấy năm mới quăng một mẻ lưới bắt gọn Đại phòng, bây giờ ra tay sớm chẳng qua là bị Thẩm Diệu ép thôi." Cao Dương vuốt cằm: "Với sự căm hận của Thẩm Viên với Thẩm Diệu, lần này sẽ không dễ dàng buông tha nàng ta. Có thể những người còn lại trong Đại phòng Thẩm gia sẽ giữ được mạng, nhưng kết cục của Thẩm Diệu nhất định sẽ rất thảm."

Quý Vũ Thư gấp đến vò đầu bứt tai: "Vậy phải làm sao đây? Tên khốn Thẩm Viên kia sẽ dùng thủ đoạn thấp hèn gì với Thẩm tiểu thư sao? Đại bá của hắn mà hắn cũng bày kế, đúng là lòng dạ đen tối."

"Yên tâm đi." Cao Dương chậm rãi nói: "Thẩm Viên lòng dạ đen tối, Thẩm Diệu cũng không phải người tầm thường. Lần này ta cũng rất tò mò, Thẩm Diệu sẽ dùng cách gì ngăn cơn sóng dữ đây? Với thủ đoạn diệt cả phủ Dự thân vương mà vẫn an toàn rút lui của nàng, ta thấy nàng ta sẽ không bó tay chịu trói đâu."

"Thẩm tiểu thư túc trí đa mưu, nhất định Thẩm Viên sẽ đấu không lại nàng." Quý Vũ Thư bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn sang Cao Dương: "Trước khi đi Tạ Tam ca không cho chúng ta nhúng tay vào chuyện của Thẩm gia, cho nên...nếu như nàng thắng huynh cũng không được giúp Thẩm Viên."

"Đệ rất có lòng tin với nàng ta." Cao Dương mở cây quạt lắc lắc: "Chỉ là ta cũng rất muốn biết nàng ta sẽ dùng cách gì." Nhìn biểu hiện thở phào nhẹ nhõm của Quý Vũ Thư, Cao Dương lại không nể tình mà dội cho hắn gáo nước lạnh: "Nhưng mà đệ đừng mừng vội, từ khi Tạ Tam đẩy nhanh kế hoạch thì thế cuộc trong thành Định Kinh đã thay đổi không ít, nhưng có vài thứ sẽ không thay đổi, ví như dã tâm của Định vương. Thẩm gia là miếng thịt mỡ dâng tới cửa, sao hắn lại không ăn chứ? Thẩm Diệu dù sao cũng chỉ là nữ tử khuê các, Định vương lại không ngu xuẩn như Dự thân vương, sức lực của một người khó có thể chống lại đám đông. Cái mũ quan của Thẩm Tín lúc này có quá nhiều người dòm ngó, mà một khi Thẩm Tín mất đi mũ quan..." Hắn lại thở dài: "Đối với Đại phòng Thẩm gia mà nói chính là tai ương ngập đầu, những người thân của hắn sẽ không ai được an toàn."

Sắc mặt của Quý Vũ Thư dần nặng nề xuống.

"Tạ Tam đã từng nói, bất kể thế nào, Đại phòng Thẩm gia đều không tránh khỏi số kiếp diệt vong." Cao Dương dừng cây quạt giấy trong tay, ánh mắt lấp lóe: "Cũng giống như Tạ gia."

----------------

Ngày hôm sau thời tiết trong trẻo, trong thiên viện của Vinh Cảnh đường, Đào Nguyên đang lấy ra vài món xiêm y để Kinh Sở Sở chọn.

Từ khi khi phu thê Kinh gia đến, viện của Thẩm lão phu nhân cho huynh muội Kinh Sở Sở ở trước kia liền trở nên chật chội. Phu thê Kinh gia ngang ngược không nói lý, trực tiếp chiếm hết những viện còn lại trong Vinh Cảnh đường chỉ trừ nơi mà Thẩm lão phu nhân đang ở, ngoài ra còn sai khiến hạ nhân trong Vinh Cảnh đường xoay vòng vòng. Người không biết còn tưởng Vinh Cảnh đường không phải của Thẩm lão phu nhân mà là của phu thê Kinh gia.

Kinh Sở Sở ngồi trước bàn cẩn thận soi gương vẽ mi, nàng vẽ từng bút rất chăm chút, môi tô chút son nhàn nhạt, tóc chải tỉ mỉ không một sợi rối, rõ ràng là đã được chăm chút rất cẩn thận.

"Chọn màu nguyệt này đi." Kinh Sở Sở nói. Xiêm y màu nguyệt thanh nhã, càng tôn lên khí chất điềm đạm đáng yêu của nàng. Hôm nay là ngày nàng hẹn gặp Tôn Tài Nam, có thể khiến hắn nhớ mãi không quên nàng hay không thì cũng chỉ có thể dựa vào lần này.

Có lẽ là do lòng ham hư vinh của nữ nhân, có lẽ là nàng thật sự động lòng một chút với Tôn Tài Nam, biết rõ bây giờ gặp mặt Tôn Tài Nam là rất mạo hiểm nhưng nàng vẫn muốn thử một lần.

Đào Nguyên đem cất xiêm y còn lại, sau đó có người đẩy cửa đi vào, chính là Kinh phu nhân.

Kinh phu nhân nhìn thấy Kinh Sở Sở trang điểm như vậy thì hơi nghi hoặc: "Sở Sở, con muốn ra ngoài sao?"

"Muốn ra ngoài mua chút trang sức." Kinh Sở Sở ứng phó cho qua: "Sau này sẽ trở thành Nhị thiếu phu nhân của Nhị phòng Thẩm gia, cũng không thể chỉ mang những món trang sức trước kia, sẽ bị xem thường."

"Cũng nên như vậy." Kinh phu nhân nói. Dù sao trang sức ngân lượng mà Kinh Sở Sở dùng đều dùng tiền quỹ chung, mấy hôm nay Kinh phu nhân cũng chiếm được không ít lợi lộc, Kinh phu nhân nói: "Một mình con sao được, để nương đi cùng con."

"Không được." Kinh Sở Sở vội từ chối.

Kinh phu nhân không rõ: "Tại sao?"

"Con và tiểu thư Dịch gia đã hẹn đi chung rồi." Kinh Sở Sở lắc tay Kinh phu nhân: "Sau này ở lại Định Kinh sẽ phải xã giao với các tiểu thư này. Nương đừng đi theo, Dịch tiểu thư không thích gặp người lạ, nương cũng biết các tiểu thư nhà giàu luôn có tính tình cổ quái."

Kinh phu nhân có chút bất mãn: "Cái gì mà tiểu thư nhà giàu, có gì ghê gớm đâu, sau này con cũng là phu nhân quan gia mà. Bỏ đi, nếu con đã muốn đi kết giao thì cứ đi đi, mang theo nhiều thị vệ một chút."

"Không cần." Kinh Sở Sở từ chối: "Dịch gia có nhiều thị vệ, con còn mang theo thì không giống ai. Nương cũng đừng lo, chờ con quay về sẽ mua cho nương ít trang sức." Dứt lời lại tiếp tục trang điểm.

Kinh phu nhân thấy vậy thì thôi.

Chờ khi ra đến xe ngựa ngoài phủ, Kinh Sở Sở thấy trong lòng hơi căng thẳng, hỏi Đào Nguyên: "Tửu lâu mà ngươi chọn có chắc chắn không?"

"Yên tâm đi tiểu thư." Đào Nguyên nói: "Tửu lâu kia ở rất xa lại hẻo lánh, bình thường rất ít người đến đó, tiểu thư mang mũ che mặt lên thì sẽ không ai nhận ra."

Lúc này Kinh Sở Sở mới yên lòng.

Xe ngựa đi qua thành Nam, cuối cùng dừng lại ở con phố nhỏ hẻo lánh. Kinh Sở Sở đội mũ che mặt lên, lúc này mới được Đào Nguyên đỡ đi vào một tửu lâu.

Tuy rằng lúc Kinh Sở Sở ở Tô Châu cũng thường xuyên giao du với các công tử nhà giàu, chỉ là hôm nay thân phận đã khác. Dân phong Minh Tề có cởi mở đi nữa thì nữ tử đã có hôn phu cũng không thể lén lút gặp mặt nam tử khác, đó là tội danh không hề nhỏ.

Tửu lầu kia chỉ có hai tầng, đúng là như Đào Nguyên nói vừa xa xôi vừa vắng vẻ, các khách nhân ngồi tụm hai tụm ba cũng không quá đông, nàng đi vào cũng không ai để lý. Đào Nguyên cho chưởng quầy một nén bạc, cười nói: "Chưởng quầy, phòng ta đã đặt hôm qua ở đâu?"

Chưởng quầy vội dặn dò tên sai vặt đưa Kinh Sở Sở đi vào.

Trong một gian phòng khách cuối cùng trên lầu hai được xây hoàn toàn bằng gỗ, Đào Nguyên cảm ơn tên sai vặt rồi dìu Kinh Sở Sở vào phòng, vừa vào phòng Kinh Sở Sở đã không chịu được nữa lập tức kéo mũ che mặt xuống, nói: "Ngộp chết đi được."

"Tiểu thư nghỉ ngơi một chút, uống nước trà trước đi." Đào Nguyên nói: "Chắc Tôn công tử sắp đến rồi."

"Ngươi chỉnh lại tóc cho ta." Kinh Sở Sở lập tức nhìn về trong gương săm soi dung mạo mình: "Lúc nãy đội nón cả đoạn đường, tóc đều rối hết rồi."

"Tiểu thư xinh đẹp vô cùng." Đào Nguyên khen ngợi: "Hôm nay lại càng đẹp."

Đang nói liền nghe thấy cửa kẹt kẹt mở ra, Kinh Sở Sở và Đào Nguyên đang giật mình thì nghe một âm thanh quen thuộc vang lên: "Sở Sở, đúng là nàng?"

Tôn Tài Nam đứng ở cửa, ánh mắt tha thiết nhìn Kinh Sở Sở, mặt Kinh Sở Sở nhất thời đỏ lên, nàng oán trách liếc nhìn Đào Nguyên: "Ngươi ra ngoài đi."

"Dạ," Đào Nguyên cười nói: "Tôn công tử và tiểu thư cứ trò chuyện, nô tì bảo vệ ngoài cửa không cho ai vào."

Nói như vậy tựa hồ đang ám chỉ cái gì. Kinh Sở Sở cúi đầu, chờ Đào Nguyên đi ra ngoài đóng cửa lại rồi Tôn Tài Nam mới tiến lên hai bước kêu một tiếng: "Sở Sở."

Kinh Sở Sở chần chừ một chút, hai mắt cúi xuống, ánh mắt tựa hồ có lấp lánh nước, vừa phiền muộn vừa vấn vương, hiện giờ may mà Thẩm Diệu không có ở đây, nếu không chắc cũng phải bội phục khả năng diễn xuất của Kinh Sở Sở.

Tôn Tài Nam đi tới trước mặt Kinh Sở Sở, ôn nhu nói: "Sở Sở, chuyện nàng và Thẩm Viên đính hôn có thật không?"

Kinh Sở Sở dừng một chút mới gật đầu.

"Nàng..." Tôn Tài Nam làm như đang phải chịu đả kích to lớn, lùi về sau hai bước. Kinh Sở Sở thấy thế thì hai mắt đỏ ửng, sợ hãi nói: "Chàng tức giận sao?"

"Không." Tôn Tài Nam dừng một chút, đột nhiên đưa tay lên sờ mặt Kinh Sở Sở, nói: "Ta đã nghe kể lại, nói là Thẩm Viên kia ép buộc nàng, nàng không còn cách nào mới phải thành thân với hắn, ta không trách nàng, cũng không giận nàng."

Nghe vậy Kinh Sở Sở cúi đầu để Tôn Tài Nam không nhìn thấy vẻ đắc ý trong mắt nàng. Tôn Tài Nam nói vậy tức là thật lòng ái mộ nàng, cho dù bây giờ nàng phải gả cho Thẩm Viên hắn cũng sẽ không trách tội nàng.

"Thật ra..." Kinh Sở Sở nghiên đầu: "Ngày ấy Biểu ca vẫn chưa hề chạm vào muội, chỉ là lúc đó trước mắt mọi người khó lòng giải thích." Nàng cúi đầu: "Tôn công tử, thật ra muội...muội vẫn còn trong sạch."

Ngày hôm đó giữa Kinh Sở Sở và Thẩm Viên không hề xảy ra chuyện gì, chỉ là ôm nhau trước mắt mọi người nhưng lại không thể giải thích rõ được. Sau đó Kinh Sở Sở đã tìm người kiểm tra, nàng vẫn còn trong sạch. Chỉ là Thẩm Viên và Thẩm lão phu nhân không biết, nàng cũng sẽ không nói ra, bằng không nếu hai người đó biết được tất nhiên sẽ lấy đó làm cớ. Nhưng ở trước mặt Tôn Tài Nam nói ra chuyện này thì lại hoàn toàn khác, nam nhân luôn hy vọng nữ nhân của mình trong sạch, nếu Kinh Sở Sở và Thẩm Viên thật sự có cái gì thì trong lòng Tôn Tài Nam dù sao cũng sẽ có vết nứt. Còn nếu nàng chưa có gì, trong mắt Tôn Tài Nam sẽ càng thương tiếc Kinh Sở Sở nhiều hơn.

Quả nhiên Tôn Tài Nam vừa nghe thấy lời ấy liền sửng sốt: "Cái gì?"

Kinh Sở Sở ngẩn đầu lên, rưng rưng nói: "Thân thể của nữ nhi dĩ nhiên là muốn trao cho người mình yêu thương. Nhị Biểu ca và muội chẳng qua chỉ là hiểu lầm, nhưng đã không thể làm gì khác được. Muội và Tôn công tử xem như là gặp nhau quá muộn, Tôn công tử có thấy chán ghét muội không?"

Tôn Tài Nam ôm Kinh Sở Sở vào trong lòng, ôn nhu an ủi: "Sao ta lại chán ghét nàng? Ta yêu nàng, thương nàng, thích nàng." Trong mắt Tôn Tài Nam toát ra vẻ vui mừng, hắn vốn tưởng rằng Kinh Sở Sở đã thất thân với Thẩm Viên, hắn ngủ một lần thì cũng chỉ là người đến sau, ai ngờ Kinh Sở Sở còn là hoàng hoa khuê nữ, đây đúng là chuyện khiến hắn bất ngờ.

Kinh Sở Sở được Tôn Tài Nam ôm lấy, giả vờ chống cự vài cái thì không động đậy nữa, tiếp theo thì tùy ý Tôn Tài Nam ôm ấp, từ từ cởi áo nàng...

Đúng lúc này ở dưới lầu có người cưỡi ngựa chạy đến trước cửa tửu lâu, giao cho nhân viên trông coi ở cửa. Hắn đi vào trong, đến trước mặt chưởng quầy thì rất quen thuộc ném cho chưởng quầy một nén bạc, sau đó đi thẳng lên lầu. Ngược lại tên sai vặt kia nhìn thấy hắn thì hô một tiếng: "Công tử."

Người kia quay đầu lại, không phải ai khác mà chính là Thẩm Viên.

Tên sai vặt vội lắc đầu, vắt cái khăn lên vai rồi lạch bạch chạy xuống cầu thang, khi đi ngang qua Thẩm Viên, rõ ràng Thẩm Viên nghe được hắn lẩm bẩm một câu: "Người trong thiên hạ đều biết ngươi bị cắm sừng, thật đáng thương."

Thẩm Viên dừng bước nhìn xuống dưới, đã thấy ánh mắt của các thực khách ngồi dưới lầu đều như có như không nhìn hắn, tựa hồ đang chỉ trỏ cái gì, biểu hiện của Thẩm Viên trở nên âm u.

Tửu lầu này là nơi hắn thường xuyên đến, thỉnh thoảng muốn truyền tin tức cho Phó Tu Nghi thì đều đến đây. Trong thành Định Kinh có 9 hoàng tử, mối quan hệ chồng chéo phức tạp, Định vương là người ẩn giấu sâu nhất, thủ hạ của hắn hành sự cũng vô cùng cẩn thận, mỗi khi Thẩm Viên đến đây cũng rất chú ý, còn thay đổi xiêm y khác, nơi này không ai biết hắn cả, nhưng sao tình huống bây giờ lại có chút kỳ quái.

Hắn lắc lắc đầu rồi đi thẳng lên lầu hai, đó là nơi hắn liên lạc với người của Phó Tu Nghi. Nhưng khi đến gian phòng cuối cùng hắn lại đột ngột nhìn thấy một người quen.

Đào Nguyên nhìn thấy hắn thì sợ hết hồn, tâm tư Thẩm Viên nặng nề, Đào Nguyên là nha hoàn của Kinh Sở Sở tại sao lại ở đây? Không lẽ... Hắn nhấc chân muốn đi vào, Đào Nguyên né tránh không kịp, cửa lớn bị Thẩm Viên đá một cước văng ra.

Chỉ thấy trong gian phòng rộng rãi giờ khắc này đang có hai người ôm nhau nằm trên giường, xiêm y rơi đầy trên đất, muốn bao nhiêu kiều diễm thì có bấy nhiêu. Đào Nguyên sợ hãi kêu lên một tiếng: "Tiểu thư, Nhị thiếu gia đến rồi."

Người trên giường kia lập tức ngồi dậy, nửa phân thân thể trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, chính là Kinh Sở Sở. Nàng bàng hoàng nhìn Thẩm Viên nói: "Nhị...Nhị Biểu ca."

Thẩm Viên mắt lạnh nhìn nàng, người còn lại trên giường là Tôn Tài Nam cũng đang từ từ tỉnh táo ngồi dậy, hắn vốn là người được nuông chiều từ nhỏ, ngay lúc vui vẻ với Kinh Sở Sở lại bị phá đám nên vô cùng tức giận, lập tức nói: "Ngươi là kẻ nào?"

"Nhị Biểu ca." Kinh Sở Sở lập tức phục hồi tinh thần lại, chỉ vào Tôn Tài Nam nói: "Nhị Biểu ca, là do hắn ép buộc muội, muội... không phải muội tự nguyện."

"Tiện nhân" Tôn Tài Nam cười lạnh một tiếng, tát vào mặt Kinh Sở Sở một cái: "Rõ ràng là ngươi tha thiết mời ta đến, sao hả, trở mặt không nhận à?"

"Tôn công tử," Đào Nguyên căm phẫn xông lên: "Sao ngài có thể đối xử với tiểu thư như vậy? Tại sao lại đối xử với tiểu thư như vậy? Không lẽ ngài cố ý muốn cắm sừng Nhị thiếu gia sao? Ngài muốn đối đầu với Nhị thiếu gia sao?"

Giữa lúc hỗn loạn, không có ai nhận ra những lời nói của Đào Nguyên không ổn. Tôn Tài Nam cười gằn: "Nhị thiếu gia?" Hắn đánh giá Thẩm Viên từ trên xuống dưới, ngạo mạn cười: "Không sai, ta cắm sừng Nhị thiếu gia của ngươi đó, thì sao? Thẩm Viên, ngươi còn chưa hưởng qua vị hôn thê của ngươi đúng không, mùi vị xử nữ đúng là thật tuyệt."

"Ngươi, ngươi nói bậy," Đào Nguyên sững sờ: "Tiểu thư nhà ta..."

"Các ngươi còn không biết?" Tôn Tài Nam mở to mắt nhìn Thẩm Viên: "Chẳng trách ngươi lại bị một nữ nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay. Thẩm nhị thiếu gia à, ngươi ở trong triều có bản lĩnh lớn bằng trời nhưng nữ nhân của ngươi cũng bị ta ngủ rồi. Hơn nữa ngươi còn phải cưới ả, cảm giác nhặt giày rách này thế nào?"

Gân xanh trên trán Thẩm Viên giật giật, cuối cùng tiến lên hai bước, đánh ngã Tôn Tài Nam xuống đất.

"Ngươi dám đánh ta?" Tôn Tài Nam là người được nuông chiều từ nhỏ, không nói hai lời liền nhào về phía Thẩm Viên. Hai người đều không có võ công, chỉ có thể dựa theo bản năng, ngươi một đấm ta một đá quần nhau. Tôn Tài Nam cao to hơn Thẩm Viên một ít, dần dần Thẩm Viên rơi vào thế hạ phong, bị Tôn Tài Nam đè lên người mà đánh.

"Khốn kiếp." Đào Nguyên xông tới giúp đỡ Thẩm Viên, ôm chặt lấy Tôn Tài Nam từ phía sau, Thẩm Viên nắm được cơ hội vùng vẫy tránh thoát, sau đó lại cảm giác tay mình được nhét vào một món đồ vật lạnh lẽo. Hắn đã bị đánh rất nhiều, không chút suy nghĩ liền cầm lấy vật kia hướng thẳng về phía trước.

"Phập" một tiếng.

Âm thanh kia đặc biệt vang dài, người chung quanh đều sững sờ bất động, mãi đến khi tiếng thét to của Đào Nguyên và Kinh Sở Sở vang lên đập vào tai người khác.

Thẩm Viên cúi đầu nhìn, trong tay hắn hiện giờ đang nắm một cái chuôi đao, chỉ có chuôi đao thôi, còn lưỡi đao đang nằm trong bụng Tôn Tài Nam, sâu đến không nhìn thấy gì.

Từng mảng lớn máu tung tóe văng ra.

Tôn Tài Nam ngửa mặt ngã xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nữ#sinh