Bé nhỏ được cưng chiều
Đôi mắt đỏ của Hạ Tuấn Lâm khiến cô ta giật thót mình, đứa nhỏ chỉ tầm 14 - 15 tuổi kia vì sao lại nhìn cô với ánh mắt như thế?
Nghiêm Hạo Tường không có ý định bảo em dừng lại, dù sao hắn cũng muốn xem xem bạn nhỏ nhà mình sẽ đanh đá đến mức nào. Hắn khẽ vỗ lên má em, mỉm cười cưng chiều.
An Nhiên có chút không tin được những gì mà mình trông thấy, hắn lại có thể nở ra nụ cười cưng chiều kia sao? Cô là thanh mai trúc mã với hắn, bên nhau cũng không phải ngày một ngày hai, vậy mà một lần dịu dàng cô cũng chưa bao giờ thấy hắn giành cho mình, cô buồn lắm, cô luôn nghĩ sau này mình với hắn nhất định sẽ thành đôi, trong thâm tâm cô luôn tâm niệm như thế.
"Hạ Hạ, con không ăn bánh nữa sao?" Bà Nghiêm dịu dịu, dàng dàng nhìn em.
Hạ Tuấn Lâm bĩu môi, nũng nịu với bà, "Hạ Hạ muốn ăn nhưng Hạ Hạ không thích chị gái đó ngồi gần Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường là của Hạ Hạ mà."
Bà Nghiêm xoay sang nhìn An Nhiên, "Con ngồi cách Hạo Tường sang một chút, Hạ Hạ có tính chiếm hữu rất cao."
"Bà ơi, đây là em trai của anh Tiểu Nghiêm ạ?" Cô ta nhìn bà hỏi.
"Là chồng chứ không phải em trai!" Hạ Tuấn Lâm gằn giọng nói, em quay người lại vòng hai tay ôm lấy hắn, gương mặt nhỏ dụi dụi vào cổ hắn.
An Nhiên như chết sững, đứa nhỏ kia nói gì thế? Cái gì mà chồng nhỏ?
"Hạ Hạ là hôn phu của Tiểu Nghiêm, hôm nay ta định công bố với mọi người, tránh có người đến muốn trèo tường nhà cháu ta." Bà Nghiêm nói, giọng nói có đến 7 phần là đang nói đến An Nhiên.
Từ rất lâu về trước, An Nhiên luôn luôn theo chân Nghiêm Hạo Tường, hắn dù có tránh cô ta nhưng cô ta cứ mặt dày mà đi theo, hắn cảm thấy khó chịu lắm, hắn cuối cùng không chịu nổi rồi tách ra riêng, một chút tin tức cũng không muốn cô ta biết được. Bà Nghiêm vốn thương cháu, bà cũng luôn ủng hộ hắn, hắn muốn thế nào cũng được. Hơn hết, bà Nghiêm có chút không thích An Nhiên, luôn giả vờ ngây thơ, như thể chuyện hôn nhân của cô và hắn là do cha mẹ định đoạt chứ cô ta không dám ý kiến, kỳ thực, cô ta đã âm mưu từ lâu, ngày ngày đều theo nịnh nọt Tô Nguyệt Nhi để bà ta thúc giục hắn kết hôn với cô.
"Bà nội ơi, Hạ Hạ muốn kết hôn với Nghiêm Hạo Tường!" Giọng Hạ Tuấn Lâm trong trẻo vang lên.
Bà Nghiêm phì cười, vẫy tay bảo em sang ngồi với mình. Hạ Tuấn Lâm sang ngồi cùng ghế với bà, cười ngây ngô lấy lòng bà.
"Hạ Hạ còn nhỏ, bao giờ Hạ Hạ lớn thì bà để Tiểu Nghiêm kết hôn với con nhé?"
"Dạ~"
An Nhiên như thể người thừa trong câu chuyện này, cô ta xoay sang nhìn Trương Chân Nguyên mong anh có thể nói giúp cho mình. Anh thấy cô ta nhìn mình thì làm lơ, chỉ xoay sang chơi đùa với em.
"Tiểu Nghiêm, con đã nói chuyện với An Nhiên chưa?" Tô Nguyệt Nhi mỉm cười đi đến.
"Mẹ." An Nhiên gọi một tiếng.
"Ừm, Nhiên Nhiên ngoan."
"Đừng gọi tùy tiện như thế, người tôi yêu chỉ có Hạ Hạ, cô muốn lấy lòng mẹ tôi thì tùy, nhưng đừng đến chuyện sẽ nhờ chuyện này móc nối được điều gì." Hắn lạnh nhạt lên tiếng.
"Con nói gì thế? Hạ Hạ là ai?" Tô Nguyệt Nhi nhíu mày.
"Là con ạ!" Hạ Tuấn Lâm ngồi cùng bà Nghiêm mỉm cười thật tươi tắn, em đưa tay lên để bà chú ý đến mình.
Trương Chân Nguyên và Nghiêm Hạo Tường phì cười, thầm nghĩ không biết sao mà em đáng yêu thế.
"Đứa nhỏ này là ai?"
"Là hôn phu của Tiểu Nghiêm." Bà Nghiêm nói.
"Hôn phu cái gì chứ? Ai đã quyết định chuyện này hả?" Bà tức giận nói.
"Là ta đấy!"
Tô Nguyệt Nhi mím môi nhìn bà, người phụ nữ quyền lực nhất nhà họ Nghiêm.
"Cô có ý kiến gì à?" Bà hỏi.
Tô Nguyệt Nhi im lặng lắc đầu.
"Không có ý thì tốt rồi, ta mong cô hiểu, sau này đừng mang những cô gái bên ngoài về rồi giới thiệu lung tung với mọi người, ta không có nhiều thời gian để giải thích mọi chuyện đâu."
"Mẹ, sao mẹ lại vợ con như thế?" Hoa Đông Thành lên tiếng bênh vực cho bà ta.
"Chỗ này đến phiên cậu lên tiếng à?" Bà Nghiêm đập tay lên bàn, ánh mắt không mang theo thiện cảm hướng đến ông ta.
Hoa Đông Thành lập tức ngậm miệng lại.
"Quốc có quốc pháp, gia có gia nghiêm, đừng để ta phải nhắc lại!"
Hạ Tuấn Lâm bên cạnh không sợ hãi gì, em ngáp một cái rồi hướng tay về phía Nghiêm Hạo Tường, "Anh ơi, em buồn ngủ."
Nghiêm Hạo Tường lập tức bước đến, hắn bế em lên trên tay, dùng áo khoác ngoài che lại, nói với bà Nghiêm.
"Bà, con đưa Hạ Hạ về trước, khi nào rảnh bọn con sẽ đến thăm bà."
"Bà ơi, tạm biệt ạ." Hạ Tuấn Lâm hướng tay về phía bà, vẫy vẫy tay.
"Ừm, bao giờ rảnh thì đến thăm bà nhé Hạ Hạ." Bà Nghiêm mỉm cười cưng chiều nhìn em.
Nghiêm Hạo Tường bế em ra bên , mọi người trong bữa tiệc đều chú ý đến hắn, nhất là đứa nhỏ mà hắn bế trên tay, họ thật tò mò không biết người kia là ai mà có thể nhận được sự ưu ái của Nghiêm Hạo Tường như thế?
Trương Chân Nguyên cũng xin phép rời đi, hôm nay hóng chuyện bao nhiêu đây là đủ rồi, anh thỏa mãn rồi.
__________________________________
Góc tác giả:
"Không áp dụng lên người thật, cách xưng hô trong truyện chỉ để tạo hiệu ứng, mong mọi người hiểu cho, và chúc mọi người đọc truyện vui vẻ^^"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro