Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9


Lưu Tranh vừa lái xe vừa liên tục quay đầu nhìn hắn, thất thường, dần dần không kiềm chế được, phải dừng xe lại bên đường mục đích phóng đãng, giống như sói đè người hôn lên.


Hứa Ái Nùng mềm nhũn như nước, không chút kháng cự để mặc đối phương, Lưu Tranh càng hôn càng hăng, cánh tay bắt đầu mở cà vạt.


Hứa Ái Nùng cười ha ha đẩy hắn ra, hỏi :" Anh về nhà có luyện không?"


Lưu Tranh ý thức không rõ ràng :" Luyện luyện."


Hứa Ái Nùng nói :" Lưu Tranh, tôi đã sớm nói, có thể lên giường , tôi không hầu hạ người, anh có tự tin để tôi thoải mái đến, vậy thì anh tới đi."


Lưu Tranh lập tức nhào lên, Hứa Ái Nùng ngăn hắn lại, cởi từng khuy từng khuy áo sơ mi, cởi sạch khuy áo, sau đó kéo khoá quần, biến mình giống như cái bánh ga tô thơm ngon mềm mại, chỉ cần há miệng, có thể nếm được hương vị tiêu hồn kia.

Lưu Tranh nhìn thẳng vào mắt hắn, sắc mê tâm khiếu(*).

(*) sắc đẹp mê hoặc làm người ta sai trái.


Hứa Ái Nùng nháy mắt đùa chọc :" Anh chỉ có một cơ hội này, phải biểu hiện tốt một chút nga."


Lưu Tranh cũng không phải dạng đàn ông tốt gì, nói đến phương diện kỹ sảo này, hắn có vài phần tự tin với bản thân, chưa từng có bạn giường nào nói với hắn, tại sao anh lại đần như vậy hả.


Hứa Ái Nùng đã nói như vậy. Khi hắn mở miệng thì lười biếng mà nói :" Tự mình ngồi lên đi."


Lưu Tranh cau mày, mình chưa từng bị người nào đè qua.

Hứa Ái Nùng nghiêng người dò xét :" Không phải anh nói luyện?"


Lưu Tranh cười khổ tiến lên hôn Hứa Ái Nùng :" Tổ tông, tôi luyện với ai chứ?"


Hứa Ái Nùng khinh miệt nói :" Làm sao anh lại đần như vậy?"

Lưu Tranh căn bản nghĩ không tới tình huống thượng Hứa Ái Nùng lại khó giải quyết như vậy, đều đến nước này kêu hắn từ bỏ căn bản không thể, hơn nữa Hứa Ái Nùng bộ dáng hệt như thiếu thao, dù có dùng sức mạnh, hôm nay có thế nào cũng phải làm.


Lưu Tranh hạ quyết tâm cậy mạnh, dĩ nhiên là nhanh chóng ép người, cổ tay Hứa Ái Nùng gầy mảnh, một tay của Lưu Tranh có thể cầm cả hai tay hắn, chỉ tiếc trong xe chật hẹp, không thể hoàn toàn đánh gục hắn.


Hứa Ái Nùng một chút cũng không sợ, giống như khiêu khích nhìn người :" Anh đánh không lại tôi."


Lưu Tranh cắn cổ của đối phương, nói :" Hà tất gì cứ cố gắng chống đỡ."

Hứa Ái Nùng oán hận nói :" Tôi chống đỡ cái gì, chính anh kỹ thuật kém cỏi, còn muốn chơi trò Bá vương ngạnh thượng cung, nói thật, nếu không phải tôi bắt tâm của anh thiếu tình của anh, tôi mới lười cùng ở đây mà phí sức với anh, có muốn cược hay không, cây gậy xoa bóp so với anh còn thoải mái hơn, mau lên chút đưa tôi về nhà."


Lưu Tranh lập tức bực mình, Hứa Ái Nùng bây giờ với lúc bình thường như hai người khác nhau, quả thực khiến người ta hứng thú đến cùng.


Hắn sửa sang lại quần áo, ngồi dựa vào vô lăng lúc lâu, quay đầu nhìn Hứa Ái Nùng đang lười biếng cài khuy áo nói :" Cậu thật có bản lĩnh." Sinh ra khiến người ta vô năng.


Hứa Ái Nùng mặt lạnh nói :" Đưa tôi về nhà."


Hứa Ái Nùng trở về nhà, tìm mấy lần không thấy gậy xoa bóp, cơn bực ngày càng lớn, trong miệng liên tục mắng Lưu Tranh ngu đần.



Hắn ngồi trên giường nghĩ kỹ lần trước dùng xong để ở đâu, sau đó rốt cuộc nhớ ra, lần cuối cùng sử dụng là Dương Kính Hiền giúp hắn lấy ra.




Hắn lập tức gọi điện thoại cho người ta :" Anh cất đồ của tôi đi đâu?!"


Dương kính hiền hình như còn đang trong tiệc rượu, lạnh lùng hỏi:" Cậu ở đâu?"



Hứa Ái Nùng nói :" Anh quản được sao! Để cái kia đâu rồi ?"

Dương Kính Hiền hừ một tiếng , như kiểu yên lặng tại chỗ vòng vo nói :" Gậy của cậu tôi mang theo bên người rồi."



Hứa Ái Nùng phản ứng nhanh lẹ, mắng :" Anh đùa bỡn tôi được xem là bản lĩnh gì?!"


Dương Kính Hiền không nhẫn nại nói :" Có sức quan tâm không? Kỳ quái, vốn là cậu không như vậy a, nam nhân của cậu còn chưa có chết cậu mua gậy đấm bóp cái gì? Cậu nói một câu muốn tôi còn không cho cậu sao?!"


Lời nói lọt vào lỗ tai Hứa Ái Nùng , hắn quả muốn khóc, hít sâu mấy lần mới cảnh cáo nói :" Dương Kính Hiền, tôi chưa từng tịch thu đồ chơi của anh, đừng ép tôi ra ngoài tìm người."


Hắn tắt điện thoại, một mình đứng an tĩnh trong phòng ngủ hồi lâu, không do dự mở cửa đi ra ngoài.



Dương Kính Hiền gọi lại không được cho Hứa Ái Nùng , lửa giận cũng bốc lên, hắn thật đúng là không chắc Hứa Ái Nùng sẽ làm ra chuyện gì. Gọi điện thoại về tận nhà hỏi quản gia, quản gia nói Hứa tiên sinh đi ra ngoài rồi.


Dương Kính Hiền yên lặng ngắt điện thoại, đến đại sảnh tìm Suzanne hỏi, Suzanne nói , Hứa tổng lúc cuối đi cùng lão tổng của "Long Đằng".

Dương Kính Hiền xoa xoa hai bên thái dương gọi điện thoại tới Lưu Tranh, vừa bắt máy đã hung tợn cảnh cáo :" Lưu Tranh đừng động vào hắn, anh không được động vào hắn!"



Lưu Tranh đang rất oan khuất, nói :" Tôi cũng không ép hắn."

"Lưu Tranh!"


Lưu Tranh vô lực dựa vào ghế nói:" Tôi không hầu hạ hắn được, đã đưa về nhà rồi."



Dương Kính Hiền đoán được lời Lưu Tranh nói là thật, Hứa Ái Nùng có bao nhiêu tuỳ hứng không ai so với mình rõ ràng hơn, nhưng vẫn không cam tâm, trước khi cúp điện thoại lại cảnh cáo:" Cách xa hắn một chút!"


Hắn tìm Hứa Ái Nùng khắp nơi mà lại không biết Hứa Ái Nùng đang ở "Yến Hảo". Tối đó, Hứa Ái Nùng ở "Yến Hảo" tìm được một MB có kinh nghiệm cao, phóng túng để mặc người ta hầu hạ cả đêm.


Sáng thứ hai Hứa Ái Nùng về nhà thay đồ, vừa vào cửa chính chỉ thấy Dương Kính Hiền giống như thần Chung Quỳ(*) ngồi trên salong, như là một đêm không ngủ, ria mép đều lún phún.

(*) Trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa, Chung Quỳ là vị thần diệt yêu, trừ ma. Nhiều gia đình hiện nay vẫn thích treo trong nhà bức tranh Chung Quỳ cao bằng người có sát khí, có thể tránh tà, trị ma. Một số người nói rằng dùng biểu tượng Chung Quỳ sẽ bất lợi về việc cầu con. Điều này chưa hẳn đúng vì đa số các gia đình người Hoa, có nơi sống chung ba bốn thế hệ vẫn hay dán tranh Chung Quỳ ngay trước cửa nhà để trấn tà ma, đem lại bình an cho gia đình.



Hắn nhắm mắt làm ngơ, vuốt lưng đi lên lầu, bị kéo lại.


"Đi đâu vậy?" Giọng của Dương Kính Hiền vẻ như bình tĩnh.


Hứa Ái Nùng miễn cưỡng giương mắt nhìn hắn:" Quan tâm tôi như vậy hả? Tôi ở 'Yến Hảo'."


"Cậu ở 'Yến Hảo'?! Làm gì?!"

Hứa Ái Nùng cười nói :" Anh nói tôi làm cái gì, có muốn kiểm tra hay không?"

Dương Kính Hiền trợn tròn mắt, phủ đầy tia máu nhìn vô cùng khủng bố.


Hứa Ái Nùng nói :" Đừng nhìn tôi như vậy, thật giống như tôi có lỗi với anh ấy, tôi không muốn ra ngoài tìm người, anh biết tôi chán ghét mùi vị lạ, là do anh ép."


Hai người ở cửa cầu thang ước chừng mấy phút, Dương Kính Hiền chậm rãi thả tay, sát ý trong mắt dần thối lui, mệt mỏi nói :" Đi tắm, hảo hảo ngủ một giấc."


Hứa Ái Nùng liền cho một bạt tai :" Dương Kính Hiền, chiếc nhẫn của anh đâu?!"


Tay của Hứa Ái Nùng vói vào túi áo khoác, từ trong ngực lấy ra nhẫn còn mang theo độ ấm.

Hứa Ái Nùng lạnh lùng xoay người rời đi.

Dương Kính Hiền sau lưng hắn nói :" Tiểu Nùng, cậu nếu muốn buông tha, phải sớm nói cùng tôi một chút, vài chục năm , tôi níu kéo cậu, hai người chịu cũng không nổi. Ngày mai họp quản trị, tôi sẽ đem toàn bộ cổ phần "Mộ Thượng" giao lại cho cậu, xem như là chút bồi thường của tôi. Sau này có chuyện gì cứ nói với tôi, chính là không cần nhịn tôi nữa."



Toàn thân Hứa Ái Nùng cứng đờ, từng bước lên lầu, không quay đầu lại.



Hứa Ái Nùng từ ngày đó dọn khỏi Dương gia, Dương Mộ Hiền liên tục theo sau hắn nói mềm :" Hứa Ái Nùng anh đừng đi, đại ca sẽ hỏng nữa, đại ca là thực sự thích anh, đừng đi a."


Hứa Ái Nùng nói :" Kêu cậu đọc sách thì cậu trốn học, chưa từng nghe qua câu 'Lưỡng tình lâu năm, sớm tối bên nhau' sao?


Dương Mộ Hiền nói :" Tôi hiểu những câu này có ý gì."


Hứa Ái Nùng tay làm một động tác "Vậy thì tốt rồi" , khéo hành lý của mình đi xuống lầu.



Dương Mộ Hiền thay hắn nghĩ:" Không đúng, tôi vẫn cảm thấy sai sai, hai người nháo thì nháo, anh dọn khỏi nhà làm gì nha, hai người vốn lẽ không phải là sớm tối bên nhau hả."



Hứa Ái Nùng ném hành lý vào cốp xe hơi, đối mặt với Dương Mộ Hiền đã không còn lời nào để nói, lại đáp :" Hỏi anh cậu đi."

Hắn tạm thời ở ký túc xá "Mộ Thượng", nhà trọ nhỏ được dọn rất sạch sẽ, một người ở vừa vặn.

Thời điểm Dương Kính Hiền ở họp ban quản trị tỏ ý muốn chuyển nhượng cổ phần, mấy chú bác thành viên hội đồng quản trị đều không tán thành, Hứa Ái Nùng trái lại không khách khí nói cảm tạ Dương tổng. Hảo tụ hảo tán, còn đùa bỡn cái gì, thực sự một chút cũng không tốt.



Năm mới quây quần bên bàn ăn, Dương Kính Hiền gọi điện thoại tới mời, Hứa Ái Nùng đi tới, trên bàn ăn so với năm trước nhiều thêm một người là Vân Ẩn, nhưng ngón tay của Dương Kính Hiền vẫn như cũ quang minh chính đại đeo cái nhẫn kia.

Vân Ẩn không phải chưa từng nháo, Dương Kính Hiền chỉ có nói một câu, cái này không ném được. Vân Ẩn nhìn sắc mặt, biết sau này mà gây nữa, sẽ chạm đến giới hạn cuối cùng của Dương Kính Hiền.


Dương Mộ Hiền lộ vẻ không thích người tên Vân Ẩn này, hắn vẫn như cũ đi tìm Hứa Ái Nùng xin tiền tiêu vặt, chỉ là Hứa Ái Nùng không bao che cho hắn nữa, mỗi lần cho, sẽ nhất định nói với Dương Kính Hiền.


Dương Kính Hiền đưa quà năm mới cho Hứa Ái Nùng là gậy đấm bóp, thoạt nhìn so với cây kia của Hứa Ái Nùng cao cấp hơn nhiều.


Hứa Ái Nùng chưa chuẩn bị quà gì cho Dương Kính Hiền, hắn lười nhác nghĩ tới cái cảnh ấy.


Đêm 30 hôm đó Hứa Ái Nùng dùng lễ vật đó tự an ủi, đến lúc cao trào, hắn khóc.


Không lâu sau, truyền thông liền tung tin lão tổng " Dương thị" Dương Kính Hiền kết hôn, tên cô dâu chính xác là minh tinh Trương Vãn Tình, tạp chí nói sôi sùng sục, một nửa nguyên nhân là do Dương Kính Hiền nổi danh sinh hoạt cá nhân thối nát.


Hứa Ái Nùng nhìn qua một chút, trái lại ANGIE nhiều lần đến phòng hắn nói :" Dương Kính Hiền trong lòng cũng chỉ có anh, hắn gạt được kẻ khác chứ không gạt được tôi."


Hứa Ái Nùng chỉ là không thèm quan tâm cười cười, không đáng bình luận.


ANGIE oán giận hắn:" Anh a, thực là một chút không cầu vui vẻ, ra sức nũng nịu nói tốt, ôn nhu chút mà quan tâm chăm sóc, anh phàm là bằng lòng bỏ ra chút tâm tư Dương Kính Hiền kia sẽ không chạy a? Đâu làm thành thế này? Anh cũng không phải không rõ hắn ăn mềm không ăn cứng."

Hứa Ái Nùng phiền cô:" Đi ra ngoài."

ANGIE tiếc rèn sắt không thành thép:" Bùn nhão giữ không nổi tường, chỉ có Dương Kính Hiền mắt chó đui mù mới đem anh làm bảo vật!"

Hứa Ái Nùng cầm văn kiện đập cô, chờ người chạy mất, mới chán nản ngã vào ghế mệt mỏi xoa mũi.

Hắn tốn chút thời gian mới tự mình đi "Yến Hảo" tìm MB trước, thực sự hắn không thấy người nọ kỹ thuật tốt bao nhiêu, hơn nữa hắn cũng không có thói quen với mùi của người lạ, nhưng thực sự hắn không tìm được ai, Lưu Tranh mặc dù là do mình chọn, nhưng nói cho cùng hắn không thể tuỳ tiện gọi đến giải quyết cô đơn.

Hắn đi "Yến Hảo", kết quả quản lý nói cho người kia đã không làm nữa. Hứa Ái Nùng hỏi tại sao, quản lý nói, vì đắc tội với một khách nhân, bị khai trừ rồi. Hứa Ái Nùng vô cùng buồn bực.

Cầu like cầu cmt~~~~ xin cái động lực mần típ a (^ム^) (^ム^)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro