Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

05.
Nghiêm Hạo Tường sau khi bước vào văn phòng, liền nhìn thấy bộ dạng của Lưu Diệu Văn đang ngồi trên ghế với vẻ mặt đau khổ ,đôi chân của Nhị Lang còn đung đưa

" Lưu Tổng còn có thời gian đến đây?"

Lưu Diệu Văn không trả lời câu hỏi của hắn, trên mặt hiện rõ từng chữ to đùng bất cứ ai cũng không được quấy rầy tôi.

Nghiêm Hạo Tường không còn hứng nhàm chán chọc tức Lưu Diệu Văn nữa, kéo ghế ngồi xuống đối diện anh.

"Vậy là cậu ta thực sự bỏ trốn?"

Lưu Diệu Văn khịt mũi hừ một tiếng

"Nhưng đó cũng không phải là chạy trốn, vì người ta có tinh thần giao kèo, và sẽ không gây rắc rối cho cậu, vậy tại sao cậu lại cảm thấy khó chịu?"

Lưu Diệu Văn không thể nói rằng lòng tự trọng của mình bị tổn thương nha, mất mặt bao nhiêu."Ai mà không biết cậu ta đang ham muốn thoả mãn nhu cầu,loại Omega này tôi gặp nhiều rồi "

Nghiêm Hạo Tường là quá lười biếng để chọc ghẹo anh, lo lắng về mùi sữa trong căn phòng này, nhanh chóng đứng dậy để mở cửa sổ thông gió.

"Mau ức chế mùi sữa của cậu đi, đừng để lúc tôi về nhà Hạ Tuấn Lâm lại hiểu lầm nghĩ rằng tôi ở ngoài tìm một Omega khác."

Mặt của Lưu Diệu Văn đen hơn.

Ai có thể tưởng tượng được một Alpha mạnh mẽ như anh lại có tin tức tố mùi sữa chứ

Lưu Diệu Văn còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt Tống Á Hiên liền bị cậu ngửi thấy mùi hương sữa của mình thật sự rất khó tin, sau đó liền cúi gầm mặt của mình xuống để cười nhưng không dám cười, rồi bị Lưu Diệu Văn ép vào tường hôn thật lâu cho đến khi Tống Á Hiên bị anh bắt nạt đến đỏ mắt rồi khóc mới chịu thả ra

Phiền chết được, làm sao lại suy nghĩ nhớ đến Tống Á Hiên

Thật ra muốn đến tìm Nghiêm Hạo Tường để kể khổ một chút nhưng nhìn bộ mặt đầy mùa xuân rực rỡ của hắn làm tâm tình lại không tốt hơn,vội vàng đứng dậy phủi phủi một chút rồi có ý định rời đi

"Tôi nói cậu nên buông tha cho người ta đi, tôi thấy cậu ta mấy năm nay từ khi bước vào cuộc sống của cậu đều an an phận phận làm một tiểu tình nhân, đến hiện tại cậu ta muốn rời đi sống tốt cuộc sống của bản thân mình khi hợp đồng đã hết hạn đó cũng không phải sai"

Lưu Diệu Văn lắng nghe lời khuyên của Nghiêm Hạo Tường, đúng thật cậu ta rời đi quả không sai,nhưng bây giờ anh cảm thấy rất mệt mỏi.

Tống Á Hiên đã không xin thêm bất cứ thứ gì trong hai năm qua, ngoại trừ những gì đã hứa ban đầu cho anh tài nguyên sân khấu,thậm chí khi đi mua đồ cùng nhau cũng không đòi hỏi gì,có lúc anh và Nghiêm Hạo Tường muốn mang Tống Á Hiên về chung sống nhưng Tống Á Hiên đều lắc đầu nói " Như vậy không tốt lắm "

Lưu Diệu Văn thở dài kéo kéo cà vạt cho chỉnh tề rồi nói " Đi đây "

" Ra ngoài đường nhớ thu mùi sữa của cậu lại đi "

"....."

//

Tống Á Hiên ở phía bên đây đã tốt hơn nhiều,khuôn mặt mãn nguyện viết hôm nay quả là một ngày tốt

" Cho nên cậu không nói một tiếng liền đi? "

"Ừm" Tống Á Hiên đối diện với Hạ Tuấn Lâm gật đầu,chần chừ một chút rồi lên tiếng " Tớ cảm thấy tốt nhất đừng nghĩ đến nó nữa,đây vốn dĩ cũng không phải là mối quan hệ đúng đắn gì,hơn nữa cũng chẳng phải là bạn bè,thật xấu hổ khi nói về vấn đề này "

Hạ Tuấn Lâm cũng đồng ý với ý kiến này,ngẩn ngơ choáng váng cầm bánh kem lên ăn một muỗng. Sau tất cả cậu cũng không quen biết Lưu Diệu Văn,chỉ đơn giản thông qua bài hát thường ngày Tống Á Hiên hay nghe đưa ra kết luận Lưu Diệu Văn cũng là một người tốt

" Tiếp theo cậu dự định như thế nào? "

" Ừm... Tiền lương hưu của tớ cũng dành dụm được không ít,có cảm hứng thì viết lời bài hát,còn không thì nuôi mấy con cá bị bại liệt ở nhà nhận bản vẽ ít nhất vẫn tự nuôi được bản thân. Được rồi,vậy là cậu thật sự đi lĩnh chứng à? "

Hạ Tuấn Lâm trực tiếp lấy giấy chứng nhận kết hôn đưa cho Tống Á Hiên," Nhìn đi,mới ra lò vẫn còn nóng hổi "

Tống Á Hiên cầm giấy chứng nhận lên ngắm nghía thật lâu,cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tuấn Lâm," Cậu nghĩ kĩ rồi? "

Hạ Tuấn Lâm khuấy động nước trái cây trong ly nhớ lại hình ảnh sáng nay Nghiêm Hạo Tường hôn mình không biết từ bao giờ vành tai trở nên hồng hồng

"Ừm,anh ấy nói muốn thử trước,suy cho cùng việc này cũng xảy ra rồi,hơn nữa.... Thật ra anh ấy cũng rất tốt."

Tống Á Hiên luôn khinh thường những thứ như tình yêu,nhưng nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường hoà thuận trông có vẻ tốt cũng không nói gì.

"Cậu nghĩ được thì tốt."

Tống Á Hiên sau khi rời khỏi Lưu Diệu Văn cảm thấy tinh thần sảng khoái,lôi kéo Hạ Tuấn Lâm đi dạo cả một ngày. Hạ Tuấn Lâm mang thai không thích hợp đi bộ quá nhiều,đi mua sắm vài tiếng cũng cảm thấy mệt mỏi,định cùng Tống Á Hiên tìm một chỗ thích hợp ngồi xuống thưởng thức trà chiều thì nhận được tin nhắn từ Nghiêm Hạo Tường.

【 Đi chơi cùng bạn vui không? 】

【 Anh sắp tan ca rồi. 】

【 Gửi định vị cho anh,đón em đi dọn nhà 】

【 Hạ Nhi? 】

Hạ Tuấn Lâm luôn đặt điện thoại trong túi,tin nhắn từ Nghiêm Hạo Tường vang lên ting ting ting không ngừng,qua một lúc lâu mới mang điện thoại từ trong túi ra

"Haizz, không dễ dàng được đi chơi vui vẻ một lần. Cuối cùng Tiểu Hạ cũng thành người của nhà người ta."

Tống Á Hiên ôm mặt tỏ vẻ lo lắng.

Hạ Tuấn Lâm nghe xong câu này giả vờ đứng dậy muốn đánh cậu một cái

Hai người đánh đánh náo náo một lúc lâu,Nghiêm Hạo Tường cuối cùng cũng đến.

Đẩy cửa,hắn nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm trên mặt đầy ý cười cùng Tống Á Hiên trò chuyện, một bên nói một bên dùng cử chỉ

Hoá ra Hạ Tuấn Lâm hoạt bát như thế này sao?

Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường cũng chế lại,chột dạ gãi gãi mũi,trong lòng thầm nghĩ

Hình tượng suýt chút thì sụp đổ rồi...

//

Một lúc lâu sau hai người mới đóng gói đồ đạc vào trong một cái thùng.

Bận rộn một lúc lâu cũng bảy giờ hơn,thật ra thì Nghiêm Hạo Tường cũng là một người bận rộn,bất quá Hạ Tuấn Lâm cũng ngồi trên sofa chỉ dẫn Nghiêm Hạo Tường thứ nào nên mang đi,những thứ nào có thể giữ lại.

Đồ đạc của Hạ Tuấn Lâm nói nhiều thì không nhiều nói ít thì không ít,dựa vào Nghiêm Hạo Tường một mình dọn vẫn là hơi tốn công sức một chút

Liên lạc với công ty chuyển nhà xong thì nằm lì trên sofa nghỉ ngơi.

"Đói rồi đúng không?"

Hạ Tuấn Lâm lắc lắc đầu nhìn hắn trong bộ dạng mệt mỏi cũng không chịu nổi,lần mò trong túi lấy ra một gói khăn giấy.

"Anh lau mồ hôi đi."

Nghiêm Hạo Tường mím môi cười đột nhiên ghé sát đầu vào Hạ Tuấn Lâm

"Anh mệt quá,em giúp anh."

Hạ Tuấn Lâm biết Nghiêm Hạo Tường đang trêu mình,nhưng cũng không nói gì lấy giấy ra lau mồ hôi cho hắn.

Nghiêm Hạo Tường rất ưa nhìn,sống mũi cao và đôi mắt to tròn hai mí kiểu Châu Âu lạnh lùng,trắng trẻo.

Nói như vậy thì gen của đứa nhỏ trong bụng tính là khá tốt.

Gương mặt của hai người rất gần nhau,Hạ Tuấn Lâm bị Nghiêm Hạo Tường nhìn chằm chằm trong lòng nổi da gà,thậm chí không có cánh nào chuyển đi sự chú ý và phớt lờ đi ánh mắt của hắn cũng hoàn toàn vô ích.

Tùy tiện chạm mặt một cái rồi quay đầu ngồi thẳng xuống ghế.

Nghiêm Hạo Tường bị sự dễ thương của Hạ Tuấn Lâm thu hút,sợ cậu xấu hổ không dám cười quá to.

"Sao lại dễ ngượng như thế chừ,vậy thì tối ngày hôm đó chắc em..."

Lời chưa kịp nói xong miệng liền bị Hạ Tuấn Lâm bịch lại,"Nghiêm Hạo Tường,anh mau câm miệng!"

//

Trêu chọc Hạ Tuấn Lâm một hồi cuối cùng người của công ty chuyển nhà cũng đến.

Nhiều người như vậy Nghiêm Hạo Tường sợ marshmallo nhỏ sẽ lo lắng vội vàng thu liễm lại,yên yên phận phận mang đồ đạc giao cho họ xong dự định cùng Hạ Tuấn Lâm đến nhà hàng ăn tối.

Hạ Tuấn Lâm ăn rất chậm,ăn chậm uống chậm nhìn cũng đẹp nữa,Nghiêm Hạo Tường đã phải giảm tốc độ mới theo kịp cậu.

Nghiêm Hạo Tường nghĩ mình tiêu luôn rồi,nhìn Hạ Tuấn Lâm ăn hắn cũng cảm thấy rất thú vị.

"Anh ăn thì ăn đi đừng có mãi nhìn chằm chằm em."

Nghiêm Hạo Tường bị oán giận cũng không lo lắng,chìa tay ra nhéo vào gương mặt đang phồng lên của Hạ Tuấn Lâm.

Takoyaki đang ăn Takoyaki nhỏ.

Anh mới là Takoyaki,cả nhà anh đều giống Takoyaki.

//

Hạ Tuấn Lâm bắt đầu thấy lo lắng rồi,mặc dù nói hai người đã thật sự lĩnh giấy chứng nhận,nhưng muốn cậu cùng Nghiêm Hạo Tường nằm cùng giường cậu vẫn cảm thấy khó chịu.

Nghiêm Hạo Tường dường như nhìn thấu tâm tư của cậu cẩn thận vỗ về vị trí bên cạnh mình," Đến đây."

Hạ Tuấn Lâm từ từ tiến đến từng bước,cuộn chăn bông lên quấn chặt mình.

"Em là muốn anh che kín không khí à?"

Hạ Tuấn Lâm cuối cùng cũng nhích qua một chút.

Nghiêm Hạo Tường mỉm cười bất lực thả ra một lượng tin tức tố,ngay lập tức cả căn phòng nồng nặc mùi cà phê.

Ngay khi ngửi thấy nó cơ thể Hạ Tuấn Lâm không kiểm soát được mà cọ xát vào người Nghiêm Hạo Tường.

Trừng mắt lên nhìn Nghiêm Hạo Tường,nhưng Nghiêm Hạo Tường chỉ cười ngây ngô.

"Anh không chạm vào em,tự em đến."

Hạ Tuấn Lâm không có thói quen dán miếng ức chế ở nhà,cả căn phòng tràn ngập sự kết hợp của cà phê và kẹo marshmallow.

Hạ Tuấn Lâm ngửi thấy mùi đó tâm trí của cậu liền trôi đi cho đến sáng ngày hôm sau thức dậy từ vòng tay của Nghiêm Hạo Tường, trong phòng vẫn còn đọng lại mùi hương đó.

"Em đỏ mặt cái gì?"

Hạ Tuấn Lâm chui đầu vào chăn giả chết.

"Hạ Nhi,ra đây,anh hiện tại không làm gì được em cả."

Nghiêm Hạo Tường cố gắng lôi người ra khỏi chăn, nhưng Hạ Tuấn Lâm vẫn mặt dày giả chết giữ chặt chăn.

"Còn không chui ra anh liền hôn em đó."

Hạ Tuấn Lâm cuối cùng cũng chịu lộ đầu, không đề phòng bị Nghiêm Hạo Tường lén lút hôn một cái.

Marshmallow nhỏ mang theo bộ dạng hoảng hốt đỏ mặt.

"Ra rồi cũng phải hôn em."

"......."

"Ngủ ngon,Hạ Nhi."

//

Có người cảm thấy hạnh phúc thì cũng có người thấy buồn rầu,ví dụ như là Tống Á Hiên.

Ai có thể nói cho cậu biết chuyện gì đang xảy ra với người đang đứng trước cửa phòng cậu lúc này với bộ dạng say xỉn nhưng vẫn không quên tán tỉnh mình.

"Hiên Nhi,lại đây giúp anh."

Từ trước đến giờ Tống Á Hiên chưa nhìn thấy qua dáng vẻ như này của Lưu Diệu Văn thật sự thấy đau đầu,chuyện rắc rối gì đây?

"Lưu Diệu Văn,anh say rồi."

Tống Á Hiên cảm thấy mọi chuyện rất phức tạp, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là sớm dìu anh vào phòng.Nếu việc này bị chụp lại lúc đó khó mà phân biệt được.

"Tống Á Hiên anh muốn uống nước."

Tống Á Hiên đành cam chịu rót cho anh một ly nước,"Tôi gọi trợ lý đến đón anh rồi."

Lưu Diệu Văn;"......."

Đợi đến lúc trợ lý đến Lưu Diệu Văn vẫn còn ngồi trên ghế sofa giả say,Tống Á Hiên ngồi một bên cũng không để ý đến anh,tránh xa anh thật xa bắt chéo chân viết lời bài hát.

Nhìn thấy trợ lý đến rồi mới đứng dậy giúp anh ấy đỡ Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn cố ý mang trọng lực đè lên người Tống Á Hiên,miệng lẩm bẩm không muốn nhúc nhích,một bên làm nũng với Tống Á Hiên một bên trừng mắt với trợ lý. ( Trợ lý ok I'm fine!:> )

Trợ lý nhỏ rùng mình,ánh mắt này?Lưu Tổng là đang giả say?Anh ta nhất định sẽ không để vụt mất cơ hội tốt của mình đâu...

"Anh mang anh ta về đi,anh ta say rồi."

"Hay là cậu cho cậu ta ở nhờ một đêm đi,muộn như vậy rồi tôi cũng không cách nào đưa cậu ta trở về được. Cũng không có người chăm sóc cho cậu ta."

Lưu Diệu Văn rất hài lòng.

Trợ lý nhỏ rất được,tăng lương!

Tống Á Hiên rất khó xử.

Lẽ ra cậu không nên tiếp tục dính líu gì đến Lưu Diệu Văn nữa.

"Anh đưa anh ta về nhà rồi để anh ta tự sinh tự diệt đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro