02
Chiếc máy bay từ New York hạ cánh xuống sân bay quốc tế thành phố vào buổi chiều mưa nặng hạt. Hạo Tường bước ra khỏi sân bay, mang theo một vali lớn và đôi mắt sâu thẳm, ẩn giấu một tia lạnh lùng. Suốt 8năm qua, hắn đã cố gắng chôn giấu quá khứ, tự xây dựng cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ. Nhưng dù cố gắng đến đâu, hắn vẫn không thể quên được ký ức đau đớn về cái chết của mẹ và sự thờ ơ lạnh lùng của cha. Nghiêm Đình Vũ kết hôn lần nữa đã kéo hắn trở về, như một cơn bão bất ngờ xé toạc mọi sự yên bình giả tạo mà hắn tự tạo ra.
Xe taxi lăn bánh trên con đường quen thuộc dẫn về biệt thự nhà họ Nghiêm. Mưa vẫn không ngừng rơi, từng giọt nước vỡ tung trên kính xe như những nỗi buồn vỡ vụn trong lòng hắn. Nghiêm Hạo Tường ngồi yên lặng, đôi tay vô thức nắm chặt lấy tay vịn, khớp ngón tay trắng bệch.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật dần hiện ra quen thuộc, nhưng cũng xa lạ đến lạ kỳ. 7 năm không phải là khoảng thời gian quá dài, nhưng đủ để khiến mọi thứ thay đổi. Con đường này, những hàng cây này, cả bầu trời xám xịt này... tất cả đều mang theo những ký ức mà hắn không muốn nhớ lại.
"7 năm... Mọi thứ vẫn không thay đổi... chỉ có bản thân là khác."
Xe dừng lại trước cổng biệt thự. Nghiêm Hạo Tường bước xuống xe. Ánh mắt hắn dừng lại trên tấm biển "Gia Trang Nghiêm Thị" treo ngay trước cổng. Một nụ cười nhạt thoáng qua trên môi, nhưng không có chút ấm áp nào.
Cánh cổng sắt nặng nề chậm rãi mở ra, để lộ căn biệt thự lớn với kiến trúc cổ điển, nơi mà hắn đã từng trải qua những ngày tháng ấu thơ không mấy êm đẹp. Hắn bước vào, lòng ngổn ngang những cảm xúc đan xen.
Hắn đi qua vườn hoa, cảm giác như đang quay lại ký ức. Nơi này vẫn vậy chỉ là hoa nhàn đã tàn héo do mưa , vẫn những bậc thềm đá trắng nơi mẹ hắn từng ngồi đợi hắn đi học về. Nhưng giờ đây, chỉ còn lại nỗi cô đơn, lạnh lẽo.
Hạo Tường bước vào phòng ăn rộng lớn. Ngay lúc này, cả "gia đình" đang ngồi quanh bàn ăn. Cha hắn, Nghiêm Đình Vũ, đang ngồi ở vị trí chủ nhà. Bên cạnh ông là Hạ Minh Hà, người vợ mới cưới, với vẻ ngoài dịu dàng và đôi mắt có chút lo lắng. Đối diện với bà là Hạ Tuấn Lâm, đứa con trai riêng , đang chăm chú nhìn xuống đĩa thức ăn trước mặt.
Khi cánh cửa bật mở, mọi người đều ngẩng đầu lên, ánh mắt đổ dồn về phía Hắn. Một khoảnh khắc im lặng bao trùm căn phòng, chỉ còn nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên.
"Tiểu Nghiêm... Con đã về?"
Nghiêm Hạo Tường cười lạnh, ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt cha mình, rồi lướt sang Hạ Minh Hà. Một cơn sóng cảm xúc trào dâng khi hắn nhận ra bà có nét giống với mẹ mình - nét dịu dàng, mái tóc dài, ánh mắt hiền hậu. Sự tương đồng ấy như một cú đấm bất ngờ vào trái tim hắn, khiến hắn khựng lại trong vài giây. Một chút ngỡ ngàng thoáng qua đôi mắt hắn, nhưng rất nhanh chóng bị đè xuống .
"Đúng vậy, tôi trở về rồi. Có vẻ đến không đúng lúc , phá vỡ khung cảnh gia đình ấm áp hạnh phúc của mấy người nhỉ ?"
Hạ Minh Hà cố gắng giữ bình tĩnh , giọng nhẹ nhàng đáp lại "Con là Nghiêm Hạo Tường sao? ta đã từng nghe Nghiêm lão gia nhắc tới con .Ta là Hạ Minh Hà... mẹ kế của con. Mong rằng chúng ta có thể sống hòa thuận ."
Hạo Tường không đáp lời Hạ Minh Hà . Hắn cười khẩy, ánh mắt hắn sắc bén như lưỡi dao, lướt qua gương mặt Hạ Minh Hà với một sự lạnh lùng rõ rệt.
Hạ Minh Hà cảm thấy gượng gạo nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh mỉm cười : " Không sao , trở về là tốt trở về là tốt. Con cũng lâu không gặp cha . Ngồi xuống đây chúng ta cùng ăn bữa cơm đoàn tụ ha"
Nghiêm Hạo Tường lại lần nữa để rơi lời của Hạ Minh Hà rơi xuống đất, chỉ quay người đi về phía ghế trống ở bàn ăn, ánh mắt hắn thoáng nhìn qua thiếu niên trước mặt .Hắn ngồi xuống ghế, tay cầm chiếc đũa lên nhưng không hề động đến thức ăn, ánh mắt không rời khỏi gương mặt của Tuấn Lâm. Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng hắn, một phần vì sự giống nhau của Hạ Minh Hà với mẹ mình, phần còn lại vì sự hiện diện của một "người em trai" mà hắn chưa bao giờ muốn có.
Hạ Tuấn Lâm, với đôi mắt tròn và trong sáng, ngước lên nhìn hắn, vẻ mặt hơi căng thẳng nhưng cũng đầy tò mò. Hạ Tuấn Lâm không phải là đứa trẻ không biết gì. Cậu biết Nghiêm Hạo Tường -Con trai duy nhất của Nghiêm gia, người mà cậu đã từng nghe mẹ nhắc đến, nhưng chưa bao giờ gặp mặt. Tuy nhiên, khi ánh mắt hai người chạm nhau, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy một sự lạnh lẽo lướt qua lưng mình.
Hạo Tường nhướng mày, khẽ cười nhạt khi nhận ra sự bối rối trong ánh mắt của Hạ Tuấn Lâm. Hắn không nói gì, chỉ đơn thuần đánh giá cậu từ đầu đến chân bằng ánh mắt sắc bén như dao, như muốn xuyên thấu con người đang ngồi trước mặt. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác vừa khó chịu vừa khinh miệt, như thể sự xuất hiện của Tuấn Lâm là một sự xúc phạm đối với hắn.
"Ai đây? Bỗng nhiên tôi có thêm một cậu" em trai"hửm?"- Nghiêm Hạo Tường vẫn luôn nhìn chằm chằm Hạ Tuấn Lâm .Hạ Tuấn Lâm giọng nhỏ nhẹ, cố gắng mỉm cười đáp lại "Em là Tuấn Lâm, con trai của mẹ Minh Hà."
Nụ cười của Tuấn Lâm thật thà, nhưng ánh mắt lại có chút căng thẳng, như đang cố gắng hiểu rõ hơn về người anh trai mới này.
"Ồ, thật đáng ngạc nhiên, gia đình này lại có thêm người, cậu nhóc... Tôi không dễ dàng nhận 'em trai' đâu."
Hắn tiếp tục xoáy ánh mắt vào Hạ Tuấn Lâm, như thể muốn kiểm tra xem cậu có đủ bản lĩnh để đối đầu với mình hay không. Không khí trong phòng ăn trở nên căng thẳng , sự im lặng bao trùm và ai nấy đều có thể cảm nhận được sự đối đầu đang dần bùng nổ giữa hai người.
Hạ Minh Hà lo lắng nhìn hai người con trai, nhưng không nói gì, chỉ khẽ nắm tay Nghiêm Đình Vũ, như muốn nhắc nhở ông phải bình tĩnh và xử lý mọi chuyện một cách êm thấm.
Nghiêm Đình Vũ:" Hạo Tường, không cần phải nói chuyện như vậy."
"Còn muốn tôi nói như thế nào? Giống như tôi thật sự chấp nhận cái 'gia đình' mới này sao?"
"Hỗn láo !" Nghiêm Đình Vũ đập bàn đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro