Chương 3
03.
Bang! Pháo hoa trong đầu Hạ Tuấn Lâm nổ tung, khoảnh khắc cậu nhìn vào mắt Nghiêm Hạo Tường là giả dối, nhưng khoảng cách giữa hai người phải khiến cậu trở về thực tại.
Bên cạnh đó, cậu vẫn nói với Nghiêm Hạo Tường rằng cậu đang mang thai đứa con của hắn.
Vội vàng nói chúng ta không hợp muốn đứng dậy chạy đi, vừa đứng lên Nghiêm Hạo Tường liền nắm lấy cánh tay của cậu lại.
Quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt không thể đen hơn của Nghiêm Hạo Tường, hắn lúng túng nói: "Tôi đưa em về."
Đã đến lúc tan sở và giờ là thời kỳ cao điểm du lịch.
Hôm nay, việc ngất xỉu nhắc nhở rằng cậu có một chút sợ hãi và không còn khăng khăng từ chối Nghiêm Hạo Tường nữa.
Tương đối không nói nên lời trên đường đi, Hạ Tuấn Lâm không muốn bắt chuyện mở lời.
Sau khi Nghiêm Hạo Tường bị từ chối, mặt hắn luôn đen không nói gì, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị từ chối.
Bản thân vốn là một Alpha phẩm chất và tấm lòng cao, nên có bao nhiêu Omega cầu xin hắn thích họ.
Cha mẹ hắn chưa bao giờ can thiệp vào lựa chọn hôn nhân của hắn, và mọi thứ đều dựa trên ý thích của hắn.
Hắn không kén chọn nhưng hắn chưa bao giờ tìm được một Omegao khiến hắn có cảm giác muốn yêu.
~• Nhớ Lại Buổi Tối Hôm Đó •~
Tối hôm đó, một mình đang uống rượu ở quán bar cảm thấy buồn chán và định bỏ đi.
Hắn nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm đang nhảy và nhảy ở bàn bên cạnh.
Lúc sau, giống như bị say, cả người lảo đảo, nhưng mắt vẫn sáng, cả người mờ ảo như muốn bay.
Hạ Tuấn Lâm đôi khi phấn khích và đôi khi đau khổ, với một tay đặt lên má và tự hỏi mình đang nghĩ gì.
Nghiêm Hạo Tường nhìn với vẻ thích thú một lúc.
Sau một lúc, thấy Omega này đang đi về phía hắn và vòng tay qua hỏi hắn có muốn ngủ với cậu không.
Mùi kẹo dẻo ngọt ngào và béo ngậy tỏa ra từ Hạ Tuấn Lâm ngày hôm đó là lần đầu tiên hắn cảm thấy trên đời có một loại Omegao ngọt ngào như vậy.
~ ~ ~ ~ ~ • Trở Về Hiện Tại • ~ ~ ~ ~ ~
Không một chút do dự, đẩy vào lòng.
Khi Hạ Tuấn Lâm về đến nhà, Nghiêm Hạo Tường vẫn có biểu hiện không vui, nhưng cậu không còn cách nào khác là phải nói trước.
"Hôm nay tôi làm phiền anh rồi, Nghiêm Tổng."
Nghiêm Hạo Tường nhìn môi trường sống trước mặt rất bất mãn, từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng thấy một căn nhà bừa bộn như vậy.
"Em sống ở nơi này? Có vẻ như ở đây không có thang máy."
Hạ Tuấn Lâm cười tự mãn khi chứng kiến sự thay đổi trong biểu cảm của hắn.
"Anh xem, tôi sẽ nói chúng ta không thích hợp."
Nghiêm Hạo Tường cảm thấy khó hiểu khi nghe câu này.
"Loại nơi mà anh nghĩ tôi cần phải bỏ ra hơn nửa tiền lương mới có thể ở được. Hơn nữa gần công ty, đi xe buýt và tàu điện ngầm cũng không nhớ lâu. Còn thang máy mà anh nhắc tới ... là ở tầng ba." Dường như không có sự khác biệt lớn. Chúng ta khác nhau, tôi nghĩ mọi chuyện đã rất tốt ở đây.
Nghiêm Hạo Tường không nói gì khi đối mặt với hàng loạt câu trả lời của cậu.
Thấy hắn ta không trả lời lại, Hạ Tuấn Lâm mở cửa rời đi mà không quay lại nhìn, dù sao hôm nay cậu mời Tống Á Hiên về nhà, nên cậu không có thời gian ở bên Nghiêm Hạo Tường.
Khi về đến nhà, Tống Á Hiên đang ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa và nhấm nháp một quả táo.
Nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm đến, cậu gục đầu xuống than thở.
"Chìa khóa dự phòng của cậu giấu quá sâu phải không? Tớ tìm đến nơi này đã gần nửa ngày , sợ cậu còn chưa tan làm sẽ khó xử làm phiền."
Hạ Tuấn Lâm nhìn dáng vẻ vô tâm của Tống Á Hiên mỉm cười, "Vậy thì lần sau tớ sẽ đặt nó vào chỗ cũ, để cậu đỡ hơn một chút."
"Mà này, hôm nay cậu gọi tớ đến vội vàng như vậy đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Trong lúc nói, Tống Á Hiên nhận thấy khuôn mặt hơi tái nhợt của Hạ Tuấn Lâm.
"Hạ Nhi, sắc mặt cậu tại sao trắng bệch rồi."
"Không sao đâu." Hạ Tuấn Lâm dừng lại, rồi từ từ mở miệng.
"Thật ra, tớ muốn mượn cậu một ít tiền. Tớ... Tớ có thai."
Tống Á Hiên bị sốc trước tin tức đột ngột, và cậu không thể ngậm miệng lại một lúc lâu.
"Hạ Tuấn Lâm, cậu có bệnh à. Cậu có biết việc Omega mang thai mà không có Alpha sẽ nguy hiểm như thế nào không."
Thông thường khi Tống Á Hiên gọi tên đầy đủ của Hạ Tuấn Lâm, điều đó chứng tỏ rằng cậu đã cảm thấy tình hình rất nghiêm trọng.
Hạ Tuấn Lâm không biết phải nói gì vào lúc này để tin tức bớt nghiêm trọng hơn, rốt cuộc thì sự thật này thật nực cười.
"Đó có phải là Alpha của tình một đêm đó của bạn không?"
He Junlin cúi đầu, trầm giọng đáp.
"Vậy cậu nói cho hắn biết chưa?"
"Không, tớ dự định sẽ không nói. Tớ muốn một mình nuôi nấng đứa trẻ này."
Vừa nói, cậu vừa liếc nhìn Tống Á Hiên một cách thiếu tự tin.
"Tớ biết Omega một mình nuôi con rất khó khăn, nhưng cũng không phải không có tiền lệ như vậy. Cho nên tớ muốn mượn cậu một ít tiền, dự định lại."
Tống Á Hiên cảm thấy thế giới quá vô lý, và bị sốc không nói nên lời, muốn đánh thức Hạ Tuấn Lâm và chọn cách im lặng sau khi nhìn thấy khuôn mặt và thân hình gầy gò của cậu.
Sau đó đặt tay lên vai Hạ Tuấn Lâm vỗ về, "Tiền đừng lo, tớ chuyển cho cậu trước."
Hạ Tuấn Lâm liếc nhìn Tống Á Hiên đầy cảm kích, và nhẹ nhàng đưa tay chạm vào bụng mình.
Còn kinh ngạc hơn cả Tống Á Hiên là Nghiêm Hạo Tường đang đứng ngoài cửa vào lúc này.
Hắn suy nghĩ về những gì Hạ Tuấn Lâm đã nói trong xe rất lâu, Nghiêm Hạo Tường cảm thấy nếu Hạ Tuấn Lâm cảm thấy hai người họ không thích hợp vì vấn đề này.
Hắn có thể thay đổi nó, cho dù nó có bẩn thỉu, bừa bộn và xấu đi chăng nữa thì nó cũng chẳng là gì so với ngôi nhà mà hắn đã sống.
Nhưng nếu Hạ Tuấn Lâm nghĩ ở đây là tốt, hắn sẵn sàng cố gắng chấp nhận cái gọi là tốt ở đây, ví dụ như Hạ Tuấn Lâm sống ở đây. Sẽ tốt hơn nếu Hạ Tuấn Lâm có thể về nhà với hắn.
Nghiêm Hạo Tường nghĩ, hắn sống lâu như vậy đây là lần đầu tiên nghĩ đến muốn cùng cậu vui vẻ bên cạnh nhau , hắn không muốn bỏ lỡ nó.
May mắn thay, các tòa nhà dân cư ở đây tương đối nhỏ, chỉ có hai gia đình ở tầng một.
Ngay khi hắn đang lưỡng lự xem nhà của Hạ Tuấn Lâm ở phía nào, hắn đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người trong phòng.
Kế hoạch trong đầu của Nghiêm Hạo Tường lúc này đều bị gián đoạn, hắn không ngờ Hạ Tuấn Lâm lại có thai.
Con của hắn và Hạ Tuấn Lâm ...
Nghiêm Hạo Tường suy nghĩ một lúc ở cửa, cuối cùng đưa tay ra và bấm chuông cửa.
Hạ Tuấn Lâm không nghĩ ra có người bấm chuông cửa muộn như vậy.
Cậu sững sờ khi mở cửa, Nghiêm Hạo Tường là người đang đứng ở cửa sao?
"Chúng ta nói chuyện một chút."
Hạ Tuấn Lâm cả người đều ngốc, Nghiêm Hạo Tường nghe thấy nó?
Thực sự là sợ cái gì.
Lúc Tống Á Hiên nghe thấy động tĩnh liền đi tới, nhìn thấy hai người ở cửa mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau .
Nhìn vào tư thế này, cậu đoán được tỷ lệ chọi.
Tống Á Hiên đưa tay ra bảo vệ Hạ Tuấn Lâm ở phía sau, nhìn Nghiêm Hạo Tường với ánh mắt như kẻ thù.
"Anh muốn làm gì!"
Nghiêm Hạo Tường tiến lên vài bước. Đôi mắt anh lướt qua Tống Á Hiên và nhìn chằm chằm vào Hạ Tuấn Lâm
"Hạ Tuấn Lâm, chúng ta nói chuyện một chút."
Hạ Tuấn Lâm dù sao cũng thỏa hiệp, dù sao đứa nhỏ này cũng là của hắn.
Nghiêm Hạo Tường có quyền được biết.
Hạ Tuấn Lâm nhìn Tống Á Hiên bằng một cái nhìn dịu dàng và bảo cậu quay về trước.
Tống Á Hiên có chút bất an nhưng vẫn không nói gì, trước khi đi còn hét lớn với Hạ Tuấn Lâm và có chuyện gì thì gọi cho tớ.
Bây giờ trong nhà chỉ còn lại hai người, Nghiêm Hạo Tường cao hơn Hạ Tuấn Lâm rất nhiều.
Cảm giác chênh lệch lấn át hơi thở của Hạ Tuấn Lâm.
Cậu không dám nhìn lên Nghiêm Hạo Tường nếu cậu muốn làm điều gì đó sai trái.
Sau một hồi suy nghĩ, cậu bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Nghiêm Hạo Tường.
"Đừng lo, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt anh chịu trách nhiệm. Tôi và con sẽ không gây rắc rối cho anh hay đòi anh một xu nào."
Hạ Tuấn Lâm bắt đầu suy nghĩ lại khi đang nói.
"Nếu anh thực sự lo lắng, chúng ta có thể ký một thỏa thuận."
Nghiêm Hạo Tường không nói gì, hắn cố vươn tay ra ôm Hạ Tuấn Lâm vào lòng nhưng bị tránh.
Hương cà phê nồng nặc lan tỏa trong phòng.
Hạ Tuấn Lâm ngửi thấy chất pheromone do Nghiêm Hạo Tường tiết ra yếu dần ở chân mình, và cậu dựa vào Nghiêm Hạo Tường trong vô thức.
Khi hắn đạt được mong muốn của mình, Nghiêm Hạo Tường ôm Hạ Tuấn Lâm trong vòng tay của mình, xoa dịu vài lần, hắn vùi đầu vào sau cổ Hạ Tuấn Lâm.
Sau khi ôm như vậy một lúc, Nghiêm Hạo Tường xoa cổ Hạ Tuấn Lâm và nói với người trong tay.
"Hạ Tuấn Lâm, chúng ta kết hôn đi."
____________
Tiểu Lưu của chúng ta sẽ xuất hiện ở chap sau
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro