Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Muốn Kiếm Tiền

Sáng hôm sau, sau khi thức dậy, Lâm Học lập tức mở nông trường ra. Cây trồng trong ruộng đã chín hoàn toàn. Sau khi thu hoạch, sản phẩm sẽ tự động được đưa vào kho.

Sau đó, cậu mở cửa hàng của nông trường. Trái cây đã chín có thể bán để đổi lấy đồng vàng. Nhưng điều đặc biệt là hạt giống trong nông trường không cần mua bằng tiền. Khi đạt cấp độ nhất định, cậu tự động có thể trồng được cây trồng tương ứng hoặc cây cấp thấp hơn.

Bắp và nho bán được mỗi loại một đồng vàng. Lâm Học có hơi thất vọng. Quả nhiên, vì hạt giống không cần mua nên giá bán của nông sản rất rẻ sao? Thôi kệ, dù sao cũng là một vụ làm ăn không cần vốn, có thể kiếm tiền là tốt rồi.

Trong kho hàng của Lâm Học, ngoài đống linh hương thảo tạm thời chưa có tác dụng gì, chỉ còn lại một chùm nho và một bắp ngô chưa bán. Cậu định nếm thử xem sao. Dù sao thì nông trường này đã kỳ diệu đến vậy, sản phẩm của nó chắc cũng có điểm đặc biệt đi?

Ừm... Lâm Học cẩn thận nếm thử. Nho có vị giống với nho cậu từng ăn ở địa cầu, chỉ là ngọt hơn một chút, nước cũng nhiều hơn. Lúc ăn có cảm giác rất thỏa mãn. Cậu nhanh chóng ăn hết sạch.

Còn bắp thì cần nấu chín, nhưng... nồi đâu? Tại sao trong nhà nguyên chủ lại không có nổi một cái nồi?

Lâm Học đứng chết trân trong bếp. Không, phải nói là—không có bất kỳ dụng cụ nấu ăn nào! Ngay cả gia vị cũng không có! Cả căn bếp trống trơn, chỉ có một cái tủ lạnh.

Cậu bắt đầu lục lại ký ức của nguyên chủ. À... nồi niêu xoong chảo và gia vị rất đắt, người ở đây chủ yếu ăn thực phẩm dinh dưỡng đóng gói. Trong tủ lạnh còn một túi dinh dưỡng tề. Nếu ăn hết thì phải đi mua thêm.

Lâm Học trầm mặc. Đúng là xui xẻo mà. Người này đã thất nghiệp lâu rồi, nếu cậu không đến chiếm thân xác này, có khi người này đã chết đói, hoặc phải đến nhận trợ cấp từ chính phủ. Nhưng trợ cấp này cũng không dễ lấy, phải đủ điều kiện mới được nhận. Nguyên chủ thì rõ ràng không đạt yêu cầu: còn trẻ, khỏe mạnh, tay chân lành lặn, vậy thì tại sao lại không đi làm?

Thôi được rồi, dù sao đã tiếp nhận thân thể này thì phải cố sống cho tốt. Cùng lắm thì... chết một lần nữa cũng không sao.

Lâm Học mở tủ lạnh, lấy ra túi dinh dưỡng tề duy nhất còn lại. Sau khi mở ra, cậu nếm thử—không có vị gì cả. Nhạt nhẽo như nước, không, còn đặc hơn một chút. Đây là loại dinh dưỡng tề rẻ tiền nhất, nếu mua loại đắt hơn thì sẽ có hương vị, loại cao cấp hơn nữa còn có thể tùy chọn khẩu vị.

Cậu cạn lời. Công nghệ càng phát triển, con người lại càng không quan tâm đến việc tận hưởng cuộc sống sao? Ai là người đã phát minh ra thứ phản nhân loại này chứ?!

Đang lúc Lâm Học âm thầm gào thét trong lòng, máy truyền tin của nguyên chủ bỗng vang lên. Tiếng chuông kỳ quái làm cậu giật mình trở về thực tại. Người gọi đến là Tấn Ninh—người bạn cùng lớn lên trong cô nhi viện với nguyên chủ.

Nói thật, lúc này Lâm Học không muốn tiếp xúc với người quen của nguyên chủ chút nào. Dù sao cậu cũng mới xuyên qua ngày thứ hai, còn chưa hiểu rõ tình huống. Nếu bị người ta phát hiện cậu không phải là "Lâm Học" thật thì sao? Nếu bị bắt lại nghiên cứu thì cậu biết làm thế nào?

Nhưng mà, cuộc gọi đã đến rồi. Nếu không nghe máy hoặc giả vờ không có ở đây thì cũng không phải cách giải quyết tốt nhất. Chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi.

Hít sâu, lấy lại bình tĩnh, Lâm Học ấn nút nhận cuộc gọi.

"Uy, Lâm Học, cậu làm gì mà lâu thế mới nghe máy?"

"À, không có gì. Vừa rồi đang ngẩn người nên không để ý."

"Ngẩn người? Tôi nói này đại ca, cậu còn có thời gian ngẩn người hả? Chẳng phải đã hẹn 10 giờ cùng đi tìm việc sao? Cậu nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi!"

Mấy giờ rồi? Lâm Học nhìn đồng hồ trên tường phòng khách. Hả? Đã 11 giờ rồi à? Sao thời gian trôi nhanh vậy? Rõ ràng cậu mới ngủ dậy mà... Ừm, cũng đúng, cậu gần 10 giờ mới rời giường. Đúng là có hơi trễ thật.

"A, xin lỗi, tôi quên mất. Ừm... tôi thấy hơi không khỏe, có thể không đi được không?"

"Không khỏe? Cậu bị sao vậy? Có cần tôi đến xem không?"

"À, không có gì đâu. Chỉ là tối qua ngủ muộn quá, sáng nay hơi chóng mặt thôi."

"Ngủ muộn? Cậu tưởng mình là đại thiếu gia à? Vậy cậu định sống sao đây?"

Lâm Học hận không thể tự tát mình hai cái. Cớ gì mà ngu vậy chứ? Giờ thì trốn cũng không được rồi.

"Thế... cậu đang ở đâu? Tôi đến chỗ cậu nhé?"

"Còn ở đâu nữa? Vẫn là Tây Ninh Quảng Trường thôi! Mau đến đi, chậm nữa là người ta đóng cửa bây giờ."

"Được, tôi đến ngay."

Cúp máy, Lâm Học vội vàng thay quần áo, cất bắp vào kho hàng của nông trường rồi hấp tấp lao ra ngoài.

Thế giới tương lai đúng là tiện lợi. Ví dụ như việc khóa cửa—chỉ cần quét võng mạc là xong, không sợ ai đó cạy khóa đột nhập.

Tốn hơn 20 phút, cậu cuối cùng cũng tìm được Tây Ninh Quảng Trường. Dựa theo ký ức của nguyên chủ, cậu đến khu vực phía đông quảng trường và thấy Tấn Ninh đang đợi mình. Cậu ta nhíu mày nhìn cậu từ trên xuống dưới.

"Này, Lâm Học, cậu làm sao vậy? Trông cứ như đại thiếu gia ấy. Bình thường cậu không phải người hay quên hẹn mà? Có chuyện gì xảy ra à?"

"A? Không... không có gì đâu. Ha ha... Chỉ là tối qua ngủ muộn quá, sáng nay bị chóng mặt thôi. Tôi không sao, không sao mà."

Lâm Học cười gượng. Trời ơi, đại ca, cậu đừng nhìn tôi kiểu đó, đáng sợ lắm!

"Không sao là tốt. Haizz, mất thời gian quá, không biết chỗ kia còn mở cửa không nữa. Mau đi thôi!"

"A? Ờ, đi thì đi!"

Hai người vẫy một chiếc xe buýt. Xe buýt ở thời đại này rất tiện, không có lộ trình cố định mà chạy khắp thành phố. Khi muốn xuống, chỉ cần đến cuối xe, nhấn nút dừng, xe sẽ chậm lại để hành khách xuống dễ dàng.

Nơi họ muốn đến là chợ tuyển dụng lao động thời vụ của thành phố.

Lâm Học và Tấn Ninh đều là trẻ mồ côi. Trước khi đủ tuổi trưởng thành, họ được cô nhi viện lo cho học phí và cuộc sống. Nhưng sau khi trưởng thành, họ phải rời khỏi cô nhi viện, nếu muốn học cao hơn thì phải tự kiếm tiền đóng học phí.

Nguyên chủ và Tấn Ninh không giỏi việc học, nên sau khi trưởng thành đã chọn đi làm thay vì tiếp tục học lên.

Không có bằng cấp cao thì khó mà tìm được công việc tốt. Những công việc tạm thời là lựa chọn duy nhất của họ.

Nhưng đối với Lâm Học, đây lại là một chuyện tốt. Ít nhất, cậu không cần tiếp xúc với quá nhiều người quen của nguyên chủ, giảm nguy cơ bị phát hiện cậu không phải "Lâm Học" thật.

Lời tác giả: Câu chuyện này xuất phát từ những ý tưởng ngẫu hứng của tôi, luôn phù hợp với trí tưởng tượng của bản thân, nên tôi quyết định tự viết nó.
Tôi có thể sẽ cập nhật rất chậm, mong mọi người thông cảm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro