Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1 short

.
.

58 ngày.

Hai tháng.

Sự kết hợp giữa bạc hà và cà phê đắng tạo nên nồng độ gây ảo giác tràn ngập căn phòng, thấm vào từng lớp giấy dán tường và thấm vào từng tấc da tấc thịt.

Toàn thân như bị kiến ăn thịt. Hạ Tuấn Lâm không biết mình đang ở đâu, không biết ai đang ôm mình trong tay, chẳng lẽ là vị giám đốc bụng bia luôn ngồi trên bàn tròn sao? Hay là vị giám đốc luôn nhìn vào eo cậu dù ngồi ở bàn bên cạnh? Nếu thật thì ông ta là một giám đốc điều hành công ty nên sẽ có lý do để thuyết phục ai đó uống rượu với mình. Vậy thì ly rượu vang đó có vấn đề, đây là suy nghĩ cuối cùng của Hạ Tuấn Lâm trước khi bị đưa ra khỏi phòng riêng.

Sự ghê tởm từ tận đáy lòng khiến Hạ Tuấn Lâm cau mày. Nhưng dưới sự ức chế của pheromone mạnh mẽ, bản năng đầu hàng của Omega khiến cậu mất đi khả năng phản kháng. Hạ Tuấn Lâm cảm nhận một sự mát mẻ đang làm tiêu tan cảm giác đau đớn của mình. Pheromone của người kia như đang cố gắng làm dịu cơ thể đỏ bừng của cậu nhưng lại khiến đôi chân cậu leo đến thắt lưng người kia ngày càng căng cứng.

Mùi thơm quen thuộc của bạc hà kích thích các dây thần kinh não trong hỗn loạn. Cuối cùng Hạ Tuấn Lâm đã bị chiếm lấy. Hạ Tuấn Lâm bắt đầu chủ động phục vụ hắn, cố gắng dùng tiếng nức nở của mình để cầu xin người kia dịu dàng hơn.
Cái nhìn cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu cố gắng mở mắt và thấy là Nghiêm Hạo Tường giúp cậu tắm rửa cơ thể.

Hạ Tuấn Lâm thức dậy vào buổi trưa ngày hôm sau, khi mọi người hẹn nhau ăn tối ở căn tin trên
tầng cao nhất. Mọi người gõ cửa phòng Hạ Tuấn Lâm nhưng không có ai trả lời. Tống Á Hiên chỉ đành
gọi điện thoại. Nhưng bất ngờ tiếng chuông lại reo từ vòng đối diện.

Hạ Tuấn Lâm bắt lại rồi lại cúp máy đột ngột, từ giao diện cuộc gọi. Tống Á Hiên hét lên.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"...."

"Đêm qua tớ bị lừa, trong rượu có gì đó"

"Hả??? Ai lại làm ra loại chuyện bẩn thỉu này??"

Tống Á Hiên tức giận đập tay vào cửa thang máy sau đó lại liên tục kiểm tra Hạ Tuấn Lâm xem không có xảy ra chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm. Thang máy chậm rãi đi lên, Hạ Tuấn Lâm mặc áo khoác denim, ngơ ngác tựa vào góc tường, cổ áo thoang thoảng mùi bạc hà khiến cậu cảm thấy được an ủi nhưng đồng thời cũng khiến cậu bất an.

Cậu đã hoàn toàn bị Nghiêm Hạo Tường đánh dấu.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Hạ Tuấn Lâm hiếm có hoảng sợ nhưng ngay lúc này lại không biết nên làm gì. Dưới vẻ ngoài bình tĩnh, những ngón tay sau lưng cậu nắm chặt góc áo, lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

"Cảm ơn."

Kí ức lúc sáng sớm chạy trong đầu cậu.

Hạ Tuấn Lâm trước mặt Nghiêm Hạo Tường nói. Sau đó lại suy nghĩ, cậu chỉ có thể nói như vậy. Nếu như đã định trước không thể thoát khỏi thủ đoạn bẩn thỉu kia, vậy cậu thà lăn giường cùng Nghiêm Hạo Tường.

Tin nhắn nhóm và cuộc gọi liên tục của Tống Á Hiên đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa hai người.

"Ừmmm... Đây chỉ là một tai nạn. Cậu đừng bận tâm. Cứ coi như chuyện đó chưa từng xảy ra."

Vì động cơ ích kỷ, Hạ Tuấn Lâm đã lấy đi áo khoác của Nghiêm Hạo Tường trước khi ra ngoài, nếu không thì mùi bạc hà quanh quẩn không thể giải thích được. Còn cái này có thể giải thích lý do dùng chung tủ quần áo.

Những ngày tiếp theo, mọi người vẫn tập luyện như thường lệ. Độ nổi tiếng ngày càng tăng nên lịch trình nhóm và công việc cá nhân cũng được thực hiện một cách có trật tự.
Hạ Tuấn Lâm liên tục nói: 'Cứ coi như chuyện đó chưa từng xảy ra đi', nhưng hành vi né tránh của cậu ngày càng lộ rõ. Ngay cả ánh mắt đơn giản cũng sẽ bị chệch hướng. Ngoại trừ những động tác vũ đạo cần thiết và do tính chất liên kết chương trình, cả hai ngày càng ít tương tác trước ống kính, khiến đồng đội bối rối và fan cp dường như lại nổi cơn tam bành.

Nghiêm Hạo Tường chưa tìm được cơ hội để mặt đối mặt nói với Hạ Tuấn Lâm từ khi nói câu 'Tớ xin lỗi'.

Đêm đó, Hạ Tuấn Lâm bị ép uống rượu đến bất tỉnh. Sau đó cậu bị bắt đi, Nghiêm Hạo Tường nhận ra có chuyện không ổn nên quay lại, giữa đường thì gặp phải nhà sản xuất đang vòng tay qua eo cậu và cố đẩy cậu vào phòng. Ngay lập tức Nghiêm Hạo Tường phát điên đấm một đấm hất người đàn ông xuống đất. Nghiêm Hạo Tường bế Hạ Tuấn Lâm đang mất kiểm soát pheromone quay trở lại phòng.

Nghiêm Hạo Tường đã đánh giá thấp bản chất bẩn thỉu trong thủ đoạn của đối phương và đánh
giá quá cao khả năng tự chủ mà hắn luôn tự hào. Mùi thơm đậm đà của cà phê liên tục lan tỏa. Khác với thường ngày, vị đắng lạnh có chút ngọt ngào, giống như một người thích vị đắng vô tình cho quá nhiều đường vào. Vị giác được kích thích.
Nghiêm Hạo Tường, người luôn tuân thủ quy tắc đang cố gắng xoa dịu cơ thể bằng cách tiêm pheromone vào các tuyến thể nhưng cơ thể nóng bỏng của người trước mặt không hề thuyên giảm chút nào mà ngày càng mất kiểm soát.

Cánh tay mảnh khảnh của cậu ôm lấy cổ Nghiêm Hạo Tường. Cậu trượt xuống, sượt qua khóe miệng
của hắn, khiến dây thần kinh căng thẳng của Nghiêm Hạo Tường đột nhiên đứt đoạn.

Bạc hà thấm vào cà phê đắng, tình yêu không còn nơi nào để trốn tránh.

Ghi hình và lịch trình dày đặc khiến tất cả mọi người đều kiệt sức, vừa bước vào ký túc xá đã có một hai người đổ gục xuống ghế sô pha không muốn cử động. Hạ Tuấn Lâm dẫn đầu, mang quần áo vào phòng tắm để thay ra ngoài, sắc mặt hơi tái nhợt.

"Gần đây em ngủ không ngon sao? Sao sắc mặt lại tệ như vậy?"

Đinh Trình Hâm bưng mì tới, bên trên có trứng rán vàng.

"Ngày mai là ngày nghỉ của em, ngủ cho ngon nhé. Nhìn khuôn mặt gầy gò của em kìa, takoyaki mất hết rồi."

Sau đó, anh gắp vài miếng thịt cho vào bát. Bụng đau âm ỉ, Hạ Tuấn Lâm cầm chiếc đũa lên, ăn cũng mất ngon nhưng lại không muốn phụ lòng tốt của Đinh Trình Hâm nên chậm rãi nhai nuốt trứng rán và thịt thái lát.

Thể chất kém đã thực sự ảnh hưởng đến quá trình tập luyện. Để không làm chậm tiến độ của đồng đội, Hạ Tuấn Lâm đã dậy sớm đến bệnh viện và lao qua nhiều khoa, kết quả kiểm tra chỉ có vài dòng, nhưng Hạ Tuấn Lâm lại không thể di chuyển như thể có một tia sét đánh trúng người.

[Vào ngày thứ 58 của thai kỳ, nhịp tim của thai nhi đã được phát hiện. 】

Hạ Tuấn Lâm vô thức sờ lên bụng dưới của mình. Cơ bụng vẫn
còn đó, cơ bắp săn chắc khỏe mạnh vẫn còn đó, ai có thể ngờ rằng bên trong lại có một đứa bé.

Nghiêm Hạo Tường không thích trẻ con và Hạ Tuấn Lâm biết điều đó.

Hắn từng công khai thừa nhận trước ống kính rằng mình hoàn toàn có thể chấp nhận việc bạn đời tương lai không muốn có con vì bản thân hắn cũng không thích trẻ con.

Vậy đây là gì? Một bất ngờ? Hay là điều không ai mong muốn ?

Hạ Tuấn Lâm cũng không biết có nên nói cho Nghiêm Hạo Tường biết rằng hắn sắp lên chức bố hay không. Nhưng nếu nói ra mà không thể mang lại niềm vui thì còn gì
là tốt? Nói ra có thể còn thêm rắc rối.

Như Nghiêm Hạo Tường đã nói nhiều năm trước, hắn chắc chắn sẽ trở thành người đàn ông có trách
nhiệm nhất trong tương lai. Nhưng trách nhiệm này không nên bị giam cầm bởi sự cảm thông.

Hạ Tuấn Lâm hiếm khi thiếu quyết đoán, nhưng lúc này cậu đang lật một tờ kiểm tra mỏng. Cậu đọc từng chữ, từng dấu câu, như thể mảnh giấy này là cầu nối giữa cậu và con.

"Bác sĩ, xin vui lòng sắp xếp phẫu thuật cho tôi càng sớm càng tốt. Cảm ơn."

Sau đó công ty đã đưa ra thông báo cho biết thành viên Hạ Tuấn Lâm đã tạm dừng lịch trình làm việc do sức khỏe không tốt và sẽ vắng mặt trong lịch trình của nhóm trong năm tới.
Nguyên nhân cụ thể của căn bệnh không được giải thích chi tiết nhưng người hâm mộ bày tỏ sự thông cảm và yêu cầu cậu hãy chăm sóc bản thân thật tốt và hẹn gặp lại sau một năm nữa.

Sự việc xảy ra bất ngờ, vào ngày tuyên bố được đưa ra, bảy người họ ngồi quanh bàn ăn cùng nhau làm bánh bao.

Lưu Diệu Văn lăn bột , bắt đầu đánh nhau với Nghiêm Hạo Tường đang
thái thịt. Đinh Trình Hâm và Trương Chân Nguyên nép bên cạnh
nồi đợi mẻ bánh bao đầu tiên ra lò.
Mã Gia Kỳ mê mẩn bỏ tiền xu và ớt
vừa gói bánh bao vừa nói "Để xem tối nay ai là người may mắn nhé."

Kết quả là Hạ Tuấn Lâm đã ngậm một đồng xu vào miệng và suýt làm gãy chiếc răng hàm sau. Tống Á Hiên thay ly cocktail trên tay Hạ Tuấn Lâm bằng nước cam mới vắt,
mọi người cùng nâng ly chúc Hạ Tuấn Lâm nhanh chóng bình phục và trở lại đội.

Hạ Tuấn Lâm lau đi những giọt nước mắt không cần thiết, ra vẻ kiêu ngạo đuổi theo mọi người ôm hôn. Lúc ôm Nghiêm Hạo Tường tư thế của cậu cũng giống như mọi người, cậu vùi vào cổ Nghiêm Hạo Tường, mùi bạc hà mơ hồ vẫn khiến chóp mũi cậu nhức nhối.

Sáng sớm sương mù còn đọng lại, sương sớm giẫm nát lá xanh, trượt theo gân lá khiến cành lá khẽ run lên. Hạ Tuấn Lâm kéo vali và đóng cửa ký túc xá lại, cậu bỏ trốn trong lúc mọi người đang ngủ. Cậu đã đánh giá thấp tình cảm của mình dành cho Nghiêm Hạo Tường, ngay từ đầu cậu đã tuân theo sự sắp xếp của công ty và đồng ý thành lập CP kinh doanh, nhưng bây giờ cậu đã hoàn toàn chìm sâu vào nó mà không thể tự giải thoát.

Tình cảm thật sự của cậu chỉ có thể thờ ơ với thời gian.

Hạ Tuấn Lâm đã sống ở một thị trấn nhỏ phía nam sông Dương Tử được nửa năm. So với cuộc sống siêu áp lực và nhịp độ nhanh trước đây, văn hóa thị trấn nước nhịp độ chậm khiến Hạ Tuấn Lâm thoải mái hơn rất nhiều về thể chất và tinh thần. .
Ngày nào cũng có mưa phùn, mỗi ngày cậu thức dậy đều có thể đi dạo trên những con đường cổ, những con phố nhỏ cách cộng đồng không xa, lần nào cậu cũng tìm được những thủ thuật mới lạ mà cậu chưa từng thấy trước đây.

Thời tiết hiếm khi tạnh quang, nhưng cuối cùng mặt trời cũng ló dạng, không khí lạnh lại về, Hạ Tuấn Lâm quấn chặt mình trong chiếc áo khoác kẻ sọc rồi đi về phía nhà hàng ăn sáng. Ở đây có một cửa hàng trang sức thủ công nhỏ mở cửa sớm, trước cửa sổ bày đủ loại vòng tay đào và óc chó, chủ nhân là một bà lão tóc bạc ngồi trên chiếc ghế đan liễu gai quanh năm đan áo len. Nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm, bà liền cong mắt mỉm cười với cậu. Có một con mèo xanh làm tổ trong tấm thảm mềm nhỏ trước cửa, cậu đặt tên cho nó là Tiểu Tường vì nó luôn thích ném những cuộn len của bà vào một đống bừa bộn, chơi chán thì lui về phía cửa và nhắm
mắt ngủ, mặc kệ mớ hỗn độn đó.

Nhìn nó giống con mèo do Nghiêm Hạo Tường nuôi. Tuy chưa nhìn thấy nhưng chắc phải tốt hơn. Dù sao mỗi lần cậu nói đùa muốn xem
mèo, Nghiêm Hạo Tường luôn có thể chộp lấy anh chàng tên Thập Vạn và để nó trước ống kính, buộc nó phải chào hỏi cậu.

Ăn xong một bát mì, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy chưa no nên gọi thêm một bát sữa đậu nành ngọt cộng thêm hai chiếc bánh bao nhân trứng thơm lừng.

"Tại Tại, con cảm thấy ngon như vậy sao..." Hạ Tuấn Lâm sờ sờ cái bụng tròn trịa bĩu môi.

"Con đúng là tham ăn hơn ba nữa.."

Cậu bé vốn hiền lành vốn có vẻ không hài lòng với sự khiển trách của ba nên nó vặn vẹo đá một bộ quyền kiểu quân đội. Qua lớp quần áo có thể nhìn thấy cái bụng nhỏ của cậu phình ra.

"Ngoan, ngoan." Hạ Tuấn Lâm thở dài, kéo áo khoác che bụng trước khi bước ra khỏi cửa hàng.

"Bác sĩ không cho phép mình ăn đồ chiên, nhưng bé con rất tham ăn nên mình sẽ ăn. Chỉ ăn một lần thôi. Bé con, con nghe thấy chưa"

Lần đó ở bệnh viện, vốn dĩ đã chuẩn bị dụng cụ đặt cạnh bàn mổ. Hơi thở cậu tràn ngập mùi thuốc khử
trùng, dù đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần nhưng Hạ Tuấn Lâm vẫn không thể nhẫn tâm vào giây phút cuối cùng.

Quay lại hiện thực. Lúc nãy vừa khen hôm nay thời tiết tốt, trong nháy mắt mặt trời bị mây che khuất, những hạt mưa từ trên trời rơi xuống từng đợt, để lại những vết nhỏ trên sàn đá. Hạ Tuấn Lâm nép mình dưới mái che mưa chờ đậu hủ chiên ra khỏi nồi. Cậu múc một thìa tương ớt ngọt và một thìa tương cay, cuối cùng thuận theo lòng mình
mà thêm một thìa tương nóng.

Trời không mưa to, nhưng cứ như vậy đi về nhà sẽ bị ướt, Hạ Tuấn Lâm nhìn quanh rồi quyết định nghỉ ngơi trong một căn nhà nhỏ cách đó không xa trú mưa. Để khôi phục lại vẻ đẹp cổ xưa của thị trấn, mặt đất lõm ở phía đông và lõm ở phía tây, Hạ Tuấn Lâm cẩn thận nhìn xuống chân mình. Hình như mưa tạnh rồi?

Không đúng....

Mưa vẫn không ngớt mà là đã có người đã che ô cho cậu.

Dưới lớp áo khoác rộng, Nghiêm Hạo Tường có thể nhìn thấy cái bụng phình ra của Hạ Tuấn Lâm trong nháy mắt. Hạ Tuấn Lâm có thân hình nhỏ nhắn, dù bụng đã gần tám tháng nhưng đối với người
khác, nó trông như chỉ mới năm tháng, chiếc áo len trắng của cậu bị căng phẳng. Như cảm nhận được lòng tốt của người kia, đứa bé muốn thu hút sự chú ý của người ngoài, nó dùng nắm tay nhỏ đánh vào bụng cậu. Hạ Tuấn Lâm khó chịu cau mày, để Nghiêm Hạo Tường ôm mình vào lòng.

"Chúng ta đi đâu đây?!"

Còn chưa kịp phục hồi tinh thần sau cú sốc. Hạ Tuấn Lâm đã bị nhét vào xe. Nghiêm Hạo Tường cẩn thận giúp cậu thắt dây an toàn, liên tục xác nhận bụng cậu không bị bóp nghẹt rồi mới khởi hành.

"Về nhà."

"Nhà của chúng ta"

Lúc đầu Hạ Tuấn Lâm không nói cho Nghiêm Hạo Tường và mọi người biết lý do tại sao mình bị bệnh. Nhưng bây giờ cậu đi về với cái bụng to, không những không giải thích được mà còn có thể khiến họ sợ chết khiếp. Hạ Tuấn Lâm hoảng sợ muốn Nghiêm Hạo Tường dừng xe, nhưng Nghiêm Hạo Tường đã thả tay phải ra khỏi vô
lăng và đặt nó lên cái bụng của Hạ Tuấn Lâm. Cảm nhận được sự tương tác giữa hai bố con sau sáu tháng.

"Nếu không phải Á Hiên vô tình tìm được giấy thử thai cậu bỏ trong túi khi giặt quần áo, cậu thật sự sẽ không nói cho tớ biết sao?"

Nghiêm Hạo Tường khi nhìn thấy kết quả chẩn đoán đã rất bối rối, ba chữ Hạ Tuấn Lâm được in rõ ràng trên tờ giấy nhàu nát, kết quả chẩn đoán được in đậm, cuối cùng có chữ ký của bác sĩ. Nó cho thấy rằng một ngày nào đó trong tương lai, sẽ có một sinh mệnh ra đời mang trong mình dòng máu của Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm. Nó đang chảy trong cơ thể cậu.

Nghiêm Hạo Tường không thích trẻ con khóc lóc ồn ào vì không thể dỗ dành. Nhưng nếu là do Hạ Tuấn Lâm sinh, sự kỳ vọng của hắn dường như đột nhiên tăng vọt, thậm
chí hắn còn bắt đầu mong chờ một cuộc sống với những chiếc bánh bao nhỏ bao quanh.

"Tại sao cậu nghĩ tớ không yêu cậu và bé con?"

"Hạ Tuấn Lâm, tớ là người có tính tự giác như vậy, lần đầu tiên cũng là duy nhất vượt qua giới hạn, đều là do cậu"

Khóe mắt Hạ Tuấn Lâm đỏ bừng, những giọt nước mắt mà cậu đã chịu đựng suốt chặng đường cuối
cùng cũng trào ra. Trên bàn đầu giường có hàng chồng danh sách kiểm tra, những ngày cậu trang bị đầy đủ đồ đạc đến bệnh viện để tránh bị người hâm mộ phát hiện quả thật không hề dễ dàng chút nào. May mắn thay, từ hôm nay trở đi, cậu không còn một mình nữa...

Khi đến nhà, vừa mở cửa ra cậu liền bị tiếng chào liên tục làm cho hoảng sợ. Nghiêm Hạo Tường vội vàng bảo vệ Hạ Tuấn Lâm ở phía sau. Cậu chưa kịp phàn nàn đã bị mấy bàn tay kéo sang một bên.

"Bên trong là con đỡ đầu của em. Không ai có thể cướp nó khỏi tay em!"

"Nói vậy thì em tránh ra. Anh mới là cha đỡ đầu của nó dựa trên tuổi tác."

"...."

"Vậy nhất định phải là con gái! Con gái! Con trai thì có gì tốt? Có thêm
một tiểu Nghiêm Hạo Tường thì em ấy có thể kiếm được 2.580.000 tệ, có phải rất vui không?"

"..."

"Nhưng mình cũng muốn có một đứa con gái. Nếu 2 nhà đều là con gái thì sao có thể kết hôn được. Vậy thì không thể làm thông gia được rồi..."

Đinh Trình Hâm trợn mắt nhìn Mã Gia Kỳ đang lẩm bẩm một mình. Anh ra hiệu cho Nghiêm Hạo Tường đưa Hạ Tuấn Lâm lên lầu.

Phòng chứa đồ ban đầu dùng để đựng đồ lặt vặt đã được dọn
dẹp sạch sẽ và biến thành phòng trẻ em. Ở giữa có một chiếc nôi rộng rãi, xung quanh có rèm gạc màu trắng sữa ngăn cách thành một thế giới nhỏ ấm áp thoải mái. Trong
nôi có một chiếc gối nhỏ hình kẹo bơ cứng, không lớn hơn bàn tay
người lớn. Búp bê ở khắp mọi nơi, những món quà chưa mở và những bộ quần áo chất đầy trong các góc, hạnh phúc đơn giản đến mức Hạ Tuấn Lâm thậm chí còn nghi ngờ rằng họ đang lợi dụng tên Tại Tại để thực hiện ước mơ thời thơ ấu
của mình.

Mã Gia Kỳ chỉ vào con ngựa gỗ nhỏ bên cạnh, phàn nàn:

" Nghiêm Hạo Tường đã lắp đặt thứ này hai tháng theo chỉ dẫn. Em ấy không cho bọn anh động vào. Em ấy nói đây là quà gặp mặt mà bố đẻ tặng cho bé con. Nhưng mà, em ấy lại làm ngược lại với hướng dẫn. Nếu như anh không nhắc nhở thì bé con nên gọi anh là bố mới phải. Nghiêm Hạo Tường chỉ là bố nhỏ thôi"

"...."

Nhưng mà...

Rốt cuộc ai là đứa bé cần được vỗ về. Ai mới cần được cho bú, dỗ dành khi ngủ? Đây chính là câu hỏi mà bé Tiểu Nghiêm đã muốn hỏi bố mình ngay từ ngày đầu tiên bé chào đời.

(Ý là yhx cưng hjl quên bé con đó 🥲)

.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro